Chương 13: Bận Rộn
Đầu tháng bảy, trời đã bắt đầu vào thu, nhiệt độ cũng giảm đi rất nhiều, ban đêm đều có gió lớn, thoắt cái Hiểu Khê đã đến Faurecia làm việc cũng gần ba tháng, mối quan hệ giữa cô và Nhậm Cơ vẫn rất tốt, thời gian này thấy anh phải đi công tác thường xuyên và thời gian đi cũng lâu hơn. Nhưng biết sao được, công việc của Nhậm Cơ như chất núi, Hiểu Khê vừa rời ngón tay khỏi bàn phím máy tính, cô lật vài bản báo cáo mà Hỷ Hỷ vừa mang đến, mở thêm các tệp đính kèm trong thư điện tử do Pha Triết gửi đến lúc nãy. Tháng đầu tiên cả phòng Tài chính đều suýt bị lập biên bản, nên không được đánh giá tốt để khen thưởng, nhưng trong hai tháng nay thì KPI của phòng cô dẫn đầu cả tập đoàn. Thấy mọi người đều vui mừng khi rất lâu rồi mới có thể được nhận thưởng năng suất, ai cũng hết lời khen ngợi Hiểu Khê, làm cô phải cố phân trần là tất cả đều nhờ mọi người đã đoàn kết cùng nhau, không phụ thuộc vào cô.
Tiểu Ly vừa gõ cửa phòng, liền ngó đầu vào, nhìn Hiểu Khê rồi nói:
- Đi ăn trưa thôi Hiểu Khê, hôm nay mọi người muốn mời em một bữa để cảm ơn đấy.
- Chờ em chút, nhưng mà em đã nói rồi, tất cả là nhờ mọi người, em không phải là người giúp mà... – Hiểu Khê vừa tắt máy tính liền đứng dậy rời khỏi ghế.
Cả hai vừa ra khỏi phòng, liền bị đám người kia kéo tay đi, Hỷ Hỷ khoác tay trái Hiểu Khê.
- Tốt quá, hai tháng nay chị đã có thể dư ra tiền thưởng để mua chiếc túi xách mà chị thích, em giỏi quá Hiểu Khê ơi.
- Đã nói là nhờ mọi người giúp đỡ em, nên đều là công sức của mọi người mà... – Hiểu Khê vội nói.
Ra đến nhà ăn dưới tầng trệt của công ty, Mạch Tử và Pha Triết xung phong nhận trách nhiệm đi lấy thức ăn, tất cả thống nhất mời cơm Hiểu Khê hôm nay và không cho cô từ chối. Rất nhiều người biết đến Hiểu Khê, nhìn thấy cô đều vỗ vai tán thưởng năng lực và hiệu suất làm việc của phòng Tài chính từ khi có quản lý mới hướng dẫn, làm Hiểu Khê xấu hổ vô cùng. Tiểu Ly vừa ăn mì xong liền quay sang nhìn mọi người.
- Chị nghe nói tháng sau FAURECIA sẽ bắt đầu thu mua các công ty con của Lixun đấy, nếu thành công thì sẽ có FAURECIA 2 ở Thâm Quyến.
- Ủa, sao anh nghe nói là sát nhập xong vẫn lấy tên cũ của tập đoàn, sáng nay cũng vừa thấy ông chủ lớn đến, lên phòng tổng giám đốc ở tầng 45 lâu rồi. – Pha Triết nói.
- Ông chủ lớn là ai vậy anh? - Hiểu Khê hỏi.
- Là Nhậm tổng, cha của Tổng giám đốc, rất khó tính, nhưng mà vẫn không so được với tổng giám đốc của chúng ta. - Tiểu Ly giải thích.
- FAURECIA vẫn đang chịu điều hành của Nhậm Thị mà, nhưng hầu hết là hoạt động ở Châu Âu thôi, sắp tới chuẩn bị có biến động, thấy phòng lãnh đạo đều đang làm ầm lên, không biết xảy ra chuyện gì? - Mạch Tử nói nhỏ.
Chỉ có thể là việc Nhậm Cơ muốn tách rời FAURECIA ra khỏi gia tộc, xem ra con đường này khó khăn trùng điệp, hi vọng Nhậm Cơ sẽ thành công như khát vọng to lớn của anh. Sau khi ăn trưa, mọi người quay lại phòng làm việc để nghỉ ngơi, Hiểu Khê cũng về phòng quản lý, nhưng chưa kịp vào thì thấy Y Phúc đang đứng chờ sẵn cô ở cửa phòng Tài chính.
- Quản lý Sở, tiên sinh cần gặp cô gấp, ngài cần hỏi một số vấn đề liên quan đến dự án đầu tư tài chính ở khu Sơn Điện.
- À...vâng vâng... tôi đi ngay... – Hiểu Khê vội nói xong đi theo Y Phúc vào thang máy lên tầng 45.
Tầng này cao nhất của tập đoàn Faurecia, hai bên là nơi làm việc của các lãnh đạo cấp cao quan trọng, Y Phúc gõ cửa trước xong mới đẩy cửa ra, liền đứng sang một bên để Hiểu Khê bước vào, Nhậm Cơ đang ngồi ngã lưng ra ghế, trên miệng còn đang ngậm điếu thuốc, cả tháng không gặp nhau. Y Phúc đóng cửa lại, để hai người ở lại trong phòng.
- Có chuyện gì muốn hỏi em sao?
- Anh đau đầu, mau giúp anh ấn hai bên thái dương. - Nhậm Cơ dụi điếu thuốc rồi nói.
Thấy sắc mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, cảm tưởng như mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng thì phải, Hiểu Khê bước lại gần chỗ anh ngồi, cô đặt hai ngón tay lên hai bên trán anh rồi vừa ấn vừa xoa nhẹ. Nhậm Cơ nhắm mắt, tay anh vươn ra kéo eo cô xà vào người anh, nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, Hiểu Khê liền đỏ mặt.
- Không sợ người khác nhìn thấy sao?
- Yên tâm, không ai vào phòng anh đâu, cả tháng không gặp cũng không thấy em gọi điện, vô tình thế? – Nhậm Cơ gục đầu lên ngực Hiểu Khê, anh phàn nàn.
- Em không muốn làm phiền khi anh tập trung làm việc, cũng muốn để lại tin nhắn cho anh...em còn soạn cả đống tin nhưng không dám gửi cho anh... – Hiểu Khê vừa xoa đầu Nhậm Cơ vừa nói.
- Chỉ cần em gọi hay nhắn tin là anh đã thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
Mỗi lời của Nhậm Cơ lúc này thật sự làm Hiểu Khê rất vui, cô luôn sợ sẽ làm phiền anh, nên không dám liên lạc, chỉ có thể chờ anh tìm đến.
- Em sẽ gọi điện thường xuyên cho anh, nếu anh bận có thể không nghe cũng được, em sẽ gọi lại.
- Ừ, anh buồn ngủ quá, tối nay em xào miến nhé. - Nhậm Cơ ôm chặt cả người Hiểu Khê hơn.
- Đúng rồi, em vừa tìm được căn hộ gần công ty rồi, đi bộ 20 phút là tới, cuối tháng em sẽ chuyển đến, khi nào xong hết thì em gửi địa chỉ cho anh nhé. – Hiểu Khê vội nói.
- Để anh đưa người đến chuyển đồ cho em. - Nhậm Cơ nói.
- Không cần đâu, em cũng đã đặt dịch vụ xong hết rồi, anh đừng lo cho em. – Hiểu Khê ngừng ấn thái dương rồi nhẹ nhàng đẩy vai Nhậm Cơ để anh không dựa vào ngực của cô nữa.
Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê đang đứng, anh định hôn cô nhưng chưa kịp làm gì thì Hiểu Khê đã đặt hai tay lên mặt anh, cô nâng mặt anh lên rồi cúi đầu hôn. Lần đầu tiên được Hiểu Khê chủ động hôn, khiến Nhậm Cơ vui ra mặt, nụ hôn của cô rất nhẹ nhàng nhưng rất dụ hoặc người đối diện. Thấy Hiểu Khê định dừng động tác, Nhậm Cơ liền đưa tay ghì đầu cô lại, lần này tới lượt anh, vừa hôn anh vừa chậm rãi đứng dậy, một tay giữ đầu Hiểu Khê tay còn lại nhanh chóng cởi hàng nút trên áo sơ mi trắng của Hiểu Khê. Xong anh vội vàng cởi áo vest ra, ném lên ghế, kéo mạnh cà vạt ra khỏi cổ áo sơ mi, tiếng nút bấm trên áo cũng rất nhanh bung ra, áp sát cơ thể của Hiểu Khê.
- Nhậm Cơ ... đang ở chỗ làm... đừng anh...
- Ôm anh... Hiểu Khê...
Vừa nói xong, Nhậm Cơ đã kéo tay Hiểu Khê vòng ra sau cổ anh, anh nhấc bổng cô lên cao và đi về phía phòng nghỉ riêng của anh, đẩy cửa phòng vào liền đặt Hiểu Khê nằm xuống giường, anh liền cởi áo sơ mi. Nhìn thân thể Nhậm Cơ lúc này, Hiểu Khê nhìn đến há hốc, anh thật sự rất mê hoặc, nâng lưng Hiểu Khê lên cao một chút rồi luồn tay ra phía sau, dứt khoát trút bỏ hết trang phục trên người cô. Nhìn đến mê mẩn cơ thể trần trụi hoàn toàn của Hiểu Khê, thật sự không thể cưỡng lại sự quyến rũ này, Nhậm Cơ cúi đầu cắn miết trên ngực cô, mỗi lần di chuyển đều khiến Hiểu Khê phải đưa tay bịt miệng để không phát ra tiếng động. Nhưng chuyện làm gì đơn giản như thế, Nhậm Cơ vừa rút thắt lưng ra liền nghe tiếng điện thoại của Hiểu Khê reo inh ỏi, lại thấy cô lập tức xoay người tìm váy, vì điện thoại đang nằm trong túi váy. Trễ giờ làm 10 phút rồi, không thấy cô ở phòng làm việc nên Hỷ Hỷ gọi đến, Hiểu Khê trả lời nhanh chóng xong cô giơ đồng hồ trên điện thoại ra cho Nhậm Cơ xem.
- Em phải quay lại làm việc...trễ 10 phút rồi...
- Vậy còn anh... - Cả người Nhậm Cơ đang nóng rực vì dục vọng, anh nhìn người dưới thân.
- Không được, em trễ rồi... Anh cũng phải làm việc mà... – Hiểu Khê đưa tay che chắn trước ngực.
Dù không muốn nhưng Nhậm Cơ cũng đành phải ôm bực dọc vào lòng khi không thể làm gì thêm, anh rời khỏi người Hiểu Khê, nhặt trang phục đưa cho cô trước xong anh mới nhặt lại đồ của anh. Mặc xong đồ, Hiểu Khê cẩn thận chỉnh trang lại, cô liền bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Nhậm Cơ. Phía sau là tiếng thở dài của Nhậm Cơ, anh mặc lại áo sơ mi rồi đi ra ngoài lấy cà vạt và áo vest, xong xuôi ngồi xuống ghế, trong đầu lúc này chỉ có Hiểu Khê, anh sắp phát điên vì cô thật rồi.
Vừa thấy Hiểu Khê ra khỏi thang máy, cô lững thững đi về phòng làm việc, mọi người thấy cô có vẻ thất thần nên vội vàng vây quanh hỏi thăm, sợ cô bị khiển trách, nhưng Hiểu Khê liền xua tay lắc đầu nói không có chuyện gì, chỉ là giám đốc muốn hỏi vài việc liên quan đến báo cáo mới thôi, mọi người cứ yên tâm, không cần phải lo lắng. Xong cô giải tán mọi người trở về vị trí làm việc của họ, cô cũng nhanh chóng tập trung vào công việc của bản thân.
Buổi tối tan làm, Hiểu Khê tạm biệt mọi người xong xuôi, cô đi nhanh ra trạm xe buýt ngồi chờ, cô vừa gửi tin nhắn cho Nhậm Cơ để hỏi xem khi nào anh tan làm, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, chắc anh đang bận việc rồi. Đang ngó nghiêng, thì nghe tiếng Tiêu Xán gọi tên, Hiểu Khê quay lại nhìn.
- Chào em, Hiểu Khê.
- Chào anh Tiêu Xán. – Hiểu Khê chào lại, nhưng mà nghĩ tới chuyện lần trước, để Nhậm Cơ nhìn thấy, chắc anh ấy lại nổi điên lên nữa mất.
- Anh xin lỗi vì lần trước kéo tay em bất ngờ, thật sự anh không định làm thế. – Tiêu Xán giải thích.
- À, không sao đâu ạ, tại em phản ứng hơi thái quá, anh đừng để bụng. – Hiểu Khê vừa đứng dậy vừa cười cười trả lời, trong lòng thầm mong xe buýt mau đến.
- Xe buýt đến rồi kìa, em mau về đi, tạm biệt em nhé. – Tiêu Xán mỉm cười nhìn Hiểu Khê.
- Tạm biệt anh nhé. – Hiểu Khê vội nói xong đi nhanh về phía cửa xe buýt đang mở.
Thanh toán tiền vé xe buýt xong, Hiểu Khê liền ngồi xuống ghế, nếu đứng thêm một chút nữa chắc không biết nói gì luôn, Tiêu Xán rất tốt, từ lúc vào Faurecia luôn nghe mọi người khen sự lịch thiệp và thái độ làm việc, tôn trọng mọi người của anh, rất nhiều nhân viên nữ thích thầm anh, nhưng mà Tiêu Xán vẫn chưa chấp nhận tình cảm của ai.
Cuối tháng phải chuyển nhà, Hiểu Khê tranh thủ dọn dẹp đồ đạc cho gọn vào từng thùng giấy và dán băng keo thật cẩn thận, chị em Sảo Sảo nghe tin Hiểu Khê chuyển sang nơi ở mới đều rất buồn, nhưng rồi cũng phải nói lời tạm biệt nhau trước, Hiểu Khê hứa khi nào ổn định chỗ ở mới sẽ thường xuyên đến chơi với họ. Mấy hôm nay cũng không thấy Nhậm Cơ xuất hiện, cũng không trả lời tin nhắn, anh bận đến mức nào vậy nhỉ? Hiểu Khê vừa đặt nồi chảo vào thùng giấy vừa nghĩ trong đầu, ngẫm lại thì cả hai đã quen nhau gần một năm, làm cùng công ty mà số lần gặp đếm trên đầu ngón tay.
Chung cư Lộ San, nằm trong một con ngõ cách công ty FAURECIA khoảng 20 phút đi bộ, Hiểu Khê tìm được nó là nhờ Hỷ Hỷ hướng dẫn, diện tích phòng lớn hơn so với căn hộ bên Tân Viên, giá thuê cũng cao hơn một chút, nhưng không đáng kể, hiện tại mức lương của Hiểu Khê đã cao hơn rất nhiều so với lúc trước. Hai nhân viên bên vận chuyển vừa giúp đặt tất cả các hộp giấy đựng đồ đạc của Hiểu Khê lên xe đẩy, đẩy vào thang máy đi xuống cổng chung cư, sau đó lại chuyển lên thùng xe tải, xong hết, Hiểu Khê cũng leo lên xe tải chuyển đồ, đi cùng để hướng dẫn điểm đến nơi ở mới.
Căn phòng cô thuê ở tầng 4, bố trí các căn hộ nhỏ cho thuê ở Thượng Hải hầu như đều giống nhau, nhưng cửa sổ ở chung cư Lộ San lớn hơn nhiều. Nhân viên chuyển hết thùng đồ lên phòng cho Hiểu Khê xong liền rời đi, hôm nay cũng là ngày cuối tuần, Hiểu Khê tranh thủ dọn dẹp mọi thứ, cô bắt ghế đứng lên để treo rèm cửa sổ trong phòng ngủ, vì thích màu xanh đậm và trắng nên cô đã đặt hàng rất nhiều vật dụng trang trí phòng có hai màu đó, treo hai tấm rèm khác màu chồng lên nhau xong, Hiểu Khê kéo qua lại để kiểm tra.
Lấy máy hút bụi và máy lọc không khí ra khỏi chiếc thùng lớn nhất, cô cẩn thận hút bụi thật sạch từ ngoài phòng khách đến tận các góc tường ở trong phòng ngủ, đổ tinh dầu thơm quen thuộc vào khay đựng trong máy lọc không khí rồi khởi động máy. Tiếp tục lôi hết đồ đạc trong thùng giấy ra, sắp xếp vào đúng chỗ. Phải mất hơn nữa ngày mới có thể làm xong hết mọi thứ, Hiểu Khê mệt nhừ cả người, cô nằm vật ra sàn nhà, nếu không bị làm phiền nữa thì Hiểu Khê quyết tâm không chuyển chỗ ở nữa, chờ khi bớt mệt, cô mới ngồi dậy, chuẩn bị nấu cơm tối. Ăn tối một mình cũng thật buồn chán, nhưng thôi vậy, ăn nhanh để còn đi tắm và ngủ.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê đang đứng trao đổi công việc cùng quản lý phòng Sale ở tầng 32 thì gặp Y Vân cùng trợ lý đi ra từ thang máy.
- Quản lý các phòng ban chuẩn bị đến phòng họp nhé, tôi đang định phát thông báo, gặp hai người ở đây nên nói luôn, đúng 10h nhé.
- Cảm ơn anh, chúng tôi đi chuẩn bị rồi đến ngay. - Cả hai người họ liền đáp.
Chờ Y Vân đi khỏi, quản lý phòng Sale mới quay sang nhìn Hiểu Khê, chị ấy liền nói.
- Chị nghe nói dự án thu mua Lixun bị trục trặc, tuần rồi vừa thu mua dứt điểm HongYuan, phòng Marketing xử lý sót lỗi không kịp khắc phục lại không thông báo kịp nên làm ảnh hưởng tiến độ chung, chắc lát nghe mắng đã luôn.
- Em có nghe nói rồi, không biết ảnh hưởng mạnh không, mà mau đi chuẩn bị thôi chị, sắp tới 10h rồi. – Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên tay quản lý phòng Sale.
- Ờ, đúng rồi, em mau chuẩn bị đi, chị cũng về phòng ban chuẩn bị đây, gặp em sau.
Hiểu Khê chào chị ấy xong liền đi vào thang máy, lên tầng 40, cô đi nhanh vào phòng Tài chính, căn dặn mọi người xong mới cần các báo cáo và tài liệu liên quan đi sang phòng họp chính. Vừa đến cửa phòng họp, các quản lý phòng ban liền chào hỏi nhau trước xong mới đi vào trong, ngồi vào ghế theo thứ tự phòng ban được sắp xếp. Đúng giờ thông báo, Y Vân đẩy cửa bước vào và giữ cửa mở, Nhậm Cơ vào trước, sau đó là các lãnh đạo cấp cao khác lần lượt đi vào theo, Nhậm Cơ đang rất khó chịu, nói thẳng ra là anh đang tức giận, tuy bề ngoài trông như không có biểu cảm gì. Anh ngồi xuống ghế trước, bắt chéo chân chờ đợi. Quản lý phòng Marketing vội đặt báo cáo mới nhất đến trước mặt Nhậm Cơ và những người ngồi gần bên anh.
- Một tháng, trong một tháng phòng Marketing đã làm những gì, có phải công việc quá nhàm chán nên các người không tập trung. - Nhậm Cơ liếc nhìn một lượt.
- Tôi...tôi rất xin lỗi, thưa giám đốc... – Quản lý Marketing là một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, nghe Nhậm Cơ chất vấn, mặt ông ấy tái nhợt, toát cả mồ hôi trán, cúi đầu xin lỗi.
Lúc này, Y Phúc từ bên ngoài đi nhanh vào phòng họp, đặt báo cáo thỏa thuận mới nhất của Lixun lên bàn cho Nhậm Cơ.
- Tiên sinh, bên Lixun vừa đẩy giá cổ phiếu tăng lên 3%, nhằm làm khó chúng ta ở hạng mục công trình ở Thâm Quyến, tôi đã cho người khảo sát thực tế, chúng ta vẫn chưa tìm ra cách xử lý triệt để.
Một trong số những người lãnh đạo cấp cao đang ngồi bên cạnh Nhậm Cơ lên tiếng.
- Đẩy hết các dự án năm sau với Lixun xuống để uy hiếp thì sao, ép họ phải quay lại với các thỏa thuận ban đầu?
- Tôi đã thử hết những phương pháp được đề ra, nhưng tất cả đều sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận ròng theo tính toán ban đầu của FAURECIA. – Y Phúc liền trả lời.
Không khí trong phòng họp trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở, ai cũng thấp thỏm lo lắng nhìn nhau tìm giải pháp, Hiểu Khê phải mượn một bản báo cáo của quản lý phòng Marketing và của Y Phúc, cô vội mở ra xem, Lixun đáng sợ thật, nắm bắt cơ hội nhanh khủng khiếp. Bây giờ dù Faurecia có muốn tiến hay lùi thì cũng bị thiệt hại, dù không ảnh hưởng đến lợi tức, nhưng mà nhìn hiệu suất sản sinh ra có khác gì hạt muối bỏ biển, không thấm gì với mục tiêu ban đầu đề ra. Nghe mọi người liên tục đưa ra phương án nhằm khắc phục nhưng tất cả đều bị phản biện lại, tất cả đều có sơ hở. Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nhậm Cơ, anh ngồi bất động từ nãy giờ, ánh mắt tối sầm lại vì tức giận. Thử đề xuất phương án này xem mọi người có ý kiến gì không, Hiểu Khê giơ cánh tay lên cao quá đầu.
- Tôi có thể nói ý kiến riêng không ạ...
- Em bên phòng Tài chính mà Hiểu Khê... - Chị quản lý phòng Sale nhắc nhở cô.
Những người còn lại cũng quay sang nhìn Hiểu Khê với dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, vì thường thì phòng Tài chính luôn phụ trách xử lý các bước cuối cùng, hầu như không thể can thiệp vào những bước đầu của dự án. Nhậm Cơ liếc nhìn sang Hiểu Khê, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như có nắng, mái tóc xoăn dài xinh đẹp, lâu rồi anh không nhìn thấy, cánh tay đeo chiếc vòng tay anh tặng đang động đậy phát ra những tiếng linh tinh nhẹ.
- Em nói thử đi.
Tiểu Ly vừa gõ cửa phòng, liền ngó đầu vào, nhìn Hiểu Khê rồi nói:
- Đi ăn trưa thôi Hiểu Khê, hôm nay mọi người muốn mời em một bữa để cảm ơn đấy.
- Chờ em chút, nhưng mà em đã nói rồi, tất cả là nhờ mọi người, em không phải là người giúp mà... – Hiểu Khê vừa tắt máy tính liền đứng dậy rời khỏi ghế.
Cả hai vừa ra khỏi phòng, liền bị đám người kia kéo tay đi, Hỷ Hỷ khoác tay trái Hiểu Khê.
- Tốt quá, hai tháng nay chị đã có thể dư ra tiền thưởng để mua chiếc túi xách mà chị thích, em giỏi quá Hiểu Khê ơi.
- Đã nói là nhờ mọi người giúp đỡ em, nên đều là công sức của mọi người mà... – Hiểu Khê vội nói.
Ra đến nhà ăn dưới tầng trệt của công ty, Mạch Tử và Pha Triết xung phong nhận trách nhiệm đi lấy thức ăn, tất cả thống nhất mời cơm Hiểu Khê hôm nay và không cho cô từ chối. Rất nhiều người biết đến Hiểu Khê, nhìn thấy cô đều vỗ vai tán thưởng năng lực và hiệu suất làm việc của phòng Tài chính từ khi có quản lý mới hướng dẫn, làm Hiểu Khê xấu hổ vô cùng. Tiểu Ly vừa ăn mì xong liền quay sang nhìn mọi người.
- Chị nghe nói tháng sau FAURECIA sẽ bắt đầu thu mua các công ty con của Lixun đấy, nếu thành công thì sẽ có FAURECIA 2 ở Thâm Quyến.
- Ủa, sao anh nghe nói là sát nhập xong vẫn lấy tên cũ của tập đoàn, sáng nay cũng vừa thấy ông chủ lớn đến, lên phòng tổng giám đốc ở tầng 45 lâu rồi. – Pha Triết nói.
- Ông chủ lớn là ai vậy anh? - Hiểu Khê hỏi.
- Là Nhậm tổng, cha của Tổng giám đốc, rất khó tính, nhưng mà vẫn không so được với tổng giám đốc của chúng ta. - Tiểu Ly giải thích.
- FAURECIA vẫn đang chịu điều hành của Nhậm Thị mà, nhưng hầu hết là hoạt động ở Châu Âu thôi, sắp tới chuẩn bị có biến động, thấy phòng lãnh đạo đều đang làm ầm lên, không biết xảy ra chuyện gì? - Mạch Tử nói nhỏ.
Chỉ có thể là việc Nhậm Cơ muốn tách rời FAURECIA ra khỏi gia tộc, xem ra con đường này khó khăn trùng điệp, hi vọng Nhậm Cơ sẽ thành công như khát vọng to lớn của anh. Sau khi ăn trưa, mọi người quay lại phòng làm việc để nghỉ ngơi, Hiểu Khê cũng về phòng quản lý, nhưng chưa kịp vào thì thấy Y Phúc đang đứng chờ sẵn cô ở cửa phòng Tài chính.
- Quản lý Sở, tiên sinh cần gặp cô gấp, ngài cần hỏi một số vấn đề liên quan đến dự án đầu tư tài chính ở khu Sơn Điện.
- À...vâng vâng... tôi đi ngay... – Hiểu Khê vội nói xong đi theo Y Phúc vào thang máy lên tầng 45.
Tầng này cao nhất của tập đoàn Faurecia, hai bên là nơi làm việc của các lãnh đạo cấp cao quan trọng, Y Phúc gõ cửa trước xong mới đẩy cửa ra, liền đứng sang một bên để Hiểu Khê bước vào, Nhậm Cơ đang ngồi ngã lưng ra ghế, trên miệng còn đang ngậm điếu thuốc, cả tháng không gặp nhau. Y Phúc đóng cửa lại, để hai người ở lại trong phòng.
- Có chuyện gì muốn hỏi em sao?
- Anh đau đầu, mau giúp anh ấn hai bên thái dương. - Nhậm Cơ dụi điếu thuốc rồi nói.
Thấy sắc mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi, cảm tưởng như mỗi ngày chỉ ngủ hai ba tiếng thì phải, Hiểu Khê bước lại gần chỗ anh ngồi, cô đặt hai ngón tay lên hai bên trán anh rồi vừa ấn vừa xoa nhẹ. Nhậm Cơ nhắm mắt, tay anh vươn ra kéo eo cô xà vào người anh, nhìn anh ở khoảng cách gần thế này, Hiểu Khê liền đỏ mặt.
- Không sợ người khác nhìn thấy sao?
- Yên tâm, không ai vào phòng anh đâu, cả tháng không gặp cũng không thấy em gọi điện, vô tình thế? – Nhậm Cơ gục đầu lên ngực Hiểu Khê, anh phàn nàn.
- Em không muốn làm phiền khi anh tập trung làm việc, cũng muốn để lại tin nhắn cho anh...em còn soạn cả đống tin nhưng không dám gửi cho anh... – Hiểu Khê vừa xoa đầu Nhậm Cơ vừa nói.
- Chỉ cần em gọi hay nhắn tin là anh đã thấy dễ chịu hơn một chút rồi.
Mỗi lời của Nhậm Cơ lúc này thật sự làm Hiểu Khê rất vui, cô luôn sợ sẽ làm phiền anh, nên không dám liên lạc, chỉ có thể chờ anh tìm đến.
- Em sẽ gọi điện thường xuyên cho anh, nếu anh bận có thể không nghe cũng được, em sẽ gọi lại.
- Ừ, anh buồn ngủ quá, tối nay em xào miến nhé. - Nhậm Cơ ôm chặt cả người Hiểu Khê hơn.
- Đúng rồi, em vừa tìm được căn hộ gần công ty rồi, đi bộ 20 phút là tới, cuối tháng em sẽ chuyển đến, khi nào xong hết thì em gửi địa chỉ cho anh nhé. – Hiểu Khê vội nói.
- Để anh đưa người đến chuyển đồ cho em. - Nhậm Cơ nói.
- Không cần đâu, em cũng đã đặt dịch vụ xong hết rồi, anh đừng lo cho em. – Hiểu Khê ngừng ấn thái dương rồi nhẹ nhàng đẩy vai Nhậm Cơ để anh không dựa vào ngực của cô nữa.
Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê đang đứng, anh định hôn cô nhưng chưa kịp làm gì thì Hiểu Khê đã đặt hai tay lên mặt anh, cô nâng mặt anh lên rồi cúi đầu hôn. Lần đầu tiên được Hiểu Khê chủ động hôn, khiến Nhậm Cơ vui ra mặt, nụ hôn của cô rất nhẹ nhàng nhưng rất dụ hoặc người đối diện. Thấy Hiểu Khê định dừng động tác, Nhậm Cơ liền đưa tay ghì đầu cô lại, lần này tới lượt anh, vừa hôn anh vừa chậm rãi đứng dậy, một tay giữ đầu Hiểu Khê tay còn lại nhanh chóng cởi hàng nút trên áo sơ mi trắng của Hiểu Khê. Xong anh vội vàng cởi áo vest ra, ném lên ghế, kéo mạnh cà vạt ra khỏi cổ áo sơ mi, tiếng nút bấm trên áo cũng rất nhanh bung ra, áp sát cơ thể của Hiểu Khê.
- Nhậm Cơ ... đang ở chỗ làm... đừng anh...
- Ôm anh... Hiểu Khê...
Vừa nói xong, Nhậm Cơ đã kéo tay Hiểu Khê vòng ra sau cổ anh, anh nhấc bổng cô lên cao và đi về phía phòng nghỉ riêng của anh, đẩy cửa phòng vào liền đặt Hiểu Khê nằm xuống giường, anh liền cởi áo sơ mi. Nhìn thân thể Nhậm Cơ lúc này, Hiểu Khê nhìn đến há hốc, anh thật sự rất mê hoặc, nâng lưng Hiểu Khê lên cao một chút rồi luồn tay ra phía sau, dứt khoát trút bỏ hết trang phục trên người cô. Nhìn đến mê mẩn cơ thể trần trụi hoàn toàn của Hiểu Khê, thật sự không thể cưỡng lại sự quyến rũ này, Nhậm Cơ cúi đầu cắn miết trên ngực cô, mỗi lần di chuyển đều khiến Hiểu Khê phải đưa tay bịt miệng để không phát ra tiếng động. Nhưng chuyện làm gì đơn giản như thế, Nhậm Cơ vừa rút thắt lưng ra liền nghe tiếng điện thoại của Hiểu Khê reo inh ỏi, lại thấy cô lập tức xoay người tìm váy, vì điện thoại đang nằm trong túi váy. Trễ giờ làm 10 phút rồi, không thấy cô ở phòng làm việc nên Hỷ Hỷ gọi đến, Hiểu Khê trả lời nhanh chóng xong cô giơ đồng hồ trên điện thoại ra cho Nhậm Cơ xem.
- Em phải quay lại làm việc...trễ 10 phút rồi...
- Vậy còn anh... - Cả người Nhậm Cơ đang nóng rực vì dục vọng, anh nhìn người dưới thân.
- Không được, em trễ rồi... Anh cũng phải làm việc mà... – Hiểu Khê đưa tay che chắn trước ngực.
Dù không muốn nhưng Nhậm Cơ cũng đành phải ôm bực dọc vào lòng khi không thể làm gì thêm, anh rời khỏi người Hiểu Khê, nhặt trang phục đưa cho cô trước xong anh mới nhặt lại đồ của anh. Mặc xong đồ, Hiểu Khê cẩn thận chỉnh trang lại, cô liền bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Nhậm Cơ. Phía sau là tiếng thở dài của Nhậm Cơ, anh mặc lại áo sơ mi rồi đi ra ngoài lấy cà vạt và áo vest, xong xuôi ngồi xuống ghế, trong đầu lúc này chỉ có Hiểu Khê, anh sắp phát điên vì cô thật rồi.
Vừa thấy Hiểu Khê ra khỏi thang máy, cô lững thững đi về phòng làm việc, mọi người thấy cô có vẻ thất thần nên vội vàng vây quanh hỏi thăm, sợ cô bị khiển trách, nhưng Hiểu Khê liền xua tay lắc đầu nói không có chuyện gì, chỉ là giám đốc muốn hỏi vài việc liên quan đến báo cáo mới thôi, mọi người cứ yên tâm, không cần phải lo lắng. Xong cô giải tán mọi người trở về vị trí làm việc của họ, cô cũng nhanh chóng tập trung vào công việc của bản thân.
Buổi tối tan làm, Hiểu Khê tạm biệt mọi người xong xuôi, cô đi nhanh ra trạm xe buýt ngồi chờ, cô vừa gửi tin nhắn cho Nhậm Cơ để hỏi xem khi nào anh tan làm, nhưng vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, chắc anh đang bận việc rồi. Đang ngó nghiêng, thì nghe tiếng Tiêu Xán gọi tên, Hiểu Khê quay lại nhìn.
- Chào em, Hiểu Khê.
- Chào anh Tiêu Xán. – Hiểu Khê chào lại, nhưng mà nghĩ tới chuyện lần trước, để Nhậm Cơ nhìn thấy, chắc anh ấy lại nổi điên lên nữa mất.
- Anh xin lỗi vì lần trước kéo tay em bất ngờ, thật sự anh không định làm thế. – Tiêu Xán giải thích.
- À, không sao đâu ạ, tại em phản ứng hơi thái quá, anh đừng để bụng. – Hiểu Khê vừa đứng dậy vừa cười cười trả lời, trong lòng thầm mong xe buýt mau đến.
- Xe buýt đến rồi kìa, em mau về đi, tạm biệt em nhé. – Tiêu Xán mỉm cười nhìn Hiểu Khê.
- Tạm biệt anh nhé. – Hiểu Khê vội nói xong đi nhanh về phía cửa xe buýt đang mở.
Thanh toán tiền vé xe buýt xong, Hiểu Khê liền ngồi xuống ghế, nếu đứng thêm một chút nữa chắc không biết nói gì luôn, Tiêu Xán rất tốt, từ lúc vào Faurecia luôn nghe mọi người khen sự lịch thiệp và thái độ làm việc, tôn trọng mọi người của anh, rất nhiều nhân viên nữ thích thầm anh, nhưng mà Tiêu Xán vẫn chưa chấp nhận tình cảm của ai.
Cuối tháng phải chuyển nhà, Hiểu Khê tranh thủ dọn dẹp đồ đạc cho gọn vào từng thùng giấy và dán băng keo thật cẩn thận, chị em Sảo Sảo nghe tin Hiểu Khê chuyển sang nơi ở mới đều rất buồn, nhưng rồi cũng phải nói lời tạm biệt nhau trước, Hiểu Khê hứa khi nào ổn định chỗ ở mới sẽ thường xuyên đến chơi với họ. Mấy hôm nay cũng không thấy Nhậm Cơ xuất hiện, cũng không trả lời tin nhắn, anh bận đến mức nào vậy nhỉ? Hiểu Khê vừa đặt nồi chảo vào thùng giấy vừa nghĩ trong đầu, ngẫm lại thì cả hai đã quen nhau gần một năm, làm cùng công ty mà số lần gặp đếm trên đầu ngón tay.
Chung cư Lộ San, nằm trong một con ngõ cách công ty FAURECIA khoảng 20 phút đi bộ, Hiểu Khê tìm được nó là nhờ Hỷ Hỷ hướng dẫn, diện tích phòng lớn hơn so với căn hộ bên Tân Viên, giá thuê cũng cao hơn một chút, nhưng không đáng kể, hiện tại mức lương của Hiểu Khê đã cao hơn rất nhiều so với lúc trước. Hai nhân viên bên vận chuyển vừa giúp đặt tất cả các hộp giấy đựng đồ đạc của Hiểu Khê lên xe đẩy, đẩy vào thang máy đi xuống cổng chung cư, sau đó lại chuyển lên thùng xe tải, xong hết, Hiểu Khê cũng leo lên xe tải chuyển đồ, đi cùng để hướng dẫn điểm đến nơi ở mới.
Căn phòng cô thuê ở tầng 4, bố trí các căn hộ nhỏ cho thuê ở Thượng Hải hầu như đều giống nhau, nhưng cửa sổ ở chung cư Lộ San lớn hơn nhiều. Nhân viên chuyển hết thùng đồ lên phòng cho Hiểu Khê xong liền rời đi, hôm nay cũng là ngày cuối tuần, Hiểu Khê tranh thủ dọn dẹp mọi thứ, cô bắt ghế đứng lên để treo rèm cửa sổ trong phòng ngủ, vì thích màu xanh đậm và trắng nên cô đã đặt hàng rất nhiều vật dụng trang trí phòng có hai màu đó, treo hai tấm rèm khác màu chồng lên nhau xong, Hiểu Khê kéo qua lại để kiểm tra.
Lấy máy hút bụi và máy lọc không khí ra khỏi chiếc thùng lớn nhất, cô cẩn thận hút bụi thật sạch từ ngoài phòng khách đến tận các góc tường ở trong phòng ngủ, đổ tinh dầu thơm quen thuộc vào khay đựng trong máy lọc không khí rồi khởi động máy. Tiếp tục lôi hết đồ đạc trong thùng giấy ra, sắp xếp vào đúng chỗ. Phải mất hơn nữa ngày mới có thể làm xong hết mọi thứ, Hiểu Khê mệt nhừ cả người, cô nằm vật ra sàn nhà, nếu không bị làm phiền nữa thì Hiểu Khê quyết tâm không chuyển chỗ ở nữa, chờ khi bớt mệt, cô mới ngồi dậy, chuẩn bị nấu cơm tối. Ăn tối một mình cũng thật buồn chán, nhưng thôi vậy, ăn nhanh để còn đi tắm và ngủ.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê đang đứng trao đổi công việc cùng quản lý phòng Sale ở tầng 32 thì gặp Y Vân cùng trợ lý đi ra từ thang máy.
- Quản lý các phòng ban chuẩn bị đến phòng họp nhé, tôi đang định phát thông báo, gặp hai người ở đây nên nói luôn, đúng 10h nhé.
- Cảm ơn anh, chúng tôi đi chuẩn bị rồi đến ngay. - Cả hai người họ liền đáp.
Chờ Y Vân đi khỏi, quản lý phòng Sale mới quay sang nhìn Hiểu Khê, chị ấy liền nói.
- Chị nghe nói dự án thu mua Lixun bị trục trặc, tuần rồi vừa thu mua dứt điểm HongYuan, phòng Marketing xử lý sót lỗi không kịp khắc phục lại không thông báo kịp nên làm ảnh hưởng tiến độ chung, chắc lát nghe mắng đã luôn.
- Em có nghe nói rồi, không biết ảnh hưởng mạnh không, mà mau đi chuẩn bị thôi chị, sắp tới 10h rồi. – Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên tay quản lý phòng Sale.
- Ờ, đúng rồi, em mau chuẩn bị đi, chị cũng về phòng ban chuẩn bị đây, gặp em sau.
Hiểu Khê chào chị ấy xong liền đi vào thang máy, lên tầng 40, cô đi nhanh vào phòng Tài chính, căn dặn mọi người xong mới cần các báo cáo và tài liệu liên quan đi sang phòng họp chính. Vừa đến cửa phòng họp, các quản lý phòng ban liền chào hỏi nhau trước xong mới đi vào trong, ngồi vào ghế theo thứ tự phòng ban được sắp xếp. Đúng giờ thông báo, Y Vân đẩy cửa bước vào và giữ cửa mở, Nhậm Cơ vào trước, sau đó là các lãnh đạo cấp cao khác lần lượt đi vào theo, Nhậm Cơ đang rất khó chịu, nói thẳng ra là anh đang tức giận, tuy bề ngoài trông như không có biểu cảm gì. Anh ngồi xuống ghế trước, bắt chéo chân chờ đợi. Quản lý phòng Marketing vội đặt báo cáo mới nhất đến trước mặt Nhậm Cơ và những người ngồi gần bên anh.
- Một tháng, trong một tháng phòng Marketing đã làm những gì, có phải công việc quá nhàm chán nên các người không tập trung. - Nhậm Cơ liếc nhìn một lượt.
- Tôi...tôi rất xin lỗi, thưa giám đốc... – Quản lý Marketing là một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, nghe Nhậm Cơ chất vấn, mặt ông ấy tái nhợt, toát cả mồ hôi trán, cúi đầu xin lỗi.
Lúc này, Y Phúc từ bên ngoài đi nhanh vào phòng họp, đặt báo cáo thỏa thuận mới nhất của Lixun lên bàn cho Nhậm Cơ.
- Tiên sinh, bên Lixun vừa đẩy giá cổ phiếu tăng lên 3%, nhằm làm khó chúng ta ở hạng mục công trình ở Thâm Quyến, tôi đã cho người khảo sát thực tế, chúng ta vẫn chưa tìm ra cách xử lý triệt để.
Một trong số những người lãnh đạo cấp cao đang ngồi bên cạnh Nhậm Cơ lên tiếng.
- Đẩy hết các dự án năm sau với Lixun xuống để uy hiếp thì sao, ép họ phải quay lại với các thỏa thuận ban đầu?
- Tôi đã thử hết những phương pháp được đề ra, nhưng tất cả đều sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận ròng theo tính toán ban đầu của FAURECIA. – Y Phúc liền trả lời.
Không khí trong phòng họp trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở, ai cũng thấp thỏm lo lắng nhìn nhau tìm giải pháp, Hiểu Khê phải mượn một bản báo cáo của quản lý phòng Marketing và của Y Phúc, cô vội mở ra xem, Lixun đáng sợ thật, nắm bắt cơ hội nhanh khủng khiếp. Bây giờ dù Faurecia có muốn tiến hay lùi thì cũng bị thiệt hại, dù không ảnh hưởng đến lợi tức, nhưng mà nhìn hiệu suất sản sinh ra có khác gì hạt muối bỏ biển, không thấm gì với mục tiêu ban đầu đề ra. Nghe mọi người liên tục đưa ra phương án nhằm khắc phục nhưng tất cả đều bị phản biện lại, tất cả đều có sơ hở. Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Nhậm Cơ, anh ngồi bất động từ nãy giờ, ánh mắt tối sầm lại vì tức giận. Thử đề xuất phương án này xem mọi người có ý kiến gì không, Hiểu Khê giơ cánh tay lên cao quá đầu.
- Tôi có thể nói ý kiến riêng không ạ...
- Em bên phòng Tài chính mà Hiểu Khê... - Chị quản lý phòng Sale nhắc nhở cô.
Những người còn lại cũng quay sang nhìn Hiểu Khê với dấu chấm hỏi to đùng trên mặt, vì thường thì phòng Tài chính luôn phụ trách xử lý các bước cuối cùng, hầu như không thể can thiệp vào những bước đầu của dự án. Nhậm Cơ liếc nhìn sang Hiểu Khê, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như có nắng, mái tóc xoăn dài xinh đẹp, lâu rồi anh không nhìn thấy, cánh tay đeo chiếc vòng tay anh tặng đang động đậy phát ra những tiếng linh tinh nhẹ.
- Em nói thử đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất