Chương 110
- Đại thần ~ Ngài không để ý à?
Số 6 nhảy tưng tưng y như một chú hề, ánh mắt liếc ra đằng sau.
- Không cần quản.
Liên Tư Vũ bài ra phong phạm lão đại, không để tâm kẻ râu ria.
- Ọ.
Số 6 phát ra một âm tiết không mang theo cảm xúc.
- Ô thứ ba mày trắng, tránh.
Không muốn bị kẻ ngu xuẩn liên lụy,Liên Tư Vũ nhàn nhạt nhắc nhở.
- Ô.
Số 6 nhảy qua ô thứ ba, nhảy xong còn khoa trương vỗ ngực.
Những người đằng sau theo không xa, đương nhiên cũng nghe thấy nhắc nhở của Liên Tư Vũ, nhưng đến khi bọn họ tránh ô màu trắng đó, bọn họ lại dẫm chúng bẫy.
Hàng loạt mũi tên tẩm độc bay ra, một người tránh không được, nhanh tay kéo người bên cạnh ra đỡ.
- Ô ô, đại thần, kẻ kia thật ác độc!
Số 6 nhích lại gần Liên Tư Vũ, quay ra đằng sau xem kịch vui.
- Cẩn thận bên trái, ô màu tím thứ 8.
- Ừ.
Thương Huyền gật đầu, tránh đi ô gạch đó, tiện thể lại gần Liên Tư Vũ một chút.
Mê cung muôn ngàn lối đi, tuy ràng cứ cách vài bước lại có một bó đuốc chiếu sáng, nhưng hai bức tường xung quanh và trên trần màu đen, đôi khi còn dính chất lỏng vết bẩn không rõ, khiến người ta nhịn không được rùng mình.
Có chỉ dẫn của Liên Tư Vũ, số 6 và Thương Huyền không gặp trở ngại, nhưng đoàn người sau lưng đã bị dính nhiều bẫy, tổn thất phân nửa người.
- Cẩn thận.
Thương Huyền kéo tay Liên Tư Vũ, giúp y tránh khỏi vài mũi dao tẩm độc.
- Cảm ơn.
Liên Tư Vũ gật đầu, cả hai cứ cầm tay, quên luôn việc rút ra.
- Đại thần à,vận may có phải đã bị ngài dùng hết rồi không?
Số 6 trừng mắt nhìn ngõ cụt trước mắt, hí hửng hỏi.
- Có xúc xắc không?
- Không có nha, ngài không được ăn cướp!
Số 6 che ngực lùi ra đằng sau.
Thứ khắc thì có thể,chứ thứ mà Âu Mẫn lưu lại thì số 6 sẽ không cho ai.
- Ê! Có phải ngươi chọn nhầm đường không?! Sao lại là ngõ cụt chứ!
Những người đằng sau tức tưởi hỏi.
Bọn họ đi năm cửa, không phải quá nguy hiểm nên phải lùi lại thì chính là ngõ cụt, bây giờ đi theo hai người, cũng là ngõ cụt...
- Ê! Chúng ta ép các ngươi theo sao?!
Số 6 quay lại chửi người.
Liên Tư Vũ nhắm mắt làm ngơ, dùng tinh thần lực để tìm kiếm đường ra.
- 3, 8,6,5,5,4,7,9.Đạp đi.
- Đại thần nói tôi á?
Số 6 chỉ vào mình hỏi.
Liên Tư Vũ lười trả lời.
- Nhưng mà mấy ô gạch này đâu có số?
Gạch dưới chân mang rất nhiều màu sắc hỗn loạn, vừa nhìn qua thật khiến người ta đau đầu.
Số 6 cúi người xuống lau gạch, quả nhiên, lau xong gạch sạch bóng... nhưng vẫn không thấy số.
- Ngu xuẩn.
Liên Tư Vũ rốt cuộc không nhìn được nữa, đi theo các ô gạch dưới chân, đầu tiên là trắng, tím, vàng... bước đi không có quy luật, nhưng mà đi xong thì bức tường bên cạnh ầm ầm sụp đổ. Lộ ra một căn phòng.
Số 6 và những người khác vẫn không biết tại sao y có thể tìm đường.
Số 6 chưa vội vào phòng, mà là đứng ở cửa, nghiên cứu khắp nơi, hòng tìm ra quy luật mà Liên Tư Vũ bước đi.
Nhưng mà 2 giây sau số 6 bỏ cuộc, vui vẻ bước vào phòng.
Thương Huyền dừng lại một giây, nhớ lại những ô bẫy rập mà Liên Tư Vũ từng nhắc bọn họ, sau đó cũng bước vào.
Căn phòng phải nói là hoa lệ ngoài sức tưởng tượng không những hoa lệ, mà còn vô cùng tân tiến.
- Ô? Người máy à?
Số 6 đứng trước một khung máy móc cao gần 5 mét, vẻ mặt hiếu kỳ và tò mò y như một đứa trẻ.
Máy móc lạch cạch cử động, không chỉ người máy đó, mà các vật liệu bằng sắt xung quanh đều cử động, rõ rồi, boss của tầng này là những máy móc này.
Đối với máy móc không biết đau đớn lại cứng đến khó gặm, Liên Tư Vũ và đoàn người mất rất nhiều thời gian.
May mà dạo này tinh thần lực của y rất ổn định, có thể chơi vài trận mà sẽ không bị mất khống chế.
Thương Huyền hơi kém hơn y, nhưng động tác chém giết của hắn càng lúc càng thành thục, đến Liên Tư Vũ cũng phải cảm khái, nếu y cũng vào cùng thời gian với Thương Huyền, y chưa chắc mạnh bằng hắn.
Có tinh thần lực cao, Liên Tư Vũ như được sài thêm hack, tuy rằng có bị thương một chút,nhưng còn tốt hơn số 6 và đám người còn lại.
Xử lý xong máy móc, không gian tự động chuyển sang tầng 5.
- Tuy rằng đánh rất thảm, nhưng kinh nghiệm không tồi!
Số 6 nhìn cấp bậc hiện tại của mình, cười rất tươi, giống như quên hết đau đớn khi bị thương rồi.
Nhưng đến tầng 5 thì số 6 trực tiếp ngỏm, trước khi ngòm còn không quên kéo theo đệm lưng,mà đệm lưng này... chính là Liên Tư Vũ.
Thấy Liên Tư Vũ bị chết, Thương Huyền nhìn đoàn người, sau đó xử lí tiếp boss, vài tiếng sau Thương Huyền đi ra, hắn chết ở tầng 6.
Chết trong tháp chỉ rớt cấp, không chết nhưng mà Liên Tư Vũ chẳng vui vẻ chút nào.
- Đại thần... thực xin lỗi mà...
Liên Tư Vũ sầm mặt nhìn số 6.
Số 6 biết sai, liên tục nói lời nịnh nọt.
Liên Tư Vũ đột nhiên nghiêm túc đánh giá số 6,nghĩ nên cho gã chết như thế nào,số 6 bị y nhìn tự nhiên không rét mà run.
Thương Huyền đi ra vừa vặn thấy hai người đang liếc mắt đưa tình, Thương Huyền sầm mặt kéo tay Liên Tư Vũ.
- Liên, về nhà thôi.
Gọi xong mới kịp phản ứng, mình xưng hô quá thân mật.
- Ừ.
Liên Tư Vũ theo thói quen gật đầu, sau đó quay trở về nơi ở của nguyên chủ. Y quen rồi, nên không cảm giác xưng hô này có gì không ổn.
Số 6 thở phào nhẹ nhõm.Đồng thời lỳ quái liếc nhìn hai người.
Số 6 nhảy tưng tưng y như một chú hề, ánh mắt liếc ra đằng sau.
- Không cần quản.
Liên Tư Vũ bài ra phong phạm lão đại, không để tâm kẻ râu ria.
- Ọ.
Số 6 phát ra một âm tiết không mang theo cảm xúc.
- Ô thứ ba mày trắng, tránh.
Không muốn bị kẻ ngu xuẩn liên lụy,Liên Tư Vũ nhàn nhạt nhắc nhở.
- Ô.
Số 6 nhảy qua ô thứ ba, nhảy xong còn khoa trương vỗ ngực.
Những người đằng sau theo không xa, đương nhiên cũng nghe thấy nhắc nhở của Liên Tư Vũ, nhưng đến khi bọn họ tránh ô màu trắng đó, bọn họ lại dẫm chúng bẫy.
Hàng loạt mũi tên tẩm độc bay ra, một người tránh không được, nhanh tay kéo người bên cạnh ra đỡ.
- Ô ô, đại thần, kẻ kia thật ác độc!
Số 6 nhích lại gần Liên Tư Vũ, quay ra đằng sau xem kịch vui.
- Cẩn thận bên trái, ô màu tím thứ 8.
- Ừ.
Thương Huyền gật đầu, tránh đi ô gạch đó, tiện thể lại gần Liên Tư Vũ một chút.
Mê cung muôn ngàn lối đi, tuy ràng cứ cách vài bước lại có một bó đuốc chiếu sáng, nhưng hai bức tường xung quanh và trên trần màu đen, đôi khi còn dính chất lỏng vết bẩn không rõ, khiến người ta nhịn không được rùng mình.
Có chỉ dẫn của Liên Tư Vũ, số 6 và Thương Huyền không gặp trở ngại, nhưng đoàn người sau lưng đã bị dính nhiều bẫy, tổn thất phân nửa người.
- Cẩn thận.
Thương Huyền kéo tay Liên Tư Vũ, giúp y tránh khỏi vài mũi dao tẩm độc.
- Cảm ơn.
Liên Tư Vũ gật đầu, cả hai cứ cầm tay, quên luôn việc rút ra.
- Đại thần à,vận may có phải đã bị ngài dùng hết rồi không?
Số 6 trừng mắt nhìn ngõ cụt trước mắt, hí hửng hỏi.
- Có xúc xắc không?
- Không có nha, ngài không được ăn cướp!
Số 6 che ngực lùi ra đằng sau.
Thứ khắc thì có thể,chứ thứ mà Âu Mẫn lưu lại thì số 6 sẽ không cho ai.
- Ê! Có phải ngươi chọn nhầm đường không?! Sao lại là ngõ cụt chứ!
Những người đằng sau tức tưởi hỏi.
Bọn họ đi năm cửa, không phải quá nguy hiểm nên phải lùi lại thì chính là ngõ cụt, bây giờ đi theo hai người, cũng là ngõ cụt...
- Ê! Chúng ta ép các ngươi theo sao?!
Số 6 quay lại chửi người.
Liên Tư Vũ nhắm mắt làm ngơ, dùng tinh thần lực để tìm kiếm đường ra.
- 3, 8,6,5,5,4,7,9.Đạp đi.
- Đại thần nói tôi á?
Số 6 chỉ vào mình hỏi.
Liên Tư Vũ lười trả lời.
- Nhưng mà mấy ô gạch này đâu có số?
Gạch dưới chân mang rất nhiều màu sắc hỗn loạn, vừa nhìn qua thật khiến người ta đau đầu.
Số 6 cúi người xuống lau gạch, quả nhiên, lau xong gạch sạch bóng... nhưng vẫn không thấy số.
- Ngu xuẩn.
Liên Tư Vũ rốt cuộc không nhìn được nữa, đi theo các ô gạch dưới chân, đầu tiên là trắng, tím, vàng... bước đi không có quy luật, nhưng mà đi xong thì bức tường bên cạnh ầm ầm sụp đổ. Lộ ra một căn phòng.
Số 6 và những người khác vẫn không biết tại sao y có thể tìm đường.
Số 6 chưa vội vào phòng, mà là đứng ở cửa, nghiên cứu khắp nơi, hòng tìm ra quy luật mà Liên Tư Vũ bước đi.
Nhưng mà 2 giây sau số 6 bỏ cuộc, vui vẻ bước vào phòng.
Thương Huyền dừng lại một giây, nhớ lại những ô bẫy rập mà Liên Tư Vũ từng nhắc bọn họ, sau đó cũng bước vào.
Căn phòng phải nói là hoa lệ ngoài sức tưởng tượng không những hoa lệ, mà còn vô cùng tân tiến.
- Ô? Người máy à?
Số 6 đứng trước một khung máy móc cao gần 5 mét, vẻ mặt hiếu kỳ và tò mò y như một đứa trẻ.
Máy móc lạch cạch cử động, không chỉ người máy đó, mà các vật liệu bằng sắt xung quanh đều cử động, rõ rồi, boss của tầng này là những máy móc này.
Đối với máy móc không biết đau đớn lại cứng đến khó gặm, Liên Tư Vũ và đoàn người mất rất nhiều thời gian.
May mà dạo này tinh thần lực của y rất ổn định, có thể chơi vài trận mà sẽ không bị mất khống chế.
Thương Huyền hơi kém hơn y, nhưng động tác chém giết của hắn càng lúc càng thành thục, đến Liên Tư Vũ cũng phải cảm khái, nếu y cũng vào cùng thời gian với Thương Huyền, y chưa chắc mạnh bằng hắn.
Có tinh thần lực cao, Liên Tư Vũ như được sài thêm hack, tuy rằng có bị thương một chút,nhưng còn tốt hơn số 6 và đám người còn lại.
Xử lý xong máy móc, không gian tự động chuyển sang tầng 5.
- Tuy rằng đánh rất thảm, nhưng kinh nghiệm không tồi!
Số 6 nhìn cấp bậc hiện tại của mình, cười rất tươi, giống như quên hết đau đớn khi bị thương rồi.
Nhưng đến tầng 5 thì số 6 trực tiếp ngỏm, trước khi ngòm còn không quên kéo theo đệm lưng,mà đệm lưng này... chính là Liên Tư Vũ.
Thấy Liên Tư Vũ bị chết, Thương Huyền nhìn đoàn người, sau đó xử lí tiếp boss, vài tiếng sau Thương Huyền đi ra, hắn chết ở tầng 6.
Chết trong tháp chỉ rớt cấp, không chết nhưng mà Liên Tư Vũ chẳng vui vẻ chút nào.
- Đại thần... thực xin lỗi mà...
Liên Tư Vũ sầm mặt nhìn số 6.
Số 6 biết sai, liên tục nói lời nịnh nọt.
Liên Tư Vũ đột nhiên nghiêm túc đánh giá số 6,nghĩ nên cho gã chết như thế nào,số 6 bị y nhìn tự nhiên không rét mà run.
Thương Huyền đi ra vừa vặn thấy hai người đang liếc mắt đưa tình, Thương Huyền sầm mặt kéo tay Liên Tư Vũ.
- Liên, về nhà thôi.
Gọi xong mới kịp phản ứng, mình xưng hô quá thân mật.
- Ừ.
Liên Tư Vũ theo thói quen gật đầu, sau đó quay trở về nơi ở của nguyên chủ. Y quen rồi, nên không cảm giác xưng hô này có gì không ổn.
Số 6 thở phào nhẹ nhõm.Đồng thời lỳ quái liếc nhìn hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất