Chương 49: Phiên ngoại: Vọng Nguyệt đình
Tà dương ngả về tây, nhuộm đỏ những áng mây cuối trời. Gió xuân khẽ thoảng, cây liễu nhẹ lay, đung đưa cành non hãy vừa trổ lục. Thi thoảng lại có một hai con chim mỏi cánh bay về rừng, hót vang đầu cành.
Trên quan đạo dẫn về Biện Lương, một con tuấn mã đen tuyền chạy như bay từ đằng xa tới. Trên ngựa là một thanh niên mặc áo lam một tay nắm dây cương, một tay cầm kiếm, trên người đeo một bao quần áo đơn giản. Thanh niên này tuy phong trần mệt mỏi, nhưng khó che giấu được nét anh tuấn vô song. Đó chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu nửa tháng trước rời kinh phá án.
Nguyên lai, Dự huyện nằm trong quản lý của Khai Phong phủ phát sinh án mạng, người phạm án là một cường đạo thanh danh lang tạ trên giang hồ. Huyện lệnh Dự huyện thúc thủ vô sách, đành báo lên Khai Phong phủ. Triển Chiêu xin lệnh của Bao Chửng, quyết trong vòng nửa tháng bắt phạm nhân kia về quy án. Tên cường đạo kia vốn không phải nhân vật lợi hại gì trên giang hồ, Triển Chiêu đứng ra truy bắt, không tới mười ngày, đã bắt được gã đem giao cho huyện lệnh thẩm phán. Mà Triển Chiêu thấy còn năm ngày mới là ngày về, phá lệ không lập tức về kinh phục mệnh, trái lại lưu thêm bên ngoài năm ngày mới trở về kinh.
Triển Chiêu phi nhanh một đường, trở lại Khai Phong phủ. Trước tiên đi gặp Bao đại nhân phục lệnh, rồi bị Công Tôn tiên sinh cưỡng chế nghỉ ngơi hai ngày, cũng uy hiếp nói, nếu không nghỉ ngơi, lần sau bị bệnh sẽ sắc thuốc thật đắng cho y. Triển Chiêu cũng không biện giải, chỉ cúi đầu cười nhẹ. Y biết đại nhân cùng tiên sinh quan tâm đến mình. Mỗi lần phá án trở về, mặc dù tiên sinh không nói, đại nhân cũng sẽ đặc biệt cho y hai ngày nghỉ ngơi. Hàn huyên vài câu cùng đại nhân và tiên sinh, Triển Chiêu liền lui khỏi thư phòng đi về tiểu viện nơi mình ở.
Xuyên qua tiểu viện của mình, dặn dò tiểu tư không cần chuẩn bị cơm sớm, đun chút nước nóng để tắm rửa, liền đi tới trước phòng, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Lúc này, Triển Chiêu chỉ cảm thấy bên tai có một trận phong thanh, y cảnh giác nghiêng người né đi, chỉ thấy một chiếc phi tiêu bay qua cắm vào khung cửa, mà trên phi tiêu kia còn đính một tờ thư.
Triển Chiêu không khỏi cười khẽ. Không cần nhìn tên tuổi trên tờ giấy kia, chỉ nhìn sơ qua đóa đóa sen xanh khắc trên thân tiêu cũng biết chủ của nó là người nào. Thử nghĩ trên giang hồ này ai lại có nhã hứng đến ngay cả phi tiêu cũng phải làm cho thanh tân nhã trí, khác hẳn với tất cả mọi người?
Tiến lên gỡ phi tiêu cùng tờ thư xuống, đi vào trong phòng. Ngồi trên ghế cẩm bên cạnh bàn, y cẩn thận mở tờ giấy viết thư ra. Đây là giấy Lưu Vân người kia quen dùng, trong thư là mấy chữ cao ngạo tùy tiện bộc lộ tính nết của chủ nhân: “Giờ Tuất, Vọng Nguyệt đình.”
Chăm chú nhìn tờ giấy một hồi, tiểu tư liền dẫn hai gia nô mang nước nóng vào, Triển Chiêu chờ bọn họ đặt đồ vật tắm rửa xuống xong, liền dặn dò không cần bọn họ hầu hạ. Đóng cửa phòng, lấy ra một hộp gỗ tử đàn chạm trổ, đem tờ giấy viết thư cùng phi tiêu kia cẩn thận cất vào trong hộp.
Từ khi quen biết Bạch Ngọc Đường, liền biết người kia cuồng ngạo mà lại cực kỳ nhã trí, mỗi khi muốn hẹn mình, nhất định sẽ nghĩ ra các loại phương pháp không giống nhau. Có lúc phi vào phòng một viên Phi Hoàng thạch trắng loáng, có lúc lại ném một nhành ngạo tuyết hàn mai, hoặc là đưa tới một miếng lụa trắng viết thời gian điểm, hoặc là như ngày hôm nay, dùng phi tiêu khắc thanh liên đưa một phong thư đến. Một năm qua, những lá thư to to nhỏ nhỏ, khó bề tưởng tượng đều được Triển Chiêu cất giữ cẩn thận, bỏ vào trong hộp gỗ tử đàn này, đóa hàn mai kia cũng được tỉ mỉ phơi khô, nằm nghiêng trong lá thư kia, tựa hồ còn tỏa ra hàn hương năm đó…
Vọng Nguyệt đình ngoại ô phía tây thành Biện Lương, có một mảnh rừng đào. Đúng lúc gặp tiết đầu xuân, hoa đào đang mùa nở rộ. Cứ đến ban ngày, người đến ngoại ô tây thành đạp thanh du thuyền thưởng hoa dập dìu không dứt, thế nhưng mọi người không hay biết, Vọng Nguyệt đình trong đêm, phong cảnh đặc biệt hữu tình.
Triển Chiêu vội vã gột rửa uể oải trên đường đi, thay một bộ trường sam xanh ngọc mới tinh, mái tóc hơi ướt vội vàng dùng một dải lụa xanh nhạt buộc lại, liền cầm Cự Khuyết kiếm chạy vội đến Vọng Nguyệt đình. Trên đường đi, y không dám trì hoãn nhiều, chỉ lo làm lỡ ước hẹn giờ Tuất với người kia.
Triển Chiêu đạp lên ánh trăng, đi tới bìa rừng đào. Ánh trăng như nước, gió nhẹ lay động, hoa đào rơi lả tả. Trong Vọng Nguyệt đình ở cuối rừng, đã có một người một thân bạch sắc cẩm đoạn đứng chờ từ lâu.
Hắn một tay nâng chén, một tay chắp sau lưng. Đối mặt với nước sông chầm chậm lưu động, không biết đang suy nghĩ gì.
Theo Triển Chiêu, Vọng Nguyệt đình hôm nay dường như không giống với những khi khác. Bất kể là trong đình, hay là cây cầu tàu bằng gỗ uốn mình từ trong đình dẫn ra giữa sông, đều treo đầy đèn lồng. Ánh nến mờ ảo chiếu lên lụa trắng, nhẹ nhàng đong đưa trong gió, những đốm đèn chiếu xuống mặt sông, lay động bất định, xinh đẹp khác thường. Một chiếc thuyền hoa rực rỡ cách cây cầu không xa, chập chờn khi sáng khi tối.
Tựa hồ là phát hiện ra Triển Chiêu đã đến, Bạch Ngọc Đường xoay người, đứng ở trong đình nhìn y từ xa. Triển Chiêu hơi hoảng, tay nắm Cự Khuyết không khỏi run lên.
Nỗ lực đè xuống bất an trong lòng, Triển Chiêu đạp lên những đóa hoa đào rơi trên mặt đất đi vào trong đình. “Triển mỗ đến muộn, để Bạch huynh chờ lâu, thực sự xin lỗi.”
Bạch Ngọc Đường cũng không đáp, chỉ đứng đó nhìn y. Triển Chiêu thấy hắn không nói lời nào, chỉ cho là vì mình đến muộn mà tức giận, liền đi tới trước bàn đá, đặt Cự Khuyết xuống, cầm lấy bầu rượu bạch ngọc trên bàn, tự rót một chén nói: “Là Triển mỗ đến muộn, nguyện tự phạt ba chén!” Nói, liền cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Một chén… Hai chén… Đến chén thứ ba thì, Bạch Ngọc Đường đột nhiên tiến lên nắm chặt lấy cánh tay cầm bình rượu của Triển Chiêu, mắt dõi theo y hỏi: “Chạy trốn nửa tháng, vậy đã nghĩ rõ chưa?”
Triển Chiêu tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, tâm hoảng hốt, tay cũng không còn khí lực, ấm rượu bạch ngọc coong một tiếng rơi xuống bàn đá, quỳnh tương trong ấm uốn lượn theo mép bàn đá mà chảy xuống. Y giãy khỏi tay Bạch Ngọc Đường, lùi về sau hai bước, cúi đầu nói: “Bạch huynh…”
“Thế nào?”
“Triển Chiêu có thể làm huynh đệ với Bạch huynh, làm tri kỷ hảo hữu, nhưng không thể… nhưng không thể…”
“Nhưng không thể làm gì?” Bạch Ngọc Đường nói, đi tới trước mặt Triển Chiêu. “Không thể đáp lại tình yêu ta dành cho ngươi? Không thể yêu ta? Không thể ở bên ta đời này?”
Bạch Ngọc Đường nói một câu, liền đi về phía trước một bước. Triển Chiêu bị bức ép liên tiếp lui về phía sau, mãi đến khi dựa vào cột đình. Mà y lại cúi đầu, âm thanh có chút run rẩy: “Đúng vậy, Triển mỗ không thể… không thể làm như vậy!”
“Ha ha, không thể sao?” Bạch Ngọc Đường cười khẽ, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt đã đỏ bừng của Triển Chiêu. Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, chạm lên gò má đã đỏ đến mức thật đáng yêu, “Nếu không thể, vậy vì sao lại cẩn thận cất giấu những lá thư ta gửi cho ngươi?” Tay tiếp tục lướt xuống phía dưới, trượt tới cần cổ trắng nõn, “Nếu không thể, vậy vì sao lại lén lút ngắm nhìn dáng vẻ ta lúc ngủ say?” Không để ý tới Triển Chiêu run rẩy, vươn ngón tay nâng lên một lọn tóc xõa trên vai còn tỏa ra hương thơm, đặt ở bên môi, “Nếu không thể, vậy vì sao nghe được ta thổ lộ, lại cuống cuồng bỏ chạy?”
Triển Chiêu tựa vào cột đá lành lạnh, nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng bỏng của người kia. Từng chữ từng câu hắn đều nói trúng lòng mình. Đúng vậy! Có thể nào không lưu luyến hắn đây? Thế nhưng tình yêu như vậy vốn là trái với luân thường. Mình từ lâu đã là một chiếc lá lục bình, năm đó phiêu bạt trong giang hồ, bây giờ phiêu bạt ở chốn quan trường này, không nơi nương tựa, vô dục vô cầu. Nhưng Ngọc Đường mà y yêu thì không như vậy, hắn có bầu trời của hắn, hắn có sự kiêu ngạo của hắn. Y không đành lòng để hắn bị người nhạo báng, y thà rằng đè nén xuống phần ân tình này của mình, cũng phải bảo vệ hắn một đời suôn sẻ.
Bạch Ngọc Đường như nhìn ra tâm sự của Triển Chiêu, hắn thở thật dài một cái, đưa tay kéo Triển Chiêu vào lòng. Thân thể Triển Chiêu đột nhiên cứng đờ, sau đó liền muốn giãy giụa. “Đừng nhúc nhích, Mèo con!” Bạch Ngọc Đường sao chịu buông tay, chỉ là ôm càng chặt hơn. Triển Chiêu nghe thấy âm thanh gần như van lơn của Bạch Ngọc Đường, lòng nhất thời mềm nhũn, liền cứ mặc hắn ôm như vậy.
“Tại sao trong lòng ngươi có ta, rồi lại tàn nhẫn như vậy từ chối ta? Ngươi lúc nào cũng suy nghĩ nhiều cho người khác mà chẳng biết nghĩ cho mình. Nếu như ngươi cảm thấy, từ chối ta vì tốt cho ta, thì Bạch gia gia có thể nói cho ngươi, ngươi sai rồi! Chiêu, ta có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể không có ngươi! Cho dù ngươi đối với ta không có tình, ta cũng không buông tay. Huống chi ta đã rõ ràng tâm ý của ngươi. Chiêu, đừng từ chối ta, đừng từ chối ta…” Nói, hắn nhẹ nhàng hôn lên cặp môi mềm mại kia.
“Không… Không…” Triển Chiêu cầu xin, thế nhưng lời cầu xin nhỏ bé ấy lại càng như mời gọi, khiến cho Bạch Ngọc Đường không kìm lòng được muốn chiếm lấy càng nhiều hơn. Nụ hôn của hắn từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ, đầu lưỡi linh xảo cạy mở hàm răng, khiêu khích ngây ngô của người kia. Lưỡi hắn như một con linh xà, khi thì nhẹ nhàng phác họa cánh môi mỏng hoàn mỹ kia, khi thì không ngớt qua lại giữa răng với môi. Hắn trêu đùa khi nặng khi nhẹ, đã sớm khiến Triển Chiêu không thông tình sự vô lực dựa vào đó, chỉ có thể dựa vào bản năng trúc trắc đáp lại.
Kết thúc nụ hôn dài, Triển Chiêu dùng sức mà thở hổn hển. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu sắc mặt ửng đỏ, cưng chiều mà nở nụ cười. “Chiêu, ta yêu ngươi. Ngươi có yêu ta?” Hắn dùng trán tựa vào Triển Chiêu, nhẹ giọng hỏi. Trong đôi mắt hẹp dài chan chứa yêu thương, trong đôi mắt mê hoặc kia như thể có một loại ma lực mê người nào đó, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường như vậy, chỉ có thể thì thào nói ra suy nghĩ trong lòng: “Yêu… ngươi…”
Bạch Ngọc Đường cười ôm Triển Chiêu vào lòng, ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm: “Chiêu, sau này đừng trốn tránh ta, đừng rời bỏ ta…” Triển Chiêu được ôm ấm áp như vậy, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác quyến luyến không rời. Đúng vậy, câu nói giấu kín trong lòng y vừa nói ra khỏi miệng, lại có thể nào thu về? Lại sao đành lòng thu hồi. Chỉ là y không muốn rời đi, nhưng lại sợ trầm luân. Y tựa cằm lên hõm vai Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng hỏi: “Bạch huynh, không sợ sao? Người nhà phản đối, người giang hồ chế nhạo…”
Bạch Ngọc Đường dụi vào mái tóc y hỏi ngược lại: “Vậy ngươi sợ sao?”
“Không sợ. Triển mỗ một thân một mình, từ lâu đã như một chiếc lá lục bình…”
“Ngươi không sợ, ta cũng không sợ! Chuyện Bạch Ngọc Đường ta muốn làm, còn không cho phép người khác quơ tay múa chân. Cõi đời này chỉ có việc khiến Bạch Ngọc Đường ta chế nhạo, ở đâu ra đạo lý có người khác cười nhạo Bạch gia gia?”
Triển Chiêu nghe vậy, mỉm cười. Đúng vậy, đây chính là sở tưởng sở thuyết của Bạch Ngọc Đường. Đang nghĩ, tai của mình lại bị người kia cắn mạnh một cái, Triển Chiêu kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn hung thủ cắn người kia. Người kia hung ác nhìn y nói: “Còn có, Mèo con ngươi nhớ kỹ, sau này không được phép nói mình cô độc, như lá lục bình, không cho nói, không cho nói! Ngươi còn có ta, còn có ta…” Tiếng cuối cùng của con người cuồng ngạo kia, âm thanh lại có chút nghẹn ngào. Triển Chiêu để mặc mình mềm yếu tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm người kia mang đến cho mình.
Có lẽ sau này mình sẽ thật sự không còn như lá lục bình, không còn cô độc nữa…
“Bạch huynh…”
Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu chặt cặp lông mày vô cùng xinh đẹp lại: “Mèo con, ngươi gọi ta là gì?”
Triển Chiêu nghi hoặc mà nhìn hắn, không biết mình nói sai cái gì, chỉ kêu thêm một tiếng: “Bạch…” Cái chữ “Huynh” kia còn chưa ra khỏi miệng, liền bị người dùng môi nuốt mất. Nụ hôn này không dịu dàng triền miên như lúc nãy, tựa hồ mang theo chút trừng phạt. Bạch Ngọc Đường thả Triển Chiêu đang chật vật ra, cười nói: “Gọi tên của ta, ta thích nghe.”
“…” Triển Chiêu há miệng, nhưng không gọi được thành tiếng.
“Nói với ta, Ngọc Đường!”
“Ngọc… Đường…” Triển Chiêu như hài tử bi bô tập nói, nhắc lại theo hắn từng chữ.
Bạch Ngọc Đường khen thưởng nhẹ hôn lên khóe môi Triển Chiêu: “Được, sau này cứ gọi như vậy.” Rồi tà mị cười nói: “Gọi sai, có thể phải bị phạt!”
Đi kèm với tiếng cười của người kia, một cơn gió thổi cánh hoa rơi xuống, cánh hoa hồng phấn vờn quanh hai người này, như thật như ảo.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thân thể trong lòng dường như hơi run rẩy, cúi đầu hỏi: “Mèo con, lạnh?”
Triển Chiêu vừa định theo thói quen lắc đầu nói không, Bạch Ngọc Đường liền trầm mặt nói: “Xem ra phải nói với con Mèo con không biết nghe lời ngươi một chút quy củ của Bạch gia gia!”
Nói, liền xoay người lại cầm lấy kiếm Cự Khuyết trên bàn, kéo Triển Chiêu triển khai khinh công, bay về hướng thuyền hoa bên bờ sông.
Trong thuyền khinh sa mạn mạn. Nhiệt độ hợp lòng người, huân hương trên bàn khiến người ta tĩnh tâm an thần.
Bạch Ngọc Đường đem kiếm đặt lên bàn, xoay người lại ôm Triển Chiêu ngồi xuống, hắn giơ tay vỗ vỗ lên khuôn mặt ngắm thế nào cũng không đủ kia mà nói: “Sau này ở bên cạnh ta, không được giấu kín. Bị bệnh phải nói, bị thương bị đau phải nói, đói bụng lạnh cũng phải nói. Có tâm sự phải nói với ta, gặp vấn đề khó thì không được một mình chống chịu…”
Triển Chiêu cười nhìn Bạch Ngọc Đường, nghe hắn cằn nhằn liên miên nói những quy củ của Bạch gia đó, bất tri bất giác, vành mắt liền đỏ. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hỏi: “Con mèo ngốc ngươi, đã nhớ hết chưa?”
Triển Chiêu cũng không đáp lời, chỉ là mắt rưng rưng cười nhìn hắn. Lập tức, y vịn vào vai Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng đưa đầu lại gần, trong lòng có một luồng gì đó ấm áp chảy qua.
Nhớ hay không nhớ lại có chút quan hệ gì đây? Có hắn ở bên người, là được rồi.
Năm ngày ở Dự huyện kia, mình đã nghĩ vô số lý do để từ chối hắn, thế nhưng chung quy vẫn không chống lại được thâm tình của hắn, tương tư của mình. Thậm chí lúc này Triển Chiêu nghĩ, nếu như Bạch Ngọc Đường thật sự rời xa mình, biết đâu mình sẽ không thể nào tiêu sái được như dự đoán? Biết đâu, mình vốn không có được hào hiệp như vậy.
Bạch Ngọc Đường mặc cho Triển Chiêu dựa vào mình, chỉ chốc lát, liền cảm thấy dường như bả vai đã ướt đẫm. Hắn lo lắng kéo vai Triển Chiêu qua: “Mèo con…” Lại phát hiện, Mèo con của hắn đã nằm trên vai hắn ngủ từ lâu…
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngủ như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hắn cưng chiều nhìn con người bình thường tự gò bó mà kiên nghị kia, có lẽ chỉ có lúc này, y mới có thể toát ra sự yếu đuối của chính mình. Có thể nhìn Triển Chiêu yếu đuối như vậy, Bạch Ngọc Đường trong lòng lại dâng lên từng dòng nước ấm ——— nếu y không coi mình là người thân cận nhất, lại có thể nào ở trước mặt mình, bày ra dáng vẻ này?
Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, mang theo vài phần nhẹ nhõm lại có mấy phần bất đắc dĩ ôm lấy Mèo con của hắn, đi về phía chiếc giường điêu hoa trong thuyền.
Nhẹ nhõm chính là, Mèo con của hắn rốt cụộc cũng có thể mở rộng cửa lòng, đồng ý tiếp nhận mình; bất đắc dĩ, kế hoạch hôm nay chỉ mới hoàn thành một nửa mà thôi, đại kế ăn miêu nửa sau đã bị nhỡ!
Có thể tưởng tượng Triển Chiêu mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc, lại vì chuyện giữa bọn họ lao tâm lao thần, Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi đau lòng. Hắn nhẹ nhàng đem Triển Chiêu đặt lên giường, thoát giầy cho y, còn cởi quần áo, gỡ sợi dây buộc tóc xanh nhạt ra, để cho mái tóc dài xõa ra gối. Kéo chăn gấm lên đắp cho y, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu say sưa ngủ, suy nghĩ một chút, rồi cũng cởi bỏ giầy của mình, vén chăn lên nghiêng người nằm lên giường.
Hắn dùng cánh tay chống cơ thể, nhìn lông mi thật dài dưới ánh xanh nhàn nhạt, không khỏi đau lòng. Hắn cúi đầu, hôn lên đôi mắt kia. Đến khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện, người từ trong mộng đã tỉnh lại, mở to đôi mắt mông lung, lăng lăng nhìn hắn. Bạch Ngọc Đường không khỏi than nhẹ, Mèo con này cũng thật là mệt nhọc quen rồi, mệt như thế còn duy trì cảnh giác.
Bạch Ngọc Đường cười nhìn con mèo ngủ, chỉ nghe Mèo con kia kêu một tiếng: “Bạch huynh…” Bạch Ngọc Đường nhất thời trầm mặt xuống: “Mèo con, ngươi gọi gì?”
Triển Chiêu ý thức được mình gọi sai, vừa định đổi giọng, người ác liệt kia lại nói: “Đã chậm, phải bị phạt!” Nói, liền hôn lên bờ môi khẽ mở của y.
Bạch Ngọc Đường vốn định lấy cái hôn khẽ đó để trừng phạt, lại không nghĩ rằng, môi người này làm mình muốn ngừng mà không được, chỉ có thể càng hôn càng sâu. Mà Triển Chiêu trúc trắc đáp lại càng khơi lên dục vọng của hắn, tay vòng lấy eo Triển Chiêu không ngừng tuần tra tới lui, đầu ngón tay khua vào nút buộc trên trung y, tháo ra.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường hôn đến ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, mới phát hiện áo của mình đã được cởi ra. Triển Chiêu bị khơi dục vọng cũng không vừa lòng với hôn môi như vậy, xuất phát từ bản năng của nam nhân, y dùng sức vươn mình, lật lại đem Bạch Ngọc Đường đặt ở dưới thân.
***
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào điểm điểm loang lổ. Màn giường nhẹ nhàng lay động, người trên giường tỉnh giấc.
Bạch Ngọc Đường ngắm nghía người ngủ say trong lòng, không khỏi câu khóe miệng lên. Gương mặt trầm tĩnh say sưa ngủ, những dấu ấn trên chiếc cổ trắng nõn của y, đều tỏ rõ một đêm trước điên cuồng.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn lên tóc người yêu, y nhất định là mệt muốn chết rồi. Nhớ lại mình đêm qua đòi hỏi hết lần này đến lần khác, tựa như yêu bao nhiêu cũng không đủ, một lần lại một lần ôm y vào trong ngực, đặt ở dưới thân. Nhìn y vì lo sợ mà run rẩy, mê man những khi sóng tình cuộn trào, cuối cùng gần như là nức nở cầu xin mới bằng lòng buông tha cho y.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường không kìm được thỏa mãn ôm chặt lấy người trong lòng. Người vô cùng mệt mỏi, cũng không bị quấy rầy, mà nhẹ nhàng dịch dịch thân thể, đầu khe khẽ cọ vào lồng ngực hắn, thay đổi tư thế thoải mái hơn mà rúc vào ngực Bạch Ngọc Đường, tiếp tục say sưa giấc nồng.
Bạch Ngọc Đường tuy không nỡ từ bỏ cơ hội mỹ nhân trong ngực, nhưng nhìn bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, cũng chỉ đành nhẫn nhịn, nhẹ nhàng đặt Mèo con của hắn xuống giường, mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng.
Đến lúc Bạch Ngọc Đường trở lại, Triển Chiêu còn đang ngủ. Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn người ngủ sắc mặt ửng đỏ, đến gần hôn lên chóp mũi y. Cái chạm này, hình như quấy nhiễu đến y, y run run hàng mi dài, chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, Triển Chiêu nhớ lại đêm qua điên cuồng. Y không khỏi xấu hổ, mặt thoáng cái đỏ lựng. Người kia đem khuôn mặt cười nham nhở không có lấy chút hình tượng nào dí sát lại gần lấy lòng hỏi: “Mèo con, tỉnh rồi?”
Triển Chiêu quay mặt qua chỗ khác, không trả lời. Y đột nhiên nghĩ đến trên người mình chưa mặc y phục, theo bản năng hơi co vai lại, giấu mình vào trong chăn. Y nhìn quanh bốn phía, muốn tìm áo của mình, nhưng phát hiện trung y của mình đã biến thành vải, vô cùng đáng thương nằm trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra ý nghĩ của Triển Chiêu, cười hì hì nói: “Mèo con, đừng nóng vội, ta lấy cho ngươi bộ mới.” Nói rồi xán lại hôn lên gò má ửng đỏ, như một con mèo con trộm thịt… à, không, là như một con chuột con.
Triển Chiêu đưa tay nhận trung y Bạch Ngọc Đường mang tới, muốn ngồi dậy mặc vào. Thế nhưng vừa mới động, lại phát hiện cả người mình đau nhức dữ dội, đặc biệt là cái chỗ khó nói kia, lại càng đau rát hơn. Triển Chiêu cau mày nhìn về phía con chuột chết đạt được ý đồ xấu, tàn nhẫn mà lườm hắn một cái.
“Mèo con, làm sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vẻ mặt Triển Chiêu có vẻ không ổn, trên trán cũng toát ra mồ hôi, liền ngồi xuống bên giường nắm chặt tay y.
“Đừng đụng vào ta!” Triển Chiêu giận dỗi gạt tay Bạch Ngọc Đường đi. Nhớ tới đêm qua kịch liệt liền giận không chỗ phát tiết. Người kia ỷ vào bản lĩnh phong lưu thiên hạ, ăn mình sạch sành sanh từ trong ra ngoài, nhìn xem bây giờ, mình nhúc nhích một chút thôi cũng đau muốn chết, thế mà hắn còn khí định thần nhàn ngồi ở đàng kia. Cũng không biết, hôm nay mình còn ngồi nổi hay không…
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tức giận có hơi ù ù cạc cạc, nhưng sau đó hắn liền đoán được nguyên nhân. “Mèo con, đau lắm sao?” Bạch Ngọc Đường không hỏi thì thôi, vừa hỏi một câu tức thì mặt Triển Chiêu đỏ lựng như trái táo, y tàn nhẫn trừng Bạch Ngọc Đường một cái, không nhịn được nói: “Ngươi… Ngươi làm chuyện tốt, không biết xấu hổ mà còn hỏi!”
“Mèo con, bị thương à?” Bạch Ngọc Đường đuổi tận cùng không buông.
“Ngươi còn nói! Bạch Ngọc Đường, ngươi tránh xa ta ra một chút, sau này không được phép gặp mặt ta!”
“Mèo con, đừng nóng giận! Lần sau ta nhẹ chút…”
Nghe hắn càng nói càng không đứng đắn, Triển Chiêu đưa tay đẩy hắn ra, nhưng vừa đẩy, lại động tới chỗ đau ê ẩm kia. Triển Chiêu đau đến chau mày, Bạch Ngọc Đường liền sốt sắng vén chăn lên: “Mèo con đừng nhúc nhích, làm sao lại đau như vậy? Ta xem một chút có phải là bị thương không?”
Triển Chiêu nào chịu để hắn xem, liều mạng kéo chăn lại: “Bạch Ngọc Đường, ngươi buông tay!”
“Mèo con đừng sợ, ta chỉ nhìn thôi, nếu bị thương, bôi thuốc là tốt rồi!” Bạch Ngọc Đường đâu chịu buông tay, mà Triển Chiêu toàn thân đau nhức cũng đánh không lại Bạch Ngọc Đường, đành tùy ý để hắn xốc chăn lên, kiểm tra chỗ riêng tư kia. Triển Chiêu xấu hổ chôn mặt vào gối, không dám làm một cử động nhỏ nào.
“Không bị thương, chỉ hơi sưng thôi. Lát nữa ta bôi cho ngươi chút thuốc, rất nhanh sẽ khỏi!”
Triển Chiêu nghe lời này, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, không chịu nói nữa. Chỉ nghiêng mặt, nằm ở trên giường. Bạch Ngọc Đường biết y da mặt mỏng, cũng không ghẹo y thêm. Chỉ ngồi bên người y nói: “Mèo con, mặc quần áo vào ăn chút gì đi. Ta làm điểm tâm.” Triển Chiêu nghe thấy hai chữ điểm tâm, mới nhớ ra từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, lúc này mới thấy bụng đột nhiên trống rỗng, là đói bụng. Triển Chiêu cố nén đau ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường đưa tay ra dìu, Triển Chiêu bèn ném qua một cái lườm, dọa cho Bạch Ngọc Đường vội rụt tay về. Bạch Ngọc Đường biết, Mèo con này sợ là muốn xù lông, cho dù mình cuồng ngạo tự đại thế nào, cũng không dám chọc vào lúc này.
Thế nhưng nhìn Triển Chiêu ngồi dậy mà chảy mồ hôi ròng ròng, Bạch Ngọc Đường lại đau lòng, hắn bất chấp nguy hiểm bị mèo quào, đến bên giường ngồi xuống, vòng tay ôm Triển Chiêu. Cảm thấy thân thể Triển Chiêu khẽ run lên trong ngực mình, bàn tay nóng ấm của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa lên tấm lưng mịn màng: “Chiêu, đừng tức giận! Nhìn ngươi như vậy, ta đau lòng.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu đau lòng, lần sau chúng ta đổi chỗ đi!”
Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới Triển Chiêu sẽ nói ra lời này, quả thực là cả kinh, thế nhưng ngay lập tức lại bày ra bộ mặt vô lại: “Mèo con, hôm qua cho ngươi cơ hội, nhưng mà ngươi không nắm chắc a!”
“Ngươi…” Triển Chiêu nhất thời không còn gì để nói.
Nhìn lại Mèo con bị mình chọc cho tức, Bạch Ngọc Đường cũng có chút hối hận, vội vã xin tha: “Được rồi Mèo con, ta nói sai. Đừng tức giận, cũng đừng cậy mạnh, để ta giúp ngươi mặc quần áo vào đi!”
Triển Chiêu biết nếu như mình thật sự không cho Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, thật có chút cậy mạnh, hơn nữa y cũng nhẹ dạ, liền mượn cơ hội tha thứ cho Bạch Ngọc Đường. (Miêu Nhi~ ngươi quá dễ dãi!)
Bạch Ngọc Đường đặt vài cái đệm mềm mại sau lưng Triển Chiêu, để y ngồi dựa vào trên giường. Triển Chiêu từ chối Bạch Ngọc Đường đòi đút cháo cho y, tự mình bưng một bát cháo, lẳng lặng mà ăn.
“Mèo con, có ngon không?” Nhìn Triển Chiêu múc một miếng cà rốt ngon lành bỏ vào miệng, Bạch Ngọc Đường lấy lòng hỏi.
Triển Chiêu gật đầu: “Ừm, rất ngon.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài một hơi. Mèo con kia ngoại trừ sợ uống thuốc ra, những thứ khác cho vào miệng y đều là hai chữ rất ngon. Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường vì sao thở dài, cũng có chút bất đắc dĩ. Nghĩ y từ nhỏ đã theo sư phụ vào núi học nghệ, trong nhà mặc dù cũng coi như phú thứ giàu có, nhưng những năm tháng học nghệ trong núi, chịu cảnh cơm canh đạm bạc cũng là một loại bài tập sư phụ giao cho mình. Sau đó, Triển Chiêu còn nhỏ tuổi đã xông xáo giang hồ, ăn gió nằm sương cũng là chuyện thường như cơm bữa, đối với ẩm thực càng không có yêu cầu gì. Mà đến lúc vào Khai Phong phủ, nơi này cũng là nha môn thanh thủy, càng khỏi nói đến bỏ công ra lo chuyện ăn uống.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường thì khác, không nói đến Kim Hoa Bạch gia phú khả địch quốc kia, chỉ nói riêng đến tính cách theo đuổi hoàn mỹ trong mọi việc của Bạch Ngọc Đường, liền đem mỹ thực khắp thiên hạ này ra nghiên cứu triệt để, không chỉ biết ăn, nếu thích còn biết làm. Đáng tiếc, lại vớ phải một con Mèo con không biết thưởng thức, Bạch Ngọc Đường sâu sắc cảm thấy mình cô đơn lẻ loi trong chuyện ăn uống này.
Triển Chiêu đặt chiếc bát bạch ngọc lấp lánh xuống, cười nói với Bạch Ngọc Đường: “Triển mỗ kiếp này xem như là không thể lĩnh hội truy cầu của Ngọc Đường đối với mỹ thực, chỉ mong kiếp sau biến thành một người thật thật kén chọn, để Ngọc Đường làm mỹ thực khắp thiên hạ cho ta, thỏa mãn mong ước của ngươi!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, nắm lấy tay Triển Chiêu vội vàng hỏi: “Mèo con, lời này của ngươi có đáng tin hay không?”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thận trọng như vậy, rồi lại nhận ra mình vừa nói cái gì. Bạch Ngọc Đường cầm tay Triển Chiêu nói: “Chiêu, ngươi phải giữ lời! Không chỉ cho phép ta kiếp này, còn ưng thuận kiếp sau. Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng ấm áp, tựa đầu mình lên vai hắn: “Được, không chỉ hứa kiếp này, còn hứa cả kiếp sau. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách…”
Trên quan đạo dẫn về Biện Lương, một con tuấn mã đen tuyền chạy như bay từ đằng xa tới. Trên ngựa là một thanh niên mặc áo lam một tay nắm dây cương, một tay cầm kiếm, trên người đeo một bao quần áo đơn giản. Thanh niên này tuy phong trần mệt mỏi, nhưng khó che giấu được nét anh tuấn vô song. Đó chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu nửa tháng trước rời kinh phá án.
Nguyên lai, Dự huyện nằm trong quản lý của Khai Phong phủ phát sinh án mạng, người phạm án là một cường đạo thanh danh lang tạ trên giang hồ. Huyện lệnh Dự huyện thúc thủ vô sách, đành báo lên Khai Phong phủ. Triển Chiêu xin lệnh của Bao Chửng, quyết trong vòng nửa tháng bắt phạm nhân kia về quy án. Tên cường đạo kia vốn không phải nhân vật lợi hại gì trên giang hồ, Triển Chiêu đứng ra truy bắt, không tới mười ngày, đã bắt được gã đem giao cho huyện lệnh thẩm phán. Mà Triển Chiêu thấy còn năm ngày mới là ngày về, phá lệ không lập tức về kinh phục mệnh, trái lại lưu thêm bên ngoài năm ngày mới trở về kinh.
Triển Chiêu phi nhanh một đường, trở lại Khai Phong phủ. Trước tiên đi gặp Bao đại nhân phục lệnh, rồi bị Công Tôn tiên sinh cưỡng chế nghỉ ngơi hai ngày, cũng uy hiếp nói, nếu không nghỉ ngơi, lần sau bị bệnh sẽ sắc thuốc thật đắng cho y. Triển Chiêu cũng không biện giải, chỉ cúi đầu cười nhẹ. Y biết đại nhân cùng tiên sinh quan tâm đến mình. Mỗi lần phá án trở về, mặc dù tiên sinh không nói, đại nhân cũng sẽ đặc biệt cho y hai ngày nghỉ ngơi. Hàn huyên vài câu cùng đại nhân và tiên sinh, Triển Chiêu liền lui khỏi thư phòng đi về tiểu viện nơi mình ở.
Xuyên qua tiểu viện của mình, dặn dò tiểu tư không cần chuẩn bị cơm sớm, đun chút nước nóng để tắm rửa, liền đi tới trước phòng, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Lúc này, Triển Chiêu chỉ cảm thấy bên tai có một trận phong thanh, y cảnh giác nghiêng người né đi, chỉ thấy một chiếc phi tiêu bay qua cắm vào khung cửa, mà trên phi tiêu kia còn đính một tờ thư.
Triển Chiêu không khỏi cười khẽ. Không cần nhìn tên tuổi trên tờ giấy kia, chỉ nhìn sơ qua đóa đóa sen xanh khắc trên thân tiêu cũng biết chủ của nó là người nào. Thử nghĩ trên giang hồ này ai lại có nhã hứng đến ngay cả phi tiêu cũng phải làm cho thanh tân nhã trí, khác hẳn với tất cả mọi người?
Tiến lên gỡ phi tiêu cùng tờ thư xuống, đi vào trong phòng. Ngồi trên ghế cẩm bên cạnh bàn, y cẩn thận mở tờ giấy viết thư ra. Đây là giấy Lưu Vân người kia quen dùng, trong thư là mấy chữ cao ngạo tùy tiện bộc lộ tính nết của chủ nhân: “Giờ Tuất, Vọng Nguyệt đình.”
Chăm chú nhìn tờ giấy một hồi, tiểu tư liền dẫn hai gia nô mang nước nóng vào, Triển Chiêu chờ bọn họ đặt đồ vật tắm rửa xuống xong, liền dặn dò không cần bọn họ hầu hạ. Đóng cửa phòng, lấy ra một hộp gỗ tử đàn chạm trổ, đem tờ giấy viết thư cùng phi tiêu kia cẩn thận cất vào trong hộp.
Từ khi quen biết Bạch Ngọc Đường, liền biết người kia cuồng ngạo mà lại cực kỳ nhã trí, mỗi khi muốn hẹn mình, nhất định sẽ nghĩ ra các loại phương pháp không giống nhau. Có lúc phi vào phòng một viên Phi Hoàng thạch trắng loáng, có lúc lại ném một nhành ngạo tuyết hàn mai, hoặc là đưa tới một miếng lụa trắng viết thời gian điểm, hoặc là như ngày hôm nay, dùng phi tiêu khắc thanh liên đưa một phong thư đến. Một năm qua, những lá thư to to nhỏ nhỏ, khó bề tưởng tượng đều được Triển Chiêu cất giữ cẩn thận, bỏ vào trong hộp gỗ tử đàn này, đóa hàn mai kia cũng được tỉ mỉ phơi khô, nằm nghiêng trong lá thư kia, tựa hồ còn tỏa ra hàn hương năm đó…
Vọng Nguyệt đình ngoại ô phía tây thành Biện Lương, có một mảnh rừng đào. Đúng lúc gặp tiết đầu xuân, hoa đào đang mùa nở rộ. Cứ đến ban ngày, người đến ngoại ô tây thành đạp thanh du thuyền thưởng hoa dập dìu không dứt, thế nhưng mọi người không hay biết, Vọng Nguyệt đình trong đêm, phong cảnh đặc biệt hữu tình.
Triển Chiêu vội vã gột rửa uể oải trên đường đi, thay một bộ trường sam xanh ngọc mới tinh, mái tóc hơi ướt vội vàng dùng một dải lụa xanh nhạt buộc lại, liền cầm Cự Khuyết kiếm chạy vội đến Vọng Nguyệt đình. Trên đường đi, y không dám trì hoãn nhiều, chỉ lo làm lỡ ước hẹn giờ Tuất với người kia.
Triển Chiêu đạp lên ánh trăng, đi tới bìa rừng đào. Ánh trăng như nước, gió nhẹ lay động, hoa đào rơi lả tả. Trong Vọng Nguyệt đình ở cuối rừng, đã có một người một thân bạch sắc cẩm đoạn đứng chờ từ lâu.
Hắn một tay nâng chén, một tay chắp sau lưng. Đối mặt với nước sông chầm chậm lưu động, không biết đang suy nghĩ gì.
Theo Triển Chiêu, Vọng Nguyệt đình hôm nay dường như không giống với những khi khác. Bất kể là trong đình, hay là cây cầu tàu bằng gỗ uốn mình từ trong đình dẫn ra giữa sông, đều treo đầy đèn lồng. Ánh nến mờ ảo chiếu lên lụa trắng, nhẹ nhàng đong đưa trong gió, những đốm đèn chiếu xuống mặt sông, lay động bất định, xinh đẹp khác thường. Một chiếc thuyền hoa rực rỡ cách cây cầu không xa, chập chờn khi sáng khi tối.
Tựa hồ là phát hiện ra Triển Chiêu đã đến, Bạch Ngọc Đường xoay người, đứng ở trong đình nhìn y từ xa. Triển Chiêu hơi hoảng, tay nắm Cự Khuyết không khỏi run lên.
Nỗ lực đè xuống bất an trong lòng, Triển Chiêu đạp lên những đóa hoa đào rơi trên mặt đất đi vào trong đình. “Triển mỗ đến muộn, để Bạch huynh chờ lâu, thực sự xin lỗi.”
Bạch Ngọc Đường cũng không đáp, chỉ đứng đó nhìn y. Triển Chiêu thấy hắn không nói lời nào, chỉ cho là vì mình đến muộn mà tức giận, liền đi tới trước bàn đá, đặt Cự Khuyết xuống, cầm lấy bầu rượu bạch ngọc trên bàn, tự rót một chén nói: “Là Triển mỗ đến muộn, nguyện tự phạt ba chén!” Nói, liền cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Một chén… Hai chén… Đến chén thứ ba thì, Bạch Ngọc Đường đột nhiên tiến lên nắm chặt lấy cánh tay cầm bình rượu của Triển Chiêu, mắt dõi theo y hỏi: “Chạy trốn nửa tháng, vậy đã nghĩ rõ chưa?”
Triển Chiêu tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, tâm hoảng hốt, tay cũng không còn khí lực, ấm rượu bạch ngọc coong một tiếng rơi xuống bàn đá, quỳnh tương trong ấm uốn lượn theo mép bàn đá mà chảy xuống. Y giãy khỏi tay Bạch Ngọc Đường, lùi về sau hai bước, cúi đầu nói: “Bạch huynh…”
“Thế nào?”
“Triển Chiêu có thể làm huynh đệ với Bạch huynh, làm tri kỷ hảo hữu, nhưng không thể… nhưng không thể…”
“Nhưng không thể làm gì?” Bạch Ngọc Đường nói, đi tới trước mặt Triển Chiêu. “Không thể đáp lại tình yêu ta dành cho ngươi? Không thể yêu ta? Không thể ở bên ta đời này?”
Bạch Ngọc Đường nói một câu, liền đi về phía trước một bước. Triển Chiêu bị bức ép liên tiếp lui về phía sau, mãi đến khi dựa vào cột đình. Mà y lại cúi đầu, âm thanh có chút run rẩy: “Đúng vậy, Triển mỗ không thể… không thể làm như vậy!”
“Ha ha, không thể sao?” Bạch Ngọc Đường cười khẽ, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt đã đỏ bừng của Triển Chiêu. Hắn duỗi ngón tay thon dài ra, chạm lên gò má đã đỏ đến mức thật đáng yêu, “Nếu không thể, vậy vì sao lại cẩn thận cất giấu những lá thư ta gửi cho ngươi?” Tay tiếp tục lướt xuống phía dưới, trượt tới cần cổ trắng nõn, “Nếu không thể, vậy vì sao lại lén lút ngắm nhìn dáng vẻ ta lúc ngủ say?” Không để ý tới Triển Chiêu run rẩy, vươn ngón tay nâng lên một lọn tóc xõa trên vai còn tỏa ra hương thơm, đặt ở bên môi, “Nếu không thể, vậy vì sao nghe được ta thổ lộ, lại cuống cuồng bỏ chạy?”
Triển Chiêu tựa vào cột đá lành lạnh, nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng bỏng của người kia. Từng chữ từng câu hắn đều nói trúng lòng mình. Đúng vậy! Có thể nào không lưu luyến hắn đây? Thế nhưng tình yêu như vậy vốn là trái với luân thường. Mình từ lâu đã là một chiếc lá lục bình, năm đó phiêu bạt trong giang hồ, bây giờ phiêu bạt ở chốn quan trường này, không nơi nương tựa, vô dục vô cầu. Nhưng Ngọc Đường mà y yêu thì không như vậy, hắn có bầu trời của hắn, hắn có sự kiêu ngạo của hắn. Y không đành lòng để hắn bị người nhạo báng, y thà rằng đè nén xuống phần ân tình này của mình, cũng phải bảo vệ hắn một đời suôn sẻ.
Bạch Ngọc Đường như nhìn ra tâm sự của Triển Chiêu, hắn thở thật dài một cái, đưa tay kéo Triển Chiêu vào lòng. Thân thể Triển Chiêu đột nhiên cứng đờ, sau đó liền muốn giãy giụa. “Đừng nhúc nhích, Mèo con!” Bạch Ngọc Đường sao chịu buông tay, chỉ là ôm càng chặt hơn. Triển Chiêu nghe thấy âm thanh gần như van lơn của Bạch Ngọc Đường, lòng nhất thời mềm nhũn, liền cứ mặc hắn ôm như vậy.
“Tại sao trong lòng ngươi có ta, rồi lại tàn nhẫn như vậy từ chối ta? Ngươi lúc nào cũng suy nghĩ nhiều cho người khác mà chẳng biết nghĩ cho mình. Nếu như ngươi cảm thấy, từ chối ta vì tốt cho ta, thì Bạch gia gia có thể nói cho ngươi, ngươi sai rồi! Chiêu, ta có thể cái gì cũng không cần, nhưng không thể không có ngươi! Cho dù ngươi đối với ta không có tình, ta cũng không buông tay. Huống chi ta đã rõ ràng tâm ý của ngươi. Chiêu, đừng từ chối ta, đừng từ chối ta…” Nói, hắn nhẹ nhàng hôn lên cặp môi mềm mại kia.
“Không… Không…” Triển Chiêu cầu xin, thế nhưng lời cầu xin nhỏ bé ấy lại càng như mời gọi, khiến cho Bạch Ngọc Đường không kìm lòng được muốn chiếm lấy càng nhiều hơn. Nụ hôn của hắn từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh mẽ, đầu lưỡi linh xảo cạy mở hàm răng, khiêu khích ngây ngô của người kia. Lưỡi hắn như một con linh xà, khi thì nhẹ nhàng phác họa cánh môi mỏng hoàn mỹ kia, khi thì không ngớt qua lại giữa răng với môi. Hắn trêu đùa khi nặng khi nhẹ, đã sớm khiến Triển Chiêu không thông tình sự vô lực dựa vào đó, chỉ có thể dựa vào bản năng trúc trắc đáp lại.
Kết thúc nụ hôn dài, Triển Chiêu dùng sức mà thở hổn hển. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu sắc mặt ửng đỏ, cưng chiều mà nở nụ cười. “Chiêu, ta yêu ngươi. Ngươi có yêu ta?” Hắn dùng trán tựa vào Triển Chiêu, nhẹ giọng hỏi. Trong đôi mắt hẹp dài chan chứa yêu thương, trong đôi mắt mê hoặc kia như thể có một loại ma lực mê người nào đó, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường như vậy, chỉ có thể thì thào nói ra suy nghĩ trong lòng: “Yêu… ngươi…”
Bạch Ngọc Đường cười ôm Triển Chiêu vào lòng, ghé vào lỗ tai y lẩm bẩm: “Chiêu, sau này đừng trốn tránh ta, đừng rời bỏ ta…” Triển Chiêu được ôm ấm áp như vậy, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác quyến luyến không rời. Đúng vậy, câu nói giấu kín trong lòng y vừa nói ra khỏi miệng, lại có thể nào thu về? Lại sao đành lòng thu hồi. Chỉ là y không muốn rời đi, nhưng lại sợ trầm luân. Y tựa cằm lên hõm vai Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng hỏi: “Bạch huynh, không sợ sao? Người nhà phản đối, người giang hồ chế nhạo…”
Bạch Ngọc Đường dụi vào mái tóc y hỏi ngược lại: “Vậy ngươi sợ sao?”
“Không sợ. Triển mỗ một thân một mình, từ lâu đã như một chiếc lá lục bình…”
“Ngươi không sợ, ta cũng không sợ! Chuyện Bạch Ngọc Đường ta muốn làm, còn không cho phép người khác quơ tay múa chân. Cõi đời này chỉ có việc khiến Bạch Ngọc Đường ta chế nhạo, ở đâu ra đạo lý có người khác cười nhạo Bạch gia gia?”
Triển Chiêu nghe vậy, mỉm cười. Đúng vậy, đây chính là sở tưởng sở thuyết của Bạch Ngọc Đường. Đang nghĩ, tai của mình lại bị người kia cắn mạnh một cái, Triển Chiêu kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn hung thủ cắn người kia. Người kia hung ác nhìn y nói: “Còn có, Mèo con ngươi nhớ kỹ, sau này không được phép nói mình cô độc, như lá lục bình, không cho nói, không cho nói! Ngươi còn có ta, còn có ta…” Tiếng cuối cùng của con người cuồng ngạo kia, âm thanh lại có chút nghẹn ngào. Triển Chiêu để mặc mình mềm yếu tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm người kia mang đến cho mình.
Có lẽ sau này mình sẽ thật sự không còn như lá lục bình, không còn cô độc nữa…
“Bạch huynh…”
Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu chặt cặp lông mày vô cùng xinh đẹp lại: “Mèo con, ngươi gọi ta là gì?”
Triển Chiêu nghi hoặc mà nhìn hắn, không biết mình nói sai cái gì, chỉ kêu thêm một tiếng: “Bạch…” Cái chữ “Huynh” kia còn chưa ra khỏi miệng, liền bị người dùng môi nuốt mất. Nụ hôn này không dịu dàng triền miên như lúc nãy, tựa hồ mang theo chút trừng phạt. Bạch Ngọc Đường thả Triển Chiêu đang chật vật ra, cười nói: “Gọi tên của ta, ta thích nghe.”
“…” Triển Chiêu há miệng, nhưng không gọi được thành tiếng.
“Nói với ta, Ngọc Đường!”
“Ngọc… Đường…” Triển Chiêu như hài tử bi bô tập nói, nhắc lại theo hắn từng chữ.
Bạch Ngọc Đường khen thưởng nhẹ hôn lên khóe môi Triển Chiêu: “Được, sau này cứ gọi như vậy.” Rồi tà mị cười nói: “Gọi sai, có thể phải bị phạt!”
Đi kèm với tiếng cười của người kia, một cơn gió thổi cánh hoa rơi xuống, cánh hoa hồng phấn vờn quanh hai người này, như thật như ảo.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thân thể trong lòng dường như hơi run rẩy, cúi đầu hỏi: “Mèo con, lạnh?”
Triển Chiêu vừa định theo thói quen lắc đầu nói không, Bạch Ngọc Đường liền trầm mặt nói: “Xem ra phải nói với con Mèo con không biết nghe lời ngươi một chút quy củ của Bạch gia gia!”
Nói, liền xoay người lại cầm lấy kiếm Cự Khuyết trên bàn, kéo Triển Chiêu triển khai khinh công, bay về hướng thuyền hoa bên bờ sông.
Trong thuyền khinh sa mạn mạn. Nhiệt độ hợp lòng người, huân hương trên bàn khiến người ta tĩnh tâm an thần.
Bạch Ngọc Đường đem kiếm đặt lên bàn, xoay người lại ôm Triển Chiêu ngồi xuống, hắn giơ tay vỗ vỗ lên khuôn mặt ngắm thế nào cũng không đủ kia mà nói: “Sau này ở bên cạnh ta, không được giấu kín. Bị bệnh phải nói, bị thương bị đau phải nói, đói bụng lạnh cũng phải nói. Có tâm sự phải nói với ta, gặp vấn đề khó thì không được một mình chống chịu…”
Triển Chiêu cười nhìn Bạch Ngọc Đường, nghe hắn cằn nhằn liên miên nói những quy củ của Bạch gia đó, bất tri bất giác, vành mắt liền đỏ. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu hỏi: “Con mèo ngốc ngươi, đã nhớ hết chưa?”
Triển Chiêu cũng không đáp lời, chỉ là mắt rưng rưng cười nhìn hắn. Lập tức, y vịn vào vai Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng đưa đầu lại gần, trong lòng có một luồng gì đó ấm áp chảy qua.
Nhớ hay không nhớ lại có chút quan hệ gì đây? Có hắn ở bên người, là được rồi.
Năm ngày ở Dự huyện kia, mình đã nghĩ vô số lý do để từ chối hắn, thế nhưng chung quy vẫn không chống lại được thâm tình của hắn, tương tư của mình. Thậm chí lúc này Triển Chiêu nghĩ, nếu như Bạch Ngọc Đường thật sự rời xa mình, biết đâu mình sẽ không thể nào tiêu sái được như dự đoán? Biết đâu, mình vốn không có được hào hiệp như vậy.
Bạch Ngọc Đường mặc cho Triển Chiêu dựa vào mình, chỉ chốc lát, liền cảm thấy dường như bả vai đã ướt đẫm. Hắn lo lắng kéo vai Triển Chiêu qua: “Mèo con…” Lại phát hiện, Mèo con của hắn đã nằm trên vai hắn ngủ từ lâu…
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngủ như vậy, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hắn cưng chiều nhìn con người bình thường tự gò bó mà kiên nghị kia, có lẽ chỉ có lúc này, y mới có thể toát ra sự yếu đuối của chính mình. Có thể nhìn Triển Chiêu yếu đuối như vậy, Bạch Ngọc Đường trong lòng lại dâng lên từng dòng nước ấm ——— nếu y không coi mình là người thân cận nhất, lại có thể nào ở trước mặt mình, bày ra dáng vẻ này?
Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, mang theo vài phần nhẹ nhõm lại có mấy phần bất đắc dĩ ôm lấy Mèo con của hắn, đi về phía chiếc giường điêu hoa trong thuyền.
Nhẹ nhõm chính là, Mèo con của hắn rốt cụộc cũng có thể mở rộng cửa lòng, đồng ý tiếp nhận mình; bất đắc dĩ, kế hoạch hôm nay chỉ mới hoàn thành một nửa mà thôi, đại kế ăn miêu nửa sau đã bị nhỡ!
Có thể tưởng tượng Triển Chiêu mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc, lại vì chuyện giữa bọn họ lao tâm lao thần, Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi đau lòng. Hắn nhẹ nhàng đem Triển Chiêu đặt lên giường, thoát giầy cho y, còn cởi quần áo, gỡ sợi dây buộc tóc xanh nhạt ra, để cho mái tóc dài xõa ra gối. Kéo chăn gấm lên đắp cho y, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu say sưa ngủ, suy nghĩ một chút, rồi cũng cởi bỏ giầy của mình, vén chăn lên nghiêng người nằm lên giường.
Hắn dùng cánh tay chống cơ thể, nhìn lông mi thật dài dưới ánh xanh nhàn nhạt, không khỏi đau lòng. Hắn cúi đầu, hôn lên đôi mắt kia. Đến khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện, người từ trong mộng đã tỉnh lại, mở to đôi mắt mông lung, lăng lăng nhìn hắn. Bạch Ngọc Đường không khỏi than nhẹ, Mèo con này cũng thật là mệt nhọc quen rồi, mệt như thế còn duy trì cảnh giác.
Bạch Ngọc Đường cười nhìn con mèo ngủ, chỉ nghe Mèo con kia kêu một tiếng: “Bạch huynh…” Bạch Ngọc Đường nhất thời trầm mặt xuống: “Mèo con, ngươi gọi gì?”
Triển Chiêu ý thức được mình gọi sai, vừa định đổi giọng, người ác liệt kia lại nói: “Đã chậm, phải bị phạt!” Nói, liền hôn lên bờ môi khẽ mở của y.
Bạch Ngọc Đường vốn định lấy cái hôn khẽ đó để trừng phạt, lại không nghĩ rằng, môi người này làm mình muốn ngừng mà không được, chỉ có thể càng hôn càng sâu. Mà Triển Chiêu trúc trắc đáp lại càng khơi lên dục vọng của hắn, tay vòng lấy eo Triển Chiêu không ngừng tuần tra tới lui, đầu ngón tay khua vào nút buộc trên trung y, tháo ra.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường hôn đến ý loạn tình mê, đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, mới phát hiện áo của mình đã được cởi ra. Triển Chiêu bị khơi dục vọng cũng không vừa lòng với hôn môi như vậy, xuất phát từ bản năng của nam nhân, y dùng sức vươn mình, lật lại đem Bạch Ngọc Đường đặt ở dưới thân.
***
Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu vào điểm điểm loang lổ. Màn giường nhẹ nhàng lay động, người trên giường tỉnh giấc.
Bạch Ngọc Đường ngắm nghía người ngủ say trong lòng, không khỏi câu khóe miệng lên. Gương mặt trầm tĩnh say sưa ngủ, những dấu ấn trên chiếc cổ trắng nõn của y, đều tỏ rõ một đêm trước điên cuồng.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu hôn lên tóc người yêu, y nhất định là mệt muốn chết rồi. Nhớ lại mình đêm qua đòi hỏi hết lần này đến lần khác, tựa như yêu bao nhiêu cũng không đủ, một lần lại một lần ôm y vào trong ngực, đặt ở dưới thân. Nhìn y vì lo sợ mà run rẩy, mê man những khi sóng tình cuộn trào, cuối cùng gần như là nức nở cầu xin mới bằng lòng buông tha cho y.
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường không kìm được thỏa mãn ôm chặt lấy người trong lòng. Người vô cùng mệt mỏi, cũng không bị quấy rầy, mà nhẹ nhàng dịch dịch thân thể, đầu khe khẽ cọ vào lồng ngực hắn, thay đổi tư thế thoải mái hơn mà rúc vào ngực Bạch Ngọc Đường, tiếp tục say sưa giấc nồng.
Bạch Ngọc Đường tuy không nỡ từ bỏ cơ hội mỹ nhân trong ngực, nhưng nhìn bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, cũng chỉ đành nhẫn nhịn, nhẹ nhàng đặt Mèo con của hắn xuống giường, mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng.
Đến lúc Bạch Ngọc Đường trở lại, Triển Chiêu còn đang ngủ. Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn người ngủ sắc mặt ửng đỏ, đến gần hôn lên chóp mũi y. Cái chạm này, hình như quấy nhiễu đến y, y run run hàng mi dài, chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, Triển Chiêu nhớ lại đêm qua điên cuồng. Y không khỏi xấu hổ, mặt thoáng cái đỏ lựng. Người kia đem khuôn mặt cười nham nhở không có lấy chút hình tượng nào dí sát lại gần lấy lòng hỏi: “Mèo con, tỉnh rồi?”
Triển Chiêu quay mặt qua chỗ khác, không trả lời. Y đột nhiên nghĩ đến trên người mình chưa mặc y phục, theo bản năng hơi co vai lại, giấu mình vào trong chăn. Y nhìn quanh bốn phía, muốn tìm áo của mình, nhưng phát hiện trung y của mình đã biến thành vải, vô cùng đáng thương nằm trên mặt đất.
Bạch Ngọc Đường nhìn ra ý nghĩ của Triển Chiêu, cười hì hì nói: “Mèo con, đừng nóng vội, ta lấy cho ngươi bộ mới.” Nói rồi xán lại hôn lên gò má ửng đỏ, như một con mèo con trộm thịt… à, không, là như một con chuột con.
Triển Chiêu đưa tay nhận trung y Bạch Ngọc Đường mang tới, muốn ngồi dậy mặc vào. Thế nhưng vừa mới động, lại phát hiện cả người mình đau nhức dữ dội, đặc biệt là cái chỗ khó nói kia, lại càng đau rát hơn. Triển Chiêu cau mày nhìn về phía con chuột chết đạt được ý đồ xấu, tàn nhẫn mà lườm hắn một cái.
“Mèo con, làm sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn thấy vẻ mặt Triển Chiêu có vẻ không ổn, trên trán cũng toát ra mồ hôi, liền ngồi xuống bên giường nắm chặt tay y.
“Đừng đụng vào ta!” Triển Chiêu giận dỗi gạt tay Bạch Ngọc Đường đi. Nhớ tới đêm qua kịch liệt liền giận không chỗ phát tiết. Người kia ỷ vào bản lĩnh phong lưu thiên hạ, ăn mình sạch sành sanh từ trong ra ngoài, nhìn xem bây giờ, mình nhúc nhích một chút thôi cũng đau muốn chết, thế mà hắn còn khí định thần nhàn ngồi ở đàng kia. Cũng không biết, hôm nay mình còn ngồi nổi hay không…
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tức giận có hơi ù ù cạc cạc, nhưng sau đó hắn liền đoán được nguyên nhân. “Mèo con, đau lắm sao?” Bạch Ngọc Đường không hỏi thì thôi, vừa hỏi một câu tức thì mặt Triển Chiêu đỏ lựng như trái táo, y tàn nhẫn trừng Bạch Ngọc Đường một cái, không nhịn được nói: “Ngươi… Ngươi làm chuyện tốt, không biết xấu hổ mà còn hỏi!”
“Mèo con, bị thương à?” Bạch Ngọc Đường đuổi tận cùng không buông.
“Ngươi còn nói! Bạch Ngọc Đường, ngươi tránh xa ta ra một chút, sau này không được phép gặp mặt ta!”
“Mèo con, đừng nóng giận! Lần sau ta nhẹ chút…”
Nghe hắn càng nói càng không đứng đắn, Triển Chiêu đưa tay đẩy hắn ra, nhưng vừa đẩy, lại động tới chỗ đau ê ẩm kia. Triển Chiêu đau đến chau mày, Bạch Ngọc Đường liền sốt sắng vén chăn lên: “Mèo con đừng nhúc nhích, làm sao lại đau như vậy? Ta xem một chút có phải là bị thương không?”
Triển Chiêu nào chịu để hắn xem, liều mạng kéo chăn lại: “Bạch Ngọc Đường, ngươi buông tay!”
“Mèo con đừng sợ, ta chỉ nhìn thôi, nếu bị thương, bôi thuốc là tốt rồi!” Bạch Ngọc Đường đâu chịu buông tay, mà Triển Chiêu toàn thân đau nhức cũng đánh không lại Bạch Ngọc Đường, đành tùy ý để hắn xốc chăn lên, kiểm tra chỗ riêng tư kia. Triển Chiêu xấu hổ chôn mặt vào gối, không dám làm một cử động nhỏ nào.
“Không bị thương, chỉ hơi sưng thôi. Lát nữa ta bôi cho ngươi chút thuốc, rất nhanh sẽ khỏi!”
Triển Chiêu nghe lời này, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, không chịu nói nữa. Chỉ nghiêng mặt, nằm ở trên giường. Bạch Ngọc Đường biết y da mặt mỏng, cũng không ghẹo y thêm. Chỉ ngồi bên người y nói: “Mèo con, mặc quần áo vào ăn chút gì đi. Ta làm điểm tâm.” Triển Chiêu nghe thấy hai chữ điểm tâm, mới nhớ ra từ tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, lúc này mới thấy bụng đột nhiên trống rỗng, là đói bụng. Triển Chiêu cố nén đau ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường đưa tay ra dìu, Triển Chiêu bèn ném qua một cái lườm, dọa cho Bạch Ngọc Đường vội rụt tay về. Bạch Ngọc Đường biết, Mèo con này sợ là muốn xù lông, cho dù mình cuồng ngạo tự đại thế nào, cũng không dám chọc vào lúc này.
Thế nhưng nhìn Triển Chiêu ngồi dậy mà chảy mồ hôi ròng ròng, Bạch Ngọc Đường lại đau lòng, hắn bất chấp nguy hiểm bị mèo quào, đến bên giường ngồi xuống, vòng tay ôm Triển Chiêu. Cảm thấy thân thể Triển Chiêu khẽ run lên trong ngực mình, bàn tay nóng ấm của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoa xoa lên tấm lưng mịn màng: “Chiêu, đừng tức giận! Nhìn ngươi như vậy, ta đau lòng.”
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu đau lòng, lần sau chúng ta đổi chỗ đi!”
Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới Triển Chiêu sẽ nói ra lời này, quả thực là cả kinh, thế nhưng ngay lập tức lại bày ra bộ mặt vô lại: “Mèo con, hôm qua cho ngươi cơ hội, nhưng mà ngươi không nắm chắc a!”
“Ngươi…” Triển Chiêu nhất thời không còn gì để nói.
Nhìn lại Mèo con bị mình chọc cho tức, Bạch Ngọc Đường cũng có chút hối hận, vội vã xin tha: “Được rồi Mèo con, ta nói sai. Đừng tức giận, cũng đừng cậy mạnh, để ta giúp ngươi mặc quần áo vào đi!”
Triển Chiêu biết nếu như mình thật sự không cho Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, thật có chút cậy mạnh, hơn nữa y cũng nhẹ dạ, liền mượn cơ hội tha thứ cho Bạch Ngọc Đường. (Miêu Nhi~ ngươi quá dễ dãi!)
Bạch Ngọc Đường đặt vài cái đệm mềm mại sau lưng Triển Chiêu, để y ngồi dựa vào trên giường. Triển Chiêu từ chối Bạch Ngọc Đường đòi đút cháo cho y, tự mình bưng một bát cháo, lẳng lặng mà ăn.
“Mèo con, có ngon không?” Nhìn Triển Chiêu múc một miếng cà rốt ngon lành bỏ vào miệng, Bạch Ngọc Đường lấy lòng hỏi.
Triển Chiêu gật đầu: “Ừm, rất ngon.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài một hơi. Mèo con kia ngoại trừ sợ uống thuốc ra, những thứ khác cho vào miệng y đều là hai chữ rất ngon. Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường vì sao thở dài, cũng có chút bất đắc dĩ. Nghĩ y từ nhỏ đã theo sư phụ vào núi học nghệ, trong nhà mặc dù cũng coi như phú thứ giàu có, nhưng những năm tháng học nghệ trong núi, chịu cảnh cơm canh đạm bạc cũng là một loại bài tập sư phụ giao cho mình. Sau đó, Triển Chiêu còn nhỏ tuổi đã xông xáo giang hồ, ăn gió nằm sương cũng là chuyện thường như cơm bữa, đối với ẩm thực càng không có yêu cầu gì. Mà đến lúc vào Khai Phong phủ, nơi này cũng là nha môn thanh thủy, càng khỏi nói đến bỏ công ra lo chuyện ăn uống.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường thì khác, không nói đến Kim Hoa Bạch gia phú khả địch quốc kia, chỉ nói riêng đến tính cách theo đuổi hoàn mỹ trong mọi việc của Bạch Ngọc Đường, liền đem mỹ thực khắp thiên hạ này ra nghiên cứu triệt để, không chỉ biết ăn, nếu thích còn biết làm. Đáng tiếc, lại vớ phải một con Mèo con không biết thưởng thức, Bạch Ngọc Đường sâu sắc cảm thấy mình cô đơn lẻ loi trong chuyện ăn uống này.
Triển Chiêu đặt chiếc bát bạch ngọc lấp lánh xuống, cười nói với Bạch Ngọc Đường: “Triển mỗ kiếp này xem như là không thể lĩnh hội truy cầu của Ngọc Đường đối với mỹ thực, chỉ mong kiếp sau biến thành một người thật thật kén chọn, để Ngọc Đường làm mỹ thực khắp thiên hạ cho ta, thỏa mãn mong ước của ngươi!”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, nắm lấy tay Triển Chiêu vội vàng hỏi: “Mèo con, lời này của ngươi có đáng tin hay không?”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thận trọng như vậy, rồi lại nhận ra mình vừa nói cái gì. Bạch Ngọc Đường cầm tay Triển Chiêu nói: “Chiêu, ngươi phải giữ lời! Không chỉ cho phép ta kiếp này, còn ưng thuận kiếp sau. Chúng ta phải đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong lòng ấm áp, tựa đầu mình lên vai hắn: “Được, không chỉ hứa kiếp này, còn hứa cả kiếp sau. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia cách…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất