Lạc

Chương 8: Bước Ngoặt Mới

Trước Sau
Từ sau lần đi Hồ Nam về, cha Hiểu Khê luôn nhắn tin và gọi điện đến hối thúc việc chuyển tiền, Hiểu Khê phát bực nên không trả lời, đây không phải là nghĩa vụ của cô, nếu được đổi họ thì cũng đã sớm đổi từ lâu. Giọng điệu đòi hỏi rất ác ý, nhưng cô không sợ nữa, tất cả đều có giới hạn. Quay lại công ty, sáng sớm đã thấy mọi người tụ tập rất đông ngay màn hình thông báo tin tức của Sichuan, chen nhau xem gì đó, xong lại bàn tán xôn xao, Hiểu Khê cố nhìn thử vào trong xem có gì. Ra là danh sách kết quả kiểm tra lần trước, mỗi phòng ban chỉ giữ lại 15 nhân viên đạt điểm cao nhất, Hiểu Khê vội lướt nhìn bảng kết quả của phòng Tài chính, nhìn từ hạng cuối cùng lên, không thấy tên cô, tiếp tục nhìn lên nữa, cô đứng đầu tiên với điểm số cao nhất, đậu rồi.

Vui mừng, cô vội rời khỏi đám đông, đi một mạch về phía cầu thang để lên phòng Tài chính, vừa đẩy cửa vào liền nghe mọi người chúc mừng, những người bị trượt đều rất buồn, nhưng họ vẫn chúc mừng các đồng nghiệp. Khi hợp đồng làm việc kết thúc thì sẽ không được gia hạn thêm, những người đậu kỳ thi thì sẽ tiếp tục được tái ký hợp đồng làm việc mới với mức lương khác.

- Hôm nay phòng Tài chính đi ăn mừng thôi, ai đi thì báo lại trước đầu giờ chiều để anh chốt danh sách và đặt bàn nhé.

- Em nữa, em muốn uống rượu... – Ninh Hạ lập tức giơ tay.

- Hiểu Khê cũng tham gia đi em, từ lúc em vào công ty đến nay chưa thấy em tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào của công ty đấy. - Chị Isa nói.

- Đúng rồi đấy, em cũng tham gia đi Hiểu Khê. - Một đồng nghiệp nam khác lên tiếng.

Những người còn lại liền hưởng ứng, khuyên Hiểu Khê nên tham gia, thấy mọi người như vậy, cô đành phải đồng ý đi cùng. Tiêu Xán và hai người nhân viên thuộc FAURECIA vừa lúc xuất hiện ngay cửa phòng hành chính, gọi tên Adam và Hiểu Khê đi lên phòng họp. Cả hai vội vàng đi theo ngay.

Vào phòng họp, Tiêu Xán đặt hồ sơ cũng như bài kiểm tra công chức lên bàn, anh dặn việc cho hai nhân viên kia xong liền mời Hiểu Khê và Adam ngồi xuống, xong anh mới giải thích.

- Tổng giám đốc đã kiểm tra rất kỹ, ngài ấy muốn Adam hỗ trợ Hiểu Khê trong việc xử lý các công việc của một quản lý phòng ban.

Nghe Tiêu Xán nói xong, cả hai người kia liền há hốc nhìn nhau, nói vậy có khác gì Adam bị mất vị trí công việc hiện tại.

- Vậy tức là tôi bị điều chỉnh đi vị trí khác sao ạ? – Adam hỏi.

- Không, phòng Tài chính của FAURECIA đang cần quản lý mới, chúng tôi đánh giá cao cô Sở đây, nên cần bồi dưỡng thêm cách làm việc ở vị trí này. - Tiêu Xán nói xong liền đẩy hai báo cáo bổ sung nhân sự đến chỗ hai người họ.

- Vậy tức là tôi phải đổi chỗ làm việc ạ, từ Sichuan sang Faurecia? - Hiểu Khê thắc mắc.

- Đúng, Adam và cô có hai tháng để chuẩn bị, khi đó tổng giám đốc sẽ trực tiếp quyết định mức lương của cô. Bây giờ hai người có thể về làm việc. – Tiêu Xán nói.

- Vâng, cảm ơn anh. – Adam nói.

- Xin chào anh Tiêu, cảm ơn anh. – Hiểu Khê cúi chào.

Ra bên ngoài hành lang, Adam liền chúc mừng Hiểu Khê, muốn vào FAURECIA làm đã khó rồi, không ngờ cô liền được đào tạo bổ sung vào vị trí quản lý. Mọi người trong phòng ban nghe xong đều khen ngợi Hiểu Khê hết lời, làm cô càng lo lắng hơn, không biết có phải Nhậm Cơ giúp đỡ cô hay không, nhưng anh ấy từng nói công việc kinh doanh không phải từ thiện, luôn vạch rõ hai vấn đề.

Buổi chiều tan làm, mọi người đã đứng chờ Hiểu Khê từ nãy giờ, hối thúc cô mau ra trước cửa công ty, Adam liền khoác vai Hiểu Khê, giọng điệu hết sức ngọt ngào.

- Anh đặt nhà hàng gần đây rồi, hôm nay mọi người uống thả ga nhé, xong bắt taxi về cũng được.

- Anh khao thì tụi em hết lòng uống để không phụ lòng anh. – Ninh Hạ cười.

- Ế, không nha, anh chỉ khao 20 chai đầu tiên thôi. – Adam liền lớn giọng nói, xong lại cười.

- Keo quá đi, đãi ăn rồi mà không đãi rượu, anh sẽ không có người yêu đâu. - Chị Isa hùa theo.

- Quá chí lý luôn...ha ha. – Các đồng nghiệp khác nói theo.

Nghe mọi người trò chuyện qua lại, Hiểu Khê chỉ cười góp vui chứ không nói gì, tính cô từ lúc vào công ty luôn kiệm lời nên mọi người cũng đã quen, không cố ý bắt cô phải nói gì nhiều.

Tận khuya, Hiểu Khê mới được tha để đi về, cô chỉ uống nước lọc trong suốt bữa ăn, vì cô không biết uống rượu, mà cũng không thích uống. Nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô vội vàng bước nhanh hơn, trễ quá rồi, hơn một tuần nay Nhậm Cơ không đến, chắc anh lại đi công tác, tối hôm đó, cô chỉ buộc miệng không kịp mà hỏi thẳng như vậy, sẽ nghĩ anh từ chối việc để cô thích anh. Nhưng mà anh lại vui vẻ đồng ý, làm cô ngại ngùng quá không biết phải nói gì. Vừa định vào thang máy, Hiểu Khê đã nghe tiếng Nhậm Cơ truyền đến.

- Về muộn quá đấy, hôm nay đâu phải ngày Sichuan tăng ca.

- Anh làm hết hồn, tôi ...tôi đi ăn uống cùng đồng nghiệp thôi. – Hiểu Khê liếc nhìn anh rồi đi vào thang máy.

- Cả tuần không gặp, không một tin nhắn, sao hôm đấy nói thích tôi. - Nhậm Cơ đứng bên cạnh cô, anh nói nhưng vẫn ngẩng cao đầu.

- Chứ cái người nào đi không nói một tiếng trước nhỉ?

Nghe anh phàn nàn về vấn đề này, Hiểu Khê vặn lại liền, Nhậm Cơ cúi đầu nhìn cô rồi anh im lặng, không trả lời được. Cả hai nhẹ nhàng đi nhanh về phía phòng 97, vừa mở cửa vào, Nhậm Cơ liền tỏ thái độ khó ở. Thấy anh như vậy, Hiểu Khê rót ly nước đặt xuống bàn cho anh, xong cô chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng.

- Nhậm Cơ, anh thấy tôi có năng lực làm tốt ở vị trí anh định sắp xếp cho tôi không?

- Đổi cách xưng hô đi, nếu không sao gọi là bước đến một mối quan hệ mới. - Nhậm Cơ uống ly nước rồi nói.

Nhìn người đang ngồi trên ghế kia, Hiểu Khê muốn dùng bạo lực với anh thật sự, thật khó chiều.

- Rồi, Nhậm Cơ lão đại, anh thấy em làm được sao?

- Ừ, mà em yên tâm, không có chuyện ưu tiên gì đâu, trước khi kết quả đến tay anh thì đã phải thông qua rất nhiều người khác nữa.

Nói xong, Nhậm Cơ đứng dậy cởi áo vest ra, anh đi về phòng ngủ trước, hôm nay anh mệt mỏi thật sự, giờ chỉ cần ngủ một giấc. Hiểu Khê đứng dậy đi theo anh, cô mở tủ lấy chiếc váy để đi tắm.

- Anh không đói sao?

- Anh ăn lúc trên máy bay rồi, giờ không đói, chỉ muốn ngủ thôi.

Thấy Nhậm Cơ mệt mỏi, Hiểu Khê không hỏi gì thêm nữa, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tránh phát ra tiếng động. Sau khi quay lại giường, thấy anh đã ngủ, gương mặt anh nam tính và điển trai vô cùng, mọi thứ rất hài hòa, bình thường thấy anh ở công ty luôn lãnh đạm, nhưng khi đến đây, nhìn anh như một người khác, hỉ nộ thất thường. Cô cũng như anh về điểm này, nhưng chắc chắn anh phải chịu áp lực kinh khủng hơn cô rất nhiều. Nằm xuống bên cạnh, Hiểu Khê kéo chăn đắp lên người anh, xong cô yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

Nhưng đến sáng hôm sau, Hiểu Khê lại muốn đá bay Nhậm Cơ xuống khỏi giường, không biết anh dậy từ lúc nào, mà lúc Hiểu Khê thức dậy liền thấy tay anh đã luồn vào váy và đang xoa nắn ngực cô. Cảm giác này lạ lẫm vô cùng, Hiểu Khê kéo tay anh ra, không cho anh làm loạn nữa, Nhậm Cơ không chịu, đến khi cô thục khủy tay vào bụng anh thì anh mới chịu dừng.



- Lần sau em đá vào chỗ khác đấy, em chuẩn bị đi làm đây.

- Hiểu Khê...Anh cũng là đàn ông mà...em cần gì mạnh tay như thế... - Nhậm Cơ nằm ôm bụng, nói với theo.

Vừa thay đồ bước ra, đã thấy Nhậm Cơ mặc xong lại trang phục một cách chỉnh chu, anh liếc mắt nhìn sang cô, xong để lại một câu làm Hiểu Khê muốn đánh anh thêm vài cái nữa.

- Ngực em hơi nhỏ, phải thêm chút nữa mới đúng gu anh.

Xong anh liền bước nhanh ra khỏi phòng, Hiểu Khê vừa tức vừa xấu hổ, nhưng không kịp mắng thì anh đã chạy mất. Nhận được cuộc gọi của Nhậm Cơ, Y Vân vội vàng lái xe đến chung cư Tân Viên đón anh. Biết Nhậm Cơ hay lui tới đây, nhưng không nghĩ là anh đến nhà một cô gái, lúc trước Nhậm Cơ chỉ vui chơi qua đường không quá hai lần với phụ nữ, không hiểu sao lần này lại dây dưa hơn nữa năm. Thấy Nhậm Cơ vừa bước ra khỏi chung cư, Y Vân xuống mở cửa xe cho anh.

- Về nhà tôi.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Quận Tĩnh An, dì Tần vừa chuẩn bị bữa sáng xong thì dặn người làm những việc phải thực hiện trong hôm nay, đầu bếp Chương đứng bên cạnh liền nói.

- Dì Tần, thấy tiên sinh dạo này không về nhà thường xuyên, ngài ấy lại đi uống rượu rồi qua đêm bên ngoài sao, làm vậy không tốt cho sức khỏe gì cả.

- Không phải đâu, nghe Y Vân nói tiên sinh không uống rượu nhiều như lúc trước nữa, hình như ngài ấy đang có bạn gái. – Dì Tần nói.

- Thật không, ai mà làm tiên sinh để mắt đến được nhỉ, chắc phải xinh đẹp lắm. - Đầu bếp Chương thắc mắc.

- Tôi không biết, mau làm việc đi, tiên sinh sắp về tới rồi. – Dì Tần vội nói.

Khoảng 20 phút sau thì Y Vân đã đưa Nhậm Cơ về đến, anh đi một mạch lên lầu để thay đồ trước, xong mới quay lại phòng ăn để dùng bữa sáng. Từ lúc ăn những món của Hiểu Khê nấu, ăn món của người khác lại cảm thấy không vừa miệng nữa, anh chỉ ăn một chút rồi đứng dậy đi ra phòng khách ngồi, dì Tần liền mang tách cà phê nóng đặt lên bàn rồi quay lại phòng ăn dọn dẹp. Y Vân đưa máy tính cho Nhậm Cơ xem xét một số hợp đồng lớn.

- Nói Y Phúc đẩy tất cả các hạng mục đầu tư của Sichuan sang chúng ta, tôi sẽ cho bên đó chạy riêng biệt một dự án.

- Vâng, vậy ngài xem thử các thỏa thuận với bên Kỳ Tổng xem có được chưa ạ, tôi đã kiểm tra rất kỹ nhưng vẫn thấy chưa thuyết phục về phần trăm chúng ta có. – Y Vân nói.

- Tôi xem rồi, cậu điều chỉnh lại thỏa thuận cuối cùng, rồi kiểm tra lại. – Nhậm Cơ nói xong liền uống một ngụm cà phê rồi đứng dậy.

Người làm liền mở cửa lớn để anh đi ra ngoài, Y Vân vội cầm máy tính đi nhanh theo phía sau, cả hai người liền di chuyển đến Faurecia.

Đến công ty, Hiểu Khê liền được Adam hướng dẫn rất nhiều về việc xử lý cũng như cách làm việc của một quản lý, cô phải hiểu rõ và đưa ra các quyết định đại diện cho phòng ban thuộc quản lý, không được phép sai sót, sẽ làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người và công ty. Vừa phải làm việc vừa phải theo Adam, Hiểu Khê mệt muốn xỉu, nhưng nghĩ đến tương lai mai sau, nên cô cố gắng nữa vậy.

Tập đoàn FAURECIA

Thả mạnh sấp tài liệu lên bàn làm việc, Nhậm Cơ tức giận khi lại thấy cha và các trưởng bối trong gia tộc lại cố chấp không thông qua việc tách rời Faurecia, chỉ đồng ý sát nhập Sichuan và hoạt động độc lập. Y Phúc đứng đối diện bàn làm việc, vội gom hết đống tài liệu đó rồi giữ trên tay.

- Sắp xếp cuộc họp cổ đông vào ngày mai, chuẩn bị các hồ sơ pháp lý để triển khai việc sát nhập Sichuan.

- Đã hiểu, thưa tiên sinh, nhưng còn việc này thì sao ạ? – Y Phúc nhìn đống tài liệu trên tay.

- Gây sức ép lên thị trường ở Đức, nếu bọn họ không chịu nhường thì chúng ta công khai đối đầu. - Nhậm Cơ vừa nói xong liền châm một điếu thuốc.

Y Vân và thư ký riêng cũng vừa đẩy cửa đi vào, đặt một tập hồ sơ lên bàn cho Nhậm Cơ.

- Tiên sinh, ông chủ đồng thuận để ngài chạy dự án ở Hồng Kông, nếu bảo đảm hiệu quả tăng 60% thì sẽ nhường 15% phiếu ủng hộ ngài tách rời Faurecia.

- Làm sao được chứ, 45% là đã là ngưỡng tối đa rồi, ông chủ làm thế chẳng khác nào ngầm phản đối. – Y Phúc vội nói khi vừa nhìn xuống hồ sơ.

- Tôi cũng đã đề cập, nhưng ông chủ chỉ nói như thế và ra sân bay rồi... – Y Vân nhìn sang Nhậm Cơ.

Kéo tập tài liệu lại gần, lật thử vài trang ra xem trước, Nhậm Cơ liền nghĩ ngợi gì đó, sau đó anh phẩy phẩy tay ra dấu để những người kia ra khỏi phòng làm việc. Còn anh lại tiếp tục xem xét hồ sơ đó, cha không định làm khó, nhưng yêu cầu ông đặt ra là không thể nào thực hiện, nhất định là trưởng bối trong gia tộc Nhậm Gia đưa ra để khiến anh nhục chí. Ngồi tựa lưng vào thành ghế, anh thổi một hơi khói ra, xong lại trầm tư, phải làm cách nào đây nhỉ?

Buổi tối, Hiểu Khê vừa tan làm, cô định tranh thủ về căn hộ nhanh để nấu cơm, nhưng vừa xuống đến cổng liền gặp Tiêu Xán đang đứng chờ. Nghĩ chắc anh chờ ai thôi, nên Hiểu Khê định đi thẳng, xong khi nghe anh gọi tên, Hiểu Khê mới quay đầu lại.

- Chào cô, Hiểu Khê, tan làm muộn thế?

- Chào anh, Tiêu Xán, anh làm gì ở đây vào lúc muộn thế này, hôm nay anh có việc ở Sichuan à? – Hiểu Khê hỏi.

- Không có, tôi cũng vừa từ Faurecia tan làm, sẵn đến đây mời cô ăn tối, như lời mời lúc cô mới thi công chức. – Tiêu Xán mỉm cười.

Giờ này cũng muộn rồi, với lại nếu Nhậm Cơ đang chờ cô về nấu ăn thì làm sao nhỉ, khó trả lời quá.

- Tôi...tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay tôi phải về gấp, nên để lần sau tôi mời anh lại nhé. - Hiểu Khê ấp úng trả lời.

- Ừm, thế để lần khác vậy, để tôi đưa cô về, cũng muộn rồi. – Tiêu Xán nói.

Vừa từ chối được lời mời ăn tối, giờ từ chối thêm chuyện này khiến Hiểu Khê áy náy thật sự, thôi kệ, chỉ đi nhờ về chung cư, chắc không sao đâu nhỉ. Thấy Hiểu Khê vẫn còn đứng ngẩn ngơ, Tiêu Xán liền thúc giục cô mau lên xe.

-bĐừng ngại, để tôi đưa cô về, mau lên xe đi.

- Làm phiền anh quá, cảm ơn anh. – Hiểu Khê ngậm ngùi ngồi vào xe.

Trong xe, Tiêu Xán thấy sự mất tự nhiên của Hiểu Khê, anh lên tiếng trước để cô đỡ ngại ngùng.

- Công việc hiện tại của cô ổn chứ, chắc áp lực nhiều hơn phải không?

- Ừm, tôi đang lo không biết sau hai tháng có thể làm tốt vị trí mà anh thông báo không nữa? - Hiểu Khê nói.



- Cô đừng lo, cứ tập trung làm thật tốt, chúng tôi không đánh giá sai về năng lực của nhân viên đâu. – Tiêu Xán mỉm cười nhìn cô.

- Cảm ơn lời động viên của anh.

Đến gần chung cư Tân Viên, Hiểu Khê tạm biệt Tiêu Xán xong liền mở cửa xe để ra ngoài, anh vẫy tay chào cô cùng một nụ cười rất điềm đạm, Hiểu Khê cũng vẫy tay lại. Người như Tiêu Xán thật lịch thiệp, ai mà làm bạn gái anh ấy chắc sẽ rất được tôn trọng và nâng niu, Hiểu Khê nghĩ thầm trong bụng, hoặc có thể nếu biết anh ấy sớm hơn Nhậm Cơ thì chắc cô cũng phải lòng mất thôi.

- Ai đưa em về thế?

- Ôi mẹ ơi...hết hồn... - Hiểu Khê giật mình gọi mẹ, sợ thót cả tim, may mà kịp bám vào cọc hàng rào gần đó không thì té thật rồi.

- Giật mình thế này, chắc chắn là đàn ông đưa em về?

Càng nói, Nhậm Cơ càng tiến lại gần chỗ Hiểu Khê đang đứng hơn, anh cúi đầu nhìn. Hiểu Khê bình tĩnh lại, cô liền bước tránh xa anh vài bước, xong mới lên tiếng.

- Chỉ là đồng nghiệp cho em quá giang thôi, anh làm ơn đừng có xuất hiện kiểu này, em đau tim chết thật đó.

- Em có bạn trai là anh rồi đấy, còn dám đi xe cùng đàn ông khác? - Nhậm Cơ nhíu mày.

- Là đồng nghiệp bình thường thôi, anh đừng suy diễn lung tung...

Nói xong, Hiểu Khê quay gót đi về phía chung cư, Nhậm Cơ thì hằn hộc đi phía sau, chân anh dài nên bước vài bước liền vượt qua Hiểu Khê. Thấy vậy, cô liền chạy theo ngay, vào đến thang máy vẫn còn lườm nguýt nhau, vừa đến tầng 9, liền thấy Sảo Sảo đang cầm túi rác định mang đi vứt. Nhìn người đàn ông đi bên cạnh Hiểu Khê, Sảo Sảo cười tít cả mắt.

- Xin chào, hai người vừa tan làm sao?

- Chào cậu, Sảo Sảo, trễ rồi mình về phòng đây... – Hiểu Khê cười cười đáp.

- Bạn của cậu đây hả, xin chào. - Sảo Sảo vẫy tay về phía Nhậm Cơ.

Nhưng tên Nhậm Cơ này đang khó ở, anh không nhìn Sảo Sảo, cứ thế đi một mạch đến trước cửa phòng và chờ Hiểu Khê mở cửa. Vội nói vài câu xin lỗi Sảo Sảo xong, Hiểu Khê liền lục tìm chìa khóa căn hộ. Vào đến phòng, Nhậm Cơ vẫn đang khó chịu, anh ngồi phịch xuống sofa, Hiểu Khê liền lấy nước cho anh trước.

- Anh làm sao thế, đã nói là em chỉ đi nhờ xe đồng nghiệp, nếu anh không thích thì em không đi nhờ nữa.

- Thật? – Nhậm Cơ hỏi lại.

- Thật chứ, em nói được là làm được. – Hiểu Khê tự tin nói.

- Nấu cơm đi, đừng để anh biết em đi xe tên đàn ông nào, anh sẽ không bỏ qua như hôm nay đâu. - Nhậm Cơ nói xong liền lấy đồ của anh để trong tủ quần áo của Hiểu Khê đi vào nhà tắm.

Nhậm Cơ đúng khó chiều, chuyện cũng không có gì to tát mà phải làm dáng vẻ khó ở như thế, nếu mà cô nhận lời đi ăn tối với Tiêu Xán nữa, rồi bị anh bắt gặp chắc anh lật bàn tại chỗ luôn quá. Xào nấu những món đơn giản xong, Hiểu Khê ngồi chờ anh ra ăn cơm, Nhậm Cơ vẫn vậy, anh ăn hết thức ăn cô nấu, chưa bao giờ để thừa, nét mặt cũng dễ chịu hơn lúc nãy rất nhiều.

Vào phòng ngủ, Hiểu Khê vừa nằm xuống giường, cô kéo chăn lên tận cổ, xong cô nhìn người đàn ông đang chiếm dụng bàn làm việc của cô.

- Trễ rồi đấy, anh không ngủ đi...

- Một chút, em ngủ trước đi. - Nhậm Cơ đáp, nhưng anh không quay lại nhìn cô.

- Nhậm Cơ, nếu em đến FAURECIA làm việc, chúng ta sẽ làm như không quen biết phải không? - Hiểu Khê hỏi.

- Ừ.

Biết là Nhậm Cơ sẽ trả lời như vậy, nhưng vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng một chút, không gây chú ý lại tốt cho công việc. Dù không nói ra, nhưng Hiểu Khê hiểu anh là người của công việc, nếu không phải chỗ vắng người thì tuyệt đối đừng mong anh đối xử với cô như bạn gái.

- Anh vẫn chưa thể tách riêng Faurecia sao?

- Vẫn đang thực hiện, đau đầu chết đi được. - Nhậm Cơ hậm hực gập máy tính xuống, làm Hiểu Khê cũng giật mình theo.

Xong anh đứng dậy rời khỏi ghế, tắt đèn và nằm xuống giường, Hiểu Khê nhích sát qua chỗ anh nằm.

- Anh đã cố gắng lâu như thế, kiên trì thêm chắc chắn sẽ làm được.

- Ừ.

Nhìn Hiểu Khê, anh đưa tay luồn vào tóc cô, thật sự cảm giác này rất lạ, tóc cô mềm mại vô cùng.

- Em làm xoăn tóc à?

- Không, tóc em sinh ra đã như thế rồi, đôi lúc hơi phiền nhưng cũng quen rồi. – Hiểu Khê nói.

Khuôn mặt của Hiểu Khê nhỏ nhắn, da cũng rất trắng, nếu ngực đầy đặn một chút nữa chắc chắn là không ai có thể so được, anh định sờ xuống thì thấy Hiểu Khê nhìn chằm chằm.

- Cái tay...

- Em mà biết anh đang suy nghĩ gì, chắc em sẽ đá anh xuống giường mất. – Nhậm Cơ rút tay lại, anh nói.

- Ừm, anh tự biết vậy là tốt, mau ngủ đi. - Hiểu Khê nằm gọn về phía bên kia.

- Anh hôn em được không?

Nghe Nhậm Cơ nói xong, Hiểu Khê chưa kịp trả lời thì anh đã nhào đến, mặt cô đỏ bừng như sắp bốc cháy. Nhậm Cơ chậm rãi cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn của anh thật mê hoặc, môi anh cũng thật mềm, Hiểu Khê vừa đặt tay lên lưng anh, cô thích cảm giác này. Nhậm Cơ hài lòng, anh định tranh thủ tiến xa hơn thì Hiểu Khê liền chặn lại. Thấy cô không chịu, anh cũng không muốn ép buộc, cắn nhẹ lên môi cô xong mới nằm ngữa ra giường, hơi thở gấp gáp. Nhìn sang Hiểu Khê, bộ dạng hiện tại của cô thật sự rất gợi tình, sao phải kiềm chế chứ, Nhậm Cơ tự nghĩ trong đầu, anh vẫn không hiểu tại sao bản thân anh lại không muốn ép Hiểu Khê, anh bị gì rồi sao, nếu không giải toả chắc anh điên lên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau