Lạc Trần

Chương 113

Trước Sau
Đám người đã sớm đề phòng Liên Tư Vũ và Thương Huyền, chìa khóa đã được bọn họ cất kỹ, hai người muốn tìm thấy cũng tốn chút thời gian.

- Nói, chìa khóa ở đâu?

Thương Huyền dí dao vào cổ đội trưởng của một đội nào đó, vẻ mặt y hung ác dọa người ta trắng bệnh, nhưng vẫn kiên quyết ngậm miệng.

- Nói hay không nói? Ta rõ ràng thấy các ngươi có chìa khóa rồi mà!

Liên Tư Vũ hung tàn trừng mấy người kia, chỉ khổ bọn họ chưa kịp nói gì đã bị Liên Tư Vũ đập một trận, đau đến không còn sức lực để nói.

Những đội viên khác quay lại cầu cứu Thương Huyền.

Liên Tư Vũ thấy vậy cũng nhìn qua.

Thương Huyền trả một nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt "tất cả đều nghe theo lời anh ".

Liên Tư Vũ vừa lòng tiếp tục ép hỏi.

- Tôi thật sự không giữ chìa khóa mà!

Đội trưởng oan ức muốn khóc.

- Giao hay không giao?

Con dao trên tay tạo ra một vết thương nhỏ, máu tuôn ồ ạt.

- Lúc nãy chìa khóa của chúng tôi đã bị người ta cướp rồi!!!

Đội trưởng hoảng hốt la lên.

- Cướp? Ai cướp?

- Là một đội người mặc áo màu đen cầm cung tên...

- Nhưng nếu ta không nhìn nhầm, trong đạo cụ không gian của anh còn giấu một chìa khóa.



- ...

Cuối cùng đội trưởng vẫn bị ép giao ra chìa khóa ngàn giấu vạn giấu này.

Liên Tư Vũ vốn chỉ nói cho có, ai biết đội trưởng lại thực sự có, đôi mắt y hơi trừng, có chút phát ngốc.

Thương Huyền lắc đầu, lại một lần nữa cảm khái vận may của y.

Đội cung tiễn thủ kia quả nhiên có gần 3 chìa khóa, bởi vì đội này nhìn rất ngứa mắt, Liên Tư Vũ và Thương Huyền cũng không thương lượng, vừa thấy vừa lao vào chém giết.

Đội trưởng bị y cướp chìa khóa và đội viên lén đi theo, thấy một trận này liền lạnh sống lưng, ý nghĩ "ngư ông đắc lợi " liền không dám thực hiện, đồng thời còn cảm tạ lúc nãy cả hai không giết mình.

Chém giết nơi này thu hút không ít người, nhưng đa số là liếc nhìn rồi vội vàng lướt qua chỗ khác, nếu chọc hay người này, còn không bằng đi tìm đội khác, thời gian bây giờ không còn nhiều, Liên Tư Vũ và Thương Huyền lại chẳng phải kẻ dễ đối phó, không đụng hai người này thì tốt hơn.

- Cho các người.

Đội cung tiễn thủ có ba chìa khóa, Liên Tư Vũ và Thương Huyền chỉ cần một cái, 2 cái còn lại giao cho đội trưởng đang núp nơi góc tường.

Đội trưởng luống cuống tiếp chìa khóa.

Liên Tư Vũ bật giao diện, thấy thời gian còn vài phút liền nhà nhã đi cướp chìa khóa, nửa đường lại gặp số 6, nhưng bây giờ số 6 có chút tàn tạ, máu trên quần áo và bên môi chưa lau.

- Đại thần, anh có chìa khóa không? Tôi có hai cái nha!

Số 6 giơ lên bàn tay đầy máu, bên trong có hai chìa khóa còn dính thịt tươi, có thể số 6 cũng là cướp chìa, mà chìa này được giấu trong người hoặc vật sống nào đó.

Thương Huyền không quá ưa số 6,nửa năm nay đều cố tách hai người ra khỏi nhau, số 6 có việc làm nên bị tách ra cũng chỉ bực một xíu, Liên Tư Vũ thì không để tâm chút vụn vặt này.

Thương Huyền kéo Liên Tư Vũ lùi ra sau, ghét bỏ nhìn bàn tay đầy máu còn dính thịt của số 6.

- Aizzz, Huyền đại thần lại ghét người ta...

Số 6 bày ra vẻ mặt tủi thân.

- Tránh xa tôi ra, tay anh thật bẩn.

Số 6 vẻ mặt đả kích, tay chỉ Thương Huyền, giống như đang muốn mắng một kẻ phụ tình, số 6 dạo gần đây khá thích diễn kịch, cho nên...



- Anh,anh,anh... người ta biết ngay mà! Hức hức! Có người đẹp hơn anh liền quên người ta, ôi... anh quên trong bụng tôi còn có giọt máu của hai người sao...

Số 6 diễn kịch rất dở, nhìn chỉ muốn phì cười, nhất là khi phối hợp với vẻ mặt lem luốc của gã.

Thương Huyền gân xanh giật giật, hận không thể tiến lên chém chết kẻ phiền ồn ào này.

Người xung quanh dùng ánh mắt cổ quái nhìn ba người, thấy gương mặt của số 6 có người phì cười, có người kinh sợ lui ra đằng sau.

Số 6 bình thường thích cười đùa, nhưng một khi ra tay liền cực kỳ tàn nhẫn máu me, hơn nữa tính cách còn khó đoán hơn Liên Tư Vũ, đôi khi giây trước còn thân thiết trò chuyện, giây sau liền tươi cười đâm ngươi một đao những người quen biết gã (ngoại trừ Liên Tư Vũ và Thương Huyền) đều cảm thấy gã là kẻ tâm thần, không nên đến gần.

- Thời gian sắp đến rồi.

Thấy chỉ còn 30 giây, Liên Tư Vũ rốt cuộc ra lời nhắc nhở.

- À, vậy chìa khóa này làm sao đây?

- Cái đó... Liên đại thần, đội chúng tôi còn thiếu một chìa khóa...

Đội trưởng chui ra từ góc tường yếu ớt lên tiếng.

- Cho gã một cái đi.

- Ừ.

Số 6 thu hổi vẻ mặt tươi cười, vứt chìa khóa qua.

Đội trưởng cầm chìa khóa ngàn ơn vạn tạ.

Những người khác muốn ra tay cướp, nhưng có Liên Tư Vũ và Thương Huyền ở đó, bọn họ khá e ngại.

Thực lực của hai người không phải hư danh, nhất là bọn họ đều không phải kẻ nhân từ, một khi động tay liền diệt cỏ tận gốc, so với chiến cùng Liên Tư Vũ và Thương Huyền, chi bằng giảm chút cấp bậc, đợi lần sau vào lại tầng này thì hơn, không có hai đại ôn thần này thì bọn họ tự tin mình sẽ có thể qua cửa.

Trên một cao ốc khác, một một đôi nam nữ tú sắc khả xan * đang nhìn lộn xộn bên dưới, khí thế không giận tự uy hệt như vương giả.

* Tú sắc khả xan: Sắc đẹp có thể ăn thay cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau