Lạc

Chương 15: Quyết Định Riêng Biệt

Trước Sau
Cùng lúc đó, tại trang viên biệt thự của gia tộc Nhậm Gia ở miền Bắc nước Pháp, giữa thư phòng lớn mang phong cách cổ điển, trên tường lát gạch cẩm thạch màu tối, được trang trí rất nhiều ảnh của tất cả các thành viên trong gia tộc, Nhậm Ni ngồi ở ghế chính diện, ông đang kiểm tra lại các báo cáo vừa được Faurecia gửi đến sáng nay. Chú hai cũng nhận được, cả hai người nhìn nhau, rồi nhìn sang Nhậm Cơ đang ngồi gần đó.

- Con đã thực hiện theo đúng yêu cầu của cha, vượt qua mức yêu cầu, bây giờ có thể tách FAURECIA ra khỏi gia tộc hay chưa?

Chú ba và chú Tư cũng vừa đến, quản gia vội kéo ghế để bọn họ ngồi xuống, người giúp việc liền mang cà phê đến. Cha của Nhậm Cơ là người lớn nhất trong gia tộc, ông trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

- Các chú xem đi, tôi đã đưa ra yêu cầu vô lý như các chú đề xuất, bây giờ thì xem Nhậm Cơ đã thực hiện nó tốt như thế nào.

- Cháu hay thật đấy, hơn nữa năm liền có thể đảo ngược hết mọi kế hoạch của trưởng bối. – Chú tư nói.

- Mười một năm mới đúng. - Nhậm Cơ trả lời.

Chú hai nhìn sang những người còn lại, ông ấy chống hai tay lên bàn, đứng dậy, nhìn sang Nhậm Ni, tức chú Cả.

- Chúng ta đã hứa thì tất nhiên sẽ thực hiện, nhưng để chắc chắn FAURECIA sẽ hoạt động vững chắc, con phải liên hôn cùng Hoành Thị, sau ba năm chúng ta sẽ tuyệt đối không can thiệp vào tập đoàn của con.

- Đúng, Hoành Thị chỉ đứng sau gia tộc của chúng ta, việc tách rời Faurecia sẽ khiến nhiều người lợi dụng sơ hở hạ bệ Nhậm Gia, đặc biệt là Faurecia, các chú chỉ muốn tạo nền móng cứng rắn cho cháu. – Chú ba tán thành.

Cha của Nhậm Cơ và chú Tư cũng đồng ý, chỉ cần liên hôn cùng Hoành Thị, sau ba năm Faurecia nhất định không thể lung lay trong thương trường. Nhậm Cơ ngồi trầm ngâm, thời điểm này tách FAURECIA ra khỏi tập đoàn của gia tộc đúng là rất mạo hiểm, Hoành Thị vừa khéo có thể đứng phía sau củng cố sự tách rời này. Thấy Nhậm Cơ suy nghĩ hơi lâu, cha anh mới lên tiếng tiếp.

- Hoành Thị đã gửi lời mời liên hôn, nếu con đồng ý thì sẽ lập tức được độc quyền điều hành Faurecia, Nhậm Gia chỉ đứng bên ngoài hỗ trợ khi con cần, tuyệt đối không can thiệp.

- Bên đó cũng cần sự hỗ trợ tài chính từ Faurecia, đôi bên cùng có lợi, con cứ suy nghĩ đi. – Chú tư nói.

- Khi nào có thể thực hiện các bước tách rời theo đúng thủ tục pháp lý? - Nhậm Cơ hỏi.

- Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng con và tiểu thư Hoành Thị phải công khai thông tin liên hôn trước, sau đó công khai tin tức tách rời sẽ khiến những tập đoàn đối nghịch không dám nhảy vào. – Chú hai nói.

Đã chờ hơn mười một năm, cuối cùng cũng có thể tách rời Faurecia, Nhậm Cơ vô cùng mãn nguyện, nhưng phải dùng Hoành Thị làm bàn đạp trước, đầu tư qua lại không thiệt hại chút nào.

- Vậy được rồi, cha và các chú cứ sắp xếp và gửi thông báo cho con.

Nhậm Cơ rời khỏi thư phòng, chú hai mới quay sang nhìn những người kia, lộ rõ sự lo lắng.

- Không biết Hoành Thị có giúp ích gì cho nó không, Nhậm Cơ thật háo thắng giống chúng ta, mong là FAURECIA sẽ vững mạnh.

- Chú đừng lo quá, tôi tin chắc Nhậm Cơ không làm gia tộc chúng ta phải điêu đứng đâu, tôi đã theo dõi nó suốt mười năm qua, nó đã làm tốt hầu như tất cả mọi thứ. – Chú tư nói.

- Trễ rồi, mọi người trở về đi, tôi sẽ thông báo thời gian công bố tin tức liên hôn sau với mọi người. - Nhậm Ni nói xong liền đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Thời tiết Thượng Hải mùa này bắt đầu có mưa lớn, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, Hiểu Khê vừa quay lại đây sau hai ngày về Hồ Nam, cô đội mưa đi xuống từ taxi rồi chạy một mạch vào thang máy, vừa xõa tóc ra cho khô thì đã nghe giọng nói quen thuộc truyền đến.

- Em mà vùng vẫy thì cả thang máy này toàn nước mưa không đấy, sao lại dầm mưa rồi?

- Nhậm Cơ, cả tháng không liên lạc được với anh, làm em lo lắng, biết không hả? - Hiểu Khê lườm nguýt người trước mặt.

- Anh bận việc, vừa xuống máy bay liền đến tìm em đây. - Nhậm Cơ đi vào thang máy cùng cô.

Hai người lên đến lầu bốn, vừa đẩy cửa phòng đi vào, chưa kịp cởi áo khoác thì đã bị Nhậm Cơ ôm lấy, anh cúi đầu hôn cô, còn gấp gáp hơn lần trước, Hiểu Khê muốn đẩy anh ra, cô ngọ nguậy cả người để chặn anh lại.

- Người em đang ướt, anh cũng thế đấy, mau thay đồ ra ... a...ngã em...

- Thay làm gì, bây giờ để anh giúp em cởi ra trước...Hiểu Khê... – Nhậm Cơ vừa nói vừa giúp cô cởi đồ trên người.

Bị nhấc lên cao, Hiểu Khê vội ôm lấy cổ Nhậm Cơ để không bị ngã, định mắng tiếp thì liền bị Nhậm Cơ chặn lại bằng nụ hôn đầy ham muốn của anh. Ném Hiểu Khê lên giường, Nhậm Cơ liền cởi sạch đồ trên người anh ném xuống sàn, thấy Hiểu Khê vừa ngồi dậy, anh liền nắm cổ chân cô kéo về phía anh, mất thăng bằng Hiểu Khê lại ngã ra giường.

- Cái tên Nhậm Cơ đáng ghét này...bỏ chân em ra...

- Yên nào, anh giúp em cởi đồ, không là bị cảm nhé. – Nhậm Cơ chồm tới lột sạch đồ trên người Hiểu Khê, ném xuống sàn.

Xong xuôi, anh chen vào giữa hai chân cô, tham lam mơn trớn khắp cơ thể xinh đẹp của Hiểu Khê, cảm giác kích thích còn hơn lần trước. Thấy Nhậm Cơ mạnh bạo quá, Hiểu Khê phải ghì tay lên vai anh để cố thoát ra khỏi sự kiềm kẹp.

- Anh muốn ăn tươi nuốt sống em hay sao thế?

- Ừm, anh cũng muốn lắm, mau để anh thực hiện lời em nói nào. - Nhậm Cơ ngẩng đầu nhìn cô, anh cười rất vui vẻ.



- A...nhẹ tay một chút, mà này, anh không dùng biện pháp phòng ngừa cho em hả? - Hiểu Khê vỗ tay lên vai anh.

- Để lần sau đi, anh muốn em vô cùng... - Nhậm Cơ đẩy hai tay Hiểu Khê lên quá đầu xong cúi xuống tiếp tục hôn lên cơ thể gợi cảm của cô.

Dù thế nào thì Hiểu Khê cũng nhăn mặt khi bị Nhậm Cơ xâm nhập, cô phải chặn tay trước lồng ngực anh để năn nỉ anh khoan hãy di chuyển, để cô thích ứng trước, Nhậm Cơ không chịu, anh lại dùng cách dụ dỗ cô, xong điên cuồng đưa đẩy chơi đùa cùng cô. Chưa từng ai cho anh nhiều khoái cảm như Hiểu Khê, anh không kiềm chế được bản thân khi thân mật với cô, loại cảm giác này còn hưng phấn hơn cả việc uống rượu. Thấy Nhậm Cơ chậm lại tiết tấu, Hiểu Khê định đánh bài chuồn, nhưng làm sao nhanh bằng Nhậm Cơ, anh liền ôm cô lại và bắt cô xoay lưng về phía anh. Nâng cao phần hông và eo của Hiểu Khê, anh liền chiếm lấy cô từ phía sau. Hai bàn tay Hiểu Khê chỉ biết bám chặt vào tấm trải giường, Nhậm Cơ cúi người hôn lên tai cô, xong anh kéo tay Hiểu Khê lên, để lưng cô áp sát lên lồng ngực anh.

- Em làm anh phát điên mất thôi, Hiểu Khê...

Tiếng thở gấp gáp của Nhậm Cơ sát bên tai, Hiểu Khê chỉ có thể chịu đựng loại dày vò đầy dục vọng của anh, bàn tay sờ loạn trước ngực cô, xong lại lướt xuống bên dưới, khiêu khích.

Hôm sau, Hiểu Khê thức dậy trước, cô vội thu dọn quần áo trên sàn ném hết vào máy giặt, xong mới quay lại phòng lấy áo sơ mi đen và chân váy đen đi vào phòng tắm. Nhậm Cơ đang nằm sấp trên giường, anh ngủ mê mệt từ khuya đến giờ. Thay đồ xong, Hiểu Khê có vào lay anh thức dậy vài lần nhưng anh gạt ra, tiếp tục ngủ. Bất lực, Hiểu Khê liền kéo chăn đắp cho anh xong ra ngoài lấy áo khoác và túi xách đi bộ đến công ty. Vừa đến chỗ làm, Hiểu Khê đi vào thang máy, Y Phúc và Y Vân cũng vừa đến, Hiểu Khê nhìn bọn họ mỉm cười rồi gật đầu chào hỏi. Hai người kia cũng vội chào hỏi cô, Y Phúc quay lại nhìn cô xong hỏi.

- Hôm nay Hoành Thị đến Faurecia, cô đã biết chuyện gì chưa?

- Chuyện gì thế, tôi chưa nghe thông báo gì cả? – Hiểu Khê ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hai người họ.

- Chắc một lát sẽ có thông báo, không có gì đâu, chúng tôi xin phép đi trước. – Y Vân vội trả lời rồi kéo tay Y Phúc rời khỏi thang máy.

Không biết có chuyện gì, Hiểu Khê đến tầng bốn mươi thì đi ra, cô đẩy cửa kính phòng Tài chính đi vào, mọi người nhào đến vây quanh cô, hỏi tới tấp.

- Hiểu Khê, công ty chúng ta sắp có tiệc đó, thứ bảy sẽ tổ chức, chị vừa nghe phòng nhân sự bàn tán. – Hỷ Hỷ nói.

- Em hỏi thử quản lý Tiêu xem những ai được phép tham gia nhé. - Tiểu Ly vội lay lay vai Hiểu Khê.

- Để cô ấy tiếp nhận thông tin đã, còn đang ngơ ngác kia kìa. – Pha Triết kéo tay Tiểu Ly ra.

- Đợi em kiểm tra thông báo rồi báo mọi người biết nhé, em cũng chưa nắm được chuyện gì hết.

Nói xong, Hiểu Khê đi thẳng vào phòng quản lý, cô ngồi xuống ghế, mở máy tính lên, thì thấy một loạt các thông báo từ nhóm quản lý.

“THÔNG BÁO: Tập đoàn FAURECIA sẽ tổ chức một buổi tiệc rượu dành cho toàn bộ nhân viên của tập đoàn.

Ngày: 01/09

Thời gian : 19h30

Địa điểm: Swissotel Grand Shanghai toạ lạc tại khu vực / thành phố Tĩnh An.

Lưu ý: nhân viên mặc trang phục phù hợp buổi tiệc màu đen, tập trung ở Faurecia, sẽ có xe đưa đón.” – Tiêu Xán.

“Khi nào có thiếp mời vậy quản lý Tiêu?” - Quản lý Mar.

“Lâu rồi mới được tham dự” - Quản lý sản xuất.

“Tôi vừa gửi thiếp mời có số thứ tự đến hộp thư của tất cả quản lý, mọi người in ra rồi phát cho nhân viên phòng ban nhé.” – Tiêu Xán.

Vội mở hộp thư ra, Hiểu Khê đã thấy 31 tệp thư mời tham gia buổi tiệc, cô in ra xong kiểm tra lại xem đúng tên mọi người hết chưa, phải ký tên xác nhận nhân viên phòng ban trước khi phát cho mọi người. Xong xuôi, Hiểu Khê mang thư mời ra ngoài, đặt lên bàn Tiểu Ly dặn chị ấy phát ra cho mọi người, còn cô phải quay về phòng làm việc để xử lý mấy báo cáo Mạch Tử vừa nhờ cô xem xét.

Đầu giờ chiều, Hiểu Khê đang chuẩn bị đi đến phòng họp, đang lúi cúi xếp tài liệu thì nghe tiếng gõ cửa, Mạch Tử hối thúc cô vì quản lý phòng Sale đang đứng bên ngoài cửa chính chờ. Hiểu Khê bước nhanh ra bên ngoài, rồi cùng chị ấy bước nhanh đến phòng họp.

- Chị nghe nói hôm nay Hoành Thị đến tham dự cuộc họp với Faurecia, lâu nay bên đó không liên quan đến thị trường cũng như các lĩnh vực sản xuất, sau năm nay lại hợp tác nhỉ?

- Em cũng không rõ nữa, em xem bảng đánh giá của phòng Marketing thấy tập đoàn này khá danh tiếng và uy tín trên thị trường, nhưng cổ phiếu thì không tăng, có chút thụt lùi so với năm rồi. - Hiểu Khê nói.

- Chị cũng không rành mấy vụ đánh giá này, nghe em giải thích chị càng rối loạn hơn, mau vào phòng họp thôi. – Quản lý Sale vội nói.

- Ừm. - Hiểu Khê gật đầu.

Nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, đúng giờ thì Nhậm Cơ xuất hiện, lần này còn có các trưởng bối của gia tộc Nhậm Thị tham gia. Khoảng năm phút sau, nhân viên lễ tân liền đẩy cửa đi vào và vươn tay mời những người bên ngoài đi vào. Những người trong phòng họp liền đứng dậy tiếp đón, Nhậm Cơ bắt tay chào hỏi Hoành Tổng xong mời ông ấy ngồi xuống ghế, sau lưng là một cô gái, rất xinh đẹp, tóc búi cao thanh lịch, diện chiếc váy đen kín đáo, dáng người như người mẫu. Cô ấy mỉm cười chào hỏi tất cả những người của Nhậm Gia, xong gật nhẹ đầu chào hỏi những người còn lại, Nhậm Cơ cũng mỉm cười nhìn cô ấy.

- Lần này Hoành Tổng đến đây nhằm mục đích tham quan cũng như chuẩn bị hợp tác với Faurecia, tôi mong trong tương lai hai tập đoàn sẽ cùng vững chắc hơn. - Nhậm Ni ngồi gần Nhậm Cơ, ông ấy đứng dậy trước để thông báo.

- Để tránh làm mất thời gian của quý công ty, có thể cho tôi xem những dự án các vị chuẩn bị cho Hoành Thị được không? – Hoành Tổng nói.

Y Phúc liền đi một vòng lấy các tài liệu liên quan ở chỗ các quản lý phòng ban, đưa đến cho từng người trong Nhậm Gia và Hoành Thị xem xét, sau đó Hoành Tổng liên tục đặt câu hỏi chất vấn về phía Faurecia. Càng hỏi càng khó khăn, ông ấy không trực tiếp hỏi Nhậm Cơ mà nhắm vào những người còn lại.

- Tôi đã nghe về năng lực làm việc của nhân viên Faurecia, nên có thể hỏi một trong các quản lý phòng ban của Faurecia về những vấn đề liên quan ở từng hạng mục mà tôi cần tìm hiểu hay không, Tổng giám đốc?



- Mời ngài cứ tự nhiên. - Nhậm Cơ nói.

Hoành Tổng lật bộ tài liệu đầu tiên, ông ta lướt rất nhanh và dừng lại ở trang 11, hạng mục 70 của dự án công trình ở Mẫn Hàng, những người kia ai nấy đều tỏ ra sự bình tĩnh, chuyên nghiệp, trong tâm thế chuẩn bị Hoành Tổng chỉ điểm để giải đáp thắc mắc. Nhưng mà, mái tóc xoăn dài của Hiểu Khê lại đập thẳng vào mắt ông ấy, khuôn mặt non choẹt lại ngồi ngay sau bảng “Quản lý phòng Tài chính”. Ông ấy vươn bàn tay về phía Hiểu Khê.

- Làm phiền quản lý phòng Tài chính giúp tôi giải đáp một số thắc mắc.

Mọi ánh mắt lại lần lượt đổ dồn về phía Hiểu Khê, dù lần trước cô có may mắn đề ra những phương án có hiệu quả đi, nhưng mà những dự án mới ở Mẫn Hàng thì phòng Marketing vẫn chưa gửi đến, phòng Sale còn chưa nhận được thì phòng Tài chính làm sao có. Chị quản lý Sale cũng biết rõ tình hình, chị ấy lén lay lay bàn tay Hiểu Khê để cô tập trung lại. Như có dấu chấm hỏi trên mặt, Hiểu Khê ngơ ngác trả lời.

- Vâng...ngài cứ hỏi ạ...

Chị quản lý Sale giật thót quay sang nhìn Hiểu Khê, đã nhắc phải nói là dự án này chưa được thông qua phòng Sale và Tài chính mà, nhưng trễ rồi, Hiểu Khê há hốc nhìn chị ấy. Mọi người xung quanh cũng im phăng phắc, phen này tiêu thật rồi, cảm giác như da đầu đang tê rần rần. Y Phúc nhanh chóng mang tài liệu mà Hoành Tổng muốn hỏi đặt đến trước mặt Hiểu Khê, anh dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô. Lỡ đâm lao rồi, chơi tới bến luôn, Hiểu Khê nghĩ thầm trong bụng xong cô lật nhanh tài liệu đến chỗ Hoành Tổng nói.

- Tôi thấy hạng mục 70 này có thỏa thuận số bốn không hợp lý, không biết phòng Tài chính sẽ xử lý theo hướng nào để không làm thiệt hại cho bên đối tác.

Nghe xong câu hỏi, Hiểu Khê liền lật nhanh về trang đầu tiên, ngón tay của cô lướt còn nhanh hơn Hoành Tổng lúc nãy, rất nhanh chóng, Hiểu Khê dừng ngón tay ở trang 16.

- Hoành Tổng, mời ngài lật đến trang 16, hiện tại phòng Sale và Tài chính vẫn chưa xem xét đến các dự án ở Mẫn Hàng, nhưng thấy ngài thắc mắc nên tôi có thể đề xuất vài hướng triệt tiêu để ngài đánh giá có nên hợp tác hay không.

- Mời. – Hoành Tổng nhìn Hiểu Khê rồi nhẹ giọng nói.

- Tất cả những thỏa thuận được đề xuất hiện tại đúng là chưa hợp lý, nếu đặt lên hệ quy chiếu sẽ thấy rõ ràng sự chênh lệch, nhưng theo tôi được biết quận Mẫn Hàng đang được Faurecia đẩy mạnh các dự án đấu thầu để tăng phần trăm giá trị đầu vào, không bàn đến lợi tức trong tháng đầu tiên, thay đổi thỏa thuận số 4 từ hiệu suất đó tăng thêm 7% nữa là cân bằng, ngài có thể chọn thời điểm đầu tư rút và rót vốn. – Hiểu Khê nói.

- Tôi cần tăng 12%, cô thấy thế nào? – Hoành Tổng lại hỏi tiếp.

Một lần nữa, Hiểu Khê phải đọc lướt qua gần 10 trang tài liệu, cô hơi mím chặt môi, nhìn sang Nhậm Cơ rồi nhìn đến Hoành Tổng. Nếu nói ra phương án này, chắc cô sẽ cắn rứt lương tâm bản thân đến chết mất. Nhưng không nói thì mất mặt Faurecia, Hiểu Khê khóc thét trong lòng, cô nén cảm xúc lại.

- Theo tôi thì có một cách, xin lỗi tôi được phép nói thẳng không ạ?

- Cô cứ tự nhiên. – Hoành Tổng đáp trong vẻ mặt hứng thú.

- Hiện để đẩy lên thêm 12% như lời ngài nói, bắt buộc hai tập đoàn phải đứng chung một chỗ, phải có sự ràng buộc pháp lý, khi đó giá trị cổ phiếu đang bị thụt giảm của Hoành Thị sẽ dựa vào ràng buộc pháp lý với Nhậm Gia mà tăng theo, các dự án ở các quận đồng loạt cũng tăng theo, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến Faurecia... tôi...tôi xin phép...

Vừa dứt lời, Hiểu Khê cảm giác như sắp nôn đến nơi, phải dung nạp một lượng lớn thông tin trong khoảng thời gian ngắn làm dạ dày cô bị co thắt dữ dội, tình trạng này luôn xảy ra khi cô quyết tâm giành học bổng khi học ở Thanh Hoa. Cô ôm miệng chạy nhanh ra ngoài, mặc kệ những người phía sau, thà chạy ra ngoài còn hơn nôn tại đó, mất mặt lắm. Vào đến nhà vệ sinh, cô nôn thốc nôn tháo, đau đầu chết đi được, khoảng 10 phút thì nghe tiếng gõ cửa, giọng của chị quản lý phòng Sale truyền đến.

- Em ổn không, Hiểu Khê, làm sao thế em?

- Em không sao, tự nhiên em đau đầu thôi...cuộc họp sao rồi chị. – Hiểu Khê hỏi vọng ra.

- Xong rồi, Hoành Tổng thấy em trả lời như vậy, ông ấy không hỏi nữa, nên chị mới được yên ổn nè. - Chỉ ấy nói.

- Chị về phòng làm việc trước đi, một chút nữa em ra sau. – Hiểu Khê trả lời.

- Ừ, vậy thôi chị đi trước nhé.

Nghe tiếng giày cao gót xa dần rồi biến mất, Hiểu Khê mới mò ra, cô rửa mặt lại rồi mới chậm rãi đi về phòng làm việc. Mất mặt thật chứ, Hiểu Khê thở dài ra một hơi, lúc nãy cô nói đến ràng buộc pháp lý của hai gia tộc đồng nghĩa nếu họ liên hôn thì mọi chuyện sẽ thay đổi, nếu là Nhậm Cơ liệu anh ấy có chấp nhận việc này không, trong khi đang có mối quan hệ nam nữ với cô?

Vào trong phòng quản lý, Hiểu Khê mệt mỏi ngồi xuống ghế, cô vừa nhờ Hỷ Hỷ mua giúp một tách cà phê nóng, uống xong một chút thì mới tỉnh táo lại. Đang định đi ra ngoài dặn việc thì thấy cửa phòng mở ra, Nhậm Cơ bước vào, anh nhìn Hiểu Khê một lượt rồi hỏi.

- Cái đầu nhỏ của em đáng sợ thật đấy, lúc nãy em làm sao thế?

- Không sao, em có nói gì sai làm Hoành Tổng tức giận không anh? - Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

- Không sao, đến đây xem thử? - Nhậm Cơ nói xong liền vươn tay ra kéo Hiểu Khê vào lòng, anh vuốt ve mái tóc của cô.

Áp mặt lên lồng ngực của Nhậm Cơ, nghe được nhịp tim của anh, Hiểu Khê thấy dễ chịu hơn hẳn, ôm ghì lấy thắt lưng anh.

- Em sẽ cố không để anh và Faurecia phải mất mặt vì em đâu, nếu có hãy để một mình em gánh cho.

- Vì sao em phải cố như thế, em có quyền từ chối nếu em không muốn trả lời mà. - Nhậm Cơ hôn lên tóc Hiểu Khê.

- Vì anh rất quan trọng với em, Nhậm Cơ, dù thế nào thì em vẫn sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. - Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

- Cảm ơn em, Hiểu Khê. - Nhậm Cơ ôm chặt cô hơn.

Thật sự, việc nói yêu một ai đó không quan trọng lắm, thỉnh thoảng con người ta sẽ dùng hành động và thái độ để khiến cho đối phương cảm nhận được tình yêu của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau