Lạc

Chương 20: Không Tránh Được

Trước Sau
Vừa nấu xong nước dùng của mì hoành thánh, Hiểu Khê cẩn thận bóc vỏ từng con tôm, đặt lên phần mì đã chuẩn bị sẵn, xong lại quay sang nấu thịt bò xào cay Hồ Nam và đậu phụ sốt cay. Nhậm Cơ ăn cay tốt, nên hai món này đều rất hợp khẩu vị của anh. Tiếng gõ cửa phòng truyền đến, Hiểu Khê vội đặt chiếc vá xuống, cô đi ra mở cửa, Nhậm Cơ bước vào, mỉm cười nhìn cô.

- Em nấu gì thơm thế?

- Một chút anh sẽ biết, mau ngồi đi. – Hiểu Khê vội nói xong quay lại chỗ bếp.

Treo áo khoác và áo vest lên kệ ngay ngắn, Nhậm Cơ liền bước đến chỗ Hiểu Khê, anh rửa tay xong mới quay sang nhìn cô.

- Cần anh giúp gì không?

Hiểu Khê liền xua tay, ý bảo anh cứ ngồi chờ đi, không cần phải giúp cô. Nhậm Cơ khẽ nhún vai rồi quay lại ghế sofa, ngồi xuống.

- Lần sau gặp mấy người như Tư Truy thì em tránh xa ra một chút, hắn không tử tế gì đâu.

- Biết rồi, em nấu xong rồi, anh đến đây.

Đặt hai bát mì lên bàn, liền quay đi lấy hai đĩa thịt bò và đậu phụ đặt xuống cùng, Hiểu Khê liền đưa đũa và muỗng cho Nhậm Cơ, xong cô mới ngồi xuống ăn tối cùng anh. Mùi vị thật ngon, Nhậm Cơ ăn khỏe thật sự, hỏi thì anh bảo đang đói, cả ngày hôm nay bận việc nên anh cũng không muốn ăn. Hiểu Khê ăn xong trước, cô ngồi nhìn người trước mặt chăm chú.

- Em muốn mua trang sức.

- Trang sức, em định khi nào đi? - Nhậm Cơ không nhìn cô, anh vẫn đang cúi đầu ăn.

- Ngày mai, ngày kia...hoặc là bất cứ lúc nào em thích...được không? – Hiểu Khê cố ép bản thân nói ra những lời này.

- Được.

Thấy Nhậm Cơ không quan tâm cô đòi mua trang sức gì, anh còn chả buồn nhìn lấy một cái, chỉ trả lời một cách bình thường. Hiểu Khê liền đổi cách khác.

- Em muốn được tăng lương?

- Không được, anh đưa thẻ cho em, muốn mua gì thì mua. – Nhậm Cơ hơi nhíu mày.

Mà cũng đúng thôi, việc tăng lương còn phụ thuộc vào quyền lợi của toàn bộ nhân viên Faurecia, đâu thể để cô khác biệt được.

- Em muốn tiền. – Nói xong ba chữ này, Hiểu Khê cũng sượng trân ở trong đầu.

- Được rồi, mai anh nói Y Phúc làm thẻ cho em, muốn làm gì thì làm, để yên anh ăn tối.

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Nhậm Cơ, khiến Hiểu Khê càng bực mình hơn, cô liền đổi chủ đề.

- Khi nào anh kết hôn?

Kết hôn, nghe đến hai chữ này, Nhậm Cơ hơi dừng đũa vài giây, xong anh lại tiếp tục ăn mì như không có vấn đề gì to tát.

- Em hỏi làm gì?

- Anh có biết giờ anh đang ngoại tình với em, còn em là tiểu tam không? – Hiểu Khê nhấn mạnh từng chữ.

- Thì sao? - Nhậm Cơ ngước mắt nhìn cô đầy thắc mắc.

- Là sai đạo đức đó, anh còn hỏi thì sao gì chứ? - Hiểu Khê gắt gỏng.

- Việc đó quan trọng với em không? - Nhậm Cơ gác đũa lên bát mì, anh ngồi thẳng lưng, khoanh tay nhìn cô.

- Tất nhiên, anh có vợ nhưng vẫn lén lút qua lại với em, xã hội sẽ sỉ nhục nhân phẩm và danh dự của em, lúc đó em chỉ có chết mới thoát được. – Hiểu Khê giải thích.

- Hôm nay em phiền phức quá đấy, muốn chọc anh điên đúng không?

Thấy khuôn mặt anh lộ ra sự khó chịu, Hiểu Khê liền im bặt, đứng dậy dọn dẹp bát đĩa mang đi rửa. Nhậm Cơ liền đứng dậy cầm áo vest đi thẳng ra bên ngoài, tiếng đóng cửa rõ to, Hiểu Khê thì khoái chí vì nghĩ chọc điên Nhậm Cơ những lúc ở riêng thế này xem ra cũng là cách hay. Nhưng khoảng 30 phút thì Nhậm Cơ quay lại, Hiểu Khê thất vọng ra mặt.

- Đi rồi sao còn quay lại đây?

- Ai đi? - Nhậm Cơ ném áo vest lên ghế sofa.

- Thế anh đi đâu mới về? - Hiểu Khê quay phắt lại nhìn người đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa.



- Em khỏi tốn sức chọc điên anh, em nghĩ gì, làm gì, anh đều biết. - Nhậm Cơ nhìn cô đầy ý khiêu khích.

- Biết gì...biết gì chứ? - Bị chột dạ, Hiểu Khê ấp úng hỏi lại.

Nhậm Cơ châm điếu thuốc, anh rít một hơi, xong lại hơi nhếch khóe môi như đang cười, rồi mới chậm rãi lên tiếng.

- Cái đầu nhỏ của em chỉ nhạy bén khi làm việc thôi, còn việc nhìn người, em tệ lắm.

- Là ý gì chứ...nhìn người gì...? - Hiểu Khê cố chấp hỏi tiếp.

- Bất cứ thứ gì anh muốn, dù có sai quấy anh cũng không cho qua, kể cả em. - Nhậm Cơ nhẹ giọng nói.

- Vậy giữa em và Faurecia, anh chọn bên nào? – Hiểu Khê lại hỏi.

- Faurecia, xong tới em.

Trả lời kiểu ngang ngược như thế này, chắc có mỗi Nhậm Cơ thôi. Hiểu Khê bực mình, cô lại tiếp tục rửa chén, Nhậm Cơ vẫn hút thuốc, anh nhìn phía sau lưng Hiểu Khê.

- Anh rất dễ, nhưng em đừng chọc điên anh, anh không chắc có thể kiểm soát hành vi với em như mấy lần trước đâu.

- Đúng rồi, tuyệt đối không được lôi em vào phòng của anh làm trò đó khi ở công ty. – Hiểu Khê vội nói.

- Tùy tâm trạng của anh.

Nói xong, Nhậm Cơ dụi tắt điếu thuốc, xong anh lấy đồ đi tắm trước, Hiểu Khê nhìn theo bóng lưng anh mà tức tối. Cách này không hiệu quả chút nào, người như Nhậm Cơ thì chỉ có Faurecia mới làm anh ấy bận tâm đến mức bỏ qua hết mọi thứ thôi.

Ngay ngày hôm sau, Y Phúc vừa đặt tấm thẻ cùng mã thẻ lên bàn làm việc của Hiểu Khê xong mỉm cười gật đầu chào cô rồi đi ra khỏi đó. Nhậm Cơ không đùa, anh đưa tiền cho cô, nhưng hôm qua nói vậy thôi, chứ thật sự không muốn mua gì cả, thở hắt ra một hơi, Hiểu Khê ôm tài liệu đi ra ngoài để giao cho mọi người sửa lại. Tiểu Ly vừa nhận tài liệu xong, liền ngồi xuống bắt đầu phàn nàn:

- Cái tên Tư Tổng của NingXia, sáng nay mới đến công ty liền ghẹo hết người này đến người kia, mặt dày thật sự, không biết sao làm được giám đốc luôn ý.

- Kia kìa ... mới nhắc liền thấy ngay, mau làm việc đi... - Hỷ Hỷ đá mắt về phía hành lang.

Hôm qua đúng là lần đầu bị làm phiền bởi người có tính cách như Tư Truy, đi tới đâu là tiếng xấu theo tới đó, anh ta đi song song cùng Nhậm Cơ, miệng thì nói liên tục, vừa nhìn thấy Hiểu Khê đang đứng trong phòng Tài chính liền chỉ chỉ ngón tay về phía cô. Đang ngẩn ngơ nghe Hỷ Hỷ thao thao về mấy lỗi trong dự án thì nghe tiếng người ở phía sau nhắc tên.

- Quản lý Sở, Nhậm tiên sinh và Hoành tiểu thư muốn gặp cô ở phòng họp tầng 32, cô mau đi cùng tôi xuống dưới nhé, không cần mang theo gì đâu.

Quay đầu lại thì mới biết đó là thư ký riêng của Nhậm Ni, vậy là ông ấy vừa về Thượng Hải, nghe thấy vậy, Hiểu Khê liền quay gót đi theo ngay. Cả hai vào thang máy xuống tầng 32, thư ký đẩy cửa phòng họp để Hiểu Khê bước vào, cô vội cúi đầu chào Nhậm Ni và Hoành Kiều Kiều, nhìn hai người họ đang ngồi thảo luận với vài vị lãnh đạo cấp cao khác.

- Cô ngồi đi. – Hoành Kiều Kiều nhẹ giọng nói.

- À... vâng ạ, không biết Nhậm tiên sinh cho gọi có việc gì không ạ? - Hiểu Khê vừa ngồi xuống liền hỏi.

Thư ký đứng phía sau Nhậm Ni liền mang một số tài liệu đặt lên bàn cho Hiểu Khê trước, xong Nhậm Ni mới chậm rãi lên tiếng:

- Con xem đi, ta cần người đi cùng để tham dự buổi diễn thuyết để lấy được 3 dự án này ở Mẫn Hàng trong tối nay.

Nghe xong, Hiểu Khê liền mở vài trang ra xem thử, mấy dự án này là của Nhậm Gia và Hoành Thị, không liên quan đến Nhậm Cơ và Faurecia. Nhưng cô là nhân viên của Faurecia, những thứ không thuộc phạm vi tập đoàn này, sao cô đồng ý được.

- Nhậm tiên sinh, đây là mấy dự án thuộc riêng về ngài và Hoành Thị, con hiện tại là nhân viên của Faurecia, nếu Tổng giám đốc đưa lệnh xuống thì con mới được phép đi cùng ngài ạ.

- Yên tâm, Tổng giám đốc của Faurecia đã đồng ý cho ta mượn nhân viên của Faurecia, đúng 19h hãy đứng đợi ở công ty, sẽ có người đến đón, còn những tài liệu này, con hãy tìm hiểu thật kỹ. - Nhậm Ni từ tốn nói.

Cầm đống tài liệu trên tay, Hiểu Khê đi vào thang máy quay lại phòng Tài chính, vừa đi cô vừa ngẫm nghĩ, lỡ không dành được ba dự án này thì có bị phạt gì không nhỉ, bản thân cũng không giỏi giang gì trong những vấn đề này, sao bọn họ đề cao cô như vậy, hơi vô lý. Vừa đi đến bàn làm việc của Mạch Tử thì đã nghe anh ấy nói.

- Hiểu Khê, tổng giám đốc đang chờ em trong phòng làm việc đó...

- Trong phòng hả ? - Hiểu Khê hỏi lại, còn tay thì chỉ về phía cửa phòng quản lý.

Nhận được cái gật đầu nhẹ của Mạch Tử, làm Hiểu Khê hơi rén, tên điên này lại muốn gì nữa đây. Đẩy cửa phòng đi vào, thì thấy Nhậm Cơ đang ngồi ngay bàn làm việc, còn Y Phúc thì đứng gần cửa, Hiểu Khê mới thở phào nhẹ nhõm, đặt đống tài liệu lên bàn trước.

- Anh tìm em làm gì thế?

- Em từ chối tham gia buổi diễn thuyết tối nay chưa? - Nhậm Cơ chậm rãi lên tiếng.

- Ơ... Nhậm tiên sinh nói là anh đồng ý để nhân viên Faurecia đi cùng ngài ấy rồi mà...nên em cứ thế nhận lệnh thôi. – Hiểu Khê trố mắt nhìn người đàn ông đối diện.

- Em tiêu đời rồi.



Để lại vài chữ đe dọa, Nhậm Cơ liền đứng dậy, anh đi một mạch ra khỏi phòng làm việc của Hiểu Khê, Y Phúc vội vàng chạy theo ngay sau đó. Còn cô thì đặt dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, tiêu đời gì chứ, sáng ra nói mấy câu khó hiểu thật sự. Nghĩ xong, Hiểu Khê liền ngồi xuống ghế, nghiên cứu đống tài liệu trên bàn và tìm kiếm thêm các dữ liệu cần thiết. Cũng may các dự án của tuần này đã sớm bị cô đẩy nhanh thực hiện, nên bây giờ cũng có thời gian để chuẩn bị cái này.

Đúng 19h, Hiểu Khê mới vội cầm túi xách cùng đống tài liệu ôm trên tay đi thật nhanh vào thang máy để xuống trước cửa lớn, lại để quên áo khoác ở phòng làm việc, vừa đúng lúc trời đang có tuyết rơi. Xe của thư ký đã sớm chờ, thấy Hiểu Khê liền mở cửa xe để cô bước vào, cả hai liền di chuyển đến Shanghai New International Expo Centre (SNIEC), bao gồm 17 phòng triển lãm, phòng hội nghị và trung tâm dịch vụ doanh nhân. Cơ sở vật chất khách sạn và ga tàu điện ngầm được đặt tại một trong những sảnh vào của trung tâm.

Cả hai vừa đến trước cổng chính thì được nhân viên bảo an bước đến mở cửa xe, bọn họ vừa xuống liền đi nhanh vào bên trong sảnh, đi thang máy lên tầng cao nhất, Hiểu Khê nhìn ngó xung quanh để ngắm, lần đầu tiên được đặt chân đến những nơi này, khiến cô rất thích thú. Từ xa đã nhìn thấy Nhậm Ni và Hoành Kiều Kiều đang đứng cạnh nhau.

- Nhậm tiên sinh, cô Sở đã đến rồi ạ, bây giờ tôi đi thông báo để chuẩn bị phần diễn thuyết của chúng ta với bên SNIEC.

Nhậm Ni khẽ gật đầu rồi phẩy nhẹ bàn tay ra dấu cho thư ký hãy rời đi làm việc, còn ông ấy thì quay sang nhìn Hiểu Khê.

- Đã chuẩn bị xong hết chưa?

- Vâng, con đã tìm hiểu và chuẩn bị rất kỹ. – Hiểu Khê vừa cúi chào hai người trước mặt xong liền đáp.

- Vậy được rồi, chúng ta mau vào trong, Kiều Kiều, con hãy về chỗ trước đi. - Nhậm Ni nhìn sang cô ấy.

Đợi khi Hoành Kiều Kiều vừa rời đi, Nhậm Ni mới chậm rãi nói tiếp.

- Hãy xem đây như một cách để tích lũy kinh nghiệm làm việc, không cần lo lắng.

- Vâng, con biết rồi, Nhậm tiên sinh yên tâm. – Hiểu Khê nhỏ giọng nói.

Cả đại sảnh lớn đông kín người, nhân viên của trung tâm cẩn thận dẫn khách đi đến những vị trí của họ theo đúng như trong thư mời. Chỗ của Hiểu Khê là bên cạnh Nhậm Ni, gần phía bên trái sảnh tiệc, nhưng mà tại sao ở trên kia lại có khoảng mười ghế trống và một bục phát biểu. Đúng rồi, như lời đe dọa của Nhậm Cơ, tất cả các tập đoàn phải cử người đại diện đứng lên đó để diễn thuyết nhằm dành giật nhà đầu tư và dự án. Hiểu Khê thấy khô khốc ở cuống họng, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt đại sảnh, rất đông các tập đoàn đến tham dự, chưa kịp bình tĩnh liền thấy Nhậm Cơ và Hoành Kiều Kiều khoác tay nhau đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh, cả hai thật sự rất đẹp đôi khi xuất hiện bên cạnh nhau. Nhưng mà khoan đã, nếu Nhậm Cơ xuất hiện ở đây, tức là... Nghĩ đến đây mà mồ hôi trên trán Hiểu Khê chảy xuống, Nhậm tiên sinh đã quá đề cao và tin tưởng vào cô rồi.

Khi mọi thứ chìm vào yên lặng, một người mặc suit xám liền bước lên trên để giới thiệu về mười tập đoàn lớn nhất Châu Mĩ và Âu hiện nay đến tham dự để quyết định sẽ hợp tác và đầu tư vào tập đoàn nào. Toàn bộ đều được diễn giải bằng tiếng Anh, điều này Hiểu Khê không sợ, cái cô sợ là không thể giúp Nhậm tiên sinh lấy được những dự án mà ông ấy muốn thôi. Theo thứ tự lần lượt như sắp xếp, đã hơn 50% các tập đoàn đến tham dự phát biểu nhưng vẫn chưa ai thuyết phục được một nhà đầu tư nào, rất nhiều bất cập trong từng thỏa thuận được nêu lên. Hiểu Khê thi thoảng lại nhìn sang chỗ Nhậm Cơ, anh vẫn tập trung vào phía trước, phong thái và biểu cảm vô cùng lãnh đạm, Hoành Kiều Kiều ngồi bên cạnh, luôn thì thầm trao đổi với anh về những bài diễn thuyết trước.

Đang thấp thỏm lo lắng thì nghe tiếng thông báo tập đoàn Nhậm Thị chuẩn bị bài diễn thuyết, Nhậm Ni nhìn Hiểu Khê rồi mỉm cười, ông đưa tay giúp cô đứng dậy trước rồi khẽ gật đầu động viên. Nhậm Cơ cũng liếc mắt sang nhìn, dáng vẻ của Hiểu Khê lúc này rất đáng yêu, vì hồi hộp mà cả khuôn mặt nhỏ ửng hồng cả lên, dáng đi cũng lúng túng hơn, hai tay bất giác nắm chặt với nhau, nhìn vừa buồn cười vừa thấy thương. Sau khi tự giới thiệu về tập đoàn Nhậm Thị thì một trong số những nhà đầu tư đặt câu hỏi:

- Quý công ty cảm thấy có thể đáp ứng được bao nhiêu dự án của chúng tôi?

Tuy là câu hỏi này đã được hỏi tới hỏi lui nãy giờ đối với những tập đoàn trước, nhưng mà Hiểu Khê vẫn rất run, cô nhìn xuống chỗ Nhậm Ni, thấy ông đang mỉm cười và chăm chú nhìn lên phía cô bằng sự tin tưởng, lại nhìn sang Nhậm Cơ, thấy anh ngồi khoanh tay, bắt chéo chân nhìn thẳng, ánh mắt anh như phát sáng, nhìn cô như đang động viên. Hiểu Khê tự trấn an lại, sau đó cô bắt đầu phần diễn thuyết của bản thân, hàng loạt câu hỏi được đặt ra như tra khảo, nhưng không câu nào làm khó được Hiểu Khê, cô tự tin hơn, nói chuyện một cách dứt khoác và hướng về các nhà đầu tư chính mà Nhậm Gia muốn hợp tác.

Bên dưới là đủ tiếng xì xầm của những người khác, khi thấy Hiểu Khê đã thành công thuyết phục được 4/10 nhà đầu tư đồng ý hợp tác.

- Nhậm Gia đáng sợ thật, nhân viên diễn thuyết như một cô nhóc mà lập luận nhạy bén thật sự...

- Tôi nghe nói cô gái này không phải là nhân viên của Nhậm Gia, mà là trực tiếp thuộc điều hành của tập đoàn FAURECIA, không biết tại sao lại được đưa ra đối đầu nhau.

- Mau tuyển nhân viên như thế đi, xem cách cô ta xoay các nhà đầu tư kìa, thật không thể xem thường...

- Tìm hiểu thông tin cô gái này, có thể mời về làm việc cho tập đoàn chúng ta thì tốt quá...

Vừa cúi đầu chào cảm ơn xong, Hiểu Khê vội vàng cầm tài liệu đi thật nhanh về chỗ ngồi, bên cạnh Nhậm Ni, ông ấy vỗ nhẹ lên vai Hiểu Khê.

- Con làm rất tốt, Hiểu Khê.

- Con sợ quá...cảm tưởng như sắp chết đến nơi... - Hiểu Khê nói trong giọng đầy run sợ.

Nhậm Ni phì cười, xong ông trấn an Hiểu Khê, dặn cô phải làm tốt hơn nữa ở những lần sau, việc này giúp rất nhiều cho tương lai và công việc của cô. Sau đó, tiếng thông báo mời người đại diện FAURECIA bước lên diễn thuyết, Hiểu Khê liền đưa mắt nhìn theo, dáng vẻ Nhậm Cơ lúc làm việc rất nghiêm nghị, vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt thu hút, rất có khí chất của bậc vương tôn, giọng anh rất êm tai, mọi cử chỉ nhỏ trên tay và thân thể càng làm anh ma mị hơn. Nghe Nhậm Cơ phát biểu, thì Hiểu Khê mới biết là cô không là gì so với anh cả, nếu không phải FAURECIA luôn là ưu tiên hàng đầu để anh chấp nhận liên hôn củng cố đế chế của riêng anh thì nhất định cô sẽ không tìm cách tránh xa anh. Nhậm Cơ trước đây và bây giờ vẫn là một người, nhưng anh đã không thể tự tiện làm theo ý thích của bản thân.

Cuối buổi diễn thuyết, Nhậm Cơ dành được 5/10 dự án, trong đó có một nhà đầu tư đã thay đổi quyết định ban đầu là hợp tác với Nhậm Gia, chuyển sang hợp tác với Nhậm Cơ, nên hiện tại Hiểu Khê chỉ lấy được đủ ba dự án mà Nhậm Ni cần, nhưng ông ấy không quan trọng, vì những dự án mà Nhậm Cơ muốn đều vượt quá khả năng đầu tư của Nhậm Gia, FAURECIA đang dần lớn mạnh dưới sự điều hành của Nhậm Cơ, tương lai gần chắc chắn bỏ xa cả gia tộc. Khi ra đến bên ngoài sảnh, Nhậm Ni căn dặn thư ký xong hết rồi mới quay lại nhìn Hiểu Khê.

- Để ta mời con bữa tối, xem như ăn mừng.

- Không cần đâu ạ, Nhậm tiên sinh đừng làm vậy, đây là trách nhiệm của con... - Hiểu Khê vội từ chối.

Từ sau lưng, là tiếng của Nhậm Cơ truyền đến, anh vừa cùng Hoành Kiều Kiều bước ra, vừa đi vừa khoác tay nhau rất tình cảm.

- Không phải ai cũng có vinh dự được Nhậm tiên sinh mời dùng bữa tối đâu.

Nhìn người sau lưng, thái độ vẫn cao ngạo như mọi khi, giọng nói cũng khó chịu, Nhậm Ni bước tới vỗ lên vai Nhậm Cơ rồi nói.

- Một lát ta phải về Pháp để thông báo lễ đính hôn của hai con với gia tộc, nên hãy đi ăn tối cùng nhau.

Đính hôn, vậy là Nhậm Cơ và Hoành Kiều Kiều sẽ đính hôn trong thời gian sắp tới, nghe xong trong lòng Hiểu Khê thật sự không dễ chịu chút nào, tuy biết là phải từ bỏ, nhưng không thể làm được ngay, cảm giác như càng ngày càng lún sâu hơn, vùng vẫy nhưng không thoát ra được...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau