Chương 84: Có gì đó đã rời bỏ cậu
Mây và Lĩnh bị ném vào một hang đá rộng, bên trong giam không ít phụ và tiểu thú nhân.
Khi hai tên thú nhân thúi hoắc kia ném họ vào chúng không hề đi ngay mà khóa trái cửa, nụ cười đê tiện treo bên khóe môi, đôi mắt gian xảo đảo một vòng toàn bộ nhóm phụ và tiểu thú nhân trong này.
Chúng cắm hai cây đuốc lên hai góc hang, chiếu sáng toàn bộ hang động, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ sắc thái khuôn mặt của tất cả những người hiện diện nơi đây.
Tất cả Phụ và tiểu thú nhân khi thấy chúng đều dạt về một góc, túm lại cùng nhau, mặt úp vào trong tránh không để chúng nhìn vào mình, nhưng ở nơi chúng không thấy, ánh mắt họ đều ngập tràn sự căm thù.
Ở đối diện Mây và Lĩnh cô độc nằm một góc, hứng trọn ánh nhìn trần trụi của hai tên kia. Lĩnh đang yếu dần, cậu không còn đủ sức để đối mắt hay chất vấn gì chúng, toàn thân co quắp dựa vào Mây, hơi thở nặng nề. Trong khi Mây dùng ánh mắt đề phòng nhìn hai tên kia.
Một trong hai tên cười khà khà nói với bạn mình:
“Bây giờ chơi đứa nào trước?”
Tên còn lại được hỏi kia đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mây.
Lĩnh nhìn thấy vậy, nhịn cơn đau kéo tay Mây lại, nắm thật chặt. Mây cúi đầu giấu đi nét hoang mang lo sợ cùng ghê tởm trên mắt mình, đồng thời cũng lẫn trốn ánh nhìn của hắn ta.
“Ê, đừng nói với tao là mày nhắm tới nó nha. Thủ lĩnh đã dặn là không được động tới hai đứa kia, chúng là mồi nhử quan trọng đó.”
Nhưng tên đó dường như không nghe thấy, hắn liếm miệng xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường nói lớn:
“Chết một tên, thì còn lại một tên lo gì.”
Nói xong hắn nâng chân bước tới, khóe môi treo nụ cười khiến người lạnh gáy.
Lĩnh vội ôm chầm lấy Mây, đôi mắt nhạt màu hằn lên, cậu quát:
“Cút! Mày dám tới đây, tao sẽ liều mạng với mày!”
“Ô mạnh dữ, không sao, anh đây càng thích mấy Phụ mạnh miệng như này, lúc chơi mới vui. Nếu mày lo cho bạn mày đến thế thì dùng mày thay thế cho nó đi.”
Mây nghe vậy vùng ra khỏi cái ôm của Lĩnh, cậu cố nhịn xuống sự sợ hãi hét lớn:
“Không, mày không được đụng tới anh ấy!”
Toàn thân Mây đang run lên, nhưng cậu biết Lĩnh là người cực kì quan trọng với Lạc Cư Quốc, cậu là người dân Lạc Cư cậu có trách nhiệm phải bảo vệ Lĩnh, người có ơn với Lạc Cư.
Lĩnh vội dịch người chắn trước mặt Mây, cậu lạnh giọng chất vấn chúng:
“Bọn mày là ai? Tao nhớ Lạc Cư chúng ta chưa từng gây áo thù gì với tụi mày vì sao lại bắt bọn tao?”
Hắn nghe Lĩnh hỏi thế liền cười ha hả, ngồi xuống đối diện Lĩnh và Mây, hun một luồng hơi thúi hoắc vào mặt hai người.
Hắn nói:
“Bọn tao vốn đâu biết đến sự tồn tại của bọn mày, chính là do tiếng huýt đầy cảnh cáo của thú nhân tộc mày gửi tới từ đồi hoa nên bọn tao mới biết, vùng đất này ngoài tộc Chim Sóc còn có một nhóm tộc chim khác đang tồn tại.”
Hắn tiến lại gần, dùng móng vuốt đen sì khều lấy cằm Mây nâng lên, ngả ngớn nói:
“Quả nhiên nếu không có sự thách thức của hắn ta, sao bọn tao biết được một nơi đẹp đẽ như thế đang tồn tại trên vùng đất này, nơi đó không chỉ có những khối công trình kì lạ, còn có không ít phụ xinh đẹp như này. Không đánh chiếm quả là tiếc.”
Hắn vừa dứt câu liền chuyển đôi tay nâng mặt Vân đưa sang tóm lấy Lĩnh bên cạnh, lôi cậu ném ra giữa sàn nhà.
Mây thấy vậy hét toáng lên, cậu lao lên đánh về phía thú nhân nhưng rất tiếc chỉ một cái phẩy tay, hắn đã đánh bay Mây về góc phòng nện vào đá đau điếng đến không thể nào đứng dậy.
Tên bạn còn lại khoanh tay tựa mình vào tường đá nhìn xem mọi việc, tiếng cười hèn mọn vang lên, cái lưỡi không ngừng liếm láp đôi môi trông như thèm lắm.
Sau khi ném đi Mây tên khốn kia tiến lại gần Lĩnh, trông thấy cậu đau đớn co mình trên nền đá lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi, đôi sợi tóc đỏ rực ướt át chạm vào khuôn mặt trắng bệch. Vừa yếu ớt vừa quyến rũ khiến hắn thèm nhỏ dãi.
Ngón tay hắn vươn lên, run rẩy vì quá thích chạm vào làn da trên khuôn mặt cậu, móng vuốt đen sì kéo lê một đường hằn đỏ trên làn da mỏng manh, đi xuống dần chạm tới cổ áo, thân áo rồi tới bụng cậu.
Ngay tại đây hắn không thèm khách khí luồn bàn tay xương xẩu thô to bẩn thỉu vào bên trong.
Lĩnh nhịn đau khàn giọng quát lên, cùng với thân người cố lui về sau:
“Cút... tránh ra tên khốn!”
Bên kia Mây cố gắng lồm cồm bò dậy toan bò tới bên Lĩnh. Nhưng thật không may tên thú nhân đang đứng tựa vào tường kia đi tới, dùng một chân đạp lên lưng cậu khiến Mây đổ ập người xuống, bất lực nằm bẹp ra sàn.
Cậu khàn giọng hét lớn:
“Tránh xa anh ấy ra, cúi đi lũ thú nhân bẩn thỉu, tránh xa anh ấy ra!”
Nhưng tiếng hét của cậu chỉ làm cho hai tên điên nơi đây sung sướng hơn mà thôi, chúng cười to.
Cánh tay vốn đang luồn vào bụng Lĩnh vì thấy sự giãy giụa của cậu tức tối đánh mạnh. Cú đánh ấy càng khiến Lĩnh đau hơn, cậu hét lên, cong người mặt trắng như giấy.
Hắn cười ha hả nhảy lên ngồi trên bụng Lĩnh.
Cú va chạm khủng khiếp này khiến người Lĩnh cong lên lần nữa, cơn đau như xé lục phủ ngũ tạng đánh úp tới, vật cậu ngã nhào ra nền đá lạnh băng, ý thức theo đó cũng dần rời xa cậu.
Thành công kiềm chế cậu dưới thân mình, đôi móng vuốt sắc nhọn của hắn vung lên xé nát áo vải của Lĩnh để lộ ra thân hình trắng nhợt đầy các vết hôn đỏ tái rải rác khắp cơ thể.
Thấy những dấu hôn này tên thú nhân đỏ mắt, hắn cười gằm:
“Ồ thì ra là đã có người làm mày rồi, quá tuyệt, hợp ý tao, loại đã qua sử dụng này thường rất nhạy cảm chơi mới sướng!”
Lời nói đê tiện của hắn khiến nhóm phụ bên tường lủi sâu hơn, cố không phát ra tiếng động khiến hắn chú ý.
Họ tội nghiệp nhìn Phụ đang nằm dưới thân thú nhân xấu xa kia, nhưng chính họ cũng bất lực không thể làm được gì, ngoài việc khư khư bảo vệ lấy mình.
Bên kia Mây đỏ mắt nhìn tên khốn đó đối xử với Lĩnh như vậy, răng nghiến chặt vào nhau, cộng thêm trạng thái kì lạ từ Lĩnh. Dường như anh ấy bị thương rất nặng, mặt Lĩnh tái đi không còn cắc máu, những cái nhích người khó khăn chậm chạp đầy tội nghiệp cố trườn về phía trước, hòng rời xa sự kìm kẹp của tên khốn kia nhưng không thành.
Mây rơi nước mắt, cậu hét toáng lên, tầm nhìn mờ ảo chỉ ghim đúng Lĩnh:
“Mày tha cho anh ấy đi, anh ấy bị thương nặng lắm rồi, muốn làm gì mày qua đây làm tao này!”
Cậu khóc thành tiếng, những giọt nước mắt mặn chát lăn vào miệng Mây, trong âm thần cậu xin lỗi Lục, rất có thể hôm nay tại đây cậu sẽ bị những thú nhân xấu xa này vấy bẩn tới chết.
Xin lỗi Lục, xin lỗi anh!
Mây nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu nhìn tên điên kia đang không ngừng đưa tay vuốt ve khắp thân thể Lĩnh gào lên:
“Mày tránh xa anh ấy ra, có ngon thì lại đây này! Á!”
Tên khốn đang kiềm Mây không thương tình đạp lên đầu cậu một cái, khiến khóe môi tội nghiệp đập vào nền đá kéo xước tới rỉ máu.
Bên kia tên thú nhân đang sung sướng thưởng thức làn da mịn màng tươi tắn dưới tay mình, hắn kìm chặt Lĩnh dưới thân, đôi bàn tay bẩn thỉu lướt qua từng tấc da thịt bóng loáng của cậu, miệng hắn rên rỉ những âm tiết sảng khoái ghê tởm.
Trong khi bên dưới hắn, Lĩnh gần như không còn sức để chống cự, cậu cảm thấy đau, vị trí cơn đau kéo từ phần bụng đổ xuống. Có cái gì đó đang muốn rời khỏi thân thể cậu, một hàng chất lỏng nóng ẩm đang chảy ra từ phần thân dưới của cậu theo đùi đi thẳng xuống chân.
Đôi mắt cậu mơ màng, cậu cảm nhận được một điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra nơi bụng mình.
Cánh tay ghê tởm kia không còn chạm tới được cảm xúc của cậu nữa, Lĩnh run tay ôm lấy bụng mình, người cậu co quắt, miệng mở lớn kêu đau nhưng không tài nào phát ra tiếng, ngoài hơi thở yếu ớt.
Mây nhìn cảnh này xót xa không thôi, cậu khóc gào không ngừng.
Nhóm phụ bên kia nhìn nhau, trong đó có vài Phụ nhíu mày nhìn Lĩnh, một trong số họ siết chặt nắm tay, ánh mắt long lên sòng sọc, thân mình từ từ nhổm dậy.
Chít!!!!!!!!
Thình lình ngay lúc này bên ngoài vọng tới tiếng thét quen thuộc của thú nhân tộc Chim Sóc.
Hai thú nhân nơi đây đứng phắt dậy, chúng nhổ một hơi khí thô thiển, chửi tục.
“Mẹ kiếp bọn Chim Sóc tới!”
Tên còn lại đang kiềm chế Mây cười khẩy:
“Chúng tới nộp mạng, như vậy cũng tốt, đã tới thì đừng mong về!”
....
Tại thành Lạc Cư, nhóm thú nhân tuần tra đã phát hiện không ít bóng dáng thú nhân lạ quanh thành, chúng không hề e ngại ánh mắt của chim Lạc, ngang nhiên khiêu khích.
Chúng phân đều người của mình bao vây khắp tứ phía thành Lạc Cư.
Nhận được tin Phương thú nhân ra lệnh, toàn bộ phụ thú nhân và tiểu thú nhân tập hợp về đình.
Các thú nhân khác cẩn trọng ứng chiến mọi vị trí xung quanh thành, thề không để lũ khốn lạ hoắc này đắc thủ dù chỉ là một mảnh vườn trong thành.
Tiếng huýt vang lên, dậy một khoảng trời xanh. Bình yên họ đã trải qua không thể vì những bọn thú nhân không biết mặt, biết tên này mà mãi mãi biến mất.
Nếu đã có gan mò tới, thì tốt nhất cũng nên có gan lãnh nhận hậu quả đi.
....
Ở phương xa đoàn thú nhân do Tân lãnh đạo vỗ cánh qua chính vị trí Biêu thú nhân đánh nhau, máu trên ngọn cây nồng nàng hun vào mũi họ, không ít chiếc lông bạc quen thuộc thấm đẫm máu nằm la liệt trên các tán lá lớn.
Nhận ra tình hình lạ, Tân đề nghị hai thú nhân tách đoàn phân ra điều tra. Cùng lúc ở phương xa một bóng chim trắng đang lao về đây.
....
Nghỉ lễ vui vẻ nhé bà con cô bác tứ phương!
Khi hai tên thú nhân thúi hoắc kia ném họ vào chúng không hề đi ngay mà khóa trái cửa, nụ cười đê tiện treo bên khóe môi, đôi mắt gian xảo đảo một vòng toàn bộ nhóm phụ và tiểu thú nhân trong này.
Chúng cắm hai cây đuốc lên hai góc hang, chiếu sáng toàn bộ hang động, đồng thời cũng chiếu sáng toàn bộ sắc thái khuôn mặt của tất cả những người hiện diện nơi đây.
Tất cả Phụ và tiểu thú nhân khi thấy chúng đều dạt về một góc, túm lại cùng nhau, mặt úp vào trong tránh không để chúng nhìn vào mình, nhưng ở nơi chúng không thấy, ánh mắt họ đều ngập tràn sự căm thù.
Ở đối diện Mây và Lĩnh cô độc nằm một góc, hứng trọn ánh nhìn trần trụi của hai tên kia. Lĩnh đang yếu dần, cậu không còn đủ sức để đối mắt hay chất vấn gì chúng, toàn thân co quắp dựa vào Mây, hơi thở nặng nề. Trong khi Mây dùng ánh mắt đề phòng nhìn hai tên kia.
Một trong hai tên cười khà khà nói với bạn mình:
“Bây giờ chơi đứa nào trước?”
Tên còn lại được hỏi kia đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mây.
Lĩnh nhìn thấy vậy, nhịn cơn đau kéo tay Mây lại, nắm thật chặt. Mây cúi đầu giấu đi nét hoang mang lo sợ cùng ghê tởm trên mắt mình, đồng thời cũng lẫn trốn ánh nhìn của hắn ta.
“Ê, đừng nói với tao là mày nhắm tới nó nha. Thủ lĩnh đã dặn là không được động tới hai đứa kia, chúng là mồi nhử quan trọng đó.”
Nhưng tên đó dường như không nghe thấy, hắn liếm miệng xì một tiếng tỏ vẻ khinh thường nói lớn:
“Chết một tên, thì còn lại một tên lo gì.”
Nói xong hắn nâng chân bước tới, khóe môi treo nụ cười khiến người lạnh gáy.
Lĩnh vội ôm chầm lấy Mây, đôi mắt nhạt màu hằn lên, cậu quát:
“Cút! Mày dám tới đây, tao sẽ liều mạng với mày!”
“Ô mạnh dữ, không sao, anh đây càng thích mấy Phụ mạnh miệng như này, lúc chơi mới vui. Nếu mày lo cho bạn mày đến thế thì dùng mày thay thế cho nó đi.”
Mây nghe vậy vùng ra khỏi cái ôm của Lĩnh, cậu cố nhịn xuống sự sợ hãi hét lớn:
“Không, mày không được đụng tới anh ấy!”
Toàn thân Mây đang run lên, nhưng cậu biết Lĩnh là người cực kì quan trọng với Lạc Cư Quốc, cậu là người dân Lạc Cư cậu có trách nhiệm phải bảo vệ Lĩnh, người có ơn với Lạc Cư.
Lĩnh vội dịch người chắn trước mặt Mây, cậu lạnh giọng chất vấn chúng:
“Bọn mày là ai? Tao nhớ Lạc Cư chúng ta chưa từng gây áo thù gì với tụi mày vì sao lại bắt bọn tao?”
Hắn nghe Lĩnh hỏi thế liền cười ha hả, ngồi xuống đối diện Lĩnh và Mây, hun một luồng hơi thúi hoắc vào mặt hai người.
Hắn nói:
“Bọn tao vốn đâu biết đến sự tồn tại của bọn mày, chính là do tiếng huýt đầy cảnh cáo của thú nhân tộc mày gửi tới từ đồi hoa nên bọn tao mới biết, vùng đất này ngoài tộc Chim Sóc còn có một nhóm tộc chim khác đang tồn tại.”
Hắn tiến lại gần, dùng móng vuốt đen sì khều lấy cằm Mây nâng lên, ngả ngớn nói:
“Quả nhiên nếu không có sự thách thức của hắn ta, sao bọn tao biết được một nơi đẹp đẽ như thế đang tồn tại trên vùng đất này, nơi đó không chỉ có những khối công trình kì lạ, còn có không ít phụ xinh đẹp như này. Không đánh chiếm quả là tiếc.”
Hắn vừa dứt câu liền chuyển đôi tay nâng mặt Vân đưa sang tóm lấy Lĩnh bên cạnh, lôi cậu ném ra giữa sàn nhà.
Mây thấy vậy hét toáng lên, cậu lao lên đánh về phía thú nhân nhưng rất tiếc chỉ một cái phẩy tay, hắn đã đánh bay Mây về góc phòng nện vào đá đau điếng đến không thể nào đứng dậy.
Tên bạn còn lại khoanh tay tựa mình vào tường đá nhìn xem mọi việc, tiếng cười hèn mọn vang lên, cái lưỡi không ngừng liếm láp đôi môi trông như thèm lắm.
Sau khi ném đi Mây tên khốn kia tiến lại gần Lĩnh, trông thấy cậu đau đớn co mình trên nền đá lạnh lẽo, khuôn mặt tái nhợt nhễ nhại mồ hôi, đôi sợi tóc đỏ rực ướt át chạm vào khuôn mặt trắng bệch. Vừa yếu ớt vừa quyến rũ khiến hắn thèm nhỏ dãi.
Ngón tay hắn vươn lên, run rẩy vì quá thích chạm vào làn da trên khuôn mặt cậu, móng vuốt đen sì kéo lê một đường hằn đỏ trên làn da mỏng manh, đi xuống dần chạm tới cổ áo, thân áo rồi tới bụng cậu.
Ngay tại đây hắn không thèm khách khí luồn bàn tay xương xẩu thô to bẩn thỉu vào bên trong.
Lĩnh nhịn đau khàn giọng quát lên, cùng với thân người cố lui về sau:
“Cút... tránh ra tên khốn!”
Bên kia Mây cố gắng lồm cồm bò dậy toan bò tới bên Lĩnh. Nhưng thật không may tên thú nhân đang đứng tựa vào tường kia đi tới, dùng một chân đạp lên lưng cậu khiến Mây đổ ập người xuống, bất lực nằm bẹp ra sàn.
Cậu khàn giọng hét lớn:
“Tránh xa anh ấy ra, cúi đi lũ thú nhân bẩn thỉu, tránh xa anh ấy ra!”
Nhưng tiếng hét của cậu chỉ làm cho hai tên điên nơi đây sung sướng hơn mà thôi, chúng cười to.
Cánh tay vốn đang luồn vào bụng Lĩnh vì thấy sự giãy giụa của cậu tức tối đánh mạnh. Cú đánh ấy càng khiến Lĩnh đau hơn, cậu hét lên, cong người mặt trắng như giấy.
Hắn cười ha hả nhảy lên ngồi trên bụng Lĩnh.
Cú va chạm khủng khiếp này khiến người Lĩnh cong lên lần nữa, cơn đau như xé lục phủ ngũ tạng đánh úp tới, vật cậu ngã nhào ra nền đá lạnh băng, ý thức theo đó cũng dần rời xa cậu.
Thành công kiềm chế cậu dưới thân mình, đôi móng vuốt sắc nhọn của hắn vung lên xé nát áo vải của Lĩnh để lộ ra thân hình trắng nhợt đầy các vết hôn đỏ tái rải rác khắp cơ thể.
Thấy những dấu hôn này tên thú nhân đỏ mắt, hắn cười gằm:
“Ồ thì ra là đã có người làm mày rồi, quá tuyệt, hợp ý tao, loại đã qua sử dụng này thường rất nhạy cảm chơi mới sướng!”
Lời nói đê tiện của hắn khiến nhóm phụ bên tường lủi sâu hơn, cố không phát ra tiếng động khiến hắn chú ý.
Họ tội nghiệp nhìn Phụ đang nằm dưới thân thú nhân xấu xa kia, nhưng chính họ cũng bất lực không thể làm được gì, ngoài việc khư khư bảo vệ lấy mình.
Bên kia Mây đỏ mắt nhìn tên khốn đó đối xử với Lĩnh như vậy, răng nghiến chặt vào nhau, cộng thêm trạng thái kì lạ từ Lĩnh. Dường như anh ấy bị thương rất nặng, mặt Lĩnh tái đi không còn cắc máu, những cái nhích người khó khăn chậm chạp đầy tội nghiệp cố trườn về phía trước, hòng rời xa sự kìm kẹp của tên khốn kia nhưng không thành.
Mây rơi nước mắt, cậu hét toáng lên, tầm nhìn mờ ảo chỉ ghim đúng Lĩnh:
“Mày tha cho anh ấy đi, anh ấy bị thương nặng lắm rồi, muốn làm gì mày qua đây làm tao này!”
Cậu khóc thành tiếng, những giọt nước mắt mặn chát lăn vào miệng Mây, trong âm thần cậu xin lỗi Lục, rất có thể hôm nay tại đây cậu sẽ bị những thú nhân xấu xa này vấy bẩn tới chết.
Xin lỗi Lục, xin lỗi anh!
Mây nhắm mắt lại rồi mở ra, cậu nhìn tên điên kia đang không ngừng đưa tay vuốt ve khắp thân thể Lĩnh gào lên:
“Mày tránh xa anh ấy ra, có ngon thì lại đây này! Á!”
Tên khốn đang kiềm Mây không thương tình đạp lên đầu cậu một cái, khiến khóe môi tội nghiệp đập vào nền đá kéo xước tới rỉ máu.
Bên kia tên thú nhân đang sung sướng thưởng thức làn da mịn màng tươi tắn dưới tay mình, hắn kìm chặt Lĩnh dưới thân, đôi bàn tay bẩn thỉu lướt qua từng tấc da thịt bóng loáng của cậu, miệng hắn rên rỉ những âm tiết sảng khoái ghê tởm.
Trong khi bên dưới hắn, Lĩnh gần như không còn sức để chống cự, cậu cảm thấy đau, vị trí cơn đau kéo từ phần bụng đổ xuống. Có cái gì đó đang muốn rời khỏi thân thể cậu, một hàng chất lỏng nóng ẩm đang chảy ra từ phần thân dưới của cậu theo đùi đi thẳng xuống chân.
Đôi mắt cậu mơ màng, cậu cảm nhận được một điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra nơi bụng mình.
Cánh tay ghê tởm kia không còn chạm tới được cảm xúc của cậu nữa, Lĩnh run tay ôm lấy bụng mình, người cậu co quắt, miệng mở lớn kêu đau nhưng không tài nào phát ra tiếng, ngoài hơi thở yếu ớt.
Mây nhìn cảnh này xót xa không thôi, cậu khóc gào không ngừng.
Nhóm phụ bên kia nhìn nhau, trong đó có vài Phụ nhíu mày nhìn Lĩnh, một trong số họ siết chặt nắm tay, ánh mắt long lên sòng sọc, thân mình từ từ nhổm dậy.
Chít!!!!!!!!
Thình lình ngay lúc này bên ngoài vọng tới tiếng thét quen thuộc của thú nhân tộc Chim Sóc.
Hai thú nhân nơi đây đứng phắt dậy, chúng nhổ một hơi khí thô thiển, chửi tục.
“Mẹ kiếp bọn Chim Sóc tới!”
Tên còn lại đang kiềm chế Mây cười khẩy:
“Chúng tới nộp mạng, như vậy cũng tốt, đã tới thì đừng mong về!”
....
Tại thành Lạc Cư, nhóm thú nhân tuần tra đã phát hiện không ít bóng dáng thú nhân lạ quanh thành, chúng không hề e ngại ánh mắt của chim Lạc, ngang nhiên khiêu khích.
Chúng phân đều người của mình bao vây khắp tứ phía thành Lạc Cư.
Nhận được tin Phương thú nhân ra lệnh, toàn bộ phụ thú nhân và tiểu thú nhân tập hợp về đình.
Các thú nhân khác cẩn trọng ứng chiến mọi vị trí xung quanh thành, thề không để lũ khốn lạ hoắc này đắc thủ dù chỉ là một mảnh vườn trong thành.
Tiếng huýt vang lên, dậy một khoảng trời xanh. Bình yên họ đã trải qua không thể vì những bọn thú nhân không biết mặt, biết tên này mà mãi mãi biến mất.
Nếu đã có gan mò tới, thì tốt nhất cũng nên có gan lãnh nhận hậu quả đi.
....
Ở phương xa đoàn thú nhân do Tân lãnh đạo vỗ cánh qua chính vị trí Biêu thú nhân đánh nhau, máu trên ngọn cây nồng nàng hun vào mũi họ, không ít chiếc lông bạc quen thuộc thấm đẫm máu nằm la liệt trên các tán lá lớn.
Nhận ra tình hình lạ, Tân đề nghị hai thú nhân tách đoàn phân ra điều tra. Cùng lúc ở phương xa một bóng chim trắng đang lao về đây.
....
Nghỉ lễ vui vẻ nhé bà con cô bác tứ phương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất