Lạc

Chương 6: Tập Đoàn Faurecia

Trước Sau
Cả hai không nói lời nào nữa, cả đêm nằm xoay lưng về phía đối phương, đến tận sáng hôm sau cũng im lặng. Nhậm Cơ vẫn đang giận, Hiểu Khê thì vừa chột dạ vừa bất mãn vì cô đã nghĩ anh như thế, rồi thản nhiên ngủ cùng giường, anh đưa cô đi ăn sáng xong mới quay lại Thượng Hải. Dừng xe trước chung cư, Hiểu Khê vừa xuống xe là anh rời đi ngay, ánh mắt đầy sát khí và đe dọa dành cho cô. Quay về căn hộ ở tầng 9, Hiểu Khê mệt mỏi mở khóa cửa phòng, vào phòng liền nằm vật ra giường, cố sắp xếp lại thông tin về Nhậm Cơ trong đầu. Có tin nhắn gửi đến, Hiểu Khê liền mở ra xem, là tin nhắn của Nhậm Cơ.

“Có tiền trong tủ đầu giường, giữ mua thức ăn.”

Hiểu Khê đọc xong tin nhắn, cô bật dậy ngay, mở ngăn tủ đầu giường ra, thấy có tiền mặt bên trong đó, còn có hai cái đồng hồ của anh để cùng. Đóng tủ lại, Hiểu Khê vội gọi điện thoại cho anh, giọng cô ấp úng, khi nghe được giọng trầm thấp bên kia.

- Tôi nghe.

- Nhậm Cơ...thật sự tôi hiểu lầm về anh...chứ không phải tôi cố ý...tôi...tôi xin lỗi... – Lần đầu tiên nghe giọng anh qua điện thoại, Hiểu Khê hơi lúng túng.

- Ừ, nhớ ăn uống đầy đủ.

Xong Nhậm Cơ tắt máy, Hiểu Khê càng thấy áy náy hơn với anh, cô ném điện thoại lên gối rồi nằm ngữa ta giường, ôm đầu tự trách bản thân.

Vài ngày tiếp theo, Nhậm Cơ vẫn không đến căn hộ của Hiểu Khê, nên cô càng chắc chắn là anh đang giận, rất giận, càng nghĩ càng bực mình, đâu phải cô muốn hiểu lầm anh đâu, nếu lúc đó anh phủ nhận ngay thì đâu có kéo theo nhiều hệ lụy như thế này.

Sau tết, dần dần mọi người bắt đầu đổ xô về Thượng Hải để tiếp tục công việc mưu sinh, chị em Sảo Sảo cũng vừa đến căn hộ, liền mang quà tết ở quê nhà sang tặng Hiểu Khê, cả ba người trò chuyện rất vui về thời gian nghỉ lễ. Đến tối muộn, Hiểu Khê mới về phòng ngủ, sau khi dọn dẹp hết mọi thứ trong nhà, nằm trên giường thẫn thờ gần khuya thì cô mới ngủ.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê thay vội chiếc váy công sở màu trắng ngà kín đáo, đứng trước gương chỉnh lại tóc, nhìn mái tóc xoăn vừa dài ra thêm một chút, Hiểu Khê muốn cắt ngắn nó quá, nhưng lúc trước mẹ không cho, vì tóc cô xoăn tự nhiên lại rất đẹp, mẹ muốn cô để tóc dài, sau này làm cô dâu lại đẹp hơn. Bây giờ, Hiểu Khê đã dần nguôi ngoai và chấp nhận việc không còn mẹ bên cạnh, cô sẽ tự lập để bản thân không bị ai bắt nạt nữa.

Vừa đến công ty, chị Ninh Hạ đang tay xách nách mang các món quà tết mang từ Trùng Khánh sang để làm quà cho mọi người, Hiểu Khê vội giúp chị ấy cầm bớt. Vào phòng ban, Adam đang ngồi tán gẫu cùng các đồng nghiệp khác, thấy hai người mới vào liền quay sang hỏi.

- Xem này, Ninh Hạ đáng yêu của phòng Tài chính sắp đính hôn rồi, còn khoe nhẫn trên mạng nữa...chú rể đâu...

- Này nhé, không có trêu em nhé, em sẽ không mời Adam đến đám cưới của em đâu đấy. – Ninh Hạ vừa đặt đống đồ lên bàn vừa nói.

- Nghỉ tết vui không Hiểu Khê? - Chị Isa chồm qua nhìn cô.

- Em cũng bình thường thôi ạ, còn mọi người thì sao ạ? - Hiểu Khê hỏi lại.

- Không vui chút nào, chị vẫn chưa có bạn trai, dù đã xem mắt hơn 10 lần...hu hu...- Chị Isa cảm thán.

Sau đó, Ninh Hạ chia quà cho mọi người trong phòng, Adam thì vẫn trêu mọi người, Hiểu Khê mỉm cười cảm ơn khi nhận được quà tết của mọi người tặng. Phó quản phòng Marketing vừa lúc xuất hiện ngay cửa, ông ấy gõ nhẹ lên cửa kính để nhắc mọi người mau đến phòng họp lớn ở tầng bảy. Mọi người trong phòng Tài chính vội vàng chuẩn bị gấp tài liệu cần thiết để đi họp. Vừa đi vừa trao đổi công việc với nhau, tất cả đều thắc mắc không biết mới ngày đầu năm đi làm lại thì họp về vấn đề gì nhỉ.

Phòng họp lớn ở tầng bảy rất lớn, có thể chứa hơn 100 người cùng lúc, Hiểu Khê tìm được chỗ ngồi gần lối đi xuống hội trường chính, chị Isa ngồi bên cạnh.

- Chị nghe Adam bảo là hình như hôm nay có thông báo về vị trí Tổng giám đốc của Sichuan, không biết có ảnh hưởng gì đến vị trí làm việc của chúng ta không?

- Em nghĩ là có đấy, sát nhập Sichuan vào tập đoàn FAURECIA thì tất nhiên sẽ phải cải cách lại nhân sự, chuyến này không biết có qua không? – Ninh Hạ ngồi bên cạnh nói.

Nghe hai người kia trao đổi, Hiểu Khê cũng dần hiểu ra vấn đề, nếu vậy thì cô phải cố gắng hơn mới được, không thể để mất công việc tốt hiện tại. Rất nhanh thì cả hội trường đã chật kín nhân viên của Sichuan từ tất cả các phòng ban. Sau đó liền có một nhóm lãnh đạo cấp cao đi vào, lễ tân đứng ngay lối vào để giữ cửa mở, giám đốc, phó giám đốc, trưởng quản chính của các bộ phận lần lượt bước vào, nhưng họ chưa ngồi vội, vẫn đang đứng nhìn về phía cửa lớn đang mở. Khoảng 2 phút sau thì đã thấy một bóng dáng quen mắt đi lướt qua bên ngoài hành lang, Nhậm Cơ bước nhanh vào bên trong giữa trung tâm, Y Vân đi ngay sau lưng anh, cầm theo rất nhiều tài liệu, và có thêm một người khác nữa. Bọn họ vội vàng cẩn trọng cúi chào bắt tay với Nhậm Cơ, chờ anh ngồi xuống trước. Hiểu Khê ngồi khá xa trung tâm, cô giương mắt nhìn về phía Nhậm Cơ, lúc này anh như người xa lạ hoàn toàn, khó gần và có cảm giác bức bối vô cùng.

Sau một loạt giới triệu và trình bày lý do của cuộc họp hôm nay, tiếng xì xầm bắt đầu nổ ra, tin tức Sichuan bị FAURECIA mua lại 70% cổ phần trước tết là chưa đúng, hiện FAURECIA đã mua đứt Sichuan, trở thành một chi nhánh trực tiếp chịu sự quản lý và điều hành của tập đoàn FAURECIA. Ai cũng thấp thỏm lo lắng về vị trí công việc của bản thân, tất cả sẽ phải trải qua kỳ thi công chức một lần nữa, FAURECIA chỉ giữ lại những người có năng lực làm việc thật sự.

Mang theo tâm trạng không tốt, Hiểu Khê cùng mọi người quay lại phòng làm việc, Adam liền tập hợp mọi người lại rồi nói.

- Sắp tới có kỳ thi công chức, mọi người phải cố gắng nhiều hơn nữa, nếu không sẽ mất cơ hội thăng tiến trong công việc, được làm trong FAURECIA là ước mơ của biết bao nhiêu người đó.

Làm sao đây, Hiểu Khê ngước mắt nhìn mọi người, những người ở đây thâm niên làm việc đều trên bảy năm, một người mới vào làm được hơn ba năm như cô liệu có thể vượt qua không? Nếu thế thì cô phải bắt đầu lại công việc mới sao, không muốn một chút nào, Hiểu Khê thở dài ra một hơi rồi lại tập trung làm việc.

Đến trưa, Ninh Hạ kéo tay Hiểu Khê xuống căn tin, nhưng cô từ chối, vì bây giờ cô đang mệt trong người, cảm giác như cả người đang rã rời, lại rất chóng mặt. Nhờ chị ấy mua cái bánh sandwich và hộp sữa giúp, Hiểu Khê kê tay lên bàn, cô gục đầu xuống nhắm mắt ngủ một chút. Một bàn tay ai đó vừa đặt lên vai, Hiểu Khê giật mình ngóc đầu nhìn lên, cô hét lên trong suy nghĩ, ôi mẹ ơi... Nhậm Cơ đang đứng nhìn cô, sao anh lại đứng đây, không sợ bị mọi người nhìn thấy sao. Nhưng trong phòng Tài chính lúc này chỉ còn một mình cô ở lại, mọi người đã đi ăn trưa hết rồi.



- Sao không đi ăn cơm?

- Tôi...tôi không muốn ăn, anh làm tôi giật thót tim... – Hiểu Khê hơi tránh bàn tay của anh.

- Sợ tôi sao phải tránh? - Nhậm Cơ nhíu mày.

- Không phải... tôi sợ người khác nhìn thấy, anh mau đi đi... – Hiểu Khê nhỏ giọng nói.

- Coi chừng tôi đấy.

Để lại lời đe dọa xong, Nhậm Cơ liền rời khỏi phòng Tài chính, Hiểu Khê ngơ ngác nhìn anh, bảo cô coi chừng mà coi chừng cái gì, coi chừng anh sao? Con người này lạ lùng thật, trở mặt còn hơn bánh tráng nữa. Đến tối, Hiểu Khê mới được tan làm, cô lê từng bước chân nặng trĩu đi về chung cư, thời tiết sang xuân giờ cũng dễ chịu hơn rất nhiều, không còn lạnh lẽo như mấy tháng trước nữa.

Về đến căn hộ, Hiểu Khê lấy nhiệt kế ra đo thử thì biết bản thân đang bị sốt gần 38 độ, hèn gì cô khó chịu như vậy, tìm thuốc hạ sốt uống vào trước, xong cô nấu vội ly miến khoai lang chị Ninh Hạ cho lúc sáng. Không cảm nhận được vị gì cả, ăn thêm vài đũa cho có, Hiểu Khê về phòng nằm ngủ. Tiếng cửa phòng mở cũng không làm cô thức dậy, Nhậm Cơ đặt hộp đựng bánh bao Tiểu Long nổi tiếng lên bệ bếp, anh nhìn ly miến còn đang nóng bên cạnh, xong mở cửa phòng ngủ, thấy Hiểu Khê đang nằm sấp ngủ say trên giường, không kịp cởi áo khoác.

- Hiểu Khê, làm gì chưa ăn xong lại ngủ như thế?

Nghe có người gọi tên, Hiểu Khê giật mình, nhưng mà bây giờ cô đang rất mệt mỏi, chỉ đành xoay mặt lại nhìn anh.

- Đang bệnh, anh đừng làm loạn...khi nào hạ sốt tôi dậy...

- Hiểu Khê...Hiểu Khê...uống thuốc chưa?

Cô ngủ mất rồi, Nhậm Cơ có hỏi gì cô cũng gật gật đầu làm vẻ đã nghe, nhưng thật ra là cô đang ngủ mê. Anh giúp cô cởi áo khoác ra trước, xong xoay người để Hiểu Khê nằm ngữa ra cho dễ thở, đưa tay sờ lên trán thì thấy rất nóng. Anh ra ngoài thì thấy nhiệt kế, vỉ thuốc hạ sốt và ly nước đang nằm cạnh nhau trên đầu tủ lạnh. Quay lại phòng ngủ, Nhậm Cơ cởi áo vest ra đặt lên ghế gần bàn làm việc, xong anh nhẹ nhàng nằm xuống giường bên cạnh Hiểu Khê, ôm lấy cô. Chắc chắn khi thức dậy, Hiểu Khê nhất định sẽ chửi xối xả vì hành vi này, nhưng anh không quan tâm lắm, đâu phải lần đầu bị mắng là tên điên.

Đúng như Nhậm Cơ nghĩ, trời vừa tờ mờ sáng là anh đã bị Hiểu Khê dùng chân đá ngã khỏi giường, lý do không phải vì ôm cô, mà vì tay anh không để yên được, phải sờ soạng lung tung nên mới bị đá. Mặc kệ Hiểu Khê đang càm ràm gì đó, Nhậm Cơ mò lên giường lại, anh kéo chăn qua đầu rồi lại ngủ. Ôm bực tức, Hiểu Khê đi ra khỏi phòng ngủ, cô thấy hộp bánh bao trên bệ bếp, tâm trạng bực bội như chiếc bong bóng bị xì hơi, cô đặt bánh vào nồi hấp lại rồi mới quay về phòng lấy đồ đi tắm.

Đứng dưới làn nước ấm áp, Hiểu Khê vẫn mãi suy nghĩ về người đang nằm ngủ trong phòng kia, Nhậm Cơ không hẳn là người tốt, nhưng chắc chắn anh không phải người xấu. Việc anh đến rồi đi rất tùy ý, cũng chưa có lời nói gì quá đáng, thi thoảng hay làm cô giật mình như việc lúc trưa anh đột ngột xuất hiện ngay chỗ bàn làm việc của cô. Nhưng Nhậm Cơ không phải người đàn ông bình thường như những người đồng nghiệp của cô, anh là tổng giám đốc của FAURECIA, hiện cũng là ông chủ của cô, nếu qua lại quá thân thiết chắc sẽ không kiềm lòng được mà thích anh.

Lúc Hiểu Khê đặt mấy chiếc bánh vào hộp giữ nhiệt để mang đi làm thì Nhậm Cơ vẫn đang ngủ, cô đánh thức thì anh bảo đừng làm phiền, một lát anh còn phải đến Faurecia. Hiểu Khê lấy áo khoác xong rời khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp Sảo Sảo cũng vừa ra khỏi phòng.

- Tối hôm qua bạn trai cậu ghé thăm hả, khuya quá trời làm mình tưởng ăn trộm.

- À...chỉ là bạn thôi, bạn thân...chứ không phải bạn trai mình đâu. – Hiểu Khê chột dạ.

- Bạn cậu là người mẫu hả, cao thật đấy, có bạn gái chưa? - Sảo Sảo sáng rực hai mắt, vội hỏi lại.

Hiểu Khê càng chột dạ hơn, nếu nói Nhậm Cơ chưa có bạn gái thì Sảo Sảo hỏi gì nữa rồi cô biết nói sao, còn nếu nói anh có bạn gái rồi mà nữa đêm còn đến phòng cô thì lại càng không đúng đạo đức.

- Anh ấy có bạn trai rồi... - Vừa thốt ra câu này, Hiểu Khê cũng hoảng hốt không kém, lỡ mà đến tai Nhậm Cơ chắc anh bóp cổ cô mất.

- Uổng thế trời...Anh ấy nhìn hấp dẫn thật sự. – Sảo Sảo lắc đầu tiếc nuối.

- Thôi, mình đi làm đây, tạm biệt cậu trước nha. – Hiểu Khê vội chào cô bạn.

- Rồi, tạm biệt cậu Hiểu Khê. - Sảo Sảo vẫy tay và nói.

Đi bộ từ chung cư đến công ty không xa, thời tiết dần ấm lên thật thích, Hiểu Khê thong thả bước trên lề đường, nhiều anh chàng đi lướt qua đều phải nhìn cô vài lần. Nhờ lần suýt bị Nhậm Cơ tiễn lên thiên đường thì bây giờ mỗi lần băng qua đường, Hiểu Khê đều phải ngó nghiêng thật kỹ, nhưng đó là cô làm như thế, chứ người khác thì không. Đang chạy vội qua đường, nghe tiếng còi xe sát bên tai, Hiểu Khê quay lại nhìn thì suýt nữa là tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực, chiếc ô tô màu trắng kia đang muốn vượt qua làn đường cho người đi bộ, chỉ một chút nữa thôi là đụng trúng cô rồi. Vì bị giật mình, Hiểu Khê định xoay người để tránh thì đôi giày cao gót dưới chân bị nghiêng làm cô suýt té ra đường, cảm giác đau nhói ở cổ chân liền truyền đến ngay lập tức. Hiểu Khê thốt lên trong đầu, trật chân rồi, mấy hôm nay cô gặp nhiều chuyện xui rủi thật sự, Hiểu Khê vội giơ tay về phía tài xế chiếc ô tô trắng, cô cười gượng gạo rồi từ từ đi về phía đừng bên kia, đau chết đi được...

Cô vừa cúi đầu định cởi giày ra khỏi chân thì liền cảm thấy có ai đó vừa đỡ lấy vai cô, Hiểu Khê ngẩng đầu lên nhìn, anh chàng này thật sự rất điển trai, áo sơ mi trắng cùng quần âu bảnh bao, giúp Hiểu Khê đi sang bên đường xong thì anh cũng nhanh chóng quay lại xe lái đến chỗ đậu gần nơi cô đang đứng, xong mới quay lại.

- Xin lỗi, tôi gấp quá, cô không sao chứ?



- Không sao, do tôi cũng không chịu nhìn đường, làm phiền anh quá. – Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh chàng.

- Để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra cổ chân trước... – Anh chàng vội nói.

- Không sao, cùng lắm là trật tí thôi, lát tôi đến chỗ làm dùng miếng dán là hết thôi, anh gấp thì cứ đi đi. - Hiểu Khê vội đáp.

- Cô làm việc ở đâu, tôi đưa cô đến đó cho nhanh, chứ chân cô đi nữa sẽ đâu hơn đấy. – Anh chàng cúi đầu nhìn cổ chân của Hiểu Khê.

Từ đây đến Sichuan cũng phải gần 2km nữa, đi bộ bằng cái chân này thật sự không ổn, Hiểu Khê đành nhờ vả người này.

- Tôi làm việc ở Sichuan, nếu tiện đường anh đi thì cho tôi đi nhờ...

- Trùng hợp quá, tôi cũng đến Sichuan để làm việc ngày hôm nay, cô ở bộ phận nào? – Anh chàng kia vui vẻ hỏi lại.

- Tài chính, nhưng nhìn anh lạ mắt lắm, anh mới đến hôm đầu tiên sao? - Hiểu Khê hỏi.

- À, tôi là quản lý nhân sự của FAURECIA, hôm nay tôi phải đến đó để kiểm tra danh sách nhân viên. – Anh chàng trả lời.

- Xin chào...làm phiền anh giúp đỡ rồi. – Hiểu Khê vội cúi chào người trước mặt.

- Lên xe đi, để tôi giúp cô.

Vừa giúp Hiểu Khê ngồi vào xe, anh chàng kia cũng nhanh chóng đi vòng đầu xe về phía ghế lái, thắt dây an toàn xong, anh mới khởi động xe và rời đi.

- Tôi họ Tiêu, đầy đủ là Tiêu Xán, còn cô?

- Sở Hiểu Khê, anh gọi tôi Hiểu Khê được rồi.

Nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, Tiêu Xán mỉm cười, tưởng đâu sáng ra gặp chuyện không may rồi, không ngờ lại gặp người đẹp, lại còn chung đích đến.

- Cô Hiểu Khê làm việc ở Sichuan lâu chưa?

- Tôi chỉ mới làm ở đấy hơn ba năm thôi, vẫn rất kém so với mọi người trong công ty. – Hiểu Khê trả lời.

- Cô lo lắng cho đợt kiểm tra công chức sắp tới à? – Tiêu Xán quay sang nhìn cô, xong lại nhìn về phía trước.

- Ai cũng lo lắng hết, không riêng gì tôi, rất khó để tìm được một công việc tốt ở Thượng Hải mà. – Hiểu Khê nhìn anh rồi đáp.

- Cố gắng lên, nhất định sẽ làm được.

Đến trước cửa công ty, Hiểu Khê gật đầu cảm ơn Tiêu Xán rồi cô đẩy cửa xe ra, nhịn đau bước xuống. Adam cũng vừa mới đến, thấy Hiểu Khê đi không vững liền vội đỡ lấy.

- Em sao thế, sáng ra chụp ếch ở đâu hả?

- Đừng có trêu em, Adam, giúp em đi về chỗ làm việc đi... - Hiểu Khê nhăn mặt năn nỉ Adam giúp đỡ.

- Anh sẽ tính phí cắt cổ...ha ha. – Adam trêu cô.

Nhìn theo dáng vẻ của Hiểu Khê khuất vào trong thang máy, Tiêu Xán cười nhẹ rồi lái xe vào tầng hầm.

Sau khi dán miếng giảm đau lên cổ chân, Hiểu Khê mới thấy dễ chịu hơn, hôm nay xem ra cô phải ngồi yên một chỗ rồi, có đi đâu thì phải bám tường mà di chuyển, chị Isa đá đôi dép lê của chị ấy sang cho Hiểu Khê mượn, cô cười cảm ơn chị rất nhiều. Adam quay lại với một đống hồ sơ nhân viên trong tay, phát cho mỗi người một bản để điền lại tất cả thông tin lý lịch của bản thân, đầu giờ chiều sẽ thu lại và nộp lên quản lý nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau