Chương 26
Những lời của Triển Chiêu làm cho Đinh Triệu Lan tức tối bỏ đi, trước khi đi Đinh Triệu Lan còn vứt lại một câu: “Giờ anh có thể giữ yên lặng chuyện của các cậu, nhưng anh còn muốn xem xem các cậu vượt qua những cửa ải khó khăn đó thế nào, đến khi đối mặt với trở ngại, liệu còn có thể giữ vững cái các cậu gọi là tình yêu hay không!”
Tiễn anh hai đi rồi, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào lòng, hai người lặng lẽ ôm nhau không nói gì. Có những khi, không cần đến bất kỳ lời nói nào trái tim cũng gần nhau khôn xiết; dẫu biết rằng thế gian không có thiên trường địa cửu, nhưng thời khắc này đây vẫn mãi là vĩnh hằng…
————————————————————————————
Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí lễ tết. Đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu cũng đang thảo luận xem nên làm gì vào lễ Giáng Sinh.
“Triển tiên sinh, tài xế của ngài đang chờ ngài dưới lầu!” Thư ký của Triển Chiêu đứng ngoài cửa, nhỏ nhẹ nói. Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, xoay người lại nhìn chiếc xe đỗ dưới lầu, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau chuyện xảy ra lần trước, Triển Chiêu vẫn bị bắt chuyển về nhà. Nhưng sau đó xe của mình bị tịch thu, ngày ngày đi làm có người chuyên đưa đón. Vừa hay, Bạch Ngọc Đường vì truy miêu mà không làm việc cũng bị người nhà bắt về, trở thành nhân viên không công ở công ty Bạch thị. Hơn một tuần lễ này, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thể dùng điện thoại để làm vơi bớt nỗi khổ tương tư. Thật ra như thế này vẫn có rất nhiều điểm tốt, Triển Chiêu cười khổ nghĩ, ít nhất sách của mình đã xong bản thảo —— ngày ngày sinh hoạt đơn giản lưỡng điểm nhất tuyến (đi làm rồi về nhà) càng thúc đẩy cậu hoàn thành công việc nhanh hơn!
Mặc dù vì quan hệ của Triển Chiêu và Đinh Triệu Lan, bầu không khí trong nhà có chút biến hóa rất nhỏ. Nhưng không có ai để ý tới những thứ đó, sự chú ý của mọi người đều bị một việc vô cùng đáng mừng hấp dẫn, đó là Đinh Nguyệt Hoa trở về!
Đinh Nguyệt Hoa sau khi sang Úc đắn đo suy nghĩ xong thì quyết định sẽ vẫn sinh đứa bé, lần này trở về là muốn sinh con bên ba mẹ. Cả nhà vô cùng vui mừng phấn khởi chào đón sự ra đời của một sinh mệnh bé bỏng, bận rộn chuẩn bị phòng em bé, mua đồ dùng cho em bé. Đặc biệt là Đinh thái thái, vì sắp được bế đứa cháu ruột đầu lòng mà hưng phấn không thôi. Mỗi việc đều tự mình làm, ngay cả quần áo sơ sinh, cũng là tự tay mình chọn, hơn nữa mỗi loại quần áo đều mua một nam một nữ. Điều này khiến cho Đinh Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, đã đến bệnh viện siêu âm, bác sĩ nói là con trai, vì sao còn muốn mua đồ cho bé gái chứ? Có tiền cũng không nên lãng phí như vậy a!
Thế nhưng Đinh thái thái còn hùng hồn nói đầy lý lẽ: “Cái này không được! Hồi trước lúc Như Vân mang thai, bác sĩ siêu âm cũng nói là con gái! Nhưng các con xem Tiểu Chiêu, không phải là con trai sao! Đồ dùng năm đó chuẩn bị đều không dùng được cái nào cả! Cho nên bây giờ chúng ta phải phòng ngừa chu đáo!” Đinh thái thái nhắc lại chuyện xưa, làm mọi người cười rôm rả.
Vào lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị chào đón một sinh mệnh mới, lễ Giáng Sinh cũng lặng lẽ đến gần…
————————————————————————————
Năm nay tuyết rất lớn, trước đêm Giáng Sinh một ngày, hoa tuyết bay lượn đầy trời, đến tận đêm Giáng Sinh vẫn chưa ngừng lại, trái lại càng rơi càng lớn, như thể muốn biến nơi này trở thành một thế giới tuyết vậy.
Ngoài cửa sổ biển tĩnh lặng mà tối đen, tuyết đọng thành từng chùm băng treo trên cành làm những ngọn cây oằn mình xuống. Hai bên đường ánh đèn đường vàng vàng mờ nhạt chiếu vào tuyết trắng, ánh lên những sắc màu khác nhau, phảng phất có một loại cô đơn huy hoàng. Trên đường thỉnh thoảng có một hai chiếc xe vụt qua, bỏ lại đằng sau một đám bụi tuyết trắng xóa.
Tòa biệt thư nghỉ mát cách xa nội thành này, dựa vào vách núi lại gần với bờ biển, là một mảnh đất vàng vô cùng đắt giá ở thành phố H. Vào cái ngày hết sức náo nhiệt như hôm nay, trong một gian phòng nhỏ của biệt thự, lại vô cùng yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lửa cháy lách tách trong lò sưởi vang lên. Gian phòng được lửa làm ấm nên vô cùng ấm áp.
Triển Chiêu chỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu nâu vàng rộng rãi, đi chân trần, tựa vào bệ cửa sổ ngắm tuyết.
Hai ngày trước, Đinh gia lão nhị Đinh Triệu Huệ ra sức muốn mời người nhà đến biệt thư riêng của bạn anh ta để nghỉ ngơi, nói là cảnh vật xung quanh rất đẹp, hiếm thấy nhất là còn có cả suối nước nóng. Thế nhưng cả nhà chỉ quây quần được một ngày, mẹ liền đưa Nguyệt Hoa về thành phố khám thai; anh hai Đinh Triệu Lan cùng ba đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn cũ; mà Đinh Triệu Huệ đã nhận lời cả nhà ở lại bồi Triển Chiêu cũng đi hẹn hò với bạn gái thứ 101 từ một tiếng trước. Thế là, cả căn biệt thự hoành tráng chỉ còn lại một mình Triển Chiêu.
Triển Chiêu cầm điện thoại trong tay, lẳng lặng nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ. Cậu có cảm giác trái tim mình đã theo ngọn gió tuyết ấy bay xa từ rất lâu, bay đi tìm người khiến mình nhớ nhung da diết.
Nghĩ đến đây, cậu cười một cái tự giễu. Từ bao giờ mình cũng có loại tâm tình thiếu nữ này chứ? Chỉ mới bốn ngày mà thôi, Ngọc Đường chỉ mới thay anh hai anh đi Nhật Bản công tác bốn ngày thôi, cậu đã nhớ anh đến phát điên.
May mà, anh đã về. Vì có thể cùng Triển Chiêu trải qua lễ Giáng Sinh đầu tiên hai người bên nhau, anh đã sớm kết thúc hành trình, trở về rồi! Triển Chiêu cảm thấy, sự có mặt của Bạch Ngọc Đường khiến cho thành phố cũng trở nên thật đáng yêu đáng mến.
Trong điện thoại, Triển Chiêu khuyên can Bạch Ngọc Đường muốn đến tìm mình. Vừa xuống máy bay nhất định là anh mệt muốn chết rồi! Dịu dàng khuyên anh nghỉ ngơi ngay, hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ gặp mặt, con người bá đạo kia mới lưu luyến cúp điện thoại. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu cười cong khóe môi, mặt cũng hơi ửng hồng. Người kia vừa cúp điện thoại, lập tức lại gọi lại. Triển Chiêu cho rằng còn có chuyện quan trọng gì chưa nói, thế nhưng anh chỉ nói vào điện thoại: “Chiêu! Anh yêu em!”
Triển Chiêu tựa gò má nóng ran vào sát cửa kính pha lê lành lạnh, ánh mắt dịu dàng mà mông lung. Trong lòng cậu ngọt ngào, còn có chút phiền muộn ——— cái người không giữ mồm giữ miệng kia ——— chỉ một câu nói như vậy, cũng khiến cho bản thân mình vẫn luôn bình tĩnh, hận không thể được trông thấy anh ngay tức khắc!
Đúng lúc đó, Triển Chiêu nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ, cậu theo tiếng nhìn lại, hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đến: “Sao anh lại ở đây?”
Tiễn anh hai đi rồi, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào lòng, hai người lặng lẽ ôm nhau không nói gì. Có những khi, không cần đến bất kỳ lời nói nào trái tim cũng gần nhau khôn xiết; dẫu biết rằng thế gian không có thiên trường địa cửu, nhưng thời khắc này đây vẫn mãi là vĩnh hằng…
————————————————————————————
Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí lễ tết. Đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu cũng đang thảo luận xem nên làm gì vào lễ Giáng Sinh.
“Triển tiên sinh, tài xế của ngài đang chờ ngài dưới lầu!” Thư ký của Triển Chiêu đứng ngoài cửa, nhỏ nhẹ nói. Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, xoay người lại nhìn chiếc xe đỗ dưới lầu, cảm thấy bất đắc dĩ.
Sau chuyện xảy ra lần trước, Triển Chiêu vẫn bị bắt chuyển về nhà. Nhưng sau đó xe của mình bị tịch thu, ngày ngày đi làm có người chuyên đưa đón. Vừa hay, Bạch Ngọc Đường vì truy miêu mà không làm việc cũng bị người nhà bắt về, trở thành nhân viên không công ở công ty Bạch thị. Hơn một tuần lễ này, số lần hai người gặp mặt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thể dùng điện thoại để làm vơi bớt nỗi khổ tương tư. Thật ra như thế này vẫn có rất nhiều điểm tốt, Triển Chiêu cười khổ nghĩ, ít nhất sách của mình đã xong bản thảo —— ngày ngày sinh hoạt đơn giản lưỡng điểm nhất tuyến (đi làm rồi về nhà) càng thúc đẩy cậu hoàn thành công việc nhanh hơn!
Mặc dù vì quan hệ của Triển Chiêu và Đinh Triệu Lan, bầu không khí trong nhà có chút biến hóa rất nhỏ. Nhưng không có ai để ý tới những thứ đó, sự chú ý của mọi người đều bị một việc vô cùng đáng mừng hấp dẫn, đó là Đinh Nguyệt Hoa trở về!
Đinh Nguyệt Hoa sau khi sang Úc đắn đo suy nghĩ xong thì quyết định sẽ vẫn sinh đứa bé, lần này trở về là muốn sinh con bên ba mẹ. Cả nhà vô cùng vui mừng phấn khởi chào đón sự ra đời của một sinh mệnh bé bỏng, bận rộn chuẩn bị phòng em bé, mua đồ dùng cho em bé. Đặc biệt là Đinh thái thái, vì sắp được bế đứa cháu ruột đầu lòng mà hưng phấn không thôi. Mỗi việc đều tự mình làm, ngay cả quần áo sơ sinh, cũng là tự tay mình chọn, hơn nữa mỗi loại quần áo đều mua một nam một nữ. Điều này khiến cho Đinh Nguyệt Hoa dở khóc dở cười, đã đến bệnh viện siêu âm, bác sĩ nói là con trai, vì sao còn muốn mua đồ cho bé gái chứ? Có tiền cũng không nên lãng phí như vậy a!
Thế nhưng Đinh thái thái còn hùng hồn nói đầy lý lẽ: “Cái này không được! Hồi trước lúc Như Vân mang thai, bác sĩ siêu âm cũng nói là con gái! Nhưng các con xem Tiểu Chiêu, không phải là con trai sao! Đồ dùng năm đó chuẩn bị đều không dùng được cái nào cả! Cho nên bây giờ chúng ta phải phòng ngừa chu đáo!” Đinh thái thái nhắc lại chuyện xưa, làm mọi người cười rôm rả.
Vào lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị chào đón một sinh mệnh mới, lễ Giáng Sinh cũng lặng lẽ đến gần…
————————————————————————————
Năm nay tuyết rất lớn, trước đêm Giáng Sinh một ngày, hoa tuyết bay lượn đầy trời, đến tận đêm Giáng Sinh vẫn chưa ngừng lại, trái lại càng rơi càng lớn, như thể muốn biến nơi này trở thành một thế giới tuyết vậy.
Ngoài cửa sổ biển tĩnh lặng mà tối đen, tuyết đọng thành từng chùm băng treo trên cành làm những ngọn cây oằn mình xuống. Hai bên đường ánh đèn đường vàng vàng mờ nhạt chiếu vào tuyết trắng, ánh lên những sắc màu khác nhau, phảng phất có một loại cô đơn huy hoàng. Trên đường thỉnh thoảng có một hai chiếc xe vụt qua, bỏ lại đằng sau một đám bụi tuyết trắng xóa.
Tòa biệt thư nghỉ mát cách xa nội thành này, dựa vào vách núi lại gần với bờ biển, là một mảnh đất vàng vô cùng đắt giá ở thành phố H. Vào cái ngày hết sức náo nhiệt như hôm nay, trong một gian phòng nhỏ của biệt thự, lại vô cùng yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng lửa cháy lách tách trong lò sưởi vang lên. Gian phòng được lửa làm ấm nên vô cùng ấm áp.
Triển Chiêu chỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu nâu vàng rộng rãi, đi chân trần, tựa vào bệ cửa sổ ngắm tuyết.
Hai ngày trước, Đinh gia lão nhị Đinh Triệu Huệ ra sức muốn mời người nhà đến biệt thư riêng của bạn anh ta để nghỉ ngơi, nói là cảnh vật xung quanh rất đẹp, hiếm thấy nhất là còn có cả suối nước nóng. Thế nhưng cả nhà chỉ quây quần được một ngày, mẹ liền đưa Nguyệt Hoa về thành phố khám thai; anh hai Đinh Triệu Lan cùng ba đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn cũ; mà Đinh Triệu Huệ đã nhận lời cả nhà ở lại bồi Triển Chiêu cũng đi hẹn hò với bạn gái thứ 101 từ một tiếng trước. Thế là, cả căn biệt thự hoành tráng chỉ còn lại một mình Triển Chiêu.
Triển Chiêu cầm điện thoại trong tay, lẳng lặng nhìn tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ. Cậu có cảm giác trái tim mình đã theo ngọn gió tuyết ấy bay xa từ rất lâu, bay đi tìm người khiến mình nhớ nhung da diết.
Nghĩ đến đây, cậu cười một cái tự giễu. Từ bao giờ mình cũng có loại tâm tình thiếu nữ này chứ? Chỉ mới bốn ngày mà thôi, Ngọc Đường chỉ mới thay anh hai anh đi Nhật Bản công tác bốn ngày thôi, cậu đã nhớ anh đến phát điên.
May mà, anh đã về. Vì có thể cùng Triển Chiêu trải qua lễ Giáng Sinh đầu tiên hai người bên nhau, anh đã sớm kết thúc hành trình, trở về rồi! Triển Chiêu cảm thấy, sự có mặt của Bạch Ngọc Đường khiến cho thành phố cũng trở nên thật đáng yêu đáng mến.
Trong điện thoại, Triển Chiêu khuyên can Bạch Ngọc Đường muốn đến tìm mình. Vừa xuống máy bay nhất định là anh mệt muốn chết rồi! Dịu dàng khuyên anh nghỉ ngơi ngay, hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ gặp mặt, con người bá đạo kia mới lưu luyến cúp điện thoại. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu cười cong khóe môi, mặt cũng hơi ửng hồng. Người kia vừa cúp điện thoại, lập tức lại gọi lại. Triển Chiêu cho rằng còn có chuyện quan trọng gì chưa nói, thế nhưng anh chỉ nói vào điện thoại: “Chiêu! Anh yêu em!”
Triển Chiêu tựa gò má nóng ran vào sát cửa kính pha lê lành lạnh, ánh mắt dịu dàng mà mông lung. Trong lòng cậu ngọt ngào, còn có chút phiền muộn ——— cái người không giữ mồm giữ miệng kia ——— chỉ một câu nói như vậy, cũng khiến cho bản thân mình vẫn luôn bình tĩnh, hận không thể được trông thấy anh ngay tức khắc!
Đúng lúc đó, Triển Chiêu nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ, cậu theo tiếng nhìn lại, hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đến: “Sao anh lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất