Chương 54: Áo dài cưới
Do đang trong mùa mưa nên Lĩnh không đi dép Tân làm ra đường, như vậy rất nhanh hư, cậu tiếc. Đợt hướng dẫn các thú nhân và Phụ dệt vải đa số là tại nhà cậu, nên Lĩnh cũng không mang dép, thành thử ra hiện tại trong tộc ngoài nhà cậu và nhà Thôi thú nhân ra thì chưa một ai hay nó ra đời.
Hôm nay nhân dịp đi nhờ Mi cậu mang theo dép mẫu qua cho anh luôn.
Cậu cũng không hiểu sao dạo này cái não cá vàng của mình lại phát triển đến vậy, hồi trước nói ra cái gì cũng nhớ, nay nói ra không làm liền sẽ quên, thành thử ra nói đưa mẫu cho nhóm Phụ sớm giờ mới nhớ.
Gần về cuối tháng mưa, lượng mưa đổ xuống nhiều và thường xuyên hơn, hầu như cả ngày, nên không thể phơi khô bẹ cây làm dép. Hôm nay Lĩnh đem hàng mẫu qua cốt là đưa thêm việc cho Mi, để anh có thêm cái mà mày mò trong những ngày mưa không thể ra ngoài.
Hiện tại mỗi thành viên trong Tộc Chim Lạc đều bận không ngơi tay, kể cả các thú nhân cũng không ngoại lệ. Họ không ngừng ra ngoài săn thú để nhờ các Phụ độc thân làm đồ mùa đông cho mình.
Đến đây thì Lĩnh mới hiểu tính độc chiếm của thú nhân mạnh đến thế nào. Một Phụ hay Mẫu chưa có người theo đuổi hoặc bạn đời, muốn nhờ họ làm việc gì cho bất kì thú nhân độc thân nào đều được, nhưng một khi đã có gia đình thì đừng mong.
Bây giờ các Phụ độc thân trong Tộc Chim Lạc rất sướng, cả ngày chỉ ở nhà may vá vẫn có thịt ngon dâng tới tận cửa. Nhưng cũng tội, với số lượng thú nhân độc thân gần như gấp đôi số Phụ chưa có bạn đời, đưa tới tình trạng đơn đặt hàng quá tải.
Cũng may các thú nhân chỉ đặt áo, còn phần quần vì do tính tiện lợi và thói quen nên họ vẫn mặc váy.
Lĩnh từng nêu ra nghi vấn với Tân rằng:
“Tại sao mặc quần lại bất tiện, trong khi bọn anh nếu biến về hình thú quần áo sẽ ẩn vào lông?”
Tân lúc đó liền cười, nhớm mày nhìn cậu một cái, đứng bật dậy vác cậu lên vai đi thẳng vào phòng, nói cho Lĩnh biết công dụng thật sự của váy da thú – nó quá dễ cởi, tiện, cớ gì bỏ.
Từ ngày đó Lĩnh nghỉ, không còn nhắc tới chuyện cái quần với thú nhân chỉ biết nghĩ về phần thân dưới nhà mình nữa.
Nhưng lần này thì khác, cậu muốn Tân phải mặc theo ý cậu vào ngày trọng đại của họ.
Ngay khi cậu vừa tới sân nhà Mi, anh đã thấy cậu.
“Lĩnh em qua đây chi vậy?” Anh nhìn chân cậu nói vội, “em đứng yên đó để anh lấy nước cho em rửa chân.”
Nói rồi Mi chạy vội ra sân giếng lấy một xô nước đầy ra cho Lĩnh rửa chân.
Trận mưa vừa ngưng lần nữa lộp độp đổ xuống, hạt rất to, rơi xuống cũng nhanh.
Lĩnh và Mi vội chạy vào phòng khách, vừa vào tới nơi ngoài trời lại xối xuống một trận mưa mịt mù nữa.
Mi nhắn cậu ngồi đây mình đi vội vào bếp.
Bên trong phòng khách chỉ có cửa chính được mở, cửa sổ đóng chặt, trong phòng có thắp đá sáng, vải vóc đủ màu để khắp nơi trong nhà.
Lĩnh nhìn thấy tình trạng nhà Mi hơi nhíu mày, cậu tìm khoảng trống đặt đồ xuống, phủi nước mưa bám trên tóc và áo nói với anh:
“Đơn hàng của anh nhiều nhỉ?”
Mi cười, bưng lên cho cậu một ly trà gừng ấm áp, đáp lời:
“Ai cũng nói anh may đẹp, thành ra đơn cứ nhiều lên, các thú nhân không có bạn đời quá nhiều, anh lại không muốn để họ phơi da trong mùa đông nên đành cố làm thôi.”
Lĩnh nhận lấy ly trà gừng từ tay Mi.
“Cảm ơn anh,” cậu uống một ngụm, “ai mà lấy được anh thật là có phúc.”
Cậu vừa dứt câu mặt của Mi liền đỏ lên. Nhìn thấy vậy mắt Lĩnh sáng lên.
“Sao, có người thích anh rồi à?” Lĩnh hào hứng hỏi.
Mi cười cười lãng tránh vấn đề:
“Trời đang mưa lớn, em có việc gì gấp sao lại chạy-”
Nói chưa dứt câu Mi liền ngưng bặt khi nhìn thấy vật thể kì lạ trên bàn cạnh đống vải Lĩnh mang tới.
Anh vội lấy xuống xem:
“Cái này là cái gì vậy?”
Lĩnh cười cười nhìn đôi dép trên tay Mi:
“Là dép, anh đi vào chân xem, nó dùng để đi dưới chân đó, vừa làm êm chân cũng vừa chống lạnh. Em nhờ bác Thôi làm cho đó. Nói là đưa cho bọn anh nghiên cứu từ sớm nhưng nhiều việc dồn lại nên em quên mất.”
Mi bỏ xuống thử vào chân. Hơi chật và ngắn, nhưng điều đó không thể ngăn nổi niềm vui của anh khi anh biết tác dụng của nó.
“Tuyệt thật, đi rất ấm chân!” anh cho nhận xét, “nhưng hơi nhỏ so với anh.”
Lĩnh gật đầu:
“Đây là kích thước của em, muốn vừa anh phải làm một đôi khác.”
Mi đồng ý, nhận lấy đôi dép Lĩnh đưa để về một bên, hỏi cậu:
“Hôm nay em mang cả vải sang nữa, có chuyện gì muốn nhờ anh sao?”
Lĩnh gật đầu:
“Vâng, em tính nhờ anh may bốn bộ đồ.”
Mi ngạc nhiên, hỏi lại:
“Đông đâu? Thằng bé rất giỏi mà!”
Lĩnh lắc đầu, đưa tấm lá chuối khô có vẽ hai mẫu Áo Dài, một lớn một nhỏ cho Mi xem.
Nhận lấy bản vẽ Mi vô cùng ngạc nhiên, trên đó vẽ hai mẫu áo quần Mi chưa thấy bao giờ, thân áo kéo dài từ trên xuống, ống tay dài rộng, quần cũng rộng nữa.
“Đây là?” Mi khó hiểu.
“Áo Dài.” Lĩnh trả lời.
“Áo Dài?” Mi lặp lại câu trả lời của cậu với ý hỏi.
“Vâng,” Lĩnh gật đầu, “em tính làm nó để mặc vào ngày cưới của tụi em.”
Nói tới đó cậu hơi ngại ngùng.
Nhưng Mi thì không, khi nghe cậu nói vậy trong một thoáng ngắn chân mày anh bỗng nhíu lại đầy khó hiểu, nhưng rất nhanh liền dãn ra.
Anh lấy lại nụ cười, vừa cười vừa hỏi cậu:
“Em và thủ lĩnh sao?”
Lĩnh ngại ngùng gật đầu:
“Chờ hết mùa mưa bọn em sẽ làm lễ.”
Mi cười vỗ vai cậu chúc mừng, tạm gác lại nỗi lo anh đang giấu trong lòng, chuyển hứng thú nhìn xuống bản vẽ.
Anh nhớ lại tác dụng của bộ đồ đề nghị:
“Em giải thích anh nghe chút nào.”
Lĩnh bắt đầu giải thích cho anh:
“Đây là Áo Dài ở quê kiếp trước của em, người ta thường mặc nó vào những dịp trọng đại như ngày lễ, họp mặt ngày xuân, và cả trang phục trang trọng cho lễ cưới nữa. Em chọn màu đỏ, đó là màu may mắn hạnh phúc, hôm đó em và Tân sẽ mặc chúng để làm lễ, em không biết may nên mới qua nhờ anh.”
Mắt Mi sáng như đuốc nhìn mẫu Áo Dài. Đầu anh lóe qua không ngừng hình ảnh mình mặc nó đi bên cạnh một người khác. Lòng anh xốn xao khi mường tượng ra hình ảnh xa ấy, nhưng rất nhanh lại đổ buồn vì một điều mà bất kì thú nhân lạc loài nào cũng không muốn nói tới – họ không có ấn kí, có tổ chức lễ cưới cũng không thành đôi trọn vẹn như các tộc khác, lễ cưới của họ chả khác gì một bữa tiệc ra mắt mà thôi.
Nhưng thôi dù là tiệc ra mắt cũng nên tổ chức để mọi người cùng vui.
“Được anh sẽ may chúng trước cho em.” Mi hít vào một hơi, mỉm cười nói.
Anh hỏi thêm:
“Thế em có số đo của mọi người chưa?”
Lĩnh thẹn thùng gật đầu. Hai đứa nhỏ cậu có thể ước lượng được, riêng Tân cậu phải dùng nguyên một đêm qua thỏa mãn người ta mới lấy được số đo bằng cách da chạm da.
Cậu nói kích cỡ cho Mi, cũng hướng dẫn sơ qua cách cắt vải cho anh. Áo sẽ cắt làm năm tà, trước hai, sau hai, và một tà nhỏ bên trong. Mỗi tà đều cắt riêng sau đó may lại với nhau thành hai tà lớn trước và sau, còn tà nhỏ thì may vào bên trong phía tay phải. Chiều dài tà sẽ qua đầu gối, ống tay dạng thụng rộng gấp bốn lần ống tay áo bình thường, nút cài chéo ngực làm bằng vải.
Riêng quần sẽ may dạng ống thụng dài tới mắt cá. Đối với hai bộ nhỏ cũng làm y chang.
Hai bộ đồ này vừa có tính khiêu chiến đối với Mi lại đầy ý nghĩa, nên ngay khi nhận được mẫu và hiểu cách làm anh liền tiễn Lĩnh về để làm việc.
Lĩnh phì cười, cậu đưa qua số bột ca cao nói:
“Đây là công cho anh. Nhiêu đây hơi ít, chờ nhận được đồ em sẽ mang thịt với đồ ăn qua cho anh.”
Mi nhìn thứ bột nâu ấy, ngửi mùi thơm hiếu kì hỏi:
“Đây là thứ gì?”
“Là bột ca cao, pha nước uống rất ngon.” Nói rồi Lĩnh đứng lên, “hay để em pha cho anh một ly nhé!”
Mi dẫn cậu vào bếp nhìn cậu pha bột vào ly rồi uống thử, vị ngọt bùi trên đầu lưỡi khiến anh thích thú không thôi.
“Em lấy nó ở đâu vậy?” Anh hỏi.
“Bom và Đông tìm được trong rừng đấy, nhà em có trồng sau giếng, chờ hết mưa anh chạy qua xem giống, nếu thích vào rừng nhổ một ít về trồng uống dần, cách làm cũng đơn giản.”
Mi nhấp ngụm nữa gật đầu:
“Vị đúng là rất ngon, chờ hết mưa anh sẽ qua nhà em xem thử, giờ nhiều việc quá anh không đi được.”
Nói đoạn anh ngưng lại nhìn Lĩnh. Thấy anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Lĩnh hơi cười đầy ý hỏi.
Không để cậu chờ lâu Mi lên tiếng:
“Còn mấy hạt mè đen em hái hồi hè nữa, em nói nó có thể làm sữa khi có đường, sao giờ chưa thấy em làm?”
Nghe vậy Lĩnh vỗ trán:
“Anh không nói là em lại quên, đầu óc đúng bã mà. Cái đó rất tốt, để em về làm cho.”
Nói rồi cậu vội vã tạm biệt Mi tranh thủ lúc trời tạnh mưa chạy ù về nhà. Đường đất nhão nhoẹt khiến Lĩnh đi lại rất khó. Cậu không biết các thú nhân già đã làm gạch chưa, cái đường này là phải lát, trong thôn phải sạch sẽ.
Lĩnh vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất thần cậu thấy một mảng cây rừng rậm rạp, dạng tán tròn, nhiều nhánh, cao hơn nóc nhà, nở hoa màu hồng xen đôi cánh tím cực đẹp nằm phía xa xa.
Lĩnh mỉm cười, cậu nảy lên ý tưởng muốn trồng nó hai bên đường, vừa làm đẹp vừa tạo bóng cho những ngày hè. Mùa hè tới ngồi dưới tán cây bên đường gạch vừa uống trà vừa xem lũ nhỏ chơi đùa, nghĩ thôi đã tuyệt biết bao.
Nghĩ là làm Lĩnh phóng nhanh về nhà tìm Tân.
Hôm nay nhân dịp đi nhờ Mi cậu mang theo dép mẫu qua cho anh luôn.
Cậu cũng không hiểu sao dạo này cái não cá vàng của mình lại phát triển đến vậy, hồi trước nói ra cái gì cũng nhớ, nay nói ra không làm liền sẽ quên, thành thử ra nói đưa mẫu cho nhóm Phụ sớm giờ mới nhớ.
Gần về cuối tháng mưa, lượng mưa đổ xuống nhiều và thường xuyên hơn, hầu như cả ngày, nên không thể phơi khô bẹ cây làm dép. Hôm nay Lĩnh đem hàng mẫu qua cốt là đưa thêm việc cho Mi, để anh có thêm cái mà mày mò trong những ngày mưa không thể ra ngoài.
Hiện tại mỗi thành viên trong Tộc Chim Lạc đều bận không ngơi tay, kể cả các thú nhân cũng không ngoại lệ. Họ không ngừng ra ngoài săn thú để nhờ các Phụ độc thân làm đồ mùa đông cho mình.
Đến đây thì Lĩnh mới hiểu tính độc chiếm của thú nhân mạnh đến thế nào. Một Phụ hay Mẫu chưa có người theo đuổi hoặc bạn đời, muốn nhờ họ làm việc gì cho bất kì thú nhân độc thân nào đều được, nhưng một khi đã có gia đình thì đừng mong.
Bây giờ các Phụ độc thân trong Tộc Chim Lạc rất sướng, cả ngày chỉ ở nhà may vá vẫn có thịt ngon dâng tới tận cửa. Nhưng cũng tội, với số lượng thú nhân độc thân gần như gấp đôi số Phụ chưa có bạn đời, đưa tới tình trạng đơn đặt hàng quá tải.
Cũng may các thú nhân chỉ đặt áo, còn phần quần vì do tính tiện lợi và thói quen nên họ vẫn mặc váy.
Lĩnh từng nêu ra nghi vấn với Tân rằng:
“Tại sao mặc quần lại bất tiện, trong khi bọn anh nếu biến về hình thú quần áo sẽ ẩn vào lông?”
Tân lúc đó liền cười, nhớm mày nhìn cậu một cái, đứng bật dậy vác cậu lên vai đi thẳng vào phòng, nói cho Lĩnh biết công dụng thật sự của váy da thú – nó quá dễ cởi, tiện, cớ gì bỏ.
Từ ngày đó Lĩnh nghỉ, không còn nhắc tới chuyện cái quần với thú nhân chỉ biết nghĩ về phần thân dưới nhà mình nữa.
Nhưng lần này thì khác, cậu muốn Tân phải mặc theo ý cậu vào ngày trọng đại của họ.
Ngay khi cậu vừa tới sân nhà Mi, anh đã thấy cậu.
“Lĩnh em qua đây chi vậy?” Anh nhìn chân cậu nói vội, “em đứng yên đó để anh lấy nước cho em rửa chân.”
Nói rồi Mi chạy vội ra sân giếng lấy một xô nước đầy ra cho Lĩnh rửa chân.
Trận mưa vừa ngưng lần nữa lộp độp đổ xuống, hạt rất to, rơi xuống cũng nhanh.
Lĩnh và Mi vội chạy vào phòng khách, vừa vào tới nơi ngoài trời lại xối xuống một trận mưa mịt mù nữa.
Mi nhắn cậu ngồi đây mình đi vội vào bếp.
Bên trong phòng khách chỉ có cửa chính được mở, cửa sổ đóng chặt, trong phòng có thắp đá sáng, vải vóc đủ màu để khắp nơi trong nhà.
Lĩnh nhìn thấy tình trạng nhà Mi hơi nhíu mày, cậu tìm khoảng trống đặt đồ xuống, phủi nước mưa bám trên tóc và áo nói với anh:
“Đơn hàng của anh nhiều nhỉ?”
Mi cười, bưng lên cho cậu một ly trà gừng ấm áp, đáp lời:
“Ai cũng nói anh may đẹp, thành ra đơn cứ nhiều lên, các thú nhân không có bạn đời quá nhiều, anh lại không muốn để họ phơi da trong mùa đông nên đành cố làm thôi.”
Lĩnh nhận lấy ly trà gừng từ tay Mi.
“Cảm ơn anh,” cậu uống một ngụm, “ai mà lấy được anh thật là có phúc.”
Cậu vừa dứt câu mặt của Mi liền đỏ lên. Nhìn thấy vậy mắt Lĩnh sáng lên.
“Sao, có người thích anh rồi à?” Lĩnh hào hứng hỏi.
Mi cười cười lãng tránh vấn đề:
“Trời đang mưa lớn, em có việc gì gấp sao lại chạy-”
Nói chưa dứt câu Mi liền ngưng bặt khi nhìn thấy vật thể kì lạ trên bàn cạnh đống vải Lĩnh mang tới.
Anh vội lấy xuống xem:
“Cái này là cái gì vậy?”
Lĩnh cười cười nhìn đôi dép trên tay Mi:
“Là dép, anh đi vào chân xem, nó dùng để đi dưới chân đó, vừa làm êm chân cũng vừa chống lạnh. Em nhờ bác Thôi làm cho đó. Nói là đưa cho bọn anh nghiên cứu từ sớm nhưng nhiều việc dồn lại nên em quên mất.”
Mi bỏ xuống thử vào chân. Hơi chật và ngắn, nhưng điều đó không thể ngăn nổi niềm vui của anh khi anh biết tác dụng của nó.
“Tuyệt thật, đi rất ấm chân!” anh cho nhận xét, “nhưng hơi nhỏ so với anh.”
Lĩnh gật đầu:
“Đây là kích thước của em, muốn vừa anh phải làm một đôi khác.”
Mi đồng ý, nhận lấy đôi dép Lĩnh đưa để về một bên, hỏi cậu:
“Hôm nay em mang cả vải sang nữa, có chuyện gì muốn nhờ anh sao?”
Lĩnh gật đầu:
“Vâng, em tính nhờ anh may bốn bộ đồ.”
Mi ngạc nhiên, hỏi lại:
“Đông đâu? Thằng bé rất giỏi mà!”
Lĩnh lắc đầu, đưa tấm lá chuối khô có vẽ hai mẫu Áo Dài, một lớn một nhỏ cho Mi xem.
Nhận lấy bản vẽ Mi vô cùng ngạc nhiên, trên đó vẽ hai mẫu áo quần Mi chưa thấy bao giờ, thân áo kéo dài từ trên xuống, ống tay dài rộng, quần cũng rộng nữa.
“Đây là?” Mi khó hiểu.
“Áo Dài.” Lĩnh trả lời.
“Áo Dài?” Mi lặp lại câu trả lời của cậu với ý hỏi.
“Vâng,” Lĩnh gật đầu, “em tính làm nó để mặc vào ngày cưới của tụi em.”
Nói tới đó cậu hơi ngại ngùng.
Nhưng Mi thì không, khi nghe cậu nói vậy trong một thoáng ngắn chân mày anh bỗng nhíu lại đầy khó hiểu, nhưng rất nhanh liền dãn ra.
Anh lấy lại nụ cười, vừa cười vừa hỏi cậu:
“Em và thủ lĩnh sao?”
Lĩnh ngại ngùng gật đầu:
“Chờ hết mùa mưa bọn em sẽ làm lễ.”
Mi cười vỗ vai cậu chúc mừng, tạm gác lại nỗi lo anh đang giấu trong lòng, chuyển hứng thú nhìn xuống bản vẽ.
Anh nhớ lại tác dụng của bộ đồ đề nghị:
“Em giải thích anh nghe chút nào.”
Lĩnh bắt đầu giải thích cho anh:
“Đây là Áo Dài ở quê kiếp trước của em, người ta thường mặc nó vào những dịp trọng đại như ngày lễ, họp mặt ngày xuân, và cả trang phục trang trọng cho lễ cưới nữa. Em chọn màu đỏ, đó là màu may mắn hạnh phúc, hôm đó em và Tân sẽ mặc chúng để làm lễ, em không biết may nên mới qua nhờ anh.”
Mắt Mi sáng như đuốc nhìn mẫu Áo Dài. Đầu anh lóe qua không ngừng hình ảnh mình mặc nó đi bên cạnh một người khác. Lòng anh xốn xao khi mường tượng ra hình ảnh xa ấy, nhưng rất nhanh lại đổ buồn vì một điều mà bất kì thú nhân lạc loài nào cũng không muốn nói tới – họ không có ấn kí, có tổ chức lễ cưới cũng không thành đôi trọn vẹn như các tộc khác, lễ cưới của họ chả khác gì một bữa tiệc ra mắt mà thôi.
Nhưng thôi dù là tiệc ra mắt cũng nên tổ chức để mọi người cùng vui.
“Được anh sẽ may chúng trước cho em.” Mi hít vào một hơi, mỉm cười nói.
Anh hỏi thêm:
“Thế em có số đo của mọi người chưa?”
Lĩnh thẹn thùng gật đầu. Hai đứa nhỏ cậu có thể ước lượng được, riêng Tân cậu phải dùng nguyên một đêm qua thỏa mãn người ta mới lấy được số đo bằng cách da chạm da.
Cậu nói kích cỡ cho Mi, cũng hướng dẫn sơ qua cách cắt vải cho anh. Áo sẽ cắt làm năm tà, trước hai, sau hai, và một tà nhỏ bên trong. Mỗi tà đều cắt riêng sau đó may lại với nhau thành hai tà lớn trước và sau, còn tà nhỏ thì may vào bên trong phía tay phải. Chiều dài tà sẽ qua đầu gối, ống tay dạng thụng rộng gấp bốn lần ống tay áo bình thường, nút cài chéo ngực làm bằng vải.
Riêng quần sẽ may dạng ống thụng dài tới mắt cá. Đối với hai bộ nhỏ cũng làm y chang.
Hai bộ đồ này vừa có tính khiêu chiến đối với Mi lại đầy ý nghĩa, nên ngay khi nhận được mẫu và hiểu cách làm anh liền tiễn Lĩnh về để làm việc.
Lĩnh phì cười, cậu đưa qua số bột ca cao nói:
“Đây là công cho anh. Nhiêu đây hơi ít, chờ nhận được đồ em sẽ mang thịt với đồ ăn qua cho anh.”
Mi nhìn thứ bột nâu ấy, ngửi mùi thơm hiếu kì hỏi:
“Đây là thứ gì?”
“Là bột ca cao, pha nước uống rất ngon.” Nói rồi Lĩnh đứng lên, “hay để em pha cho anh một ly nhé!”
Mi dẫn cậu vào bếp nhìn cậu pha bột vào ly rồi uống thử, vị ngọt bùi trên đầu lưỡi khiến anh thích thú không thôi.
“Em lấy nó ở đâu vậy?” Anh hỏi.
“Bom và Đông tìm được trong rừng đấy, nhà em có trồng sau giếng, chờ hết mưa anh chạy qua xem giống, nếu thích vào rừng nhổ một ít về trồng uống dần, cách làm cũng đơn giản.”
Mi nhấp ngụm nữa gật đầu:
“Vị đúng là rất ngon, chờ hết mưa anh sẽ qua nhà em xem thử, giờ nhiều việc quá anh không đi được.”
Nói đoạn anh ngưng lại nhìn Lĩnh. Thấy anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Lĩnh hơi cười đầy ý hỏi.
Không để cậu chờ lâu Mi lên tiếng:
“Còn mấy hạt mè đen em hái hồi hè nữa, em nói nó có thể làm sữa khi có đường, sao giờ chưa thấy em làm?”
Nghe vậy Lĩnh vỗ trán:
“Anh không nói là em lại quên, đầu óc đúng bã mà. Cái đó rất tốt, để em về làm cho.”
Nói rồi cậu vội vã tạm biệt Mi tranh thủ lúc trời tạnh mưa chạy ù về nhà. Đường đất nhão nhoẹt khiến Lĩnh đi lại rất khó. Cậu không biết các thú nhân già đã làm gạch chưa, cái đường này là phải lát, trong thôn phải sạch sẽ.
Lĩnh vừa đi vừa nhìn xung quanh, bất thần cậu thấy một mảng cây rừng rậm rạp, dạng tán tròn, nhiều nhánh, cao hơn nóc nhà, nở hoa màu hồng xen đôi cánh tím cực đẹp nằm phía xa xa.
Lĩnh mỉm cười, cậu nảy lên ý tưởng muốn trồng nó hai bên đường, vừa làm đẹp vừa tạo bóng cho những ngày hè. Mùa hè tới ngồi dưới tán cây bên đường gạch vừa uống trà vừa xem lũ nhỏ chơi đùa, nghĩ thôi đã tuyệt biết bao.
Nghĩ là làm Lĩnh phóng nhanh về nhà tìm Tân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất