Chương 22: Rắc Rối Nhỏ
Khách sạn Thâm Quyến Mandarin Oriental, nằm trong khu thương mại Futian, giữa Công viên Lotus Hill xanh tươi và Công viên Beacon Hill, nằm trên tầng cao của Tòa nhà Shum Yip Uptown, có tầm nhìn toàn cảnh thành phố nhộn nhịp của Vịnh Thâm Quyến. Khách sạn có tám nhà hàng và quán bar với phong cách khác nhau. Tòa nhà nổi bật bắt mắt, tầng 48 là nhà hàng MO Bar MO, tiếng hát du dương từ nữ ca sĩ phía trên vang vọng khắp không gian, sau khi dùng bữa tối cùng giám đốc ZTI và Hoành Tổng, thì Nhậm Cơ đến đây cùng Hoành Kiều Kiều. Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng rót rượu rồi lại đứng lùi ra phía sau, Nhậm Cơ ngồi tựa lưng ra phía sau, bắt chéo chân, trên chiếc ghế sofa dài màu xám tối.
Hoành Kiều Kiều ngồi dựa sát vào vai anh, dáng vẻ hai người lúc này thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Lúc chưa gặp Hiểu Khê, hầu như đêm nào Nhậm Cơ cũng đến các quán bar để uống rượu và lên giường với phụ nữ, say khước không còn đứng vững mới chịu về, làm Y Vân và Y Phúc phải chạy theo anh để ngăn cản, nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên suýt đụng trúng Hiểu Khê, anh lại khẽ nhếch môi. Thấy Nhậm Cơ đang ngẫm nghĩ gì đó, Hoành Kiều Kiều liền nâng ly chạm nhẹ vào ly của anh.
- Có gì làm anh vui sao, em nghe thư ký thông báo thời gian diễn ra lễ đính hôn của chúng ta rồi, anh biết chưa?
- Ừ. – Nhậm Cơ chỉ đáp một cách thờ ơ.
- Ban đầu em định phản đối cuộc liên hôn này, nhưng khi vừa thấy dáng vẻ hút hồn này của anh, em lại không cưỡng được... – Hoành Kiều Kiều dựa sát hơn vào người Nhậm Cơ, nhẹ giọng ngọt ngào.
- Tiếc là anh không thích kiểu đàn bà như em. – Nhậm Cơ nói xong lại nâng ly rượu lên uống.
- Không sao, kết hôn rồi em sẽ chinh phục trái tim anh, lúc đấy anh có muốn cũng không chạy thoát khỏi em được. – Hoành Kiều Kiều vừa cười nhẹ, đặt tay lên trước lồng ngực của Nhậm Cơ.
- Tự tin là tốt. – Nhậm Cơ gạt tay cô ấy ra, xong anh đứng dậy rời khỏi MO Bar.
Thấy anh định rời đi, Hoành Kiều Kiều vội đứng dậy đi theo sau, vì uống rượu nên bị choáng, suýt thì ngã ra sàn, may mà Nhậm Cơ kịp đỡ lấy, anh nhíu mày không thích sự gần gũi này.
- Anh đưa em về phòng trước, ngày mai anh còn phải đi Hồng Kông, không về Thượng Hải cùng em.
- Ừm, vậy em về trước.
Để Hoành Kiều Kiều dựa vào người, Nhậm Cơ đỡ cô ấy vào thang máy lên tầng 68, còn phòng của anh thì ở tầng 70. Đẩy cửa phòng vào, Nhậm Cơ để cô ấy ngồi xuống sofa ở phòng khách trước, anh định đứng thẳng lên thì lại bị nắm cà vạt kéo xuống, Hoành Kiều Kiều ngẩng đầu hôn người đàn ông trước mặt. Nhậm Cơ liền gạt tay cô ấy ra khỏi cà vạt, anh đứng dậy chỉnh lại trang phục ngay ngắn.
- Anh không có hứng thú với em.
- Không đúng, em đã tìm hiểu rất kỹ về anh, cố gắng trở thành dáng vẻ phụ nữ mà anh luôn chọn để lên giường... – Hoành Kiều Kiều đứng dậy nói.
- Anh sẽ trả tiền để những người đó làm anh thích thú. – Nhậm Cơ liếc mắt nhìn sang người đứng bên kia.
- Anh...vậy rốt cuộc là anh muốn lợi dụng Hoành Thị để lót đường cho Faurecia thôi sao? Vậy còn em? – Hoành Kiều Kiều bước đến gần chỗ Nhậm Cơ đang đứng, chất vấn.
- Hoành Thị cũng đang làm rất tốt trong việc dựa dẫm Faurecia, chúng ta là “cộng hưởng”.
Biểu cảm và lời nói của Nhậm Cơ thật quyết đoán, không quan tâm đến cảm giác của người khác. Nhìn bóng lưng anh rời khỏi phòng, Hoành Kiều Kiều tức giận trong lòng, trong đầu khao khát suy nghĩ nhất định phải có được anh và Faurecia.
TẬP ĐOÀN FAURECIA
Vừa bắt gặp Hiểu Khê ở gần cửa thang máy tầng 23, vừa trao đổi công việc với bộ phận Sản xuất xong, Tiêu Xán liền bước nhanh đến chỗ cô đứng, nhẹ giọng lên tiếng.
- Chào em, Hiểu Khê.
Giật mình quay lại nhìn người phía sau lưng, Hiểu Khê vội gật đầu chào Tiêu Xán, cũng lâu rồi không gặp anh ấy.
- Xin...xin chào anh Tiêu Xán, em mãi nhìn tài liệu nên không để ý xung quanh.
- Không có gì, hôm nay mấy giờ em tan làm? – Tiêu Xán nhìn cô.
Lúc này, Hiểu Khê mới chợt nhớ đến lời bày tỏ lần trước của Tiêu Xán, thôi xong rồi, Hiểu Khê tự hét lên trong suy nghĩ, quên béng chuyện này mất tiêu, giờ mà bị hỏi lại chắc cô không biết trả lời như thế nào mất. Thấy Hiểu Khê mặt hơi biến Sắc, Tiêu Xán vội hỏi thêm.
- Em sao thế, không khỏe ở đâu à?
- À....à em không sao...tự nhiên thấy hơi đau đầu... - Hiểu Khê vội lấp liếm che giấu.
Cả hai đang rất ngượng ngùng nhìn nhau, thì từ trong thang máy, người bước ra lại là Tư Truy và hai thư ký của anh ta, còn có phó giám đốc và nhân viên lễ tân đi cùng. Thấy Hiểu Khê xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt, Tư Truy liền bước nhanh đến, buông lời trêu ghẹo.
- Ấy, người đẹp...lâu rồi mới gặp lại...người gì đâu mà xinh đẹp đáng yêu thế này...
Thấy Tư Truy hơi lố, phó giám đốc vội lên tiếng can ngăn.
- Tư Tổng, mời ngài đi lối này ạ, chúng tôi vừa chuẩn bị xong khách sạn để ngài nghỉ ngơi ạ.
- Khoan đã, để tôi làm quen cô ấy đã, ông cứ đi trước đi. – Tư Truy phẩy phẩy tay xua đuổi.
Thật sự Hiểu Khê không thích người kiểu Tư Truy, rất sổ sàng với người khác, cô vội bước tránh ra một chút, nhưng Tư Truy càng sấn tới. Tiêu Xán vội chen vào giữa hai người họ, đứng chắn trước mặt Hiểu Khê.
- Làm phiền quá ạ, phòng Tài chính lúc nãy tìm em khắp nơi đó Hiểu Khê, em mau đi làm việc đi.
- À...vâng vâng...em quên mất, xin chào Tư Tổng và phó giám đốc ạ... - Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Tiêu Xán, xong hiểu ý anh muốn giúp cô tránh xa gã này.
Vội tránh mọi người, Hiểu Khê liền bước nhanh vào thang máy, nhưng lập tức bị Tư Truy kéo tay giữ lại, làm Hiểu Khê phải bước lùi lại ra khỏi cửa thang máy.
- Tôi chưa nói xong mà em đi đâu, bất lịch sự thật đấy.
Tất cả những người có mặt lúc này, đều mang một biểu cảm như không thể tin được khi nghe Tư Truy chê người khác bất lịch sự, trong khi người bất lịch sự lại chính là anh ta. Bị nắm tay bất ngờ, Hiểu Khê muốn rút tay lại ngay lập tức, nhưng mà lực tay của Tư Truy rất mạnh, làm Hiểu Khê bị đau. Tiêu Xán vội bước lại gần, giữ cánh tay của Tư Truy, cưỡng ép anh ta bỏ tay Hiểu Khê ra, nhưng vẫn cố tỏ ta tự nhiên nhất.
- Thật ngại quá, Tư Tổng có thể để cô ấy đi làm việc không ạ, nếu chậm trễ hơn thì sẽ có rắc rối với cô ấy.
Lực tay hai người đàn ông như nhau, nhưng Hiểu Khê là người chịu đau nhất, phó giám đốc cũng rất khó xử, ông ấy vội nói.
- Xin lỗi Tư Tổng, nhưng...nhưng quản lý Sở ... cô ấy...
Lúc này, Tư Truy mới nhìn đến vẻ mặt đang nhịn đau của Hiểu Khê, chết tiệt, lại quên mất, Tư Truy tự mắng một tiếng trong đầu xong buông cổ tay Hiểu Khê ra. Tiêu Xán cũng lập tức buông cánh tay của Tư Truy ra, anh nhìn Hiểu Khê rồi bấm nút đóng cửa thang máy cho cô. Kịp lúc Tư Truy cũng thấy vết siết tay của anh trên cổ tay Hiểu Khê, hơi áy náy, liếc mắt sang nhìn Tiêu Xán xong mới chịu rời khỏi Faurecia.
Quay vào phòng làm việc, Hiểu Khê giơ cổ tay bị đau lên, mấy người này bị gì không biết, siết kiểu này vài lần nữa chắc tay cô gãy thật chứ không phải bị bầm thế này đâu. Bỗng Mạch Tử mở cửa phòng bước vào, anh mang tài liệu báo cáo cho Hiểu Khê, thấy tay cô bị đỏ, liền hỏi thăm.
- Tay em sao thế, đập vào đâu hay sao thế?
- Không sao ạ, do bất cẩn chút thôi, mọi người xong hết việc hôm nay chưa anh? – Hiểu Khê giấu cổ tay bị đau xuống, hỏi lại công việc.
- Rồi, đang chờ em gửi tiếp đây, một lát anh nói Hỷ Hỷ mang hết tất cả báo cáo của mọi người vào cho em. – Mạch Tử nói.
Buổi tối, Hiểu Khê vừa cầm túi xách đeo lên vai, cô rút điện thoại ra xem mấy giờ, không ngờ lại trễ như vậy, vội vàng chạy ra khỏi công ty, cô vẫy tay về phía chú bảo an ở cửa công ty rồi đi nhanh xuống bậc thềm. Trời rất lạnh, tuyết rơi cả ngày, đến đêm thì đông cứng thành đá, Hiểu Khê phải tránh những chỗ có đá để đi, sợ giẫm trúng lại té dập mặt. Vừa ra tới ngay lối đi bộ, Hiểu Khê men theo bên cạnh những chiếc ô tô đang đỗ thành hàng dài dưới lề đường để đi, vừa nghĩ trong đầu hôm nay sẽ nấu gì ăn cho ngon thì nghe tiếng mở cửa xe, rất nhanh cô liền bị một cánh tay đàn ông kéo vào trong một chiếc ô tô đang đậu sát bên cạnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Hiểu Khê đã nằm gọn trong tay Tư Truy, anh ta cười gian xảo nhìn xuống.
- Chào em, đi đứng bất cẩn thế, tự nhiên ngã vào xe anh?
Thấy con người này, trong đầu Hiểu Khê liền bật số phòng thủ ngay, cô hét ầm lên rồi vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, cô ngồi lùi lại sát bên cửa kính xe.
- Tránh xa tôi ra, anh bị điên hả...
Bị mắng, nhưng Tư Truy cũng vẫn cười, liền sấn tới định ve vãn tiếp, nhưng cái anh ta nhận được là cú đấm thẳng vào mũi, chảy cả máu. Đấm Tư Truy xong, Hiểu Khê còn đạp mạnh vào bụng anh ta xong mới đẩy cửa xe đi ra, trước khi bỏ chạy, Hiểu Khê còn mắng thêm.
- Anh có bị điên thì về nhà mà điên, đừng làm phiền người khác ở chỗ công cộng.
Người tài xế, cũng là thư ký của Tư Truy vội vàng quay lại nhìn dáng vẻ của ông chủ lúc này, một tay ôm bụng, một tay ôm mũi, trông cũng tội mà cũng đáng đời. Lần nào hộ tống Tư Truy đi công tác, đều thấy anh ta ghẹo hết người này đến người kia, nay cuối cùng cũng bị quả báo.
- Đưa khăn giấy cho tôi.
Nghe Tư Truy quát, người thư ký vội đưa hộp khăn giấy cho anh xong mới khởi động xe rời đi, đưa Tư Truy về khách sạn, ngày mai còn phải bay về MaCao.
Về đến căn hộ, Hiểu Khê liền lấy đồ đi tắm, cô ghét tên Tư Truy này thật sự, lần sau còn bị làm phiền kiểu này chắc phải báo cảnh sát mới được. Đang đứng chải tóc thì nghe tiếng điện thoại reo, Hiểu Khê vội lục tìm trong túi xách, mở ra thì thấy Nhậm Cơ gọi đến.
- Em nghe đây...
- Đang làm gì đấy? - Giọng Nhậm Cơ rất trầm.
- Không làm gì cả, em đang chuẩn bị đi ngủ, anh về Thượng Hải chưa? - Hiểu Khê vừa nói vừa đi về phòng ngủ, bị Tư Truy làm phiền lúc nãy giờ cô chẳng có tâm trạng muốn ăn gì.
- Ngày mai anh về, sẽ đến chỗ em. - Nhậm Cơ đáp.
- Đúng rồi, hôm em say rượu, anh ẩu quá đấy, sao không đưa em về căn hộ của em, lỡ người khác bắt gặp chúng ta thì lại lớn chuyện. - Hiểu Khê trách móc anh.
- Em đòi theo anh, chứ anh không hề có ý đưa em về nhà. - Nhậm Cơ vừa cười vừa trêu.
- Em chẳng nhớ nữa, nhưng mà tốt nhất là hạn chế đi chung cùng nhau. – Hiểu Khê vội nói.
- Thật em không nhớ hôm đó em làm gì sao? - Nhậm Cơ hỏi lại.
Bị hỏi lại bằng giọng hoài nghi, Hiểu Khê hơi chột dạ, thật sự cô không nhớ đã làm gì hay nói gì khi đó, cô ngập ngừng hỏi nhỏ.
- Em nói gì bậy bạ hả?
- Không có gì, để lần sau anh mời em uống rượu. - Nhậm Cơ vui vẻ đáp.
- Thôi, em không biết uống, anh cũng đừng có bày trò làm em xấu hổ, em đi ngủ đây. – Hiểu Khê nằm lên giường.
- Em ngủ đi.
Nói xong, Nhậm Cơ tắt máy và ném điện thoại sang một bên, anh kê hai tay ra sau đầu, rồi lại bật cười một mình, Hiểu Khê uống rượu xong lại chẳng nhớ bản thân đã làm gì với anh. Xem ra phải giữ cô cách xa rượu, càng xa càng tốt, tâm trạng anh mấy hôm nay khá tốt, chỉ cần một hai năm nữa thôi, FAURECIA sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của Nhậm Gia nữa. Anh vừa bắt tay cùng Tập đoàn S/V, một tập đoàn vừa được thành lập khoảng bảy năm nhưng rất nhanh đã xây dựng được một vị thế không nhỏ ở Hồng Kông.
Ngày hôm sau, vừa đến công ty, Hiểu Khê đã nhận được một bó hoa hồng đỏ lớn cùng một tấm thiệp nhỏ viết tay, ghi tên Tư Truy là người gửi, cô miễn cưỡng nhận lấy từ tay nhân viên lễ tân và đi nhanh vào thang máy. Mở tấm thiệp ra xem, Tư Truy gửi hoa và thiệp để xin lỗi vì những hành động mất lịch sự ngày hôm qua. Đọc xong chỉ thấy cảm lạnh dọc sống lưng, Hiểu Khê nhét tấm thiệp vào bó hoa rồi đặt lên ghế sofa ở trong phòng làm việc, muốn vứt nhưng làm như vậy thấy không hay lắm.
Quản lý Sale đứng chờ bên ngoài, nhờ Mạch Tử gọi Hiểu Khê để cùng đi họp, cô vội vàng lấy báo cáo rồi đi nhanh ra bên ngoài. Sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người tiếp tục chờ đợi Nhậm Cơ đến để triển khai cuộc họp, khoảng hai phút sau thì anh bước vào, ngồi xuống ghế rồi ném tập tài liệu xuống bàn, sắc mặt đang khá bất ổn. Y Vân vội đưa tài liệu cho tất cả những người còn lại trong phòng họp để biết có vấn đề gì. Hiểu Khê vội lật ra xem, là công trình ở Sùng Minh gặp sự cố trong lúc xây dựng, làm thiệt hại gần ba mươi phần trăm hiệu suất dự án.
- Ai là người theo dõi dự án này? – Giọng nói của Nhậm Cơ lúc này đang rất tức giận, nhưng phải nén lại.
Đỉnh đầu Hiểu Khê như có hàng loạt mũi kim châm mạnh cùng một lúc, dự án này phòng Tài chính trực tiếp theo dõi, đúng vào thời gian cô nghỉ phép hai ngày và được phó giám đốc đứng ra thay cô phê duyệt tất cả các báo cáo. Làm sao đây, lại sơ ý không kiểm tra lại các chỉ số thiên tai và biến động của môi trường, cứ thế đẩy qua cho phòng sản xuất triển khai. Phó giám đốc lúc này mới đứng dậy, ông định nhận trách nhiệm, vì dù gì lúc đó là ông ấy thay Hiểu Khê xử lý công việc. Nhưng Hiểu Khê biết, việc này hoàn toàn là lỗi của cô, không thể để Phó giám đốc đứng ra gánh được, cô đứng dậy ngay sau đó.
- Là...em chịu trách nhiệm theo dõi, em đã không kiểm tra kỹ hơn, nên gây ra hậu quả xấu...xin lỗi Giám đốc...
- Em biết Faurecia vừa thất thoát bao nhiêu không? – Nhậm Cơ đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn cô.
- Biết...em biết... em xin được nhận trách nhiệm...xin lỗi giám đốc... – Hiểu Khê hoảng sợ, cô vội cúi đầu xin lỗi.
Không khí phòng họp lúc này rất căng thẳng, không ai dám thở mạnh, ngồi yên lặng liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên thấy Hiểu Khê làm xót việc. Nhậm Cơ thu hồi ánh mắt giận dữ khi thấy Hiểu Khê cúi đầu, hai tay cô đang run rẩy, anh xoay lưng đi khỏi phòng họp, Y Vân và Y Phúc vội vàng chạy theo ngay. Mọi người khẽ an ủi Hiểu Khê rồi cùng nhau lần lượt rời khỏi đó, Phó giám đốc mới bước đến gần chỗ Hiểu Khê đang đứng, ông ấy cất tiếng.
- Con cứ để ta chịu trách nhiệm vì vốn là quyết định của ta mà, sao lại nhận hết như thế?
- Phó giám đốc, dù sao cũng là do con thôi...chỉ sợ phòng Tài chính sẽ bị ảnh hưởng theo...mọi người sẽ buồn... – Hiểu Khê ngập ngừng nói.
- Khổ thân, để ta nói chuyện với giám đốc, không để phòng Tài chính bị kỷ luật, mau về làm việc đi. – Phó giám đốc vỗ nhẹ lên vai Hiểu Khê.
- Vâng ạ.
Mang theo tâm trạng buồn phiền, Hiểu Khê ở lại công ty đến tận khuya muộn mới chịu về, biết bản thân vừa gây ra thiệt hại rất lớn cho Nhậm Cơ và Faurecia, cô càng tự thấy tội lỗi hơn, không giúp được gì cho anh mà còn gây thêm rắc rối, làm ảnh hưởng đến Phó giám đốc và phòng Tài chính. Thấy đường hơi vắng xe, Hiểu Khê không nhìn đèn giao thông mà cứ thế băng qua đường, trời nổi gió lớn, lạnh quá, đi thật nhanh để còn về nhà, nhưng vừa chạy đến giữa đường, tiếng thắng xe, bánh xe ma sát với mặt đường rất chói tai, như hai lần trước khi Hiểu Khê suýt bị xe đụng trúng. Chỉ vừa quay đầu sang nhìn thì đã bị ánh đèn chiếu sáng làm lóa cả mắt, Hiểu Khê không kịp chớp mắt thì đã bị chiếc xe ôtô màu trắng lao đến tông trúng.
Gây tai nạn xong, tài xế biết bản thân đã uống nhiều rượu nên không dám bước xuống, vội thò đầu ra ngó nghiêng trước sau xong lại tăng tốc xe chạy trốn, người đi đường vội chạy đến xem tình trạng của người bị tông trúng, thấy Hiểu Khê đang nằm sấp trên mặt đường, khắp người đều có thương tích, vội tri hô gọi điện cho cấp cứu. Hai lần trước chỉ suýt thôi, đến lần thứ ba thì chắc chắn là số mệnh rồi, trước khi không còn tỉnh táo nữa, Hiểu Khê chỉ nghĩ đến mấy chữ này trong đầu. Mọi người lục túi xách của Hiểu Khê nhưng không thấy điện thoại hay ví đựng giấy tờ gì của Hiểu Khê, do lúc nãy khi ra khỏi phòng làm việc, cô buồn phiền lại không tập trung nên không để ý điện thoại và ví tiền còn ở trên bàn làm việc, cứ thế cầm túi xách trống không đi về.
Ngày hôm sau, đã gần trưa mà vẫn không thấy Hiểu Khê đến công ty, mọi người mới bắt đầu nháo nhào gọi điện thoại nhưng lại thấy điện thoại và ví tiền của Hiểu Khê đang nằm trên bàn, máy tính chưa được bật, chứng tỏ là cô chưa đến công ty. Mạch Tử cầm điện thoại của Hiểu Khê đi ra ngoài trước.
- Không có, Hiểu Khê chưa đến công ty, hình như cô ấy để quên điện thoại và ví tiền trong phòng làm việc vào tối qua rồi.
- Lạ thế, cả năm nay chưa khi nào thấy Hiểu Khê đi trễ cả, nếu nghỉ phép là cô ấy đã thông báo rồi, sáng nay em và mọi người có nghe ai nói gì đâu? – Tiểu Ly vội nói.
- Đúng đấy, Hiểu Khê không nghỉ việc kiểu này đâu, hay do chuyện hôm qua cô ấy làm thất thoát công trình ở Sùng Minh nên sốc qua không đến công ty. – Hỷ Hỷ liền nói.
- Chắc không phải đâu, Hiểu Khê đâu phải kiểu người sẽ trốn tránh khi gây lỗi đâu, hay cô ấy bị bệnh mà điện thoại thì để quên ở công ty nên không liên lạc thông báo với nhân sự được không? – Pha Triết vừa ngồi xuống ghế liền nói.
- Thôi, để hết hôm nay xem cô ấy có đến công ty không rồi chúng ta báo lại phòng nhân sự, mọi người mau làm việc đi. – Mạch Tử vội đứng dậy nhắc mọi người.
Quản lý phòng Sale đến tìm Hiểu Khê để đi họp nhưng lại được nghe Mạch Tử thông báo là hôm nay vẫn chưa thấy Hiểu Khê đến công ty, chị ấy ngạc nhiên hỏi thăm, vì biết tính Hiểu Khê chưa bao giờ đi làm trễ thế này bao giờ, nhắc Mạch Tử mau liên lạc cho phòng nhân sự để nắm thông tin, xong chị ấy đi nhanh về phòng họp. Không thấy Hiểu Khê xuất hiện, những người còn lại cũng ngạc nhiên hỏi thăm, nhưng bó tay, không ai biết gì cả. Sau đó, Nhậm Cơ đi vào, vừa ngồi xuống ghế, liếc nhanh một vòng thì không thấy Hiểu Khê, ghế trống không.
- Quản lý phòng Tài chính không đến?
- Hôm nay cô ấy vẫn chưa đến công ty, thưa giám đốc. - Quản lý phòng Sale vội đứng dậy nói.
- Đã liên lạc chưa? - Nhậm Cơ hỏi lại.
- Hình như hôm qua cô ấy về vội quá nên để quên ví và điện thoại ở phòng làm việc, vẫn chưa liên lạc được ạ. – Quản lý Sale vội trả lời.
Sau đó, Nhậm Cơ không hỏi gì nữa, anh bắt đầu triển khai những kế hoạch trong cuộc họp hôm nay, không biết Hiểu Khê lại chạy đi đâu, vì anh biết Hiểu Khê tuyệt đối không phải người nhát gan.
Hoành Kiều Kiều ngồi dựa sát vào vai anh, dáng vẻ hai người lúc này thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Lúc chưa gặp Hiểu Khê, hầu như đêm nào Nhậm Cơ cũng đến các quán bar để uống rượu và lên giường với phụ nữ, say khước không còn đứng vững mới chịu về, làm Y Vân và Y Phúc phải chạy theo anh để ngăn cản, nhớ đến khoảnh khắc lần đầu tiên suýt đụng trúng Hiểu Khê, anh lại khẽ nhếch môi. Thấy Nhậm Cơ đang ngẫm nghĩ gì đó, Hoành Kiều Kiều liền nâng ly chạm nhẹ vào ly của anh.
- Có gì làm anh vui sao, em nghe thư ký thông báo thời gian diễn ra lễ đính hôn của chúng ta rồi, anh biết chưa?
- Ừ. – Nhậm Cơ chỉ đáp một cách thờ ơ.
- Ban đầu em định phản đối cuộc liên hôn này, nhưng khi vừa thấy dáng vẻ hút hồn này của anh, em lại không cưỡng được... – Hoành Kiều Kiều dựa sát hơn vào người Nhậm Cơ, nhẹ giọng ngọt ngào.
- Tiếc là anh không thích kiểu đàn bà như em. – Nhậm Cơ nói xong lại nâng ly rượu lên uống.
- Không sao, kết hôn rồi em sẽ chinh phục trái tim anh, lúc đấy anh có muốn cũng không chạy thoát khỏi em được. – Hoành Kiều Kiều vừa cười nhẹ, đặt tay lên trước lồng ngực của Nhậm Cơ.
- Tự tin là tốt. – Nhậm Cơ gạt tay cô ấy ra, xong anh đứng dậy rời khỏi MO Bar.
Thấy anh định rời đi, Hoành Kiều Kiều vội đứng dậy đi theo sau, vì uống rượu nên bị choáng, suýt thì ngã ra sàn, may mà Nhậm Cơ kịp đỡ lấy, anh nhíu mày không thích sự gần gũi này.
- Anh đưa em về phòng trước, ngày mai anh còn phải đi Hồng Kông, không về Thượng Hải cùng em.
- Ừm, vậy em về trước.
Để Hoành Kiều Kiều dựa vào người, Nhậm Cơ đỡ cô ấy vào thang máy lên tầng 68, còn phòng của anh thì ở tầng 70. Đẩy cửa phòng vào, Nhậm Cơ để cô ấy ngồi xuống sofa ở phòng khách trước, anh định đứng thẳng lên thì lại bị nắm cà vạt kéo xuống, Hoành Kiều Kiều ngẩng đầu hôn người đàn ông trước mặt. Nhậm Cơ liền gạt tay cô ấy ra khỏi cà vạt, anh đứng dậy chỉnh lại trang phục ngay ngắn.
- Anh không có hứng thú với em.
- Không đúng, em đã tìm hiểu rất kỹ về anh, cố gắng trở thành dáng vẻ phụ nữ mà anh luôn chọn để lên giường... – Hoành Kiều Kiều đứng dậy nói.
- Anh sẽ trả tiền để những người đó làm anh thích thú. – Nhậm Cơ liếc mắt nhìn sang người đứng bên kia.
- Anh...vậy rốt cuộc là anh muốn lợi dụng Hoành Thị để lót đường cho Faurecia thôi sao? Vậy còn em? – Hoành Kiều Kiều bước đến gần chỗ Nhậm Cơ đang đứng, chất vấn.
- Hoành Thị cũng đang làm rất tốt trong việc dựa dẫm Faurecia, chúng ta là “cộng hưởng”.
Biểu cảm và lời nói của Nhậm Cơ thật quyết đoán, không quan tâm đến cảm giác của người khác. Nhìn bóng lưng anh rời khỏi phòng, Hoành Kiều Kiều tức giận trong lòng, trong đầu khao khát suy nghĩ nhất định phải có được anh và Faurecia.
TẬP ĐOÀN FAURECIA
Vừa bắt gặp Hiểu Khê ở gần cửa thang máy tầng 23, vừa trao đổi công việc với bộ phận Sản xuất xong, Tiêu Xán liền bước nhanh đến chỗ cô đứng, nhẹ giọng lên tiếng.
- Chào em, Hiểu Khê.
Giật mình quay lại nhìn người phía sau lưng, Hiểu Khê vội gật đầu chào Tiêu Xán, cũng lâu rồi không gặp anh ấy.
- Xin...xin chào anh Tiêu Xán, em mãi nhìn tài liệu nên không để ý xung quanh.
- Không có gì, hôm nay mấy giờ em tan làm? – Tiêu Xán nhìn cô.
Lúc này, Hiểu Khê mới chợt nhớ đến lời bày tỏ lần trước của Tiêu Xán, thôi xong rồi, Hiểu Khê tự hét lên trong suy nghĩ, quên béng chuyện này mất tiêu, giờ mà bị hỏi lại chắc cô không biết trả lời như thế nào mất. Thấy Hiểu Khê mặt hơi biến Sắc, Tiêu Xán vội hỏi thêm.
- Em sao thế, không khỏe ở đâu à?
- À....à em không sao...tự nhiên thấy hơi đau đầu... - Hiểu Khê vội lấp liếm che giấu.
Cả hai đang rất ngượng ngùng nhìn nhau, thì từ trong thang máy, người bước ra lại là Tư Truy và hai thư ký của anh ta, còn có phó giám đốc và nhân viên lễ tân đi cùng. Thấy Hiểu Khê xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt, Tư Truy liền bước nhanh đến, buông lời trêu ghẹo.
- Ấy, người đẹp...lâu rồi mới gặp lại...người gì đâu mà xinh đẹp đáng yêu thế này...
Thấy Tư Truy hơi lố, phó giám đốc vội lên tiếng can ngăn.
- Tư Tổng, mời ngài đi lối này ạ, chúng tôi vừa chuẩn bị xong khách sạn để ngài nghỉ ngơi ạ.
- Khoan đã, để tôi làm quen cô ấy đã, ông cứ đi trước đi. – Tư Truy phẩy phẩy tay xua đuổi.
Thật sự Hiểu Khê không thích người kiểu Tư Truy, rất sổ sàng với người khác, cô vội bước tránh ra một chút, nhưng Tư Truy càng sấn tới. Tiêu Xán vội chen vào giữa hai người họ, đứng chắn trước mặt Hiểu Khê.
- Làm phiền quá ạ, phòng Tài chính lúc nãy tìm em khắp nơi đó Hiểu Khê, em mau đi làm việc đi.
- À...vâng vâng...em quên mất, xin chào Tư Tổng và phó giám đốc ạ... - Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn Tiêu Xán, xong hiểu ý anh muốn giúp cô tránh xa gã này.
Vội tránh mọi người, Hiểu Khê liền bước nhanh vào thang máy, nhưng lập tức bị Tư Truy kéo tay giữ lại, làm Hiểu Khê phải bước lùi lại ra khỏi cửa thang máy.
- Tôi chưa nói xong mà em đi đâu, bất lịch sự thật đấy.
Tất cả những người có mặt lúc này, đều mang một biểu cảm như không thể tin được khi nghe Tư Truy chê người khác bất lịch sự, trong khi người bất lịch sự lại chính là anh ta. Bị nắm tay bất ngờ, Hiểu Khê muốn rút tay lại ngay lập tức, nhưng mà lực tay của Tư Truy rất mạnh, làm Hiểu Khê bị đau. Tiêu Xán vội bước lại gần, giữ cánh tay của Tư Truy, cưỡng ép anh ta bỏ tay Hiểu Khê ra, nhưng vẫn cố tỏ ta tự nhiên nhất.
- Thật ngại quá, Tư Tổng có thể để cô ấy đi làm việc không ạ, nếu chậm trễ hơn thì sẽ có rắc rối với cô ấy.
Lực tay hai người đàn ông như nhau, nhưng Hiểu Khê là người chịu đau nhất, phó giám đốc cũng rất khó xử, ông ấy vội nói.
- Xin lỗi Tư Tổng, nhưng...nhưng quản lý Sở ... cô ấy...
Lúc này, Tư Truy mới nhìn đến vẻ mặt đang nhịn đau của Hiểu Khê, chết tiệt, lại quên mất, Tư Truy tự mắng một tiếng trong đầu xong buông cổ tay Hiểu Khê ra. Tiêu Xán cũng lập tức buông cánh tay của Tư Truy ra, anh nhìn Hiểu Khê rồi bấm nút đóng cửa thang máy cho cô. Kịp lúc Tư Truy cũng thấy vết siết tay của anh trên cổ tay Hiểu Khê, hơi áy náy, liếc mắt sang nhìn Tiêu Xán xong mới chịu rời khỏi Faurecia.
Quay vào phòng làm việc, Hiểu Khê giơ cổ tay bị đau lên, mấy người này bị gì không biết, siết kiểu này vài lần nữa chắc tay cô gãy thật chứ không phải bị bầm thế này đâu. Bỗng Mạch Tử mở cửa phòng bước vào, anh mang tài liệu báo cáo cho Hiểu Khê, thấy tay cô bị đỏ, liền hỏi thăm.
- Tay em sao thế, đập vào đâu hay sao thế?
- Không sao ạ, do bất cẩn chút thôi, mọi người xong hết việc hôm nay chưa anh? – Hiểu Khê giấu cổ tay bị đau xuống, hỏi lại công việc.
- Rồi, đang chờ em gửi tiếp đây, một lát anh nói Hỷ Hỷ mang hết tất cả báo cáo của mọi người vào cho em. – Mạch Tử nói.
Buổi tối, Hiểu Khê vừa cầm túi xách đeo lên vai, cô rút điện thoại ra xem mấy giờ, không ngờ lại trễ như vậy, vội vàng chạy ra khỏi công ty, cô vẫy tay về phía chú bảo an ở cửa công ty rồi đi nhanh xuống bậc thềm. Trời rất lạnh, tuyết rơi cả ngày, đến đêm thì đông cứng thành đá, Hiểu Khê phải tránh những chỗ có đá để đi, sợ giẫm trúng lại té dập mặt. Vừa ra tới ngay lối đi bộ, Hiểu Khê men theo bên cạnh những chiếc ô tô đang đỗ thành hàng dài dưới lề đường để đi, vừa nghĩ trong đầu hôm nay sẽ nấu gì ăn cho ngon thì nghe tiếng mở cửa xe, rất nhanh cô liền bị một cánh tay đàn ông kéo vào trong một chiếc ô tô đang đậu sát bên cạnh. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Hiểu Khê đã nằm gọn trong tay Tư Truy, anh ta cười gian xảo nhìn xuống.
- Chào em, đi đứng bất cẩn thế, tự nhiên ngã vào xe anh?
Thấy con người này, trong đầu Hiểu Khê liền bật số phòng thủ ngay, cô hét ầm lên rồi vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, cô ngồi lùi lại sát bên cửa kính xe.
- Tránh xa tôi ra, anh bị điên hả...
Bị mắng, nhưng Tư Truy cũng vẫn cười, liền sấn tới định ve vãn tiếp, nhưng cái anh ta nhận được là cú đấm thẳng vào mũi, chảy cả máu. Đấm Tư Truy xong, Hiểu Khê còn đạp mạnh vào bụng anh ta xong mới đẩy cửa xe đi ra, trước khi bỏ chạy, Hiểu Khê còn mắng thêm.
- Anh có bị điên thì về nhà mà điên, đừng làm phiền người khác ở chỗ công cộng.
Người tài xế, cũng là thư ký của Tư Truy vội vàng quay lại nhìn dáng vẻ của ông chủ lúc này, một tay ôm bụng, một tay ôm mũi, trông cũng tội mà cũng đáng đời. Lần nào hộ tống Tư Truy đi công tác, đều thấy anh ta ghẹo hết người này đến người kia, nay cuối cùng cũng bị quả báo.
- Đưa khăn giấy cho tôi.
Nghe Tư Truy quát, người thư ký vội đưa hộp khăn giấy cho anh xong mới khởi động xe rời đi, đưa Tư Truy về khách sạn, ngày mai còn phải bay về MaCao.
Về đến căn hộ, Hiểu Khê liền lấy đồ đi tắm, cô ghét tên Tư Truy này thật sự, lần sau còn bị làm phiền kiểu này chắc phải báo cảnh sát mới được. Đang đứng chải tóc thì nghe tiếng điện thoại reo, Hiểu Khê vội lục tìm trong túi xách, mở ra thì thấy Nhậm Cơ gọi đến.
- Em nghe đây...
- Đang làm gì đấy? - Giọng Nhậm Cơ rất trầm.
- Không làm gì cả, em đang chuẩn bị đi ngủ, anh về Thượng Hải chưa? - Hiểu Khê vừa nói vừa đi về phòng ngủ, bị Tư Truy làm phiền lúc nãy giờ cô chẳng có tâm trạng muốn ăn gì.
- Ngày mai anh về, sẽ đến chỗ em. - Nhậm Cơ đáp.
- Đúng rồi, hôm em say rượu, anh ẩu quá đấy, sao không đưa em về căn hộ của em, lỡ người khác bắt gặp chúng ta thì lại lớn chuyện. - Hiểu Khê trách móc anh.
- Em đòi theo anh, chứ anh không hề có ý đưa em về nhà. - Nhậm Cơ vừa cười vừa trêu.
- Em chẳng nhớ nữa, nhưng mà tốt nhất là hạn chế đi chung cùng nhau. – Hiểu Khê vội nói.
- Thật em không nhớ hôm đó em làm gì sao? - Nhậm Cơ hỏi lại.
Bị hỏi lại bằng giọng hoài nghi, Hiểu Khê hơi chột dạ, thật sự cô không nhớ đã làm gì hay nói gì khi đó, cô ngập ngừng hỏi nhỏ.
- Em nói gì bậy bạ hả?
- Không có gì, để lần sau anh mời em uống rượu. - Nhậm Cơ vui vẻ đáp.
- Thôi, em không biết uống, anh cũng đừng có bày trò làm em xấu hổ, em đi ngủ đây. – Hiểu Khê nằm lên giường.
- Em ngủ đi.
Nói xong, Nhậm Cơ tắt máy và ném điện thoại sang một bên, anh kê hai tay ra sau đầu, rồi lại bật cười một mình, Hiểu Khê uống rượu xong lại chẳng nhớ bản thân đã làm gì với anh. Xem ra phải giữ cô cách xa rượu, càng xa càng tốt, tâm trạng anh mấy hôm nay khá tốt, chỉ cần một hai năm nữa thôi, FAURECIA sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của Nhậm Gia nữa. Anh vừa bắt tay cùng Tập đoàn S/V, một tập đoàn vừa được thành lập khoảng bảy năm nhưng rất nhanh đã xây dựng được một vị thế không nhỏ ở Hồng Kông.
Ngày hôm sau, vừa đến công ty, Hiểu Khê đã nhận được một bó hoa hồng đỏ lớn cùng một tấm thiệp nhỏ viết tay, ghi tên Tư Truy là người gửi, cô miễn cưỡng nhận lấy từ tay nhân viên lễ tân và đi nhanh vào thang máy. Mở tấm thiệp ra xem, Tư Truy gửi hoa và thiệp để xin lỗi vì những hành động mất lịch sự ngày hôm qua. Đọc xong chỉ thấy cảm lạnh dọc sống lưng, Hiểu Khê nhét tấm thiệp vào bó hoa rồi đặt lên ghế sofa ở trong phòng làm việc, muốn vứt nhưng làm như vậy thấy không hay lắm.
Quản lý Sale đứng chờ bên ngoài, nhờ Mạch Tử gọi Hiểu Khê để cùng đi họp, cô vội vàng lấy báo cáo rồi đi nhanh ra bên ngoài. Sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người tiếp tục chờ đợi Nhậm Cơ đến để triển khai cuộc họp, khoảng hai phút sau thì anh bước vào, ngồi xuống ghế rồi ném tập tài liệu xuống bàn, sắc mặt đang khá bất ổn. Y Vân vội đưa tài liệu cho tất cả những người còn lại trong phòng họp để biết có vấn đề gì. Hiểu Khê vội lật ra xem, là công trình ở Sùng Minh gặp sự cố trong lúc xây dựng, làm thiệt hại gần ba mươi phần trăm hiệu suất dự án.
- Ai là người theo dõi dự án này? – Giọng nói của Nhậm Cơ lúc này đang rất tức giận, nhưng phải nén lại.
Đỉnh đầu Hiểu Khê như có hàng loạt mũi kim châm mạnh cùng một lúc, dự án này phòng Tài chính trực tiếp theo dõi, đúng vào thời gian cô nghỉ phép hai ngày và được phó giám đốc đứng ra thay cô phê duyệt tất cả các báo cáo. Làm sao đây, lại sơ ý không kiểm tra lại các chỉ số thiên tai và biến động của môi trường, cứ thế đẩy qua cho phòng sản xuất triển khai. Phó giám đốc lúc này mới đứng dậy, ông định nhận trách nhiệm, vì dù gì lúc đó là ông ấy thay Hiểu Khê xử lý công việc. Nhưng Hiểu Khê biết, việc này hoàn toàn là lỗi của cô, không thể để Phó giám đốc đứng ra gánh được, cô đứng dậy ngay sau đó.
- Là...em chịu trách nhiệm theo dõi, em đã không kiểm tra kỹ hơn, nên gây ra hậu quả xấu...xin lỗi Giám đốc...
- Em biết Faurecia vừa thất thoát bao nhiêu không? – Nhậm Cơ đứng dậy, chống tay lên bàn, nghiêng người về phía trước, nhìn cô.
- Biết...em biết... em xin được nhận trách nhiệm...xin lỗi giám đốc... – Hiểu Khê hoảng sợ, cô vội cúi đầu xin lỗi.
Không khí phòng họp lúc này rất căng thẳng, không ai dám thở mạnh, ngồi yên lặng liếc mắt nhìn nhau, lần đầu tiên thấy Hiểu Khê làm xót việc. Nhậm Cơ thu hồi ánh mắt giận dữ khi thấy Hiểu Khê cúi đầu, hai tay cô đang run rẩy, anh xoay lưng đi khỏi phòng họp, Y Vân và Y Phúc vội vàng chạy theo ngay. Mọi người khẽ an ủi Hiểu Khê rồi cùng nhau lần lượt rời khỏi đó, Phó giám đốc mới bước đến gần chỗ Hiểu Khê đang đứng, ông ấy cất tiếng.
- Con cứ để ta chịu trách nhiệm vì vốn là quyết định của ta mà, sao lại nhận hết như thế?
- Phó giám đốc, dù sao cũng là do con thôi...chỉ sợ phòng Tài chính sẽ bị ảnh hưởng theo...mọi người sẽ buồn... – Hiểu Khê ngập ngừng nói.
- Khổ thân, để ta nói chuyện với giám đốc, không để phòng Tài chính bị kỷ luật, mau về làm việc đi. – Phó giám đốc vỗ nhẹ lên vai Hiểu Khê.
- Vâng ạ.
Mang theo tâm trạng buồn phiền, Hiểu Khê ở lại công ty đến tận khuya muộn mới chịu về, biết bản thân vừa gây ra thiệt hại rất lớn cho Nhậm Cơ và Faurecia, cô càng tự thấy tội lỗi hơn, không giúp được gì cho anh mà còn gây thêm rắc rối, làm ảnh hưởng đến Phó giám đốc và phòng Tài chính. Thấy đường hơi vắng xe, Hiểu Khê không nhìn đèn giao thông mà cứ thế băng qua đường, trời nổi gió lớn, lạnh quá, đi thật nhanh để còn về nhà, nhưng vừa chạy đến giữa đường, tiếng thắng xe, bánh xe ma sát với mặt đường rất chói tai, như hai lần trước khi Hiểu Khê suýt bị xe đụng trúng. Chỉ vừa quay đầu sang nhìn thì đã bị ánh đèn chiếu sáng làm lóa cả mắt, Hiểu Khê không kịp chớp mắt thì đã bị chiếc xe ôtô màu trắng lao đến tông trúng.
Gây tai nạn xong, tài xế biết bản thân đã uống nhiều rượu nên không dám bước xuống, vội thò đầu ra ngó nghiêng trước sau xong lại tăng tốc xe chạy trốn, người đi đường vội chạy đến xem tình trạng của người bị tông trúng, thấy Hiểu Khê đang nằm sấp trên mặt đường, khắp người đều có thương tích, vội tri hô gọi điện cho cấp cứu. Hai lần trước chỉ suýt thôi, đến lần thứ ba thì chắc chắn là số mệnh rồi, trước khi không còn tỉnh táo nữa, Hiểu Khê chỉ nghĩ đến mấy chữ này trong đầu. Mọi người lục túi xách của Hiểu Khê nhưng không thấy điện thoại hay ví đựng giấy tờ gì của Hiểu Khê, do lúc nãy khi ra khỏi phòng làm việc, cô buồn phiền lại không tập trung nên không để ý điện thoại và ví tiền còn ở trên bàn làm việc, cứ thế cầm túi xách trống không đi về.
Ngày hôm sau, đã gần trưa mà vẫn không thấy Hiểu Khê đến công ty, mọi người mới bắt đầu nháo nhào gọi điện thoại nhưng lại thấy điện thoại và ví tiền của Hiểu Khê đang nằm trên bàn, máy tính chưa được bật, chứng tỏ là cô chưa đến công ty. Mạch Tử cầm điện thoại của Hiểu Khê đi ra ngoài trước.
- Không có, Hiểu Khê chưa đến công ty, hình như cô ấy để quên điện thoại và ví tiền trong phòng làm việc vào tối qua rồi.
- Lạ thế, cả năm nay chưa khi nào thấy Hiểu Khê đi trễ cả, nếu nghỉ phép là cô ấy đã thông báo rồi, sáng nay em và mọi người có nghe ai nói gì đâu? – Tiểu Ly vội nói.
- Đúng đấy, Hiểu Khê không nghỉ việc kiểu này đâu, hay do chuyện hôm qua cô ấy làm thất thoát công trình ở Sùng Minh nên sốc qua không đến công ty. – Hỷ Hỷ liền nói.
- Chắc không phải đâu, Hiểu Khê đâu phải kiểu người sẽ trốn tránh khi gây lỗi đâu, hay cô ấy bị bệnh mà điện thoại thì để quên ở công ty nên không liên lạc thông báo với nhân sự được không? – Pha Triết vừa ngồi xuống ghế liền nói.
- Thôi, để hết hôm nay xem cô ấy có đến công ty không rồi chúng ta báo lại phòng nhân sự, mọi người mau làm việc đi. – Mạch Tử vội đứng dậy nhắc mọi người.
Quản lý phòng Sale đến tìm Hiểu Khê để đi họp nhưng lại được nghe Mạch Tử thông báo là hôm nay vẫn chưa thấy Hiểu Khê đến công ty, chị ấy ngạc nhiên hỏi thăm, vì biết tính Hiểu Khê chưa bao giờ đi làm trễ thế này bao giờ, nhắc Mạch Tử mau liên lạc cho phòng nhân sự để nắm thông tin, xong chị ấy đi nhanh về phòng họp. Không thấy Hiểu Khê xuất hiện, những người còn lại cũng ngạc nhiên hỏi thăm, nhưng bó tay, không ai biết gì cả. Sau đó, Nhậm Cơ đi vào, vừa ngồi xuống ghế, liếc nhanh một vòng thì không thấy Hiểu Khê, ghế trống không.
- Quản lý phòng Tài chính không đến?
- Hôm nay cô ấy vẫn chưa đến công ty, thưa giám đốc. - Quản lý phòng Sale vội đứng dậy nói.
- Đã liên lạc chưa? - Nhậm Cơ hỏi lại.
- Hình như hôm qua cô ấy về vội quá nên để quên ví và điện thoại ở phòng làm việc, vẫn chưa liên lạc được ạ. – Quản lý Sale vội trả lời.
Sau đó, Nhậm Cơ không hỏi gì nữa, anh bắt đầu triển khai những kế hoạch trong cuộc họp hôm nay, không biết Hiểu Khê lại chạy đi đâu, vì anh biết Hiểu Khê tuyệt đối không phải người nhát gan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất