Lạc

Chương 17: Lại Tức Giận

Trước Sau
Cuối tuần, Hiểu Khê sờ soạng khắp giường tìm điện thoại, bật màn hình lên thấy đã hơn 8h sáng, cũng đã gần một tuần sau khi tin tức liên hôn của Nhậm Gia và Hoành Gia được công bố, Hiểu Khê vẫn còn sốc lắm, cô nghĩ cô sẽ khóc lóc hay là làm om sòm lên với Nhậm Cơ, nhưng rốt cuộc là như có gì đó đè ngang, nén mọi cảm xúc tiêu cực của cô xuống. Ánh nắng từ rèm cửa chiếu vào rất le lói, Hiểu Khê ngồi dậy, phải mất một lúc cô mới rời khỏi giường, lấy quần jean và áo thun ra khỏi tủ quần áo, đi vào nhà tắm. Định sẽ đi ra ngoài mua ít thức ăn về dự trữ, vừa xuống đến cổng chung cư, điện thoại cô đổ chuông, lấy ra xem thì là số của Nhậm Cơ gọi đến, Hiểu Khê thẳng tay từ chối và chặn số của anh, cô cho điện thoại vào túi xách rồi tiếp tục đi bộ đến siêu thị.

Cô vừa ôm túi đựng thức ăn mới vừa thanh toán ra khỏi siêu thị, đang quay về thì gặp Tiêu Xán đang dừng chờ đèn đỏ dưới lòng đường, anh vội hạ kính xe gọi tên cô.

- Hiểu Khê, mau lên xe đi, anh có chuyện muốn nói.

- Nhưng em đang về nhà...hay để lúc khác. Hiểu Khê nhìn đèn giao thông sắp hết thời gian.

- Nhanh đi em. – Tiêu Xán thúc giục.

Đành đi nhanh đến chỗ chiếc xe, Tiêu Xán liền đẩy cửa xe ra cho Hiểu Khê ngồi vào, nhắc cô thắt dây an toàn rồi anh lái xe rời đi ngay, phía sau là tiếng còi xe inh ỏi.

- May thật, lại gặp em giữa phố, em ăn gì chưa?

- Em chuẩn bị về nấu ăn đây, anh đang đi đâu sao? - Hiểu Khê vừa giữ túi đồ trên chân vừa hỏi.

- À, anh định đi dạo thôi, anh có thể mời em một ly cà phê không, lúc ở Sichuan có hẹn mời em ăn tối nhưng mãi không được. – Tiêu Xán nhìn cô.

- Xin lỗi anh, tại em bận quá nên cũng quên mất, vậy để em mời anh cà phê nhé. – Hiểu Khê trả lời.

- Được rồi, để anh mời. – Tiêu Xán mỉm cười.

Cả hai đến một quán cà phê gần chung cư Tân Viên, nơi ở cũ của Hiểu Khê, Tiêu Xán nhắc cô cứ để lại túi thức ăn trong xe khi thấy cô ôm khư khư trên người. Anh bước lên một bước để mở và giữ cửa cho Hiểu Khê bước vào quán. Nhân viên phục vụ hướng dẫn bọn họ vị trí gần cửa sổ, đặt thực đơn xuống bàn và chờ gọi thức uống.

- Cho tôi cà phê, ít đường. – Cả hai đều đồng thanh đáp.

Nghe vậy, Tiêu Xán liền cười nhẹ, anh đặt hai tay lên bàn, nhìn Hiểu Khê một lúc rồi nói.

- Dạo này không gặp, thấy em gầy đi rồi đấy, công việc áp lực lắm sao?

- Không hẳn, do em không muốn ăn thôi, anh làm việc ở Faurecia bao lâu rồi? – Hiểu Khê hỏi lại.

- Tầm 9 năm rồi, anh tốt nghiệp xong liền xin vào Faurecia làm việc ngay, lúc đấy công ty nhỏ như HongYuan thôi. – Tiêu Xán ngẫm nghĩ một hồi mới đáp.

- Cũng lâu thật, anh thấy môi trường làm việc thế nào, ý em là giám đốc có thường xuyên tức giận rồi kỷ luật các phòng ban không ấy? - Hiểu Khê giải thích câu hỏi của cô.

Nghe xong, Tiêu Xán liền trầm ngâm một hồi, nhân viên mang hai tách cà phê đến chỗ hai người họ, Hiểu Khê mỉm cười gật đầu cảm ơn. Tiêu Xán đưa tay xé gói đường nhỏ cho vào tách cà phê của Hiểu Khê, xong anh nói.

- Tầm một năm trở lại đây, anh thấy giám đốc dễ tức giận hơn, trước đó không bao giờ xảy ra, ngài ấy kiệm lời và lãnh đạm cực kỳ. Tuy các phòng ban có sai phạm, nhưng chỉ kỷ luật những ai có liên quan, chứ đồng loạt bị kỷ luật thì đây là lần đầu tiên anh thấy.

- Khi nào hai tập đoàn sẽ tiến hành liên hôn, anh có biết gì về vấn đề này không ? - Hiểu Khê vừa khuấy cà phê vừa hỏi.

- Chắc là sắp rồi, giám đốc và các vị trưởng bối trong gia tộc đều rất mong chờ cuộc liên hôn này, FAURECIA tách rời mới có thể củng cố nền móng, theo anh thấy là vậy. – Tiêu Xán uống một chút cà phê.

- Ừm, em cũng nghĩ vậy.

Sau đó, cả hai không bàn về công việc nữa, cùng trò chuyện về thời tiết, địa điểm nổi tiếng nào đó, về một số chương trình hài kịch trên mạng, Hiểu Khê thi thoảng lại cúi đầu cười, Tiêu Xán cũng vậy, hai người nói chuyện rất hợp gu. Sau khi đưa Hiểu Khê về đến trước con đường nhỏ cách khoảng 500m với chung cư Lộ San, thì cô nói anh để cô xuống ở đây là được rồi, ôm túi đồ bước xuống xe, Hiểu Khê gật đầu cảm ơn Tiêu Xán. Tất cả đều được Nhậm Cơ nhìn thấy từ xa, sau khi bị Hiểu Khê chặn cuộc gọi, anh liền như nổi điên mà lái xe đến đây tìm cô, theo dõi cô từ lúc đi siêu thị, gặp Tiêu Xán rồi cùng nhau cười đùa như một cặp đôi trong tiệm cà phê.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vừa đến công ty, Mạch Tử liền chỉ vào màn hình máy tính đang hiện thông báo về các dự án mới ở Thanh Phố và Phụng Hiền, Hiểu Khê ngạc nhiên, đây toàn bộ là dự án mới của năm sau mà, mắc gì chạy trước, cô trấn an mọi người xong đi thẳng vào phòng làm việc, mở máy tính lên để kiểm tra lại toàn bộ. Nhận được điện thoại nội bộ từ phòng Sale và phòng Marketing, Hiểu Khê nhận đồng thời hai cuộc gọi để tiện trao đổi thông tin.

- Lệnh của giám đốc, phòng nào cũng phải chạy và báo kết quả dự đoán trong tuần này, nếu không lại bị dính biên bản nữa đấy. - Quản lý phòng Sale.

- Anh chỉ vừa cử nhân viên đi khảo sát, phải bốn hôm nữa mới có được kết quả, chưa hẳn là chính xác, vậy mà bắt buộc phải hoàn thành xong trong tuần, anh sắp hói cả đầu rồi đây. - Quản lý phòng Marketing.

- Bên phòng sản xuất phản hồi sao ạ? - Hiểu Khê hỏi.

- Cũng đang chạy như điên đây, anh vừa từ bên ấy về liền gọi điện xin ý kiến mọi ngươi nãy giờ. - Quản lý phòng Marketing.



- Em tìm cách khắc phục được không Hiểu Khê, chứ làm sao chúng ta sống qua mùa đông năm nay bây giờ. - Quản lý phòng Sale.

- Chờ em suy nghĩ đã, em sẽ báo mọi người sớm nhất trong hôm nay nhé.

Nói xong, Hiểu Khê tắt máy, cô in đống tài liệu đó ra rồi đứng tần ngần ngay máy in, Mạch Tử gõ cửa phòng, đẩy cửa phòng ra rồi nói.

- Hiểu Khê, tổng giám đốc muốn gặp em để trao đổi công việc, nhanh lên nhé.

- À, cảm ơn anh, em đi ngay. – Hiểu Khê vội rút hết những tờ giấy trong máy in, cô đi nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Vừa đi vừa không ngừng lật xem tài liệu, Y Vân đang đứng chờ mở cửa cho Hiểu Khê trước phòng giám đốc, Hiểu Khê mỉm cười gật đầu cảm ơn. Cô đi vào trong phòng, nhưng trước mắt không thấy ai cả, cứ nghĩ là những người ở phòng ban khác cũng bị gọi. Nhậm Cơ đang đứng ngay cửa, thấy Hiểu Khê vừa đi vừa cắm đầu vào đống giấy trên tay không nhìn xung quanh.

- Sở Hiểu Khê.

Bị gọi tên, Hiểu Khê giật thót, cô vội quay lại nhìn, Nhậm Cơ đã đứng ở ngay sau cánh cửa, khuôn mặt anh lộ rõ sự tức giận, ánh mắt nhìn cô như sắp giết người đến nơi, anh chỉ mặc sơ mi và quần âu cùng màu, phần cổ áo không cài hết nút làm anh vừa đáng sợ vừa hấp dẫn người khác giới. Nhưng đây không phải lúc tán thưởng nhan sắc này, Hiểu Khê bước lùi về phía sau vài bước.

- Anh làm tôi giật mình đấy...giám đốc.

- Tại sao chặn số anh? - Nhậm Cơ vẫn đứng ở đó, anh hỏi, nhưng giọng nói rất thấp

Làm sao đây, Hiểu Khê thét lên trong đầu, hôm qua chặn mà không nhớ lý do chặn là gì, nếu là mối quan hệ giám đốc và nhân viên thì việc chặn số cũng vô nghĩa, giờ phải trả lời thế nào để Nhậm Cơ không phát điên thêm nhỉ.

- Anh gọi tôi đến, không biết có việc gì không ạ?

Không thể nghe thêm những lời sáo rỗng của Hiểu Khê, Nhậm Cơ bước vài bước liền áp sát ngay trước mặt cô. Thấy vậy, Hiểu Khê vội tránh xa một khoảng.

- Nếu anh không có chuyện gì để dặn thì tôi xin phép ra ngoài làm việc.

Nhậm Cơ vươn tay liền giữ được Hiểu Khê, anh dùng sức giữ chặt cô lại và nhấc cô lên. Thấy cô quyết liệt kháng cự, Nhậm Cơ gạt hết tài liệu trên bàn làm việc sang một bên, anh đặt cô nằm lên bàn. Hiểu Khê vội ngồi dậy định nhảy xuống thì bị Nhậm Cơ dùng một tay đè cô nằm xuống lại, anh thô bạo cởi áo của cô rồi hôn mạnh xuống. Bàn tay nhanh chóng luồn vào váy Hiểu Khê, tay kia ghì chặt hai tay cô lên mặt bàn.

- Bỏ tôi ra...Không...không...Anh điên phải không Nhậm Cơ...

Không cho Hiểu Khê hét lớn, Nhậm Cơ liền ôm cô đi thẳng vào phòng nghỉ, anh khóa cửa, rồi ném cô lên giường, nhanh chóng cởi sạch trang phục của hai người. Anh liên tục hôn xuống môi Hiểu Khê, không cho cô cơ hội mắng nhiếc, chen vào giữa hai chân cô, anh liền dứt khoát ép buộc, không màng đến sự tức giận của đối phương. Ra sức đẩy đưa, đến khi Hiểu Khê chịu không nổi phải bật tiếng rên rỉ thì Nhậm Cơ mới rời khỏi môi cô, giữ chặt eo của cô mà đâm mạnh. Nhìn cơ thể Hiểu Khê không ngừng di chuyển theo tiết tấu của bản thân, Nhậm Cơ càng mạnh mẽ hơn. Xoay lưng Hiểu Khê lại, anh liền đâm mạnh một lần nữa, vén tóc cô sang một bên, Nhậm Cơ cúi người hôn từ cổ trượt dọc xuống lưng cô. Không còn sức phản kháng, Hiểu Khê đành để anh mặc sức dày vò, không biết là phải qua bao lâu thì Nhậm Cơ mới chịu ngừng lại.

Thấy Hiểu Khê không còn chút sức lực, Nhậm Cơ đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang ửng đỏ kia, xong kéo chăn đắp lên người cô. Anh mặc quần áo lại thật chỉnh chu, như chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra.

- Em ở yên đây đi, có đứng cũng không vững đâu.

Chờ Nhậm Cơ ra ngoài, Hiểu Khê mới dám rơi nước mắt trong im lặng, người đàn ông mày cô không quen, rất xa lạ, không phải Nhậm Cơ mà cô từng quen biết. Mặc vội trang phục lại cho chỉnh chu, Hiểu Khê mới đẩy cửa phòng nghỉ đi ra, thấy Nhậm Cơ đang đứng trước cửa với ly nước trên tay. Anh chặn lại, cúi đầu liền thấy nước mắt của Hiểu Khê. Muốn tránh khỏi anh ngay lập tức, nhưng Nhậm Cơ không để yên, anh kéo tay cô lại.

- Em khóc sau khi vừa làm tình với anh?

Những lời nói trần trụi từ miệng Nhậm Cơ thốt ra, khiến Hiểu Khê càng hoài nghi tự hỏi người này rốt cuộc là ai, cô từng thích một Nhậm Cơ hay khó chịu nhưng anh rất dễ chịu với cô, chưa bao giờ ép buộc cô phải làm gì, chưa từng nói những lời khó nghe như thế này. Tại sao bây giờ lại khác như thế chứ. Hiểu Khê hất tay Nhậm Cơ thật mạnh, cô chạy ra khỏi phòng giám đốc, Y Vân không kịp tránh nên bị cô đâm sầm vào, cả hai ngã nhào ra sàn gạch.

- Cô Sở, cô không sao chứ?

Vội vàng đứng dậy, Hiểu Khê lại tiếp tục cắm đầu cắm cổ đi thật nhanh về phòng làm việc, Y Vân lồm cồm đứng dậy, hình như thấy cô khóc. Nhân viên trong phòng Tài chính vừa nghe tiếng đóng sầm cửa chói tai liền bu lại bàn tán vì thấy Hiểu Khê bị giám đốc gọi vào phòng làm việc hơn cả tiếng đồng hồ, khi trở ra lại thấy cô khóc.

- Chết thật, hay giám đốc nói gì nặng lời nên cô ấy khóc nhỉ?

- Chắc chắn là vậy rồi, dạo này thấy ngài ấy nóng nảy cực kỳ, nghe bảo lần nào đi họp về các quản lý đều bị mắng.

- Khổ thế, làm quản lý không sung sướng gì hết, ai kham nổi chứ, stress kiểu này chắc tôi điên sớm.

- Có khi nào tháng này lại dính thêm biên bản kỷ luật không vậy, tôi không muốn nữa đâu hu hu....

- Thôi đi, Hiểu Khê phải đứng đầu lãnh đủ, không giúp đỡ thì cũng đừng nhắc kỷ luật này nọ.



- Tôi không muốn đổi quản lý nữa đâu... mau vào an ủi cô ấy đi...

Đang bàn tán thì giọng nói phát ra mùi thuốc súng của Nhậm Cơ truyền đến, làm cả phòng Tài chính hoảng hốt, lập tức về chỗ làm việc.

- Hết việc để làm rồi đúng không?

Anh liếc mắt nhìn một lượt khắp phòng, mấy người kia chỉ biết cụp đầu xuống tiếp tục làm việc của bản thân, không ai dám thở mạnh. Nhậm Cơ đi thẳng đến trước cửa phòng làm việc của Hiểu Khê, nhưng không mở được, anh nổi điên đập tay lên cửa, quát lớn.

- SỞ HIỂU KHÊ, CÔ MAU RA ĐÂY.

Nghe tiếng Nhậm Cơ quát lớn, Y Vân và Y Phúc vội vàng chạy vào can ngăn, kiểu này không khéo chuyện Nhậm Cơ và Hiểu Khê có quan hệ tình cảm lộ ra mất.

- Tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh, hãy quay lại phòng giám đốc đi ạ, rất nhiều người để ý, sẽ không có lợi cho công việc của ngài... – Y Vân nói nhỏ, vừa đủ bọn họ nghe.

- Đúng rồi đấy, ngài đừng tức giận, chuyện này để truyền ra ngoài thì ảnh hưởng xấu đến ngài và Hoành Gia, làm ơn, tiên sinh... – Y Phúc cũng ra sức thuyết phục.

Tức giận đến run cả tay, Nhậm Cơ kiềm nén cảm xúc xuống, anh xoay người đi một mạch về phòng làm việc, hai người kia liền vội vã đuổi theo. Sau đó, tất cả nhân viên phòng Tài chính ai cũng toát mồ hôi lạnh khắp người, phen này người chọc điên Tổng giám đốc là Hiểu Khê, cô ấy tiêu đời, phòng Tài chính cũng tiêu tùng theo.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vẫn đi làm như mọi khi, từ ngày hôm nay, tuyệt đối không gặp riêng Nhậm Cơ trong phòng làm việc hay bất cứ ở đâu nữa. Mọi chuyện như thế là quá đủ rồi, cả Faurecia giờ ai cũng biết chuyện quản lý Sở của phòng Tài chính đã gây ra đại tội, khiến tổng giám đốc tức giận, ai cũng đoán sẽ nhanh thôi Hiểu Khê sẽ bị thuyên chuyển đi chỗ khác làm việc, nặng hơn là bị đuổi việc. Hiểu Khê cũng kệ, chuyện gì đến thì đến luôn đi, cô không quan tâm.

Bước vào phòng Tài chính, thấy Hiểu Khê trở lại bình thường như mọi khi, mọi người đều vây quanh lần lượt hỏi han đủ chuyện, nhưng Hiểu Khê chỉ xua tay rồi cười trừ, trấn an mọi người cứ yên tâm, từ giờ cô không để chuyện tương tự xảy ra với phòng Tài chính nữa đâu, cô hướng dẫn công việc bắt buộc phải hoàn thành trong hôm nay, để hết tuần sẽ có đầy đủ các báo cáo ở Thanh Phố và Phụng Hiền, không quên làm hành động quyết tâm để mọi người vui vẻ làm việc. Hiểu Khê cũng nhanh chóng xử lý các công việc, xem thử lần này cô có thể kéo phòng Tài chính vượt gấp đôi KPI hay không, có như thế thì biên bản kỷ luật mới được bỏ qua, tháng đó sẽ vẫn nhận được tiền thưởng, đêm qua cô đã gọi hỏi Tiêu Xán về quy định này của Faurecia.

Ngày thứ bảy, đúng 8h sáng đã nghe thông báo về thời gian bắt đầu cuộc họp báo cáo toàn bộ các dự án được giao trong tuần qua, Hiểu Khê đã chuẩn bị xong tất cả các báo cáo, thỏa thuận, hạng mục đề xuất và các phương pháp dự trù. Nhưng những người ở phòng Sale, Marketing, Sản xuất, Shipping thì không được 50% khối lượng công việc, Hiểu Khê cũng muốn giúp nhưng không thể được, cô chỉ có thể cố hết sức kéo phòng Tài chính. Phòng họp lớn ở tầng 45, chưa kịp ổn định chỗ ngồi đã thấy người của Nhậm Gia bước vào, sau đó là Hoành Kiều Kiều, các lãnh đạo cấp cao, Nhậm Cơ bước nhanh vào sau cùng, vẫn mang bộ mặt nghiêm nghị, cả người toát ra khí thế áp bức người đối diện, ngồi xuống, Nhậm Cơ hơi dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân và im lặng. Y Phúc liền đi một vòng lấy hết các tài liệu báo cáo của các phòng ban và đưa đến cho Nhậm Cơ trước, tiếp theo là Hoành Kiều Kiều, người của Nhậm Gia, và những người còn lại.

Đây toàn bộ là những dự án hợp tác trong năm sau của Faurecia và Hoành Thị, ai cũng nín thở lo lắng khi nộp lên báo cáo chưa hoàn chỉnh. Đúng thế, từng tập tài liệu bị Nhậm Cơ ném mạnh lên bàn, ánh mắt anh tối sầm lại, nhưng sau đó Hoành Kiều Kiều liền kéo tay anh, để anh xem báo cáo hoàn chỉnh của phòng Tài chính. Nhậm Cơ hơi liếc mắt sang cô ấy, xong đưa ngón tay lật từng trang báo cáo đó ra xem, Hiểu Khê cũng lo lắng không kém, vì phòng Tài chính, phải cố gắng hơn nữa. Khoảng 10 phút để xem hết mớ báo cáo, Nhậm Cơ lúc này mới hơi giãn cơ mặt, anh đưa mắt nhìn đến chỗ Hiểu Khê, lên tiếng.

- Em dựa vào đâu nói không thể khai khống lên 23%, hạng mục cấp quận này không nhỏ đâu?

- Em...à không, tôi đã kiểm tra lại rất kỹ tình hình khai thác dự án của Faurecia trong những năm rót vốn vào Thanh Phố và Phụng Hiền, hai nơi này gần nhau nhất nhưng cơ chế vận hành mỗi năm mỗi khác, nếu khai khống lên sẽ làm tụt giảm rất sâu, muốn khống chỉ tối đa 20%. – Hiểu Khê nói.

Hoành Kiều Kiều ngồi bên cạnh cũng đang xem tiếp báo cáo của Hiểu Khê, cô ấy chỉ vào trang 33, thỏa thuận số 96, thứ hạng thực hiện dự án mà Hiểu Khê sắp xếp ngược hoàn toàn so với ý định ban đầu của Hoành Thị.

- Cô giải thích thỏa thuận này giúp tôi nhé.

- À, vâng ạ, vì để có đầy đủ yếu tố kết luận, nên tôi đã tìm hiểu lại quá trình kêu gọi đầu tư cũng như hạn mức cho phép đầu tư của Hoành Thị, Hoành Thị luôn đi theo lối an toàn nhất, hiệu quả tuy ở mức này, nhưng thực tế nếu thay đổi vị trí triển khai dự án thì hiệu quả tăng gấp đôi, tôi xin phép được hỏi, năm rồi có báo cáo về mức hạn đầu tư của Hoành Thị nhưng không có bảng chi tiết để đối chiếu, tôi đoán chắc quý công ty đã thay đổi 7 hạng mục, cùng kỳ hai năm trước và bị thụt lùi, nên tôi đề xuất lại tất cả, để cô có thể tham khảo. – Trong lúc giải thích, Hiểu Khê liên tục dùng tay để diễn giải nhiều hơn về những gì cô đang muốn truyền tải.

Nhậm Ni đã để mắt đến cô gái nhỏ này, tư duy cực kỳ thông minh và ứng phó cực nhạy bén, nếu đặt cạnh Nhậm Cơ thì khiến các đối thủ của Faurecia sẽ rất đau đầu đây. Ông ấy lật báo cáo dang dở của phòng Sản xuất rồi lên tiếng hỏi Hiểu Khê.

- Cô có thể đề xuất các phương án hiệu quả hơn cho tôi về dự án cấp nước ở Hồng Khẩu mà phòng sản xuất đang làm dang dở không?

Hiểu Khê liền lấy báo cáo ở quản lý sản xuất, cô mở đến phần cuối cùng, ngón tay lướt nhanh qua giấy, sau vài phút thì cô lên tiếng, nhưng hơi lúng túng trong cách xưng hô, Nhậm Ni đáng tuổi ông ngoại của Hiểu Khê, xưng tôi thì có hơi vô lễ, thôi xưng hô như người bình thường vậy.

- Nhậm tiên sinh, tôi...à ...

- Con có thể xưng hô với ta như ý muốn của con, cứ tiếp tục! - Nhậm Ni nhận ra Hiểu Khê không biết xưng hô thế nào cho phải phép.

- Cảm ơn tiên sinh, con chỉ có thể đánh giá trực quan dựa theo những tài liệu hiện có sẵn, dự án cấp nước sạch này chưa từng được Faurecia thực hiện, nhưng Hoành Thị thì có, cũng mắc phải lỗi tương tự về thời gian và trình tự triển khai, nên tạo tâm lý vô hình là khó sinh lợi tức, nhưng nếu quy chiếu tất cả cho Sichuan, FAURECIA chắc chắn sẽ thực hiện được, lợi tức vượt qua ngưỡng dự kiến. – Hiểu Khê giải thích rất chi tiết.

- Ừm, con đưa ra phương án rất đúng ý ta. - Nhậm Ni mỉm cười khen ngợi Hiểu Khê.

Kết thúc cuộc họp gần 2 tiếng đồng hồ, chỉ có báo cáo phòng Tài chính được tất cả mọi người đồng ý thông qua, biên bản kỷ luật cũng được xóa bỏ, KPI tăng gấp đôi, Hiểu Khê vui mừng về thông báo cho mọi người biết, cả phòng Tài chính vây quanh ăn mừng thắng lợi cùng Hiểu Khê. Nhưng mà cơn buồn nôn lại ập tới nữa rồi, lúc trả lời Nhậm Ni, Hiểu Khê đã rất khó chịu trong dạ dày, nhưng phải cố nhịn để hoàn thành câu trả lời, giờ thì cô chạy vụt đi vào nhà vệ sinh để nôn, cô vừa bịt miệng chạy ra ngoài thì đụng ngay vào người Nhậm Cơ, cô ngẩng đầu nhìn anh xong lại ôm miệng chạy tiếp vào nhà vệ sinh, giờ mở miệng ra xin lỗi thì xác định Nhậm Cơ đuổi việc cô luôn. Y Phúc đang trao đổi với trợ lý đi bên cạnh, Nhậm Cơ vừa đi ngang phòng Tài chính, vừa khéo nghe Tiểu Ly đang đứng buôn chuyện cùng Hỷ Hỷ.

- Lần trước thì không chịu ăn uống đến ngất xỉu, lần này thì nôn tới nôn lui, không biết con bé Hiểu Khê này nó hành hạ bản thân tới mức nào nữa đây.

- Thấy biểu hiện của Hiểu Khê quen lắm, hồi lúc em có thai cũng vậy đó, không ăn được, nôn hoài thôi... em về chỗ làm việc đây...

Cứ như thế, Hiểu Khê đang rất bình thường, qua lời quan tâm và suy diễn thái quá của nhân viên phòng Tài chính do cô quản lý, lại thành một câu chuyện dở khóc dở cười khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau