Lạc Trần

Chương 65

Trước Sau
Y cũng không tiếp xúc với mặt đất thân yêu như tưởng tượng, mà là rơi vào lồng ngực ấm áp của người quen.

- Huyền, Huyền...

Liên Tư Vũ cười khan, cứng nhắc quay đầu.

Sau Thương Huyền lại đến nhanh như vậy aaaa!!! Rõ ràng y đã chạy rất xa rồi mà!!!

- Đệ quên khế ước đạo lữ ? Hửm?

Âm cuối còn cố tình kéo dài, nghe đến lỗ tai Liên Tư Vũ muốn mang thai.

Ô ô, thật êm tai...

Liên Tư Vũ mơ màng.

- Phụ,phụ thân...

Đáng thương lá cây nhỏ trên tay Liên Tư Vũ không ai đỡ nên rớt thảm xuống đất, bây giờ mới chập chững bay lên.

- Hừ.

Thương Huyền dùng ngón tay kẹp lại hai cái cách nhỏ, vứt nó về Ma Cung, cho hai vị Vương nào đó chăm sóc.

- A... Lá cây nhỏ...

Liên Tư Vũ chỉ có thể trơ mắt ếch nhìn lá cây nhỏ của y biến mất trong hư không.

- Liên.

Thương Huyền kề sát tai Liên Tư Vũ , ám muội liếm liếm.

Liên Tư Vũ run run...

...

Liên Tư Vũ xụi lơ nằm trong ngực Thương Huyền, trong lòng thầm oán giận ông trời bất công.

Rõ ràng y chỉ nằm, người động là Thương Huyền, hà cớ gì người mệt là y, còn Thương Huyền lại vẻ mặt thần thanh khí sảng thế hả!!!

Thương Huyền sung sướng ôm người đi tẩy rửa , sau đó lại tiếp tục ôm người đi du ngoạn.

Toàn bộ quá trình vẻ mặt Liên Tư Vũ đều không mấy vui vẻ...

Đúng như lời của Tuyết Linh Linh, Ma giới và Yêu giới cuối cùng cũng thâu tóm Nhân giới, sáp nhập vào hai giới Yêu - Ma.

Bây giờ thiên hạ là của hai vị Vương kia, vậy mà hai người đó lại thường xuyên nắm tay nhau đi chơi, bỏ bê công việc và con cái , khiến quần chúng ăn dưa vừa yêu vừa hận.

Chỉ đáng thương hai vị Vương tử bị mấy vị cha vứt một bên, không quan tâm... May mà thủ hạ trong Ma Cung và Yêu Cung vẫn rất tận tụy, dỗ ngọt đến mức hai vị Vương tử quên mất mình còn mấy vị cha.

Cuộc sống yên bình vẫn cứ tiếp diễn, Liên Tư Vũ vẫn cứ không xuống được giường...



...

Trong căn nhà nhỏ nhỏ tại ngoại thành, Liên Tư Vũ đang chán chường nhìn Thương Huyền nấu ăn.

Y muốn động thân, cơ mà khẽ động là eo lại đau, thân lại mỏi...

Liên Tư Vũ khóc không ra nước mắt!

Tại sao phu quân nhà mình thể lực tốt như vậy hả! Mỗi ngày đều...

- Liên, ăn cơm.

Trong lúc Liên Tư Vũ đang suy ngẫm mấy chuyện không thể nói, Thương Huyền đã nấu xong thức ăn, bưng đến trước giường y.

- Huynh đút.

Liên Tư Vũ dang tay ra, thản nhiên yêu cầu.

Thương Huyền cũng không dị nghị, đút cho y.

Khung cảnh sẽ rất ấm áp, nếu...

...

Liên Tư Vũ cảm thấy hơi bất an, giống như có cái gì đó rất quan trọng bị mình bỏ qua, nhưng y đã nghĩ đi nghĩ lại, thực sự mình chưa bỏ qua cái gì... Nhưng bất an này cứ bao vây lấy y, khiến y không yên ổn nổi, tâm thần cứ hoang mang lo lắng.

-Liên? Sao vậy?

Thấy Liên Tư Vũ lại ngẩn người, Thương Huyền tiến lại gần, hôn khóe mắt y.

- Không, không sao.

Liên Tư Vũ lắc đầu, nhưng bất an trong tâm càng ngày càng lớn. Bất an không tìm được lý do khiến Liên Tư Vũ có chút nóng nảy bực bội, y lôi Thương Huyền cùng mình vào Ma Thành dạo chơi.

Lần nữa thấy Thương Huyền lấy ra rất nhiều ma tinh, Liên Tư Vũ rốt cuộc không nhịn được hỏi.

- Huyền, huynh lấy ma tinh từ đâu vậy?

- Lúc bị truy đuổi, ta trốn vào Ma Thú Sâm Lâm, ngây người trong đó mấy trăm năm, giết rất nhiều ma thú.

Liên Tư Vũ trầm ngâm, không hiểu tại sao khi nghĩ đến Thương Huyền bị truy đuổi, phải chạy vào Ma Thú Sâm Lâm, phải giết rất nhiều ma thú, gặp rất nhiều nguy hiểm lại khiến y là lạ... Thực không muốn Huyền lại gặp phải những thứ này...

Lắc đầu, xua đi những suy nghĩ kỳ quái chợt nảy sinh, Liên Tư Vũ lại cùng Thương Huyền dạo phố.

Phải nói vận khí hôm nay của y rất tốt, tùy tiện mua một cục đá xinh đẹp vậy mà lại là Kim Chúc - tài liệu luyện khí thượng đẳng mà mọi Luyện Khí Sư trên Đại Lục đều thèm khát.

Liên Tư Vũ và Thương Huyền sẽ không Luyện khí, nhưng mà Kim Chúc này rất đáng giá, Liên Tư Vũ cất nó vào không gian, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày y cần nó.

Ăn uống no nên, Liên Tư Vũ lại cùng Thương Huyền trở về ngôi nhà nhỏ của hai người.



Tuy rằng Thương Huyền rất có tiền, nhưng nhà rơm của y chỉ thay bằng gỗ, hai người cũng không muốn chuyển vào nội thành sống.

Cuộc sống của cả hai bình lặng như nước, nhạt nhẽo lại yên tĩnh, nhưng Liên Tư Vũ thích cuộc sống chỉ có hai người như thế này.

Sẽ không bị quấy rầy làm phiền, tốt biết bao a!

Thỉnh thoảng lại đi Ma Cung xem lá cây nhỏ (Tuyết Diệp) và hồ nước nhỏ (Tuyết Đàm).

Tuy rằng Ma Vương và Yêu Vương không ưa hai người, nhưng mà cũng không tỏ thái độ chán ghét, bình thường đều là nước sông không phạm nước giếng.

...

- Khụ khụ...

Thương Huyền che miệng ho khan.

- Huyền!

Liên Tư Vũ đằng sau vui vẻ chạy lại, hắn vội vàng nắm tay lại, giấu sau lưng.

Liên Tư Vũ vẫn không phát giác có gì khác lạ, y vui vẻ giơ giỏ nấm trên tay.

- Ngươi xem, ta hái được thật nhiều nấm!

Liên Tư Vũ khoe khoang.

Thương Huyền tiến lại, lắc lắc đầu y như ông cụ non.

- Liên, nấm này toàn nấm độc.

- Vậy sao... đẹp như vậy mà...

Liên Tư Vũ tức khắc ủ rũ, xụ mặt cụp tai.

- Huyền?

Không thấy an ủi cưng chiều như bình thường, Liên Tư Vũ nhìn lên.

Chỉ thấy Thương Huyền nhíu mày, ánh mắt mơ màng.

- Huyền!!!

"Rầm..."

Giỏ rơi xuống đất, nấm trong giỏ rơi vãi trên nền cỏ xanh.

Y phục bạch sắc và huyền sắc giao nhau, máu tươi trên khóe môi ai nở rộ.

Có ai từng nói cho ngươi biết chưa?

Một con lệ quỷ sống là nhờ vào lệ khí, mất hết lệ khí, nó sẽ không thể tiếp tục tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau