Lạc Lối

Chương 1:

Sau
“Tên?”

“Reid.”

Ryan nhìn thoáng qua ID trên tay, người trên ảnh mặc quân phục màu đen, đường nét khuôn mặt sạch sẽ thanh tú, có chút hung hãn, môi hơi mỏng, sống mũi thẳng, mái tóc đen gọn gàng.

Cậu đẩy kính, đặt tập tài liệu trên tay xuống, bước đến chỗ người đàn ông đang ngồi một bên. Bộ quân phục đen phẳng phiu trong ảnh dính đầy máu nhăn nhúm trên vết thương ở bụng. Phần thân trên trần trụi được bao phủ bởi những múi cơ màu mật ong đối xứng với khung xương lớn, eo thon vai rộng. Mái tóc đen lòa xòa trước trán, nụ cười nơi khóe miệng không thể xóa đi sự tức giận dưới đôi mắt hẹp dài sáng ngời.

Thực sự là một alpha hàng đầu, ít nhất về thể chất xem như không tồi.

“Tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở ngài, thượng tá Reid…” Ryan đặt tay lên vùng bụng đang hở của Reid, giọng điệu vô thức có điểm tiếc hận “Cho dù là alpha, cũng có thể để lại sẹo.” Nửa lưỡi dao còn lại bên trong vết thương, lưỡi dao rơi xuống đĩa phát ra âm thanh “Đinh đương” giòn giã.

“Chuôi dao đâu rồi, thượng tá?”

“Không biết, chắc bị gãy rồi.” Reid vứt bộ quân phục dùng để che vết thương, nhìn Ryan đắp gạc lên người. Bắp thịt hơi dính một lớp mồ hôi mỏng vì vết thương vừa được làm sạch. Nhìn bên tai đỏ bừng của Ryan, trong không khí có một ít tin tức tố nhàn nhạt.

“Cậu là omega phải không?” Reid nhướng mày, khẽ cười. Đầu lưỡi bất giác lướt qua bờ môi hơi khô, trong mắt còn có chút tức giận, thoáng chút ngả ngớn.

“Bệnh viện không cho phép omega tham gia công tác.” Ryan chậm rãi thở ra, “Tôi nghĩ, là tin tức tố lưu lại trên người của ngài đó.”

Nghe vậy, Reid nhíu mày, vẻ mặt có chút quỷ dị, chính xác, là do omega phát tình kia mới có thể như thế này.

“Thượng tá, tôi phải nhắc nhở ngài rằng ép buộc omega là phạm pháp, theo đế chế mới nhất…” Ryan cởi đôi găng tay dính máu ném sang một bên, nhìn người đàn ông trước mặt mang theo ánh mắt nghiền ngẫm, thở dài: “Tôi là beta, thưa thượng tá.”

“Tôi không ép buộc cậu ta.” Reid thu lại đôi chân thon dài, đứng dậy, nhìn Ryan một cách trịch thượng. Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt ôn hòa vô hại, khí chất ôn nhuận, đáng tiếc quá.

Reid tiếc nuối liếc nhìn tiểu bác sĩ, phần tóc mái vừa mới rũ xuống một chút dính trên trán. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi,, đưa tay vuốt lại mớ tóc lòa xòa trên trán. Tin tức tố dày đặc trong phòng làm việc nhỏ quyện với mùi cồn y tế tỏa mọi ngóc ngách trong phòng.

Nhìn đôi má ửng hồng của Ryan, Reid khẽ cười: “Được rồi, tiểu bác sĩ, tôi đi trước một bước.”

Ryan hơi sững sờ nhớ tới cánh tay săn chắc và vầng trán đầy đặn trơn bóng của người đó. Cuối cùng, cậu chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình, khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thật đáng tiếc, đối tác alpha cường đại như vậy sẽ là omega, có thể có nhiều hơn một người.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Vâng, thượng tá vừa đi.”

“Thiếu tướng Ellen, thượng tá Reid đã rời bệnh viện.” Ley cúp điện thoại, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau từ kính chiếu hậu.

“Mời trực tiếp đi doanh trại lục quân.” Ellen cười nhẹ.

Khu doanh trại lục quân A

“Omega kia đâu?” Reid lạnh lùng hỏi, một bên nhận lấy bộ quân phục đen mà Royce đưa cho, khi cài cúc áo, một trong số chúng bị quấn tua, kéo vài lần không ra, dứt khoát không cài nữa, trực tiếp mở bung áo sơ mi nhìn Royce chằm chằm.

Royce biết rõ tính khí của hắn, trong trường quân sự trước đây, Reid không phải là người dễ chọc, bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Đã đưa đến bệnh viện rồi, cậu thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, omega rất yếu ớt…”

Trước ánh mắt lạnh lùng của Reid, ngượng ngùng ngậm miệng. Nhìn vẻ mặt u ám sắp vắt hết nước đá của đối phương, anh ném qua một tập tài liệu: “Kevin, người của hạt Torres, dân thường, tân binh, năm nay 19, lần phát tình đầu tiên.”

Reid không nhìn tập tài liệu đó, đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Royce, cậu nghĩ tôi hỏi là cái này sao?”

“Cái khác tôi không biết.” Royce xòe hai tay ra.

“Cậu không biết?” Reid nhướng mày, hắn biết Royce không quen nghiêm túc, nhưng tuyệt đối không có lý do gì mà lấy chính sự nói giỡn.



“Tôi thực sự không biết.” Thấy vẻ mặt hắn, Royce tự giác ngồi sang một bên: “Tra không ra vào quân đội bằng cách nào.”

“Cậu còn rất kiêu ngạo?”

“Kiêu ngạo kiểu gì, anh dũng lao tới chính là thượng tá Reid nha.” Vừa nói, anh ta vừa nhìn Reid với vẻ hứng thú: “Thế nào, sau trận chiến đẫm máu, kết quả chắc không tồi phải không?”

Thời điểm Kevin phát tình, Royce không ở quân khu, tuy rằng khu vực quân sự tư nhân về chủ yếu là beta, nhưng số lượng alpha tướng quân cũng khá lớn. Hơn nữa, Reid bởi vậy mới đưa một vị thượng tướng vào bệnh viện.

“Tôi đã sớm nói cậu phải dùng thuốc ức chế rồi mà.” Royce đảo mắt.

“Ức chế?” Reid đột nhiên bật cười, đôi mắt híp lại nhướng lên: “Tại sao tôi lại phải ức chế chứ? Cậu ta cầu tôi làm, tôi có thể từ chối sao?”

“Nhan sắc bình thường, bình thường không lọt vào được mắt ngài. ” Royce cười càng xán lạn, tính phong lưu của Reid có thể nói là mọi người đều biết, muôn hình muôn vẻ bạn tình, tất cả họ đều là những người đẹp hàng đầu.

Reid không thể nhớ được ngoại hình của Kevin, chính xác mà nói, khi đã kéo quần thường quên vẻ ngoài của người khác. Hắn cho rằng đây là một thói quen tốt nên vẫn giữ. Chưa bao giờ để lại dấu ấn trên người omega, dùng lời hắn mà nói, không ai chậm trễ, mỗi người đều lấy thứ mình cần, thuận theo bản tính.

“Mấy quý tộc đạo đức giả kia mới dùng thuốc ức chế.” Reid khịt mũi hai cái, vẻ mặt đầy khinh thường.

Ba tiếng gõ cửa lịch sự, không hơn không kém.

Reid sững người một lúc, đây không phải là văn phòng mà là phòng khách của hắn ở khu A, bình thường không hay tới đây, rất ít người đến đây tìm hắn.

Hắn nhìn Royce, đối phương cũng khó hiểu nhìn lại, vẻ mặt tôi thực sự không biết gì cả.

Hai người chìm vào im lặng kỳ quái, suýt chút nữa cho rằng tiếng gõ cửa vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lập tức có thêm ba tiếng, lực đạo như cũ vẫn không nặng không nhẹ, chậm rãi.

“Vào đi.” Reid thong thả ung dung cài lại cúc áo khoác, thu lại vẻ bất cần giữa lông mày, mặt trầm xuống. Hắn chưa từng thích tỏ ra dễ gần, đặc biệt là trong quân đội. Hắn thích cảm giác kiêu ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến cấp dưới.

Đồng tử của Reid co lại, Royce hơi ngượng ngùng đứng dậy.

Ley vẫn vững vàng nắm lấy tay nắm cửa, bóng dáng trắng trẻo thon dài bước vào không chút vội vàng, thậm chí trên mặt còn treo một nụ cười tiêu chuẩn.

“Ley, có lẽ em và Royce đã lâu không gặp nhau.” Ellen quay đầu lại.

“Cũng không phải, vừa lúc ôn chuyện.” Royce nhìn thấu trần đời vòng qua Ley chạy ra ngoài.

“Phòng nghỉ này chỉ sợ không giữ nổi.” Royce ỉu xìu thở dài sau khi đi thật xa, anh quay đầu lại: “Ley, em khỏe không?”

****

Reid nhìn chằm chằm người trước mặt, tóc vàng mềm mại nhẹ nhàng rũ trên cổ thon dài, mũi thẳng, làn da trắng, đôi môi đỏ mềm ngậm cười, đôi mắt xanh không chút gợn sóng.

Nếu chưa nhìn thấy cơ bắp săn chắc dưới lớp áo văn nhã và sức mạnh vượt quá mức alpha trung bình, có lẽ sẽ nghĩ y là một omega của dòng thuần chủng.

Nhưng mà Reid biết rõ những ngón tay thon dài kia có thể nâng cằm hắn lên trong vài phút. Không có lý do, bởi vì đã từng trải qua trong lớp chiến đấu của trường quân đội trước đây, vẫn còn nhớ rõ đau đến trật khớp, tất cả những chuyện này đều do người trước mặt đem đến cho hắn.

Mọi người đều biết xuất thân cao quý, phong cách quý tộc thanh lịch và tính cách hòa nhã của Ellen. Chỉ có Reid mới biết loại ác ma nào được bao bọc trong vẻ ngoài lộng lẫy này.

“Thượng tướng Ellen, tới đây ôn chuyện sao?” Reid thu lại cảm xúc, cười đầy ẩn ý: “Quân phục hải quân bẩn quá.” Hắn tháo bút ném qua.

“Lớn vậy rồi vẫn ấu trĩ như trước.” Ellen cười nhẹ, lắc mình tránh. Tuy vậy một số vết mực vẫn còn sót lại trên bộ đồng phục trắng, ngay cả dải lụa vàng trên ngực cũng bị vết mực vấy bẩn.



“Có đau không?” Ellen ấn mạnh đầu gối vào lưng Reid. Tay trái bóp chặt cổ hắn, tay phải kéo ngón trỏ rồi từ từ bóp, sau đó là tiếng xương gãy.

“Phắc.” Reid nén chặt cổ họng gào thét: “Anh phát tình hả, sao mạnh vậy.”

Thấy hắn an tĩnh lại, Ellen chậm rãi đứng dậy.

“Phát tình không phải tôi, chẳng phải thượng tá Reid sao?” Ellen cau mày liếc mắt nhìn vết mực trên quần áo, mỗi lần người này đều có thể chọc đến điểm tức giận của y.

“Thượng tá Reid phát tình, ai mà chả biết.” Y hơi cong môi chế nhạo.

Reid nghiến răng đứng dậy, dựa vào bàn trà, thở hổn hển. Thấy Ellen đã ngồi xuống ghế sô pha, tháo găng tay dính máu, ném sang một bên.

Vẫn là dáng ngồi tao nhã, nụ cười ôn hòa, dáng vẻ đoan trang ngàn năm không đổi.

“Tại sao không dùng thuốc ức chế?”

“Anh quản được sao?”

“Tôi khó chịu vì thái độ bất hợp tác của anh.” Ellen cau mày, nhìn thấy vết máu chảy ra từ bộ quân phục đen: “Khả năng sửa lành của anh thực sự rất tệ.”

Reid không trả lời, mặc dù muốn bác bỏ. Nhưng nghĩ đến năng lực chữa lành kinh người của đối phương, cuối cùng chỉ có thể âm thầm thương tiếc cho cơ bụng của mình, sợ rằng trong một thời sẽ không thể triển lãm trước mặt những omega mỏng manh kia.

“Có biết vị thượng tướng bị anh đả thương thuộc gia tộc Stuart không?”

“Vậy thì sao?” Reid hơi bực mình đứng dậy cởi áo khoác, quả nhiên máu đã rỉ ra khỏi băng gạc rồi: “Phắc, tôi chỉ có hai bộ quân phục thay.” Hắn chán nản ngồi trên bàn trà.

Người này chính là như vậy, không bao giờ biết trọng điểm.

“Gần đây, phong trào bảo vệ quyền lợi omega tăng vọt, hội đồng đế quốc đã ban hành luật bảo vệ mới, anh như vậy có thể trực tiếp ngồi tù.” Ellen nghiêng đầu, nhìn thấy Reid cởi băng gạc ra, nồng nặc mùi máu làm cho y có chút chán ghét nhíu nhíu mày.

“Anh không thích sao?” Thấy y nhíu mày, Reid hỏi.

“Ừ.”

“Thật trùng hợp, tôi đây thích.” Hắn để trần thân trên lộ vết thương rách ở bụng.

“Gia tộc Stuart đã nộp cho thượng…”

“Thật nực cười, omega tự lẫn vào quân đội, lại phát tình, cái này không phải…” Hắn nghiêng người về phía Ellen nói: “Cầu tôi ** sao?”

“Anh có biết omega đó đã vào quân đội như thế nào không?” Ellen không tránh, nhìn thẳng vào hắn.

“Royce vẫn chưa tra ra.”

“Chờ đã.” Reid đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Ellen. Tựa như biển sao, yên lặng không chút gợn sóng, thậm chí còn lạnh nhạt. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt phun ra: “Quý tộc các người, thật ghê tởm.”

“Ghê tởm?” Ellen giơ ngón tay lên, lông mi dài buông xuống trên đôi mắt đẹp. Reid nhìn một vết sẹo ngoằn ngoèo khủng khiếp trên ngón tay thon dài, dài đến tận cổ tay gọn gàng tinh tế. Lập tức, từ bụng truyền đến một trận đau nhói, bàn tay đè lên vết thương của hắn không chút lưu tình: “Không phải đã cho anh thuốc ức chế rồi còn gì, một hai phải chủ nghĩa alpha lớn vậy sao?”

Y dời tay đi, nở nụ cười nhẹ chậm rãi nói: “Đối với một số việc, thượng tá Reid thực sự không có tự chủ chút nào.”

“Ellen, nói thật, tôi muốn ** em trai omega thân yêu của anh hơn nhiều.” Mặt Reid tái mét, nhưng vẫn nói dứt khoát, vẻ mặt mỉa mai như mọi khi.

“Tôi đã nói rồi, anh luôn biết cách khiến tôi tức giận như vậy.” Ellen cười nhẹ, sau đó vung nắm đấm về phía sống mũi thẳng tắp. Xương mấy ngón tay bên phải của Reid vừa mới bị bóp nát bét, khó khăn tiếp được cú đấm kia, xoay người tung cước đá vào quân phục màu trắng của đối phương. Ellen không kịp né tránh, để lại một dấu chân đen trên bộ quân phục trắng. Reid thấy thế đắc ý nhướng mày nói: “Tôi đã nói màu trắng không chịu được bụi bẩn mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau