Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 158
Ngày 9 ông nội Diệp sẽ bay sang Mỹ.
Trước ngày trở về hai ngày, Diệp Đình dành cả buổi chiều nói chuyện ông nội.
Lần này ông nội về nước, thật ra ngay từ đầu nguyên nhân là vì chuyện của Diệp Phàm nên mới trở về.
Nhưng khi Diệp Đình đặt từng phần từng phần tài liệu ghi chép hết những chuyện mà Diệp Phàm từng làm xuống trước mặt ông nội, ông nội mang kính viễn thị vào, lật xem những tài liệu phạm tội của Diệp Phàm, yên lặng suy nghĩ một lát.
Hơn nửa ngày ông mới cười khổ nói: “Tự làm xằng bậy.”
Ông nội bỏ kính viễn thị xuống, khó khăn lắm mới có thể chống gậy đứng dậy, nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, nói: “Vốn dĩ ông còn nghĩ, cháu và Diệp Phàm tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Diệp, không nên náo loạn tới mức này. Nhưng nếu nó đã tạo nghiệp đến mức này…..Bỏ đi, toà án muốn phán thế nào thì phán đi.”
Rời khỏi phòng sách của ông nội, một lát sau liền nhìn thấy Bành Lệnh Nghi vui vẻ xuất hiện.
Sắc mặt Bành Lệnh Nghi hồng hào tựa như một quả cà chua căng mọng đầy nước.
Bà kéo kéo Diệp Đình, đè thấp giọng nói: “Chỗ đãi tiệc mẹ đã sắp xếp xong rồi. Mẹ tự mình thiết kế, tự mình xem bọn họ trang trí, tốn rất nhiều công sức, mẹ thấy nó rất có bầu không khí đó.”
Diệp Đình nhàn nhạt cười: “Vậy cảm ơn mẹ trước.”
Bành Lệnh Nghi cười khẽ: “Cảm ơn với không cảm ơn cái gì chứ, con là con mẹ mà.”
Diệp Đình cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh lên: “Tối nay con không ăn cơm ở nhà, con phải đi một nơi đã.”
Bành Lệnh Nghi gật đầu, lấy khăn choàng cổ đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình sắp bước ra cửa, Bành Lệnh Nghi đột nhiên gọi hắn lại, ánh mắt rạng rỡ, vui mừng nói: “Diệp Đình, từ nhỏ mẹ không quan tâm nhiều tới con, nhưng bây giờ mẹ có thể nhìn thấy con tìm được người bạn đời phù hợp nhất cho mình, công khai trước mặt mọi người, từng bước một có được một gia đình thật sự của mình…..Mẹ rất mong chờ buổi tiệc gia đình ngày mai đấy.”
Diệp Đình lẳng lặng nhìn bà.
Một hồi lâu, Diệp Đình cong môi, có chút sâu xa nói: “Có thể cùng người mình yêu nhận lời chúc phúc của mọi người, cùng nhau xây dựng một gia đình mới thì ai mà không mong chờ chứ.”
Năm giờ rưỡi chiều ngày 8 sẽ bắt đầu buổi tiệc, ba giờ Bành Lệnh Nghi đã bắt đầu chuẩn bị.
Ba Diệp thấy bà hưng phấn như thấy cũng nói vào một hai câu.
Lúc này Bành Lệnh Nghi liếc nhìn ông một cái, mặc một bộ đồ thời trang mùa thu cao cấp, nói: “Ông đương nhiên là không biết rồi, hôm nay là ngày trọng đại, còn có ý nghĩa kỷ niệm nữa, phải chuẩn bị đàng hoàng chứ.”
Ba Diệp hừ cười: “Cùng lắm cũng chỉ là một bữa tiệc thôi mà.”
Bành Lệnh Nghi: “Không chỉ là một bữa tiệc thôi đâu, hôm nay chính là…”
Còn chưa dứt lời, Bành Lệnh Nghi nhanh chóng ngậm miệng lại, mặc cho ba Diệp cạy miệng thế nào cũng không nói, chỉ giải thích: “Hồ đồ, bây giờ tôi không thể nói ông nghe được, ông cứ chờ rồi sẽ biết.”
Ba Diệp rời đi, Bành Lệnh Nghi lại loay hoay nửa ngày, cuối cùng mới thu dọn xong.
Trước khi ra cửa, Bành Lệnh Nghi còn bảo dì giúp việc lấy hộp quà ra.
Dì giúp việc cầm hộp quà tinh xảo trong tay, mỉm cười tán dóc: “Bà đang chuẩn bị cái gì thế, long trọng như vậy.”
Bành Lệnh Nghi mỉm cười tới mức khoé mắt lộ ra nếp nhăn, nhận lấy hộp quà không trả lời.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Bành Lệnh Nghi cố ý để Tiểu Hạ ngồi bên cạnh mình.
Chờ sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Bành Lệnh Nghi liên tiếp nháy mắt với Diệp Đình đang ngồi bên cạnh ông nội Diệp.
Nhưng Diệp Đình lại không có chút phản ứng, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nghịch điện thoại.
Bành Lệnh Nghi nhíu mày, thật sự nhịn không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, nét mặt lộ ra ý cười hào phóng, nói với ông nội Diệp: “Ông nội, cháu nội của ông hôm nay có chuyện quan trọng muốn thông báo đó.”
Bành Lệnh Nghi vui vẻ nói: “Vốn dĩ chuyện này vẫn chưa quyết định xong, nhưng mà ông nội lại sắp quay về Mỹ, sau này sợ là không có ngày nào đầy đủ mọi người như hôm nay, cho nên dứt khoát công khai ngay hôm nay luôn.”
Ông nội Diệp bình tĩnh nói: “Rốt cuộc con muốn nói gì?”
Bành Lệnh Nghi liếc nhìn Diệp Đình một cái, nói: “Ông nội, cháu của ông muốn lập gia đình.”
Ông nội Diệp nhíu mày, nhìn nhìn Diệp Đình đang ngồi bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Chọn người rồi sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Vâng, đã chọn xong rồi.”
Bành Lệnh Nghi cười đến khoé môi không thể kiềm lại, nhìn thấy những người đến tham gia bữa tiệc chia tay ông nội cứ hai mặt nhìn nhau, không biết người Diệp Đình chọn rốt cuộc là ai, Bành Lệnh Nghi nhanh chóng nháy mắt với Diệp Đình.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ vội vàng của bà, hắn cười cười, không nhanh không chậm đứng dậy.
Hắn bước từng bước về phía Tiểu Hạ ngồi bên cạnh Bành Lệnh Nghi.
Khi hắn đi đến bên cạnh Tiểu Hạ, Bành Lệnh Nghi mỉm cười cực kì rạng rỡ.
Bà vừa định nói chuyện, Diệp Đình lại vội vàng đi ngang qua Tiểu Hạ, đi tới cửa ra vào, không bao lâu sau hắn dẫn một người từ bên ngoài vào.
Bành Lệnh Nghi quay đầu nhìn, sắc mặt nháy mắt chuyển trắng.
Dương Gia Lập.
*Phòng đãi tiệc là dạng phòng riêng như thế này nè
Trước ngày trở về hai ngày, Diệp Đình dành cả buổi chiều nói chuyện ông nội.
Lần này ông nội về nước, thật ra ngay từ đầu nguyên nhân là vì chuyện của Diệp Phàm nên mới trở về.
Nhưng khi Diệp Đình đặt từng phần từng phần tài liệu ghi chép hết những chuyện mà Diệp Phàm từng làm xuống trước mặt ông nội, ông nội mang kính viễn thị vào, lật xem những tài liệu phạm tội của Diệp Phàm, yên lặng suy nghĩ một lát.
Hơn nửa ngày ông mới cười khổ nói: “Tự làm xằng bậy.”
Ông nội bỏ kính viễn thị xuống, khó khăn lắm mới có thể chống gậy đứng dậy, nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, nói: “Vốn dĩ ông còn nghĩ, cháu và Diệp Phàm tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Diệp, không nên náo loạn tới mức này. Nhưng nếu nó đã tạo nghiệp đến mức này…..Bỏ đi, toà án muốn phán thế nào thì phán đi.”
Rời khỏi phòng sách của ông nội, một lát sau liền nhìn thấy Bành Lệnh Nghi vui vẻ xuất hiện.
Sắc mặt Bành Lệnh Nghi hồng hào tựa như một quả cà chua căng mọng đầy nước.
Bà kéo kéo Diệp Đình, đè thấp giọng nói: “Chỗ đãi tiệc mẹ đã sắp xếp xong rồi. Mẹ tự mình thiết kế, tự mình xem bọn họ trang trí, tốn rất nhiều công sức, mẹ thấy nó rất có bầu không khí đó.”
Diệp Đình nhàn nhạt cười: “Vậy cảm ơn mẹ trước.”
Bành Lệnh Nghi cười khẽ: “Cảm ơn với không cảm ơn cái gì chứ, con là con mẹ mà.”
Diệp Đình cầm lấy áo khoác ngoài bên cạnh lên: “Tối nay con không ăn cơm ở nhà, con phải đi một nơi đã.”
Bành Lệnh Nghi gật đầu, lấy khăn choàng cổ đưa cho Diệp Đình.
Diệp Đình sắp bước ra cửa, Bành Lệnh Nghi đột nhiên gọi hắn lại, ánh mắt rạng rỡ, vui mừng nói: “Diệp Đình, từ nhỏ mẹ không quan tâm nhiều tới con, nhưng bây giờ mẹ có thể nhìn thấy con tìm được người bạn đời phù hợp nhất cho mình, công khai trước mặt mọi người, từng bước một có được một gia đình thật sự của mình…..Mẹ rất mong chờ buổi tiệc gia đình ngày mai đấy.”
Diệp Đình lẳng lặng nhìn bà.
Một hồi lâu, Diệp Đình cong môi, có chút sâu xa nói: “Có thể cùng người mình yêu nhận lời chúc phúc của mọi người, cùng nhau xây dựng một gia đình mới thì ai mà không mong chờ chứ.”
Năm giờ rưỡi chiều ngày 8 sẽ bắt đầu buổi tiệc, ba giờ Bành Lệnh Nghi đã bắt đầu chuẩn bị.
Ba Diệp thấy bà hưng phấn như thấy cũng nói vào một hai câu.
Lúc này Bành Lệnh Nghi liếc nhìn ông một cái, mặc một bộ đồ thời trang mùa thu cao cấp, nói: “Ông đương nhiên là không biết rồi, hôm nay là ngày trọng đại, còn có ý nghĩa kỷ niệm nữa, phải chuẩn bị đàng hoàng chứ.”
Ba Diệp hừ cười: “Cùng lắm cũng chỉ là một bữa tiệc thôi mà.”
Bành Lệnh Nghi: “Không chỉ là một bữa tiệc thôi đâu, hôm nay chính là…”
Còn chưa dứt lời, Bành Lệnh Nghi nhanh chóng ngậm miệng lại, mặc cho ba Diệp cạy miệng thế nào cũng không nói, chỉ giải thích: “Hồ đồ, bây giờ tôi không thể nói ông nghe được, ông cứ chờ rồi sẽ biết.”
Ba Diệp rời đi, Bành Lệnh Nghi lại loay hoay nửa ngày, cuối cùng mới thu dọn xong.
Trước khi ra cửa, Bành Lệnh Nghi còn bảo dì giúp việc lấy hộp quà ra.
Dì giúp việc cầm hộp quà tinh xảo trong tay, mỉm cười tán dóc: “Bà đang chuẩn bị cái gì thế, long trọng như vậy.”
Bành Lệnh Nghi mỉm cười tới mức khoé mắt lộ ra nếp nhăn, nhận lấy hộp quà không trả lời.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Bành Lệnh Nghi cố ý để Tiểu Hạ ngồi bên cạnh mình.
Chờ sau khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Bành Lệnh Nghi liên tiếp nháy mắt với Diệp Đình đang ngồi bên cạnh ông nội Diệp.
Nhưng Diệp Đình lại không có chút phản ứng, chỉ thỉnh thoảng cúi đầu nghịch điện thoại.
Bành Lệnh Nghi nhíu mày, thật sự nhịn không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, nét mặt lộ ra ý cười hào phóng, nói với ông nội Diệp: “Ông nội, cháu nội của ông hôm nay có chuyện quan trọng muốn thông báo đó.”
Bành Lệnh Nghi vui vẻ nói: “Vốn dĩ chuyện này vẫn chưa quyết định xong, nhưng mà ông nội lại sắp quay về Mỹ, sau này sợ là không có ngày nào đầy đủ mọi người như hôm nay, cho nên dứt khoát công khai ngay hôm nay luôn.”
Ông nội Diệp bình tĩnh nói: “Rốt cuộc con muốn nói gì?”
Bành Lệnh Nghi liếc nhìn Diệp Đình một cái, nói: “Ông nội, cháu của ông muốn lập gia đình.”
Ông nội Diệp nhíu mày, nhìn nhìn Diệp Đình đang ngồi bên cạnh, nghi hoặc hỏi: “Chọn người rồi sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Vâng, đã chọn xong rồi.”
Bành Lệnh Nghi cười đến khoé môi không thể kiềm lại, nhìn thấy những người đến tham gia bữa tiệc chia tay ông nội cứ hai mặt nhìn nhau, không biết người Diệp Đình chọn rốt cuộc là ai, Bành Lệnh Nghi nhanh chóng nháy mắt với Diệp Đình.
Diệp Đình nhìn dáng vẻ vội vàng của bà, hắn cười cười, không nhanh không chậm đứng dậy.
Hắn bước từng bước về phía Tiểu Hạ ngồi bên cạnh Bành Lệnh Nghi.
Khi hắn đi đến bên cạnh Tiểu Hạ, Bành Lệnh Nghi mỉm cười cực kì rạng rỡ.
Bà vừa định nói chuyện, Diệp Đình lại vội vàng đi ngang qua Tiểu Hạ, đi tới cửa ra vào, không bao lâu sau hắn dẫn một người từ bên ngoài vào.
Bành Lệnh Nghi quay đầu nhìn, sắc mặt nháy mắt chuyển trắng.
Dương Gia Lập.
*Phòng đãi tiệc là dạng phòng riêng như thế này nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất