Lạc

Chương 7: Thi Công Chức Và Tỏ Tình

Trước Sau
Buổi tối tan làm, chân vẫn còn khá đau, nhưng không muốn làm phiền mọi người nên Hiểu Khê cố ngồi lại đến cuối cùng, cô vừa đi vừa bám vào tường để bước từng bước nhỏ, tay còn lại thì cầm theo đôi giày cao gót. Ra đến trước cửa công ty, cô định bắt taxi về chung cư, nhưng mà lại thấy Tiêu Xán vừa lúc cũng xuất hiện. Anh vừa xuống xe liền đi thẳng đến chỗ Hiểu Khê đứng.

- Tôi chờ cô nãy giờ, để tôi đưa cô về.

- À, không cần đâu, tôi sẽ đón taxi về, anh không cần phải đưa tôi về. – Hiểu Khê vội xua tay từ chối.

- Không được, cũng vì tôi mà chân cô bị trật, để tôi đưa cô về thay cho lời xin lỗi. – Tiêu Xán nói.

- Được rồi, anh không cần xin lỗi gì đâu, tôi thật sự ổn mà, anh mau về đi. - Hiểu Khê mỉm cười giải thích.

- Thôi, để tôi đưa cô về, cũng khá trễ rồi, nhanh đi.

Không cho Hiểu Khê từ chối, Tiêu Xán liền đỡ lấy vai cô và đi về phía xe của anh, giúp cô ngồi vào trước cẩn thận xong anh đi nhanh về phía ghế lái, Hiểu Khê ngại ngùng nhìn anh. Tiêu Xán chỉ cười rồi khởi động xe.

- Cô ở đâu để tôi biết đường?

- Anh đưa tôi đến gần chung cư Tân Viên được rồi, làm phiền anh quá, thật xin lỗi. – Hiểu Khê nói.

- Cô đừng khách sáo, chân cô đỡ đau chưa?

Vừa hỏi Tiêu Xán vừa quay sang nhìn nhanh Hiểu Khê, cô rất đẹp, cũng rất nhã nhặn. Đúng kiểu phụ nữ anh thích, không biết đã có bạn trai hay chưa, Tiêu Xán thầm nghĩ.

- Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh Tiêu.

Khoảng 10 phút thì Tiêu Xán đưa cô về đến gần chung cư, nhưng Hiểu Khê không muốn người khác biết nơi cô ở nên không trực tiếp nói rõ, Tiêu Xán nhanh chân xuống xe đi vòng lại mở cửa xe giúp cô, đỡ tay Hiểu Khê bước ra khỏi xe. Anh định mở lời đưa cô lên nhà, thì Hiểu Khê từ chối ngay, biết ý nên Tiêu Xán chỉ cười rồi vẫy tay tạm biệt cô.

Chờ xe của Tiêu Xán hòa lẫn vào dòng xe tấp nập trên đường xong, Hiểu Khê mới quay lại lối đi vào chung cư, cô đang đứng chờ thang máy, thì tự nhiên cảm thấy có luồng không khí lạnh lẽo sau lưng, đã sang tháng hai rồi, thời tiết cũng ấm áp rồi mà.

- Vui vẻ thế?

Giọng nói trầm thấp này truyền đến ngay trên đỉnh đầu, Hiểu Khê giật thót cả tim quay lại nhìn. Khuôn mặt và biểu cảm trên mặt Nhậm Cơ lúc này rất khó ở, cả người đằng đằng sát khí, thang máy mở ra, Hiểu Khê liền khập khiễng bước vào. Nhậm Cơ cũng thuận thế đi vào cùng, mặt vẫn khó ở, nhưng anh vẫn giữ cánh tay Hiểu Khê để cô đứng vững hơn, lúc này mới nhìn thấy miếng dán giảm đau trên cổ chân của cô. Vào đến căn hộ, Nhậm Cơ vẫn đỡ lấy Hiểu Khê để cô ngồi xuống ghế sofa trước, xong anh mới hỏi.

- Làm gì bị đau ở chân?

- Suýt bị xe ôtô va trúng. – Hiểu Khê vừa nắn cổ chân vừa nói.

- Đi đứng không chịu nhìn đường.

Tuy bị anh trách, nhưng Hiểu Khê không nói lại, anh cởi áo khoác và áo vest treo lên trước, xong xắn tay áo nấu cơm, Hiểu Khê định đứng dậy giúp đỡ nhưng anh chê cô đứng không vững, làm phiền đến không gian bếp. Anh xào nấu vài món cơ bản rồi mang đến chỗ bàn ăn, Hiểu Khê vừa động đũa vào món thịt xào cay, cô liếc mắt nhìn Nhậm Cơ, thấy anh cũng đang nhăn mặt, đồ ăn mặn quá, món nào cũng mặn.

- Ăn đi, ăn nhiều cơm vào.

Không muốn làm Nhậm Cơ xấu hổ, Hiểu Khê đành ngậm ngùi ăn cơm, thi thoảng gắp một chút thức ăn để tìm lại vị giác trên đầu lưỡi. Anh vừa ăn xong một chén cơm, lại nhăn mặt nhìn tới thức ăn xong tự lắc đầu chê bai.

Vừa tắm xong, Hiểu Khê thoải mái ngã lưng ra giường, Nhậm Cơ cũng vừa tắm, anh mở cửa đi vào thì thấy Hiểu Khê mặc váy mà nằm hớ hênh trên giường. Thấy vậy, anh hắng giọng một cái, Hiểu Khê vội vàng kéo chăn đắp lên người. Anh ngồi xuống giường, rồi nói:

- Đưa chân đây.

- Làm gì mới được? – Hiểu Khê vừa hỏi vừa thò chân bị đau của cô ra khỏi chăn.

Không nhận được câu trả lời, mà nhận được cái vặn cổ chân đau điếng đến từ Nhậm Cơ, bị đau điếng, Hiểu Khê vừa hét vừa đánh vào tay anh, Nhậm Cơ giảm lực tay lại, anh xoay xoay cổ chân Hiểu Khê rồi đứng dậy lấy miếng dán giảm đau cho cô.

- Lắc cổ chân xem bớt đau chưa?

Lúc nãy thật sự rất đau, nhưng giờ thì đã không còn đau nhiều nữa, Hiểu Khê liếc xéo anh rồi quay người vào tường. Nhậm Cơ tắt đèn xong nằm xuống bên cạnh Hiểu Khê, lúc nãy thấy cô đứng vẫy tay với chiếc ô tô màu trắng, anh liền có cảm giác khó chịu ra mặt, như bị người khác tranh đoạt mất thứ gì của bản thân. Xong lại thấy Hiểu Khê khập khiễng đi vào chung cư, anh mới biết cô bị trật khớp chân, anh lại không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Hôm sau, Hiểu Khê thức dậy đã không thấy Nhậm Cơ, hình như anh vừa mới rời đi, chỗ anh nằm vẫn còn hơi ấm và mùi hương thoang thoảng của anh. Chân cũng không còn đau như hôm qua nữa, nhìn áo khoác và đồ vật linh tinh anh để quên trong phòng, Hiểu Khê bất giác thấy rung động, nhưng ngay lập tức, cô đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt, tỉnh táo lên. Hôm nay chơi lớn, bắt taxi đi làm, chờ hết đau hẳn chân rồi sẽ đi bộ tiếp.

Rất nhanh, thì kỳ thi công chức đã bắt đầu diễn ra, vừa đến phòng làm việc, Hiểu Khê đã thấy mọi người đang ráo riết chuẩn bị, ai cũng vò đầu bứt tai ôn lại những kiến thức chuyên môn của vị trí làm việc, Hiểu Khê hơi ngơ ngác một chút, cô vừa ngồi xuống ghế, Ninh Hạ liền quay sang hỏi:



- Nhìn mặt em ngơ ngác thế, ôn tập gì chưa đấy?

- Ôn gì ạ, em tưởng là chỉ kiểm tra năng lực làm việc của chúng ta thôi... – Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào chị ấy.

- Em có biết là một lát chúng ta sẽ phải vào kiểm tra từng người không, nếu em đạt bài đầu tiên thì sau đó sẽ tiếp tục đến các bài kiểm tra khó hơn, em mau ôn kỹ lại các kiến thức đi... – Ninh Hạ nói xong lại cắm đầu vào tài liệu.

Lần đầu tiên Hiểu Khê biết đến kỳ thi công chức kiểu này, xem ra lần này Faurecia chỉ giữ lại những người giỏi toàn diện thôi, mà kêu cô ôn tập mà ôn gì đây nhỉ? Adam vừa quay lại với mớ tài liệu trên tay, anh gõ nhẹ lên cửa phòng rồi nói to.

- Mau đi thôi, phòng Marketing sắp xong rồi mọi người ơi, nhanh chân lên tầng 22 vào phòng họp nhé.

Nghe Adam thông báo xong, mọi người liền vội vàng chỉnh trang lại trang phục, tóc tai cho gọn gàng, xong cầm theo một hai cây bút, Hiểu Khê cũng làm theo, gần 20 người phòng Tài chính lần lượt kéo nhau đi. Vừa ra khỏi thang máy, đã thấy nhân viên phòng Marketing đang nháo nhào cả lên, người thì thở dài, người thì ôm đầu bứt tóc, ai cũng lo lắng không thôi. Vừa đảo mắt nhìn một vòng, Hiểu Khê liền thấy Tiêu Xán đang ngồi ngay giữa trung tâm phòng họp, anh diện bộ suit nâu thật bảnh trai.

Những người hôm nay chịu trách nhiệm giám sát đều là các quản lý cấp cao của FAURECIA cử đến, sau khi tất cả đã ổn định vị trí, một người nữ cầm một số tập hồ sơ đến phỏng vấn sơ lược từng người trước, Adam được hỏi trước, những câu hỏi cơ bản như tên tuổi, tốt nghiệp đại học nào, chuyên ngành và thành thạo bao nhiêu ngoại ngữ. Đến lượt Hiểu Khê, khi nghe cô giới thiệu về bản thân, Tiêu Xán nhìn cô chằm chằm, sau khi trả lời xong, cô được hướng dẫn đến một vị trí khác, cách xa những người còn lại. Một người khác chịu trách nhiệm đưa bài thi đến, vì Hiểu Khê thông thạo ba ngoại ngữ nên bài thi của cô đặc biệt nhiều hơn người khác rất nhiều, toàn bộ là những câu hỏi về những vấn đề phát sinh trong kinh doanh, tài chính, cách xử lý, phương án khắc phục và dự trù, viết tay hoàn toàn.

- Sở Hiểu Khê, vì cô phải hoàn thành ba bài kiểm tra bằng ba ngoại ngữ nên sẽ được cộng thêm 10 phút làm bài.

Nghe thông báo xong, Hiểu Khê liền lập tức mở tập tài liệu tiếng Anh ra trước, đọc thật kỹ đề, khó thật sự, cô tập trung phân tích rồi viết lại ý kiến. Những người khác cũng cắm đầu cắm cổ viết, tiếng lật giấy xào xạc, Hiểu Khê không nghĩ là lại khó như thế, các câu hỏi còn khó hơn lần bị Nhậm Cơ làm khó ở FAURECIA, mỗi ngoại ngữ là những câu hỏi khác, không bị trùng nhau.

Kết thúc kiểm tra, nhân viên giám sát liền thu hết tất cả bài viết của mọi người, Hiểu Khê cũng đồng thời đặt bút xuống, không cần thêm 10 phút kia. Phòng ban Tài chính vừa ra khỏi phòng họp lại đến Phòng Sale bước vào, khi ra tới ngoài hành lang, Adam thở dài ra kể lể:

- Biết vậy anh nói chỉ thành thạo tiếng Anh là được rồi, thêm tiếng Pháp làm chi để rồi đọc câu hiểu câu không, đợt này chắc toang thật rồi...

- Em đọc hiểu hai ngoại ngữ đó, mà em không biết trả lời sao cho đúng, phức tạp quá. - Chị Isa đi bên cạnh Hiểu Khê nói.

- Chị cũng vậy, đọc thì hiểu câu hỏi nhưng viết thì không đủ ý, em thế nào Hiểu Khê, em làm hẳn ba bài, nhiều hơn tất cả mọi người mà lại nộp cùng giờ, em hay thật đấy. – Ninh Hạ hỏi.

- Em biết gì thì viết nấy thôi ạ, em cũng không biết nhiều về các mảng khác. – Hiểu Khê vội nói.

Quay lại phòng làm việc, ai cũng tỏ vẻ chán chường, Hiểu Khê còn lo lắng hơn, không biết những câu trả lời của cô trong bài kiểm tra này có sai sót hay thiếu đủ gì nhiều không nữa?

Buổi tối tan làm, Hiểu Khê tranh thủ đi mua một vài thứ linh tinh của cô, khi vừa ra khỏi siêu thị liền nghe tiếng ai đó gọi tên cô.

- Hiểu Khê, xin chào.

- A...Chào anh Tiêu Xán, anh cũng đến đây ạ? – Hiểu Khê vừa ôm túi đồ trên tay vừa hỏi.

- Không phải, chỉ muốn hỏi thăm cô thôi, cả tuần không gặp nên định mời cô đi uống cafe. – Tiêu Xán liền nói.

- Vâng...nhưng mà đang diễn ra cuộc thi công chức, chúng ta gặp riêng như thế này có ổn không? Tôi sợ người khác nhìn thấy lại hiểu lầm... – Hiểu Khê ấp úng nói.

- Ừ nhỉ, tôi quên mất, thế nếu có kết quả rồi thì cô sẽ đi ăn tối với tôi, được không? – Tiêu Xán vừa nói xong liền lộ ra biểu cảm ngượng ngùng.

Nhìn người trước mặt, Hiểu Khê cũng khá phân vân, cảm thấy hai người chưa hẳn gọi là bạn bè để có thể mời nhau bữa tối, cô chỉ mới gặp anh hai ba lần, nghĩ vậy Hiểu Khê liền nói.

- Vâng, để khi nào cũng được, bây giờ tôi phải về, chào anh nhé.

- Để tôi đưa cô về, Hiểu Khê? – Tiêu Xán vội đuổi theo.

- À, sắp đến nơi tôi ở rồi, không làm phiền anh nữa, anh về cẩn thận nhé. – Hiểu Khê mỉm cười vẫy tay về phía Tiêu Xán.

Xong cô bước thật nhanh để về chung cư Tân Viên, vừa đi vừa ngẫm nghĩ linh tinh về mọi thứ, vào đến thang máy, cô nhấn chọn tầng chín rồi đi lên. Vừa vào phòng liền thấy Nhậm Cơ đã ở đây từ sớm, anh ngồi trong phòng ngủ, màn hình máy tính đang mở, còn anh thì ngồi nói chuyện điện thoại, hình như là tiếng Ý. Cất gọn hết đồ mới mua, Hiểu Khê đi vào phòng ngủ.

- Cả nữa tháng nay không thấy anh, giờ lại đùng đùng xuất hiện ở nhà tôi, cũng tự nhiên vừa thôi chứ.

Vừa dứt lời, Hiểu Khê lại phải cúi người lấy chiếc áo khoác của anh đang nằm trên giường treo lên. Nhậm Cơ tắt điện thoại, anh đặt lên bàn xong mới tắt máy tính của anh.

- Tôi đi công tác, nghe nói hôm nay cô làm kiểm tra à?

- Khó chết đi được, tôi nghĩ chắc tôi xong đời rồi, tạm biệt anh trước vậy. – Hiểu Khê ngồi phịch xuống giường.



- Thiếu tự tin như vậy sao ? – Nhậm Cơ xoay ghế lại nhìn cô.

Ngậm ngùi gật đầu đồng ý câu nói của anh, Hiểu Khê liền trách anh.

- Tại sao phải làm gắt như thế chứ, anh là muốn triệt đường thăng tiến của mọi người ở Sichuan à?

- Tôi kinh doanh, chứ không phải làm từ thiện, cô phải phân biệt rõ ràng, cô có năng lực thì tôi giữ lại, còn không thì đổi việc mới. – Nhậm Cơ nghiêng người về phía trước, anh nghiêm túc nói.

Nhìn anh lúc này, Hiểu Khê hơi sợ, cô vội đứng dậy định ra khỏi phòng, Nhậm Cơ liền kéo tay cô lại, anh lấy một chiếc túi vải rút dây nhỏ màu ngà ra khỏi túi áo vest, đưa cho Hiểu Khê.

- Mở ra đi.

Nghe Nhậm Cơ nói, Hiểu Khê nhận lấy, cô kéo căng sợi dây rút rồi đổ ra tay, một chiếc vòng tay bạc đính charm và đá rất lấp lánh. Hiểu Khê nhìn chiếc vòng rồi nhìn sang Nhậm Cơ.

- Anh mua cho tôi hả?

- Ừ. – Nhậm Cơ chỉ đáp ngắn gọn như thế xong anh giúp Hiểu Khê đeo chiếc vòng vào tay.

Nhìn chiếc vòng trên tay, Hiểu Khê đưa lên ngắm nghía, còn khen gu thẩm mỹ của Nhậm Cơ tốt, khi cô hỏi giá chiếc vòng thì anh không nói, chỉ bảo rất rẻ, không đáng bao nhiêu. Cô càng hỏi thì anh càng lờ đi, chỉ bảo cô mau đi nấu bữa tối, còn anh thì tiếp tục làm việc. Để cảm ơn vì chiếc vòng, Hiểu Khê liền nấu mì Trùng Khánh và há cảo chiên vào bữa tối nay, cô tập trung nấu thật nhanh. Nghĩ đến những món ăn mặn chát của Nhậm Cơ nấu lần trước, Hiểu Khê quyết tâm không để anh sử dụng bếp của cô thêm một lần nào nữa.

Mùi mì thơm nức mũi, Hiểu Khê vừa cho mì vào hai bát xong liền bưng sang cho chị em Sảo Sảo, cô không quên dặn Nhậm Cơ ngó há cảo giúp cô, để không bị khét. Vào phòng của Sảo Sảo, Hiểu Khê đặt khay đựng hai bát mì xuống bàn, xong cô hỏi.

- Hai chị em cậu sống ở đây thấy được chứ?

- Rất tốt, phòng hơi nhỏ nhưng không sao, ở Thượng Hải tìm được căn hộ như thế này là đã rất tốt rồi, cảm ơn mì của cậu nha. - Sảo Sảo cười và nói.

- Mì thơm quá, mấy lần trước đồ ăn chị mang sang đều rất ngon, cảm ơn chị Hiểu Khê. – Tiểu Tuệ vừa nói liền đứng dậy lấy đũa.

- Vậy hai người ăn mì nhé, mình về đây.

Tạm biệt hai chị em họ xong, Hiểu Khê cầm khay đi về phòng, vừa vào cửa liền thấy Nhậm Cơ đang đứng chiên há cảo, anh càm ràm vì cô đi quá lâu. Mới 5 phút thôi đấy nhé, cô dành lại đũa rồi đẩy anh né sang một bên, Hiểu Khê cho phần mì và sốt còn lại ra hai bát, cô luôn để Nhậm Cơ phần nhiều hơn, đặt lên bàn xong mới quay lại vớt há cảo ra đĩa, lấy lọ xì dầu xuống cùng.

Tuy Hiểu Khê hay phàn nàn về anh, thì hầu hết là do anh kiếm chuyện trêu cô trước, không thể phủ nhận việc Hiểu Khê nấu ăn rất ngon, có khi cả dì Tần và đầu bếp ở nhà anh cũng không thể bì được, thấy bát của Hiểu Khê ít thịt, anh liền múc bớt sang cho cô, Hiểu Khê lại múc lại bát anh, khẩu phần ăn của cô chỉ bấy nhiêu là đủ. Nhìn Nhậm Cơ ngồi ăn những món cô nấu, Hiểu Khê thấy rất vui, từ lúc anh đến đây, cô đã vui vẻ hơn rất nhiều, nếu sau này anh không đến nữa, chắc cô sẽ buồn đến chết mất.

Vừa tắt đèn phòng ngủ, Hiểu Khê liền xoay qua nhìn Nhậm Cơ, cô định hỏi, nhưng lại do dự không nói. Nhậm Cơ phải lên tiếng trước.

- Nói đi, chuyện gì, nếu định hỏi mấy câu ngớ ngẩn thì im lặng là tốt nhất.

- Không phải, tôi đã xin lỗi chuyện đó rồi mà, anh cũng quên đi chứ? – Hiểu Khê nhăn mặt đáp.

- Chết cũng không quên nhé. – Nhậm Cơ quay người lại đối diện cô.

- Mai anh có đến Sichuan không? – Hiểu Khê hỏi, cô vừa cử động tay thì chiếc vòng phát ra tiếng kêu nhẹ khi mấy hạt charm va vào nhau.

- Có, mai tôi sẽ đích thân chọn nhân viên. – Nhậm Cơ nắm tay Hiểu Khê, để chiếc vòng không phát ra tiếng động nữa.

- Lỡ tôi mất công việc ở Sichuan, anh còn đến đây nữa không? – Hiểu Khê nhìn anh.

- Vẫn đến, cô và Sichuan không liên quan đến nhau. – Nhậm Cơ nhìn cô.

- Vậy...tôi có thể thích anh không? – Giọng nói của Hiểu Khê rất nhỏ, khuôn mặt cô đã đỏ bừng.

Nghe cô nói, Nhậm Cơ liền phì cười, anh được Hiểu Khê tỏ tình sao, cứ tưởng chỉ có anh mới có cảm giác thích cô chứ, còn chưa biết mở lời thế nào để không khó xử thì cô lại nói trước.

- Được.

- Rồi đó, giờ thì chúc ngủ ngon. – Hiểu Khê nói xong liền xoay lưng lại với anh, cô kéo chăn đắp lên người rồi đi ngủ, thật ra là muốn giấu đi biểu cảm xấu hổ lúc này.

Nhậm Cơ nhìn chằm chằm vào người nằm bên cạnh, anh vừa nghĩ là sẽ được Hiểu Khê lao đến hôn anh hoặc là làm những loại hành vi biểu hiện tình cảm, xong anh liền dụ dỗ cô thân mật, nhưng mà thực tế khác biệt hoàn toàn. Anh thở dài ra một hơi, rồi vươn tay ôm lấy Hiểu Khê, cả hai cùng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau