Lạc

Chương 3: Nhầm Lẫn Tai Hại

Trước Sau
Công việc rất nhiều, Hiểu Khê phải tập trung xử lý đến lúc trưa, nếu không được mọi người nhắc thì chắc cô cũng quên luôn bữa trưa. Ngồi ăn cơm, nghe mọi người bàn tán rôm rả về kỳ nghỉ tết sắp tới sẽ làm gì cùng gia đình, Hiểu Khê thấy mủi lòng, như có tảng đá đè chặn trong tim. Buổi chiều tan làm, vừa ló mặt ra trước cổng công ty liền thấy trời cũng đang rơi tuyết, mọi người xung quanh đứng nháo nhào cả lên, xuýt xoa hai bàn tay vào nhau vì lạnh. Kéo mũ áo lên che đầu, Hiểu Khê nhanh chóng rời khỏi đám đông, vừa đến siêu thị, cô vội đi nhanh vào đó tránh tuyết, gõ gõ mũi giày xuống nền trước xong mới đi vào. Cô lấy xe đẩy, đi đến khu bán thức ăn tươi sống, mua vài con cá, thịt heo và thịt gà, cẩn thận cho vào túi bóng, xong sang hàng rau củ chọn thêm vài loại.

Thanh toán xong, cô ôm túi giấy đựng thức ăn tiếp tục quay lại lối đi về chung cư, nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi nhanh chân đi vào thang máy. Lên đến tầng 9, thấy chị em Sảo Sảo cũng vừa chuyển đồ đạc đến trước cửa phòng 96.

- Hai người mới đến sao, cần mình phụ gì thì nói nhé. - Hiểu Khê dừng lại bên cạnh đống đồ ngổn ngang.

- Được rồi, chị em mình làm chút là xong ngay, cậu vừa tan làm hả? - Sảo Sảo đứng dậy hỏi.

- Ừm, vậy thôi nha, mình về phòng đây, hai người mau vào phòng đi, ngoài này lạnh lắm.

Chị em Sảo Sảo mỉm cười, vẫy tay chào Hiểu Khê rồi lại tiếp tục dọn dẹp. Mở khóa cửa phòng đi vào, Hiểu Khê liền đóng cửa lại xong mới tháo giày, đi đến bệ bếp đặt túi thức ăn lên đó xong quay lại lấy giày đặt lên kệ. Cô mở máy sưởi ấm, xong đi về phòng lấy đồ đi tắm.

Sau khi xem xong một bộ phim trên máy tính, Hiểu Khê mở bài hát cô thích rồi mới đi nấu ăn, cô gói khá nhiều há cảo rồi đặt vào nồi hấp, xong mới quay sang pha xì dầu. Bánh chín, cô cẩn thận xếp vào một đĩa khoảng 20 cái và một chén xì dầu nhỏ, mang sang cho chị em Sảo Sảo. Xong mới quay về phòng để ăn phần bánh còn lại, nhưng chưa kịp ăn thì lại nghe tiếng gõ cửa phòng. Hiểu Khê đứng dậy khỏi ghế, cô bước đến mở cửa phòng, nhìn người đang đứng trước cửa, Hiểu Khê vội đóng cửa lại. Nhậm Cơ liền dùng tay chặn lại, nhưng mà vô nghĩa, bàn tay anh bị kẹp giữa cánh cửa và khung cửa, thấy anh bị đau, Hiểu Khê vội mở cửa ra, Nhậm Cơ ngồi thụp xuống giữ bàn tay bị đau, nghiến răng kèn kẹt.

- Không sao chứ, hết chuyện làm hay gì lại nhét tay vào giữa cửa. – Hiểu Khê cúi người nhìn xem tay anh có ổn không.

- Đau chết đi được, chắc gãy rồi đấy... - Nhậm Cơ ngước mắt nhìn cô.

- Mệt anh thật đấy, mau vào đi, không khéo người ta lại tưởng anh bị điên.

Vừa nói, Hiểu Khê vừa tránh sang một bên cho Nhậm Cơ đứng dậy đi vào phòng, cô thò đầu nhìn ra ngoài hành lang xem có ai nhìn thấy không, không có ai cả, cô mới yên tâm đóng cửa lại. Nhậm Cơ vẫn ném giày lung tung, anh đi thẳng đến ngồi trên ghế sofa, Hiểu Khê đi về phòng ngủ, cô lục tìm lọ thuốc bôi giảm sưng trong túi xách.

- Đưa tay đau đây tôi xem, không có sức còn bày đặt diễn. - Vừa nói Hiểu Khê vừa kéo bàn tay bị đau của Nhậm Cơ lên xem.

- Ai nghĩ cô kéo cửa mạnh như thế, không biết có gãy hay nứt xương không?

Dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người đàn ông này, Hiểu Khê nhẹ nhàng thoa thuốc lên tay anh, bàn tay đàn ông lớn thật, ngón tay cũng thật đẹp, Nhậm Cơ ngồi yên để cô xử lý chỗ đau. Xong, Hiểu Khê hất tay anh ra khỏi tay cô, Nhậm Cơ cũng không nói gì. Đã gần 10h đêm, cô cũng không muốn to tiếng, chỉ quay ra cửa xếp giày anh ngay ngắn lại, xong đi đến bồn rửa tay và tiếp tục ăn bữa tối trên bàn. Nhậm Cơ còn tự nhiên hơn, không cần mời mộc tốn lời, anh kéo ghế đến ngồi đối diện Hiểu Khê, cầm đũa gấp há cảo ăn thoải mái.

- Anh đường đường là giám đốc của FAURECIA đó, làm những chuyện mất mặt này không sợ người ta biết sao? – Hiểu Khê hỏi.

- Không sao, mau ăn đi. - Nhậm Cơ vừa ăn vừa gắp vài cái há cảo cho vào bát của Hiểu Khê.

- Anh cũng tự tiện quá đấy, không xấu hổ sao? - Hiểu Khê chau mày khó chịu.

- Nói nhiều quá, ăn mau đi.

Người này ngang ngược thật sự, nếu anh không phải là giám đốc Tập đoàn Faurecia, chắc Hiểu Khê đã gọi cảnh sát từ lúc nãy rồi. Nhưng cảm thấy không đúng, sao Nhậm Cơ lại đến căn hộ nhỏ của cô. Nghĩ vậy, Hiểu Khê hỏi thẳng một câu, Nhậm Cơ vừa nghe xong suýt nghẹn há cảo.

- Bộ anh sắp phá sản hả? Như thế không được rồi, số tiền bồi thường hợp đồng với công ty bên chúng tôi rất lớn đấy.

- Nói cái gì thế, Hiểu Khê? - Nhậm Cơ vừa bị sặc, vừa cố hỏi lại.

- Ơ, không phải à? Chứ anh thiếu gì chỗ đi, lại chui đến xó xỉnh này của tôi làm gì? Hay là anh chạy trốn gia đình? Ủa khoan đã, anh có vợ con gì chưa mà đến đây? Không được, nếu vậy tôi sẽ bị mang tiếng xấu...

Ngồi nghe Hiểu Khê hỏi một tràn mấy câu hỏi ngáo ngơ, Nhậm Cơ đứng dậy đi rót ly nước ấm để uống, thật sự anh thấy cô xinh đẹp và thông minh nên định đến tìm để dụ cô lên giường, nhưng mà anh say quá nên ngủ quên. Giờ mà nói ra mục đích ban đầu chắc Hiểu Khê lấy dao xiên anh thật chứ không chỉ là báo cảnh sát hay kẹp ngón tay. Quay lại bàn ăn, Nhậm Cơ nói:

- Yên tâm, tôi độc thân, tình hình công ty vẫn rất tốt, vì mệt mỏi khi không thể sống thật với bản thân nên đến chỗ như cái xó này trốn, được không?

Nhìn Nhậm Cơ nói xong, anh lại ngửa cổ uống phần nước trong ly. Hiểu Khê lại hỏi anh một câu gây sốc khác:

- Anh đồng tính hả?

Phụttttt... Nhậm Cơ phun hết nước trong miệng ra, may Hiểu Khê tránh kịp, không là ướt hết cả người. Nhậm Cơ tự vỗ tay lên ngực để đỡ bị sặc và ho:

- Này, bớt hỏi mấy câu kiểu đó đi...

Nhìn thái độ và phản ứng của Nhậm Cơ, anh vẫn đang ho khụ khụ, mặt thì đỏ bừng vì tức giận, Hiểu Khê chặc lưỡi rồi ngồi khoanh tay trước ngực.

- Được rồi, thấy anh có vẻ đáng thương, tôi không hỏi nữa, khi nào thì anh về đây, tôi còn đi ngủ nữa?

- Sáng sớm tôi về, cho ở ké một đêm đi, tôi có uống rượu lúc chiều. - Nhậm Cơ đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra.

- Thế ngủ ngoài này đi, đừng mơ mộng tôi nhường chiếc giường ấm áp cho anh. - Hiểu Khê vừa nói xong liền đứng dậy dọn dẹp bát đĩa trên bàn mang đi rửa.

Trời càng về khuya, càng lạnh, Hiểu Khê ném chiếc chăn cho Nhậm Cơ xong liền đóng cửa phòng ngủ lại, cô biết ngoài phòng khách sẽ lạnh hơn, nhưng mà lúc nãy cô hỏi anh phải đồng tính hay không thì anh vẫn chưa phủ nhận. Nghe nói những người có xu hướng giới tính như thế thường rất thiếu cảm giác yêu thương, cô từng thấy Adam cũng vì vậy mà thỉnh thoảng hay bị kỳ thị khi ra ngoài. Cô không quan tâm, miễn người đó sống tử tế là được, mà nếu vậy thì Nhậm Cơ thích đàn ông sao, nếu thế thì uổng thật, anh nhìn nam tính và điển trai thật sự, tuy có chút điên điên.

Hiểu Khê ngồi dậy, rời khỏi giường, mở cửa phòng ra thì thấy Nhậm Cơ đang ngồi hút thuốc, đúng là bên ngoài này lạnh thật, cô nhíu mày, anh liền dụi thuốc đi, ngẩng đầu nhìn cô.



- Bên ngoài lạnh đấy, anh vào trong ngủ đi.

- Tốt bụng thế, hay định làm gì tôi? – Nhậm Cơ nheo mắt hỏi ngược lại.

- Không cần thì ngủ ngoài này đi, cho anh lạnh chết.

Nghe Hiểu Khê nói vậy, cô xoay lưng đi về phòng ngủ, Nhậm Cơ vội vàng cầm chăn đứng dậy đi theo. Cô thì nằm trên giường, Nhậm Cơ thì nằm dưới thảm trải sàn, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ làm căn phòng như ấm cúng hơn.

- Hiểu Khê này, cô không sợ người lạ như tôi sao?

- Sợ chứ, nhưng tôi nghĩ dù gì anh cũng là giám đốc của FAURECIA, chắc cũng phải đứng đắn mới có thể làm nên việc lớn.

Vừa trả lời, Hiểu Khê vẫn đang nằm đắp chăn xoay lưng về phía người đang nằm phía dưới. Nhậm Cơ lại hỏi.

- Tôi không thể nói ra suy nghĩ với người khác, cô hiểu không?

Thì đúng rồi, những người như anh luôn rất khó để giải bày cho người khác hiểu, nếu anh chỉ là người bình thường, thì yêu giới tính nào cũng đâu quan trọng, Hiểu Khê nghĩ thầm trong bụng. Cô xoay người lại nhìn Nhậm Cơ.

- Áp lực nhưng không thể nói ra thật sự rất kinh khủng, tôi hiểu.

- Kể tôi nghe về cô đi, Hiểu Khê.

Nhậm Cơ xoay người lại, hai người đối diện mắt nhìn nhau, ánh mắt anh thật đẹp, con ngươi màu hổ phách, hàng lông mày lẫn lông mi như điêu khắc. Nghe anh nói, Hiểu Khê có chút do dự trong lòng, cô chưa bao giờ kể về bản thân với ai cả, cô sợ họ đánh giá về xuất thân của cô, đánh giá cả mẹ của cô. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi này, cô lại có thể mở miệng nhắc lại chuyện quá khứ.

- Tôi không nên được sinh ra, trong hình hài con gái, cha tôi luôn nói câu đó, rất nhiều lần...tôi và mẹ lớn lên trong nước mắt, trong đòn roi chỉ vì tôi là con gái... Anh không hiểu điều đó kinh khủng thế nào đâu?

- Sau đó chuyện gì xảy ra ? – Giọng của Nhậm Cơ rất trầm, nhẹ nhàng hỏi.

Kê một tay lên đầu, Hiểu Khê nhìn vào mắt anh một hồi lâu sau cô mới nói tiếp.

- Mẹ và tôi chạy trốn, sống vui vẻ, cho đến khi bà ấy rời xa khỏi tôi mãi mãi. Lúc suýt bị anh tông trúng, tôi tưởng chừng đã có thể gặp lại mẹ...

Nước mắt của Hiểu Khê lặng lẽ lăn xuống theo, cuối cùng đã có thể nói ra một phần nhỏ của cuộc đời, người nghe lại không quen biết quá nhiều. Nhậm Cơ thấy nước mắt của Hiểu Khê, tim anh thấy hơi nhói, vội đưa tay lau nước mắt cho cô trước.

- Xin lỗi, tôi không cố ý muốn cô nhắc lại chuyện buồn, đừng khóc.

- Không sao đâu, tôi dần thích nghi rồi, anh mau ngủ đi. - Hiểu Khê tự lau nước mắt, xong cô xoay lưng lại về phía anh.

Căn phòng yên tĩnh vô cùng, Hiểu Khê thi thoảng lại thở hơi nhẹ ra, cô trùm chăn lên kín đầu, tự hỏi tại sao bản thân lại có thể nói nhiều như thế, nhưng mà thật sự bây giờ cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lúc trước mẹ hay bảo cô hãy kết thân vài người bạn, để khi có chuyện buồn phiền thì tâm sự cùng nhau, vì mẹ không thể bên cạnh cô mãi được.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa thức dậy khi nghe chuông báo thức trên điện thoại reo, cô ngồi dậy, nhìn sang thì thấy Nhậm Cơ đã rời đi rồi. Anh còn để quên cả đồng hồ trên tủ đầu giường, cô cầm lên xem thử rồi lại đặt xuống, rời khỏi giường để chuẩn bị đi làm. Lúc vừa mở cửa ra thì thấy chị em Sảo Sảo cũng vừa bước ra khỏi phòng.

- Chào cậu, Hiểu Khê, tiện đường đi làm luôn không?

- Xin chào, cậu làm ở công ty nào, cả Tiểu Tuệ nữa, em làm ở đâu? - Hiểu Khê nhìn hai chị em trước mặt.

- Chị em mình đều làm việc ở TexHong, ngược đường với chỗ cậu làm phải không? - Sảo Sảo vừa cho chìa khóa phòng vào túi xách vừa nói.

- Ừm, ngược đường nhau, vậy giờ bọn mình đi thang máy xuống thôi. – Hiểu Khê mỉm cười rồi đáp.

Cả ba người vội đi nhanh đến thang máy, xuống tới cổng chung cư thì tạm biệt nhau, đường đi bây giờ ngập tuyết trắng xóa. Các nhân viên dọn tuyết đang cật lực cào tuyết, quét tuyết ra khỏi các góc đường để xe hút tuyết chạy đến dọn. Huyên náo và nhộn nhịp quá, Thượng Hải chưa bao giờ có giây phút yên bình.

Vừa đến công ty, chị Isa từ phía sau đã khoác tay lên vai Hiểu Khê, chị vừa nói nhỏ vừa hất đầu ra phía sau:

- Chị vừa nghe nói Tập đoàn FAURECIA vừa mua lại 70% cổ phần của công ty mình đấy, đáng sợ thật, mới sáng sớm đã cho nhân sự đến kiểm tra các vị trí phòng ban của chúng ta.

- Ai nói chị biết thế ? - Hiểu Khê ngạc nhiên quay lại hỏi.

- Chị vừa nghe Adam nói lại, nên bây giờ mà có sai sót gì thì không khéo chúng ta bị điều chỉnh lại vị trí làm việc mất, chắc vài ngày tới sẽ có thông báo chính thức. - Chị Isa nói.

Không ngờ tập đoàn FAURECIA lại mạnh như thế, Hiểu Khê hơi sốc khi nghĩ đến vị giám đốc kia, ban ngày như người khác, buổi tối lại thành người khác, không hiểu có phải bị đa nhân cách không? Quay vào phòng làm việc, lại nghe chị Ninh Hạ càm ràm khi được giao quá nhiều việc, nhưng khi chị ấy thấy đống tài liệu trên bàn Hiểu Khê thì lại im lặng, vỗ vỗ lên vai cô xong quay lại làm việc, nhìn lên bàn làm việc, Hiểu Khê cũng muốn khóc thét trong lòng.

Đúng là công ty sắp đổi chủ nên phải kiểm kê nhiều thứ hơn, phải làm việc cẩn thận hơn, lại phải tăng ca.

Gần 10h đêm, Hiểu Khê mới có thể giải quyết hết mớ tài liệu, chị Ninh Hạ vội vàng tắt máy tính rồi tạm biệt Hiểu Khê để ra về. Nhìn xung quanh thấy mọi người đã về từ sớm, Hiểu Khê tắt máy, xong mặc áo khoác vào, lấy túi xách rời khỏi công ty. May quá, hôm nay không có tuyết rơi, cô kéo kín cổ áo khoác lại rồi bước xuống lề đường, chưa đi được 100 mét thì đã có chiếc Rolls-Royce màu đen bóng dừng ngay bên cạnh, kính xe vừa hạ xuống, khuôn mặt của Nhậm Cơ liền xuất hiện. Anh vươn tay đẩy cửa xe ra.



- Lên xe đi, tôi đưa cô về.

Đứng nhìn người trong xe khoảng 15 giây, Hiểu Khê thở hắt ra một hơi, xong cô cũng ngồi vào bên trong xe, đóng cửa xe lại. Nhậm Cơ nhắc cô cài dây an toàn trước.

- Về trễ thế?

- Nghe nói anh sắp mua lại Sichuan, đúng không? - Hiểu Khê quay sang nhìn anh.

- Ừ.

Hôm nay giọng điệu Nhậm Cơ có gì đó không tốt lắm, Hiểu Khê nhận ra sự khó chịu ở anh, nên cô cũng im lặng, không hỏi gì thêm nữa. Về đến chung cư, thấy Nhậm Cơ đậu xe cách khá xa, Hiểu Khê liền biết ý nên cô nhanh chóng xuống xe trước, định cảm ơn thì thấy anh cũng xuống xe. Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đừng làm trò điên khùng như lần trước là được, cả hai im lặng đi gần nhau, vào thang máy nhấn lên tầng 9.

Vừa vào phòng, Hiểu Khê liền mở máy sưởi trước, xong cô mới cởi giày đặt lên kệ, Nhậm Cơ hôm nay lịch sự hơn hẳn, anh đã đặt giày ngay ngắn hơn. Anh cởi áo khoác, ném lên sofa rồi đi thẳng vào phòng ngủ, anh nằm lên đấy, mắt nhắm nghiền. Hiểu Khê đứng nhìn anh, cô nghĩ không biết hôm nay có chuyện gì với con người thất thường này nhỉ. Lấy áo khoác anh treo lên, Hiểu Khê mới bắt đầu lục tủ lạnh xem nấu gì ăn, cũng đã muộn rồi nên cô chỉ xào mì và rau củ cùng chút thịt bò để ăn tối. Nhưng không biết người đang nằm trong phòng kia đã ăn gì chưa, cô nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng ngủ, hỏi nhỏ, vì nếu anh ngủ thì cũng không nghe thấy.

- Nhậm Cơ, anh ăn gì chưa?

Nghe giọng của Hiểu Khê, cô gọi tên anh thật sự rất êm tai, anh ngồi dậy trước, đưa mắt nhìn người đang đứng ngay cửa.

- Vẫn chưa.

Đã hiểu, nên khi anh vừa trả lời thì Hiểu Khê đã xoay lưng ra ngoài tiếp tục nấu ăn. Nhậm Cơ cởi áo vest và cà vạt ra đặt lên giường, anh mới đứng dậy đi ra ngoài, chờ Hiểu Khê nấu bữa tối. Hôm nay anh cãi nhau với cha về các vấn đề phát sinh trong công việc, mâu thuẫn đến đỉnh điểm nên anh mới đâm ra khó chịu, không biết sao lại nghĩ đến việc tìm Hiểu Khê đầu tiên. Cả hai ngồi ăn tối, nhưng không ai nói gì cả, Hiểu Khê cũng thấy bình thường, không còn cảm thấy khó chịu khi bị anh đến làm phiền.

Đến lúc đi ngủ, Hiểu Khê đưa chiếc chăn dày nhất của cô cho Nhậm Cơ, vì dù gì nằm dưới thảm cũng không êm ái. Anh nhận lấy, xong lại nằm xuống như đêm trước, Hiểu Khê lúc này lên tiếng trước:

- Hôm nay anh sao thế, công việc không thuận lợi sao?

- Không hẳn, chỉ là bất đồng ý kiến thôi. - Nhậm Cơ vừa nói vừa tháo đồng hồ trên tay đặt lên tủ đầu giường.

- Anh để quên đồng hồ hôm qua đấy.

Hiểu Khê nhẹ giọng nhắc nhở, nhưng Nhậm Cơ không nói gì, anh kê hai tay ra sau đầu rồi thấp giọng nói:

- Cô nấu ăn ngon đấy.

Nghe người này khen, Hiểu Khê phì cười, cô xoay người lại nhìn anh, đưa tay ra phẩy phẩy trước mặt anh:

- Lần sau tôi sẽ bỏ nhiều muối vào đấy, xem anh còn dám khen nữa không?

Nhìn ngón tay xinh đẹp của Hiểu Khê đang chuyển động trước mắt, Nhậm Cơ thấy thật vừa mắt, anh đưa tay giữ bàn tay cô lại rồi nói.

- Nhìn chướng mắt quá, đừng cử động.

Nhưng Hiểu Khê lại nghĩ theo hướng khác, anh muốn có bàn tay nữ tính như cô sao, nhưng mà chắc để kiếp sau đi, may ra anh được sinh ra là con gái. Hiểu Khê giơ bàn tay lên áp vào lòng bàn tay anh.

- Tay anh nhìn còn đẹp hơn tay tôi này, thấy không?

Bàn tay áp sát vào nhau, Nhậm Cơ nhìn chằm chằm không chớp mắt, hành vi này của Hiểu Khê khiến anh cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. Suy nghĩ muốn lao lên giường rồi cởi sạch trang phục của Hiểu Khê rồi lại khiến cô nằm dưới thân anh rên rĩ đang ập đến trong đầu Nhậm Cơ, anh vội hất tay cô ra rồi kéo chăn đến tận cổ, tự điều tiết lại cảm xúc của cơ thể. Hiểu Khê bị anh hất tay, lại cho rằng anh đang ganh tị với bàn tay nữ tính của cô.

- Kể về anh đi, Nhậm Cơ...

Nghe Hiểu Khê yêu cầu, anh xoay người sang nhìn vào mắt cô, không biết phải bắt đầu từ đâu, anh chưa từng nói về bản thân bao giờ, mà cuộc sống của anh lúc nào cũng như vậy, giàu sang và đầy đủ.

- Rất cô độc và trống rỗng, ngoài lúc làm việc ra thì tôi hầu như không có gì đặc biệt.

- Anh không tìm người anh thương đi. – Hiểu Khê hỏi.

- Chưa tìm thấy. - Nhậm Cơ trả lời.

Một lần nữa, Hiểu Khê lại vươn tay chạm vào tóc anh, cô vuốt nhẹ vài sợi tóc đang rối trước trán anh, Nhậm Cơ đang sốc, cơ thể anh cứng đờ trước hành động của cô.

- Anh đẹp thật đấy, tôi mà là đàn ông tôi cũng thích.

- Nói gì thế? – Nhậm Cơ thấy lời nói này của Hiểu Khê hơi sai sai, anh quay phắt lại nhìn cô.

- Ngủ đây, sáng anh có thức sớm thì cũng nói tôi một tiếng, để tôi biết là anh đã rời đi.

Nói xong, Hiểu Khê mỉm cười xong xoay người vào trong, cô đi ngủ, để lại Nhậm Cơ đang ngơ ngác vì hành động và lời nói nãy giờ của cô. Không lẽ Hiểu Khê này đang muốn tán tỉnh anh, nghĩ trong lòng như vậy, Nhậm Cơ khẽ cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau