Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm
Chương 12
Chúng tôi bị nhân viên công tác nhét vào trong cabin của bánh xe quay. Cabin nhỏ hẹp, hai tên đàn ông to xác ngồi đối mặt nhau, đầu gối có thể chạm tới đối phương. Tôi có chút để ý, nhưng lại không thể không kiềm nén biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể trốn tránh ánh mắt của Vệ Túc Uyên, quay đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Bất ngờ bị Vệ Túc Uyên gọi một tiếng, tôi lập tức xoay người qua. Hắn nhìn vào đôi mắt tôi, cười nói: “Nghe đồn, hôn môi tình nhân ở chỗ cao nhất trên bánh xe quay sẽ được bên nhau suốt đời.”
Tôi: “……”
Lần trước lúc tôi nghe thấy câu nói này chính là trong giai đoạn huy hoàng nhất của Táng Ái gia tộc. Tôi biết ngay nam chính không phải chỉ muốn ngồi bánh xe quay, mà là muốn……
Gương mặt tôi theo sau ánh mắt hắn không tự chủ dần dần đỏ lên. May mắn là bóng đêm thâm trầm, đèn neon xa xa ngoài cửa sổ phối hợp với pháo hoa nổ tung trời khiến vẻ mặt hai đứa tôi mờ mờ ảo ảo, Vệ Túc Uyên nhất định là không nhìn rõ biểu lộ trên mặt tôi.
Không đợi tôi cự tuyệt, Vệ Túc Uyên nói: “Kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi tới công viên giải trí, được cùng với Thư Thư, tôi rất vui vẻ.”
“Tôi muốn cố gắng hết sức để lần đầu tiên này càng thêm hoàn mỹ.”
“Tựa như chuyện tôi và Thư Thư ở bên nhau này, tôi biết mục đích hai chúng ta ở bên nhau đều không đủ thuần khiết, nhưng coi như lúc ban sơ có mục đích gì đó, đến cuối cùng cũng có thể trăm sông đổ về một biển.”
“Chuyện không thích thế giới, không thích vận mệnh này của tôi không phải là giả, nhưng chuyện thích anh, muốn vĩnh viễn được ở bên anh, là thật.”
“Có thể chứ?” Vệ Túc Uyên nghiêng thân mình về trước, hướng về phía tôi thăm dò, lúc này bánh xe quay đã tiếp cận điểm cao nhất.
Tôi nhìn đôi mắt hắn, ma xui quỷ khiến mà xích lại gần.
Ma xui quỷ khiến, thật là ma xui quỷ khiến.
Tôi cảm giác được mắt kính bị người tháo xuống, tôi nhỏ giọng kháng cự: “Cậu đừng……”
Lời còn chưa nói hết, trên môi đã mềm nhũn. Vệ Túc Uyên nâng mặt của tôi và hôn lên, tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn còn, tôi lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình. Tôi đột nhiên ý thức được, đây có thể xem như là lần đầu tiên tôi và Vệ Túc Uyên hôn môi nhau, chân chính đúng theo ý nghĩa.
Tại thời điểm hắn hỏi “Có thể chứ?”, trong đầu tôi vụt lóe lên ý nghĩ, thật sự muốn hôn hắn.
Cabin đã từ đỉnh cao nhất của bánh xe quay hạ xuống, tôi không thể quan sát được toàn bộ thành phố, tôi đang bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đè trên vách cabin hôn môi. Mọi cảm quan của tôi đều bị người này cướp, người này trong vận mệnh vốn vĩnh viễn cao hơn tôi một bậc, vĩnh viễn được người ta yêu thích hơn tôi. Thế nhưng hắn vừa mới nói hắn vĩnh viễn yêu tôi.
Tôi bắt đầu nói muốn hắn làm đàn em của mình, nếu lấy danh nghĩa trung thành, xét về mặt tình cảm, hắn đã là đàn em rồi đi?
Không tự giác, tôi cũng bắt đầu đáp lại hắn, hai đứa chúng tôi ở trong cabin hôn nhau đến gần như khó bỏ khó phân, hai đứa đều lựa chọn xem nhẹ chuyện cabin đã bắt đầu hạ xuống.
Hôn môi với Vệ Túc Uyên thoải mái đến nỗi tôi muốn mắng thô tục, không có một từ ngữ hình dung nào tốt hơn một câu thô tục để biểu đạt tâm tình của tôi lúc này.
“Cạch!” Cabin đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó cửa bị người kéo ra, “Xin chào…… Ấy……”
Âm thanh quỷ dị bỗng dừng lại.
Tôi: “……” Hiện tại cũng không có một từ ngữ nào tốt hơn một câu thô tục để hình dung tâm tình của tôi.
Tôi đang muốn đẩy Vệ Túc Uyên ra, không nghĩ tới đã bị hắn nắm lấy cánh tay. Hắn nghiêng người che chắn cho tôi, quay đầu lại nói với nhân viên công tác đang đứng cứng đờ: “Xin lỗi, có thể giúp chúng tôi đóng cửa cabin di chuyển thêm một vòng nữa được không? Đợi lát nữa xuống dưới chúng tôi sẽ đóng thêm một lần tiền, cảm phiền anh.”
Cửa cabin bị người vội vàng đóng lại, bánh xe quay lại bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Tôi ngẩng đầu gần như tức giận mà nói với Vệ Túc Uyên: “Hôn lâu quá vậy!”
Vệ Túc Uyên phảng phất như không nghe thấy, sáp tới cực kỳ vô lại mà tiếp tục hôn.
Tôi: “……”
Lần này còn hôn đến lúc bánh xe quay dừng lại nữa, tôi sẽ cho hắn đẹp mặt, ngàn vạn đàn em mỗi người sẽ tặng cho hắn một quyền!
Lời tác giả: Tôi hiện đang viết lại cốt truyện ba năm trước đây từng nghĩ ra, thật sự rất hổ thẹn……
Ngôi thứ nhất nên độ hổ thẹn càng tăng cao……
Viết xong chương này tôi cũng sắp phát điên, ngẫm lại về sau vẫn nên dùng ngôi thứ ba đi, dùng loại ngôi thứ nhất này viết tiểu nhật ký tình yêu cảm giác thật đáng sợ.
Phát hiện mình đã không thể viết ra được loại cảm xúc sa điêu như trước kia…… Không biết là nên vui hay nên sầu đây.
Bất ngờ bị Vệ Túc Uyên gọi một tiếng, tôi lập tức xoay người qua. Hắn nhìn vào đôi mắt tôi, cười nói: “Nghe đồn, hôn môi tình nhân ở chỗ cao nhất trên bánh xe quay sẽ được bên nhau suốt đời.”
Tôi: “……”
Lần trước lúc tôi nghe thấy câu nói này chính là trong giai đoạn huy hoàng nhất của Táng Ái gia tộc. Tôi biết ngay nam chính không phải chỉ muốn ngồi bánh xe quay, mà là muốn……
Gương mặt tôi theo sau ánh mắt hắn không tự chủ dần dần đỏ lên. May mắn là bóng đêm thâm trầm, đèn neon xa xa ngoài cửa sổ phối hợp với pháo hoa nổ tung trời khiến vẻ mặt hai đứa tôi mờ mờ ảo ảo, Vệ Túc Uyên nhất định là không nhìn rõ biểu lộ trên mặt tôi.
Không đợi tôi cự tuyệt, Vệ Túc Uyên nói: “Kỳ thật đây là lần đầu tiên tôi tới công viên giải trí, được cùng với Thư Thư, tôi rất vui vẻ.”
“Tôi muốn cố gắng hết sức để lần đầu tiên này càng thêm hoàn mỹ.”
“Tựa như chuyện tôi và Thư Thư ở bên nhau này, tôi biết mục đích hai chúng ta ở bên nhau đều không đủ thuần khiết, nhưng coi như lúc ban sơ có mục đích gì đó, đến cuối cùng cũng có thể trăm sông đổ về một biển.”
“Chuyện không thích thế giới, không thích vận mệnh này của tôi không phải là giả, nhưng chuyện thích anh, muốn vĩnh viễn được ở bên anh, là thật.”
“Có thể chứ?” Vệ Túc Uyên nghiêng thân mình về trước, hướng về phía tôi thăm dò, lúc này bánh xe quay đã tiếp cận điểm cao nhất.
Tôi nhìn đôi mắt hắn, ma xui quỷ khiến mà xích lại gần.
Ma xui quỷ khiến, thật là ma xui quỷ khiến.
Tôi cảm giác được mắt kính bị người tháo xuống, tôi nhỏ giọng kháng cự: “Cậu đừng……”
Lời còn chưa nói hết, trên môi đã mềm nhũn. Vệ Túc Uyên nâng mặt của tôi và hôn lên, tiếng pháo hoa bên ngoài vẫn còn, tôi lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của chính mình. Tôi đột nhiên ý thức được, đây có thể xem như là lần đầu tiên tôi và Vệ Túc Uyên hôn môi nhau, chân chính đúng theo ý nghĩa.
Tại thời điểm hắn hỏi “Có thể chứ?”, trong đầu tôi vụt lóe lên ý nghĩ, thật sự muốn hôn hắn.
Cabin đã từ đỉnh cao nhất của bánh xe quay hạ xuống, tôi không thể quan sát được toàn bộ thành phố, tôi đang bị một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đè trên vách cabin hôn môi. Mọi cảm quan của tôi đều bị người này cướp, người này trong vận mệnh vốn vĩnh viễn cao hơn tôi một bậc, vĩnh viễn được người ta yêu thích hơn tôi. Thế nhưng hắn vừa mới nói hắn vĩnh viễn yêu tôi.
Tôi bắt đầu nói muốn hắn làm đàn em của mình, nếu lấy danh nghĩa trung thành, xét về mặt tình cảm, hắn đã là đàn em rồi đi?
Không tự giác, tôi cũng bắt đầu đáp lại hắn, hai đứa chúng tôi ở trong cabin hôn nhau đến gần như khó bỏ khó phân, hai đứa đều lựa chọn xem nhẹ chuyện cabin đã bắt đầu hạ xuống.
Hôn môi với Vệ Túc Uyên thoải mái đến nỗi tôi muốn mắng thô tục, không có một từ ngữ hình dung nào tốt hơn một câu thô tục để biểu đạt tâm tình của tôi lúc này.
“Cạch!” Cabin đột nhiên dừng lại, tiếp theo đó cửa bị người kéo ra, “Xin chào…… Ấy……”
Âm thanh quỷ dị bỗng dừng lại.
Tôi: “……” Hiện tại cũng không có một từ ngữ nào tốt hơn một câu thô tục để hình dung tâm tình của tôi.
Tôi đang muốn đẩy Vệ Túc Uyên ra, không nghĩ tới đã bị hắn nắm lấy cánh tay. Hắn nghiêng người che chắn cho tôi, quay đầu lại nói với nhân viên công tác đang đứng cứng đờ: “Xin lỗi, có thể giúp chúng tôi đóng cửa cabin di chuyển thêm một vòng nữa được không? Đợi lát nữa xuống dưới chúng tôi sẽ đóng thêm một lần tiền, cảm phiền anh.”
Cửa cabin bị người vội vàng đóng lại, bánh xe quay lại bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Tôi ngẩng đầu gần như tức giận mà nói với Vệ Túc Uyên: “Hôn lâu quá vậy!”
Vệ Túc Uyên phảng phất như không nghe thấy, sáp tới cực kỳ vô lại mà tiếp tục hôn.
Tôi: “……”
Lần này còn hôn đến lúc bánh xe quay dừng lại nữa, tôi sẽ cho hắn đẹp mặt, ngàn vạn đàn em mỗi người sẽ tặng cho hắn một quyền!
Lời tác giả: Tôi hiện đang viết lại cốt truyện ba năm trước đây từng nghĩ ra, thật sự rất hổ thẹn……
Ngôi thứ nhất nên độ hổ thẹn càng tăng cao……
Viết xong chương này tôi cũng sắp phát điên, ngẫm lại về sau vẫn nên dùng ngôi thứ ba đi, dùng loại ngôi thứ nhất này viết tiểu nhật ký tình yêu cảm giác thật đáng sợ.
Phát hiện mình đã không thể viết ra được loại cảm xúc sa điêu như trước kia…… Không biết là nên vui hay nên sầu đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất