Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 107: Đính hôn
Từ hôm đó trở đi, Diệp Đình thật sự không tới làm phiền Dương Gia Lập nữa.
Hắn giao cho mấy tên vệ sĩ mang vài món đồ Dương Gia Lập chưa kịp cầm đi cùng với A Phúc Tiểu Hoàng đưa tới căn nhà nhỏ mà cậu đang thuê.
Vệ sĩ chuyển mọi thứ vào nhà Dương Gia Lập, đồ đạc chất thành đống.
Trước khi đi, tên vệ sĩ dẫn đầu giao một phong thư cho Dương Gia Lập: "Anh Diệp gửi cậu"
Dương Gia Lập mở phong thư ra nhìn vào bên trong thì thấy một xấp tiền thật dày.
Cậu nhíu mày, nghi ngờ: "........Đây là?"
Vệ sĩ cười cười, chỉ vào Tiểu Hoàng đang le lưỡi thở hồng hộc bên cạnh: "Trước khi mang đồ tới, anh Diệp nói với tôi. Tiểu Hoàng này được anh ấy nuôi một thời gian, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm. Bây giờ giao Tiểu Hoàng cho cậu Dương, cậu phải lo lắng chăm sóc nó đủ thứ. Số tiền này, coi như là phí nuôi dưỡng anh Diệp trả trước cho cậu"
Dương Gia Lập nắm chặt xấp tiền, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Tôi đã có mèo, cho dù nuôi thêm chó nữa cũng không tốn nhiều như này"
"Cậu nhận đi", tên vệ sĩ ôn hoà buông tiếng thở dài, "Anh Diệp dặn dò, nói là hy vọng Tiểu Hoàng có thể sống tốt một chút, ăn ngon một chút, đừng sinh bệnh, lớn lên khoẻ mạnh vui vẻ, chứ không có ý gì khác"
Dương Gia Lập đùn đẩy mãi nhưng vệ sĩ này kiên trì không nhận lại, cậu cũng chỉ có thể nhận lấy.
Trước khi vệ sĩ dẫn người đi còn đưa cho Dương Gia Lập một chiếc danh thiếp, hơi khom lưng nói: "Cậu Dương, chúng tôi đi đây, giao Tiểu Hoàng cho cậu. Về sau nếu phí nuôi dưỡng không đủ, cậu có thể gọi tôi qua số này, chúng tôi tiếp tục chi trả phí nuôi dưỡng. Cậu yên tâm, anh Diệp sẽ không ra mặt, cũng sẽ không biết"
Chờ khi trong phòng yên lặng trở lại, Dương Gia Lập nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nhìn nhà cửa lộn xộn chưa kịp dọn, cười cười lẩm bẩm: "Cuộc sống mới bắt đầu rồi"
Cậu đeo tai nghe, che lại hết tất cả các tạp âm, làm bộ như không suy nghĩ gì mà thu dọn nhà cửa.
Chờ khi cậu dọn xong, ngẩng đầu lên liền thấy.
A Phúc cùng Tiểu Hoàng đều đang ngồi trước thềm nhà, ngóng trông nhìn ra cửa, giống như đang đợi ai đó.
Dương Gia Lập buông chổi xuống, huýt sáo với hai thằng nhóc: "Đợi ai vậy hai đứa?"
A Phúc quay đầu lại meo một tiếng.
Dương Gia Lập cong cong khoé môi, có chút bất đắc dĩ: "Hai đứa đang đợi anh ta à, anh ta....."
Lời phía sau còn chưa nói ra, mũi Dương Gia Lập đã nổi lên một trận cay cay, cổ họng như bị bông gòn chặn lại.
Cậu đi tới bên cạnh A Phúc Tiểu Hoàng, sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Ngày mai cho hai đứa ăn cá khô với xương, ngoan nào, bây giờ đi ngủ đi, không cần chờ. Anh ta.....sẽ không tới nữa"
A Phúc còn chưa phản ứng lại, Tiểu Hoàng thì như là nghe hiểu lời cậu nói, rũ đầu xuống, buồn bã ỉu xìu ẳng một tiếng.
Dương Gia Lập nhẹ nhàng dỗ hai đứa nhỏ về ổ.
Trước khi ngủ, cậu vô thức liếc mắt nhìn dưới lầu, trống không, không có chiếc xe nào đậu dưới đó.
Dương Gia Lập cười cười, tự mắng mình nhạy cảm tới sắp phát bệnh thần kinh rồi.
_____________________
Cậu tìm được một căn nhà cho thuê không tồi, cuối cùng cũng ổn định cuộc sống, cậu đến mộ mẹ mình kể cho bà nghe những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng như dỡ xuống được một tảng đá lớn. Sau đó tới bệnh viện gặp bác sĩ, lần này cậu có thể dần dần ngưng uống thuốc trầm cảm dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Cậu còn tìm được một công việc mới.
Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty Diệp Đình, cậu, Lý đại Lý nhị lấy danh nghĩa nhóm nhạc, chính thức ký hợp đồng mới với Giải Trí Vinh Hải của Triệu Hướng Hải. Triệu Hướng Hải còn rất quan tâm tới cậu, sau khi ký hợp đồng không lâu liền để nhóm nhạc của cậu debut, Dương Gia Lập cũng rất quý trọng cơ hội này, luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, chậm rãi nhận được chút nhân khí, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị thất nghiệp.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng rất tốt.
Chỉ là thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Dương Gia Lập luôn vô thức ngẩng đầu liếc nhìn ra cửa.
Mỗi khi dưới lầu có tiếng xe dừng lại, sự tập trung của cậu đều sẽ bị gián đoạn. Khi có tiếng giày da trầm ổn vang lên ngoài hành lang, cậu càng không thể khống chế được nhịp tim của mình, cho tới khi nhìn qua mắt mèo xác nhận rằng bên ngoài chỉ là một người bình thường mặc tây trang, cậu mới thở phào một hơi, một bên an tâm, một bên lại dâng lên một nỗi mất mát khó hiểu.
A Phúc cùng Tiểu Hoàng hầu như tối nào cũng nằm trước thềm nhà, ngóng trông nhìn ra cửa.
Dương Gia Lập khuyên cũng khuyên rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi, nhưng hai đứa nhỏ này vẫn bướng bỉnh, Dương Gia Lập đành tuỳ bọn chúng.
Tiểu Hoàng và A Phúc giờ đã rất thân nhau rồi, Dương Gia Lập còn nghi ngờ có phải hai đứa này muốn yêu nhau luôn rồi không, cho dù chúng không cùng loài, với cả đều là đực.
Mỗi ngày Tiểu Hoàng đều kéo A Phúc chơi trò vật lộn, A Phúc đã thành thói quen, mặc kệ Tiểu Hoàng gặm đầu nó, nó chỉ an tĩnh nằm dài ra đó, ngẫu nhiên trợn mắt ra vẻ khinh thường giống chó ngu ngốc. Mỗi khi Tiểu Hoàng chơi mệt rồi, hai đứa sẽ ghé vào nhau ngủ, A Phúc nằm cuộn tròn trong lòng Tiểu Hoàng, cọ cọ đến là thoải mái trong bộ lông chó ấm áp.
Đôi khi Dương Gia Lập làm việc mệt mỏi, nhìn bộ dáng ngủ chung tương thân tương ái của hai đứa nhỏ, sẽ đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Diệp Đình ôm cậu cùng nhau ngủ, sau đó lại vô thức ngây người.
Chờ khi lấy lại tinh thần, cậu liền nhanh chóng lắc đầu mấy cái, đem mấy hình ảnh này quăng ra khỏi não.
________________________
Một tháng cứ như vậy trôi qua.
Thời tiết cũng nóng dần lên, Dương Gia Lập dự định lắp một chiếc diều hoà trong phòng khách.
Lúc cậu đang thiết kế xem nên đặt điều hoà ở đâu thì nhận được điện thoại của Lý Nhị.
Lý nhị nói qua di động: "Anh Dương, anh xem tin tức em gửi cho anh chưa?"
Dương Gia Lập dùng lỗ tai và bả vai kẹp lại điện thoại, tay cầm bút vẽ vẽ lên bản thiết kế phòng ốc: "Đang bận, còn chưa xem, sao vậy, có chuyện gì quan trọng à?"
"Cũng không có gì, em chỉ muốn nhắc anh ngày kia có buổi tổng duyệt cho lễ khai mạc liên hoan phim mà chúng ta được mời đó"
Dương Gia Lập gật gật đầu: "Biết rồi"
Lý nhị lại lải nhải dong dài thêm vài chuyện, Dương Gia Lập đều gật đầu đồng ý.
Chờ tới khi sắp cúp điện thoại, Lý nhị bỗng kêu lên: "Đúng rồi anh Dương, suýt quên không chia sẻ với miếng dưa lớn"
Dương Gia Lập lơ đãng hỏi: "Dưa gì?"
"Cái cô bạch phú mỹ gần đây rất nổi trên mạng, hình như là con gái của tập đoàn dược phẩm hay sao á, cô ấy sắp đính hôn rồi"
Dương Gia Lập nhàn nhạt "ừ" một tiếng: "Không quen lắm, không có ấn tượng. Cô ấy đính hôn với ai?"
Lý nhị hừ hừ: "Không nói cho anh, tự đi xem đi. Ở ngay trên hotsearch á"
Cúp điệp thoại, Dương Gia Lập nhún vai, đặt điện thoại một bên.
Mãi cho tới khi lên xong kế hoạch lắp đặt điều hoà rồi đặt hàng trên mạng, cậu mới yên tâm ngồi xuống sofa, nghĩ lại lời Lý nhị nói, bỗng nhiên thấy hơi hứng thú với cái tin bát quát này, cậu liền với lấy di động mở hotsearch.
Đó là tin từ một blogger có khá nhiều người theo dõi, chuyên đăng mấy chuyện bát quái của showbiz cũng như giới nhà giàu.
Hạ Y Khiết, con gái của ông chủ tập đoàn dược phẩm sinh học Thái Lợi, đồng thời cũng là bạch phú mỹ mà gần đây rất nổi trên mạng, nghe nói sắp đính hôn rồi.
Về người sẽ đính hôn với cổ.......
Dương Gia Lập nheo mắt nhìn kỹ, hô hấp bỗng trở nên khó khăn.
Cậu thấy tên Diệp Đình.
Hắn giao cho mấy tên vệ sĩ mang vài món đồ Dương Gia Lập chưa kịp cầm đi cùng với A Phúc Tiểu Hoàng đưa tới căn nhà nhỏ mà cậu đang thuê.
Vệ sĩ chuyển mọi thứ vào nhà Dương Gia Lập, đồ đạc chất thành đống.
Trước khi đi, tên vệ sĩ dẫn đầu giao một phong thư cho Dương Gia Lập: "Anh Diệp gửi cậu"
Dương Gia Lập mở phong thư ra nhìn vào bên trong thì thấy một xấp tiền thật dày.
Cậu nhíu mày, nghi ngờ: "........Đây là?"
Vệ sĩ cười cười, chỉ vào Tiểu Hoàng đang le lưỡi thở hồng hộc bên cạnh: "Trước khi mang đồ tới, anh Diệp nói với tôi. Tiểu Hoàng này được anh ấy nuôi một thời gian, tốt xấu gì cũng có chút tình cảm. Bây giờ giao Tiểu Hoàng cho cậu Dương, cậu phải lo lắng chăm sóc nó đủ thứ. Số tiền này, coi như là phí nuôi dưỡng anh Diệp trả trước cho cậu"
Dương Gia Lập nắm chặt xấp tiền, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Tôi đã có mèo, cho dù nuôi thêm chó nữa cũng không tốn nhiều như này"
"Cậu nhận đi", tên vệ sĩ ôn hoà buông tiếng thở dài, "Anh Diệp dặn dò, nói là hy vọng Tiểu Hoàng có thể sống tốt một chút, ăn ngon một chút, đừng sinh bệnh, lớn lên khoẻ mạnh vui vẻ, chứ không có ý gì khác"
Dương Gia Lập đùn đẩy mãi nhưng vệ sĩ này kiên trì không nhận lại, cậu cũng chỉ có thể nhận lấy.
Trước khi vệ sĩ dẫn người đi còn đưa cho Dương Gia Lập một chiếc danh thiếp, hơi khom lưng nói: "Cậu Dương, chúng tôi đi đây, giao Tiểu Hoàng cho cậu. Về sau nếu phí nuôi dưỡng không đủ, cậu có thể gọi tôi qua số này, chúng tôi tiếp tục chi trả phí nuôi dưỡng. Cậu yên tâm, anh Diệp sẽ không ra mặt, cũng sẽ không biết"
Chờ khi trong phòng yên lặng trở lại, Dương Gia Lập nhẹ nhàng thở ra.
Cậu nhìn nhà cửa lộn xộn chưa kịp dọn, cười cười lẩm bẩm: "Cuộc sống mới bắt đầu rồi"
Cậu đeo tai nghe, che lại hết tất cả các tạp âm, làm bộ như không suy nghĩ gì mà thu dọn nhà cửa.
Chờ khi cậu dọn xong, ngẩng đầu lên liền thấy.
A Phúc cùng Tiểu Hoàng đều đang ngồi trước thềm nhà, ngóng trông nhìn ra cửa, giống như đang đợi ai đó.
Dương Gia Lập buông chổi xuống, huýt sáo với hai thằng nhóc: "Đợi ai vậy hai đứa?"
A Phúc quay đầu lại meo một tiếng.
Dương Gia Lập cong cong khoé môi, có chút bất đắc dĩ: "Hai đứa đang đợi anh ta à, anh ta....."
Lời phía sau còn chưa nói ra, mũi Dương Gia Lập đã nổi lên một trận cay cay, cổ họng như bị bông gòn chặn lại.
Cậu đi tới bên cạnh A Phúc Tiểu Hoàng, sờ sờ đầu hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Ngày mai cho hai đứa ăn cá khô với xương, ngoan nào, bây giờ đi ngủ đi, không cần chờ. Anh ta.....sẽ không tới nữa"
A Phúc còn chưa phản ứng lại, Tiểu Hoàng thì như là nghe hiểu lời cậu nói, rũ đầu xuống, buồn bã ỉu xìu ẳng một tiếng.
Dương Gia Lập nhẹ nhàng dỗ hai đứa nhỏ về ổ.
Trước khi ngủ, cậu vô thức liếc mắt nhìn dưới lầu, trống không, không có chiếc xe nào đậu dưới đó.
Dương Gia Lập cười cười, tự mắng mình nhạy cảm tới sắp phát bệnh thần kinh rồi.
_____________________
Cậu tìm được một căn nhà cho thuê không tồi, cuối cùng cũng ổn định cuộc sống, cậu đến mộ mẹ mình kể cho bà nghe những chuyện xảy ra gần đây, trong lòng như dỡ xuống được một tảng đá lớn. Sau đó tới bệnh viện gặp bác sĩ, lần này cậu có thể dần dần ngưng uống thuốc trầm cảm dựa theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Cậu còn tìm được một công việc mới.
Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty Diệp Đình, cậu, Lý đại Lý nhị lấy danh nghĩa nhóm nhạc, chính thức ký hợp đồng mới với Giải Trí Vinh Hải của Triệu Hướng Hải. Triệu Hướng Hải còn rất quan tâm tới cậu, sau khi ký hợp đồng không lâu liền để nhóm nhạc của cậu debut, Dương Gia Lập cũng rất quý trọng cơ hội này, luôn cố gắng làm tốt nhất có thể, chậm rãi nhận được chút nhân khí, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị thất nghiệp.
Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng rất tốt.
Chỉ là thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, Dương Gia Lập luôn vô thức ngẩng đầu liếc nhìn ra cửa.
Mỗi khi dưới lầu có tiếng xe dừng lại, sự tập trung của cậu đều sẽ bị gián đoạn. Khi có tiếng giày da trầm ổn vang lên ngoài hành lang, cậu càng không thể khống chế được nhịp tim của mình, cho tới khi nhìn qua mắt mèo xác nhận rằng bên ngoài chỉ là một người bình thường mặc tây trang, cậu mới thở phào một hơi, một bên an tâm, một bên lại dâng lên một nỗi mất mát khó hiểu.
A Phúc cùng Tiểu Hoàng hầu như tối nào cũng nằm trước thềm nhà, ngóng trông nhìn ra cửa.
Dương Gia Lập khuyên cũng khuyên rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi, nhưng hai đứa nhỏ này vẫn bướng bỉnh, Dương Gia Lập đành tuỳ bọn chúng.
Tiểu Hoàng và A Phúc giờ đã rất thân nhau rồi, Dương Gia Lập còn nghi ngờ có phải hai đứa này muốn yêu nhau luôn rồi không, cho dù chúng không cùng loài, với cả đều là đực.
Mỗi ngày Tiểu Hoàng đều kéo A Phúc chơi trò vật lộn, A Phúc đã thành thói quen, mặc kệ Tiểu Hoàng gặm đầu nó, nó chỉ an tĩnh nằm dài ra đó, ngẫu nhiên trợn mắt ra vẻ khinh thường giống chó ngu ngốc. Mỗi khi Tiểu Hoàng chơi mệt rồi, hai đứa sẽ ghé vào nhau ngủ, A Phúc nằm cuộn tròn trong lòng Tiểu Hoàng, cọ cọ đến là thoải mái trong bộ lông chó ấm áp.
Đôi khi Dương Gia Lập làm việc mệt mỏi, nhìn bộ dáng ngủ chung tương thân tương ái của hai đứa nhỏ, sẽ đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Diệp Đình ôm cậu cùng nhau ngủ, sau đó lại vô thức ngây người.
Chờ khi lấy lại tinh thần, cậu liền nhanh chóng lắc đầu mấy cái, đem mấy hình ảnh này quăng ra khỏi não.
________________________
Một tháng cứ như vậy trôi qua.
Thời tiết cũng nóng dần lên, Dương Gia Lập dự định lắp một chiếc diều hoà trong phòng khách.
Lúc cậu đang thiết kế xem nên đặt điều hoà ở đâu thì nhận được điện thoại của Lý Nhị.
Lý nhị nói qua di động: "Anh Dương, anh xem tin tức em gửi cho anh chưa?"
Dương Gia Lập dùng lỗ tai và bả vai kẹp lại điện thoại, tay cầm bút vẽ vẽ lên bản thiết kế phòng ốc: "Đang bận, còn chưa xem, sao vậy, có chuyện gì quan trọng à?"
"Cũng không có gì, em chỉ muốn nhắc anh ngày kia có buổi tổng duyệt cho lễ khai mạc liên hoan phim mà chúng ta được mời đó"
Dương Gia Lập gật gật đầu: "Biết rồi"
Lý nhị lại lải nhải dong dài thêm vài chuyện, Dương Gia Lập đều gật đầu đồng ý.
Chờ tới khi sắp cúp điện thoại, Lý nhị bỗng kêu lên: "Đúng rồi anh Dương, suýt quên không chia sẻ với miếng dưa lớn"
Dương Gia Lập lơ đãng hỏi: "Dưa gì?"
"Cái cô bạch phú mỹ gần đây rất nổi trên mạng, hình như là con gái của tập đoàn dược phẩm hay sao á, cô ấy sắp đính hôn rồi"
Dương Gia Lập nhàn nhạt "ừ" một tiếng: "Không quen lắm, không có ấn tượng. Cô ấy đính hôn với ai?"
Lý nhị hừ hừ: "Không nói cho anh, tự đi xem đi. Ở ngay trên hotsearch á"
Cúp điệp thoại, Dương Gia Lập nhún vai, đặt điện thoại một bên.
Mãi cho tới khi lên xong kế hoạch lắp đặt điều hoà rồi đặt hàng trên mạng, cậu mới yên tâm ngồi xuống sofa, nghĩ lại lời Lý nhị nói, bỗng nhiên thấy hơi hứng thú với cái tin bát quát này, cậu liền với lấy di động mở hotsearch.
Đó là tin từ một blogger có khá nhiều người theo dõi, chuyên đăng mấy chuyện bát quái của showbiz cũng như giới nhà giàu.
Hạ Y Khiết, con gái của ông chủ tập đoàn dược phẩm sinh học Thái Lợi, đồng thời cũng là bạch phú mỹ mà gần đây rất nổi trên mạng, nghe nói sắp đính hôn rồi.
Về người sẽ đính hôn với cổ.......
Dương Gia Lập nheo mắt nhìn kỹ, hô hấp bỗng trở nên khó khăn.
Cậu thấy tên Diệp Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất