Làm Bậy

Chương 16: Để tôi dạy cậu

Trước Sau
Lâm Tư Độ liếc nhìn Cố Hoài một cách khó hiểu: "Đây là chuyện tôi có thể quyết định sao?"

Cậu không thích khuôn mặt của mình, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, người khác luôn chú ý đến khuôn mặt và tuổi của cậu đầu tiên, vô số đêm thức trắng vùi đầu đọc sách không ai biết, họ chỉ để ý đến khuôn mặt này, cùng tuổi tác của cậu.

Cậu làm phần PPT thuyết trình rất nhanh, thoạt nhìn đã có kinh nghiệm, một số sinh viên trong cuộc họp đã thiết lập chế độ quay phim, Lâm Tư Độ mở một cửa sổ nhỏ trên máy tính để có thể xem được tình hình cuộc họp.

Máy quay quét qua các vị lãnh đạo học viện, cũng quét đến khán phòng ở hàng sau, Cố Hoài nhìn thấy Vi Lạc - người hôm qua dẫn đầu nhóm fans chửi bới Lâm Tư Độ - đang ngồi trong góc khán phòng.

Vi Lạc rất hào hứng, tuy rằng bằng cấp của anh ta là dùng tiền để mua, nhưng hội nghị học thuật tầm cỡ quốc tế như vậy, người tham dự phải qua xét duyệt, điều này cũng sẽ chứng tỏ được trình độ của anh ta trong lĩnh vực này.

Lâm Tư Độ đã hoàn thành việc chỉnh sửa báo cáo và gửi cho giáo sư Trương, sau đó cậu đóng laptop, đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

"Màu hổ phách này..." Cậu nhìn về phía Cố Hoài đang lật bẳng đấu giá, "Tỷ lệ không tốt, có nhiều tỳ vết, hình khắc rất bình thường. Giá khởi điểm là 30 vạn không thích hợp."

"Cậu nghĩ nó trị giá bao nhiêu?" Cố Hoài hỏi Lâm Tư Độ.

"20 vạn, không hơn." Lâm Tư Độ thấy hắn tự hồ có vẻ hứng thú, nói: "Đừng mua, nếu bỏ tiền mua cái này, anh sẽ bị in trong giáo trình của chúng tôi như một kẻ coi tiền như rác".

Cố Hoài: "..."

Hắn cảm thấy rằng hắn và Lâm Tư Độ có lẽ đã quen thuộc thêm một ít, bởi vì Lâm Tư Độ đã có thể mặt không chút thay đổi nói giỡn với hắn.

"Đấu giá cũng là một loại lừa đảo." Cố Hoài nói, "Tôi không mua, luôn có những kẻ coi tiền như rác khác sẽ mua."

Sau khi Lâm Tư Độ nói xong, cậu lại bắt đầu ho, khu vực VIP tương đối yên tĩnh, cậu cố nén cơn ho của mình càng nhiều càng tốt, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo xuất hiện một lớp sương mỏng.

Cố Hoài tìm người nhờ rót một cốc nước ấm.

"Cậu không quen khí hậu ở đây hả? Sao lại ho thành như vậy?" Cố Hoài buồn bực.

"... Không sao đâu." Lâm Tư Độ nói.

Cơ thể của cậu trước nay đều vậy, hễ có việc gì quan trọng là lại phát ốm, như thể luôn có thứ gì đó ngăn cản cậu, không cho cậu thân cận với thế giới này.

Trùng hợp là, cuộc đấu giá này bắt đầu cùng lúc với hội nghị học thuật mà Lâm Tư Độ vắng mặt. Mấy vật phẩm đầu tiên là tranh và thảm, Lâm Tư Độ xem rất nghiêm túc, nhưng Cố Hoài không có hứng thú gì.

Còn cái người trong khu phổ cập khoa học tên Vi Lạc kia, nhân cơ hội tham dự hội nghị học thuật, hành động như thể một đấu sĩ chống hàng giả, đặt câu hỏi về các video phổ cập khoa học mà Lâm Tư Độ đã thực hiện trong quá khứ.

Cuối cùng, Vi Lạc nói: "Cái khác không nói, hội nghị học thuật cấp bậc này cậu ta còn không đủ tư cách để lộ mặt, cũng chưa từng đến những sự kiện trọng đại khác, trên đời cũng không thiếu những thẩm định viên bất tài, tôi nói ít lời với cậu ta, cũng đâu nói gì sai".

Cố Hoài đặt điện thoại lên bàn, cảm thấy thật nực cười.

Đèn ở hiện trường rất mờ, Cố Hoài ngồi trong bóng tối ở hàng ghế sau, trong khi Lâm Tư Độ ở dưới ánh đèn, camera truyền hình trực tiếp chỉ có thể chụp được Lâm Tư Độ đeo khẩu trang. Chàng trai gầy gò, thân hình cân đối, mảnh khảnh, chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng phiếm hồng, khi nhìn thấy chính mình trên màn hình phát sóng, Lâm Tư Độ cúi đầu, dùng tài liệu trong tay chặn lại.

"Chỗ tôi ngồi là góc quay chết." Cố Hoài không được tự nhiên nhìn cậu, "Ngồi lại đây chút?"

Vị trí trong bóng tối rất hẹp, Lâm Tư Độ hơi nhúc nhích một chút, Cố Hoài Thừa đột nhiên duỗi tay ra, ôm lấy eo cậu, trực tiếp kéo cậu vào trong bóng tối mờ mịt.

"Cũng không ăn nhiều thêm một chút." Cậu nghe Cố Hoài oán giận nói, "Một bàn tay liền có thể ôm lại".

Dựa vào quá gần, hai chân của cậu và Cố Hoài gần như bị ép vào nhau, cậu khẩn trương như một con thỏ bị quấy nhiễu, thân thể cứng nhắc, mím môi, chậm rãi quay đầu sang hướng ngược lại với Cố Hoài, ngồi im không động đậy.



Cảm nhận được vòng eo trong lòng bàn tay thả lỏng, ngón tay đang đè chặt của Cố Hoài buông lỏng ra.

Hắn chợt nhớ mình đã từng bắt gặp một con bướm xanh xinh đẹp trong lớp tuyết còn sót lại cuối đông đầu xuân, lúc đó hắn dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cánh bướm, cảm thấy một sự giãy giụa mềm mại. Rõ ràng là nó đang cố gắng hết sức, nhưng lại quá mong manh. Vẻ đẹp kết hợp giữa sự ngoan cường và yếu đuối này luôn có sức hút khó cưỡng, khiến người ta mê muội. Cố Hoài đã nhét con bướm vào một chiếc lọ thủy tinh trong suốt và đặt nó trên bàn làm việc.

Lâm Tư Độ kéo ra khoảng cách với Cố Hoài, cúi đầu nghiên cứu người giữ bảng điện tử của cuộc đấu giá. Đây không phải là lần đầu tiên cậu tiến vào nơi như này, nhưng là lần đầu tiên ra giá.

Số tiền mà cậu đã chăm chỉ làm việc dành dụm để đưa số phận của mình trở lại đúng quỹ đạo dường như chỉ là một thứ đồ chơi mà những người này sử dụng để mua vui.

"Lượt tiếp rồi, đến lượt chúng ta ra giá." Giọng của Cố Hoài nhắc nhở cậu.

Vật phẩm đấu giá tiếp theo là viên kim cương màu hồng mà họ đã nhìn thấy, xuất xứ miền nam Ấn Độ, màu sắc rất đẹp, tâm nitrogen-vacancy [1]. Cố Hoài muốn mua về trưng bày trong phòng triển lãm trang sức nghệ thuật tại văn phòng công ty mới.

[1] Tâm nitrogen-vacancy (NV) được tạo ra trong những viên kim cương có chứa tạp chất nitrogen (N) khi một nguyên tử nitrogen kết hợp với một vacancy (vacancy: một lổ hổng trong mạng tinh thể), tâm này tồn tại ở hai trạng thái: không mang điện tích NV0 và mang điện tích âm NV-.

"Để bọn họ xé nhau trước, loại bớt người, sau đó chúng ta giơ bảng giá." Cố Hoài nói.

Lâm Tư Độ không hiểu trường hợp này, khu vực đấu giá cho khách bình thường sẽ thực hiện một vòng đấu giá, khách trong khu vực này sẽ ra giá chậm và hiếm khi trả giá lần thứ hai, thẳng đến khi ai đó trong khu vực của họ thắp sáng bảng hiệu và không còn âm thanh nào đấu giá nữa.

Lâm Tư Độ ước tính viên kim cương hồng trị giá 1000 vạn, cậu thắp sáng bảng hiệu, lấy giá khởi điểm là 600 vạn.

Mức giá này rất sát với giá ước tính khiến nhiều người tham gia đấu giá không khỏi nản lòng. Lâm Tư Độ đem giá cả tăng thêm, không ai nối bước trả giá.

Cố Hoài nheo mắt, lại nghe thấy phía trước có người tăng giá, bổ sung vào giá khởi điểm hắn báo giá, biến thành 650 vạn.

Sau đó, mỗi khi Lâm Tư Độ báo giá, đối phương sẽ tăng thêm năm mươi vạn.

"Cậu có biết vì sao Kim Hướng Quang chọc người chán ghét không?" Cố Hoài nghiến răng, "Một khi thấy tôi xác định muốn cái gì, ông ta nhất định sẽ theo sát tôi tăng giá."

Nhũng người làm kinh doanh đều tính toán rất chi li, Cố Hoài rõ ràng có thể dùng giá bảy chữ số để thu vật về túi, lại bị ông chủ Kim nâng tới tám chữ số.

Mỗi lần Lâm Tư Độ nâng thẻ lên ép giá, đối phương sẽ hết lần này đến lần khác quay đầu lại, ánh mắt trắng trợn như vậy nhìn cậu, lúc này cậu mới hiểu được tâm trạng của Cố Hoài một chút.

"Nó không đáng, với giá tám chữ số anh có thể mua những đồ vật tốt hơn." Lâm Tư Độ đặt buông bảng giá, nhấn tắt đèn.

"Cậu có thể cùng ông ta đùa giỡn một chút." Cố Hoài nói.

"Nó vượt quá giá trị." Lâm Tư Độ kiên trì.

Cảm giác mong đợi ban đầu bị phá vỡ vì thất bại, sau đó, Kim Hướng Quang dường như luôn để mắt đến họ, mỗi lần họ nâng bảng giá, ông ta đều tăng giá, không nhiều không ít thêm 50 vạn.

Cậu theo Cố Hoài đi công tác, nhưng Cố Hoài cái gì cũng chưa mua được, lần này mang danh thẩm định viên tới đấu giá không khỏi quá thất bại. Cậu cúi đầu, có chút mất mát.

Sau khi đi qua một vài bộ sưu tập, mảnh hổ phách không được họ ưa chuộng lại xuất hiện, Lâm Tư Độ nói nó chỉ đáng giá nhiều nhất là 20 vạn.

Lâm Tư Độ đang cúi đầu uống nước, Cố Hoài đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cậu và giơ bảng giá lên, trực tiếp đem giá nâng lên 100 vạn.

Lâm Tư Độ đang uống ngụm nước, không ngừng ho khan, ngước mắt nhìn Cố Hoài, đuôi mắt đỏ hoe, trong mắt có tìm tòi cùng oán giận. Cố Hoài bị cậu nhìn chằm chằm trong lòng có chút nhày dựng, đưa tay xoa xoa lưng giúp cậu giảm bớt cơn ho.

"Lâm Tư Độ." Cố Hoài nén cười, bàn tay ở phía sau lưng cậu vuốt ve chỗ cổ áo, hơi nắm lấy, "Cậu quá thành thật, hội đấu giá không phải chơi như vậy, ông ta dám theo chúng ta nâng giá, chúng ta cũng có thể chơi chết ông ta."

Cố Hoài: "Để tôi dạy cậu chơi."



Giá khởi điểm của hổ phách là 30 vạn được Cố Hoài nâng lên tận 100 vạn, tất cả mọi người đều cúi đầu bàn tán.

"Có phải bị điên rồi không, mảnh hổ phách đó thoạt nhìn cũng không quá đáng giá."

"Thẩm định viên bên cạnh Cố Hoài không có năng lực sao, như vậy cũng không nhìn ra được?"

"Khó mà nói, ngộ nhỡ có gì đó đặc biệt, bọn họ sưu tập châu báu, chưa từng thất thủ, luôn ra giá đúng với giá trị."

Tiếp theo, điều khiến Lâm Tư Độ ngạc nhiên là miếng hổ phách tưởng chừng như không có giá trị này lại lần lượt bị nâng đến 500 vạn, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.

Giọng của Cố Hoài dừng ở bên tai cậu: "Nhiều nhất đến vài lần nữa cậu sẽ phát hiện, những kiến ​​thức về thẩm định trang sức của cậu hoàn toàn không áp dụng được ở đây. Sự cạnh tranh ở đây vừa là vì tiền bạc, cũng vừa là bản chất của con người."

Lâm Tư Độ đăm chiêu, cậu dựa theo ý tứ của Cố Hoài, đem giá giá lên 700 vạn, ông chủ Kim ngập ngừng, tựa hồ còn đứng lên hướng người thẩm định trang sức bên cạnh lớn rống lớn vài câu, vị thẩm định trang sức tóc hoa râm chán nản lắc đầu.

Lâm Tư Độ đột nhiên hiểu ý của Cố Hoài, ông chủ Kim cho rằng những thứ bọn cậu ra giá đều là đồ tốt, chỉ cần họ đưa ra bảng giá, đối phương nhất định sẽ theo sát.

Cậu từ trong loại hoạt động này tìm thấy một chút hứng thú, có thể là lòng người khó đoán, có thể là do không nắm bắt được số xác suất của trò chơi, ta không thể biết khi nào thì đối phương sẽ buông bảng giá, vì vậy mỗi nâng tăng giá đều là một lần mạo hiểm.

"1200 vạn." Lâm Tư Độ nâng lên.

"1250." Ông chủ Kim lại một lần nữa nâng theo.

Những nhà thiết kế ngồi ở hàng ghế đầu quen biết Cố Hoài cũng đến góp vui, chung tay góp sức giúp họ nâng giá lên 2000 vạn.

Ông chủ Kim dù sao cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, chưa từng nhìn thấy thứ gì quá quý giá, giờ lại nhận định rằng hổ phách này chắc chắn một thứ tốt, tăng giá càng ngày càng hăng, một bộ dáng nhất định phải có được nó.

Loại rủi ro không đoán trước được này luôn là niềm yêu thích của Lâm Tư Độ.

Cậu không còn băn khoăn lo giữ quy củ như trước nữa mà liên tục tăng giá.

Ông chủ Kim cũng tranh đỏ mắt.

Cho đến khi Cố Hoài đưa tay ra, đè lên cánh tay cậu, ghé vào tai Lâm Tư Độ nói: "Được rồi, thầy Lâm à, chúng ta lần này dừng lại ở giá cậu vừa ra, nếu như tiếp tục tăng giá nữa, lão già kia sẽ mặc kệ, cả hai chúng ta sẽ phải ở lại đây đó. "

"Tôi cũng không muốn bị ghi vào sách giáo khoa của các cậu như một kẻ coi tiền như rác." Cố Hoài nói.

Lâm Tư Độ không chút suy nghĩ thu tay về, quay đầu nhìn Cố Hoài bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn, mí mắt hơi rũ xuống, liếc mắt nhìn một cái, toát ra vẻ diễm lệ.

Hô hấp của Cố Hoài đột nhiên trở nên nặng nề.

Kim Hướng Quang kiêu ngạo quay đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Cố Hoài ở hàng sau.

"Chúc mừng nhé, ông chủ Kim." Cố Hoài vỗ tay, nâng cao giọng, "Chúc mừng ông chủ Kim đã lấy 6000 vạn giành được hổ phách giá thực tế 20 vạn, quả thật quá khí phách. "

- ------------------------------------------------------------

Tác giả có lời:

Câu hỏi: Cần bao nhiêu bước để hạ gục một chú thỏ ngoan ngoãn lễ phép?

- ------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau