Chương 72: Niệm
Lĩnh ngủ tới sém trưa, khi các cánh cửa không thể nào ngăn nổi nắng chiếu vào phòng nữa cậu mới tỉnh dậy.
Toàn thân chỉ hơi âm ẩm đau. Đây có lẽ là đặc tính dành tặng cho Phụ thú nhân nơi này, họ vốn được tạo ra với thân phận bạn đời thú nhân nên cấu tạo cơ thể có thể chịu tốt những chuyện vận động như tối qua, nếu còn là con người như trước kia chắc gì Lĩnh đã ngon lành dậy và vận động nhẹ người như này.
Cậu lắc vai qua lại hai vòng, bước chân trần ra khỏi phòng, đi qua phòng hai đứa nhỏ, bước xuống sân đi vào bếp và phòng sinh hoạt chung. Cả khu nhà vắng tanh như chùa bà đanh, không một tiếng cười tiếng nói chuyện.
Ở trong phòng bếp một phần cháo vẫn được giữ ấm trên bếp củi. Lĩnh biết đây chắc là phần Tân chừa lại cho cậu.
Lĩnh lấy bát đầy, bưng về phía phòng sinh hoạt chung, mở hết cửa sổ ngóng nhìn ra đường đi trong tộc.
Nắng hôm nay khá dịu không quá gắt như mấy ngày vừa qua, bóng của lũ cây hoa tím hồng đổ xuống gần như phủ mát hoàn toàn con đường đi lại trọng tộc – nhưng hôm nay trên con đường ấy bóng người cũng vắng đến lại.
Lĩnh tự hỏi: không lẽ mọi người đều đi rừng hết rồi sao?
Ủn ỉn..
Tiếng kêu của thú heo vang lên, nhà Lĩnh đã có bốn đầu heo hai cái hai đực thích hợp để nuôi lấy giống. Đôi heo này do Bom săn được, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khả năng săn thú của Bom thì không tệ chút nào.
Nói tới Bom Lĩnh lại nhớ tới hai đứa nhỏ nhà mình, hôm nay cũng không biết đã đi đâu không thấy một bóng nào ở nhà. Bom không lẽ là đi rừng? Còn Đông chắc là qua nhà Mi dệt vải rồi.
Nhớ tới số vải mình nhờ Mi dệt Lĩnh nhanh chóng uống hết số cháo thịt còn lại, đem bát ra giếng rửa sạch, rồi chạy về phòng lấy dép xỏ vào đi ra đường.
Không ra thì cứ tưởng như các thú nhân đã đi rừng, ra rồi cậu mới thấy cách nhà mình không xa rất nhiều thú nhân đang tụ tập trước ngõ nhà Miễu.
Thấy vậy cậu vội đi nhanh qua đó.
“Lục,”vừa thấy bóng dáng quen thuộc trong nhóm thú nhân Lĩnh liền gọi, cậu đi tới, “có chuyện gì mà mọi người tụ ở đây đông thế?”
Lục thấy Lĩnh liền tươi cười đáp lời:
“Cậu tới rồi đó à! Hôm qua là ngày cưới của cậu, ấy vậy hôm nay mới sáng sớm Miễu đã sinh rồi, cậu có biết Miễu sinh ra giới gì không?”
Lĩnh ngạc nhiên nhìn Lục, cậu nuốt nước bọt cái mạnh hỏi:
“Miễu anh ấy sinh rồi? Là gì? Thú nhân hay Phụ?”
Lục cười ha há:
“Là Mẫu, là Mẫu đó ghê không! Một Phụ vốn đã khó sinh con vậy mà giờ có thể sinh ra Mẫu đấy! Thật là thần kì.”
“Không đây phải nói là do thần thú an bài, Mẫu này ra đời như nói với chúng ta rằng: thời đại của Lạc Cư Quốc đã tới, chúng ta sẽ ngày càng đông lên lớn mạnh hơn.” Lanh bên cạnh hào hứng xen vào.
Lục vội gật đầu tán thành.
Lĩnh chen vào giữa họ đi vào nhà Miễu. Bên trong tụ đầy thú nhân và tiểu thú nhân. Bom và Đông nhà cậu đang ngồi cùng lũ nhỏ.
Cậu nhìn thấy Tân đang ngồi trong gian chính nói chuyện cùng với các thú nhân lớn tuổi cùng thú nhân Lâu, cậu không phiền tới anh nhắm hướng phòng có nhiều Phụ tụ tập đi tới.
“Em tới rồi.” Ngay khi vừa thấy cậu Mi lớn tiếng chào.
Lĩnh đi tới:
“Vâng em vừa tới, anh Miễu sao rồi?”
Nói thật đối với một người hiện đại như Lĩnh dù cậu rất muốn sinh con cho Tân nhưng vẫn rất ái ngại và thắc mắc, một Phụ thú nhân không khác con trai là mấy như họ thì mang thai và sinh con kiểu quái gì đây!
Dù đã nhìn bụng bầu của Miễu nhiều lần nhưng Lĩnh cũng không thể nào lý giải nỗi, cũng chẳng dám hỏi han ai cho ra lẽ, tại cậu sợ họ cười mình.
Mi kéo tay Lĩnh dẫn cậu đi xuyên qua các Phụ vào phòng.
“Miễu, Lĩnh tới thăm anh này.” Vừa vào phòng Mi đã lớn tiếng.
Bên trong có khoảng ba bốn Phụ đang vây quanh giường Miễu, trên tay Vân đang bế đứa nhỏ được quấn vải kín mít chỉ để lòi khuôn mặt.
Đứa bé đỏ hỏi, da nhăn nheo, mắt nhắm tịt, miệng lép chép đang ngủ trên tay Vân thật đến từng xen.
Vân ôm đứa bé qua dúi vào ngực Lĩnh mỉm cười:
“Nhanh nhanh sinh một đứa nha, tốt nhất là Phụ hoặc Mẫu như này nhé anh!”
Lĩnh luống cuống đỡ lấy đứa trẻ, tướng bồng em bé của cậu trông rất buồn cười, đến mức toàn bộ Phụ trong phòng đều cười vang.
Lĩnh vội nhét lại cho Vân, đi tới ngồi vào bên Miễu. Trong phòng dù đã được dọn sạch vẫn còn thoang thoảng mùi máu.
Lĩnh đến bên cạnh Miễu nắm tay anh, nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng đậm ý cười của anh hỏi:
“Anh có mệt lắm không?”
Miễu cười, đôi mắt hiền từ dõi theo đứa nhỏ trên tay Vân:
“Mệt nhưng vui.”
Nghe vậy Lĩnh bặm môi, cậu muốn hỏi về cách thức em bé ra đời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Cậu tự thở dài khuyên mình: chờ bữa nào mình tự trải qua là rõ thôi, nhìn Miễu là một chàng trai còn sinh ra một cô gái đây mình sợ cái gì.
Vừa lo lắng tò mò rồi lại tự an ủi, Lĩnh quyết định không hỏi cái sự ngớ ngẩn này ra.
Mọi người thăm hỏi nghe Vân bác sĩ dặn dò Miễu rồi mới ra ngoài, trả lại không gian cho hai cha con nghỉ ngơi.
Bên ngoài các thú nhân cũng đi gần hết, Lĩnh nghe họ nói mới biết là cả tộc đã tản đi săn thú, quyết định tối về đình tổ chức tiệc mừng.
Lúc này Tân vừa ra khỏi gian chính liền trông thấy Lĩnh, anh ngoắc cậu qua.
“Em vào đây chút đi.” Nói rồi anh dắt cậu vào gian chính, nơi đây có Thôi thú nhân, Biêu thú nhân và Lâu chồng Miễu.
Bên ngoài các Phụ cũng lục tục giải tán. Mi nắm tay Đông cùng đi về tiếp tục dệt vải chuẩn bị may áo cho Vương.
Bên trong ngay khi thấy cậu Lâu thú nhân cười tươi lên tiếng:
“May quá Lĩnh cậu tới rồi, tôi đang tính qua tìm cậu đây.”
Lời Lâu thú nhân vừa đứt, Tân liền e hèm nhắc nhở.
Thấy Vương e hèm mình Lâu khó hiểu.
Tân nhắc ngay:
“Mọi người bắt đầu gọi tôi là Vương, vậy Lĩnh mọi người cũng phải gọi là Hậu như vậy mới đúng.”
Được Vương sửa, ngay lập tức Lâu liền sửa lời gọi Lĩnh là Hậu khiến mặt cậu đỏ chót.
Lĩnh ập ừ không biết đáp sao, cuối cùng đành nói tới chuyện vì sao Lâu muốn tìm mình.
“Tôi muốn nhờ Hậu đặt tên cho Mẫu mới sinh nhà mình.” Lâu thú nhân cười tươi như hoa nói với Lĩnh.
Lĩnh gãi đầu, cậu ái ngại:
“Cái này anh nên tự đặt lấy thì hay hơn.”
Lâu lắc đầu, anh nói:
“Là Mẫu đầu tiên được sinh ra trong Lạc Cư Quốc tôi muốn lấy vinh dự được Hậu và Vương đặt tên cho nó, sau này nó lớn chắc chắn sẽ vô cùng tự hào.”
“Anh không để ý sao?” Lĩnh hỏi, cha mẹ nào mà chả muốn tự mình đặt tên cho con cái.
Lâu lắc đầu:
“Không hề, tôi còn thấy tự hào nữa là đằng khác.”
Tân nắm tay Lĩnh, anh cười nói với cậu:
“Em đặt đi, đây là vinh hạnh của đứa trẻ, cũng là vinh hạnh của nhà ta. Mẫu này ra đời như một luồng gió mát đầy hy vọng cho tộc ta vậy đó, nên việc em đặt tên cho nó có thể hiểu được.” Vì em chính là hy vọng của anh cũng là hy vọng, may mắn của cả Lạc Cư này, nên em đặt là đúng nhất – Tân nói nhỏ trong lòng.
Lĩnh nhìn Tân một lát rồi gật đầu đồng ý. Cậu nói với Lâu:
“Đứa trẻ sẽ mang họ Lạc, tên lót đệm sẽ là tên tộc của Miễu hoặc chính là tên Miễu, còn tên chính sẽ là Niệm, bao hàm nghĩa ngân lên một khúc hát, đồng thời nó cũng có ý là kỉ niệm, một điều đặc biệt, một điều nhớ. Tên này tóm ý lại sẽ là một khúc ngân đáng nhớ, đáng kỉ niệm, đây là một điều đẹp đẽ.”
Lâu thú nhân cười, anh chạy vội vào phòng Miễu, chốc sau liền phóng ra, khóe miệng cười tươi nói lớn:
“Em ấy muốn đứa trẻ mang tên đệm của tộc loài mình là: Lạc Khuyên Niệm.”
Tên rất là hay nhưng khi đọc thì không được xuôi lắm, nhưng không sao nó có ý có nghĩa là được rồi.
Lâu thú nhân rất vui, anh cứ đọc đi đọc lại cái tên đó không ngừng.
Thấy vậy Lĩnh nói:
“Chờ ngày nào anh học và có thể viết hãy ghi tên cô bé vào gia phả nhà mình. Ngoài cha và mẹ giờ đây chúc mừng anh vì đã có thêm thành viên mang tên Lạc Khuyên Niệm.”
Lâu thú nhân không ngừng cảm ơn cậu, khóe mắt rưng rưng nước.
Mọi người tản đi rời khỏi nhà Lâu.
Lĩnh bảo Tân về chuẩn bị bữa trưa, mình chạy qua nhà Mi xem số vải dùng may áo cho Tân đã xong chưa.
Toàn thân chỉ hơi âm ẩm đau. Đây có lẽ là đặc tính dành tặng cho Phụ thú nhân nơi này, họ vốn được tạo ra với thân phận bạn đời thú nhân nên cấu tạo cơ thể có thể chịu tốt những chuyện vận động như tối qua, nếu còn là con người như trước kia chắc gì Lĩnh đã ngon lành dậy và vận động nhẹ người như này.
Cậu lắc vai qua lại hai vòng, bước chân trần ra khỏi phòng, đi qua phòng hai đứa nhỏ, bước xuống sân đi vào bếp và phòng sinh hoạt chung. Cả khu nhà vắng tanh như chùa bà đanh, không một tiếng cười tiếng nói chuyện.
Ở trong phòng bếp một phần cháo vẫn được giữ ấm trên bếp củi. Lĩnh biết đây chắc là phần Tân chừa lại cho cậu.
Lĩnh lấy bát đầy, bưng về phía phòng sinh hoạt chung, mở hết cửa sổ ngóng nhìn ra đường đi trong tộc.
Nắng hôm nay khá dịu không quá gắt như mấy ngày vừa qua, bóng của lũ cây hoa tím hồng đổ xuống gần như phủ mát hoàn toàn con đường đi lại trọng tộc – nhưng hôm nay trên con đường ấy bóng người cũng vắng đến lại.
Lĩnh tự hỏi: không lẽ mọi người đều đi rừng hết rồi sao?
Ủn ỉn..
Tiếng kêu của thú heo vang lên, nhà Lĩnh đã có bốn đầu heo hai cái hai đực thích hợp để nuôi lấy giống. Đôi heo này do Bom săn được, tuy tuổi còn nhỏ nhưng khả năng săn thú của Bom thì không tệ chút nào.
Nói tới Bom Lĩnh lại nhớ tới hai đứa nhỏ nhà mình, hôm nay cũng không biết đã đi đâu không thấy một bóng nào ở nhà. Bom không lẽ là đi rừng? Còn Đông chắc là qua nhà Mi dệt vải rồi.
Nhớ tới số vải mình nhờ Mi dệt Lĩnh nhanh chóng uống hết số cháo thịt còn lại, đem bát ra giếng rửa sạch, rồi chạy về phòng lấy dép xỏ vào đi ra đường.
Không ra thì cứ tưởng như các thú nhân đã đi rừng, ra rồi cậu mới thấy cách nhà mình không xa rất nhiều thú nhân đang tụ tập trước ngõ nhà Miễu.
Thấy vậy cậu vội đi nhanh qua đó.
“Lục,”vừa thấy bóng dáng quen thuộc trong nhóm thú nhân Lĩnh liền gọi, cậu đi tới, “có chuyện gì mà mọi người tụ ở đây đông thế?”
Lục thấy Lĩnh liền tươi cười đáp lời:
“Cậu tới rồi đó à! Hôm qua là ngày cưới của cậu, ấy vậy hôm nay mới sáng sớm Miễu đã sinh rồi, cậu có biết Miễu sinh ra giới gì không?”
Lĩnh ngạc nhiên nhìn Lục, cậu nuốt nước bọt cái mạnh hỏi:
“Miễu anh ấy sinh rồi? Là gì? Thú nhân hay Phụ?”
Lục cười ha há:
“Là Mẫu, là Mẫu đó ghê không! Một Phụ vốn đã khó sinh con vậy mà giờ có thể sinh ra Mẫu đấy! Thật là thần kì.”
“Không đây phải nói là do thần thú an bài, Mẫu này ra đời như nói với chúng ta rằng: thời đại của Lạc Cư Quốc đã tới, chúng ta sẽ ngày càng đông lên lớn mạnh hơn.” Lanh bên cạnh hào hứng xen vào.
Lục vội gật đầu tán thành.
Lĩnh chen vào giữa họ đi vào nhà Miễu. Bên trong tụ đầy thú nhân và tiểu thú nhân. Bom và Đông nhà cậu đang ngồi cùng lũ nhỏ.
Cậu nhìn thấy Tân đang ngồi trong gian chính nói chuyện cùng với các thú nhân lớn tuổi cùng thú nhân Lâu, cậu không phiền tới anh nhắm hướng phòng có nhiều Phụ tụ tập đi tới.
“Em tới rồi.” Ngay khi vừa thấy cậu Mi lớn tiếng chào.
Lĩnh đi tới:
“Vâng em vừa tới, anh Miễu sao rồi?”
Nói thật đối với một người hiện đại như Lĩnh dù cậu rất muốn sinh con cho Tân nhưng vẫn rất ái ngại và thắc mắc, một Phụ thú nhân không khác con trai là mấy như họ thì mang thai và sinh con kiểu quái gì đây!
Dù đã nhìn bụng bầu của Miễu nhiều lần nhưng Lĩnh cũng không thể nào lý giải nỗi, cũng chẳng dám hỏi han ai cho ra lẽ, tại cậu sợ họ cười mình.
Mi kéo tay Lĩnh dẫn cậu đi xuyên qua các Phụ vào phòng.
“Miễu, Lĩnh tới thăm anh này.” Vừa vào phòng Mi đã lớn tiếng.
Bên trong có khoảng ba bốn Phụ đang vây quanh giường Miễu, trên tay Vân đang bế đứa nhỏ được quấn vải kín mít chỉ để lòi khuôn mặt.
Đứa bé đỏ hỏi, da nhăn nheo, mắt nhắm tịt, miệng lép chép đang ngủ trên tay Vân thật đến từng xen.
Vân ôm đứa bé qua dúi vào ngực Lĩnh mỉm cười:
“Nhanh nhanh sinh một đứa nha, tốt nhất là Phụ hoặc Mẫu như này nhé anh!”
Lĩnh luống cuống đỡ lấy đứa trẻ, tướng bồng em bé của cậu trông rất buồn cười, đến mức toàn bộ Phụ trong phòng đều cười vang.
Lĩnh vội nhét lại cho Vân, đi tới ngồi vào bên Miễu. Trong phòng dù đã được dọn sạch vẫn còn thoang thoảng mùi máu.
Lĩnh đến bên cạnh Miễu nắm tay anh, nhìn khuôn mặt mệt mỏi nhưng đậm ý cười của anh hỏi:
“Anh có mệt lắm không?”
Miễu cười, đôi mắt hiền từ dõi theo đứa nhỏ trên tay Vân:
“Mệt nhưng vui.”
Nghe vậy Lĩnh bặm môi, cậu muốn hỏi về cách thức em bé ra đời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi. Cậu tự thở dài khuyên mình: chờ bữa nào mình tự trải qua là rõ thôi, nhìn Miễu là một chàng trai còn sinh ra một cô gái đây mình sợ cái gì.
Vừa lo lắng tò mò rồi lại tự an ủi, Lĩnh quyết định không hỏi cái sự ngớ ngẩn này ra.
Mọi người thăm hỏi nghe Vân bác sĩ dặn dò Miễu rồi mới ra ngoài, trả lại không gian cho hai cha con nghỉ ngơi.
Bên ngoài các thú nhân cũng đi gần hết, Lĩnh nghe họ nói mới biết là cả tộc đã tản đi săn thú, quyết định tối về đình tổ chức tiệc mừng.
Lúc này Tân vừa ra khỏi gian chính liền trông thấy Lĩnh, anh ngoắc cậu qua.
“Em vào đây chút đi.” Nói rồi anh dắt cậu vào gian chính, nơi đây có Thôi thú nhân, Biêu thú nhân và Lâu chồng Miễu.
Bên ngoài các Phụ cũng lục tục giải tán. Mi nắm tay Đông cùng đi về tiếp tục dệt vải chuẩn bị may áo cho Vương.
Bên trong ngay khi thấy cậu Lâu thú nhân cười tươi lên tiếng:
“May quá Lĩnh cậu tới rồi, tôi đang tính qua tìm cậu đây.”
Lời Lâu thú nhân vừa đứt, Tân liền e hèm nhắc nhở.
Thấy Vương e hèm mình Lâu khó hiểu.
Tân nhắc ngay:
“Mọi người bắt đầu gọi tôi là Vương, vậy Lĩnh mọi người cũng phải gọi là Hậu như vậy mới đúng.”
Được Vương sửa, ngay lập tức Lâu liền sửa lời gọi Lĩnh là Hậu khiến mặt cậu đỏ chót.
Lĩnh ập ừ không biết đáp sao, cuối cùng đành nói tới chuyện vì sao Lâu muốn tìm mình.
“Tôi muốn nhờ Hậu đặt tên cho Mẫu mới sinh nhà mình.” Lâu thú nhân cười tươi như hoa nói với Lĩnh.
Lĩnh gãi đầu, cậu ái ngại:
“Cái này anh nên tự đặt lấy thì hay hơn.”
Lâu lắc đầu, anh nói:
“Là Mẫu đầu tiên được sinh ra trong Lạc Cư Quốc tôi muốn lấy vinh dự được Hậu và Vương đặt tên cho nó, sau này nó lớn chắc chắn sẽ vô cùng tự hào.”
“Anh không để ý sao?” Lĩnh hỏi, cha mẹ nào mà chả muốn tự mình đặt tên cho con cái.
Lâu lắc đầu:
“Không hề, tôi còn thấy tự hào nữa là đằng khác.”
Tân nắm tay Lĩnh, anh cười nói với cậu:
“Em đặt đi, đây là vinh hạnh của đứa trẻ, cũng là vinh hạnh của nhà ta. Mẫu này ra đời như một luồng gió mát đầy hy vọng cho tộc ta vậy đó, nên việc em đặt tên cho nó có thể hiểu được.” Vì em chính là hy vọng của anh cũng là hy vọng, may mắn của cả Lạc Cư này, nên em đặt là đúng nhất – Tân nói nhỏ trong lòng.
Lĩnh nhìn Tân một lát rồi gật đầu đồng ý. Cậu nói với Lâu:
“Đứa trẻ sẽ mang họ Lạc, tên lót đệm sẽ là tên tộc của Miễu hoặc chính là tên Miễu, còn tên chính sẽ là Niệm, bao hàm nghĩa ngân lên một khúc hát, đồng thời nó cũng có ý là kỉ niệm, một điều đặc biệt, một điều nhớ. Tên này tóm ý lại sẽ là một khúc ngân đáng nhớ, đáng kỉ niệm, đây là một điều đẹp đẽ.”
Lâu thú nhân cười, anh chạy vội vào phòng Miễu, chốc sau liền phóng ra, khóe miệng cười tươi nói lớn:
“Em ấy muốn đứa trẻ mang tên đệm của tộc loài mình là: Lạc Khuyên Niệm.”
Tên rất là hay nhưng khi đọc thì không được xuôi lắm, nhưng không sao nó có ý có nghĩa là được rồi.
Lâu thú nhân rất vui, anh cứ đọc đi đọc lại cái tên đó không ngừng.
Thấy vậy Lĩnh nói:
“Chờ ngày nào anh học và có thể viết hãy ghi tên cô bé vào gia phả nhà mình. Ngoài cha và mẹ giờ đây chúc mừng anh vì đã có thêm thành viên mang tên Lạc Khuyên Niệm.”
Lâu thú nhân không ngừng cảm ơn cậu, khóe mắt rưng rưng nước.
Mọi người tản đi rời khỏi nhà Lâu.
Lĩnh bảo Tân về chuẩn bị bữa trưa, mình chạy qua nhà Mi xem số vải dùng may áo cho Tân đã xong chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất