Chương 57
Hồn lìa khỏi xác nửa ngày, cuối cùng vẫn trở về thân thể.
Liên Tư Vũ hoạt động tay chân, sau đó nhìn chằm chằm vào ma tinh chất đầy phòng.
[ Tiểu Thiên Sứ , có thể thu đống ma tinh này vào không gian của ngươi không?]
[ Đương nhiên có thể!]
Rốt cuộc Túc Chủ đã nhớ đến nó,Tiểu Thiên Sứ đương nhiên không từ chối chút yêu cầu nhỏ nhoi này. Tuy rằng nó không ở không gian hệ thống, nhưng vẫn có chút kỹ xảo để nhét ma tinh vào không gian của chính mình.
Bởi vì sợ mục tiêu nhiệm vụ còn đang ở đâu đó quanh đây, y dứt khoát dùng ý niệm giao tiếp cùng hai hệ thống, nếu không mục tiêu nhiệm vụ sẽ cho rằng y bị điên mất.
Tự nhiên nói nói cười cười một mình ,không tự kỉ thì chính là thần kinh có vấn đề.
Có ma tinh trên tay, Liên Tư Vũ hào phóng vào Ma thành một lần, để mở rộng tầm mắt, tiện thể xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa để chuẩn bị cướp ngôi Ma Vương.
Nhưng tính toán thì hay lắm, lúc xem xét mới biết có bao nhiêu khó khăn,bởi vì Yêu Vương và Ma Vương chính là một đôi phu phu chính gốc, muốn giải quyết Ma Vương, sẽ bị Yêu Vương nhúng tay ngăn cản.
Thở dài ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, vẻ mặt Liên Tư Vũ không mấy tốt đẹp.
Tốt đẹp làm sao được a?!
Mắt thấy nguyện vọng của nguyên chủ khó thực hiện như vậy! Y làm sao vui vẻ tốt đẹp được ?!
Nhà dột còn gặp trời mưa...
Liên Tư Vũ mua quá nhiều bánh bao, dáng người y lại gầy gò mả mai, nhìn là không có lực uy hiếp, cho nên... bánh bao bị người ta cướp đi rồi.
Liên Tư Vũ ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống rỗng, lại nhìn phương hướng chạy như điên của đạo tặc, nhất thời cảm khái.
Trị an trong Ma thành không tốt chút nào.
Dù sao cũng đã no 5,6 phần, Liên Tư Vũ dạo quanh thành một lượt nữa, sau đó trở về "nhà rơm" rách nát.
Nhưng mà trên đường trở về, y gặp được kỳ ngộ.
- Cô nương? Cô không sao chứ?
Liên Tư Vũ vội vàng đỡ cô gái toàn thân đầy thương tích dậy, tính cách nguyên chủ tuy rằng giảo quyệt, nhưng cũng không phải hạng thấy người chết mà không cứu. Bởi vì độ dung hợp không đủ, y chẳng dám OOC tý nào.
- Ta...
Cô gái nói được một chữ đã ngất lịm, hiển nhiên bởi vì mất máu quá nhiều.
- Gừ!!!
Từ trên người cô gái rơi xuống cục lông mềm mềm, hướng y cảnh giác gầm gừ, lộ ra hàm răng đầy chất lượng.
- Ngươi là thú cưng của vị cô nương này sao?
Liên Tư Vũ chẳng để tâm con thú nhỏ gầm gừ, nhặt nó lên, ngắm nghía.
Thú nhỏ thấy y không có ác ý, vết thương trên người nó lại quá nhiều, chỉ có thể lộ ra hàm răng trắng đe dọa.
- Yên tâm, ta không làm chủ nhân mi bị thương đâu.
Tuy rằng nguyên chủ còn có lương tâm, nhưng chút lương tâm này chẳng bằng một người bình thường, Ma thành hỗn loạn như vậy, tùy tiện nhặt một người cũng có thể dẫn đến họa sát thân, vậy nên Liên Tư Vũ kéo cô nương bị thương vào một ngôi miếu đổ hoang, lưu lại chút lương thực và thuốc thang cho cô ấy.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương xin thứ lỗi, nếu cô tỉnh thì tự bôi thuốc nha.
Liên Tư Vũ thành khẩn xin lỗi một hồi, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Thú nhỏ rên ư ử nằm cuộn tròn trên ngờ cô gái, nghỉ ngơi một lát, thấy hơi thở của cô ấy càng ngày càng mỏng manh liền vô cùng gấp gáp, loay hoay quay đống thuốc, cắn chút bột rắc lên vết thương của cô.
Liên Tư Vũ đã đi xa đương nhiên không biết chuyện này, thân mình y hơi run, bởi vì độ hảo cảm lại tăng đột ngột.
Y cố gắng khống chế chính mình bước đi như thường , làm ra vẻ chưa phát hiện thứ gì, sau đó nhanh chân chạy về nhà.
Nhưng mà chết tiệt chính là, vừa vào đến cửa thì chút "vấn đề nhỏ" lại xuất hiện...
Y mất quyền điều khiển cơ thể, cho nên ngã rạp xuống đất...
Liên Tư Vũ :... Đánh giá 0*!!! Lan Tước! Ngươi ra đây! Ta muốn khiếu nại!!!
Liên Tư Vũ khó khăn điều khiển cơ thể cứng như đá, cử động bàn tay, nhưng cơ thể không nghe lời, chỉ cử động được ngón tay.
Vấn đề này còn khó chịu hơn hồn lìa khỏi xác nhiều!!!
Mệt lả.
Y dứt khoát không động đậy nữa, muốn đợi vấn đề này yên ổn rồi mới chậm rãi đứng lên.
Nhưng mà ...
Liên Tư Vũ toàn thân cứng nhắc được người ta ôm lên, thân hình run run.
Người ôm y có thân nhiệt rất lạnh, so với xác chết ở vị diện trước, thân nhiệt này còn lạnh hơn nhiều, y cơ hồ cảm nhận được mạch máu trong người đang từ từ đông lại.
Người ôm y hiển nhiên cũng nhận ra dị dạng, tăng nhanh bước chân, đặt y xuống giường rơm rách nát.
Bàn tay muốn chạm vào y, nhưng chợt nhớ thể chất của mình sẽ khiến y sinh bệnh, Thương Huyền chỉ có thể quyến luyến không nỡ nhìn y, sau đó... chạy!
Bây giờ hắn không thể đến gần y, thân thể y yếu như vậy, mà thể chất của hắn... Sẽ làm y đau!
Nhớ đến hồi trước mình chạm vào một động vật nhỏ quá lâu, hôm sau vật nhỏ bị mất mạng...
Thương Huyền trốn trong góc khuất.
Ngẩn ngơ nhìn mục tiêu nhiệm vụ chạy trối chết, trong đầu Liên Tư Vũ tự dưng hiện ra một câu nói của Tiểu Ác Ma....
"Túc Chủ cố lên! Công lược xong xác chết chúng ta sẽ công lược ma quỷ!"
***
Linh Lan Hoa : Tiểu Ác Ma lẽ nào là miệng quạ đen trong truyền thuyết? .kk.
Liên Tư Vũ hoạt động tay chân, sau đó nhìn chằm chằm vào ma tinh chất đầy phòng.
[ Tiểu Thiên Sứ , có thể thu đống ma tinh này vào không gian của ngươi không?]
[ Đương nhiên có thể!]
Rốt cuộc Túc Chủ đã nhớ đến nó,Tiểu Thiên Sứ đương nhiên không từ chối chút yêu cầu nhỏ nhoi này. Tuy rằng nó không ở không gian hệ thống, nhưng vẫn có chút kỹ xảo để nhét ma tinh vào không gian của chính mình.
Bởi vì sợ mục tiêu nhiệm vụ còn đang ở đâu đó quanh đây, y dứt khoát dùng ý niệm giao tiếp cùng hai hệ thống, nếu không mục tiêu nhiệm vụ sẽ cho rằng y bị điên mất.
Tự nhiên nói nói cười cười một mình ,không tự kỉ thì chính là thần kinh có vấn đề.
Có ma tinh trên tay, Liên Tư Vũ hào phóng vào Ma thành một lần, để mở rộng tầm mắt, tiện thể xem xét thiên thời địa lợi nhân hòa để chuẩn bị cướp ngôi Ma Vương.
Nhưng tính toán thì hay lắm, lúc xem xét mới biết có bao nhiêu khó khăn,bởi vì Yêu Vương và Ma Vương chính là một đôi phu phu chính gốc, muốn giải quyết Ma Vương, sẽ bị Yêu Vương nhúng tay ngăn cản.
Thở dài ngồi bên vệ đường gặm bánh bao, vẻ mặt Liên Tư Vũ không mấy tốt đẹp.
Tốt đẹp làm sao được a?!
Mắt thấy nguyện vọng của nguyên chủ khó thực hiện như vậy! Y làm sao vui vẻ tốt đẹp được ?!
Nhà dột còn gặp trời mưa...
Liên Tư Vũ mua quá nhiều bánh bao, dáng người y lại gầy gò mả mai, nhìn là không có lực uy hiếp, cho nên... bánh bao bị người ta cướp đi rồi.
Liên Tư Vũ ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống rỗng, lại nhìn phương hướng chạy như điên của đạo tặc, nhất thời cảm khái.
Trị an trong Ma thành không tốt chút nào.
Dù sao cũng đã no 5,6 phần, Liên Tư Vũ dạo quanh thành một lượt nữa, sau đó trở về "nhà rơm" rách nát.
Nhưng mà trên đường trở về, y gặp được kỳ ngộ.
- Cô nương? Cô không sao chứ?
Liên Tư Vũ vội vàng đỡ cô gái toàn thân đầy thương tích dậy, tính cách nguyên chủ tuy rằng giảo quyệt, nhưng cũng không phải hạng thấy người chết mà không cứu. Bởi vì độ dung hợp không đủ, y chẳng dám OOC tý nào.
- Ta...
Cô gái nói được một chữ đã ngất lịm, hiển nhiên bởi vì mất máu quá nhiều.
- Gừ!!!
Từ trên người cô gái rơi xuống cục lông mềm mềm, hướng y cảnh giác gầm gừ, lộ ra hàm răng đầy chất lượng.
- Ngươi là thú cưng của vị cô nương này sao?
Liên Tư Vũ chẳng để tâm con thú nhỏ gầm gừ, nhặt nó lên, ngắm nghía.
Thú nhỏ thấy y không có ác ý, vết thương trên người nó lại quá nhiều, chỉ có thể lộ ra hàm răng trắng đe dọa.
- Yên tâm, ta không làm chủ nhân mi bị thương đâu.
Tuy rằng nguyên chủ còn có lương tâm, nhưng chút lương tâm này chẳng bằng một người bình thường, Ma thành hỗn loạn như vậy, tùy tiện nhặt một người cũng có thể dẫn đến họa sát thân, vậy nên Liên Tư Vũ kéo cô nương bị thương vào một ngôi miếu đổ hoang, lưu lại chút lương thực và thuốc thang cho cô ấy.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương xin thứ lỗi, nếu cô tỉnh thì tự bôi thuốc nha.
Liên Tư Vũ thành khẩn xin lỗi một hồi, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Thú nhỏ rên ư ử nằm cuộn tròn trên ngờ cô gái, nghỉ ngơi một lát, thấy hơi thở của cô ấy càng ngày càng mỏng manh liền vô cùng gấp gáp, loay hoay quay đống thuốc, cắn chút bột rắc lên vết thương của cô.
Liên Tư Vũ đã đi xa đương nhiên không biết chuyện này, thân mình y hơi run, bởi vì độ hảo cảm lại tăng đột ngột.
Y cố gắng khống chế chính mình bước đi như thường , làm ra vẻ chưa phát hiện thứ gì, sau đó nhanh chân chạy về nhà.
Nhưng mà chết tiệt chính là, vừa vào đến cửa thì chút "vấn đề nhỏ" lại xuất hiện...
Y mất quyền điều khiển cơ thể, cho nên ngã rạp xuống đất...
Liên Tư Vũ :... Đánh giá 0*!!! Lan Tước! Ngươi ra đây! Ta muốn khiếu nại!!!
Liên Tư Vũ khó khăn điều khiển cơ thể cứng như đá, cử động bàn tay, nhưng cơ thể không nghe lời, chỉ cử động được ngón tay.
Vấn đề này còn khó chịu hơn hồn lìa khỏi xác nhiều!!!
Mệt lả.
Y dứt khoát không động đậy nữa, muốn đợi vấn đề này yên ổn rồi mới chậm rãi đứng lên.
Nhưng mà ...
Liên Tư Vũ toàn thân cứng nhắc được người ta ôm lên, thân hình run run.
Người ôm y có thân nhiệt rất lạnh, so với xác chết ở vị diện trước, thân nhiệt này còn lạnh hơn nhiều, y cơ hồ cảm nhận được mạch máu trong người đang từ từ đông lại.
Người ôm y hiển nhiên cũng nhận ra dị dạng, tăng nhanh bước chân, đặt y xuống giường rơm rách nát.
Bàn tay muốn chạm vào y, nhưng chợt nhớ thể chất của mình sẽ khiến y sinh bệnh, Thương Huyền chỉ có thể quyến luyến không nỡ nhìn y, sau đó... chạy!
Bây giờ hắn không thể đến gần y, thân thể y yếu như vậy, mà thể chất của hắn... Sẽ làm y đau!
Nhớ đến hồi trước mình chạm vào một động vật nhỏ quá lâu, hôm sau vật nhỏ bị mất mạng...
Thương Huyền trốn trong góc khuất.
Ngẩn ngơ nhìn mục tiêu nhiệm vụ chạy trối chết, trong đầu Liên Tư Vũ tự dưng hiện ra một câu nói của Tiểu Ác Ma....
"Túc Chủ cố lên! Công lược xong xác chết chúng ta sẽ công lược ma quỷ!"
***
Linh Lan Hoa : Tiểu Ác Ma lẽ nào là miệng quạ đen trong truyền thuyết? .kk.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất