Lạc

Chương 18: Hiểu Lầm, Tức Giận Tăng Thêm

Trước Sau
Sáng nay, Hiểu Khê dậy hơi muộn, cô vội vàng thay đồ rồi chạy một mạch đến công ty, không quên mua hai cái bánh sandwich để lót dạ, cảm giác đói bụng rất khó chịu. Lên đến tầng 40, cũng vừa lúc đến giờ làm việc, cô giao việc cho tất cả mọi người, xong hết mới trở về phòng làm việc. Nhìn đống tài liệu cao đến ngực đang để trên bàn làm việc, Hiểu Khê ngao ngán lắc đầu, cô cởi áo khoác đặt lên ghế trước, mở túi xách lấy bánh ra ăn, còn sớm chắc không ai vào tìm đâu, cô vừa ngậm chiếc bánh trên miệng vừa gõ bàn phím trả lời hộp thư của chị quản lý phòng Sale, cái bà chị này mới sáng sớm đã bị mấy dự án khó nhằn tìm đến rồi, Hiểu Khê nghĩ trong bụng. Tiếp tục ăn nốt phần bánh trên miệng, chưa kịp nuốt thì cửa phòng đột ngột bị mở ra, cô trố mắt nhìn người đứng trước mặt.

Phòng Tài chính, mọi người đang tập trung làm việc thì thấy có bóng dáng cao ngạo cùng phong thái ung dung bước nhanh qua bàn làm việc của họ. Quay người nhìn theo thì nhận ra tổng giám đốc đang tiến đến phòng làm việc của Hiểu Khê. Qua sự việc lần trước, bây giờ cả phòng Tài chính đều nơm nớp lo sợ khi thấy anh, thái độ giận dữ rất đáng sợ.

- Nhậm...Nhậm Cơ, sao anh vào đây... - Hiểu Khê hoảng hốt nhìn anh, cô vẫn còn hãi hùng anh từ lần đó, giờ phải ở cùng một chỗ với anh trong một căn phòng càng làm cô sợ hơn.

- Em có thai? - Nhậm Cơ hỏi đúng ba chữ.

Nghe xong, Hiểu Khê thiếu điều muốn mắc nghẹn sandwich, tự hỏi thầm một mình, gì nữa vậy, tên điên này, sáng sớm đùng đùng lao vào rồi hỏi chuyện vớ vẩn gì thế. Hiểu Khê nhìn người trước mặt, cô hoang mang còn hơn câu anh vừa hỏi.

- Anh đừng có hỏi những câu không có thật như thế?

- Anh đưa em đi kiểm tra. - Nhậm Cơ bước đến gần hơn.

Thấy anh đang định đến gần, Hiểu Khê đứng phắt dậy, cô đi lùi lại để tránh xa Nhậm Cơ, càng xa càng tốt.

- Kiểm tra gì chứ, anh bị gì à, tránh xa tôi ra.

- Mau đi với anh. - Nhậm Cơ định kéo tay Hiểu Khê, nhưng cô rút tay lại kịp, và lại tránh xa anh hơn.

- Tôi khẳng định là tôi không có thai, mà dù có thì cũng không phải với người đã có vợ sắp cưới. – Hiểu Khê đã đến sát cánh cửa phòng.

- Em đã nói sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh để thực hiện được việc khiến FAURECIA trở thành tập đoàn độc lập và lớn mạnh, đúng không? - Nhậm Cơ đứng ở phía bàn làm việc nói.

- Tôi nhớ, nhưng không phải bằng cách đi cưới người phụ nữ khác, trong khi đó thì luôn tiếp cận khiến tôi thành người thứ ba trong câu chuyện này. – Hiểu Khê nhìn thẳng vào mặt anh và nói.

- Em nói thế là ý gì? - Nhậm Cơ gằn giọng.

- Chúng ta chấm dứt rồi, không liên quan gì đến nhau nữa, anh chọn con đường của anh, tôi không thể không biết xấu hổ mà chen vào giữa anh và Hoành tiểu thư. - Hiểu Khê thẳng thắn nói ra những lời mà cô luôn muốn nói.

- Được lắm, Sở Hiểu Khê, em rất giỏi.

Nhậm Cơ nói xong những lời này, anh liếc mắt nhìn cô xong mở cửa bước nhanh ra bên ngoài, Hiểu Khê sợ đến ngồi phịch xuống sàn gạch. Lại thấy Tổng giám đốc tức giận đi ra, phòng Tài chính lại như ngồi trên đống lửa, phải đến khi Hiểu Khê đi ra trấn an và giải thích thì mọi người mới thôi lo lắng để tiếp tục làm việc.

Sắp đến cuối năm, trời bắt đầu đổ tuyết dày hơn, Hiểu Khê vừa rời khỏi cửa công ty, cho hai tay vào túi áo khoác, thở ra một hơi dài vì quá lạnh. Sáng nay đi vội lại quên mang dù, dạo gần đây chỉ có Hoành Kiều Kiều là thường xuyên đến Faurecia một mình để theo dõi và đốc thúc các dự án của Hoành Thị, không thấy Nhậm Cơ và mấy người của Nhậm Gia, càng tốt, mỗi lần Nhậm Cơ nhìn thấy cô liền như nhìn thấy kẻ thù, làm cô sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đang định rời khỏi công ty, thì nghe tiếng Tiêu Xán gọi giật ngược lại, anh cũng vừa tan làm, thấy Hiểu Khê nên gọi ngay.

- Muộn thế, dù của em đâu, trời đang rơi tuyết rất nhiều đấy?

- Em quên mang theo rồi, anh cũng về trễ thế? - Hiểu Khê nhìn người bên cạnh và hỏi.

- À, hai tháng cuối năm phòng Nhân sự sẽ rất nhiều việc, anh tranh thủ làm cho xong việc hôm nay, để ngày mai còn làm cái khác. – Tiêu Xán ngó nghiêng nhìn tuyết đang rơi.

- Vâng, bây giờ em phải về đây, tạm biệt anh nhé. – Hiểu Khê định rời bước.

Chưa kịp đặt chân xuống bậc thềm thì đã bị Tiêu Xán kéo tay giữ lại, xong nhớ đến lần trước Hiểu Khê hoảng hốt vì bị giữ tay đột ngột xong Tiêu Xán liền rút tay lại ngay. Hiểu Khê bị kéo tay bất ngờ, tuyết lại rơi đông thành đá dưới bậc thềm, cô không kịp giữ thăng bằng nên chới với nghiêng người ra phía trước, ngã nhào xuống lớp tuyết dày, hai đầu gối đập mạnh xuống. Tiêu Xán hoảng hốt vì do anh rút tay nên làm Hiểu Khê ngã xuống bậc thềm, anh vội đi xuống đỡ cô, phủi tuyết trên tóc và trên người cô, giọng đầy hối lỗi.

- Em không sao chứ, anh xin lỗi vì làm em ngã, em đứng được không?

Hai đầu gối hơi đau, may nhờ có tuyết nên cũng còn đứng dậy được, cô đành phải bám vào tay của Tiêu Xán để đứng dậy. Thấy Hiểu Khê nhăn mặt vì đau, Tiêu Xán liền ôm lấy vai của cô để dựa vào người anh đứng lên.

- Rất xin lỗi em, Hiểu Khê...Anh đưa em đến bệnh viện để kiểm tra nhé...bám vào anh đứng dậy nào.



- Em không sao, có tuyết đỡ nên chỉ đau chút thôi, không sao... – Hiểu Khê vừa đứng dậy xong liền nói.

- Thật sự em không sao chứ, anh xin lỗi... – Tiêu Xán nhìn Hiểu Khê bằng ánh mắt lo lắng.

Nhận thấy khoảng cách giữa cả hai, Hiểu Khê vội bước ra hai bước, cách xa một chút không khéo bị người khác nhìn thấy rồi đồn linh tinh, Hiểu Khê quá sợ hãi sự suy diễn thái quá của mọi người rồi.

- Được rồi, em không sao đâu, em về trước đây...

- Để anh đưa em về, xem như để chuộc một phần nhỏ lỗi của anh gây ra, làm ơn... – Tiêu Xán vội nói.

Hai đầu gối đau, Hiểu Khê cảm nhận được, trời cũng vẫn đang rơi tuyết, nếu đi bộ với hai chân khập khiễng này chắc phải gần cả tiếng mới có thể về đến chung cư. Hiểu Khê nhìn ngó xung quanh một chút, xong cô mới gật đầu đồng ý để Tiêu Xán đưa cô về. Nhưng mà Hiểu Khê chợt khựng lại, cô sợ ai nhìn thấy chứ, cô đâu còn người bạn trai nào, hiện tại đang độc thân mà. Thấy Hiểu Khê đồng ý, Tiêu Xán mới vội quay lại tầng hầm để lấy xe, giúp Hiểu Khê ngồi vào ghế phụ xong anh mới đi vòng đầu xe về bên ghế lái, nhìn Hiểu Khê rồi khởi động xe.

Còn 300m nữa là đến chưng cư Lộ San, Hiểu Khê liền nói Tiêu Xán dừng xe để cô xuống, dù hơi lưỡng lự nhưng Tiêu Xán cũng đành đi xuống mở cửa xe, đỡ tay Tiểu Khiết để giúp cô bước ra ngoài. Lần đầu tiên suýt va trúng Hiểu Khê khi trên đường, anh liền cảm thấy cô rất thu hút, lần nữa gặp lại thì ở Sichuan, sau đó là Faurecia. Anh thích Hiểu Khê, nhưng không thể đến gần cô, không đủ thời gian và cơ hội để nói chuyện nhiều hơn.

- Hiểu Khê, anh thích em.

Giọng của Tiêu Xán rất nghiêm túc, không có ngữ khí đùa giỡn, vừa nghe xong, Hiểu Khê liền ngước mắt nhìn người đối diện. Sao lại nhận được lời bày tỏ của Tiêu Xán trong lúc thế này chứ, quá bối rối, Hiểu Khê vội rút tay lại.

- Anh ... Anh đừng nói đùa em như thế... trễ rồi... Anh mau về đi...

Thấy Hiểu Khê lúng túng, Tiêu Xán bước đến gần hơn, anh nhẹ nhàng giữ tay Hiểu Khê lại.

- Anh xin lỗi vì đột ngột nói những lời này với em, nhưng anh thích em từ lúc còn ở Sichuan, nên mong em có thể suy nghĩ.

- Tiêu Xán...em...em...không thể... - Hiểu Khê ấp úng định từ chối, nhưng mà khó nói thành lời thật sự.

- Em hãy suy nghĩ một chút, được không, dù kết quả thế nào anh cũng sẽ chấp nhận. – Tiêu Xán nhìn cô bằng ánh mắt đầy trìu mến.

Sợ Hiểu Khê sẽ tiếp tục từ chối, Tiêu Xán liền nói tạm biệt và chúc cô ngủ ngon, sau đó anh quay lại xe, rời đi ngay. Hiểu Khê lúc này như hóa đá, không nghĩ bản thân sẽ phải rơi vào tình huống khó xử thế này, phải nói thế nào để từ chối Tiêu Xán đây, cô thật lòng không muốn làm người khác buồn. Bám tay lên tường, Hiểu Khê khập khiễng đi về chung cư. Từ xa, trong dãy xe đang đậu nuối đuôi dài gần đó, một chiếc BMW đen nhám bắt mắt, Nhậm Cơ ngồi yên, âm thầm quan sát hai người trước mắt.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê vừa đến công ty, Mạch Tử cũng vừa đến, theo ngay phía sau lưng. Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh ấy, cô đi nhanh vào phòng làm việc để kiểm tra hộp thư trong máy tính, rất nhiều thông báo kèm các tệp dữ liệu, không kịp tháo cả túi xách, Hiểu Khê ngồi xuống ghế nhưng mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Nhiều tệp dữ liệu quá, làm sao xử lý kịp trước giáng sinh chứ, cô liên hệ các phòng ban khác, ai cũng như vậy, đều đang la hét ầm ĩ vì khối lượng công việc, cảm thấy như FAURECIA dạo gần đây hơi ép việc thì phải, Hiểu Khê ngẫm nghĩ trong bụng. Nhưng vẫn phải chấp nhận, cô gửi hết nội dung công việc cho mọi người xử lý rồi mới tập trung vào công việc chính của bản thân.

Buổi trưa, vừa đến giờ ăn cơm, mọi người nhanh chóng di chuyển xuống nhà ăn, Hiểu Khê vẫn chưa xuống được, cô nhờ chị Tiểu Ly mua giúp vài món ăn liền. Nhậm Cơ và Hoành Kiều Kiều cũng vừa lúc đến công ty, nhân viên thấy bọn họ liền cúi chào rồi mới đi tiếp, Y Phúc chuyển tài liệu sang cho Nhậm Cơ xem, đang đứng chờ thang máy. Cửa thang máy bên kia mở ra, một nhóm nhân viên của phòng nhân sự vừa bước ra, thấy giám đốc liền cúi chào xong đi tiếp. Vừa đi, bọn họ liền cười khúc khích, nói chuyện với nhau.

- Rõ ràng nha, hôm qua tôi thấy quản lý ôm cô Sở ngay trước cửa công ty mà...

- Tôi cũng thấy nè, vậy ra chuyện quản lý Tiêu theo đuổi cô ấy là đúng rồi, hai người này lén lút quá...

- Mà quản lý Sở đẹp thật, gặp anh thì anh cũng theo đuổi cô ấy, tiếc là anh không có cửa, buồn ghê...

- Mấy cái người này, làm như mới nghe lần đầu, tôi bắt gặp quản lý Tiêu nhìn theo cô Sở lúc ở công ty hoài nè...

Từng câu, từng chữ của mấy người kia lọt hết vào tai Nhậm Cơ, thang máy mở ra, nhân viên phòng Tài chính liền cúi đầu chào cấp trên xong vội vàng đi ra ngoài. Tiểu Ly vội khoát tay Pha Triết cùng Hỷ Hỷ, lại nói chuyện tiếp.

- Ăn nhanh còn mua thức ăn cho Hiểu Khê, em ấy vừa nhờ chị mua hộ.

- Định giảm cân hay gì mà nhịn bữa trưa mãi...Đúng là bó tay, ha ha...

Lên đến tầng 45, Nhậm Cơ không bước ra khỏi thang máy, để cho Hoành Kiều Kiều cùng Y Phúc và trợ lý đi ra trước.



- Lên phòng họp trước đi, tôi quay lại sau.

- Sắp tới giờ rồi, anh còn đi đâu...Nhậm Cơ... - Tiếng Hoành Kiều gọi theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Tiếng mở cửa phòng làm việc của Hiểu Khê, cô đang đứng xoay lưng về phía cửa chính, vừa lật tài liệu trên tay vừa ngó nghiêng chiếc máy in trên kệ tủ, tưởng là chị Tiểu Ly vào phòng, Hiểu Khê không quay lại nhìn.

- Em đang bận chút, chị để lên bàn cho em với, cảm ơn chị...

Chưa nói hết câu, Hiểu Khê liền cảm giác như có ánh mắt đầy tức giận truyền đến ngay sau gáy, không khí trong phòng lúc này rất yên tĩnh, mùi hương rất quen thuộc xộc đến mũi, cái khí thế toát ra rất áp bức. Chưa cần Hiểu Khê quay đầu lại, tay cô liền bị nắm mạnh, cả cơ thể liền bị ai đó xoay lại và kéo đi ra khỏi phòng.

- Buông tay tôi ra...Anh lại điên gì nữa thế...buông ra...Nhậm Cơ... - Hiểu Khê hoảng hốt khi bị anh dùng vũ lực kéo đi.

Nhậm Cơ bước nhanh, nhưng Hiểu Khê thì phải chạy mới có thể theo kịp, tay bị anh giữ chặt. Y Vân vừa từ thang máy đi ra, thấy hai người đang lôi kéo kia, vội lên tiếng ngăn lại.

- Tiên sinh, không được...người khác sẽ nhìn thấy mất...tiên sinh...

Nhưng không lọt tai Nhậm Cơ, đẩy cửa phòng giám đốc ở tầng 40 đi vào, tiếng đóng cửa lớn vô cùng làm Y Vân đau cả tai, nhưng không dám đi vào ngăn cản, đành phải đứng bên ngoài cửa để chặn không cho người khác đi vào phòng ngay lúc này.

Đi thẳng vào phòng nghỉ, Nhậm Cơ liền đẩy Hiểu Khê ngã lên giường, tiện tay anh khóa chốt cửa phòng lại, vừa đi đến chỗ Hiểu Khê vừa cởi áo vest và cà vạt. Hiểu Khê chưa kịp hoàn hồn, thì đã bị Nhậm Cơ nhào đến giữ lấy, kéo cô nằm xuống người anh. Sau đó, vùi đầu xuống hôn Hiểu Khê, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa cuồng nhiệt, hai tay anh nhanh chóng cởi bỏ trang phục của hai người. Bị Nhậm Cơ cưỡng hôn đến không thể suy nghĩ nổi điều gì, lúc anh lướt xuống trước ngực Hiểu Khê, liền há miệng cắn mạnh lên ngực cô. Bị đau, Hiểu Khê vội dùng sức đẩy mạnh vai Nhậm Cơ, nhưng không được, sức cô làm sao chống lại.

- Bỏ tôi ra...Anh bị điên đúng không????

- Đúng, tôi đang rất điên đây... - Nhậm Cơ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.

Ánh mắt của Nhậm Cơ thật sự rất hung dữ, Hiểu Khê không dám nhìn thẳng, cô quay mặt đi chỗ khác, muốn xoay người thoát khỏi người anh. Không có tác dụng, chỉ cần một chút sức là Nhậm Cơ đã kéo Hiểu Khê về lại chỗ cũ, đưa tay giữ chặt miệng để cô không thể mắng nhiếc. Cả cơ thể Hiểu Khê liền cứng nhắt khi bị Nhậm Cơ đâm mạnh vào, anh càng dùng sức, Hiểu Khê càng chật vật. Cô ra sức dùng hai tay để kéo bàn tay Nhậm Cơ ra khỏi mặt, ngữa cổ lên thở hổn hển.

- Đừng...đừng...tôi không muốn...Anh không thể cưỡng ép tôi...Nhậm Cơ...

- Anh không thể không có em, Hiểu Khê...em có ghét...có mắng anh cũng được.

Nói xong, Nhậm Cơ liền đặt một chân Hiểu Khê gác lên vai anh, tay còn lại giữ chặt phần eo của cô mà thúc mạnh. Kích thích quá mãnh liệt, Hiểu Khê chỉ có thể cắn chặt môi mà chịu đựng, Nhậm Cơ ác ý, liền đưa tay bóp hai bên mặt để ép cô mở miệng.

- Anh muốn nghe tiếng em...Hiểu Khê...

Tiếng thở dốc của Nhậm Cơ cùng tiếng rên rỉ của Hiểu Khê rất nhanh hòa vào nhau, nhìn người dưới thân không ngừng muốn thoát khỏi sự tấn công này, Nhậm Cơ càng giữ chặt cô hơn.

Bên ngoài cửa phòng giám đốc, Y Phúc vừa quay lại từ phòng họp ở tầng 45, mọi người đều đang ngồi chờ Nhậm Cơ, trễ hơn bốn mươi phút. Nhưng chưa kịp mở cửa phòng thì đã bị Y Vân giữ lại, nói nhỏ.

- Không được, tiên sinh vừa kéo tay cô Sở vào bên trong, ngài ấy đang rất tức giận, tôi không dám vào.

- Cái gì, vậy giờ chúng ta phải chờ sao, những người kia đã ngồi chờ rất lâu rồi, ai cũng tìm ngài ấy... – Y Phúc vội nói, vẻ mặt đầy lo lắng.

- Cậu dám vào thì xin mời, tôi không dám đâu. – Y Vân nói.

- Chắc tôi dám. – Y Phúc bất lực đáp.

Trong phòng nghỉ, vừa mặc lại xong trang phục, Nhậm Cơ rút chiếc khăn tay trong túi áo vest ra, anh cúi người kéo cổ chân Hiểu Khê rồi nhẹ nhàng giúp cô lau đi những thứ anh vừa lưu lại trên cơ thể cô. Xong mới quay đi nhặt đồ của Hiểu Khê đưa đến. Giật lấy đồ trên tay Nhậm Cơ xong, Hiểu Khê liền vội vàng mặc vào, xong cô bò xuống giường nhặt đôi giày cao gót đeo vào chân. Nhậm Cơ định vươn tay đỡ lấy khi thấy Hiểu Khê hơi loạng choạng, nhưng cô gạt phắt ra, chạy một mạch ra khỏi phòng. Y Vân và Y Phúc vừa thấy cửa phòng giám đốc mở ra, người chạy ra đầu tiên là Hiểu Khê, cô đang tức giận. Nhậm Cơ cũng bước ngay ra sau đó, anh đi rất nhanh đến chỗ thang máy, hai người kia phải chạy theo mới đuổi kịp.

Thấy Hiểu Khê mặt đỏ bừng, đang rất tức giận đẩy cửa phòng Tài chính rồi đi một mạch vào phòng làm việc, mọi người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì phía bên ngoài hành lang là Tổng giám đốc cùng hai người kia đi vút qua. Rồi, cả phòng ban lại lắc đầu ngán ngẩm vì tất cả cho rằng Hiểu Khê lại chọc điên giám đốc, cứ kiểu này mãi chắc phòng tài chính sớm bị xóa sổ mất thôi.

Hiểu Khê thì gần như là phát hỏa, sức cô thì không làm lại Nhậm Cơ, bị anh tóm được thì kết quả chỉ có một, ngay cả ở công ty cũng hết lần này đến lần khác. Hiểu Khê ôm đầu nghĩ cách thoát khỏi chuyện này, cô không muốn ai biết chuyện này, mất mặt vô cùng. Ngồi cả tiếng đồng hồ trong phòng, Hiểu Khê liền lục tìm tờ đơn xin nghỉ việc, cô viết thật nhanh rồi ký tên, xong đi một mạch ra ngoài. Thấy Hiểu Khê đi ra ngoài với tờ đơn nghỉ việc trong tay, mọi người vội giữ cô lại, khuyên can hết lời, nhưng Hiểu Khê bây giờ không còn nghe lọt tai gì nữa, cô tránh mọi người rồi đi nhanh đến thang máy, lên tầng 41, gõ cửa phòng phó giám đốc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau