Lạc

Chương 30: Tìm Hiểu Lại Vấn Đề

Trước
Sau khi phỏng vấn thêm một số các tập đoàn lớn nhỏ trong khu vực gần đây, Hiểu Khê quyết định chọn tập đoàn HFT Huatai Securities để đến làm việc, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Làm một công việc bình thường như lúc ở Sichuan, sống một cuộc đời thật đơn giản, bấy giờ đối với Hiểu Khê chỉ cần như vậy là đủ rồi. Dần thu nhỏ bản thân lại trong môi trường làm việc, Hiểu Khê luôn làm rất tốt những công việc được giao, không bao giờ làm ảnh hưởng đến người khác.

Cuối tháng, Hiểu Khê vừa rời khỏi công ty, mọi người cũng đã dần quen với việc một Sở Hiểu Khê ít nói, chỉ tập trung làm việc và thường mỉm cười khi được ai đó bắt chuyện. Từ Huatai Securities về đến chung cư Lộ San khoảng 30 phút đi bộ, thời tiết đã không còn lạnh, Hiểu Khê chỉ mặc chiếc váy đen dài tay là đã thấy thoải mái rồi, kiểm tra giờ trên điện thoại rồi lững thững đi bộ về. Hôm nay Nhậm Gia và Hoành Gia tổ chức lễ đính hôn, sáng giờ các phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ, đến tận trong phòng làm việc Hiểu Khê còn nghe mọi người bàn tán rất sôi nổi, nghe chỉ thấy xót xa trong từng hơi thở.

Gặp lại nhóm nhạc trên đường, bọn họ vẫn nhận ra Hiểu Khê, vì vẻ ngoài xinh đẹp và đặc biệt là mái tóc xoăn dài, càng làm cô trông đáng yêu hơn. Đặt hai trăm tệ vào hộp đàn ghi ta trên mặt đường, Hiểu Khê nhờ bọn họ chọn bài hát giúp cô, một người nam trong nhóm nhạc đưa một chiếc ghế đến và mời Hiểu Khê ngồi xuống, cô mỉm cười gật đầu cảm ơn. Đã gần mười một giờ đêm, trên phố đã rất thưa thớt người đi bộ, phía dưới lòng đường là những chiếc xe ô tô đang nối đuôi nhau lao vun vút.

“Dear lord when I get to heaven

Please let me bring my man

When he comes tell me that you’ll let me

Father tell me if you can

Oh that grace, oh that body

Oh that face makes me wanna party

He’s my sun, he makes shine like diamonds

Will you still love me when I’m no longer young and beautiful

Will you still love me when I got nothing but my aching soul

I know you will, I know you will

I know that you will

Will you still love me when I’m no longer beautiful

Will you still love me when I’m no longer beautiful

Will you still love me when I’m not young and beautiful...”

Không còn sức để hát cả bài, Hiểu Khê chỉ hát một đoạn xong đứng dậy rời đi, rất nhiều ánh mắt ngó theo bước chân của cô. Giọng hát như đến từ thiên đường, những người nghe thấy đều cảm nhận như có thể bước chân đến đó cùng người mình yêu thương. Hiểu Khê bật khóc, cúi đầu đi thật nhanh, đến ngay con đường nhỏ dẫn vào chung cư, thật yên tĩnh, không gian và nỗi buồn trong lòng thật giống lúc đó, Hiểu Khê lại không tự chủ được đôi chân. Nhớ lại khoảng thời gian sau khi mẹ qua đời, hàng ngày Hiểu Khê cứ khóc rồi lại đến chỗ vắng người nhảy múa như người điên, xong lại ngồi thụp xuống khóc.

Vài ngày sau, Hiểu Khê vừa tan làm về đến trước cổng chung cư, thì thấy Tiêu Xán đang đứng dựa vào đầu xe ôtô chờ. Thấy Hiểu Khê từ xa, anh liền bước nhanh đến, mỉm cười nhìn cô.

- Anh chờ em nãy giờ, về muộn thế?

- Chào anh Tiêu Xán, anh đến tìm em có việc gì sao? – Hiểu Khê ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

- Không có gì, định mời em đi ăn tối thôi, anh có vài chuyện muốn hỏi em lại, vì giờ anh cảm thấy có chút khúc mắc trong lòng. – Tiêu Xán nói.

- Khúc mắc ạ...? - Hiểu Khê hơi e ngại khi nghe.

- À...Yên tâm, anh không bày tỏ tình cảm nữa đâu, liên quan đến công việc thôi, lên xe đi.

Nói xong, Tiêu Xán quay lại mở cửa xe để Hiểu Khê bước vào, dù không định đi theo nhưng thấy vẻ mặt Tiêu Xán có chút thấp thỏm nên Hiểu Khê cũng ngậm ngùi đi theo xem thế nào. Cả hai đến một nhà hàng ở phố Tây, nhân viên nhà hàng hướng dẫn vào một bàn ăn ở gần cửa sổ, nhẹ nhàng đặt thực đơn xuống để khách hàng chọn món. Hiểu Khê chọn đại một phần steak và salad đi kèm, Tiêu Xán cũng chọn như cô. Nhân viên nhà hàng vừa rời đi, Hiểu Khê liền quay sang nhìn người đối diện.

- Rốt cuộc là anh có chuyện gì muốn nói với em sao?

- Ừ, sau khi em rời khỏi Faurecia, anh đã thử tìm hiểu một số nhân viên trong phòng Tài chính, tuy không được bao nhiêu thông tin nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không thỏa đáng. – Tiêu Xán đặt hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước.

- Em định không nói chuyện này ra, nhưng em thật sự rất ấm ức, số điện thoại của em đã gửi đến cho NingXia rất nhiều tin nhắn và làm lộ dự án Thâm Quyến. - Hiểu Khê bộc bạch.

Dù gì bây giờ cô cũng không còn liên quan đến Faurecia, nói ra chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nữa, nhưng mà cứ luôn canh cánh trong lòng, rất khó chịu.

- Em có giữ những tin nhắn đó không, để anh kiểm tra ngày giờ gửi tin và bí mật kiểm tra camera phòng Tài chính.

- Bây giờ em không có, nhưng chỗ giám đốc NingXia thì không biết anh ta đã xóa hết chưa, ngày mai em được nghỉ cuối tuần, để em thử liên lạc lại. - Hiểu Khê nói.

- Em đừng cho ai biết nhé, quản lý phòng Sale cũng đang gặp tình trạng tương tự như em nhưng không nghiêm trọng, chỉ bị kỷ luật thôi. – Tiêu Xán nói tiếp.

- Có khi nào trong FAURECIA có kẻ gian không anh, nhưng mà nếu có thì để làm ảnh hưởng đến các phòng ban chủ chốt của Faurecia thì nhất định phải là người có quyền hạn nhất định. – Hiểu Khê vội nói.

- Anh cũng nghĩ như em, nhưng anh không có thời gian tìm hiểu sâu hơn, chỉ có thể nhân lúc mọi người không để ý mới thực hiện. – Tiêu Xán nói.



- Em không thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì không thể đến Faurecia, giờ ai cũng nghĩ em là kẻ phản bội...

Nhân viên nhà hàng vừa mang thức ăn đến, cẩn thận đặt từng khay steak lên cho hai người họ, cùng đĩa salad đi kèm, chúc ngon miệng và sau đó rời đi. Thấy phần steak của Hiểu Khê chưa chín hẳn, Tiêu Xán cắt nhỏ phần của anh xong đưa sang đổi với cô.

- Ăn phần của anh đi, chín nhiều hơn của em đấy... Không gặp em hơn một tháng mà gầy đi nhiều đấy, phải tự chăm sóc bản thân chứ.

- À, cảm ơn anh, để em tự làm... được rồi... - Hiểu Khê lúng túng cảm ơn.

- Em đừng ngại, dù chúng ta không thể tiến xa hơn, nhưng anh vẫn muốn duy trì tình bạn với em, được không?

Nhìn sự ngượng ngùng của Hiểu Khê khi được anh quan tâm, Tiêu Xán vỗ nhẹ lên tay cô để giải thích, dù anh vẫn luôn chờ cơ hội để bày tỏ tình cảm một lần nữa, nhưng trước mắt vẫn phải từ từ.

- Khi nào lấy được tin nhắn, hãy liên lạc cho anh, nếu có phát hiện gì anh sẽ báo cho em biết, dù có bị thôi việc nhưng cũng phải minh oan cho bản thân.

- Mong là như vậy, em thật sự stress khủng khiếp hơn một tháng qua, cảm giác như muốn chết đến nơi. - Hiểu Khê buồn phiền đáp.

- Nói bậy, anh luôn tin em, nên em phải kiên cường lên, đừng sợ, được không? – Tiêu Xán mỉm cười nhìn cô.

- Cảm ơn anh, Tiêu Xán. - Hiểu Khê mỉm cười trong sự buồn bã, cảm giác như có một chút hi vọng để tự tin hơn.

Lúc đưa Hiểu Khê về đến chung cư cũng đã hơn 10h đêm, Hiểu Khê cúi đầu chào tạm biệt Tiêu Xán xong đứng chờ đến khi anh khuất bóng, cô mới yên tâm quay vào bên trong. Vừa đi vừa lục tìm chìa khóa phòng, nghĩ tới ngày mai phải làm sao tìm gặp được Tư Truy để lấy những tin nhắn đó, nghĩ đến trường hợp xấu là anh ta đã xóa tin nhắn càng khiến Hiểu Khê lo lắng hơn. Vì mãi tập trung, Hiểu Khê đi lướt qua chiếc BMW màu đen mà không để ý đến người đang ngồi trong xe, con ngươi màu hổ phách, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa thức dậy, cô nhìn đồng hồ thấy đã gần 8h sáng, vội liên lạc với số điện thoại của Tư Truy. Sau lần bị anh mắng nhiếc ở Thâm Quyến, không biết có cơ hội nói chuyện với anh ta nữa không. Khoảng hai mươi giây sau thì giọng Tư Truy truyền đến, giọng khàn khàn, kèm tiếng ngáp ngắn, ngáp dài, còn có cả tiếng phụ nữ, nghe xong Hiểu Khê thấy nóng cả mặt.

- Ai đó...

- Xin lỗi, tôi là Sở Hiểu Khê...biết là không nên làm phiền anh vào lúc này, nhưng... - Hiểu Khê định giải thích thật nhanh, nhưng lại bị cắt ngang.

- Còn dám gọi cho tôi, em cũng mặt dày thật đấy, muốn chơi tôi nữa hay gì? – Tư Truy gắt lên.

- Tôi chỉ muốn hỏi anh còn giữ những tin nhắn đó không thôi, vì tôi thật sự rất cần nó. - Hiểu Khê phải để điện thoại cách xa lỗ tai một chút.

- Hay đấy, tin nhắn vẫn còn, muốn thì đến đây mà lấy nè. – Tư Truy trêu ngươi.

- Được.

Tắt máy xong liền thấy tin nhắn của Tư Truy gửi địa điểm và thời gian gặp mặt sang cho, Hiểu Khê thở dài ngao ngán, nghĩ sao mà hẹn cô lúc 10h đêm chứ. Nhưng mà vì mấy tin nhắn đó, liều một phen vậy, cũng có thể làm rõ ràng việc này với anh ta, xem như một công được đôi chuyện.

The Ritz-Carlton Shanghai, Pudong là một khách sạn nằm trong khu vực an ninh, toạ lạc tại Lujiazui, một khách sạn kết hợp nhuần nhuyễn di sản Art Deco vào thiết kế đương đại tuyệt đẹp. Tọa lạc tại các tầng trên của tòa tháp 58 tầng đầy phong cách ở Lujiazui, ngay trung tâm thương mại, tài chính và bán lẻ cao cấp của Thượng Hải, tầm nhìn tuyệt đẹp ra Bến Thượng Hải và Tháp Minh Châu Phương Đông. Vừa xuống khỏi taxi, Hiểu Khê thấy bản thân rất lạc quẻ, những người đến đây đều ăn điện rất sang trọng và quý phái, còn cô thì áo phông và quần jean, còn mang giày thể thao, không biết có được cho vào không.

Bước nhanh đến quầy lễ tân, Hiểu Khê nói rõ thông tin nơi Tư Truy đang lưu trú, nhân viên lễ tân liền nhấc điện thoại liên lạc để xác nhận, xong mới hướng dẫn lối đi. Vào thang máy, Hiểu Khê ấn chọn số tầng như trong tin nhắn, ở đây lớn thật sự, đi ngang một cánh cửa lớn, một vài nhân viên đưa rượu đến vừa kéo cửa ra, Hiểu Khê nhìn lướt qua thì thấy bên trong là một sảnh tiệc rất lớn, rất đông người trong đó. Không phải nơi cần tìm, Hiểu Khê vừa đi vừa nhìn tên trên từng cánh cửa gỗ được điêu khắc các họa tiết hết sức cầu kỳ và phô trương.

Thấy rồi, Hiểu Khê mừng thầm, vội ấn chuông cửa rồi đứng chờ đợi, người mở cửa lại là hai cô gái, trên người chỉ mặc áo choàng tắm, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển quyến rũ vô cùng, trên tóc và cổ còn đang dính nước. Hiểu Khê hơi thấp bé, ngẩng đầu nhìn hai người đẹp trước mặt, không lẽ là Tư Truy chơi khăm cho sai địa điểm.

- Tôi...tôi xin lỗi... chắc tôi nhầm địa điểm ...xin lỗi...

- Đúng rồi, nhầm gì mà nhầm.

Đang định bỏ đi thì nghe giọng nói oang oang của Tư Truy từ phía sau vọng đến, Hiểu Khê há hốc không nói nên lời, anh ta vừa từ phòng tắm đi ra, cũng chỉ mặc áo choàng tắm, đứng khoanh tay nhìn ra phía cửa. Hai cô gái kia nhường lối nhỏ để Hiểu Khê bước vào, nhưng mà thấy sự lưỡng lự trên mặt cô, Tư Truy liền quay sang bảo hai người kia mau mặc trang phục vào và rời khỏi phòng. Xong hết, Hiểu Khê cũng không chịu bước vào, Tư Truy mới phát cáu, quát.

- Rồi chờ gì nữa không bước vào...

- Anh cũng mặc đồ vào đi, tôi chờ được...dù sao tôi cũng là phụ nữ... Anh không thể ăn mặc như thế để nói chuyện với tôi... – Hiểu Khê đứng ngoài cửa nói vào.

Bất lực, nên Tư Truy đi vào phòng ngủ để mặc lại quần áo, cũng không chỉnh chu gì bao nhiêu, nhưng ít ra là có quần có áo trên người.

- Được chưa bà chị, hay chờ tôi thắt cà vạt các kiểu luôn thì mới được chị bước vào, đóng cửa hộ tôi.

- Tôi...tôi xin lỗi... – Hiểu Khê bước vào, nhưng mà lòng phòng bị vẫn rất cao.

Ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách trước, Tư Truy liền ngồi xuống đối diện, bộ dạng xộc xệch, vừa rót rượu vừa hỏi.

- Rồi, trình bày lý do tại sao tôi phải đưa những tin nhắn đó cho cô đi, trong khi người gửi là cô.

- Tôi thật sự không gửi những tin nhắn đó, anh không tin thì tôi cũng không nói được gì thêm, nhưng hi vọng anh có thể gửi lại toàn bộ các tin nhắn đó sang cho tôi không? – Hiểu Khê vội giải thích.



- Để làm gì? – Tư Truy uống cạn ly rượu trên tay rồi liếc mắt sang nhìn Hiểu Khê.

- Tôi muốn kiểm tra lại thời gian tin nhắn được gửi đến cho anh, vì tôi muốn tìm hiểu thử chuyện này... – Hiểu Khê ngập ngừng.

Thấy vẻ mặt lo lắng không yên của người đối diện, Tư Truy cảm thấy có chút không nỡ, nhìn thế nào thì Hiểu Khê vẫn không giống người thích hợp làm những trò đó để phản bội công ty.

- Tôi được ích lợi gì trong chuyện này?

- ... – Hiểu Khê nhìn anh ta đầy nghi hoặc.

- Thật sự không phải em gửi những tin nhắn này cho anh? – Tư Truy hỏi lại.

- Thật, tôi dù có nghèo đói, thất nghiệp cũng không bao giờ có suy nghĩ sống trơ trẽn và lợi dụng người khác bao giờ. – Hiểu Khê trả lời dứt khoát.

- Được, vậy anh sẽ chụp lại thời gian những tin nhắn này được gửi đến kèm nội dung chi tiết. – Tư Truy nói xong đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy điện thoại.

Lúc này thấy Tư Truy cũng còn chút tình người, Hiểu Khê mới thở phào ra một hơi, rất nhanh thì anh đã gửi tất cả tin nhắn, hình ảnh và tệp tin đính kèm qua cho điện thoại của Hiểu Khê, vội mở ra kiểm tra lại thật kỹ.

- Cảm ơn anh Tư Truy, cũng muộn rồi tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi... – Hiểu Khê vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tư Truy đang nhìn cô bằng ánh mắt gian manh.

- Anh cũng thấy rất trễ rồi, vừa khéo phòng ngủ của anh hơi cô quạnh, mà em biết rồi đó...Anh vì em nên đã đuổi hai cô gái kia về... – Tư Truy chậm rãi bước lại gần chỗ Hiểu Khê đang ngồi.

Thấy không ổn, Hiểu Khê vội đứng dậy bước lùi lại phía sau, đúng là không thể nào khen tên này là người tốt được.

- Này...này...thế thì anh có thể kêu bọn họ quay lại mà, đừng có làm trò biến thái... – Hiểu Khê đứng lùi ra sau ghế, cảnh giác.

- Lúc mà em nhắn tin, anh còn tưởng em đã phải lòng người tuyệt vời như anh rồi chứ, anh suýt nữa đã nghĩ tới việc cưới em luôn đấy. – Tư Truy vừa cười vừa cố tiếp cận.

- Ai nhắn mấy lời điên khùng đó, chứ anh nghĩ tôi có thể thốt ra những lời đó với anh không, tôi trốn anh còn không kịp... – Hiểu Khê cố giữ khoảng cách xa hơn.

- Anh vừa giúp em đấy, không cảm thấy biết ơn còn thốt ra những lời phũ phàng đó hả? – Tư Truy đứng lại, đưa mắt nhìn Hiểu Khê.

- Anh đừng làm quấy nữa, tôi không ngủ với người tôi không yêu đâu... – Hiểu Khê nói.

- Vậy em yêu ai ? – Tư Truy đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Chia...chia tay rồi...

Nghe tới đây, Tư Truy lại nở nụ cười khoái chí, liền nhanh chóng bắt lấy tay Hiểu Khê và kéo cô vào sát người anh.

- Thế thì hay quá rồi, em đang độc thân, anh cũng vậy, chúng ta hợp thành một đôi rất khéo đấy, Hiểu Khê...

- Không...Không được...buông tôi ra, anh đang cố ép buộc tôi đấy, Tư Truy... – Hiểu Khê vùng vẫy bằng cả sức mạnh.

Nhưng không là gì so với sức lực của Tư Truy, thấy sắp bị hôn, Hiểu Khê dùng hết sức bình sinh mà cụng thật mạnh đầu vào cằm của Tư Truy. Bị tấn công bất ngờ, lại đau điếng, Tư Truy liền buông Hiểu Khê ra xong đưa tay ôm phần cằm đang bị đau.

- Này...em có quyền từ chối mà...gãy cằm anh rồi đấy...đứng lại nhỏ kia...

- Đừng có làm mấy trò khác người nữa, tránh xa tôi ra...

Vừa quát xong, Hiểu Khê liền mở cửa phòng chạy nhanh ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi theo của Tư Truy. Nhưng lại đâm sầm vào cánh tay của người khác, cánh tay bằng da thịt hay bằng sắt vậy, Hiểu Khê vừa ôm mũi vừa nghĩ trong đầu, bị đau điếng, còn bị ngã ngồi xuống sàn. Đưa tay lên mũi quẹt nhẹ qua thì thấy chảy máu, Hiểu Khê vội dùng tay áo lau vết máu, xong vội đứng dậy cúi đầu.

- Xin lỗi ...xin lỗi ...tôi không kịp nhìn đường...

- Cô Sở... – Giọng của Y Phúc truyền đến.

Vội ngẩng đầu lên, thấy Y Phúc và Y Vân đang dùng ánh mắt hoang mang, dè chừng nhìn chằm chằm vào bản thân, Hiểu Khê hơi rén, vậy cánh tay mà cô vừa va trúng là tay của Nhậm Cơ. Nhìn cả người Nhậm Cơ lúc này rất đáng sợ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào Hiểu Khê. Máu trên mũi đang từ từ chảy xuống, tay áo phông trắng cũng dính máu khi bị Hiểu Khê dùng để lau. Chưa kịp định thần vì Nhậm Cơ thì lại nghe tiếng Tư Truy từ sau cánh cửa truyền tới, đang mắng chửi người khác.

- Con nhỏ điên kia...mau đền tiền thuốc...đầu bằng sắt hay gì...

- Tránh xa tôi ra... – Hét vào mặt Tư Truy xong, Hiểu Khê liền bỏ chạy khỏi chỗ này.

Lúc này, Tư Truy mới nhìn thấy Nhậm Cơ đang đứng trước cửa phòng, anh ta liền khôi phục dáng vẻ hách dịch như bình thường.

- Ái chà...thật trùng hợp gặp giám đốc Faurecia ở đây.

- Xin phép Tư Tổng. - Nói xong, Nhậm Cơ liền bước nhanh rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước