Lạc

Chương 19: Làm Loạn

Trước Sau
Nhìn tờ đơn xin nghỉ việc trên bàn, phó giám đốc tuổi ngoài đã ngoài sáu mươi, ông ấy ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Hiểu Khê đang đứng trước bàn làm việc. Ông ấy nhíu mày nhìn cô rồi mới lên tiếng.

- Chuyện này là sao thế?

- Con muốn nghỉ việc, áp lực quá nhiều, xin phó giám đốc hãy phê duyệt. – Hiểu Khê vừa nói vừa dùng thái độ cầu xin.

- Ký thì dễ rồi, nhưng ta nói cho con nghe, muốn tìm một công việc tốt như hiện tại, rất khó... gần cả năm nay áp lực còn gấp mấy lần mà ta có thấy con thua đâu. – Ông ấy nhướn mày nhìn Hiểu Khê, ông rất quý cô bé này.

- Nhưng con...

Chưa nói hết câu, thì tiếng Nhậm Cơ đã truyền đến ở phía sau, Hiểu Khê quay đầu lại nhìn, anh đứng ngay cửa lớn, hai tay cho vào túi quần, khuôn mặt không chút biểu cảm.

- Ai nghỉ việc?

Phó giám đốc vội đứng dậy chào hỏi Nhậm Cơ, xong ông ấy cầm tờ đơn xin nghỉ việc của Hiểu Khê giơ lên.

- Là cô ấy muốn xin nghỉ việc, thưa giám đốc, tôi đang khuyên giải...

- Đưa cho tôi.

Nghe Nhậm Cơ nói xong, ông ấy cũng hơi sững người, không lẽ lại đồng ý cho Hiểu Khê nghỉ việc dễ dàng như thế, nhân viên làm giỏi và có tư duy nhạy bén trong kinh doanh như Hiểu Khê rất hiếm, chưa có dự án nào làm khó được, tất cả các báo cáo mà cô xử lý sau khi được Nhậm Cơ chỉnh sữa lại khi áp dụng đều đạt hiệu quả rất cao, hơn cả dự kiến. Đưa tờ đơn cho Nhậm Cơ xong, ông ấy quay lại nhìn Hiểu Khê tỏ ra tiếc nuối. Hiểu Khê còn mừng hơn khi nghĩ Nhậm Cơ sẽ phê duyệt cho cô nghỉ việc. Đó là những gì cô nghĩ, thực tế là Nhậm Cơ không nhìn tờ giấy, mà trực tiếp xé làm đôi trước sự ngỡ ngàng của hai người kia. Y Phúc và Y Vân cũng vừa mới đến, đang thảo luận với nhau thì thấy Nhậm Cơ đang đứng trước cửa phòng làm việc của Phó giám đốc.

- Cút về phòng làm việc của em mau. - Nhậm Cơ đưa tờ giấy bị xé đôi kia cho Phó giám đốc.

Bỗng không khí trong phòng lúc này liền trở nên căng thẳng tột cùng, Y Vân, Y Phúc cùng Phó giám đốc đang đứng đều há hốc, mặt bọn họ tái đi không còn giọt máu, nhìn hai con người cứng đầu kia. Đầu của Nhậm Cơ hơi lệch nhẹ sang một bên, tóc cũng rũ xuống che một bên mắt, phần má trái cũng từ từ hiện lên dấu vết bị tát. Hiểu Khê không giữ được bình tĩnh khi thấy Nhậm Cơ xé tờ đơn nghỉ việc và bảo cô cút về phòng làm việc, cô lao vào tát mạnh lên khuôn mặt của anh, âm thanh rất chát chúa. Xong, Hiểu Khê liền cúi chào Phó giám đốc và đi nhanh ra bên ngoài, cô dùng thang bộ trở xuống lầu dưới, quay lại phòng làm việc. Nhìn bàn tay vừa tát Nhậm Cơ còn đang run rẩy, Hiểu Khê ngồi phịch xuống ghế, tức giận đến run cả người.

Phòng giám đốc ở tầng 45, Y Phúc vừa đặt tách cà phê lên bàn cho Nhậm Cơ, xong quay sang nhìn Y Vân, từ nãy giờ Nhậm Cơ đều không nói gì, nhưng mà nhìn bên ngoài thì đã thấy kinh khủng lắm rồi. Lúc chứng kiến cảnh Hiểu Khê tát mạnh vào mặt Nhậm Cơ, bọn họ như câm nín, hơi thở như trở nên đóng băng, tiến không được mà lùi cũng không xong. Tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là Hoành Kiều Kiều bước vào, cô ấy nhanh chóng đi đến chỗ Nhậm Cơ.

- Anh vừa thông báo đẩy hai dự án ở Thanh Đảo của em xuống cuối cùng, tại sao vậy, không phải đã thống nhất sẽ thực hiện trước hay sao?

Lúc này Nhậm Cơ mới ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn đang rất khó chịu.

- Ngày mai anh thông báo sau, em đừng làm loạn lên nữa.

- Anh nói như thế sao được, em đang là hôn thê của anh, em cũng phải có quyền được biết và điều hành Faurecia chứ? – Hoành Kiều Kiều nói trong sự bất mãn.

- Em nên xem lại thỏa thuận liên hôn, giờ thì ra ngoài hết đi.

Nói xong, Nhậm Cơ đứng dậy đi thẳng vào phòng nghỉ, Y Phúc liền mở cửa phòng tiễn Hoành Kiều Kiều ra ngoài trước, xong tất cả đều ra khỏi phòng.

Nhậm Cơ mệt mỏi nằm xuống giường, cứ thế này chắc chắn Hiểu Khê sẽ còn quậy loạn hơn nữa để được cho thôi việc. Phía Hoành Thị đang làm rất tốt trong việc xây dựng các dự án được đề xuất, nếu ngưng bây giờ nhất định sẽ làm Nhậm Gia thu hồi lệnh tách rời. Không được, Nhậm Cơ ngồi dậy, anh đưa hai tay ôm đầu, phải tìm đối sách khác, việc liên hôn này mang lại quá nhiều sự quấy rầy phiền phức từ Hoành Kiều Kiều đã khiến anh rất bức bối, đã chờ lâu như thế, tuyệt đối không thể để thất bại, còn Hiểu Khê cứng đầu kia nữa, đến gần cô ấy thật sự khiến tâm trạng đang tồi tệ như thế nào cũng biến mất, tất cả phải thuộc sở hữu của riêng anh, kể cả cô.

Buổi tối, Hiểu Khê vừa ra khỏi Faurecia, hôm nay tâm trạng cô thật sự rất tệ, bị làm phiền hết lần này đến lần khác. Vừa bước đi, vừa khoanh tay trước ngực, Hiểu Khê nghĩ thầm trong đầu, phải làm sao để Nhậm Cơ đuổi việc cô bây giờ, hay là quậy loạn lên rồi uy hiếp anh nếu không cho cô nghỉ việc sẽ mang chuyện của hai người nói ra bên ngoài...nhưng mà không được, làm như thế người ngoài sẽ nghĩ là cô vô sỉ chen vào Nhậm Cơ và Hoành tiểu thư. Hay cô nghỉ ngang, cách này tuyệt đối không thể, sẽ bị xấu lý lịch không tìm được việc làm, hay không hoàn thành các dự án được giao, cũng không được, sẽ ảnh hưởng cả phòng Tài chính.

Về đến chung cư Lộ San, thấy hai chú bảo an và hai người thợ bảo trì đang sửa chữa thang máy, phải ngày mai mới xong, nên họ xin lỗi và mong Hiểu Khê dùng thang bộ để lên lầu bốn. Ngoài trời lại bắt đầu rơi tuyết nhiều hơn, Hiểu Khê vội vàng đi về phía cầu thang bộ, cô mệt mỏi lê từng bước lên bậc thang. Đến lầu hai thì thở dài, vô tình nhìn xuống dưới, liền bắt gặp ánh mắt của Nhậm Cơ, anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi khi thời tiết âm dưới mười độ, tay kia cầm áo vest mắc lên vai, miệng còn ngậm điếu thuốc đang cháy dỡ. Như có thêm sức mạnh, Hiểu Khê vội vàng chạy bạt mạng lên lầu trên, Nhậm Cơ cũng không vừa, thấy cô bỏ chạy, anh liền bước nhanh hơn, một bước của anh bằng cả ba bước của cô. Gần đến lầu bốn, Hiểu Khê vội lục tìm chìa khóa phòng, không có thời gian quay lại nhìn người phía sau. Vừa tra được chìa khóa vào cửa, Hiểu Khê chưa kịp mừng thì đã bị Nhậm Cơ đẩy vào phòng, anh đóng cửa lại và bật công tắc đèn, căn phòng nhỏ sáng bừng lên. Cả hai đối diện nhau, Nhậm Cơ chậm rãi cởi giày, anh ném điếu thuốc vào chậu rửa chén, trên người nồng nặc mùi rượu.

- Em chạy làm gì, sợ anh ?

- Đi ra khỏi phòng của tôi, tôi không muốn thấy anh... – Hiểu Khê quát.

Không cho Hiểu Khê nói thêm, Nhậm Cơ liền bất ngờ ôm lấy cô, nhấc bổng lên đi vào phòng ngủ, không khí trong phòng lúc này rất lạnh. Ném Hiểu Khê lên giường trước, xong xoay lưng bật máy sưởi, xoay lại thì liền bị ăn thêm một tát vào đúng phần mặt lúc trưa bị Hiểu Khê tát. Nhậm Cơ bật cười, anh đè Hiểu Khê xuống, nhanh chóng cởi đồ của cô rồi ném xuống sàn, cúi đầu hôn cô một cách vội vàng. Đến khi Hiểu Khê không còn sức để hét, thì Nhậm Cơ mới ngồi dậy, chậm rãi cởi trang phục của anh, ném xuống cùng chỗ đồ của cô. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, kéo bàn tay Hiểu Khê áp lên phần mặt của anh sau khi bị cô tát hai lần.

Tát Nhậm Cơ, cô cũng rất xót, nhưng anh điên cuồng thế này, thật sự không biết phải làm thế nào. Nhìn vào mắt Nhậm Cơ, lúc này Hiểu Khê như nhận ra một điều, cô vừa nghĩ ra cách làm Nhậm Cơ phải từ bỏ rồi. Chiều theo ý Nhậm Cơ, Hiểu Khê chủ động vuốt ve khuôn mặt của anh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt đến môi, cổ và dừng lại trước lòng ngực rắn chắc trước mắt, giọng nói êm ái gợi tình.



- Em muốn anh, Nhậm Cơ...

- Chết tiệt...Hiểu Khê...

Nhậm Cơ như muốn bùng nổ khi nghe Hiểu Khê dụ dỗ, anh gằn giọng, thở gấp nhìn người trước mặt. Giữ hông của Hiểu Khê rồi thúc mạnh vào nơi ấy, tiếng thở hổn hển của cô truyền đến. Cúi đầu hôn lên mặt Hiểu Khê, xong lại ra sức vận động, hai chân Hiểu Khê tự giác gác lên thắt lưng của Nhậm Cơ, đòi hỏi nhiều hơn.

- Anh đã rất nhớ em...Hiểu Khê...Anh không muốn mất em...

- Ưm...em...em cũng vậy...a...Cơ...

Thanh âm Hiểu Khê phát ra càng làm Nhậm Cơ đắm say và mê muội hơn, xoay người nằm xuống, đưa tay đỡ lưng Hiểu Khê để cô ngồi lên người anh. Bị đổi tư thế bất ngờ, Hiểu Khê nhăn mặt vì bị anh đâm sâu hơn, phải ngữa cổ mới có thể hít thở được.

- Chống tay lên người anh, anh giúp em...

- Em...em không chịu được anh...thật sự...

Luồn tay vào mái tóc xoăn của người ở trên, Nhậm Cơ kéo đầu Hiểu Khê thấp xuống để hôn, chống tay lên lồng ngực của người bên dưới, chưa kịp hít thở thì đã bị hai tay của Nhậm Cơ giữ lấy eo nhỏ nâng lên cao một chút.

- Em chỉ có thể làm tình với anh, chỉ một mình anh...

Ánh mắt Nhậm Cơ nhìn chăm chú vào Hiểu Khê, làm cô xấu hổ vô cùng, hạ eo xuống, Hiểu Khê bật tiếng rên rĩ, loại kích thích này thật khó diễn tả bằng lời nói. Nhậm Cơ càng nhanh hơn thì Hiểu Khê càng phải bắt kịp tiết tấu của anh.

- Em...em không chịu được nữa...a...

- Vậy anh sẽ chậm lại... Được không, Hiểu Khê...

Không cần Hiểu Khê trả lời, liền xoay người để cô nằm xuống dưới thân, chậm rãi đưa đẩy, càng khó chịu hơn. Nhậm Cơ kéo tay Hiểu Khê chạm vào thân dưới của anh, thật nóng rực, anh miết nhẹ hai ngón tay lên nơi gợi tình nhất của cô, làm Hiểu Khê ngượng đỏ cả người.

- Em muốn...nhanh một chút...Cơ...

- Như ý em ... Anh yêu em mất rồi...Hiểu Khê...yêu đến phát điên... – Nhậm Cơ thì thầm vào tai Hiểu Khê.

- Ư...em cũng vậy...a...a...

Nhận được lời phản hồi vừa ý, Nhậm Cơ liền đẩy mạnh thắt lưng, càng lúc càng nhanh, để Hiểu Khê cảm nhận thật rõ ràng về sự hiện diện của anh.

Cả đêm triền miên cùng Nhậm Cơ, làm Hiểu Khê suýt chút nữa là đi làm trễ. Vừa đến công ty, Hiểu Khê đi thẳng vào phòng làm việc trước, cô nhanh chóng kiểm tra các tài liệu trong máy tính, xong gửi hết các tài liệu mới cho nhân viên trong phòng Tài chính hối thúc mọi người mau xử lý. Đang chăm chú thì thấy thông báo trong nhóm quản lý.

"Thông báo tháng 12: Tất cả nhân viên thuộc tập đoàn FAURECIA, vào dịp lễ giáng sinh sắp tới, tập đoàn sẽ tổ chức một buổi tiệc tại sảnh chính, để tuyên dương và khen thưởng những phòng ban, cá nhân làm việc xuất sắc trong năm vừa qua.

Địa điểm: FAURECIA

Thời gian:19h30

Không quy định về màu sắc trang phục.” – Tiêu Xán.

“Năm rồi chỉ khen thưởng phòng ban, không có cá nhân nào cả, hình như mấy năm trước cũng vậy.” - Quản lý sản xuất.

"À nghe nói hôm nay bên tập đoàn NingXia sẽ đến đúng không, quản lý Tiêu?”. - Quản lý Marketing.

"Đúng rồi, NingXia vừa đến, họ đang ở trước cửa công ty gặp tổng giám đốc, sắp lên phòng họp ở tầng 45, mọi người mau chuẩn bị đi.” – Tiêu Xán.



"Xong cả rồi, mong là không sai sót” - Quản lý Sale.

“Chờ em đi cùng nhé”. - Quản lý tài chính.

Tắt thông báo nhóm, xong Hiểu Khê gửi thông tin buổi tiệc đêm giáng sinh cho tất cả mọi người trong phòng ban, sau đó nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cần thiết để đi họp. Nghĩ về vấn đề với Nhậm Cơ, nếu làm như thế thì có quá đáng không, chỉ có thể trở thành kiểu phụ nữ anh không thích để dần dần làm anh chán ghét, nhưng kiểu nào đây, vừa không làm bẽ mặt bản thân, vừa khiến Nhậm Cơ ngán ngẩm. Mạch Tử gõ cửa phòng làm chặn ngang dòng suy nghĩ của Hiểu Khê, anh nhắc cô mau đi họp, quản lý phòng sale đang đợi để đi cùng.

Vào phòng họp, vừa ổn định chỗ ngồi xong, nhân viên lễ tân vừa đẩy cửa vào và giữ lại để những người bên ngoài bước vào trong. Là Nhậm Cơ, đi cùng anh là một người đàn ông khác, thấp hơn một chút, nhưng vô cùng điển trai với mái tóc màu nâu sáng, diện thêm bộ suit nâu, biểu cảm gương mặt rất cao ngạo nhưng không nghiêm túc như Nhậm Cơ. Chào hỏi nhau xong, Y Phúc đi một vòng để lấy tất cả bản báo cáo dự án của các phòng ban đưa đến chỗ Nhậm Cơ và Giám đốc của NingXia, Tư Truy. Hai người trợ lý sau lưng Tư Truy liền đặt một sấp khá dày các hợp đồng lên bàn, Nhậm Cơ hơi nhíu mày.

- Tư Tổng, ngài đưa đến nhiều hộp đồng như thế này, FAURECIA không phải chỗ nói nhiều lời.

- Nhậm tổng thật biết nói đùa, tôi thừa biết anh có thể thực hiện, chỉ là đang thăm dò tập đoàn của tôi thôi. – Tư Truy ngồi một cách tùy ý, xoay qua xoay lại.

Vừa xem thử vài bản, Nhậm Cơ không nói gì, anh đóng tài liệu lại rồi liếc mắt nhìn sang Tư Truy đang tùy tiện bên kia.

- Rất nhiều thiếu sót, NingXia nên xem lại, Faurecia không có thời gian để làm những việc này.

- Nhậm tổng đừng nóng giận, đúng là nghiêm túc quá, bây giờ vào vấn đề chính thôi, tôi vừa xem qua các báo cáo của Faurecia, thỏa thuận này không được. – Tư Truy giơ bảng thỏa thuận của Hiểu Khê lên và đặt xuống bàn.

- Ở điểm nào? - Nhậm Cơ từ tốn hỏi lại.

- Nhân viên Faurecia thông minh thật, đổi chỗ vài ý nhỏ trong thỏa thuận liền cho ra kết quả khác. – Tư Truy nói.

Đúng là Hiểu Khê đã tự ý đổi, nhưng mục đích của cô không xấu, tên Tư Truy này không chịu xem cho kỹ rồi hỏi vặn định làm khó. Nhậm Cơ rút một tờ báo cáo khác của phòng Tài chính để chồng lên tờ giấy mà Tư Truy để riêng ra lúc nãy.

- Mời.

Lúc này, Tư Truy mới chịu nhìn kỹ hơn các thỏa thuận nhỏ đi kèm ở báo cáo mà Nhậm Cơ đưa ra, nhưng mà anh ta vẫn không chấp nhận.

- Không được, tôi muốn cân bằng cả hai bên tập đoàn, để tạo tiền đề cho những dự án sau, Nhậm tổng thật biết tính toán.

Lúc nãy, Nhậm Cơ không nói gì nữa, anh im lặng nhìn gã rắc rối này huyên thuyên, một lúc sau lại đưa tay lên xoa hai bên thái dương.

- Hủy hợp tác với NingXia.

Nhậm Cơ nói xong liền đứng dậy định rời đi, nhưng Tư Truy liền nói theo.

- Ấy, nóng tính thế, phải cho NingXia cơ hội chứ, Hoành Thị đang gấp rút xây dựng thị trường nhờ sự hậu thuẫn của Faurecia, dại gì mà tôi không ké một chân.

Cái con người này vô sĩ thật, Hiểu Khê lắc đầu ngao ngán, nhưng NingXia là một tập đoàn triển vọng mới phát triển, Faurecia hợp tác cũng là một lợi thế lớn. Nhìn cách anh ta hý hoáy ký tên lên từng hợp đồng, cả phòng họp lẫn hai thư ký riêng của anh ta cũng tỏ thái độ bất lực, đùa không đúng chỗ đúng người thì cũng có ngày gặp chuyện. Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt di chuyển ra bên ngoài, Tư Truy thì vẫn ngồi đong đưa trên ghế, Nhậm Cơ thì đứng gần đó, hai tay cho vào túi quần, hình như hai người muốn nói chuyện riêng.

Hiểu Khê vừa đi lướt qua gần đó, thì bị Tư Truy chồm người tới kéo tay, bị đụng chạm bất ngờ, Hiểu Khê lập tức rút tay lại. Nhậm Cơ cũng vừa rút hai tay ra khỏi túi quần, biểu cảm của anh như sắp bóp cổ Tư Truy.

- Nhìn em nãy giờ, đẹp thế, làm bạn gái tôi nhé... - Giọng điệu cợt nhã của Tư Truy làm Hiểu Khê nhíu mày, bước lùi xa ra vài bước.

- Xin lỗi Tư Tổng, tôi xin phép. - Hiểu Khê vội nói.

Thấy Hiểu Khê định bỏ đi, Tư Truy liền đứng dậy muốn chặn đường, nhưng chưa kịp di chuyển thì bị bàn tay đầy uy lực của Nhậm Cơ chặn lại và ép ngồi xuống ghế, anh gằn giọng.

- Ở đây không phải NingXia, Tư Tổng hãy kiềm chế.

- Nhậm tổng bảo vệ nhân viên quá đấy, tôi chỉ khen cô ấy một câu thôi, đã làm gì quá đáng đâu. – Tư Truy cười gượng đáp.

Quay lại phòng làm việc, nghĩ lại Hiểu Khê vẫn thấy rùng mình khi bị Tư Truy kéo tay, đã không bình thường thì xin đừng điển trai, mà có vẻ Nhậm Cơ ghét kiểu người vô sỉ, hay lắm, thế thì đã có cách làm anh thấy thất vọng về cô rồi. Hôm nay tan làm về sớm, Hiểu Khê liền đi nhanh đến siêu thị, phải nấu nhiều món Nhậm Cơ thích rồi triển khai kế hoạch với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau