Làm Cách Nào Thu Được Một Tiểu Đệ Trung Thành Và Tận Tâm

Chương 9

Trước Sau
Lúc tôi cảm giác đôi môi sắp tóe lửa, nam chính rốt cuộc ngừng lại.

Tôi tạm thời có thể tính là bình tĩnh mà nhìn hắn, được rồi, nói thật tôi cái gì cũng nhìn không thấy, mắt kính không ở vị trí nó nên ở, toàn thế giới đều là mosaic.

Lúc này ngược lại bởi vì nhìn không thấy, tôi hít thở không khí vô cùng dồi dào.

“Trịnh Thư, tôi trước tiên không thể trả mắt kính lại cho anh, anh có cái gì muốn nói cứ nói đi.” Tôi nghe được Vệ Túc Uyên cực kỳ ôn nhu mà cười khẽ, “Tránh cho anh nhìn thấy tôi đang mắc cỡ.”

Tôi: “……”

Tôi cam đoan là mình nghe được từ trong tiếng cười của hắn ý tứ bỡn cợt.

Tôi đẩy hắn ra xa mấy bước, lãnh đạm nói: “Là cậu muốn tôi nói, bị tôi nói cho khóc cũng đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.”

“Ừm.”

“Tôi kỳ thật đặc biệt chán ghét cậu, bởi vì cậu gạt tôi, tôi không thích cậu một chút nào hết, sau này không cho phép hôn tôi nữa.” Tôi giơ ngón trỏ hướng về phía không khí điểm điểm, làm ra bộ dáng giáo huấn người khác, kết quả thằng nhóc này trực tiếp đưa cái trán của mình qua, tôi nhớ lại tướng tá cao lớn của nam chính mà cảm thấy chắc hẳn là hắn đang ngồi xổm xuống, không khỏi thỏa mãn gật gật đầu, “Vừa rồi cậu không được sự đồng ý của tôi đã trực tiếp hôn qua, cậu chớ nên quên tôi còn có một đám đàn em.”

“Ừm.” Mới không.

“Cậu nhất định phải giải thích cho tôi biết tại sao cậu lại lật lọng, bằng không tôi sẽ không nhận cậu làm đàn em.”



“Ừm.”

“Sau này không được tùy tiện lấy mắt kính của tôi, tôi nhìn không thấy sẽ rất khổ sở, cậu còn dám lấy nữa tôi sẽ……” Tôi đột nhiên cứng lại……

Giống như căn bản không có gì để uy hiếp.

“Nhưng mà tôi thật sự rất thích tháo mắt kính của anh xuống rồi hôn anh.” Tôi nghe được Vệ Túc Uyên mỉm cười cãi lại mình, “Đáng tiếc anh nhìn không thấy, Trịnh Thư lúc không đeo mắt kính đặc biệt đáng yêu……”

“Câm miệng! Cậu……” Tôi đem cái đầu của Vệ Túc Uyên đang cọ đùi mình đẩy qua một bên, “Kêu tôi là Trịnh thúc thúc*! Đừng tưởng rằng cậu là nam chính mà ghê gớm, tôi lớn hơn cậu mười tuổi! Không cho phép hôn tôi nữa!”

“Đừng tưởng tôi không biết mẹ kế Trịnh Dung của cậu là dì cả của tôi, cậu phải kêu tôi là Trịnh thúc thúc! Không cho phép hôn tôi!” Không biết vì sao tôi vừa nói mặt đã có chút nóng lên, sau đó tôi nhịn không được hỏi một câu “Vệ Túc Uyên, rốt cuộc là vì sao mà cậu muốn hôn tôi?”

“Thích anh.”

“Gạt người! Cậu mau cút đi.”

“Thích Trịnh Thư.”

“Cậu câm miệng!”

“Thích Trịnh thúc thúc.”



“……”

Cái người nói cho tôi biết nam chính là ai kia, vì sao không có nói cho tôi biết da mặt nam chính dày như vậy hả?

Có trời mới biết tôi tuy rằng sự nghiệp thành công nhưng bởi vì tác giả giả thiết nam phụ như tôi vô cảm với tất cả phụ nữ cho đến khi gặp được nữ chính liền thiên lôi địa hỏa, cho nên hiện tại chính là lần đầu tiên tôi được tỏ tình.

Còn là đàn ông, còn là nam chính, còn là nam chính nhỏ hơn tôi tới mười tuổi!

Tôi có chút xấu hổ lấy tay che đôi mắt lại, kết quả cánh tay bị nam chính kéo xuống, tiếp theo mắt kính của tôi một lần nữa nằm trên sống mũi, lúc tầm mắt vừa mới rõ ràng đã cảm giác trên môi mềm mềm mà bị chạm vào một chút.

“Thúc thúc, lại hôn một cái nữa nha.”

“……”

Cậu còn như vậy tôi thật sự muốn kêu đám đàn em của tôi rồi đó!

Lời tác giả: Da mặt tác giả cũng……



FM: Suy nghĩ tới lui, tui quyết định sửa lại, để Trịnh thúc thúc thay vì là chú Trịnh đi. Bởi vì tác giả chơi chữ, phát âm giữa thúc thúc và Thư Thư vốn tương tự nhau, để “thúc thúc” mới thấy được bạn Vệ Túc Uyên ma lanh cỡ nào, lợi dụng đều này để lén gọi tên Thư Thư của người ta =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau