Chương 4: Về Nhà
Vừa nhận xong lương thưởng cho tháng cuối cùng trước khi nghỉ tết, Hiểu Khê vui mừng kiểm tra tài khoản xong mới yên tâm làm việc, Ninh Hạ ngồi bên cạnh, vừa nhìn số tiền lương hiện trong tin nhắn chuyển khoản vừa thở dài:
- Ôi...tết đến tốn kém thật sự, không muốn tết chút nào, đúng không Hiểu Khê?
- Em thấy bình thường mà, chị định hôm nay về Trùng Khánh hay ngày mai? - Hiểu Khê vừa nhập số liệu trên máy tính vừa hỏi.
- Ngày mai chị mới bay, lần này về nhất định sẽ phải tìm được một người giàu có để kết hôn, không thể trông chờ vào người ở đây nữa. – Ninh Hạ làm vẻ mặt quyết tâm.
Chị Isa đang ngồi phía sau, nghe thấy thế, chị ấy liền lấy cây bút chì khều nhẹ vào vai Ninh Hạ, xong nói:
- Em nghĩ muốn được phú hào Thượng Hải để mắt dễ lắm sao, không môn đăng hộ đối thì cũng đừng mơ nhé.
- Em cũng đẹp, cũng từ Đại Học Trùng Khánh ra mà, không lẽ không tìm được ai đó sao, bất công quá. – Ninh Hạ xoay ghế về phía sau.
- Thủ khoa Thanh Hoa, thông thạo 3 ngoại ngữ, xinh đẹp vô cùng đang ngồi bên cạnh em đó, vẫn còn chưa có ai rước kia kìa, đấy, thì làm gì đến lượt chị em mình. - Chị Isa chỉ cây bút về phía Hiểu Khê.
Nghe mấy chị nói, Hiểu Khê chỉ cười trừ cho qua chuyện, để đến được Thượng Hải làm việc đối với người như cô đã là rất tốt rồi, xuất thân không tương xứng thì làm sao dám mơ tưởng.
- Đừng trêu em nữa, em không như chị Isa vẽ ra đâu.
- Phải chi em mà là người Thượng Hải thì chắc chắn số người xếp hàng cầu hôn em nhiều vô cùng. - Chị Isa lại tiếp lời.
- Hiểu Khê ở Hồ Nam nhỉ, chắc năm nay cũng về quê phải không em? – Ninh Hạ hỏi.
Hiểu Khê mỉm cười rồi gật đầu, xong cô lại tiếp tục công việc, ngày mai cô sẽ về nhà ở Hồ Nam để thăm mộ mẹ. Nghĩ xem nên mua gì để mang về nhỉ, chắc bây giờ nhà cô toàn bụi dày lắm, vì không có ai ở đấy nữa, chắc sẽ rất lạnh lẽo, sẽ không còn ai ra đón cô nữa. Tiếng mọi người nói giỡn về những việc sẽ làm trong những ngày lễ khá ồn ào, nhưng chẳng có lời nào lọt vào tai Hiểu Khê cả, cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng bản thân.
Buổi tối tan làm, đường phố trở nên nhộn nhịp hơn ngày bình thường, ai cũng hối hả trên đường, xe cộ nối đuôi nhau nườm nượp, cho hai tay vào túi áo khoác, Hiểu Khê liền đi thật nhanh rời khỏi cửa công ty, cô lại gặp nhóm nhạc đường phố lần trước. Lục tìm tiền trong túi xách, Hiểu Khê đặt hai tờ 50 tệ vào hộp đựng đàn ghi ta đang nằm gần đó, cô nói tên bài hát rồi chờ nhóm nhạc điều chỉnh các dụng cụ chơi nhạc. Bọn họ nhận ra Hiểu Khê là người hát lần trước, giọng cô rất hay và xúc động, lại vô cùng xinh đẹp, sau hôm đó có rất nhiều người tìm đến để mong được gặp lại. Âm thanh du dương của các loại đàn hòa vào nhau, theo giai điệu một bài hát vô cùng quen thuộc, tiếng hát của Hiểu Khê như hòa vào đấy, rất nhiều người chú ý, có người nhận ra Hiểu Khê là cô gái đã hát lần trước, giọng cô thật nhẹ nhàng, mỗi lời bài hát như tâm trạng của người đang nghe...
“Anh như một tia sáng, Sưởi ấm trái tim em
Mặt trời lặn, hai ta cùng ngắm ánh chiều tà
Em giấu anh làm của riêng
Không chia sẻ cùng ai khác
Cùng nhau nghĩ đến tương lai mai sau
Ánh trăng soi sáng phía trước
Chính là hy vọng
Em ước nguyện dưới ánh sao băng
Chắp tay lại với dáng vẻ chân thành
Chúng ta nhìn nhau một cách thâm tình
Câu chuyện hai ta vẫn còn dài
Có anh chính là phương xa
Khắc anh lên trái tim này
Để em mỗi ngày đều nhớ đến
Chẳng sợ màn đêm dài đằng đẵng
Em biết có anh ở cạnh bên em
Khiến thế giới của em bừng sáng
Câu chuyện hai ta còn dài,
Tình yêu là niềm tin duy nhất
Tình yêu của em có anh tán thưởng
Tình yêu của anh giao cho em cất giữ
Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác
Chúng ta bên nhau,
Theo thời gian dần trưởng thành
Ánh trăng soi sáng phía trước
Chính là hy vọng
Em ước nguyện dưới ánh sao băng
Chắp tay lại với dáng vẻ chân thành
Chúng ta nhìn nhau một cách thâm tình
Câu chuyện hai ta vẫn còn dài
Có anh chính là phương xa
Khắc anh lên trái tim này
Để em mỗi ngày đều nhớ đến
Chẳng sợ màn đêm dài đằng đẵng
Em biết có anh ở cạnh bên em
Khiến thế giới của em bừng sáng
Câu chuyện hai ta còn dài,
Tình yêu là niềm tin duy nhất
Tình yêu của em có anh tán thưởng
Tình yêu của anh giao cho em cất giữ
Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác
Chúng ta bên nhau,
Theo thời gian dần trưởng thành.”
Rất đông người dần dần vây quanh chỗ ban nhạc đó, họ ủng hộ bằng cách đặt tiền vào chiếc hộp đàn, tiếng vỗ tay huyên náo khi Hiểu Khê vừa kết thúc bài hát, ai cũng nháo nhào lên để hỏi tên cô, yêu cầu cô hãy hát thêm, nhưng Hiểu Khê lúc này đã cảm thấy ngại ngùng lắm rồi, cô vội chạy ra khỏi đám đông trước. Ban nhạc đường phố gọi với theo để cảm ơn, nhờ giọng cô hát mà tối nay thu nhập của họ tăng mấy lần bình thường. Bên kia đường, Nhậm Cơ ngồi trong xe, lần trước anh vô tình dừng xe chờ đèn giao thông và nghe được một giọng hát rất buồn và có gì đó đau lòng, nhưng không thể thấy mặt người hát đó, vì đám đông vây quanh quá nhiều. Còn lần này thì anh biết Hiểu Khê chính là người đã hát bài hát da diết đó. Thấy cô hòa vào đám đông trên phố, Nhậm Cơ lại đến chung cư Tân Viên, thay vì về căn hộ của anh ở quận Tĩnh An.
Về đến chung cư, thấy rất nhiều người đang lái ô tô rời khỏi chung cư, trên xe đầy ắp quà tết, cả gia đình cười đùa vui vẻ, những người khác thì vừa kéo hành lý vừa kiểm tra giờ bay trên điện thoại, vài người vẫy tay chào Hiểu Khê và chúc mừng năm mới với cô. Chị em Sảo Sảo và Tiểu Tuệ cũng vừa ra khỏi thang máy, thấy Hiểu Khê cũng vội tạm biệt để kịp ra trạm tàu lửa. Nhìn mọi người dần dần khuất dạng trong dòng người đông đúc, Hiểu Khê mang tâm trạng buồn bã quay lưng đi lên căn hộ nhỏ của cô.
Vào đến phòng, sau khi cất đồ đạc cá nhân, cô lấy thịt bò và xương cho vào nồi hầm, xong mới bắt đầu lấy bột mì và bột khoai lang ra trộn đều trước khi nhào làm mì để ăn tối, nấu cầu kỳ một chút. Tiếng gõ cửa vang đến, Hiểu Khê vội dừng tay lại, cô biết là ai đến, mở cửa ra, là Nhậm Cơ, trên tay anh cầm theo một túi giấy màu đen. Anh biến mất hơn cả tuần qua, Hiểu Khê để cửa phòng mở rồi quay lại tiếp tục nhào bột, Nhậm Cơ bước vào phòng, anh tháo giày đặt gọn vào một bên, xong cởi áo khoác và áo vest ra, treo lên cao, đặt chìa khóa xe và điện thoại lên bàn. Bước đến gần chỗ Hiểu Khê đang nhào bột, anh mở nắp nồi nước hầm ra, mùi thơm rất nhanh chóng lan tỏa. Anh lấy khoai tây trong rổ và gọt vỏ giúp cô.
- Sắc mặt anh tệ thế, không khỏe hả? – Hiểu Khê vừa cán bột vừa hỏi.
- Hiểu Khê này, sắc mặt tôi rất bình thường, thấy không? – Nhậm Cơ cúi sát mặt nhìn vào mắt cô.
- Thì bình thường ở bên ngoài thôi, chứ tôi thấy anh khó chịu ở trong lòng mà. – Hiểu Khê dùng vai đẩy anh né ra, sợ bột mì bay lên áo sơ mi đen.
- Ừ.
Nghe anh ừ một tiếng, Hiểu Khê hơi nhún vai rồi bắt đầu cắt sợi mì, cô phủ thêm lớp bột để tránh sợi mì dính vào nhau, chờ nước sôi thì thả mì vào luộc chín. Xong cô quay lại nêm gia vị cho nồi xương hầm, cô vớt thịt bò ra, cắt miếng vừa ăn. Mì chín lại vớt mì cho vào hai bát, phần của Nhậm Cơ gấp đôi, sau đó cô bưng hai bát mì đặt lên bàn ăn cùng đũa muỗng và lọ dầu ớt. Nhậm Cơ ăn cay tốt hơn cô nghĩ, anh ăn hết bát mì xong mỉm cười.
- Sau này có thất nghiệp thì cô làm đầu bếp cũng được đấy. – Nhậm Cơ nói.
- Gì chứ, anh định sa thải tôi hả? – Hiểu Khê suýt sặc nước mì, cô lườm nguýt người trước mặt.
- Yên tâm, tôi đánh giá cao khả năng làm việc của cô.
Nhìn vẻ mặt hài lòng với bát mì, Hiểu Khê cũng không hỏi thêm, cứ nghĩ là anh sẽ ở nhà cùng gia đình hoặc tụ tập cùng những người như anh vào những dịp nghỉ chứ. Thứ trong túi giấy đến lúc nãy là trang phục bình thường của anh, Hiểu Khê đứng nhìn bằng dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
- Đừng có rình rập tôi khi tắm đấy.
Hiểu Khê quay phắt đi rửa bát và dọn dẹp, tiếng nước rất nhanh truyền đến tai, một lúc sau thì anh bước ra, phải cúi thấp đầu đề tránh va vào thành cửa phía trên. Dáng vẻ mặc thường phục cũng thật mạnh mẽ, nam tính, nếu anh không phải thích đàn ông theo suy nghĩ của Hiểu Khê thì chắc cô cũng không kiềm được suy nghĩ bậy bạ với anh. Hiểu Khê vội cúi đầu, không dám nhìn thêm, Nhậm Cơ lấy điện thoại trên bàn rồi đi vào phòng ngủ trước, anh không nhìn đến người đang đứng rửa bát kia.
Sau khi tắm xong, Hiểu Khê lấy trang phục của cô và Nhậm Cơ cho vào máy giặt, rồi bấm công tắc khởi động, xong cô mới đứng sấy khô tóc, vì tóc dài nên phải sấy khá lâu. Vào đến phòng ngủ thì thấy anh đang nằm xoay lưng về phía cửa, Hiểu Khê nhẹ nhàng tắt đèn, bật chiếc đèn ngủ lên, rón rén đi vòng dưới chân Nhậm Cơ để bò lên giường. Vừa nằm xuống, cô liền xoay sang nhìn thì thấy anh đang nhắm mắt, ngủ nhanh thế. Hiểu Khê nằm ngửa lại, đắp chăn đi ngủ. Ban đêm thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở đều đặn của Nhậm Cơ, thi thoảng lại nghe tiếng động cơ mô tô gầm rú ở khoảng cách khá xa.
- Hiểu Khê...
Giọng nói trầm thấp của Nhậm Cơ chợt vang lên, gọi tên cô. Hiểu Khê không xoay người lại.
- Sao thế, anh không khỏe à?
- Tôi ôm cô được không?
Hiểu Khê nghe giọng anh khá buồn, nhưng mà để anh nằm chung có kỳ cục quá không nhỉ, cô nghĩ trong bụng, dù anh không thích phụ nữ thì cũng là đàn ông, nhưng mà cứ có gì đó không đúng ở đây lắm. Chưa cần Hiểu Khê đồng ý, Nhậm Cơ mò lên giường cô, nằm ngay bên cạnh, anh ôm cô. Tuy cách một lớp chăn dày nhưng Hiểu Khê vẫn nghe được nhịp tim dồn dập của Nhậm Cơ. Mùi hương thoang thoảng, cực kỳ nam tính từ hơi thở của anh làm khuôn mặt của Hiểu Khê lúc này đã đỏ bừng, cả người cô cứng đờ khi bị anh ôm từ phía sau.
Sáng hôm sau, Hiểu Khê thức dậy trước, hôm nay cô phải về Hồ Nam, hành lý còn chưa chuẩn bị, vé máy bay thì vẫn chưa kiểm tra, đang suy nghĩ miên man thì cô cảm thấy như có bàn tay người khác đang đặt trước ngực cô. Hiểu Khê vội đẩy bàn tay đang làm loạn này ra khỏi người cô, Nhậm Cơ hơi nhíu mày, anh mở mắt nhìn Hiểu Khê đang mắng anh là biến thái.
- Ngực cô nhỏ như thế, có gì để tôi làm trò biến thái chứ, ồn ào thật đấy. – Nhậm Cơ càm ràm xong lấy gối che lên đầu.
- Tên điên này... – Hiểu Khê mắng xong liền rời khỏi giường.
Cô kéo hành lý ra trước, xong lấy quần áo xếp gọn đặt vào bên trong, cô đi vài hôm sẽ quay lại đây, năm nay chỉ có một mình cô. Nhậm Cơ nghe tiếng động, anh ném gối sang một bên, ngồi dậy nhìn đồng hồ xem mấy giờ.
- Cô đi đâu thế?
- Tôi về nhà ở Hồ Nam, anh không về nhà sao? – Hiểu Khê vừa lấy đồ trong tủ ra vừa hỏi.
- Khi nào cô quay lại đây? – Nhậm Cơ nhìn cô bằng ánh mắt hơi hoài nghi.
- Ngày kia tôi quay lại, từ đây về nhà tôi rất xa.
Nói rồi Hiểu Khê liền đi ra ngoài, cô lấy trang phục của Nhậm Cơ ra khỏi máy giặt, cẩn thận ủi thẳng lại cho anh và đặt ngay ngắn trên ghế sofa. Xong cô mới vào nhà tắm để thay đồ và rửa mặt. Nhậm Cơ ngồi trong phòng, anh thở dài ra một hơi xong mới đứng dậy cầm điện thoại đi ra bên ngoài. Hiểu Khê mặc quần jean và áo phông, cô đang đứng búi tóc lên cao, làm lấp ló phần eo nhỏ xinh, dáng vẻ lúc này rất đẹp.
Sau khi thay xong bộ suit đen, Nhậm Cơ như quay lại vẻ mặt khó chịu như lúc tối, anh mặc áo khoác vào xong liền quay lại nhìn Hiểu Khê đang kéo hành lý ra khỏi phòng ngủ.
- Tôi đưa cô ra sân bay, khi nào quay lại thì nhắn tin tôi đến đón.
- Không cần làm phiền anh thế đâu, tôi đi taxi được rồi... – Hiểu Khê vội nói.
- Nói thì nghe đi, đưa điện thoại để tôi lưu số.
Chưa kịp từ chối thì Nhậm Cơ đã rút điện thoại từ trong túi xách của Hiểu Khê ra, anh ấn số xong gọi sang máy anh, Hiểu Khê nhận lại điện thoại và nhìn anh kiểu khó hiểu. Nhưng thấy vẻ mặt không ổn lắm của Nhậm Cơ, cô không hiểu bản thân đang nghĩ gì, thế mà lại đưa chìa khóa dự phòng cho anh.
- Nếu ở đây làm anh thấy dễ chịu hơn thì cứ đến.
- Ừ.
Anh lấy chìa khóa cho vào túi áo vest xong xách hành lý ra ngoài giúp Hiểu Khê, cô cũng vội vàng chạy theo sau khi đã khóa cửa cẩn thận.
Sân bay Thượng Hải
Sau khi lấy hành lý từ tay Nhậm Cơ, Hiểu Khê cúi đầu cảm ơn anh xong cô vẫy tay tạm biệt anh đi vào bên trong sân bay. Nhậm Cơ nhìn cô một chút rồi mới quay lại xe, quay về căn hộ cao cấp của anh ở quận Tĩnh An. Vừa về đến căn hộ, anh liền đi một mạch lên phòng ngủ ở lầu một, dì Tần vội mang cà phê lên phòng, dì ấy gõ cửa xong được Nhậm Cơ cho vào. Đặt tách cà phê lên bàn làm việc xong, dì ấy mới nói:
- Tiên sinh, dạo này thấy ngài hay đi đến sáng mới về, ông chủ gọi đến trách chúng tôi mãi.
- Dì ra ngoài đi. – Nhậm Cơ ngồi trên ghế, anh gạt phắt đi, không muốn nghe thêm.
Thấy sắc mặt anh không tốt, dì Tần vội vàng rời khỏi phòng, mở máy tính lên, Nhậm Cơ lại phải tập trung xử lý công việc. Nhìn những tệp dự án được Y Vân gửi đến từ tối hôm qua, anh lần lượt kiểm tra lại rồi mới cho phép thông qua. Mâu thuẫn với cha khi anh muốn tách FAURECIA ra thành tập đoàn riêng, không muốn chịu chi phối bởi gia tộc, việc anh thu mua cổ phần Sichuan khiến cho các trưởng bối làm loạn cả lên, tuy không ảnh hưởng gì nhưng bọn họ không muốn anh được tự do phát triển khả năng độc lập. Mất gần 10 năm, mới có thể đứng vững ở Thượng Hải, hiện tại FAURECIA là tập đoàn kiêm cổ đông lớn mạnh nhất trong gia tộc, khiến các trưởng bối bị vượt mặt. Cha Nhậm Cơ vì không muốn xung đột trong gia tộc nên luôn tìm cách kiềm hãm việc Nhậm Cơ tách riêng. Điều này càng làm anh và cha bất đồng mâu thuẫn hơn một năm qua.
Trương Gia Giới, Vĩnh Định, Hồ Nam
Vừa ra khỏi bến xe khách ở thị trấn, Hiểu Khê kéo hành lý đi nhanh ra bắt chiếc xe cút kít nhỏ bên lề đường để về nhà, khoảng cách đi bộ khoảng 3km nhưng hôm nay cô hơi lười do phải cầm theo nhiều đồ đạc và thức ăn mới vừa mua lúc nãy. Hơn nữa năm không về, mà cỏ đã mọc kín lối đi, trả tiền cho bác lái xe xong Hiểu Khê mới lấy chìa khóa cổng nhà ra, chiếc cổng sắt đã gỉ sét khá nặng, cỏ mọc um tùm hai bên lối đi, mở khóa cửa nhà rồi xách hành lý đi vào. Bụi và mạng nhện đầy nhà, Hiểu Khê đặt đồ đạc và thức ăn lên bàn trước, xong cô mới bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, quét từ trong ra tới ngoài sân, cô nhổ sạch cỏ xung quanh nhà, phải đến tối mịt mới làm xong. Mệt chết mất thôi, mở đèn lên, ánh sáng le lói từ chiếc bóng nhỏ làm căn nhà càng vắng vẻ hơn. Xung quanh là tiếng hàng xóm đang đốt pháo, tiếng mọi người huyên náo, nhưng rất nhanh thì mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng. Hiểu Khê vào phòng ngủ, cô vào phòng của mẹ, ngồi lên giường, cảm giác như mới ngày nào hai mẹ con vừa chạy trốn khỏi cha để đến đây sinh sống, vất vả vô cùng, thời gian cô đi học xa nhà, không biết mẹ đã phải cô đơn biết bao. Cô mở tủ lấy chăn và nệm được bọc cẩn thận trong túi bóng ra trải lên giường, cô nhớ mẹ thật sự.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê thức dậy từ sớm, cô gom củi khô ở trong kho ra để nhóm bếp, nấu một bữa cơm để ăn và sau đó sẽ mang hoa giấy cùng pháo ra viếng mộ mẹ. Ngoài khu mộ, có rất nhiều gia đình cũng đang đi viếng mộ người thân, Hiểu Khê cúi đầu chào hỏi lễ phép những người hàng xóm cũ mà cô biết, xong cô cắm hoa trước bia khắc tên của mẹ, đốt giấy tiền mã và pháo xong quỳ khấn một lúc mới quay về nhà. Về đến trước cổng nhà, Hiểu Khê thấy có vài người lạ mặt đang đứng ngó nghiêng trước cổng.
- Xin chào, các bác tìm ai ạ?
- Hiểu Khê, cháu là Sở Hiểu Khê phải không? – Một bác gái tuổi tầm 50 lên tiếng.
Nghe người này gọi đúng tên, Hiểu Khê hơi bất ngờ, cô đi lùi lại vài bước, vì bây giờ cô mới cảm thấy những người này rất quen mắt. Người đàn ông phía sau, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, ánh mắt u buồn, bàn tay đang run rẩy.
- Mẹ con đâu, Hiểu Khê?
Giọng nói này quen thuộc vô cùng, dù đã hơn 15 năm nhưng vẫn rất quen tai, mỗi lần nghe thấy là lại có những trận đòn roi ập đến, tiếng mắng chửi như dội thẳng vào trí nhớ của Hiểu Khê. Mặt cô tái đi, bác gái vội bước lại gần, giữ chặt hai vai Hiểu Khê lắc mạnh.
- Con không nhận ra cha và hai bác sao ? Gọi mẹ con ra đây mau?
- Mẹ...mẹ tôi mất rồi...tôi không nhớ gì hết...
Hoảng sợ vì nhớ đến quá khứ, Hiểu Khê vội chạy vào nhà, cô vào phòng mẹ khóa cửa lại, ngồi thụp dưới góc tường ôm đầu. Bên ngoài là tiếng gõ cửa và tiếng gọi tên cô, Hiểu Khê ôm chặt hai tai, cô không muốn nghe thấy, không muốn chút nào, cô bật khóc nức nở. Bên ngoài, bác gái nghe tiếng người bên trong phòng đang khóc, liền quay ra bên ngoài nhìn hai người kia lắc đầu.
- Nó không chịu mở cửa, giờ làm sao?
- Tôi nghe hàng xóm xung quanh bảo là nó tốt nghiệp Thanh Hoa ra, chắc chắn công việc rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền, nếu không cần gấp số tiền lớn cho Vĩnh Hy mua nhà để lấy vợ thì tôi chả muốn tìm đến đây. – Cha của Hiểu Khê liếc mắt vào ngôi nhà cũ bên trong.
- Ông cũng từ từ thôi, nếu mẹ nó còn sống thì ông còn dễ nói chuyện, đằng này chết mất rồi, đùng đùng ông tới đòi tiền thì ai chịu. – Bác trai cả vội giải thích.
- Rồi lỡ nó trốn mất rồi biết đi đâu kiếm? – Cha Hiểu Khê tức giận nói.
- Từ từ, để tôi nhờ người hỏi thăm nó đang làm việc ở đâu. – Bác gái vội khuyên can.
Nói xong, cả ba người lên xe ô Tô đang dừng gần đó và rời đi. Hiểu Khê vẫn đang khóc, cô sợ khi nhìn thấy cha, nghĩ đến những trận đòn mà mẹ chịu đựng, đau đến rướm máu, cả cô và mẹ đều quỳ gối xuống để cầu xin nhưng không nhận được sự thương hại.
- Ôi...tết đến tốn kém thật sự, không muốn tết chút nào, đúng không Hiểu Khê?
- Em thấy bình thường mà, chị định hôm nay về Trùng Khánh hay ngày mai? - Hiểu Khê vừa nhập số liệu trên máy tính vừa hỏi.
- Ngày mai chị mới bay, lần này về nhất định sẽ phải tìm được một người giàu có để kết hôn, không thể trông chờ vào người ở đây nữa. – Ninh Hạ làm vẻ mặt quyết tâm.
Chị Isa đang ngồi phía sau, nghe thấy thế, chị ấy liền lấy cây bút chì khều nhẹ vào vai Ninh Hạ, xong nói:
- Em nghĩ muốn được phú hào Thượng Hải để mắt dễ lắm sao, không môn đăng hộ đối thì cũng đừng mơ nhé.
- Em cũng đẹp, cũng từ Đại Học Trùng Khánh ra mà, không lẽ không tìm được ai đó sao, bất công quá. – Ninh Hạ xoay ghế về phía sau.
- Thủ khoa Thanh Hoa, thông thạo 3 ngoại ngữ, xinh đẹp vô cùng đang ngồi bên cạnh em đó, vẫn còn chưa có ai rước kia kìa, đấy, thì làm gì đến lượt chị em mình. - Chị Isa chỉ cây bút về phía Hiểu Khê.
Nghe mấy chị nói, Hiểu Khê chỉ cười trừ cho qua chuyện, để đến được Thượng Hải làm việc đối với người như cô đã là rất tốt rồi, xuất thân không tương xứng thì làm sao dám mơ tưởng.
- Đừng trêu em nữa, em không như chị Isa vẽ ra đâu.
- Phải chi em mà là người Thượng Hải thì chắc chắn số người xếp hàng cầu hôn em nhiều vô cùng. - Chị Isa lại tiếp lời.
- Hiểu Khê ở Hồ Nam nhỉ, chắc năm nay cũng về quê phải không em? – Ninh Hạ hỏi.
Hiểu Khê mỉm cười rồi gật đầu, xong cô lại tiếp tục công việc, ngày mai cô sẽ về nhà ở Hồ Nam để thăm mộ mẹ. Nghĩ xem nên mua gì để mang về nhỉ, chắc bây giờ nhà cô toàn bụi dày lắm, vì không có ai ở đấy nữa, chắc sẽ rất lạnh lẽo, sẽ không còn ai ra đón cô nữa. Tiếng mọi người nói giỡn về những việc sẽ làm trong những ngày lễ khá ồn ào, nhưng chẳng có lời nào lọt vào tai Hiểu Khê cả, cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng bản thân.
Buổi tối tan làm, đường phố trở nên nhộn nhịp hơn ngày bình thường, ai cũng hối hả trên đường, xe cộ nối đuôi nhau nườm nượp, cho hai tay vào túi áo khoác, Hiểu Khê liền đi thật nhanh rời khỏi cửa công ty, cô lại gặp nhóm nhạc đường phố lần trước. Lục tìm tiền trong túi xách, Hiểu Khê đặt hai tờ 50 tệ vào hộp đựng đàn ghi ta đang nằm gần đó, cô nói tên bài hát rồi chờ nhóm nhạc điều chỉnh các dụng cụ chơi nhạc. Bọn họ nhận ra Hiểu Khê là người hát lần trước, giọng cô rất hay và xúc động, lại vô cùng xinh đẹp, sau hôm đó có rất nhiều người tìm đến để mong được gặp lại. Âm thanh du dương của các loại đàn hòa vào nhau, theo giai điệu một bài hát vô cùng quen thuộc, tiếng hát của Hiểu Khê như hòa vào đấy, rất nhiều người chú ý, có người nhận ra Hiểu Khê là cô gái đã hát lần trước, giọng cô thật nhẹ nhàng, mỗi lời bài hát như tâm trạng của người đang nghe...
“Anh như một tia sáng, Sưởi ấm trái tim em
Mặt trời lặn, hai ta cùng ngắm ánh chiều tà
Em giấu anh làm của riêng
Không chia sẻ cùng ai khác
Cùng nhau nghĩ đến tương lai mai sau
Ánh trăng soi sáng phía trước
Chính là hy vọng
Em ước nguyện dưới ánh sao băng
Chắp tay lại với dáng vẻ chân thành
Chúng ta nhìn nhau một cách thâm tình
Câu chuyện hai ta vẫn còn dài
Có anh chính là phương xa
Khắc anh lên trái tim này
Để em mỗi ngày đều nhớ đến
Chẳng sợ màn đêm dài đằng đẵng
Em biết có anh ở cạnh bên em
Khiến thế giới của em bừng sáng
Câu chuyện hai ta còn dài,
Tình yêu là niềm tin duy nhất
Tình yêu của em có anh tán thưởng
Tình yêu của anh giao cho em cất giữ
Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác
Chúng ta bên nhau,
Theo thời gian dần trưởng thành
Ánh trăng soi sáng phía trước
Chính là hy vọng
Em ước nguyện dưới ánh sao băng
Chắp tay lại với dáng vẻ chân thành
Chúng ta nhìn nhau một cách thâm tình
Câu chuyện hai ta vẫn còn dài
Có anh chính là phương xa
Khắc anh lên trái tim này
Để em mỗi ngày đều nhớ đến
Chẳng sợ màn đêm dài đằng đẵng
Em biết có anh ở cạnh bên em
Khiến thế giới của em bừng sáng
Câu chuyện hai ta còn dài,
Tình yêu là niềm tin duy nhất
Tình yêu của em có anh tán thưởng
Tình yêu của anh giao cho em cất giữ
Nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác
Chúng ta bên nhau,
Theo thời gian dần trưởng thành.”
Rất đông người dần dần vây quanh chỗ ban nhạc đó, họ ủng hộ bằng cách đặt tiền vào chiếc hộp đàn, tiếng vỗ tay huyên náo khi Hiểu Khê vừa kết thúc bài hát, ai cũng nháo nhào lên để hỏi tên cô, yêu cầu cô hãy hát thêm, nhưng Hiểu Khê lúc này đã cảm thấy ngại ngùng lắm rồi, cô vội chạy ra khỏi đám đông trước. Ban nhạc đường phố gọi với theo để cảm ơn, nhờ giọng cô hát mà tối nay thu nhập của họ tăng mấy lần bình thường. Bên kia đường, Nhậm Cơ ngồi trong xe, lần trước anh vô tình dừng xe chờ đèn giao thông và nghe được một giọng hát rất buồn và có gì đó đau lòng, nhưng không thể thấy mặt người hát đó, vì đám đông vây quanh quá nhiều. Còn lần này thì anh biết Hiểu Khê chính là người đã hát bài hát da diết đó. Thấy cô hòa vào đám đông trên phố, Nhậm Cơ lại đến chung cư Tân Viên, thay vì về căn hộ của anh ở quận Tĩnh An.
Về đến chung cư, thấy rất nhiều người đang lái ô tô rời khỏi chung cư, trên xe đầy ắp quà tết, cả gia đình cười đùa vui vẻ, những người khác thì vừa kéo hành lý vừa kiểm tra giờ bay trên điện thoại, vài người vẫy tay chào Hiểu Khê và chúc mừng năm mới với cô. Chị em Sảo Sảo và Tiểu Tuệ cũng vừa ra khỏi thang máy, thấy Hiểu Khê cũng vội tạm biệt để kịp ra trạm tàu lửa. Nhìn mọi người dần dần khuất dạng trong dòng người đông đúc, Hiểu Khê mang tâm trạng buồn bã quay lưng đi lên căn hộ nhỏ của cô.
Vào đến phòng, sau khi cất đồ đạc cá nhân, cô lấy thịt bò và xương cho vào nồi hầm, xong mới bắt đầu lấy bột mì và bột khoai lang ra trộn đều trước khi nhào làm mì để ăn tối, nấu cầu kỳ một chút. Tiếng gõ cửa vang đến, Hiểu Khê vội dừng tay lại, cô biết là ai đến, mở cửa ra, là Nhậm Cơ, trên tay anh cầm theo một túi giấy màu đen. Anh biến mất hơn cả tuần qua, Hiểu Khê để cửa phòng mở rồi quay lại tiếp tục nhào bột, Nhậm Cơ bước vào phòng, anh tháo giày đặt gọn vào một bên, xong cởi áo khoác và áo vest ra, treo lên cao, đặt chìa khóa xe và điện thoại lên bàn. Bước đến gần chỗ Hiểu Khê đang nhào bột, anh mở nắp nồi nước hầm ra, mùi thơm rất nhanh chóng lan tỏa. Anh lấy khoai tây trong rổ và gọt vỏ giúp cô.
- Sắc mặt anh tệ thế, không khỏe hả? – Hiểu Khê vừa cán bột vừa hỏi.
- Hiểu Khê này, sắc mặt tôi rất bình thường, thấy không? – Nhậm Cơ cúi sát mặt nhìn vào mắt cô.
- Thì bình thường ở bên ngoài thôi, chứ tôi thấy anh khó chịu ở trong lòng mà. – Hiểu Khê dùng vai đẩy anh né ra, sợ bột mì bay lên áo sơ mi đen.
- Ừ.
Nghe anh ừ một tiếng, Hiểu Khê hơi nhún vai rồi bắt đầu cắt sợi mì, cô phủ thêm lớp bột để tránh sợi mì dính vào nhau, chờ nước sôi thì thả mì vào luộc chín. Xong cô quay lại nêm gia vị cho nồi xương hầm, cô vớt thịt bò ra, cắt miếng vừa ăn. Mì chín lại vớt mì cho vào hai bát, phần của Nhậm Cơ gấp đôi, sau đó cô bưng hai bát mì đặt lên bàn ăn cùng đũa muỗng và lọ dầu ớt. Nhậm Cơ ăn cay tốt hơn cô nghĩ, anh ăn hết bát mì xong mỉm cười.
- Sau này có thất nghiệp thì cô làm đầu bếp cũng được đấy. – Nhậm Cơ nói.
- Gì chứ, anh định sa thải tôi hả? – Hiểu Khê suýt sặc nước mì, cô lườm nguýt người trước mặt.
- Yên tâm, tôi đánh giá cao khả năng làm việc của cô.
Nhìn vẻ mặt hài lòng với bát mì, Hiểu Khê cũng không hỏi thêm, cứ nghĩ là anh sẽ ở nhà cùng gia đình hoặc tụ tập cùng những người như anh vào những dịp nghỉ chứ. Thứ trong túi giấy đến lúc nãy là trang phục bình thường của anh, Hiểu Khê đứng nhìn bằng dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
- Đừng có rình rập tôi khi tắm đấy.
Hiểu Khê quay phắt đi rửa bát và dọn dẹp, tiếng nước rất nhanh truyền đến tai, một lúc sau thì anh bước ra, phải cúi thấp đầu đề tránh va vào thành cửa phía trên. Dáng vẻ mặc thường phục cũng thật mạnh mẽ, nam tính, nếu anh không phải thích đàn ông theo suy nghĩ của Hiểu Khê thì chắc cô cũng không kiềm được suy nghĩ bậy bạ với anh. Hiểu Khê vội cúi đầu, không dám nhìn thêm, Nhậm Cơ lấy điện thoại trên bàn rồi đi vào phòng ngủ trước, anh không nhìn đến người đang đứng rửa bát kia.
Sau khi tắm xong, Hiểu Khê lấy trang phục của cô và Nhậm Cơ cho vào máy giặt, rồi bấm công tắc khởi động, xong cô mới đứng sấy khô tóc, vì tóc dài nên phải sấy khá lâu. Vào đến phòng ngủ thì thấy anh đang nằm xoay lưng về phía cửa, Hiểu Khê nhẹ nhàng tắt đèn, bật chiếc đèn ngủ lên, rón rén đi vòng dưới chân Nhậm Cơ để bò lên giường. Vừa nằm xuống, cô liền xoay sang nhìn thì thấy anh đang nhắm mắt, ngủ nhanh thế. Hiểu Khê nằm ngửa lại, đắp chăn đi ngủ. Ban đêm thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng thở đều đặn của Nhậm Cơ, thi thoảng lại nghe tiếng động cơ mô tô gầm rú ở khoảng cách khá xa.
- Hiểu Khê...
Giọng nói trầm thấp của Nhậm Cơ chợt vang lên, gọi tên cô. Hiểu Khê không xoay người lại.
- Sao thế, anh không khỏe à?
- Tôi ôm cô được không?
Hiểu Khê nghe giọng anh khá buồn, nhưng mà để anh nằm chung có kỳ cục quá không nhỉ, cô nghĩ trong bụng, dù anh không thích phụ nữ thì cũng là đàn ông, nhưng mà cứ có gì đó không đúng ở đây lắm. Chưa cần Hiểu Khê đồng ý, Nhậm Cơ mò lên giường cô, nằm ngay bên cạnh, anh ôm cô. Tuy cách một lớp chăn dày nhưng Hiểu Khê vẫn nghe được nhịp tim dồn dập của Nhậm Cơ. Mùi hương thoang thoảng, cực kỳ nam tính từ hơi thở của anh làm khuôn mặt của Hiểu Khê lúc này đã đỏ bừng, cả người cô cứng đờ khi bị anh ôm từ phía sau.
Sáng hôm sau, Hiểu Khê thức dậy trước, hôm nay cô phải về Hồ Nam, hành lý còn chưa chuẩn bị, vé máy bay thì vẫn chưa kiểm tra, đang suy nghĩ miên man thì cô cảm thấy như có bàn tay người khác đang đặt trước ngực cô. Hiểu Khê vội đẩy bàn tay đang làm loạn này ra khỏi người cô, Nhậm Cơ hơi nhíu mày, anh mở mắt nhìn Hiểu Khê đang mắng anh là biến thái.
- Ngực cô nhỏ như thế, có gì để tôi làm trò biến thái chứ, ồn ào thật đấy. – Nhậm Cơ càm ràm xong lấy gối che lên đầu.
- Tên điên này... – Hiểu Khê mắng xong liền rời khỏi giường.
Cô kéo hành lý ra trước, xong lấy quần áo xếp gọn đặt vào bên trong, cô đi vài hôm sẽ quay lại đây, năm nay chỉ có một mình cô. Nhậm Cơ nghe tiếng động, anh ném gối sang một bên, ngồi dậy nhìn đồng hồ xem mấy giờ.
- Cô đi đâu thế?
- Tôi về nhà ở Hồ Nam, anh không về nhà sao? – Hiểu Khê vừa lấy đồ trong tủ ra vừa hỏi.
- Khi nào cô quay lại đây? – Nhậm Cơ nhìn cô bằng ánh mắt hơi hoài nghi.
- Ngày kia tôi quay lại, từ đây về nhà tôi rất xa.
Nói rồi Hiểu Khê liền đi ra ngoài, cô lấy trang phục của Nhậm Cơ ra khỏi máy giặt, cẩn thận ủi thẳng lại cho anh và đặt ngay ngắn trên ghế sofa. Xong cô mới vào nhà tắm để thay đồ và rửa mặt. Nhậm Cơ ngồi trong phòng, anh thở dài ra một hơi xong mới đứng dậy cầm điện thoại đi ra bên ngoài. Hiểu Khê mặc quần jean và áo phông, cô đang đứng búi tóc lên cao, làm lấp ló phần eo nhỏ xinh, dáng vẻ lúc này rất đẹp.
Sau khi thay xong bộ suit đen, Nhậm Cơ như quay lại vẻ mặt khó chịu như lúc tối, anh mặc áo khoác vào xong liền quay lại nhìn Hiểu Khê đang kéo hành lý ra khỏi phòng ngủ.
- Tôi đưa cô ra sân bay, khi nào quay lại thì nhắn tin tôi đến đón.
- Không cần làm phiền anh thế đâu, tôi đi taxi được rồi... – Hiểu Khê vội nói.
- Nói thì nghe đi, đưa điện thoại để tôi lưu số.
Chưa kịp từ chối thì Nhậm Cơ đã rút điện thoại từ trong túi xách của Hiểu Khê ra, anh ấn số xong gọi sang máy anh, Hiểu Khê nhận lại điện thoại và nhìn anh kiểu khó hiểu. Nhưng thấy vẻ mặt không ổn lắm của Nhậm Cơ, cô không hiểu bản thân đang nghĩ gì, thế mà lại đưa chìa khóa dự phòng cho anh.
- Nếu ở đây làm anh thấy dễ chịu hơn thì cứ đến.
- Ừ.
Anh lấy chìa khóa cho vào túi áo vest xong xách hành lý ra ngoài giúp Hiểu Khê, cô cũng vội vàng chạy theo sau khi đã khóa cửa cẩn thận.
Sân bay Thượng Hải
Sau khi lấy hành lý từ tay Nhậm Cơ, Hiểu Khê cúi đầu cảm ơn anh xong cô vẫy tay tạm biệt anh đi vào bên trong sân bay. Nhậm Cơ nhìn cô một chút rồi mới quay lại xe, quay về căn hộ cao cấp của anh ở quận Tĩnh An. Vừa về đến căn hộ, anh liền đi một mạch lên phòng ngủ ở lầu một, dì Tần vội mang cà phê lên phòng, dì ấy gõ cửa xong được Nhậm Cơ cho vào. Đặt tách cà phê lên bàn làm việc xong, dì ấy mới nói:
- Tiên sinh, dạo này thấy ngài hay đi đến sáng mới về, ông chủ gọi đến trách chúng tôi mãi.
- Dì ra ngoài đi. – Nhậm Cơ ngồi trên ghế, anh gạt phắt đi, không muốn nghe thêm.
Thấy sắc mặt anh không tốt, dì Tần vội vàng rời khỏi phòng, mở máy tính lên, Nhậm Cơ lại phải tập trung xử lý công việc. Nhìn những tệp dự án được Y Vân gửi đến từ tối hôm qua, anh lần lượt kiểm tra lại rồi mới cho phép thông qua. Mâu thuẫn với cha khi anh muốn tách FAURECIA ra thành tập đoàn riêng, không muốn chịu chi phối bởi gia tộc, việc anh thu mua cổ phần Sichuan khiến cho các trưởng bối làm loạn cả lên, tuy không ảnh hưởng gì nhưng bọn họ không muốn anh được tự do phát triển khả năng độc lập. Mất gần 10 năm, mới có thể đứng vững ở Thượng Hải, hiện tại FAURECIA là tập đoàn kiêm cổ đông lớn mạnh nhất trong gia tộc, khiến các trưởng bối bị vượt mặt. Cha Nhậm Cơ vì không muốn xung đột trong gia tộc nên luôn tìm cách kiềm hãm việc Nhậm Cơ tách riêng. Điều này càng làm anh và cha bất đồng mâu thuẫn hơn một năm qua.
Trương Gia Giới, Vĩnh Định, Hồ Nam
Vừa ra khỏi bến xe khách ở thị trấn, Hiểu Khê kéo hành lý đi nhanh ra bắt chiếc xe cút kít nhỏ bên lề đường để về nhà, khoảng cách đi bộ khoảng 3km nhưng hôm nay cô hơi lười do phải cầm theo nhiều đồ đạc và thức ăn mới vừa mua lúc nãy. Hơn nữa năm không về, mà cỏ đã mọc kín lối đi, trả tiền cho bác lái xe xong Hiểu Khê mới lấy chìa khóa cổng nhà ra, chiếc cổng sắt đã gỉ sét khá nặng, cỏ mọc um tùm hai bên lối đi, mở khóa cửa nhà rồi xách hành lý đi vào. Bụi và mạng nhện đầy nhà, Hiểu Khê đặt đồ đạc và thức ăn lên bàn trước, xong cô mới bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, quét từ trong ra tới ngoài sân, cô nhổ sạch cỏ xung quanh nhà, phải đến tối mịt mới làm xong. Mệt chết mất thôi, mở đèn lên, ánh sáng le lói từ chiếc bóng nhỏ làm căn nhà càng vắng vẻ hơn. Xung quanh là tiếng hàng xóm đang đốt pháo, tiếng mọi người huyên náo, nhưng rất nhanh thì mọi thứ lại trở nên tĩnh lặng. Hiểu Khê vào phòng ngủ, cô vào phòng của mẹ, ngồi lên giường, cảm giác như mới ngày nào hai mẹ con vừa chạy trốn khỏi cha để đến đây sinh sống, vất vả vô cùng, thời gian cô đi học xa nhà, không biết mẹ đã phải cô đơn biết bao. Cô mở tủ lấy chăn và nệm được bọc cẩn thận trong túi bóng ra trải lên giường, cô nhớ mẹ thật sự.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê thức dậy từ sớm, cô gom củi khô ở trong kho ra để nhóm bếp, nấu một bữa cơm để ăn và sau đó sẽ mang hoa giấy cùng pháo ra viếng mộ mẹ. Ngoài khu mộ, có rất nhiều gia đình cũng đang đi viếng mộ người thân, Hiểu Khê cúi đầu chào hỏi lễ phép những người hàng xóm cũ mà cô biết, xong cô cắm hoa trước bia khắc tên của mẹ, đốt giấy tiền mã và pháo xong quỳ khấn một lúc mới quay về nhà. Về đến trước cổng nhà, Hiểu Khê thấy có vài người lạ mặt đang đứng ngó nghiêng trước cổng.
- Xin chào, các bác tìm ai ạ?
- Hiểu Khê, cháu là Sở Hiểu Khê phải không? – Một bác gái tuổi tầm 50 lên tiếng.
Nghe người này gọi đúng tên, Hiểu Khê hơi bất ngờ, cô đi lùi lại vài bước, vì bây giờ cô mới cảm thấy những người này rất quen mắt. Người đàn ông phía sau, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, ánh mắt u buồn, bàn tay đang run rẩy.
- Mẹ con đâu, Hiểu Khê?
Giọng nói này quen thuộc vô cùng, dù đã hơn 15 năm nhưng vẫn rất quen tai, mỗi lần nghe thấy là lại có những trận đòn roi ập đến, tiếng mắng chửi như dội thẳng vào trí nhớ của Hiểu Khê. Mặt cô tái đi, bác gái vội bước lại gần, giữ chặt hai vai Hiểu Khê lắc mạnh.
- Con không nhận ra cha và hai bác sao ? Gọi mẹ con ra đây mau?
- Mẹ...mẹ tôi mất rồi...tôi không nhớ gì hết...
Hoảng sợ vì nhớ đến quá khứ, Hiểu Khê vội chạy vào nhà, cô vào phòng mẹ khóa cửa lại, ngồi thụp dưới góc tường ôm đầu. Bên ngoài là tiếng gõ cửa và tiếng gọi tên cô, Hiểu Khê ôm chặt hai tai, cô không muốn nghe thấy, không muốn chút nào, cô bật khóc nức nở. Bên ngoài, bác gái nghe tiếng người bên trong phòng đang khóc, liền quay ra bên ngoài nhìn hai người kia lắc đầu.
- Nó không chịu mở cửa, giờ làm sao?
- Tôi nghe hàng xóm xung quanh bảo là nó tốt nghiệp Thanh Hoa ra, chắc chắn công việc rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền, nếu không cần gấp số tiền lớn cho Vĩnh Hy mua nhà để lấy vợ thì tôi chả muốn tìm đến đây. – Cha của Hiểu Khê liếc mắt vào ngôi nhà cũ bên trong.
- Ông cũng từ từ thôi, nếu mẹ nó còn sống thì ông còn dễ nói chuyện, đằng này chết mất rồi, đùng đùng ông tới đòi tiền thì ai chịu. – Bác trai cả vội giải thích.
- Rồi lỡ nó trốn mất rồi biết đi đâu kiếm? – Cha Hiểu Khê tức giận nói.
- Từ từ, để tôi nhờ người hỏi thăm nó đang làm việc ở đâu. – Bác gái vội khuyên can.
Nói xong, cả ba người lên xe ô Tô đang dừng gần đó và rời đi. Hiểu Khê vẫn đang khóc, cô sợ khi nhìn thấy cha, nghĩ đến những trận đòn mà mẹ chịu đựng, đau đến rướm máu, cả cô và mẹ đều quỳ gối xuống để cầu xin nhưng không nhận được sự thương hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất