Lạc Trần

Chương 27

Trước Sau
Bởi vì có "khế ước đạo lữ " nên Thương Huyền dễ dàng tìm ra vị trí thực sự của Liên Tư Vũ.

- Khụ khụ...

Thương Huyền phất tay áo ngăn lớp bụi bặm trong lãnh cung, ánh mắt lạnh xuống, rốt cuộc tên nào dám để Liên của hắn ở nơi chó chết này!

Lãnh cung nhiều năm đã không còn người đi vào nữa, nên việc dọn dẹp quét tước cũng không ai làm, mạng nhện phủ khắp nơi, bụi bặm dày vài cm luôn rồi.

Đi bộ nửa canh giờ trong lãnh cung hoang phế, Thương Huyền rốt cuộc tìm thấy Liên Tư Vũ đang ngồi dưới một gốc đào trong một viện nhỏ sạch sẽ.

- Liên ...

Thương Huyền kích động hô lên, sau đó vọt vào trong viện, gấp gáp ôm người kia vào lòng.

Thật tốt, cuối cùng ngươi cũng đến rồi...

- Khụ khụ...

Liên Tư Vũ bị cái ôm mạnh mẽ của Thương Huyền làm đau, vội vàng ho lên, đưa tay muốn đẩy hắn ra.

Nhưng mà thân thể nguyên chủ bởi vì không đủ dinh dưỡng nên rất yếu ớt, không đẩy được Thương Huyền, cùng lúc đó thông báo của Tiểu Ác Ma khiến bàn tay Liên Tư Vũ khựng lại.

[ Đinh! Độ hảo + 10!

Độ hảo cảm + 10!

Độ hảo cảm +10!

...

Tổng độ hảo cảm 100.

Chúc mừng Túc Chủ hoàn thành nhiệm vụ, soát đầy độ hảo cảm!]

Ngẩn ngơ một giây, Liên Tư Vũ tuy rằng khó hiểu nhưng vẫn phải diễn xuất.

- Khụ khụ khụ, buông tay... đau...

Nghe thấy y nói đau, Thương Huyền rốt cuộc từ trong kích động tỉnh táo lại, vội vàng kiểm tra khắp người y,dọa Liên Tư Vũ liên tục lùi bước, nhưng y dường như đã quên mình đang ngồi trên ghế, vậy nên y lùi một chút liền bị ngã xuống đất.

" Ô ô,đau, thực đau..."

Liên Tư Vũ ấm ức xoa mông, vẻ mặt hơi vặn vẹo, trong lòng thì đã khóc thành 99 81 dòng sông.

Tự nhiên nghe được tiếng lòng của Liên Tư Vũ, Thương Huyền ngẩn ra, sau đó vội vàng đỡ y dậy, chân tay luống cuống hỏi thăm.

- Liên, đệ đau ở đâu sao?

- Ngươi ,ngươi là ai?

Liên Tư Vũ tránh né đụng chạm của Thương Huyền, cố gắng trấn tĩnh hỏi, mặc dù trong lòng đã hoảng thành một đoàn.



" Người này, người này là ai? Hơn nữa... hắn vừa gọi ta là Liên? Hắn, hắn nhận nhầm người? Đúng! Chắc chắn là nhận nhầm người! Ta mới không quen biết người đẹp như vậy..."

Thương Huyền lần nữa nghe thấy suy nghĩ của Liên Tư Vũ, ngẩn ra , trong lòng tự nhiên vui vẻ lên.

Liên thực khả ái...

Vẻ mặt cố gắng trấn tĩnh nhưng trong lòng lại thật thành thực...

Nhưng mà, đẹp sao?

Thương Huyền cong môi, ghé sát mặt y, ám muội nói.

- Liên, đệ có muốn rời khỏi đây không?

Liên Tư Vũ vừa gật đầu vừa lắc đầu, y chẳng biết mình đang làm gì, bởi vì y đã bị mỹ nam kế của ai đó mê hoặc, trong lòng chỉ ôm mặt gào thét.

" Oa!! Thực mỹ, thực đẹp, thực soái!!!"

Thương Huyền nghe vậy cười càng mê hoặc , còn dụ dỗ.

- Cùng ta rời khỏi Vân triều, làm Hoàng Hậu của ta, được không?

Liên Tư Vũ sớm đã bị gương mặt kia mê hoặc, gật đầu như gà mổ thóc.

- Liên! Đệ đồng ý rồi! Không được đổi ý!

Thương Huyền cười ngu ôm Liên Tư Vũ vào lòng, còn hôn lên môi y một cái.

Liên Tư Vũ :???

Liên Tư Vũ ngơ ngác chớp mắt, hiển nhiên mạch não chưa theo kịp.

- Liên ~

Thương Huyền chớp mắt theo y, trong mắt toàn là ý cười xinh đẹp.

"Thực, thực khả ái!!! "

Liên Tư Vũ một lần nữa bị mê hoặc, vươn tay chọc chọc má của Thương Huyền.

"Mềm, mềm quá... !!"

Thương Huyền là hoàng đế, làn da bảo dưỡng vô cùng tốt, cho nên vừa trắng vừa mềm...

Khi Liên Tư Vũ lấy lại tinh thần, nhớ lại hành động trong vô thức của mình....

Liên Tư Vũ : !!!!

- Khụ khụ...vị công tử này, thực ,thực xin lỗi!!! Bởi vì huynh quá đẹp... không phải không phải, bởi vì, bởi vì ...

Liên Tư Vũ không tìm ra từ để nói tiếp.



Bầu không khí xấu hổ lan tràn...

Trong lòng Liên Tư Vũ lại phun trào...

" Hu hu! Nói nhầm, lại nói nhầm rồi!!! Rõ ràng mọi hôm còn tốt,sao hôm nay lại... lại... thực mất mặt!! Ta muốn đào một cái hố rồi nhảy xuống!!! "

Tiểu nhân trong lòng Liên Tư Vũ đã vươn tay che mặt, vẻ mặt " các ngươi không thấy ta, các ngươi không thấy ta, các ngươi không thấy ta!!".

Bởi vì gấp gáp nên càng không tìm ra lời để nói, Liên Tư Vũ ngượng đến gương mặt đều ửng hồng.

- Liên.

Gặp Liên Tư Vũ đáng yêu như vậy, Thương Huyền kéo y lại , hôn lên má y.

Liên Tư Vũ : ???!!!

Lần này y phản ứng nhanh hơn, muốn đẩy Thương Huyền ra lần nữa, nhưng mà vấn đề thể lực...

- Liên! Cùng ta rời khỏi đây thôi.

Thương Huyền ôm y, muốn mang y ra khỏi lãnh cung hoang vắng này, trong nhận thức của Thương Huyền, Liên của hắn không nên ở một nơi nghèo nàn rách rưới này!!! Y xứng đáng với vương vị cao cao tại thượng kia!

Mà nếu Liên Tư Vũ thực sự thích hoàng vị đó, Thương Huyền không ngại đưa nó cho y,chỉ là... hắn càng thích y ngồi cùng mình, làm Hoàng Hậu của mình!

- Không thể, vị công ,công tử này...

Liên Tư Vũ giãy giụa.

- Liên, ngươi đã nói sẽ đi cùng ta!

Thương Huyền nắm chặt tay y.

- Công tử, ta không quen ngài...

Thương Huyền tự biết mình quá gấp gáp, lại không dám cưỡng ép Liên Tư Vũ, bởi vì hắn biết y là người ăn mềm không ăn cứng ( thực ra là mềm cứng đều không ăn), nếu cưỡng ép... chỉ sợ sẽ khiến Liên càng phản cảm.

Nghĩ đến việc Liên sẽ chán ghét xa lánh thậm chí là hận mình... Trái tim Thương Huyền như bị tra tấn, đau đến mức dường như ngừng đập.

Không!

Không thể khiến y hận hắn!

Nếu không hắn sẽ phát điên!!! Sẽ khiến Liên bị thương!!!

Thương Huyền siết chặt tay, ép mấy suy nghĩ tiêu cực xuống đáy lòng, giống như tạo ra tầng tầng xiềng xích, nhốt lại con quái vật trong lòng mình ...

Không có ai có tư cách tổn thương Liên, cho dù là chính hắn!!!

***

Linh Lan Hoa : Tuy rằng Thương Huyền có thể nghe thấy tiếng lòng của Vũ Vũ , nhưng nếu Vũ Vũ nói chuyện với hệ thống thì Thương Huyền không nghe được nha ~ Nếu không lộ truyện xuyên thư mất ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau