Chương 24
A, ngươi hẳn là thử chiêu hồn rồi đúng không? Nhưng mà không tìm thấy hồn phách của hắn ?
Thấy Vân Thanh nổi sát khí, Liên Tư Vũ thêm dầu vào lửa.
Vân Thanh cắn chặt răng, không thể phản bác...
- Ngươi có gì để chứng minh?!
Hắn đã vận dụng cấm thuật của ma tu để chiêu hồn... nhưng không có kết quả, nếu kẻ này dám lừa hắn...
Ánh mắt Vân Thanh thoáng chốc trở nên âm u thâm trầm...
Liên Tư Vũ :... Đừng dùng ánh mắt âm u đó nhìn ta, ta biết ngươi hắc hóa rồi!
Liên Tư Vũ phất tay, một thủy kính xuất hiện, mặt gương gợn sóng một chút, sau đó linh hồn của Yêu Vương chân chính xuất hiện ở bên trong thủy kính.
- Vương...
Một tiếng, bao hàm sự nhớ nhung và kính trọng...
Liên Tư Vũ thu lại thủy kính, nhìn về phía Vân Thanh, chờ hắn đồng ý điều kiện của y.
- Được! Nhưng phải hướng Thiên Đạo thề độc.
Vân Thanh gật đầu, không phải là diễn kịch thôi sao? Đời trước còn diễn ít sao?
Rõ ràng thích như vậy... lại phải diễn thành không để ý...
Chỉ là hắn còn chưa thực sự tin tưởng Liên Tư Vũ, hắn muốn y phải thề với Thiên Đạo.
- Không thành vấn đề.
Liên Tư Vũ giơ tay lên trời thề độc.
Thấy vậy Vân Thanh rốt cuộc cũng yên tâm, bởi vì lời thề đã được Thiên Đạo chứng thực , nếu Liên Tư Vũ phản bội lời thề, y sẽ bị hồn phi phách tán.
- A, còn có một điều kiện... Không được giết Âu Dương Thương Huyền.
Thề xong Liên Tư Vũ chợt nhớ ra một điều.
- Ngươi đừng có mà quá đáng!
Vân Thanh tức giận quát.
Âu Dương Thương Huyền là chính đạo, hắn là ma đạo, hai bên vốn không đội trời chung, điều kiện của Liên Tư Vũ chẳng khác nào bảo hắn đưa cổ cho người ta chém?!
- Ta bảo là không giết, đâu phải không làm y thương?
Vân Thanh ngẩn ra.
Liên Tư Vũ mặc kệ hắn, xoay người bước đi, đến cửa thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn phương xa,nói nhẹ.
- Hắn đến rồi...
"Hắn" trong lời này đương nhiên là chỉ Âu Dương Thương Huyền.
- Chết tiệt! Sao ta lại có thể quên khế ước đạo lữ chứ?!
Vân Thanh tức đến mức con mắt đều nổi tia máu.
[Cùng ta diễn kịch]
Liên Tư Vũ ngược lại vô cùng bình tĩnh mà truyền âm.
Vân Thanh kinh dị liếc y một cái, sau đó triệu hồi thanh kiếm của mình, gác lên cổ y, giống như Liên Tư Vũ trở thành con tin của hắn.
Liên Tư Vũ còn trực tiếp hơn, phong bế tất cả linh lực trong cơ thể mình.
Thấy vậy cánh tay cầm kiếm của Vân Thanh hơi run, thực chẳng hiểu nổi kẻ điên này.
Nhưng mà Âu Dương Thương Huyền cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, chớp mắt đã quét sạch vài tầng thủ vệ của Vân Thanh.
Thế này Vân Thanh mới biết thực lực của kẻ "mạnh nhất tu chân giới " không phải là nói suông, bởi vì nếu đứng trước mặt Âu Dương Thương Huyền, sợ là hắn cũng chẳng có phần thắng.
[ Đưa ta đến vực, sau đó ép Âu Dương Thương Huyền giết người chính đạo, ta sẽ thuận thế mà tự bạo trước mặt hắn, việc của ngươi là xuống vực nhặt lại thân thể này, sau khi ta chết, linh hồn của Yêu Vương sẽ tự trở về.]
Tay Vân Thanh run thêm một lần.
Thầm nghĩ kẻ này nếu không phải bị điên thì cũng là có bệnh.
Nhưng không thể không thừa nhận, kế hoạch này khá ổn. Chỉ là... y làm vậy để làm gì?
Nghe kế hoạch của Liên Tư Vũ, suy đoán lúc trước của Tiểu Thiên Sứ được chứng thực... Liên Tư Vũ không thể tự sát nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu đã hoàn thành... sẽ không có gì trói buộc y nữa.
- Vân Thanh!! Buông y ra!!!
Âu Dương Thương Huyền vừa rượt đuổi Vân Thanh vừa quát lớn, hắn không dám tấn công, bởi vì sợ sẽ ngộ thương Liên Tư Vũ.
Vân Thanh không quan tâm tiếng quát đằng sau, chỉ lo tìm đường đến vực, tuy rằng tu vi hắn ta không bằng Âu Dương Thương Huyền, nhưng có bia chắn là Liên Tư Vũ ở đây,hắn không sợ chính mình sẽ bị thương.
Dù sao Ma Cung được xây dựng ở nơi hung hiểm, rất nhanh Vân Thanh liền đi đến mép vực.
Toàn bộ quá trình Liên Tư Vũ đều giả vờ bất tỉnh, nếu không y không biết nên sử dụng biểu cảm nào để đối mặt với tình cảnh này.
- Âu Dương Thương Huyền!!! Ngươi còn đuổi, ta cùng y nhảy xuống vực!
- Ngươi!!!
Âu Dương Thương Huyền căn bản là không dám ra tay, sợ Vân Thanh mất khống chế mà đồng quy vu tận cùng Liên Tư Vũ.
- Hahaha!!! Không phải y là đạo lữ của ngươi sao? Nếu y chết ngươi hẳn là sẽ đau lòng nhỉ?
Vân Thanh tự trần thuật.
- Ồ, nhưng mà ta suýt quên mất, ngươi là Vô Thường Tiên Quân, ngươi liệu có biết đau lòng là gì?
Vân Thanh nhớ , đời trước kẻ này vô tâm vô tình, chỉ đối vấy nữ nhân họ Tuyết kia có tình cảm, còn vì nàng ta làm rất nhiều điều mà người thường không thể tưởng tượng... Nếu đã có thể vì nữ nhân kia làm nhiều như vậy, vậy bây giờ có thể vì kẻ đoạn xá này làm vài điều không?
Vân Thanh đã quên đây chỉ là diễn kịch, bây giờ hắn thực sự có chút muốn nhìn phản ứng của Âu Dương Thương Huyền.
- Ngươi!!!
Âu Dương Thương Huyền nâng kiếm chỉ vào Vân Thanh, khí thế bây giờ của hắn... so với một kẻ đã nhập ma như Vân Thanh lại càng đáng sợ.
Thậm chí hắn chẳng có một chút thứ gì liên quan đến hai chữ " chính đạo " nữa.
Đôi mắt màu máu, bạch y nhuộm huyết, mái tóc rối tung, thanh kiếm nhỏ máu... Hắn chỉ đứng đó, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đang ngồi trên vương tọa, một vương tọa được tạo ra từ máu và xác người!!!
Không!!!
Hắn căn bản không phải Vô Thường Tiên Quân!!!
Đây là một kẻ đã nhập ma!!!
Thấy Vân Thanh nổi sát khí, Liên Tư Vũ thêm dầu vào lửa.
Vân Thanh cắn chặt răng, không thể phản bác...
- Ngươi có gì để chứng minh?!
Hắn đã vận dụng cấm thuật của ma tu để chiêu hồn... nhưng không có kết quả, nếu kẻ này dám lừa hắn...
Ánh mắt Vân Thanh thoáng chốc trở nên âm u thâm trầm...
Liên Tư Vũ :... Đừng dùng ánh mắt âm u đó nhìn ta, ta biết ngươi hắc hóa rồi!
Liên Tư Vũ phất tay, một thủy kính xuất hiện, mặt gương gợn sóng một chút, sau đó linh hồn của Yêu Vương chân chính xuất hiện ở bên trong thủy kính.
- Vương...
Một tiếng, bao hàm sự nhớ nhung và kính trọng...
Liên Tư Vũ thu lại thủy kính, nhìn về phía Vân Thanh, chờ hắn đồng ý điều kiện của y.
- Được! Nhưng phải hướng Thiên Đạo thề độc.
Vân Thanh gật đầu, không phải là diễn kịch thôi sao? Đời trước còn diễn ít sao?
Rõ ràng thích như vậy... lại phải diễn thành không để ý...
Chỉ là hắn còn chưa thực sự tin tưởng Liên Tư Vũ, hắn muốn y phải thề với Thiên Đạo.
- Không thành vấn đề.
Liên Tư Vũ giơ tay lên trời thề độc.
Thấy vậy Vân Thanh rốt cuộc cũng yên tâm, bởi vì lời thề đã được Thiên Đạo chứng thực , nếu Liên Tư Vũ phản bội lời thề, y sẽ bị hồn phi phách tán.
- A, còn có một điều kiện... Không được giết Âu Dương Thương Huyền.
Thề xong Liên Tư Vũ chợt nhớ ra một điều.
- Ngươi đừng có mà quá đáng!
Vân Thanh tức giận quát.
Âu Dương Thương Huyền là chính đạo, hắn là ma đạo, hai bên vốn không đội trời chung, điều kiện của Liên Tư Vũ chẳng khác nào bảo hắn đưa cổ cho người ta chém?!
- Ta bảo là không giết, đâu phải không làm y thương?
Vân Thanh ngẩn ra.
Liên Tư Vũ mặc kệ hắn, xoay người bước đi, đến cửa thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn phương xa,nói nhẹ.
- Hắn đến rồi...
"Hắn" trong lời này đương nhiên là chỉ Âu Dương Thương Huyền.
- Chết tiệt! Sao ta lại có thể quên khế ước đạo lữ chứ?!
Vân Thanh tức đến mức con mắt đều nổi tia máu.
[Cùng ta diễn kịch]
Liên Tư Vũ ngược lại vô cùng bình tĩnh mà truyền âm.
Vân Thanh kinh dị liếc y một cái, sau đó triệu hồi thanh kiếm của mình, gác lên cổ y, giống như Liên Tư Vũ trở thành con tin của hắn.
Liên Tư Vũ còn trực tiếp hơn, phong bế tất cả linh lực trong cơ thể mình.
Thấy vậy cánh tay cầm kiếm của Vân Thanh hơi run, thực chẳng hiểu nổi kẻ điên này.
Nhưng mà Âu Dương Thương Huyền cũng không cho hắn suy nghĩ nhiều, chớp mắt đã quét sạch vài tầng thủ vệ của Vân Thanh.
Thế này Vân Thanh mới biết thực lực của kẻ "mạnh nhất tu chân giới " không phải là nói suông, bởi vì nếu đứng trước mặt Âu Dương Thương Huyền, sợ là hắn cũng chẳng có phần thắng.
[ Đưa ta đến vực, sau đó ép Âu Dương Thương Huyền giết người chính đạo, ta sẽ thuận thế mà tự bạo trước mặt hắn, việc của ngươi là xuống vực nhặt lại thân thể này, sau khi ta chết, linh hồn của Yêu Vương sẽ tự trở về.]
Tay Vân Thanh run thêm một lần.
Thầm nghĩ kẻ này nếu không phải bị điên thì cũng là có bệnh.
Nhưng không thể không thừa nhận, kế hoạch này khá ổn. Chỉ là... y làm vậy để làm gì?
Nghe kế hoạch của Liên Tư Vũ, suy đoán lúc trước của Tiểu Thiên Sứ được chứng thực... Liên Tư Vũ không thể tự sát nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu đã hoàn thành... sẽ không có gì trói buộc y nữa.
- Vân Thanh!! Buông y ra!!!
Âu Dương Thương Huyền vừa rượt đuổi Vân Thanh vừa quát lớn, hắn không dám tấn công, bởi vì sợ sẽ ngộ thương Liên Tư Vũ.
Vân Thanh không quan tâm tiếng quát đằng sau, chỉ lo tìm đường đến vực, tuy rằng tu vi hắn ta không bằng Âu Dương Thương Huyền, nhưng có bia chắn là Liên Tư Vũ ở đây,hắn không sợ chính mình sẽ bị thương.
Dù sao Ma Cung được xây dựng ở nơi hung hiểm, rất nhanh Vân Thanh liền đi đến mép vực.
Toàn bộ quá trình Liên Tư Vũ đều giả vờ bất tỉnh, nếu không y không biết nên sử dụng biểu cảm nào để đối mặt với tình cảnh này.
- Âu Dương Thương Huyền!!! Ngươi còn đuổi, ta cùng y nhảy xuống vực!
- Ngươi!!!
Âu Dương Thương Huyền căn bản là không dám ra tay, sợ Vân Thanh mất khống chế mà đồng quy vu tận cùng Liên Tư Vũ.
- Hahaha!!! Không phải y là đạo lữ của ngươi sao? Nếu y chết ngươi hẳn là sẽ đau lòng nhỉ?
Vân Thanh tự trần thuật.
- Ồ, nhưng mà ta suýt quên mất, ngươi là Vô Thường Tiên Quân, ngươi liệu có biết đau lòng là gì?
Vân Thanh nhớ , đời trước kẻ này vô tâm vô tình, chỉ đối vấy nữ nhân họ Tuyết kia có tình cảm, còn vì nàng ta làm rất nhiều điều mà người thường không thể tưởng tượng... Nếu đã có thể vì nữ nhân kia làm nhiều như vậy, vậy bây giờ có thể vì kẻ đoạn xá này làm vài điều không?
Vân Thanh đã quên đây chỉ là diễn kịch, bây giờ hắn thực sự có chút muốn nhìn phản ứng của Âu Dương Thương Huyền.
- Ngươi!!!
Âu Dương Thương Huyền nâng kiếm chỉ vào Vân Thanh, khí thế bây giờ của hắn... so với một kẻ đã nhập ma như Vân Thanh lại càng đáng sợ.
Thậm chí hắn chẳng có một chút thứ gì liên quan đến hai chữ " chính đạo " nữa.
Đôi mắt màu máu, bạch y nhuộm huyết, mái tóc rối tung, thanh kiếm nhỏ máu... Hắn chỉ đứng đó, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đang ngồi trên vương tọa, một vương tọa được tạo ra từ máu và xác người!!!
Không!!!
Hắn căn bản không phải Vô Thường Tiên Quân!!!
Đây là một kẻ đã nhập ma!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất