Chương 7: Phí Lập đúng là đồ Không biết xấu hổ 1
- Mật Kết-
Phí Lập búng vào trán Tăng Lý một cái, Tăng Lý lập tức lấy tay che trán lại, dùng ánh mắt lên án nhìn hắn khiến trái tim Phí Lập hơi ngứa ngáy, giọng nói cậu mềm mại: "Cậu làm gì thế..."
Ánh mắt thỏ nhỏ thành công kích thích dục vọng làm việc xấu trong lòng của Phí Lập, hắn rất muốn trêu đùa Tăng Lý, nói cậu một thằng con trai to xác sao lại đáng yêu thế, cái này không phải là muốn câu dẫn tôi trêu cậu à?
Hắn khụ một tiếng, nói: "Thế cậu mất gì? Tôi tìm cho cậu, cậu nghe giảng, đằng nào tôi cũng đang rảnh."
Tâm tình Tăng Lý hơi phức tạp, vừa cảm thấy Phí Lập là lạ, vừa cảm thấy Phí Lập là người khá tốt, hơi cảm kích hắn.
wtp Mật Kết
Tăng Lý: "Không... không cần, tôi tự tìm."
Phí Lập chống tay, nghiêng người nhìn Tăng Lý, nói: "Sao cứ phải phí lời thế nhờ, tôi tìm cùng cậu không phải sẽ tìm được nhanh hơn à, rốt cuộc là đồ gì? Thần thần bí bí."
Tăng Lý hơi lưỡng lự, cẩn thận nói: "Vậy... vậy tôi nói nhé, cậu, cậu đừng đánh tôi."
"Tôi đánh cậu làm gì?" Phí Lập chẳng hiểu gì, "Này, thỏ nhỏ, ông đây đã đánh cậu lần nào chưa? Sao cậu cứ nhớ mãi không quên thế? Đừng bảo là cậu thiếu đánh nhé."
"..." Tăng Lý ngước đôi mắt ướt sũng lên lén nhìn Phí Lập, nhỏ giọng lầu bầu, "Có mà... vừa nãy cậu... vừa mới đánh tôi đấy thôi."
Phí Lập quýnh lên, phản bác lại ngay: "Cái đó sao có thể gọi là ông đây đánh! Đó là búng, là búng hiểu không? Với lại, chẳng phải là tôi thích... thích trêu cậu chơi tí thôi sao? Cậu dễ vỡ như vậy, thôi được rồi, vậy tôi không trêu cậu nữa."
Tăng Lý thấy hắn thất vọng, vội vàng nói: "Không... không có."
Cậu không biết nói chuyện lắm, không biết làm sao để biểu đạt ý nghĩ của mình, nhưng lại sợ Phí Lập hiểu lầm, nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi... tôi thích."
"Khá, khá là thích."
Phí Lập "...."
wtp Mật Kết
Trong nháy mắt ấy Phí Lập cảm thấy bắt hắn đi làm gì cho Tăng Lý cũng được, làm gì cũng đáng.
Con thỏ nhỏ này cũng khá là thành thạo đánh bóng thẳng*....
*Đánh bóng thẳng: có thể dùng để hình dung tính cách thắng thắn, sảng khoái của một người.
"Ồ, ồ... thế là thích à." Phí Lập dùng ngón tay gãi gãi má, cảm thấy mặt mình hơi nóng, quay đầu đi nói: "Thế... cậu mất gì?"
Tăng Lý siết chặt vải quần, cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, nhỏ giọng nói: "Cậu......."
"Tôi?"
"Ừm..."
"Gì? Cậu nói nhanh lên."
"Cậu tặng tôi..." Tăng Lý thấy chết không sờn, "Bút."
Phí Lập ngơ ra.
Hắn cứ nghĩ thỏ nhỏ đã làm việc gì đó không có nhân tính cơ, không nghĩ đến, là vì một cây bút đã lo lắng đến mức này?
Trong nháy mắt tâm trạng của Phí Lập hơi phức tạp, mất tự nhiên đẩy ghế, thò tay vào gầm bàn lấy bút, không nhịn được cười cậu, "Này, không phải chỉ là một cây bút thôi sao, chúng ta không cần nó nữa. Tôi lại tặng cậu một cây khác là được chứ gì? Cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ tặng cậu bây nhiêu."
Tăng Lý càng nôn nóng, "Không giống nhau."
"Có gì mà không—"
"Cậu đã rất nghiêm túc khắc rồi tô màu lên." Tăng Lý đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn, đây là lần đầu tiên. Tăng Lý ngước mắt nói: "Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được... tôi rất thích nó."
Phí Lập ngẩn ngơ.
wtp Mật Kết
Hắn không nghĩ đến, lúc ấy chẳng qua là hắn nhất thời hứng khởi nên tiện tay tặng cậu một cây bút, một đồ vật nhỏ nhẹ tựa lông hồng, còn chưa đến năm tệ, thế mà lại bị một người coi trọng như vậy.
Phí Lập không nói nên lời cảm giác trong lòng mình.
"Được rồi." Hắn hơi gật đầu, thu bút lại, tiếp tục lấy con dao dùng trang trí và mấy cái bút màu chưa kịp trả trong gầm bàn ra, "Nhìn anh đây lại làm cho cậu một cái." Hắn nghiêm túc cầm dao, dùng một quyển sách che chắn tầm nhìn của giáo viên, bắt đầu nghiêm túc cắt vỏ bút. Hắn dừng một chút nói: "Cậu cứ coi như tôi tặng quà cho cậu lần thứ hai đi, cũ không đi mới không tới."
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, vẻ mặt chuyên tâm: "Nhìn ông đây khắc một cây bút đẹp nhất, nghệ thuật nhất trên thế giới này cho cậu."
Lần này đổi thành Tăng Lý ngẩn ra, cậu sửa lại, "Không phải... lần thứ hai."
Phí Lập: "Hửm? Sao cơ?"
"Là lần thứ tư."
Còn chai nước và khoai lát nữa.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Phí Lập ném cho Tăng Lý một cây bút.
Phía trên cây bút khắc một chữ "z" xinh đẹp, cùng với một chú thỏ nhỏ. Thỏ nhỏ nhìn có vẻ nhút nhát ngồi ở một góc, lộ ra vẻ mặt "=A=", mà bên cạnh nó là một động vật chẳng nhìn rõ là gì bày ra vẻ mặt "=w=", đang tiếp cận thỏ nhỏ, mang đến ánh sáng mặt trời cho nó.
Phí Lập nói cái chẳng nhìn rõ là gì ấy là sói.
Tăng Lý nghĩ chắc là hắn so sánh hắn với sói.
Dù rằng, cậu cảm thấy Phí Lập còn hơn cả sói, hắn giống một con chó sói nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dịu dàng.
Tăng Lý nói một tiếng cảm ơn, Phí Lập duỗi người đứng dậy, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu biết tôi khắc trên vỏ cây bút kia là gì không?"
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ phủ lên những sợi lông mi dài của Phí Lập. Tăng Lý nhìn đến ngơ ngẩn, ngây ngốc trả lời: "L."
Phí Lập dựa vào bàn học, cụp mắt nhìn Tăng Lý, cười nói: "Vậy cậu biết, ý nghĩa của chữ L kia không?"
"Lập..., Lập trong Phí Lập?"
"Không phải." Phí Lập lắc lắc đầu, cầm cây bút vừa nãy tặng Tăng Lý lên đặt vào lòng bàn tay cẩn thận đánh giá, nói: " Là Lý trong Tăng Lý.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, Phí Lập không để một tí cơ hội chạy trốn nào cho Tăng Lý, hắn xách cặp ở bên bàn học lên, ngáp một cái, dáng vẻ như vẫn còn buồn ngủ.
Hắn thuận tay lấy luôn chiếc áo khoác đồng phục đang khoác trên lưng ghế, vắt lên vai, thiếu niên mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, trên vai vắt áo khoác đồng phục hai màu trắng lam, chậm rãi đeo cặp lên. Cơn gió len qua cánh cửa mở của cửa sổ vào lớp học, làm tôn lên ánh sáng màu vàng ấm áp, tất cả những thứ đẹp đẽ ấy giống như một tấm thiệp, năm tháng tĩnh lặng.
Tưởng Tu Vũ lưng đeo cặp sách đứng dựa vào cửa sau, trước sau như một, vẫn là đôi mắt màu đen nhìn vào lớp học.
wtp Mật Kết
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, Phí Lập dường như cảm thấy dáng vẻ của Tăng Lý thật ngốc hơi buồn cười, hắn cười một cái, dưới ánh nắng chiếu rọi, cúi người, tuân theo trái tim mình, dùng ngón trỏ chạm lên đầu mũi Tăng Lý, nói: "Này, tan học rồi, về nhà thôi."
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh mặt trời vừa đẹp, bên cạnh có bạn đợi mình, thiếu niên anh tuấn thúc giục cậu, cùng nhau về nhà.
Trái tim Tăng Lý bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp. Sau đó, lệ nóng quanh tròng.
Trong tim bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy.
Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Tăng Lý cảm nhận được cảm giác thỏa mãn như vậy.
".... Sao anh ta cũng đi theo?" Tưởng Tu Vũ cúi đầu, ghé vào tai Tăng Lý nói nhỏ.
Tăng Lý quay đầu nhìn Phí Lập đang bước chậm rãi đằng sau, người đằng sau nhướng mày, còn tự nghĩ như vậy rất đẹp trai.
Tăng Lý vội vàng thu ánh mắt, ghé vào tai Tưởng Tu Vũ nhỏ giọng nói: "Cậu ta tự... muốn đi theo."
Tưởng Tu Vũ: "......Đúng là không biết xấu hổ."
Phí Lập nghiến răng nghiến lợi: "Này, các cậu nói thầm thì nói nhỏ hơn được không? Con mẹ nó nữa tôi nghe thấy hết rồi đấy!"
wtp Mật Kết
Tác giả muốn nói: Mèo (nói nhỏ): Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ.
Thỏ (nói nhỏ): Ừm....ừm.
Chó sói: Bình thường hai người nói chuyện sao không nói to như thế này??
Thỏ (một giây sau trở nên ngoan ngoãn) OwO
Chó sói:.......Thôi bỏ đi tha thứ cho cậu.
Tác giả: Phí gia nguyên tắc của cậu đâu...?!
10/06/2022
Phí Lập búng vào trán Tăng Lý một cái, Tăng Lý lập tức lấy tay che trán lại, dùng ánh mắt lên án nhìn hắn khiến trái tim Phí Lập hơi ngứa ngáy, giọng nói cậu mềm mại: "Cậu làm gì thế..."
Ánh mắt thỏ nhỏ thành công kích thích dục vọng làm việc xấu trong lòng của Phí Lập, hắn rất muốn trêu đùa Tăng Lý, nói cậu một thằng con trai to xác sao lại đáng yêu thế, cái này không phải là muốn câu dẫn tôi trêu cậu à?
Hắn khụ một tiếng, nói: "Thế cậu mất gì? Tôi tìm cho cậu, cậu nghe giảng, đằng nào tôi cũng đang rảnh."
Tâm tình Tăng Lý hơi phức tạp, vừa cảm thấy Phí Lập là lạ, vừa cảm thấy Phí Lập là người khá tốt, hơi cảm kích hắn.
wtp Mật Kết
Tăng Lý: "Không... không cần, tôi tự tìm."
Phí Lập chống tay, nghiêng người nhìn Tăng Lý, nói: "Sao cứ phải phí lời thế nhờ, tôi tìm cùng cậu không phải sẽ tìm được nhanh hơn à, rốt cuộc là đồ gì? Thần thần bí bí."
Tăng Lý hơi lưỡng lự, cẩn thận nói: "Vậy... vậy tôi nói nhé, cậu, cậu đừng đánh tôi."
"Tôi đánh cậu làm gì?" Phí Lập chẳng hiểu gì, "Này, thỏ nhỏ, ông đây đã đánh cậu lần nào chưa? Sao cậu cứ nhớ mãi không quên thế? Đừng bảo là cậu thiếu đánh nhé."
"..." Tăng Lý ngước đôi mắt ướt sũng lên lén nhìn Phí Lập, nhỏ giọng lầu bầu, "Có mà... vừa nãy cậu... vừa mới đánh tôi đấy thôi."
Phí Lập quýnh lên, phản bác lại ngay: "Cái đó sao có thể gọi là ông đây đánh! Đó là búng, là búng hiểu không? Với lại, chẳng phải là tôi thích... thích trêu cậu chơi tí thôi sao? Cậu dễ vỡ như vậy, thôi được rồi, vậy tôi không trêu cậu nữa."
Tăng Lý thấy hắn thất vọng, vội vàng nói: "Không... không có."
Cậu không biết nói chuyện lắm, không biết làm sao để biểu đạt ý nghĩ của mình, nhưng lại sợ Phí Lập hiểu lầm, nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi... tôi thích."
"Khá, khá là thích."
Phí Lập "...."
wtp Mật Kết
Trong nháy mắt ấy Phí Lập cảm thấy bắt hắn đi làm gì cho Tăng Lý cũng được, làm gì cũng đáng.
Con thỏ nhỏ này cũng khá là thành thạo đánh bóng thẳng*....
*Đánh bóng thẳng: có thể dùng để hình dung tính cách thắng thắn, sảng khoái của một người.
"Ồ, ồ... thế là thích à." Phí Lập dùng ngón tay gãi gãi má, cảm thấy mặt mình hơi nóng, quay đầu đi nói: "Thế... cậu mất gì?"
Tăng Lý siết chặt vải quần, cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, nhỏ giọng nói: "Cậu......."
"Tôi?"
"Ừm..."
"Gì? Cậu nói nhanh lên."
"Cậu tặng tôi..." Tăng Lý thấy chết không sờn, "Bút."
Phí Lập ngơ ra.
Hắn cứ nghĩ thỏ nhỏ đã làm việc gì đó không có nhân tính cơ, không nghĩ đến, là vì một cây bút đã lo lắng đến mức này?
Trong nháy mắt tâm trạng của Phí Lập hơi phức tạp, mất tự nhiên đẩy ghế, thò tay vào gầm bàn lấy bút, không nhịn được cười cậu, "Này, không phải chỉ là một cây bút thôi sao, chúng ta không cần nó nữa. Tôi lại tặng cậu một cây khác là được chứ gì? Cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ tặng cậu bây nhiêu."
Tăng Lý càng nôn nóng, "Không giống nhau."
"Có gì mà không—"
"Cậu đã rất nghiêm túc khắc rồi tô màu lên." Tăng Lý đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn, đây là lần đầu tiên. Tăng Lý ngước mắt nói: "Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được... tôi rất thích nó."
Phí Lập ngẩn ngơ.
wtp Mật Kết
Hắn không nghĩ đến, lúc ấy chẳng qua là hắn nhất thời hứng khởi nên tiện tay tặng cậu một cây bút, một đồ vật nhỏ nhẹ tựa lông hồng, còn chưa đến năm tệ, thế mà lại bị một người coi trọng như vậy.
Phí Lập không nói nên lời cảm giác trong lòng mình.
"Được rồi." Hắn hơi gật đầu, thu bút lại, tiếp tục lấy con dao dùng trang trí và mấy cái bút màu chưa kịp trả trong gầm bàn ra, "Nhìn anh đây lại làm cho cậu một cái." Hắn nghiêm túc cầm dao, dùng một quyển sách che chắn tầm nhìn của giáo viên, bắt đầu nghiêm túc cắt vỏ bút. Hắn dừng một chút nói: "Cậu cứ coi như tôi tặng quà cho cậu lần thứ hai đi, cũ không đi mới không tới."
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, vẻ mặt chuyên tâm: "Nhìn ông đây khắc một cây bút đẹp nhất, nghệ thuật nhất trên thế giới này cho cậu."
Lần này đổi thành Tăng Lý ngẩn ra, cậu sửa lại, "Không phải... lần thứ hai."
Phí Lập: "Hửm? Sao cơ?"
"Là lần thứ tư."
Còn chai nước và khoai lát nữa.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Phí Lập ném cho Tăng Lý một cây bút.
Phía trên cây bút khắc một chữ "z" xinh đẹp, cùng với một chú thỏ nhỏ. Thỏ nhỏ nhìn có vẻ nhút nhát ngồi ở một góc, lộ ra vẻ mặt "=A=", mà bên cạnh nó là một động vật chẳng nhìn rõ là gì bày ra vẻ mặt "=w=", đang tiếp cận thỏ nhỏ, mang đến ánh sáng mặt trời cho nó.
Phí Lập nói cái chẳng nhìn rõ là gì ấy là sói.
Tăng Lý nghĩ chắc là hắn so sánh hắn với sói.
Dù rằng, cậu cảm thấy Phí Lập còn hơn cả sói, hắn giống một con chó sói nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dịu dàng.
Tăng Lý nói một tiếng cảm ơn, Phí Lập duỗi người đứng dậy, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu biết tôi khắc trên vỏ cây bút kia là gì không?"
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ phủ lên những sợi lông mi dài của Phí Lập. Tăng Lý nhìn đến ngơ ngẩn, ngây ngốc trả lời: "L."
Phí Lập dựa vào bàn học, cụp mắt nhìn Tăng Lý, cười nói: "Vậy cậu biết, ý nghĩa của chữ L kia không?"
"Lập..., Lập trong Phí Lập?"
"Không phải." Phí Lập lắc lắc đầu, cầm cây bút vừa nãy tặng Tăng Lý lên đặt vào lòng bàn tay cẩn thận đánh giá, nói: " Là Lý trong Tăng Lý.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, Phí Lập không để một tí cơ hội chạy trốn nào cho Tăng Lý, hắn xách cặp ở bên bàn học lên, ngáp một cái, dáng vẻ như vẫn còn buồn ngủ.
Hắn thuận tay lấy luôn chiếc áo khoác đồng phục đang khoác trên lưng ghế, vắt lên vai, thiếu niên mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, trên vai vắt áo khoác đồng phục hai màu trắng lam, chậm rãi đeo cặp lên. Cơn gió len qua cánh cửa mở của cửa sổ vào lớp học, làm tôn lên ánh sáng màu vàng ấm áp, tất cả những thứ đẹp đẽ ấy giống như một tấm thiệp, năm tháng tĩnh lặng.
Tưởng Tu Vũ lưng đeo cặp sách đứng dựa vào cửa sau, trước sau như một, vẫn là đôi mắt màu đen nhìn vào lớp học.
wtp Mật Kết
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, Phí Lập dường như cảm thấy dáng vẻ của Tăng Lý thật ngốc hơi buồn cười, hắn cười một cái, dưới ánh nắng chiếu rọi, cúi người, tuân theo trái tim mình, dùng ngón trỏ chạm lên đầu mũi Tăng Lý, nói: "Này, tan học rồi, về nhà thôi."
Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh mặt trời vừa đẹp, bên cạnh có bạn đợi mình, thiếu niên anh tuấn thúc giục cậu, cùng nhau về nhà.
Trái tim Tăng Lý bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp. Sau đó, lệ nóng quanh tròng.
Trong tim bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy.
Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Tăng Lý cảm nhận được cảm giác thỏa mãn như vậy.
".... Sao anh ta cũng đi theo?" Tưởng Tu Vũ cúi đầu, ghé vào tai Tăng Lý nói nhỏ.
Tăng Lý quay đầu nhìn Phí Lập đang bước chậm rãi đằng sau, người đằng sau nhướng mày, còn tự nghĩ như vậy rất đẹp trai.
Tăng Lý vội vàng thu ánh mắt, ghé vào tai Tưởng Tu Vũ nhỏ giọng nói: "Cậu ta tự... muốn đi theo."
Tưởng Tu Vũ: "......Đúng là không biết xấu hổ."
Phí Lập nghiến răng nghiến lợi: "Này, các cậu nói thầm thì nói nhỏ hơn được không? Con mẹ nó nữa tôi nghe thấy hết rồi đấy!"
wtp Mật Kết
Tác giả muốn nói: Mèo (nói nhỏ): Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ.
Thỏ (nói nhỏ): Ừm....ừm.
Chó sói: Bình thường hai người nói chuyện sao không nói to như thế này??
Thỏ (một giây sau trở nên ngoan ngoãn) OwO
Chó sói:.......Thôi bỏ đi tha thứ cho cậu.
Tác giả: Phí gia nguyên tắc của cậu đâu...?!
10/06/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất