Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 170
Ngày tân hôn thứ hai, Dương Gia Lập ngủ dậy trễ.
Nói chứ cũng không phải là dậy trễ, mà là căn bản chưa tỉnh nhưng lại bị Diệp Đình nhẫn tâm hối thúc dậy.
Dương Gia Lập mơ mơ màng màng vuốt mắt vài cái, nhìn bóng người cao lớn đang mặc áo quần bên giường, bèn hỏi bằng giọng mè nheo như đứa con nít: “…Mấy giờ rồi?”.
Diệp Đình nhẹ nhàng cười: “Ba giờ.”
Dương Gia Lập nhắm mắt lật người lại, chân kẹp lấy chăn, giọng điệu khó chịu: “Còn sớm vậy. Mới ba giờ anh gọi em làm gì, anh bệnh à. Đừng nháo, để em ngủ.”
Diệp Đình thở dài: “Là ba giờ chiều.”
Sống lưng Dương Gia Lập đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở banh ra, cả người nhảy đựng lên như thể bị đụng trúng nước sôi.
Chỉ là khi cậu vừa cử động, một cơn tê buốt kịch liệt như bị điện giật chần chừ truyền đến, xương cốt toàn thân vừa giãn nở lại mềm nhũn như bị ngâm trong nước nóng rồi đem nhào nặn cả một đêm, không còn chút sức lực.
Dương Gia Lập đau điếng kêu lên một tiếng, ngũ quan nhíu chặt, người ngã về phía đầu giường.
Diệp Đình vội vàng đỡ lấy cậu, cẩn thận che chắn phía sau đầu cậu: “Kích động như vậy làm gì, bảo em đừng cử động mà…Có đau không?”
Dương Gia Lập xuýt xoa hít thở một lúc mới bình tĩnh trở lại.
Cậu mở mắt ra, tận mắt nhìn điện thoại mới hoàn toàn tin rằng, cậu thật sự đã ngủ suốt đến tận ba giờ chiều.
Dương Gia Lập giận dữ đưa mắt nhìn kẻ cầm đầu tội ác, la toáng lên: “Đều tại cái con mẹ anh, đâm đâm đâm, chỉ biết đâm vào trong em, lão trai tân mấy chục năm lần đầu phá zin cũng không kích động bằng anh. Em giờ đau chết đi được, xuống đất cũng khó khăn, năm giờ em còn phải đến phòng tập rèn luyện thể lực nữa đấy, nếu không theo kịp thể lực, chương trình mấy ngày sau quay ngoại cảnh em lại ăn không tiêu… tại anh hết.”
Diệp Đình giơ tay đầu hàng: “Được được được, tại anh hết, anh không nên mạnh tay như thế, lỗi của anh.”
“Anh đã nói với em rồi, anh đè nén sức lực tám ngày dồn hết vào một lần thì kiểu gì em cũng phải khóc mà, em còn không tin.”
Dương Gia Lập lười nghe Diệp Đình biện minh, thế là quay sang há miệng cắn vào cổ Diệp Đình một cái.
Diệp Đình cầm thuốc mỡ bên cạnh qua, mở nắp, tuột quần ngủ của Dương Gia Lập ra, đặt đôi chân của cậu gác lên bả vai mình, nặn ra một đoạn thuốc mỡ trắng mịn rồi thoa xuống dưới, mát-xa nhẹ nhàng, khác một trời một vực với dáng vẻ tàn bạo như đói khát thịt ở trên giường tối qua.
Diệp Đình vừa thoa thuốc mỡ cho Dương Gia Lập vừa nói: “Hay là hôm nay em đừng đến luyện thể lực gì đó nữa, dù sao thì chẳng phải em nói còn mấy ngày nữa sao, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, nghe lời.”
Dương Gia Lập mím môi, tức tối nhìn Diệp Đình, nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Với tình trạng bị Diệp Đình làm đến mức như thể bị bệnh Parkinson* như hiện giờ, thì luyện thể chất thế đ*o nào được.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế hoặc dáng đi.
Vậy nên ngoài nghỉ ngơi ra thì không còn cách nào khác.
Diệp Đình nhét cậu về trong ổ chăn, giúp cậu nhét chăn ngay ngắn xong, bèn hôn lên vành tai cậu hai cái, thoả mãn nói: “Ngoan ngoãn nằm trong chăn, muốn ngủ thì ngủ, bữa trưa anh sẽ bảo trợ lý mang đến cho em, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, chồng ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ, được không?”
Dương Gia Lập vặn lại ngay: “Em cần anh nuôi?”
Diệp Đình lắc đầu mỉm cười, lưu luyến mút lên khóe môi Dương Gia Lập rồi mới đứng dậy.
Chờ sau khi Diệp Đình đi rồi, Dương Gia Lập liền gọi điện cho Lý Đại.
Nhóm của họ đã ghi hình gần ba tập của chương trình, tập thứ tư, tổ chương trình đang dự định sẽ quay ngoại cảnh, có thể sẽ phải đi đến nơi hoang vu một chút, phó đạo diễn còn bảo sẽ có leo núi. Để tránh bị đuối sức khi quay chương trình tại thời điểm đó, trong khoảng thời gian này, cựu huấn luyện viên thể hình – đồng chí Lý Thành Vinh đã luôn hướng dẫn huấn luyện thể chất và nâng cao tim phổi cho những kỹ nhân còn lại.
Dương Gia Lập xin Lý Đại nghỉ một buổi, nhưng không hề nói lý do.
Lý Đại thế mà hiểu ngay, cười ha há nói: “Hiểu, hiểu mà. Đêm tâm hôn, thập cửu nhất sinh.”
Dương Gia Lập: “Dùng thành ngữ lung tung.”
Nhưng lúc nghĩ kỹ lại, rồi dựa trên cảm quan mà nói thì cũng không hề sai.
Diệp Đình bình thường áo vest giày da cũng ra dáng vẻ con người, mà còn trông rất giống con người đàng hoàng.
Sau khi cởi bỏ lớp áo thì con mẹ nó lại cứ như ngựa hoang tuột cương, sói hoang xổng chuồng, tàn bạo thú tính, muốn hung hăng thế nào thì hung hăng, người ngoài cuộc chưa từng nếm trải thì hoàn toàn không thể thấu hiểu được hàng cực phẩm giữa vạn người này.
Cúp điện thoại, Dương Gia Lập lại không tài nào ngủ được.
Nằm không hoài cũng chán, cậu dứt khoát với lấy đống sách Diệp Đình chất đống ở đầu giường.
Sau khi ném vài thể loại khó hiểu sâu sắc như chiến lược thị trường trái phiếu và phân tích đầu tư, Dương Gia Lập bới cả buổi cuối cùng cũng tìm được cuốn mà cậu có thể đọc hiểu, “Nhật ký người điên” của tác giả Lỗ Tấn.
Lật được mấy trang Dương Gia Lập đã ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng lại đóng sách lại.
Cậu ngây ngốc nhìn tên sách, một lúc sau, não đột nhiên thông minh đột xuất, một ý nghĩ đen tối lướt qua.
Cậu vái lạy “Nhật ký người điên” của tác giả Lỗ Tấn, thành kính nói câu “Xin lỗi đã làm bẩn” rồi đặt sách sang một bên, song cười khì khì cầm điện thoại ở bên cạnh sang, mở app viết văn ra, nụ cười càng thêm xấu xa.
Cũng sắp đến sinh nhật Diệp Đình rồi, cậu phải tặng Diệp Đình món quà to bự mới được.
Thay vì chỉ làm những thứ mà Diệp Đình không cần thiết, chi bằng dở trò chọc Diệp Đình mỗi đêm, tất tần tật lời thô ý tục gì cũng ghi lại, trích chép thành sách, đến lúc đó chọc quê cho hắn ngượng chín mặt cũng rất thú vị.
Đến tên sách cậu cũng đã nghĩ xong rồi.
Hai mắt Dương Gia Lập lóe sáng rực lên, liếm mép cười đểu, gõ tách tách trên điện thoại ra bốn chữ.
Nhật điên người ký. (Nhật ký điên do người viết.)
Lý Đại nghe cuộc gọi của Dương Gia Lập xong thì đặt điện thoại sang một bên.
Lý Nhị đang thay giày chuyên dùng trong huấn luyện.
Lý Đại đưa mắt nhìn về hướng phòng thay đồ, nhíu đầu lông mày lại, Vương Dương vẫn lề mà lề mề chưa chịu ra.
Hắn nhìn đồng hồ, rồi lại ngẩng đầu lên, vừa hay Vương Dương cũng từ bên trong cúi đầu bước ra ngoài, vẫn là cái bộ dạng hèn nhát đó.
Vương Dương đã thay đi chiếc quần ấm lông vũ bịt kín mít của ngày thường, trên người chỉ mặc chiếc áo thể thao may-ô, hai cánh tay gầy guộc lộ ra ngoài, thân hình mỏng dính, eo xẹp lép càng làm rõ toàn thân gầy nhỏ vô cùng.
Ánh mắt Lý Đại chạm đến vùng eo của Vương Dương, cổ họng liền vướng víu khó chịu.
Trong não hắn không chịu khống chế liền nghĩ đến một tình tiết trong bài văn đồng nhân “Bí mật dưới lớp quần thể thao” đó có viết: Vương Dương gầy yếu lại bất lực không thể phản kháng, bị Lý Thành Vinh hung bạo phẫn nộ bó chặt lấy vòng eo thon thả, không thế nhúc nhích, giống như tiểu linh dương bị lão hổ bắt được, Vương Dương khóc lóc van nài, nhưng vẫn không thể thoát được vận mệnh bị hổ chơi đùa.
Lý Đại nhìn thân hình của Vương Dương, thoảng chốc chỉ cảm thấy cổ họng khô khan.
Lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại. Ý thức được bản thân ban nãy vậy mà lại mất hồn trước loại người như Vương Dương, vô duyên vô cơ hắn lại thẹn quá hóa giận, sắc mặt cũng thoáng chốc đen kịt.
Hắn điên thật rồi.
Chơi đùa Vương Dương? Hắn ghê tởm còn không đủ hay sao mà còn nảy ra ý nghĩ chơi đùa Vương Dương.
Lý Đại kéo căng mặt, nhìn vào đôi mắt đen nháy của Vương Dương, mở miệng lên giọng quát: “Cậu còn lề mà lề mề làm gì, còn đợi mỗi cậu thôi, còn không qua đây!”
Nói chứ cũng không phải là dậy trễ, mà là căn bản chưa tỉnh nhưng lại bị Diệp Đình nhẫn tâm hối thúc dậy.
Dương Gia Lập mơ mơ màng màng vuốt mắt vài cái, nhìn bóng người cao lớn đang mặc áo quần bên giường, bèn hỏi bằng giọng mè nheo như đứa con nít: “…Mấy giờ rồi?”.
Diệp Đình nhẹ nhàng cười: “Ba giờ.”
Dương Gia Lập nhắm mắt lật người lại, chân kẹp lấy chăn, giọng điệu khó chịu: “Còn sớm vậy. Mới ba giờ anh gọi em làm gì, anh bệnh à. Đừng nháo, để em ngủ.”
Diệp Đình thở dài: “Là ba giờ chiều.”
Sống lưng Dương Gia Lập đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở banh ra, cả người nhảy đựng lên như thể bị đụng trúng nước sôi.
Chỉ là khi cậu vừa cử động, một cơn tê buốt kịch liệt như bị điện giật chần chừ truyền đến, xương cốt toàn thân vừa giãn nở lại mềm nhũn như bị ngâm trong nước nóng rồi đem nhào nặn cả một đêm, không còn chút sức lực.
Dương Gia Lập đau điếng kêu lên một tiếng, ngũ quan nhíu chặt, người ngã về phía đầu giường.
Diệp Đình vội vàng đỡ lấy cậu, cẩn thận che chắn phía sau đầu cậu: “Kích động như vậy làm gì, bảo em đừng cử động mà…Có đau không?”
Dương Gia Lập xuýt xoa hít thở một lúc mới bình tĩnh trở lại.
Cậu mở mắt ra, tận mắt nhìn điện thoại mới hoàn toàn tin rằng, cậu thật sự đã ngủ suốt đến tận ba giờ chiều.
Dương Gia Lập giận dữ đưa mắt nhìn kẻ cầm đầu tội ác, la toáng lên: “Đều tại cái con mẹ anh, đâm đâm đâm, chỉ biết đâm vào trong em, lão trai tân mấy chục năm lần đầu phá zin cũng không kích động bằng anh. Em giờ đau chết đi được, xuống đất cũng khó khăn, năm giờ em còn phải đến phòng tập rèn luyện thể lực nữa đấy, nếu không theo kịp thể lực, chương trình mấy ngày sau quay ngoại cảnh em lại ăn không tiêu… tại anh hết.”
Diệp Đình giơ tay đầu hàng: “Được được được, tại anh hết, anh không nên mạnh tay như thế, lỗi của anh.”
“Anh đã nói với em rồi, anh đè nén sức lực tám ngày dồn hết vào một lần thì kiểu gì em cũng phải khóc mà, em còn không tin.”
Dương Gia Lập lười nghe Diệp Đình biện minh, thế là quay sang há miệng cắn vào cổ Diệp Đình một cái.
Diệp Đình cầm thuốc mỡ bên cạnh qua, mở nắp, tuột quần ngủ của Dương Gia Lập ra, đặt đôi chân của cậu gác lên bả vai mình, nặn ra một đoạn thuốc mỡ trắng mịn rồi thoa xuống dưới, mát-xa nhẹ nhàng, khác một trời một vực với dáng vẻ tàn bạo như đói khát thịt ở trên giường tối qua.
Diệp Đình vừa thoa thuốc mỡ cho Dương Gia Lập vừa nói: “Hay là hôm nay em đừng đến luyện thể lực gì đó nữa, dù sao thì chẳng phải em nói còn mấy ngày nữa sao, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, nghe lời.”
Dương Gia Lập mím môi, tức tối nhìn Diệp Đình, nhưng cũng chỉ đành gật đầu.
Với tình trạng bị Diệp Đình làm đến mức như thể bị bệnh Parkinson* như hiện giờ, thì luyện thể chất thế đ*o nào được.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế hoặc dáng đi.
Vậy nên ngoài nghỉ ngơi ra thì không còn cách nào khác.
Diệp Đình nhét cậu về trong ổ chăn, giúp cậu nhét chăn ngay ngắn xong, bèn hôn lên vành tai cậu hai cái, thoả mãn nói: “Ngoan ngoãn nằm trong chăn, muốn ngủ thì ngủ, bữa trưa anh sẽ bảo trợ lý mang đến cho em, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho anh, chồng ra ngoài kiếm tiền nuôi vợ, được không?”
Dương Gia Lập vặn lại ngay: “Em cần anh nuôi?”
Diệp Đình lắc đầu mỉm cười, lưu luyến mút lên khóe môi Dương Gia Lập rồi mới đứng dậy.
Chờ sau khi Diệp Đình đi rồi, Dương Gia Lập liền gọi điện cho Lý Đại.
Nhóm của họ đã ghi hình gần ba tập của chương trình, tập thứ tư, tổ chương trình đang dự định sẽ quay ngoại cảnh, có thể sẽ phải đi đến nơi hoang vu một chút, phó đạo diễn còn bảo sẽ có leo núi. Để tránh bị đuối sức khi quay chương trình tại thời điểm đó, trong khoảng thời gian này, cựu huấn luyện viên thể hình – đồng chí Lý Thành Vinh đã luôn hướng dẫn huấn luyện thể chất và nâng cao tim phổi cho những kỹ nhân còn lại.
Dương Gia Lập xin Lý Đại nghỉ một buổi, nhưng không hề nói lý do.
Lý Đại thế mà hiểu ngay, cười ha há nói: “Hiểu, hiểu mà. Đêm tâm hôn, thập cửu nhất sinh.”
Dương Gia Lập: “Dùng thành ngữ lung tung.”
Nhưng lúc nghĩ kỹ lại, rồi dựa trên cảm quan mà nói thì cũng không hề sai.
Diệp Đình bình thường áo vest giày da cũng ra dáng vẻ con người, mà còn trông rất giống con người đàng hoàng.
Sau khi cởi bỏ lớp áo thì con mẹ nó lại cứ như ngựa hoang tuột cương, sói hoang xổng chuồng, tàn bạo thú tính, muốn hung hăng thế nào thì hung hăng, người ngoài cuộc chưa từng nếm trải thì hoàn toàn không thể thấu hiểu được hàng cực phẩm giữa vạn người này.
Cúp điện thoại, Dương Gia Lập lại không tài nào ngủ được.
Nằm không hoài cũng chán, cậu dứt khoát với lấy đống sách Diệp Đình chất đống ở đầu giường.
Sau khi ném vài thể loại khó hiểu sâu sắc như chiến lược thị trường trái phiếu và phân tích đầu tư, Dương Gia Lập bới cả buổi cuối cùng cũng tìm được cuốn mà cậu có thể đọc hiểu, “Nhật ký người điên” của tác giả Lỗ Tấn.
Lật được mấy trang Dương Gia Lập đã ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng lại đóng sách lại.
Cậu ngây ngốc nhìn tên sách, một lúc sau, não đột nhiên thông minh đột xuất, một ý nghĩ đen tối lướt qua.
Cậu vái lạy “Nhật ký người điên” của tác giả Lỗ Tấn, thành kính nói câu “Xin lỗi đã làm bẩn” rồi đặt sách sang một bên, song cười khì khì cầm điện thoại ở bên cạnh sang, mở app viết văn ra, nụ cười càng thêm xấu xa.
Cũng sắp đến sinh nhật Diệp Đình rồi, cậu phải tặng Diệp Đình món quà to bự mới được.
Thay vì chỉ làm những thứ mà Diệp Đình không cần thiết, chi bằng dở trò chọc Diệp Đình mỗi đêm, tất tần tật lời thô ý tục gì cũng ghi lại, trích chép thành sách, đến lúc đó chọc quê cho hắn ngượng chín mặt cũng rất thú vị.
Đến tên sách cậu cũng đã nghĩ xong rồi.
Hai mắt Dương Gia Lập lóe sáng rực lên, liếm mép cười đểu, gõ tách tách trên điện thoại ra bốn chữ.
Nhật điên người ký. (Nhật ký điên do người viết.)
Lý Đại nghe cuộc gọi của Dương Gia Lập xong thì đặt điện thoại sang một bên.
Lý Nhị đang thay giày chuyên dùng trong huấn luyện.
Lý Đại đưa mắt nhìn về hướng phòng thay đồ, nhíu đầu lông mày lại, Vương Dương vẫn lề mà lề mề chưa chịu ra.
Hắn nhìn đồng hồ, rồi lại ngẩng đầu lên, vừa hay Vương Dương cũng từ bên trong cúi đầu bước ra ngoài, vẫn là cái bộ dạng hèn nhát đó.
Vương Dương đã thay đi chiếc quần ấm lông vũ bịt kín mít của ngày thường, trên người chỉ mặc chiếc áo thể thao may-ô, hai cánh tay gầy guộc lộ ra ngoài, thân hình mỏng dính, eo xẹp lép càng làm rõ toàn thân gầy nhỏ vô cùng.
Ánh mắt Lý Đại chạm đến vùng eo của Vương Dương, cổ họng liền vướng víu khó chịu.
Trong não hắn không chịu khống chế liền nghĩ đến một tình tiết trong bài văn đồng nhân “Bí mật dưới lớp quần thể thao” đó có viết: Vương Dương gầy yếu lại bất lực không thể phản kháng, bị Lý Thành Vinh hung bạo phẫn nộ bó chặt lấy vòng eo thon thả, không thế nhúc nhích, giống như tiểu linh dương bị lão hổ bắt được, Vương Dương khóc lóc van nài, nhưng vẫn không thể thoát được vận mệnh bị hổ chơi đùa.
Lý Đại nhìn thân hình của Vương Dương, thoảng chốc chỉ cảm thấy cổ họng khô khan.
Lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại. Ý thức được bản thân ban nãy vậy mà lại mất hồn trước loại người như Vương Dương, vô duyên vô cơ hắn lại thẹn quá hóa giận, sắc mặt cũng thoáng chốc đen kịt.
Hắn điên thật rồi.
Chơi đùa Vương Dương? Hắn ghê tởm còn không đủ hay sao mà còn nảy ra ý nghĩ chơi đùa Vương Dương.
Lý Đại kéo căng mặt, nhìn vào đôi mắt đen nháy của Vương Dương, mở miệng lên giọng quát: “Cậu còn lề mà lề mề làm gì, còn đợi mỗi cậu thôi, còn không qua đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất