Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi
Chương 5: Sau khi Tiểu Dương say rượu (Phần 1)
Dương Gia Lập liền cứng người lại
Cậu không ngờ Diệp Đình lại đưa ra yêu cầu như vậy
Cậu cứ tưởng rằng Diệp Đình sẽ tìm cách gây khó dễ cho cậu, tìm cách làm nhục hay thậm chí là đánh mắng cậu. Đến chuẩn bị tâm lý chịu đựng, cậu cũng đã chuẩn bị tốt rồi
Cùng lắm cũng chỉ là 10 phút, muốn coi cậu là chó cũng được. Đại trượng phu thì phải như gậy Như Ý cả Tôn Ngộ Không, có lúc trở nên to lớn cũng có lúc phải chùng xuống. " Co được giãn được " mới là đàn ông
Nhưng cậu quả thật không nghĩ tới, cái tên chó chết Diệp Đình này lại vô tâm đến mức bắt người yêu cũ của mình là cậu phải đi chọn quà cho người yêu mới của hắn, giúp hắn lấy lòng cậu ta. ngôn tình hay
Tuyệt, thật là mẹ nó tuyệt vời, đoạn tử tuyệt tôn
Dương Gia Lập tính tình cố chấp, xoay mặt đi: " Tôi sẽ không chọn quà "
" Cậu sẽ " Diệp Đình yên lặng nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười: " Tính cách Tiểu Hạ rất giống cậu của mấy năm trước, cố chấp, thích làm ầm ĩ, ỷ vào có người chống lưng ở phía sau thì liền muốn trèo lên trời. Thứ cậu thích, em ấy nhất định sẽ thích. Tôi tin chắc món quà cậu giúp tôi chọn sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không? "
Dương Gia Lập: "...." Đúng cái rắm
Cậu thật sự rất muốn nói cho Diệp Đình nghe câu này, nhưng cậu bây giờ đã lăn lộn quá lâu, hiểu được thế nào gọi là " xã hội ", tính cách vì thế cũng đã sớm thay đổi, không dám làm ầm ĩ nữa
Tiểu Hạ bây giờ còn có thể ỷ lại Diệp Đình ở phía sau cậu ta. Còn cậu, quay đầu lại, phía sau cũng chỉ là khoảng không rống rỗng, vậy thì ai có thể giúp cậu?
Dương Gia Lập cúi đầu nghĩ, đúng là có người yêu thương mình thật tốt
Không cần lo cơm ăn áo mặc, còn có thể nhận được một đống quà được người khác chuẩn bị kĩ lưỡng tặng cho. Cứ như vậy, vô âu vô lo mà sống....
Diệp Đình lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt Dương Gia Lập: " Đây là tiền mua quà cho em ấy. Cầm lấy đi "
Dương Gia Lập nhìn tấm thẻ kia, không nhận lấy
Ngón tay Diệp Đình đặt ở trên bàn, gõ gõ hai cái, có vẻ như có chút không vui: " Hỏi cậu một lần nữa, có nhận hay không? "
Dương Gia Lập nhìn chằm chằm tấm thẻ, ngón tay mơ hồ nắm chặt nép quần
Diệp Đình thấy cậu một chút phản ứng cũng không có, gật gật đầu: " Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Đi ra ngoài đi, đừng có đứng ở đây, tôi rất bận "
Dương Gia Lập nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ lên vì thức khuya dường như đã hằn thêm nhiều tơ máu
Một lúc lâu sau, cậu mới thở mạnh một hơi, hung hăng cầm lấy tấm thẻ Diệp Đình đưa
Cậu giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nói: " Được rồi, nếu là Diệp tổng phân phó, đương nhiên tôi phải làm rồi. Diệp tổng cứ yên tâm, quà tôi nhất định sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng. Thể diện cái gì chứ. Làm thế nào cũng không thể để tâm can bảo bối của Diệp tổng không vui được, đúng không? "
Ánh mắt của Diệp Đình thâm sâu khó lường: " Tốt nhất là như vậy "
Dương Gia Lập xoay người, có chút xấu hổ, rời khỏi phòng của Diệp Đình
Diệp Đình nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Gia Lập. Hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại, nhìn về phía cuốn lịch đang nằm trên bàn
Hắn cầm tờ lịch lên, ngón tay liên tục vuốt ve cái ngày được khoanh đỏ kia, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm như hồ nước
........
Dương Gia Lập rời khỏi tòa nhà, cậu đi đến ngân hàng kiểm tra hạn mức của tấm thẻ kia
Kiểm tra một cái, tròng mắt suýt nữa bị dọa đến rơi ra ngoài
Trong thẻ ước chừng có đến hai trăm vạn
*200 vạn=6.824.000.000 tiền Việt TAT
Dương Gia Lập yên lặng cất thẻ vào túi, sau đó ngồi lại một lúc lâu ở của hàng
Cậu từ lâu đã biết, con người Diệp Đình chính là như vậy
Đối xử với người hắn yêu, hắn có thể vung tay đến hàng trăm vạn chỉ để lấy lòng người đó, cực kì cưng chiều họ
Còn đối xử với những thứ không quan trọng, giống như cậu bây giờ, thì làm gì có đãi ngộ tốt như vậy
Cậu nghĩ, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống cầu xin Diệp Đình đại phát từ bi, cho cậu một đường sống, cho cậu một miếng ăn. Không chừng Diệp Đình đến liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn cậu
Dương Gia Lập cảm thấy khó thở, trong lòng có chút chua chua. Cậu hít sâu, lấy điện thoại điện cho Lý Đại và Lý Nhị
Khi Lý Đại và Lý Nhị chạy đến quán thịt cừu tên " Không chú cừu nào có thể sống sót " mà họ hay ăn. Trên tay Dương Gia Lập đang cầm cái đùi cừu, hai chiếc răng nhỏ ra sức cắn cắn. Nếu nói cậu đang thưởng thức món ăn, không bằng nói cậu đang tra tấn con cừu nhỏ này thì đúng hơn
Trên bàn có nồi lẩu thịt cừu đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có thêm thùng bia, vài chai đã trống không
Lý Đại kinh hãi: " Anh Dương, sao anh lại như thế này? "
Dương Gia Lập nhai nhai thịt cừu, sau đó uống một ngụm bia lớn, nói: " Ăn uống quá độ "
" Đừng uống, đừng uống nữa" Lý Đại giữ tay cậu lại: " Anh cứ uống như vậy thì sẽ nôn đó "
" Đúng đó " Lý Nhị cũng gật đầu, lo lắng nói: " Anh Dương, anh nghĩ thoáng một chút. Bây giờ anh đến mấy thứ này anh cũng không chịu được, vậy sau này thì sao? Tương lai có thể còn nhiều việc tồi tệ hơn, khiến anh tuyệt vọng hơn. Anh hiện tại cứ như vậy, về sau chẳng phải là muốn...."
Lý Đại liếc Lý Nhị một cái: " Lý Nhị, em không nói thì không ai nói em câm đâu "
Lý Nhị lập tức che miệng mình lại
Dương Gia Lập cũng không thèm phản ứng lại, chỉ lo rót rượu mà uống, uống đến mức hai tai cũng đỏ lên: " Tôi không phải là không vui, mà là bây giờ tôi đang rất vui "
" Anh vui cái gì? "
Dương Gia Lập uống đến hai mắt đỏ ngầu: " Tôi chỉ cần đem tiểu tình nhân của tổng tài dỗ cho cậu ta vui vẻ, chúng ta liền có thể sống. Có được tài nguyên, chẳng lẽ còn không đáng để ăn mừng sao? Mau, tới đây, uống rượu"
Lý Đại và Lý Nhị trố mắt nhìn nhau
Lý Đại cười khổ: " Anh Dương, đi thôi, đừng uống nữa, mấy chất kích thích này không tốt đâu "
Dương Gia Lập dùng răng mở nắp chai bia, ậm ừ nói: " Tôi chính là thích mấy thứ kích thích này, vì thế mới đến đây để uống. Mấy cậu bớt nói nhảm đi, ngồi xuống, uống! "
Lý Đại, Lý Nhị thật sự hết cách, chỉ có thể ngồi xuống cùng cậu uống rượu
Ba cái đầu ngốc, không biết bằng cách nào mà lại có thể uống hết một thùng bia lớn
Bước ra khỏi quán ăn, cả ba như người hôn mê, đi thẳng cũng không đi được, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường
Dương Gia Lập uống đến hồ đồ, đi ba bước thì té hai bước, Lý Đại không còn cách nào bèn cõng cậu lên lưng mình
Dương Gia Lập ôm lấy cổ Lý Đại, mơ mơ màng màng, không an phận mà sờ sờ Lý Đại, miệng lẩm bẩm: " Vì cái gì? Vì cái gì mà bắt tôi phải làm cho cậu ta vui vẻ. Tại sao nhất định lại phải là ngày đó. Cố ý, anh khẳng định là cố ý "
Lý Đại dừng bước lại: " Anh nói cái gì? "
Dương Gia Lập nhẹ giọng hầm hừ: " Diệp Đình... "
Cậu hơi hé mắt ra, trong mắt đã say đến đỏ bừng. Cả người mang theo ủy khuất, sụt sịt mũi, dùng một thanh cực kì nhỏ nói: " Ngày đó chính là sinh nhật của tôi, anh rõ ràng biết, rõ ràng là biết..."
Lý Đại cõng cậu đến dưới lầu căn nhà mà cậu thuê
Dương Gia Lập đem đầu chôn vào cổ Lý Đại, như một chú chó hoang co người trốn vào trong góc tường. Ngâm nga rên khẽ mấy tiếng như chọc vào lòng hắn
Lý Đại thở dài, lúc ôm cậu vào trong hàng lang thì đụng phải một người
Hắn ngẩng đầu lên nhìn một cái
Người đàn ông trước mắt hắn dáng người cao lớn, rắn chắc, quần áo, khí thế đều bức người. Chỉ là khuôn mặt hắn ta cực kì lạnh lùng, nhìn qua liền biết người này không thể chọc vào
Lý Đại không nói gì, muốn vòng qua người hắn ta
Nguời đàn ông trước mặt liền bước qua một bước, chắn trước mặt Lý Đại
Lý Đại ho khan một tiếng: " Đại ca, anh đang chắn đường của tôi "
Diệp Đình im lặng nhìn cánh tay đang ôm chặt cổ Lý Dại của Dương Gia Lâm, trong mắt liền dâng lên một cảm xúc mãnh liệt
Hắn chỉ vào Dương Gia Lập, lạnh lùng nói: " Đưa cậu ấy cho tôi "
Lý Đại nhíu mày lại: " Thật xin lỗi, tôi đây không phải buôn người "
Ánh mắt Diệp Đình càng trở nên sắc bén hơn: " Tôi nói, đưa cậu ấy cho tôi "
Lý Đại ngẩng đầu, đầy cảnh giác: " Anh rốt cuộc là ai? "
Diệp Đình lấy danh thiếp ra nhét vào trong túi áo Lý Đại. Không thèm trả lời, trực tiếp hành động, đem Dương Gia Lập từ trên lưng Lý Đại kéo xuống
Dương Gia Lập bị kéo liền trở nên khó chịu, giống như chú mèo nhỏ không chịu khuất phục, tính tình cực kì bướng bỉnh
Diệp Đình mạnh mẽ kéo cậu về phía mình, dùng lực nắm lấy đôi tay đang lộn xộn của Dương Gia Lập
Dương Gia Lập từ từ mở mắt, ánh mắt đảo một vòng. Sau khi nhìn thấy Diệp Đình liền nhíu mày lại. Say đến hồ đồ, nói chuyện liền không suy nghĩ: " Con mẹ nó, như thế nào lại là cái tên xui xẻo này, có thôi đi không? "
Diệp Đình không nói gì, nghiến chặt răng lại, nhìn liền biết hắn lúc này đã tức giận đến như thế nào
Dương Gia Lập một bên ra sức rút tay ra khỏi Diệp Đình, một bên điên cuồng nói: " Anh thả tay ra, ông đây không muốn anh chạm vào. Tôi muốn Lý Đại ôm, Lý Đại.... "
Diệp Đình vừa nghe xong câu này, đôi mắt liền nheo lại, ánh mắt cực kì sắc bén
Hắn nắm chặt cằm Dương Gia Lập, ép cậu nhìn về phía mình, lạnh giọng nói: " An phận đi "
Dương Gia Lập lại giống như con cua, giương nanh múa vuốt: " Thả tôi ra, không muốn anh chạm vào. Nếu anh cứ chạm vào tôi, tôi liền, tôi liền...."
Diệp Đình cười lạnh: " Cậu liền như thế nào, cậu còn có thể thế nào? "
" Tôi liền...."
Dương Gia Lập còn chưa nói xong, dạ dày liền đột nhiên dâng trào
Cậu mở miệng, "bùm" một tiếng, nôn hết vào người Diệp Đình
Khuôn mặt Diệp Đình thoáng chốc liền đen lại
Cậu không ngờ Diệp Đình lại đưa ra yêu cầu như vậy
Cậu cứ tưởng rằng Diệp Đình sẽ tìm cách gây khó dễ cho cậu, tìm cách làm nhục hay thậm chí là đánh mắng cậu. Đến chuẩn bị tâm lý chịu đựng, cậu cũng đã chuẩn bị tốt rồi
Cùng lắm cũng chỉ là 10 phút, muốn coi cậu là chó cũng được. Đại trượng phu thì phải như gậy Như Ý cả Tôn Ngộ Không, có lúc trở nên to lớn cũng có lúc phải chùng xuống. " Co được giãn được " mới là đàn ông
Nhưng cậu quả thật không nghĩ tới, cái tên chó chết Diệp Đình này lại vô tâm đến mức bắt người yêu cũ của mình là cậu phải đi chọn quà cho người yêu mới của hắn, giúp hắn lấy lòng cậu ta. ngôn tình hay
Tuyệt, thật là mẹ nó tuyệt vời, đoạn tử tuyệt tôn
Dương Gia Lập tính tình cố chấp, xoay mặt đi: " Tôi sẽ không chọn quà "
" Cậu sẽ " Diệp Đình yên lặng nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười: " Tính cách Tiểu Hạ rất giống cậu của mấy năm trước, cố chấp, thích làm ầm ĩ, ỷ vào có người chống lưng ở phía sau thì liền muốn trèo lên trời. Thứ cậu thích, em ấy nhất định sẽ thích. Tôi tin chắc món quà cậu giúp tôi chọn sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không? "
Dương Gia Lập: "...." Đúng cái rắm
Cậu thật sự rất muốn nói cho Diệp Đình nghe câu này, nhưng cậu bây giờ đã lăn lộn quá lâu, hiểu được thế nào gọi là " xã hội ", tính cách vì thế cũng đã sớm thay đổi, không dám làm ầm ĩ nữa
Tiểu Hạ bây giờ còn có thể ỷ lại Diệp Đình ở phía sau cậu ta. Còn cậu, quay đầu lại, phía sau cũng chỉ là khoảng không rống rỗng, vậy thì ai có thể giúp cậu?
Dương Gia Lập cúi đầu nghĩ, đúng là có người yêu thương mình thật tốt
Không cần lo cơm ăn áo mặc, còn có thể nhận được một đống quà được người khác chuẩn bị kĩ lưỡng tặng cho. Cứ như vậy, vô âu vô lo mà sống....
Diệp Đình lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt Dương Gia Lập: " Đây là tiền mua quà cho em ấy. Cầm lấy đi "
Dương Gia Lập nhìn tấm thẻ kia, không nhận lấy
Ngón tay Diệp Đình đặt ở trên bàn, gõ gõ hai cái, có vẻ như có chút không vui: " Hỏi cậu một lần nữa, có nhận hay không? "
Dương Gia Lập nhìn chằm chằm tấm thẻ, ngón tay mơ hồ nắm chặt nép quần
Diệp Đình thấy cậu một chút phản ứng cũng không có, gật gật đầu: " Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Đi ra ngoài đi, đừng có đứng ở đây, tôi rất bận "
Dương Gia Lập nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ lên vì thức khuya dường như đã hằn thêm nhiều tơ máu
Một lúc lâu sau, cậu mới thở mạnh một hơi, hung hăng cầm lấy tấm thẻ Diệp Đình đưa
Cậu giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nở một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nói: " Được rồi, nếu là Diệp tổng phân phó, đương nhiên tôi phải làm rồi. Diệp tổng cứ yên tâm, quà tôi nhất định sẽ chuẩn bị kĩ lưỡng. Thể diện cái gì chứ. Làm thế nào cũng không thể để tâm can bảo bối của Diệp tổng không vui được, đúng không? "
Ánh mắt của Diệp Đình thâm sâu khó lường: " Tốt nhất là như vậy "
Dương Gia Lập xoay người, có chút xấu hổ, rời khỏi phòng của Diệp Đình
Diệp Đình nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Dương Gia Lập. Hồi lâu sau mới thu tầm mắt lại, nhìn về phía cuốn lịch đang nằm trên bàn
Hắn cầm tờ lịch lên, ngón tay liên tục vuốt ve cái ngày được khoanh đỏ kia, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm như hồ nước
........
Dương Gia Lập rời khỏi tòa nhà, cậu đi đến ngân hàng kiểm tra hạn mức của tấm thẻ kia
Kiểm tra một cái, tròng mắt suýt nữa bị dọa đến rơi ra ngoài
Trong thẻ ước chừng có đến hai trăm vạn
*200 vạn=6.824.000.000 tiền Việt TAT
Dương Gia Lập yên lặng cất thẻ vào túi, sau đó ngồi lại một lúc lâu ở của hàng
Cậu từ lâu đã biết, con người Diệp Đình chính là như vậy
Đối xử với người hắn yêu, hắn có thể vung tay đến hàng trăm vạn chỉ để lấy lòng người đó, cực kì cưng chiều họ
Còn đối xử với những thứ không quan trọng, giống như cậu bây giờ, thì làm gì có đãi ngộ tốt như vậy
Cậu nghĩ, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống cầu xin Diệp Đình đại phát từ bi, cho cậu một đường sống, cho cậu một miếng ăn. Không chừng Diệp Đình đến liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn cậu
Dương Gia Lập cảm thấy khó thở, trong lòng có chút chua chua. Cậu hít sâu, lấy điện thoại điện cho Lý Đại và Lý Nhị
Khi Lý Đại và Lý Nhị chạy đến quán thịt cừu tên " Không chú cừu nào có thể sống sót " mà họ hay ăn. Trên tay Dương Gia Lập đang cầm cái đùi cừu, hai chiếc răng nhỏ ra sức cắn cắn. Nếu nói cậu đang thưởng thức món ăn, không bằng nói cậu đang tra tấn con cừu nhỏ này thì đúng hơn
Trên bàn có nồi lẩu thịt cừu đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có thêm thùng bia, vài chai đã trống không
Lý Đại kinh hãi: " Anh Dương, sao anh lại như thế này? "
Dương Gia Lập nhai nhai thịt cừu, sau đó uống một ngụm bia lớn, nói: " Ăn uống quá độ "
" Đừng uống, đừng uống nữa" Lý Đại giữ tay cậu lại: " Anh cứ uống như vậy thì sẽ nôn đó "
" Đúng đó " Lý Nhị cũng gật đầu, lo lắng nói: " Anh Dương, anh nghĩ thoáng một chút. Bây giờ anh đến mấy thứ này anh cũng không chịu được, vậy sau này thì sao? Tương lai có thể còn nhiều việc tồi tệ hơn, khiến anh tuyệt vọng hơn. Anh hiện tại cứ như vậy, về sau chẳng phải là muốn...."
Lý Đại liếc Lý Nhị một cái: " Lý Nhị, em không nói thì không ai nói em câm đâu "
Lý Nhị lập tức che miệng mình lại
Dương Gia Lập cũng không thèm phản ứng lại, chỉ lo rót rượu mà uống, uống đến mức hai tai cũng đỏ lên: " Tôi không phải là không vui, mà là bây giờ tôi đang rất vui "
" Anh vui cái gì? "
Dương Gia Lập uống đến hai mắt đỏ ngầu: " Tôi chỉ cần đem tiểu tình nhân của tổng tài dỗ cho cậu ta vui vẻ, chúng ta liền có thể sống. Có được tài nguyên, chẳng lẽ còn không đáng để ăn mừng sao? Mau, tới đây, uống rượu"
Lý Đại và Lý Nhị trố mắt nhìn nhau
Lý Đại cười khổ: " Anh Dương, đi thôi, đừng uống nữa, mấy chất kích thích này không tốt đâu "
Dương Gia Lập dùng răng mở nắp chai bia, ậm ừ nói: " Tôi chính là thích mấy thứ kích thích này, vì thế mới đến đây để uống. Mấy cậu bớt nói nhảm đi, ngồi xuống, uống! "
Lý Đại, Lý Nhị thật sự hết cách, chỉ có thể ngồi xuống cùng cậu uống rượu
Ba cái đầu ngốc, không biết bằng cách nào mà lại có thể uống hết một thùng bia lớn
Bước ra khỏi quán ăn, cả ba như người hôn mê, đi thẳng cũng không đi được, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường
Dương Gia Lập uống đến hồ đồ, đi ba bước thì té hai bước, Lý Đại không còn cách nào bèn cõng cậu lên lưng mình
Dương Gia Lập ôm lấy cổ Lý Đại, mơ mơ màng màng, không an phận mà sờ sờ Lý Đại, miệng lẩm bẩm: " Vì cái gì? Vì cái gì mà bắt tôi phải làm cho cậu ta vui vẻ. Tại sao nhất định lại phải là ngày đó. Cố ý, anh khẳng định là cố ý "
Lý Đại dừng bước lại: " Anh nói cái gì? "
Dương Gia Lập nhẹ giọng hầm hừ: " Diệp Đình... "
Cậu hơi hé mắt ra, trong mắt đã say đến đỏ bừng. Cả người mang theo ủy khuất, sụt sịt mũi, dùng một thanh cực kì nhỏ nói: " Ngày đó chính là sinh nhật của tôi, anh rõ ràng biết, rõ ràng là biết..."
Lý Đại cõng cậu đến dưới lầu căn nhà mà cậu thuê
Dương Gia Lập đem đầu chôn vào cổ Lý Đại, như một chú chó hoang co người trốn vào trong góc tường. Ngâm nga rên khẽ mấy tiếng như chọc vào lòng hắn
Lý Đại thở dài, lúc ôm cậu vào trong hàng lang thì đụng phải một người
Hắn ngẩng đầu lên nhìn một cái
Người đàn ông trước mắt hắn dáng người cao lớn, rắn chắc, quần áo, khí thế đều bức người. Chỉ là khuôn mặt hắn ta cực kì lạnh lùng, nhìn qua liền biết người này không thể chọc vào
Lý Đại không nói gì, muốn vòng qua người hắn ta
Nguời đàn ông trước mặt liền bước qua một bước, chắn trước mặt Lý Đại
Lý Đại ho khan một tiếng: " Đại ca, anh đang chắn đường của tôi "
Diệp Đình im lặng nhìn cánh tay đang ôm chặt cổ Lý Dại của Dương Gia Lâm, trong mắt liền dâng lên một cảm xúc mãnh liệt
Hắn chỉ vào Dương Gia Lập, lạnh lùng nói: " Đưa cậu ấy cho tôi "
Lý Đại nhíu mày lại: " Thật xin lỗi, tôi đây không phải buôn người "
Ánh mắt Diệp Đình càng trở nên sắc bén hơn: " Tôi nói, đưa cậu ấy cho tôi "
Lý Đại ngẩng đầu, đầy cảnh giác: " Anh rốt cuộc là ai? "
Diệp Đình lấy danh thiếp ra nhét vào trong túi áo Lý Đại. Không thèm trả lời, trực tiếp hành động, đem Dương Gia Lập từ trên lưng Lý Đại kéo xuống
Dương Gia Lập bị kéo liền trở nên khó chịu, giống như chú mèo nhỏ không chịu khuất phục, tính tình cực kì bướng bỉnh
Diệp Đình mạnh mẽ kéo cậu về phía mình, dùng lực nắm lấy đôi tay đang lộn xộn của Dương Gia Lập
Dương Gia Lập từ từ mở mắt, ánh mắt đảo một vòng. Sau khi nhìn thấy Diệp Đình liền nhíu mày lại. Say đến hồ đồ, nói chuyện liền không suy nghĩ: " Con mẹ nó, như thế nào lại là cái tên xui xẻo này, có thôi đi không? "
Diệp Đình không nói gì, nghiến chặt răng lại, nhìn liền biết hắn lúc này đã tức giận đến như thế nào
Dương Gia Lập một bên ra sức rút tay ra khỏi Diệp Đình, một bên điên cuồng nói: " Anh thả tay ra, ông đây không muốn anh chạm vào. Tôi muốn Lý Đại ôm, Lý Đại.... "
Diệp Đình vừa nghe xong câu này, đôi mắt liền nheo lại, ánh mắt cực kì sắc bén
Hắn nắm chặt cằm Dương Gia Lập, ép cậu nhìn về phía mình, lạnh giọng nói: " An phận đi "
Dương Gia Lập lại giống như con cua, giương nanh múa vuốt: " Thả tôi ra, không muốn anh chạm vào. Nếu anh cứ chạm vào tôi, tôi liền, tôi liền...."
Diệp Đình cười lạnh: " Cậu liền như thế nào, cậu còn có thể thế nào? "
" Tôi liền...."
Dương Gia Lập còn chưa nói xong, dạ dày liền đột nhiên dâng trào
Cậu mở miệng, "bùm" một tiếng, nôn hết vào người Diệp Đình
Khuôn mặt Diệp Đình thoáng chốc liền đen lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất