Chương 2: Kiếm Chuyện
Quận Tĩnh An, Thượng Hải
Khu căn hộ cao cấp trực thuộc quận, người giúp việc vừa chuẩn bị bữa sáng xong liền vội vàng đứng lùi ra phía sau, dì Tần vừa đặt ly nước cam lên bàn ăn thì Nhậm Cơ vừa từ trên lầu đi xuống, Y Vân đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy anh đi xuống, liền vội bước đến:
- Tiên sinh, ngài muốn đến công ty trước hay ra sân bay ạ? Lịch trình hôm nay thư ký vừa báo lại, có nhân viên của Sichuan Western Resources đến, đang chờ ngài.
Ngồi vào bàn ăn, Nhậm Cơ uống một ít nước cam xong mới chậm rãi nói:
- Đến công ty rồi ra sân bay.
Lúc này, Adam và Hiểu Khê vừa được nhân viên lễ tân đưa đến phòng chờ cho khách hàng ở FAURECIA, ngồi hơn 10 phút rồi vẫn chưa thấy ai đến, Adam nhìn xuống đồng hồ rồi lại nhìn sang Hiểu Khê:
- Lâu quá đi, không biết phải chờ thêm bao lâu nữa.
- Em nghĩ là họ sắp đến rồi, anh đừng vội, sẽ ổn thôi. – Hiểu Khê trấn an người bên cạnh.
- Mong là vậy, tháng này chưa đạt KPI của tháng cuối năm, sợ ảnh hưởng đến tiền thưởng của mọi người thôi. – Adam vừa thở dài vừa nói.
Lúc sau, nhân viên lễ tân quay lại, mời cả hai vào phòng chờ trên tầng bốn mươi, sau khi lên đến đó, lễ tân bưng theo vài tách cà phê đi cùng. Bọn họ vừa bước vào, chưa kịp nhìn quanh thì có một người khác bước nhanh vào, Adam phản ứng nhanh, vội quay đầu cúi chào người trước mặt. Hiểu Khê hơi lúng túng, nhưng rất nhanh cô cũng cúi chào người kia, bộ suit đen ngay ngắn, đầu tóc gọn gàng không như lần trước, phong thái cao ngạo quá, xong vừa ngẩng đầu lên liền thấy Y Vân cũng vừa bước vào phòng chờ.
- Đưa tôi xem.
- Đây ạ, mời ngài xem. – Adam vội lấy tài liệu trên tay Hiểu Khê đặt xuống bàn.
Nghe giọng nói sặc mùi khó chịu của người đang ngồi xem tài liệu kia, Hiểu Khê có chút bất mãn, nhưng không sao, chịu ký tên là được rồi.
- Đổi lại, không đặt thỏa thuận này lên trên. – Vừa nói xong, Nhậm Cơ chỉ bút vào tài liệu.
Thấy vậy, Hiểu Khê liền bước đến gần chỗ Nhậm Cơ đang ngồi, cô vươn tay định kéo tài liệu về phía cô nhưng cây bút của Nhậm Cơ đang ghì chặt xuống, định mạnh tay hơn nhưng thấy làm như thế không được hay lắm. Hiểu Khê liền bước lại cùng phía anh, giữ khoảng cách nhất định, cô hơi cúi người, vội giải thích lý do vì sao đẩy thỏa thuận này lên trên. Nhậm Cơ hỏi vặn lại, Adam nghe xong mà thót tim, khách hàng này khó khăn quá, Hiểu Khê đặt tay chống lên bàn, tay kia liền nhẹ nhàng lấy một vài tờ tài liệu nằm bên dưới, cẩn thận rút ra, Nhậm Cơ cũng hơi nâng bút để cô dễ dàng lấy được.
- Tôi đã xem lại một lượt tất cả các đề xuất bên quý công ty đề ra, tôi cảm thấy nếu áp hiệu suất hiện tại ở Thanh Đảo cho Phố Đông thì hơi bất cập, chỉ một chút thôi, tuy không đáng kể, sẽ làm ảnh hưởng đến bên ngài, thay vào đó tôi đẩy thỏa thuận này lên để hai bên đều như nhau.
- Vậy còn ở đây. – Nhậm Cơ lại đặt bút lên một dòng khác.
Trong lòng Hiểu Khê giờ cũng kêu trời gọi đất rồi, người đàn ông này khó tính nhất trong những khách hàng mà cô từng giao dịch suốt 3 năm qua. Đưa tay vén tóc gọn ra sau lỗ tai, Hiểu Khê lại tiếp tục giải thích cặn kẽ hơn, những mục này là cô cố tình điều chỉnh để cả hai công ty đều đạt hiệu suất cao nhất.
Càng nghe càng hoa mắt chóng mặt, Adam đứng bên cạnh mà toát mồ hôi trán, Y Vân cũng phải nhíu mày nhìn hai người này, bình thường Nhậm Cơ khó tính thật, nhưng hôm nay là đỉnh điểm thì phải, nghĩ trong bụng không biết có phải ai chọc giận gì anh không. Giải thích một hồi, Hiểu Khê hơi bực bội trong lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười nói chuyện, khi đến mục cuối cùng thì cô cũng hơi nghiêng đầu nhìn Nhậm Cơ, mỉm cười một cách gượng ép.
- Vậy ngài còn muốn hỏi thêm gì không ạ?
- Tôi cần nói chuyện riêng cùng cô này, tất cả ra ngoài. – Nhậm Cơ đặt bút xuống, anh nói.
Nghe Nhậm Cơ nói, Adam tim đập thình thịch, không lẽ lần này ra về tay không rồi, không có chữ ký là đi toi tiền thưởng, Y Vân vội mời Adam cùng đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng chờ lại. Sợ nãy giờ bản thân có nói gì không đúng, Hiểu Khê nhíu mày ngẫm nghĩ lại, Nhậm Cơ lúc này lại ký tên lên tài liệu của cô, anh cài bút vào túi áo vest rồi mới đứng dậy. Nhìn chữ ký đẹp đẽ kia, Hiểu Khê mừng rỡ, cô vội gom tài liệu lại, nhưng mà dáng người cao lớn của Nhậm Cơ vừa lúc đứng sát bên cạnh.
- Cô tên gì?
Giật mình khi bị hỏi, Hiểu Khê làm rơi tài liệu xuống bàn lại, cô vội bước lùi xa anh một chút.
- Tôi tên Sở Hiểu Khê, cảm ơn ngài đã thông qua hợp đồng...
Chưa kịp nói hết lời, Hiểu Khê đã bị Nhậm Cơ giữ lấy, hành động khó hiểu của anh làm cô hoảng hốt.
- Tiên sinh...ngài ... xin hãy buông tay...
- Cô ở đâu? – Nhậm Cơ cúi đầu, thì thầm vào tai Hiểu Khê.
- Tôi...ở chung cư Tân Viên ...không...không phải... – Vừa nói xong Hiểu Khê liền giật mình vì cô tự nhiên buộc miệng nói chỗ ở của bản thân cho người xa lạ biết.
Nhận được câu trả lời, Nhậm Cơ buông Hiểu Khê ra, xong anh bước nhanh ra mở cửa phòng chờ và đi mất. Adam cũng vội vàng chạy vào, nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng, vui mừng vỗ vỗ lên vai Hiểu Khê. Còn cô thì đang thấy hoang mang cực kỳ, chuyện gì vừa xảy ra, lúc bị Nhậm Cơ giữ chặt, mùi hương nam tính của anh xộc thẳng vào mũi cô, rất mê hoặc và có gì đó kỳ lạ.
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, cô trở về công ty cùng Adam, nhận được sự chúc mừng dồn dập từ đồng nghiệp, có thể nhận được nhiều tiền thưởng tết hơn, Hiểu Khê ngồi xuống ghế thất thần, chị Isa bên cạnh có vỗ vai hỏi thăm thì cô liền lắc tay bảo không có gì. Cả phòng ban Tài Chính huyên náo cả lên, khiến những phòng ban khác cũng vội vàng chạy sang hóng chuyện. Sau khi trật tự, Adam liền vẫy vẫy tay ra dấu cho mọi người tản ra về chỗ làm việc.
Buổi tối, gần 11h đêm thì Hiểu Khê mới về đến chung cư, gió lạnh thổi qua làm cô run bần bật, nhưng Hiểu Khê nhìn thấy một chiếc xe thể thao đen nhám đang dừng ở gần cổng chung cư, rất quen mắt, không nấn ná thêm, cô định nhanh chóng đi vào bên trong thì liền nghe tiếng đàn ông gọi tên cô:
- Sở Hiểu Khê.
Quay đầu lại nhìn, từ trong xe là Nhậm Cơ đang bước ra, anh còn ngậm điếu thuốc trên miệng, trang phục hơi xộc xệch, Hiểu Khê hơi sợ người này, cô vội đi tránh anh ta một đoạn. Anh tiến một bước, cô lùi hai bước, đến khi không lùi được nữa, cô mới vội vàng hỏi:
- Tiên sinh, anh gọi tên tôi, nhưng xin thứ lỗi tôi không quen anh.
- Không quen?
Vừa nói, Nhậm Cơ vừa bước nhanh đến trước mặt Hiểu Khê, ánh mắt khó chịu vô cùng, giọng nói cũng vì thế mà trầm thấp cực kỳ. Hiểu Khê vội tránh qua một bên, cô nhanh chân đi thẳng vào bên trong chung cư, nhưng Nhậm Cơ đâu có để cô yên, anh đi còn nhanh hơn Hiểu Khê chạy. Tưởng vào thang máy là thoát khỏi tầm nhìn của anh, nhưng mà bàn tay Nhậm Cơ nhanh hơn, chặn ngay khi cửa thang máy định đóng lại, anh bước vào một cách dứt khoát, nhìn số tầng lầu mà Hiểu Khê vừa chọn. Vừa đến tầng 9, Hiểu Khê không bước ra, thì liền bị Nhậm Cơ kéo mạnh tay lôi cô ra ngoài.
- Phòng nào?
- Tôi báo cảnh sát anh tội quấy rối đấy.
Bị đau, Hiểu Khê giật mạnh tay ra khỏi kìm hãm của Nhậm Cơ, xong cô nói, tay thì lục tìm điện thoại, cô không đe dọa, cô làm thật. Thấy cô bình tĩnh bấm số, Nhậm Cơ giật lấy điện thoại rồi bóp nát bằng một tay. Hiểu Khê hết hồn, nhìn chiếc điện thoại của cô, tên điên này.
- Anh bị điên thì ra ngoài đường mà điên, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.
- Tôi còn kiên nhẫn để nói chuyện, thì nói phòng của cô ở đâu.
Nhậm Cơ kéo cổ tay Hiểu Khê giơ lên, gằn giọng, lúc này Hiểu Khê mới nghe được mùi rượu từ người anh, đang định cãi nhau thì cửa phòng gần đó mở ra, một ông chú hơi lớn tuổi, nhìn thấy hai người trẻ đang giằng co, ông chú liền nhắc nhở:
- Khuya rồi, muốn cãi nhau thì về phòng, hai cô cậu đang làm ồn đấy.
- Cháu xin lỗi ạ...bạn cháu bị say rượu...xin lỗi chú... – Hiểu Khê vội xin lỗi.
Ông chú nheo nheo mắt, như nhận ra là Hiểu Khê nên ông ấy lại nói tiếp:
- Cháu à Hiểu Khê, lúc chiều có bạn cháu đến hỏi phòng 96 kế bên phòng cháu đó.
- Vâng ạ, cháu biết rồi, làm phiền chú...
Lực tay của Nhậm Cơ tăng lên, ông chú kia cũng đã quay vào phòng, Nhậm Cơ kéo tay cô đi thẳng đến phòng cửa phòng số 97. Hiểu Khê không chịu, nhưng cũng chẳng hất tay anh ra được.
- Mở cửa, hay là muốn tôi phá cửa.
- Bỏ tay tôi ra, anh bị điên phải không? Tôi không quen biết anh, anh không được phép vào nhà tôi. – Hiểu Khê lại mắng.
Thấy Hiểu Khê vẫn đang tiếp tục mắng mỏ, Nhậm Cơ nổi điên, anh vừa định đạp vào cửa phòng thì Hiểu Khê đã đứng chặn lại, tên này đúng điên thật rồi. Cũng gần 12h đêm, không lẽ hét ầm lên để hàng xóm ra giải quyết, nhưng nhìn Nhậm Cơ không giống người xấu, chỉ là bị điên thôi. Hiểu Khê lục lọi trong túi xách tìm chìa khóa phòng, trước khi mở cửa, cô quay lại nói.
- Anh không được làm ồn, không được làm hại tôi.
- Tôi không phải người xấu, cô thừa biết tôi là ai mà. - Nhậm Cơ tự tin đáp.
Vào trong phòng, nhìn căn phòng nhỏ gọn của Hiểu Khê, anh ngồi phịch xuống bậc thềm ngay cửa, tháo giày ra rồi vứt ngổn ngang. Xong đứng dậy, đi đến mở cửa tủ lạnh không chút kiêng dè, lấy chai nước lọc uống một hơi hết cạn, xong đặt chai lên bệ bếp.
Anh đi tới đâu thì cởi đồ ra vứt ở đấy, cuối cùng còn mỗi chiếc quần âu trên người, anh định cởi nốt thì Hiểu Khê mới quát:
- Bị điên phải không hả?
- Cô điên thì có...
Vừa nói chưa hết câu, Nhậm Cơ đã nằm sấp lên giường của Hiểu Khê, xong anh lấy chiếc gối đè lên đầu và bất động. Nghĩ anh ta bị gì rồi, Hiểu Khê vội kéo gối ra, mới thấy anh ta đang ngủ, vẫn còn thở rất đều đặn. Một tay cầm gối, đứng nhìn tên điên đang nằm trên giường ngủ, Hiểu Khê chẳng hiểu gì luôn, lúc sáng thì ung dung tự cao bao nhiêu giờ như tên điên bấy nhiêu. Nhưng lỡ để anh vào phòng rồi, giờ có kéo được anh ra khỏi phòng thì lỡ trời lạnh làm hắn chết thì cô cũng như hung thủ thôi. Bất lực, Hiểu Khê hét một tiếng khó chịu, xong cũng phải điều chỉnh lại nhiệt độ phòng và đắp chăn cho Nhậm Cơ.
Quay ra phòng khách, nhặt áo vest, áo blazer dài, áo sơ mi, cà vạt, cả tất chân nữa, Hiểu Khê thở dài ra, xong cô cẩn thận treo tất cả lên kệ móc trên tường, trở lại phòng ngủ, cô lấy đồ đi tắm và một chiếc chăn khác trong tủ ra. Đặt chăn lên ghế sofa trước, xong cô vào phòng tắm. Sau khi kiểm tra Nhậm Cơ còn thở hay không, thì Hiểu Khê mới ra sofa nằm xuống, đắp chăn đi ngủ, ngày mai lại phải tốn tiền mua lại điện thoại khác...càng nghĩ càng bực mình, tự nhiên bị tên điên làm hư điện thoại.
Nghe tiếng động phát ra om sòm ngay trên đầu, Nhậm Cơ đưa tay gạt mạnh làm rơi vỡ thêm cái đồng hồ báo thức của Hiểu Khê. Anh ôm đầu, từ từ ngồi dậy, hôm qua anh buồn phiền nên không đến sân bay, cứ thế đi uống rượu đến mức say khước xong lại mò đến chung cư Tân Viên, nhớ đến vụ cãi nhau của hai người, Nhậm Cơ đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. Thấy Hiểu Khê đang nằm sấp ngủ say trên ghế sofa, chăn cũng rơi trên sàn, đưa tay gạt phần tóc rối đang phủ lên khuôn mặt cô, Nhậm Cơ hơi ngạc nhiên, thấy ở công ty đã rất đẹp rồi, không ngờ bộ dạng lúc ngủ còn xinh đẹp hơn.
Mở tủ lấy chai nước lọc, Nhậm Cơ ngồi bệt dưới sàn, kế bên sofa chỗ Hiểu Khê nằm ngủ, anh ngẩng đầu uống nước. Nghe có tiếng động sát bên tai, Hiểu Khê nữa tỉnh nữa mê, cô chống tay ngồi dậy trước, đưa tay sờ sau gáy, đau cứng phần cổ khó chịu quá. Nhậm Cơ nhìn cô hớ hênh, dây váy tụt xuống đến khủy tay, nếu không có phần tóc dài che đi thì cô đã bị lộ phần ngực rồi.
- Này, kéo dây áo lên.
Nghe có người nhắc nhở, Hiểu Khê bừng tỉnh, cô suýt chút nữa là ngã nhào khỏi sofa rồi, vội cúi người nhặt chăn lên định che chắn, nhưng mà thay vào đó phần cổ áo bị chùng xuống làm lộ hoàn toàn ngực của Hiểu Khê, trước ánh nhìn chăm chú của Nhậm Cơ. Vội che ngực lại, Hiểu Khê tung chân đạp một phát vào người đối diện. Nhậm Cơ giữ lấy chân Hiểu Khê, anh cảm thấy khô khốc ở cổ họng, cơ thể phản ứng, suy nghĩ muốn chiếm lấy Hiểu Khê lập tức tràn đến.
- Bỏ ra, tên điên này, mau ra khỏi nhà tôi...
- Này...đừng có đạp nữa, nói chuyện được không?
Tay giữ chặt cổ chân đang vùng vẫy của Hiểu Khê, Nhậm Cơ lên tiếng. Nghe vậy, cô cũng không đạp nữa, muốn rút chân lại nhưng bị Nhậm Cơ giữ chặt, sợ bị cô đá.
- Tôi xin lỗi vì vào nhà cô, tôi say quá nên đi nhầm chỗ.
- Lần trước tôi suýt đi gặp tổ tiên cũng vì anh, lần này anh như tên điên xông vào nhà tôi, còn làm hỏng điện thoại của tôi, đền điện thoại đi. – Hiểu Khê bực bội nói.
- Thông cảm đi, tôi say vào hay không kiểm soát được hành vi, để tôi đền, được chưa? – Nhậm Cơ vội nói.
- Anh cũng bỏ cái thói say rượu rồi chạy xe như điên đi, anh chết thì mặc anh, đừng va phải người vô tội.
Hiểu Khê nói xong liền rút mạnh chân ra khỏi tay Nhậm Cơ, cô đứng dậy chỉnh lại trang phục, Nhậm Cơ cũng đứng dậy, anh cao quá, Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh, xong cô chợt khựng lại, hỏi:
- Anh tên gì thế?
- Nhậm Cơ. – Anh nhẹ giọng đáp.
- Tôi treo đồ của anh ở kia, anh mau mặc vào rồi rời đi đi, người khác thấy lại đánh giá tôi không hay. – Hiểu Khê nói xong đi vào phòng ngủ.
Nhìn bộ dạng của Hiểu Khê, Nhậm Cơ lại xoay người đi theo trêu chọc, đứng nhìn cô đang dọn dẹp chăn gối trên giường.
- Hiểu Khê, sao cô cho người lạ vào phòng thế?
- Tối qua có tên điên một hai đòi dùng chân phá cửa phòng tôi, tên điên đấy còn chiếm giường của tôi. – Hiểu Khê vừa đặt hai chiếc gối ngay ngắn, vừa trả lời.
- Khoan đã, tên điên đó là tôi à? – Nhậm Cơ nhíu mày.
- Đúng rồi đó, chính anh, Nhậm Cơ.
Nói rồi, Hiểu Khê bước xuống giường, cô mở tủ lấy chiếc váy công sở để chuẩn bị đi làm, thấy anh vẫn chưa rời đi, cô quay lại lườm:
- Ra khỏi phòng tôi đi chứ.
- Từ từ... mà này, cô sống một mình à? - Nhậm Cơ hỏi.
- Mấy mình cũng kệ tôi, anh không mau đi, tôi báo cảnh sát đấy. – Hiểu Khê quay phắt lại nói.
Nghe cô đe dọa, Nhậm Cơ bước lại gần rồi cúi thấp đầu, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Khê:
- Điện thoại đâu mà gọi, giờ tôi thủ tiêu cô cũng được nữa là...
Nói xong, Nhậm Cơ đứng cười khoái chí, lúc này trong đầu Hiểu Khê chắc chắn một chuyện là tên này điên thật rồi, chứ không ai có thể bình thường mà hành xử như tên điên thế kia. Trước khi rời đi, Nhậm Cơ để lại tấm séc lần trước cho Hiểu Khê, dặn cô không cần trả lại, nhìn dáng vẻ đứng mặc lại trang phục của người đàn ông này, Hiểu Khê thấy có gì đó rất áp bức. Anh ngồi xuống xỏ giày vào chân rồi đứng dậy chỉnh lại cà vạt, quay đầu nhìn Hiểu Khê xong mới mở cửa phòng.
Tối hôm qua, trong lòng Hiểu Khê thật sự rất sợ, sợ bị người đàn ông xa lạ này làm hại, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ chán chường, đầy buồn phiền của anh, không hiểu sao cô lại bất giác trao thử một chút niềm tin cho anh. Cũng lâu rồi, không có ai trò chuyện qua lại với cô vào buổi sáng sớm thế này. Bây giờ Hiểu Khê lại phải khoác lên mặt sự bình tĩnh, cố gồng cứng bản thân trước mặt người khác.
Trước khi đến công ty, Hiểu Khê ghé vào mua vội một chiếc điện thoại, cô nhìn chiếc điện thoại mới trong tay rồi thở hắt ra một hơi, cho vào túi xách xong mới vội vàng đi nhanh đến chỗ làm việc.
Khu căn hộ cao cấp trực thuộc quận, người giúp việc vừa chuẩn bị bữa sáng xong liền vội vàng đứng lùi ra phía sau, dì Tần vừa đặt ly nước cam lên bàn ăn thì Nhậm Cơ vừa từ trên lầu đi xuống, Y Vân đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy anh đi xuống, liền vội bước đến:
- Tiên sinh, ngài muốn đến công ty trước hay ra sân bay ạ? Lịch trình hôm nay thư ký vừa báo lại, có nhân viên của Sichuan Western Resources đến, đang chờ ngài.
Ngồi vào bàn ăn, Nhậm Cơ uống một ít nước cam xong mới chậm rãi nói:
- Đến công ty rồi ra sân bay.
Lúc này, Adam và Hiểu Khê vừa được nhân viên lễ tân đưa đến phòng chờ cho khách hàng ở FAURECIA, ngồi hơn 10 phút rồi vẫn chưa thấy ai đến, Adam nhìn xuống đồng hồ rồi lại nhìn sang Hiểu Khê:
- Lâu quá đi, không biết phải chờ thêm bao lâu nữa.
- Em nghĩ là họ sắp đến rồi, anh đừng vội, sẽ ổn thôi. – Hiểu Khê trấn an người bên cạnh.
- Mong là vậy, tháng này chưa đạt KPI của tháng cuối năm, sợ ảnh hưởng đến tiền thưởng của mọi người thôi. – Adam vừa thở dài vừa nói.
Lúc sau, nhân viên lễ tân quay lại, mời cả hai vào phòng chờ trên tầng bốn mươi, sau khi lên đến đó, lễ tân bưng theo vài tách cà phê đi cùng. Bọn họ vừa bước vào, chưa kịp nhìn quanh thì có một người khác bước nhanh vào, Adam phản ứng nhanh, vội quay đầu cúi chào người trước mặt. Hiểu Khê hơi lúng túng, nhưng rất nhanh cô cũng cúi chào người kia, bộ suit đen ngay ngắn, đầu tóc gọn gàng không như lần trước, phong thái cao ngạo quá, xong vừa ngẩng đầu lên liền thấy Y Vân cũng vừa bước vào phòng chờ.
- Đưa tôi xem.
- Đây ạ, mời ngài xem. – Adam vội lấy tài liệu trên tay Hiểu Khê đặt xuống bàn.
Nghe giọng nói sặc mùi khó chịu của người đang ngồi xem tài liệu kia, Hiểu Khê có chút bất mãn, nhưng không sao, chịu ký tên là được rồi.
- Đổi lại, không đặt thỏa thuận này lên trên. – Vừa nói xong, Nhậm Cơ chỉ bút vào tài liệu.
Thấy vậy, Hiểu Khê liền bước đến gần chỗ Nhậm Cơ đang ngồi, cô vươn tay định kéo tài liệu về phía cô nhưng cây bút của Nhậm Cơ đang ghì chặt xuống, định mạnh tay hơn nhưng thấy làm như thế không được hay lắm. Hiểu Khê liền bước lại cùng phía anh, giữ khoảng cách nhất định, cô hơi cúi người, vội giải thích lý do vì sao đẩy thỏa thuận này lên trên. Nhậm Cơ hỏi vặn lại, Adam nghe xong mà thót tim, khách hàng này khó khăn quá, Hiểu Khê đặt tay chống lên bàn, tay kia liền nhẹ nhàng lấy một vài tờ tài liệu nằm bên dưới, cẩn thận rút ra, Nhậm Cơ cũng hơi nâng bút để cô dễ dàng lấy được.
- Tôi đã xem lại một lượt tất cả các đề xuất bên quý công ty đề ra, tôi cảm thấy nếu áp hiệu suất hiện tại ở Thanh Đảo cho Phố Đông thì hơi bất cập, chỉ một chút thôi, tuy không đáng kể, sẽ làm ảnh hưởng đến bên ngài, thay vào đó tôi đẩy thỏa thuận này lên để hai bên đều như nhau.
- Vậy còn ở đây. – Nhậm Cơ lại đặt bút lên một dòng khác.
Trong lòng Hiểu Khê giờ cũng kêu trời gọi đất rồi, người đàn ông này khó tính nhất trong những khách hàng mà cô từng giao dịch suốt 3 năm qua. Đưa tay vén tóc gọn ra sau lỗ tai, Hiểu Khê lại tiếp tục giải thích cặn kẽ hơn, những mục này là cô cố tình điều chỉnh để cả hai công ty đều đạt hiệu suất cao nhất.
Càng nghe càng hoa mắt chóng mặt, Adam đứng bên cạnh mà toát mồ hôi trán, Y Vân cũng phải nhíu mày nhìn hai người này, bình thường Nhậm Cơ khó tính thật, nhưng hôm nay là đỉnh điểm thì phải, nghĩ trong bụng không biết có phải ai chọc giận gì anh không. Giải thích một hồi, Hiểu Khê hơi bực bội trong lòng, nhưng vẫn cố mỉm cười nói chuyện, khi đến mục cuối cùng thì cô cũng hơi nghiêng đầu nhìn Nhậm Cơ, mỉm cười một cách gượng ép.
- Vậy ngài còn muốn hỏi thêm gì không ạ?
- Tôi cần nói chuyện riêng cùng cô này, tất cả ra ngoài. – Nhậm Cơ đặt bút xuống, anh nói.
Nghe Nhậm Cơ nói, Adam tim đập thình thịch, không lẽ lần này ra về tay không rồi, không có chữ ký là đi toi tiền thưởng, Y Vân vội mời Adam cùng đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng chờ lại. Sợ nãy giờ bản thân có nói gì không đúng, Hiểu Khê nhíu mày ngẫm nghĩ lại, Nhậm Cơ lúc này lại ký tên lên tài liệu của cô, anh cài bút vào túi áo vest rồi mới đứng dậy. Nhìn chữ ký đẹp đẽ kia, Hiểu Khê mừng rỡ, cô vội gom tài liệu lại, nhưng mà dáng người cao lớn của Nhậm Cơ vừa lúc đứng sát bên cạnh.
- Cô tên gì?
Giật mình khi bị hỏi, Hiểu Khê làm rơi tài liệu xuống bàn lại, cô vội bước lùi xa anh một chút.
- Tôi tên Sở Hiểu Khê, cảm ơn ngài đã thông qua hợp đồng...
Chưa kịp nói hết lời, Hiểu Khê đã bị Nhậm Cơ giữ lấy, hành động khó hiểu của anh làm cô hoảng hốt.
- Tiên sinh...ngài ... xin hãy buông tay...
- Cô ở đâu? – Nhậm Cơ cúi đầu, thì thầm vào tai Hiểu Khê.
- Tôi...ở chung cư Tân Viên ...không...không phải... – Vừa nói xong Hiểu Khê liền giật mình vì cô tự nhiên buộc miệng nói chỗ ở của bản thân cho người xa lạ biết.
Nhận được câu trả lời, Nhậm Cơ buông Hiểu Khê ra, xong anh bước nhanh ra mở cửa phòng chờ và đi mất. Adam cũng vội vàng chạy vào, nhìn thấy chữ ký trên hợp đồng, vui mừng vỗ vỗ lên vai Hiểu Khê. Còn cô thì đang thấy hoang mang cực kỳ, chuyện gì vừa xảy ra, lúc bị Nhậm Cơ giữ chặt, mùi hương nam tính của anh xộc thẳng vào mũi cô, rất mê hoặc và có gì đó kỳ lạ.
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, cô trở về công ty cùng Adam, nhận được sự chúc mừng dồn dập từ đồng nghiệp, có thể nhận được nhiều tiền thưởng tết hơn, Hiểu Khê ngồi xuống ghế thất thần, chị Isa bên cạnh có vỗ vai hỏi thăm thì cô liền lắc tay bảo không có gì. Cả phòng ban Tài Chính huyên náo cả lên, khiến những phòng ban khác cũng vội vàng chạy sang hóng chuyện. Sau khi trật tự, Adam liền vẫy vẫy tay ra dấu cho mọi người tản ra về chỗ làm việc.
Buổi tối, gần 11h đêm thì Hiểu Khê mới về đến chung cư, gió lạnh thổi qua làm cô run bần bật, nhưng Hiểu Khê nhìn thấy một chiếc xe thể thao đen nhám đang dừng ở gần cổng chung cư, rất quen mắt, không nấn ná thêm, cô định nhanh chóng đi vào bên trong thì liền nghe tiếng đàn ông gọi tên cô:
- Sở Hiểu Khê.
Quay đầu lại nhìn, từ trong xe là Nhậm Cơ đang bước ra, anh còn ngậm điếu thuốc trên miệng, trang phục hơi xộc xệch, Hiểu Khê hơi sợ người này, cô vội đi tránh anh ta một đoạn. Anh tiến một bước, cô lùi hai bước, đến khi không lùi được nữa, cô mới vội vàng hỏi:
- Tiên sinh, anh gọi tên tôi, nhưng xin thứ lỗi tôi không quen anh.
- Không quen?
Vừa nói, Nhậm Cơ vừa bước nhanh đến trước mặt Hiểu Khê, ánh mắt khó chịu vô cùng, giọng nói cũng vì thế mà trầm thấp cực kỳ. Hiểu Khê vội tránh qua một bên, cô nhanh chân đi thẳng vào bên trong chung cư, nhưng Nhậm Cơ đâu có để cô yên, anh đi còn nhanh hơn Hiểu Khê chạy. Tưởng vào thang máy là thoát khỏi tầm nhìn của anh, nhưng mà bàn tay Nhậm Cơ nhanh hơn, chặn ngay khi cửa thang máy định đóng lại, anh bước vào một cách dứt khoát, nhìn số tầng lầu mà Hiểu Khê vừa chọn. Vừa đến tầng 9, Hiểu Khê không bước ra, thì liền bị Nhậm Cơ kéo mạnh tay lôi cô ra ngoài.
- Phòng nào?
- Tôi báo cảnh sát anh tội quấy rối đấy.
Bị đau, Hiểu Khê giật mạnh tay ra khỏi kìm hãm của Nhậm Cơ, xong cô nói, tay thì lục tìm điện thoại, cô không đe dọa, cô làm thật. Thấy cô bình tĩnh bấm số, Nhậm Cơ giật lấy điện thoại rồi bóp nát bằng một tay. Hiểu Khê hết hồn, nhìn chiếc điện thoại của cô, tên điên này.
- Anh bị điên thì ra ngoài đường mà điên, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.
- Tôi còn kiên nhẫn để nói chuyện, thì nói phòng của cô ở đâu.
Nhậm Cơ kéo cổ tay Hiểu Khê giơ lên, gằn giọng, lúc này Hiểu Khê mới nghe được mùi rượu từ người anh, đang định cãi nhau thì cửa phòng gần đó mở ra, một ông chú hơi lớn tuổi, nhìn thấy hai người trẻ đang giằng co, ông chú liền nhắc nhở:
- Khuya rồi, muốn cãi nhau thì về phòng, hai cô cậu đang làm ồn đấy.
- Cháu xin lỗi ạ...bạn cháu bị say rượu...xin lỗi chú... – Hiểu Khê vội xin lỗi.
Ông chú nheo nheo mắt, như nhận ra là Hiểu Khê nên ông ấy lại nói tiếp:
- Cháu à Hiểu Khê, lúc chiều có bạn cháu đến hỏi phòng 96 kế bên phòng cháu đó.
- Vâng ạ, cháu biết rồi, làm phiền chú...
Lực tay của Nhậm Cơ tăng lên, ông chú kia cũng đã quay vào phòng, Nhậm Cơ kéo tay cô đi thẳng đến phòng cửa phòng số 97. Hiểu Khê không chịu, nhưng cũng chẳng hất tay anh ra được.
- Mở cửa, hay là muốn tôi phá cửa.
- Bỏ tay tôi ra, anh bị điên phải không? Tôi không quen biết anh, anh không được phép vào nhà tôi. – Hiểu Khê lại mắng.
Thấy Hiểu Khê vẫn đang tiếp tục mắng mỏ, Nhậm Cơ nổi điên, anh vừa định đạp vào cửa phòng thì Hiểu Khê đã đứng chặn lại, tên này đúng điên thật rồi. Cũng gần 12h đêm, không lẽ hét ầm lên để hàng xóm ra giải quyết, nhưng nhìn Nhậm Cơ không giống người xấu, chỉ là bị điên thôi. Hiểu Khê lục lọi trong túi xách tìm chìa khóa phòng, trước khi mở cửa, cô quay lại nói.
- Anh không được làm ồn, không được làm hại tôi.
- Tôi không phải người xấu, cô thừa biết tôi là ai mà. - Nhậm Cơ tự tin đáp.
Vào trong phòng, nhìn căn phòng nhỏ gọn của Hiểu Khê, anh ngồi phịch xuống bậc thềm ngay cửa, tháo giày ra rồi vứt ngổn ngang. Xong đứng dậy, đi đến mở cửa tủ lạnh không chút kiêng dè, lấy chai nước lọc uống một hơi hết cạn, xong đặt chai lên bệ bếp.
Anh đi tới đâu thì cởi đồ ra vứt ở đấy, cuối cùng còn mỗi chiếc quần âu trên người, anh định cởi nốt thì Hiểu Khê mới quát:
- Bị điên phải không hả?
- Cô điên thì có...
Vừa nói chưa hết câu, Nhậm Cơ đã nằm sấp lên giường của Hiểu Khê, xong anh lấy chiếc gối đè lên đầu và bất động. Nghĩ anh ta bị gì rồi, Hiểu Khê vội kéo gối ra, mới thấy anh ta đang ngủ, vẫn còn thở rất đều đặn. Một tay cầm gối, đứng nhìn tên điên đang nằm trên giường ngủ, Hiểu Khê chẳng hiểu gì luôn, lúc sáng thì ung dung tự cao bao nhiêu giờ như tên điên bấy nhiêu. Nhưng lỡ để anh vào phòng rồi, giờ có kéo được anh ra khỏi phòng thì lỡ trời lạnh làm hắn chết thì cô cũng như hung thủ thôi. Bất lực, Hiểu Khê hét một tiếng khó chịu, xong cũng phải điều chỉnh lại nhiệt độ phòng và đắp chăn cho Nhậm Cơ.
Quay ra phòng khách, nhặt áo vest, áo blazer dài, áo sơ mi, cà vạt, cả tất chân nữa, Hiểu Khê thở dài ra, xong cô cẩn thận treo tất cả lên kệ móc trên tường, trở lại phòng ngủ, cô lấy đồ đi tắm và một chiếc chăn khác trong tủ ra. Đặt chăn lên ghế sofa trước, xong cô vào phòng tắm. Sau khi kiểm tra Nhậm Cơ còn thở hay không, thì Hiểu Khê mới ra sofa nằm xuống, đắp chăn đi ngủ, ngày mai lại phải tốn tiền mua lại điện thoại khác...càng nghĩ càng bực mình, tự nhiên bị tên điên làm hư điện thoại.
Nghe tiếng động phát ra om sòm ngay trên đầu, Nhậm Cơ đưa tay gạt mạnh làm rơi vỡ thêm cái đồng hồ báo thức của Hiểu Khê. Anh ôm đầu, từ từ ngồi dậy, hôm qua anh buồn phiền nên không đến sân bay, cứ thế đi uống rượu đến mức say khước xong lại mò đến chung cư Tân Viên, nhớ đến vụ cãi nhau của hai người, Nhậm Cơ đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. Thấy Hiểu Khê đang nằm sấp ngủ say trên ghế sofa, chăn cũng rơi trên sàn, đưa tay gạt phần tóc rối đang phủ lên khuôn mặt cô, Nhậm Cơ hơi ngạc nhiên, thấy ở công ty đã rất đẹp rồi, không ngờ bộ dạng lúc ngủ còn xinh đẹp hơn.
Mở tủ lấy chai nước lọc, Nhậm Cơ ngồi bệt dưới sàn, kế bên sofa chỗ Hiểu Khê nằm ngủ, anh ngẩng đầu uống nước. Nghe có tiếng động sát bên tai, Hiểu Khê nữa tỉnh nữa mê, cô chống tay ngồi dậy trước, đưa tay sờ sau gáy, đau cứng phần cổ khó chịu quá. Nhậm Cơ nhìn cô hớ hênh, dây váy tụt xuống đến khủy tay, nếu không có phần tóc dài che đi thì cô đã bị lộ phần ngực rồi.
- Này, kéo dây áo lên.
Nghe có người nhắc nhở, Hiểu Khê bừng tỉnh, cô suýt chút nữa là ngã nhào khỏi sofa rồi, vội cúi người nhặt chăn lên định che chắn, nhưng mà thay vào đó phần cổ áo bị chùng xuống làm lộ hoàn toàn ngực của Hiểu Khê, trước ánh nhìn chăm chú của Nhậm Cơ. Vội che ngực lại, Hiểu Khê tung chân đạp một phát vào người đối diện. Nhậm Cơ giữ lấy chân Hiểu Khê, anh cảm thấy khô khốc ở cổ họng, cơ thể phản ứng, suy nghĩ muốn chiếm lấy Hiểu Khê lập tức tràn đến.
- Bỏ ra, tên điên này, mau ra khỏi nhà tôi...
- Này...đừng có đạp nữa, nói chuyện được không?
Tay giữ chặt cổ chân đang vùng vẫy của Hiểu Khê, Nhậm Cơ lên tiếng. Nghe vậy, cô cũng không đạp nữa, muốn rút chân lại nhưng bị Nhậm Cơ giữ chặt, sợ bị cô đá.
- Tôi xin lỗi vì vào nhà cô, tôi say quá nên đi nhầm chỗ.
- Lần trước tôi suýt đi gặp tổ tiên cũng vì anh, lần này anh như tên điên xông vào nhà tôi, còn làm hỏng điện thoại của tôi, đền điện thoại đi. – Hiểu Khê bực bội nói.
- Thông cảm đi, tôi say vào hay không kiểm soát được hành vi, để tôi đền, được chưa? – Nhậm Cơ vội nói.
- Anh cũng bỏ cái thói say rượu rồi chạy xe như điên đi, anh chết thì mặc anh, đừng va phải người vô tội.
Hiểu Khê nói xong liền rút mạnh chân ra khỏi tay Nhậm Cơ, cô đứng dậy chỉnh lại trang phục, Nhậm Cơ cũng đứng dậy, anh cao quá, Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh, xong cô chợt khựng lại, hỏi:
- Anh tên gì thế?
- Nhậm Cơ. – Anh nhẹ giọng đáp.
- Tôi treo đồ của anh ở kia, anh mau mặc vào rồi rời đi đi, người khác thấy lại đánh giá tôi không hay. – Hiểu Khê nói xong đi vào phòng ngủ.
Nhìn bộ dạng của Hiểu Khê, Nhậm Cơ lại xoay người đi theo trêu chọc, đứng nhìn cô đang dọn dẹp chăn gối trên giường.
- Hiểu Khê, sao cô cho người lạ vào phòng thế?
- Tối qua có tên điên một hai đòi dùng chân phá cửa phòng tôi, tên điên đấy còn chiếm giường của tôi. – Hiểu Khê vừa đặt hai chiếc gối ngay ngắn, vừa trả lời.
- Khoan đã, tên điên đó là tôi à? – Nhậm Cơ nhíu mày.
- Đúng rồi đó, chính anh, Nhậm Cơ.
Nói rồi, Hiểu Khê bước xuống giường, cô mở tủ lấy chiếc váy công sở để chuẩn bị đi làm, thấy anh vẫn chưa rời đi, cô quay lại lườm:
- Ra khỏi phòng tôi đi chứ.
- Từ từ... mà này, cô sống một mình à? - Nhậm Cơ hỏi.
- Mấy mình cũng kệ tôi, anh không mau đi, tôi báo cảnh sát đấy. – Hiểu Khê quay phắt lại nói.
Nghe cô đe dọa, Nhậm Cơ bước lại gần rồi cúi thấp đầu, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Khê:
- Điện thoại đâu mà gọi, giờ tôi thủ tiêu cô cũng được nữa là...
Nói xong, Nhậm Cơ đứng cười khoái chí, lúc này trong đầu Hiểu Khê chắc chắn một chuyện là tên này điên thật rồi, chứ không ai có thể bình thường mà hành xử như tên điên thế kia. Trước khi rời đi, Nhậm Cơ để lại tấm séc lần trước cho Hiểu Khê, dặn cô không cần trả lại, nhìn dáng vẻ đứng mặc lại trang phục của người đàn ông này, Hiểu Khê thấy có gì đó rất áp bức. Anh ngồi xuống xỏ giày vào chân rồi đứng dậy chỉnh lại cà vạt, quay đầu nhìn Hiểu Khê xong mới mở cửa phòng.
Tối hôm qua, trong lòng Hiểu Khê thật sự rất sợ, sợ bị người đàn ông xa lạ này làm hại, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ chán chường, đầy buồn phiền của anh, không hiểu sao cô lại bất giác trao thử một chút niềm tin cho anh. Cũng lâu rồi, không có ai trò chuyện qua lại với cô vào buổi sáng sớm thế này. Bây giờ Hiểu Khê lại phải khoác lên mặt sự bình tĩnh, cố gồng cứng bản thân trước mặt người khác.
Trước khi đến công ty, Hiểu Khê ghé vào mua vội một chiếc điện thoại, cô nhìn chiếc điện thoại mới trong tay rồi thở hắt ra một hơi, cho vào túi xách xong mới vội vàng đi nhanh đến chỗ làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất