Chương 48: BÌNH YÊN GIẢ TẠO
Sau khi ánh mắt Dương Hi Ngôn không còn dừng lại trên người Dương Quang, hắn cũng không nhắc đến chuyện đưa cậu đi nữa.
Không phải Dương Quang chưa từng nghĩ đến việc mưu tính trong lòng đứa nhỏ nhiều hơn hắn nghĩ. Cậu biết khi nào nên thoái nhượng, khi nào nên giữ vững sự quật cường của mình. Dương Quang không muốn nghi ngờ đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, hắn thà xem sự thỏa hiệp đứa nhỏ biểu hiện ra như một loại thông cảm với hắn.
Sự phát triển hiện tại của Diệm Bang sớm đã vượt xa khỏi ký ức của Dương Quang, sự lớn mạnh này dẫn đến lượng công việc cũng ngày càng tăng lên, cộng thêm cả kế hoạch của bản thân hắn, cho dù có Triệu Đông và Tuần Thành giúp đỡ, hắn vẫn cảm thấy sức lực và tinh thần luôn ở mức báo động.
Vì vậy khi thấy Dương Hi Ngôn do dự một lúc rồi bước đến cầm lấy bản kế hoạch trên tay hắn, Dương Quang hoàn toàn không ngăn cản, thậm chí còn vui mừng cười với đứa nhỏ.
Dương Quang nói: “Đừng miễn cưỡng.” Hắn biết nếu hiện tại để đứa nhỏ tiếp nhận mọi thứ vẫn còn quá sớm, hắn cần phải cho cậu thời gian thích ứng.
Dương Hi Ngôn không nói lời nào, ánh mắt dừng trên quầng thâm dưới mắt người đàn ông thật lâu mới khẽ lắc đầu.
Có rất nhiều lời không cần phải nói rõ ràng. Ở với nhau bao nhiêu năm qua, giữa hai chú cháu vẫn có sự ăn ý thầm lặng như thế.
Dường như trở về hình thức ở chung ngày trước, Dương Hi Ngôn vẫn yên lặng nghe lời như cũ, mà thái độ của Dương Quang đối với đứa nhỏ này vẫn là sự nghiêm khắc mang theo ý tứ xa lánh.
Dương Hi Ngôn xem như hoàn toàn buông tay với bài vở ở trường, bản thân cậu không có bất kỳ ý kiến gì, mà Dương Quang cũng cảm thấy bằng trung học không nói lên được gì, vì thế cũng mặc cậu.
Nhưng Nghiêm Phong vẫn có chút tiếc nuối với việc này.
“Không khuyên nhóc thêm hả? Ra nước ngoài học sâu hơn, lấy cái bằng thạc sĩ tiến sĩ gì đó, không phải mày được nở mặt nở mày sao?” Lại là một lần tụ họp, hắn hỏi Dương Quang như thế.
“Nhóc không muốn ra nước ngoài, tao cũng không thích miễn cưỡng nhóc.” Dương Quang nhún vai, nói: “Tiết kiệm được mớ tiền, rất tốt.”
Nghiêm Phong nhìn hắn, “Khi nào mày lại để ý đến chuyện tiền bạc thế?”
“Nếu Hi Ngôn muốn đi, tao có thể tài trợ.” Mạc Tĩnh Thành nói, bị Tư Đồ Lỗi đập lên vai một cái. “Mày nhiền tiền quá không có chỗ tiêu xài hả? Suy nghĩ xem có nên giúp đỡ tao một chút không?”
Nghiêm Phong nhìn hắn, lại nhìn Mạc Tĩnh Thành, cuối cùng nhìn sang Dương Quang, hỏi: “Tao bỏ lỡ cái gì rồi hả?”
Thiệu Phong nghe vậy cũng xoay đầu nhìn sang Dương Quang, sau đó hỏi hắn, “Mày chưa nói với bọn họ?”
Dương Quang bĩu môi, “Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không cần phải tuyên truyền ra.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Thoát khỏi bàn tay của Tư Đồ Lỗi, Mạc Tĩnh Thành nhìn người này, lại nhìn người kia.
Tư Đồ Lỗi hiểu rõ tình hình, nhưng chưa được Dương Quang đồng ý nên không dám nói chuyện này với y. Có thể nói mấy người bạn này của hắn vẫn đáng tin…thật ra lời này nói thừa rồi.
Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Quang, thấy hắn gật đầu mới tiết lộ bí mật vô cùng kinh ngạc kia: “Hi Ngôn coi trọng Dương Quang.”
Chuyện này Dương Quang cũng không định giấu bọn họ, dù sao gặp mặt nhau không ít, sớm muộn gì cũng bị nhìn ra.
“Coi trọng Dương Quang…là ý gì?” Nghiêm Phong giật mình.
“Không phải giống như anh tao đó chứ…” Mạc Tĩnh Thành miệng rộng nhiều chuyện.
Vẫn là Tư Đồ Lỗi trả lời, vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, dựng thẳng ngón cái với Mạc Tĩnh Thành, nói: “Đáp đúng rồi!”
Nghiêm Phong thiếu chút nữa không cầm vững ly rượu trên tay. Hắn nhìn Dương Quang, không dám tin hỏi lại: “Thật luôn?”
“Thật.” Thiệu Phong vẫn mang bộ dáng không có chút biểu cảm nào, y nhìn Dương Quang cũng không có chút biểu cảm nào giống mình, hỏi: “Mày định cứ như vậy mãi?”
“Không thì sao?” Dương Quang liếc sang một cái rồi rũ mắt, thản nhiên nói: “Tao đang dạy nhóc tiếp nhận xử lý việc trong bang, đợi thêm hai năm nữa…” Hai năm sau có lẽ hắn đã không còn nữa, đến lúc đó đứa nhỏ phải làm sao?
Dương Quang cố gắng không để bản thân mình nghĩ đến việc đó.
Mặc dù hành vi này có chút trốn tránh, nhưng tương lai thật sự không thể xác định. Bóng ma bắt đầu đè ép hắn, dù cho có kiên cường hơn nữa thì Dương Quang cũng chỉ là một con người, vẫn có những lúc không cách nào không chế được.
“Có phải ngộ nhận rồi không?” Mạc Tĩnh Thành phục hồi tinh thần lại nhiều thêm một chút đồng tình. Nhà y cũng có một anh trai yêu chú, y vô cùng thấu hiểu sự bất đắc dĩ này.
“Ngộ nhận cái gì?” Dương Quang liếc y, “Tao ngộ nhận? Hay là nhóc ngộ nhận? Tao cũng hi vọng mình ngộ nhận lắm đây.”
Dương Quang nhìn Thiệu Phong, hắn vẫn không có biểu tình gì phát ngôn bốn chữ, “Không phải ngộ nhận.”
Dương Quang nhún vai, Mạc Tĩnh Thành trầm mặc, Nghiêm Phong đẩy kính, vẫn còn đủ bình tĩnh để phân tích: “Tao cảm thấy đứa nhỏ kia chỉ là quen ỷ lại mày, mới cho rằng tình cảm đó là tình yêu.”
“Tao cũng thấy vậy.” Tư Đồ Lỗi phụ họa, dù sao hắn cũng hiểu rõ tình huống của Dương Hi Ngôn hơn mấy người khác một chút, cũng vì vậy mà hắn càng đồng tình với Dương Quang.
“Đó là một kiểu cố chấp, tao cảm thấy với nhóc tình thân hay tình yêu không quan trọng, quan trọng đối tượng nhất định phải là Dương Quang.”
Từ khi còn nhỏ, đứa nhóc kia đã có nhận định duy nhất như thế, tất cả mọi người đều thấy được. Mặc dù không nghĩ đến mặt kia, nhưng Tư Đồ Lỗi lại cảm thấy hướng phát triển này không phải là việc không thể đoán trước.
Theo như Dương Quang kể lại lần đầu tiên hai người gặp mặt khi đứa nhỏ kia năm tuổi, độ tuổi này với trẻ em bình thường mà nói những thứ có thể nhớ được không nhiều.
Bởi vì cha mẹ của Dương Hi Ngôn không làm tròn trách nhiệm, lần chú hai cứu cậu kia đã được ghi vào bộ nhớ không nhiều lắm của đứa nhỏ. Hoàn cảnh gặp gỡ lần thứ hai lại là tang lễ… đứa nhỏ muốn không tiếp cận hắn cũng khó.
Dương Quang nghiêm khắc, nhưng cũng rất dụng tâm với cậu. Dương Hi Ngôn mẫn cảm, cũng biết chú hai muốn tốt cho mình, vì vậy cậu ỷ lại, tin tưởng, nhận định, tất cả tình cảm chồng chất lên biến thành sự cố chấp.
Nhưng người cố chấp nào chỉ mình Dương Hi Ngôn?
Tư Đồ Lỗi phân tích xong tình huống của Dương Hi Ngôn lại thuận thế nhìn Nghiêm Phong một cái, Nghiêm Phong nhẹ nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
Chuyện của Nghiêm Phong mấy người bọn họ đều biết nhưng không giúp được gì. Nghiêm Phong cũng không định để bọn họ nhúng tay vào, vì thế hắn vẫn luôn vờ như chẳng có việc gì cả.
Mạc Tĩnh Thành gật đầu kết luận cú chót, “Nghe rất có cảm giác không phải là Dương Quang thì không được.”
Sự phân tích của bọn họ cũng không khiến tâm tình Dương Quang thả lỏng hơn.
Dương Quang trầm mặc nhìn ly rượu trong tay chăm chú, thật lâu sau đột nhiên hỏi: “Tụi mày tin vào vận mệnh không?”
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, thậm chí vẻ mặt Tư Đồ Lỗi còn ngập tràn hoài nghi, hắn tự hỏi Dương Quang có phải bị kích thích nghiêm trọng quá rồi không… “Mày đi hỏi bác sĩ về một vấn đề khoa học không giải thích được?”
Đến cả Nghiêm Phong cũng nghi ngờ, “Sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”
“Kỳ quái sao?” Dương Quang không để ý mà cười, hắn nhìn bọn họ hỏi: “Tụi mày thấy sao?”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Tao không tin mấy thứ thần thánh ma quái.” Tin vào những thứ có thể giải thích bằng khoa học, đây là nguyên tắc của một nhà nghiên cứu.
“Tao…” Suy ngẫm đến suy ngẫm đi, Mạc Tĩnh Thành nhún vai nói: “Không tin lắm.”
“Không tin.” Thiệu Phong trả lời không hề do dự.
“Tao cũng không tin.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, quan sát Dương Quang hỏi: “Không lẽ mày tin hả?”
“Ừ, tao tin.”
Dương Quang gật đầu, không để ý đến nụ cười giễu cợt của Tư Đồ Lỗi, hắn khép nửa mắt che đi sự ảm đạm.
Khi Dương Quang đưa Dương Hi Ngôn từ nhà họ Dương trở về hắn vẫn luôn tin tưởng. Hắn cho rằng chỉ cần nỗ lực thay đổi quá trình, vậy kết quả sẽ không giống khi trước.
Sự kiên trì son sắt như thế cuối cùng lại bị đứa nhỏ kia phá hủy.
Vận mệnh điều khiển mọi thứ bước trên con đường đã vạch sẵn. Thậm chí Dương Quang còn nhìn thấy kết cục đã từng của hắn và đứa nhỏ kia.
“Dương Quang?”
Nghiêm Phong đẩy vai Dương Quang, nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của hắn, “Đang nghĩ gì vậy?” Hơi thở trầm thấp và vẻ mặt chán chường, không hề giống một người đàn ông đã từng tiêu sái tùy tiện chút nào.
Tư Đồ Lỗi an ủi vỗ lưng hắn nói: “Đừng lo lắng quá, rồi sẽ có cách thôi.”
Đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của mọi người, Dương Quang cười cười, “Tao không sao.”
Đúng vậy, rồi sẽ có biện pháp thôi.
Tụ họp kết thúc, Dương Quang bước ra khỏi quán bar, mở cửa xe đã thấy Dương Hi Ngôn yên yên tĩnh tĩnh ngồi trên ghế đợi hắn.
Dương Quang cũng không bất ngờ khi thấy cậu, chỉ hỏi: “Đi xem hết rồi?”
Triệu Đông ngồi ghế trước trả lời thay cậu: “Đều đi một vòng xem qua rồi, cơ bản có thể hiểu.”
Dương Quang gật đầu, đóng cửa xe nói: “Lái xe đi.”
Chiếc xe chạy trong đêm tối, ánh đèn nê ông bên đường chiếu vào gương mặt cương nghị của người đàn ông, Dương Hi Ngôn vẫn luôn trầm mặc nhìn hắn.
Hôm nay cậu đi xem xét địa bàn của người đàn ông này với Triệu Đông, mặc dù đã đoán trước được nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có chút không thể tin.
Đó là vương quốc của người đàn ông này, mà hắn đã cho phép cậu đặt chân vào. Mặc dù mục đích có lẽ không đơn giản, nhưng chỉ cần có thể đến gần với người đàn ông này hơn một chút, đối với cậu mà nói đều là chuyện tốt.
Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn sườn mặt của Dương Quang, cũng không bỏ qua sự mỏi mệt trong mắt hắn, cậu nhúc nhích môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Cậu biết phiền não của chú hai có một phần nguyên nhân ở mình.
Khóe mắt liếc thấy con người vẫn nhìn hắn chăm chú thật lâu cuối cùng cũng biết kiểm điểm, Dương Quang cong cong khóe môi.
Rất nhiều chuyện hắn không muốn nghĩ loạn thêm nữa, sợ rằng cứ tiếp tục như thế sẽ thật sự không có cách nào cứu vãn, vì thế Dương Quang cố gắng hết sức chỉ nghĩ đến mặt tốt đẹp nhất.
Cho dù như thế có chút lừa mình dối người.
.
“Anh cả…việc này không ổn lắm đâu.” Vẻ mặt Triệu Đông do dự nhìn Dương Quang.
Anh cả nhà cậu ta bảo rằng về sau dẫn cậu Ngôn đi xem địa bàn, địa bàn cậu ta quản lý là dạng gì chứ? Quán bar, sàn nhảy, câu lạc bộ đêm… Mấy nơi này chuyện hạ lưu gì cũng có, đâu phải nơi đứa nhỏ có thể đến chứ?
Cậu can ngăn: “Anh cả, em biết anh định để cậu Ngôn tiếp nhận, vậy có thể để cậu ấy đi xem địa bàn của anh Thành mà, mấy thứ đó cậu Ngôn đều hiểu, tốt xấu gì cũng là người có học, đâu giống em chỉ là tên lăn lộn đầu đường xó chợ…”
Dương Quang khoát tay, “Không sao, mày cứ làm theo dặn dò của anh là được, cho dù có chuyện gì xảy ra anh đảm bảo sẽ không truy cứu trách nhiệm của mày, được chưa?”
“Cái này…” Triệu Đông nhìn thiếu niên vẫn luôn trầm mặc, lại nhìn Dương Quang, vẫn không tán thành lắm: “Anh cả, em không phải sợ chịu trách nhiệm, em chỉ thấy cậu Ngôn đến đó không phù hợp thôi.”
Nhìn thấy sự chuyên nghiệp của cậu Ngôn lúc chỉnh sửa tài liệu, cũng nhìn thấy sự tàn nhẫn của cậu lúc đánh nhau, Triệu Đông vẫn cảm thấy con người này nên giống với Dương Quang, thích hợp ngồi trên cao, chứ không phải đến loại sàn nhảy hạng ba lăn lộn với mình.
Hơn nữa là một người cha, cậu ta sợ Dương Quang đưa đứa nhỏ này đến nơi đó…lỡ đâu học thói xấu thì sao?
“Thích hợp hay không anh biết là được, cứ làm theo lời anh.”
Một câu chặn đứng lời khuyên dư thừa của Triệu Đông, Dương Quang nói với đứa nhỏ đang đứng ngay đó: “Nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều, lúc nên ra tay thì cứ ra tay, cho dù thế nào cũng không được để bản thân chịu thiệt, hiểu chưa?”
Dương Hi Ngôn gật đầu.
Mặc trên người một bộ áo trắng quần đen đơn giản, thiếu niên này tựa như một học sinh bình thường không hề có tính nguy hiểm. Nhưng những người đã từng thấy cậu đánh nhau mới biết trình độ ra tay nhanh, chuẩn, độc của cậu chuyên nghiệp đến mức nào.
Năng lực đứa nhỏ biểu hiện ra trong khoảng thời gian này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Quang đều cảm thấy kinh ngạc. Dương Quang dẫn cậu tham dự một buổi đàm phán, một đám người vác theo vũ khí đã lên nòng mà đứa nhỏ này vẫn không có chút nào e sợ.
Dương Quang có thể dẫn cậu theo đương nhiên không phải là nơi nguy hiểm, khung cảnh giương cung bạt kiếm kia cũng chỉ vì đối phương muốn phối hợp với Dương Quang nên mới cố ý bày bố ra. Suốt quá trình đứng sau lưng Dương Quang, Dương Hi Ngôn không hề nói một câu nào, cơ thể vẫn luôn căng cứng, tựa như cung tên đã kéo sẵn, chỉ đợi Dương Quang ra lệnh.
Dương Quang không hề nghi ngờ thân thủ của cậu, hắn đã tìm thời gian đến sân huấn luyện đấu với đứa nhỏ, cũng biết cậu đã có thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm rồi.
Sự hung hãn của Dương Hi Ngôn chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, cho dù giây tiếp theo có vung tay đấm lên thì vẻ mặt đứa nhỏ này cũng không có bất kì biểu tình nào. Thậm chí Dương Quang cảm thấy nếu cần thiết, hắn hoàn toàn có thể huấn luyện đứa nhỏ này thành một sát thủ. Trước khi ra tay không hề có một chút sát khí nào, một Dương Hi Ngôn như vậy nếu như có lòng tranh đấu, đến cả Dương Quang cũng cảm thấy đáng sợ.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Dương Quang cũng cố gắng hết sức không để trên tay cậu dính đến mạng người. May mà Diệm Bang trên cơ bản đã ổn định, không còn mấy chuyện đánh đánh giết giết như khi trước quá nhiều nữa.
Nếu như thuận lợi phát triển, đợi đến khi Dương Hi Ngôn tiếp nhận tất cả, Dương Quang cảm thấy có lẽ cậu chỉ cần mặc tây trang ngồi trong phòng làm việc, giống như một người kinh doanh bình thường, trải qua cuộc sống bình thản chín giờ đi làm năm giờ tan sở.
Đây là điều Dương Quang muốn thấy.
Hắn khoát tay với hai người, nói: “Đi đi.”
Triệu Đông bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, rồi nghe lời dẫn Dương Hi Ngôn ra ngoài.
Cho dù cậu ta không tán thành lắm với cách làm của anh cả nhà mình, nhưng biết rằng Dương Quang làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Diệm Bang. Người nắm quyền hành nên biết cuộc sống cũng những con người ở tầng chót là thế nào. Ông Kỳ, Dương Quang, có người nào không leo từ bậc thang thấp nhất mà lên? Nếu cứ như một cậu ấm không hiểu gì hết, ngồi trong phòng làm việc thì có tác dụng gì?
Cho dù sự phát triển về sau của Diệm Bang là hướng ra ngoài sáng, nhưng đừng quên từ đầu đến cuối bọn họ vẫn hoà trộn với giới xã hội đen.
Không phải Dương Quang chưa từng nghĩ đến việc mưu tính trong lòng đứa nhỏ nhiều hơn hắn nghĩ. Cậu biết khi nào nên thoái nhượng, khi nào nên giữ vững sự quật cường của mình. Dương Quang không muốn nghi ngờ đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, hắn thà xem sự thỏa hiệp đứa nhỏ biểu hiện ra như một loại thông cảm với hắn.
Sự phát triển hiện tại của Diệm Bang sớm đã vượt xa khỏi ký ức của Dương Quang, sự lớn mạnh này dẫn đến lượng công việc cũng ngày càng tăng lên, cộng thêm cả kế hoạch của bản thân hắn, cho dù có Triệu Đông và Tuần Thành giúp đỡ, hắn vẫn cảm thấy sức lực và tinh thần luôn ở mức báo động.
Vì vậy khi thấy Dương Hi Ngôn do dự một lúc rồi bước đến cầm lấy bản kế hoạch trên tay hắn, Dương Quang hoàn toàn không ngăn cản, thậm chí còn vui mừng cười với đứa nhỏ.
Dương Quang nói: “Đừng miễn cưỡng.” Hắn biết nếu hiện tại để đứa nhỏ tiếp nhận mọi thứ vẫn còn quá sớm, hắn cần phải cho cậu thời gian thích ứng.
Dương Hi Ngôn không nói lời nào, ánh mắt dừng trên quầng thâm dưới mắt người đàn ông thật lâu mới khẽ lắc đầu.
Có rất nhiều lời không cần phải nói rõ ràng. Ở với nhau bao nhiêu năm qua, giữa hai chú cháu vẫn có sự ăn ý thầm lặng như thế.
Dường như trở về hình thức ở chung ngày trước, Dương Hi Ngôn vẫn yên lặng nghe lời như cũ, mà thái độ của Dương Quang đối với đứa nhỏ này vẫn là sự nghiêm khắc mang theo ý tứ xa lánh.
Dương Hi Ngôn xem như hoàn toàn buông tay với bài vở ở trường, bản thân cậu không có bất kỳ ý kiến gì, mà Dương Quang cũng cảm thấy bằng trung học không nói lên được gì, vì thế cũng mặc cậu.
Nhưng Nghiêm Phong vẫn có chút tiếc nuối với việc này.
“Không khuyên nhóc thêm hả? Ra nước ngoài học sâu hơn, lấy cái bằng thạc sĩ tiến sĩ gì đó, không phải mày được nở mặt nở mày sao?” Lại là một lần tụ họp, hắn hỏi Dương Quang như thế.
“Nhóc không muốn ra nước ngoài, tao cũng không thích miễn cưỡng nhóc.” Dương Quang nhún vai, nói: “Tiết kiệm được mớ tiền, rất tốt.”
Nghiêm Phong nhìn hắn, “Khi nào mày lại để ý đến chuyện tiền bạc thế?”
“Nếu Hi Ngôn muốn đi, tao có thể tài trợ.” Mạc Tĩnh Thành nói, bị Tư Đồ Lỗi đập lên vai một cái. “Mày nhiền tiền quá không có chỗ tiêu xài hả? Suy nghĩ xem có nên giúp đỡ tao một chút không?”
Nghiêm Phong nhìn hắn, lại nhìn Mạc Tĩnh Thành, cuối cùng nhìn sang Dương Quang, hỏi: “Tao bỏ lỡ cái gì rồi hả?”
Thiệu Phong nghe vậy cũng xoay đầu nhìn sang Dương Quang, sau đó hỏi hắn, “Mày chưa nói với bọn họ?”
Dương Quang bĩu môi, “Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không cần phải tuyên truyền ra.”
“Chuyện gì? Chuyện gì?” Thoát khỏi bàn tay của Tư Đồ Lỗi, Mạc Tĩnh Thành nhìn người này, lại nhìn người kia.
Tư Đồ Lỗi hiểu rõ tình hình, nhưng chưa được Dương Quang đồng ý nên không dám nói chuyện này với y. Có thể nói mấy người bạn này của hắn vẫn đáng tin…thật ra lời này nói thừa rồi.
Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Quang, thấy hắn gật đầu mới tiết lộ bí mật vô cùng kinh ngạc kia: “Hi Ngôn coi trọng Dương Quang.”
Chuyện này Dương Quang cũng không định giấu bọn họ, dù sao gặp mặt nhau không ít, sớm muộn gì cũng bị nhìn ra.
“Coi trọng Dương Quang…là ý gì?” Nghiêm Phong giật mình.
“Không phải giống như anh tao đó chứ…” Mạc Tĩnh Thành miệng rộng nhiều chuyện.
Vẫn là Tư Đồ Lỗi trả lời, vẻ mặt hắn vô cùng vui sướng khi người khác gặp họa, dựng thẳng ngón cái với Mạc Tĩnh Thành, nói: “Đáp đúng rồi!”
Nghiêm Phong thiếu chút nữa không cầm vững ly rượu trên tay. Hắn nhìn Dương Quang, không dám tin hỏi lại: “Thật luôn?”
“Thật.” Thiệu Phong vẫn mang bộ dáng không có chút biểu cảm nào, y nhìn Dương Quang cũng không có chút biểu cảm nào giống mình, hỏi: “Mày định cứ như vậy mãi?”
“Không thì sao?” Dương Quang liếc sang một cái rồi rũ mắt, thản nhiên nói: “Tao đang dạy nhóc tiếp nhận xử lý việc trong bang, đợi thêm hai năm nữa…” Hai năm sau có lẽ hắn đã không còn nữa, đến lúc đó đứa nhỏ phải làm sao?
Dương Quang cố gắng không để bản thân mình nghĩ đến việc đó.
Mặc dù hành vi này có chút trốn tránh, nhưng tương lai thật sự không thể xác định. Bóng ma bắt đầu đè ép hắn, dù cho có kiên cường hơn nữa thì Dương Quang cũng chỉ là một con người, vẫn có những lúc không cách nào không chế được.
“Có phải ngộ nhận rồi không?” Mạc Tĩnh Thành phục hồi tinh thần lại nhiều thêm một chút đồng tình. Nhà y cũng có một anh trai yêu chú, y vô cùng thấu hiểu sự bất đắc dĩ này.
“Ngộ nhận cái gì?” Dương Quang liếc y, “Tao ngộ nhận? Hay là nhóc ngộ nhận? Tao cũng hi vọng mình ngộ nhận lắm đây.”
Dương Quang nhìn Thiệu Phong, hắn vẫn không có biểu tình gì phát ngôn bốn chữ, “Không phải ngộ nhận.”
Dương Quang nhún vai, Mạc Tĩnh Thành trầm mặc, Nghiêm Phong đẩy kính, vẫn còn đủ bình tĩnh để phân tích: “Tao cảm thấy đứa nhỏ kia chỉ là quen ỷ lại mày, mới cho rằng tình cảm đó là tình yêu.”
“Tao cũng thấy vậy.” Tư Đồ Lỗi phụ họa, dù sao hắn cũng hiểu rõ tình huống của Dương Hi Ngôn hơn mấy người khác một chút, cũng vì vậy mà hắn càng đồng tình với Dương Quang.
“Đó là một kiểu cố chấp, tao cảm thấy với nhóc tình thân hay tình yêu không quan trọng, quan trọng đối tượng nhất định phải là Dương Quang.”
Từ khi còn nhỏ, đứa nhóc kia đã có nhận định duy nhất như thế, tất cả mọi người đều thấy được. Mặc dù không nghĩ đến mặt kia, nhưng Tư Đồ Lỗi lại cảm thấy hướng phát triển này không phải là việc không thể đoán trước.
Theo như Dương Quang kể lại lần đầu tiên hai người gặp mặt khi đứa nhỏ kia năm tuổi, độ tuổi này với trẻ em bình thường mà nói những thứ có thể nhớ được không nhiều.
Bởi vì cha mẹ của Dương Hi Ngôn không làm tròn trách nhiệm, lần chú hai cứu cậu kia đã được ghi vào bộ nhớ không nhiều lắm của đứa nhỏ. Hoàn cảnh gặp gỡ lần thứ hai lại là tang lễ… đứa nhỏ muốn không tiếp cận hắn cũng khó.
Dương Quang nghiêm khắc, nhưng cũng rất dụng tâm với cậu. Dương Hi Ngôn mẫn cảm, cũng biết chú hai muốn tốt cho mình, vì vậy cậu ỷ lại, tin tưởng, nhận định, tất cả tình cảm chồng chất lên biến thành sự cố chấp.
Nhưng người cố chấp nào chỉ mình Dương Hi Ngôn?
Tư Đồ Lỗi phân tích xong tình huống của Dương Hi Ngôn lại thuận thế nhìn Nghiêm Phong một cái, Nghiêm Phong nhẹ nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
Chuyện của Nghiêm Phong mấy người bọn họ đều biết nhưng không giúp được gì. Nghiêm Phong cũng không định để bọn họ nhúng tay vào, vì thế hắn vẫn luôn vờ như chẳng có việc gì cả.
Mạc Tĩnh Thành gật đầu kết luận cú chót, “Nghe rất có cảm giác không phải là Dương Quang thì không được.”
Sự phân tích của bọn họ cũng không khiến tâm tình Dương Quang thả lỏng hơn.
Dương Quang trầm mặc nhìn ly rượu trong tay chăm chú, thật lâu sau đột nhiên hỏi: “Tụi mày tin vào vận mệnh không?”
Mấy người trong phòng hai mặt nhìn nhau, thậm chí vẻ mặt Tư Đồ Lỗi còn ngập tràn hoài nghi, hắn tự hỏi Dương Quang có phải bị kích thích nghiêm trọng quá rồi không… “Mày đi hỏi bác sĩ về một vấn đề khoa học không giải thích được?”
Đến cả Nghiêm Phong cũng nghi ngờ, “Sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này?”
“Kỳ quái sao?” Dương Quang không để ý mà cười, hắn nhìn bọn họ hỏi: “Tụi mày thấy sao?”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi nói: “Tao không tin mấy thứ thần thánh ma quái.” Tin vào những thứ có thể giải thích bằng khoa học, đây là nguyên tắc của một nhà nghiên cứu.
“Tao…” Suy ngẫm đến suy ngẫm đi, Mạc Tĩnh Thành nhún vai nói: “Không tin lắm.”
“Không tin.” Thiệu Phong trả lời không hề do dự.
“Tao cũng không tin.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, quan sát Dương Quang hỏi: “Không lẽ mày tin hả?”
“Ừ, tao tin.”
Dương Quang gật đầu, không để ý đến nụ cười giễu cợt của Tư Đồ Lỗi, hắn khép nửa mắt che đi sự ảm đạm.
Khi Dương Quang đưa Dương Hi Ngôn từ nhà họ Dương trở về hắn vẫn luôn tin tưởng. Hắn cho rằng chỉ cần nỗ lực thay đổi quá trình, vậy kết quả sẽ không giống khi trước.
Sự kiên trì son sắt như thế cuối cùng lại bị đứa nhỏ kia phá hủy.
Vận mệnh điều khiển mọi thứ bước trên con đường đã vạch sẵn. Thậm chí Dương Quang còn nhìn thấy kết cục đã từng của hắn và đứa nhỏ kia.
“Dương Quang?”
Nghiêm Phong đẩy vai Dương Quang, nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của hắn, “Đang nghĩ gì vậy?” Hơi thở trầm thấp và vẻ mặt chán chường, không hề giống một người đàn ông đã từng tiêu sái tùy tiện chút nào.
Tư Đồ Lỗi an ủi vỗ lưng hắn nói: “Đừng lo lắng quá, rồi sẽ có cách thôi.”
Đối diện với ánh mắt có chút lo lắng của mọi người, Dương Quang cười cười, “Tao không sao.”
Đúng vậy, rồi sẽ có biện pháp thôi.
Tụ họp kết thúc, Dương Quang bước ra khỏi quán bar, mở cửa xe đã thấy Dương Hi Ngôn yên yên tĩnh tĩnh ngồi trên ghế đợi hắn.
Dương Quang cũng không bất ngờ khi thấy cậu, chỉ hỏi: “Đi xem hết rồi?”
Triệu Đông ngồi ghế trước trả lời thay cậu: “Đều đi một vòng xem qua rồi, cơ bản có thể hiểu.”
Dương Quang gật đầu, đóng cửa xe nói: “Lái xe đi.”
Chiếc xe chạy trong đêm tối, ánh đèn nê ông bên đường chiếu vào gương mặt cương nghị của người đàn ông, Dương Hi Ngôn vẫn luôn trầm mặc nhìn hắn.
Hôm nay cậu đi xem xét địa bàn của người đàn ông này với Triệu Đông, mặc dù đã đoán trước được nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có chút không thể tin.
Đó là vương quốc của người đàn ông này, mà hắn đã cho phép cậu đặt chân vào. Mặc dù mục đích có lẽ không đơn giản, nhưng chỉ cần có thể đến gần với người đàn ông này hơn một chút, đối với cậu mà nói đều là chuyện tốt.
Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn sườn mặt của Dương Quang, cũng không bỏ qua sự mỏi mệt trong mắt hắn, cậu nhúc nhích môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Cậu biết phiền não của chú hai có một phần nguyên nhân ở mình.
Khóe mắt liếc thấy con người vẫn nhìn hắn chăm chú thật lâu cuối cùng cũng biết kiểm điểm, Dương Quang cong cong khóe môi.
Rất nhiều chuyện hắn không muốn nghĩ loạn thêm nữa, sợ rằng cứ tiếp tục như thế sẽ thật sự không có cách nào cứu vãn, vì thế Dương Quang cố gắng hết sức chỉ nghĩ đến mặt tốt đẹp nhất.
Cho dù như thế có chút lừa mình dối người.
.
“Anh cả…việc này không ổn lắm đâu.” Vẻ mặt Triệu Đông do dự nhìn Dương Quang.
Anh cả nhà cậu ta bảo rằng về sau dẫn cậu Ngôn đi xem địa bàn, địa bàn cậu ta quản lý là dạng gì chứ? Quán bar, sàn nhảy, câu lạc bộ đêm… Mấy nơi này chuyện hạ lưu gì cũng có, đâu phải nơi đứa nhỏ có thể đến chứ?
Cậu can ngăn: “Anh cả, em biết anh định để cậu Ngôn tiếp nhận, vậy có thể để cậu ấy đi xem địa bàn của anh Thành mà, mấy thứ đó cậu Ngôn đều hiểu, tốt xấu gì cũng là người có học, đâu giống em chỉ là tên lăn lộn đầu đường xó chợ…”
Dương Quang khoát tay, “Không sao, mày cứ làm theo dặn dò của anh là được, cho dù có chuyện gì xảy ra anh đảm bảo sẽ không truy cứu trách nhiệm của mày, được chưa?”
“Cái này…” Triệu Đông nhìn thiếu niên vẫn luôn trầm mặc, lại nhìn Dương Quang, vẫn không tán thành lắm: “Anh cả, em không phải sợ chịu trách nhiệm, em chỉ thấy cậu Ngôn đến đó không phù hợp thôi.”
Nhìn thấy sự chuyên nghiệp của cậu Ngôn lúc chỉnh sửa tài liệu, cũng nhìn thấy sự tàn nhẫn của cậu lúc đánh nhau, Triệu Đông vẫn cảm thấy con người này nên giống với Dương Quang, thích hợp ngồi trên cao, chứ không phải đến loại sàn nhảy hạng ba lăn lộn với mình.
Hơn nữa là một người cha, cậu ta sợ Dương Quang đưa đứa nhỏ này đến nơi đó…lỡ đâu học thói xấu thì sao?
“Thích hợp hay không anh biết là được, cứ làm theo lời anh.”
Một câu chặn đứng lời khuyên dư thừa của Triệu Đông, Dương Quang nói với đứa nhỏ đang đứng ngay đó: “Nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều, lúc nên ra tay thì cứ ra tay, cho dù thế nào cũng không được để bản thân chịu thiệt, hiểu chưa?”
Dương Hi Ngôn gật đầu.
Mặc trên người một bộ áo trắng quần đen đơn giản, thiếu niên này tựa như một học sinh bình thường không hề có tính nguy hiểm. Nhưng những người đã từng thấy cậu đánh nhau mới biết trình độ ra tay nhanh, chuẩn, độc của cậu chuyên nghiệp đến mức nào.
Năng lực đứa nhỏ biểu hiện ra trong khoảng thời gian này khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Quang đều cảm thấy kinh ngạc. Dương Quang dẫn cậu tham dự một buổi đàm phán, một đám người vác theo vũ khí đã lên nòng mà đứa nhỏ này vẫn không có chút nào e sợ.
Dương Quang có thể dẫn cậu theo đương nhiên không phải là nơi nguy hiểm, khung cảnh giương cung bạt kiếm kia cũng chỉ vì đối phương muốn phối hợp với Dương Quang nên mới cố ý bày bố ra. Suốt quá trình đứng sau lưng Dương Quang, Dương Hi Ngôn không hề nói một câu nào, cơ thể vẫn luôn căng cứng, tựa như cung tên đã kéo sẵn, chỉ đợi Dương Quang ra lệnh.
Dương Quang không hề nghi ngờ thân thủ của cậu, hắn đã tìm thời gian đến sân huấn luyện đấu với đứa nhỏ, cũng biết cậu đã có thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm rồi.
Sự hung hãn của Dương Hi Ngôn chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, cho dù giây tiếp theo có vung tay đấm lên thì vẻ mặt đứa nhỏ này cũng không có bất kì biểu tình nào. Thậm chí Dương Quang cảm thấy nếu cần thiết, hắn hoàn toàn có thể huấn luyện đứa nhỏ này thành một sát thủ. Trước khi ra tay không hề có một chút sát khí nào, một Dương Hi Ngôn như vậy nếu như có lòng tranh đấu, đến cả Dương Quang cũng cảm thấy đáng sợ.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Dương Quang cũng cố gắng hết sức không để trên tay cậu dính đến mạng người. May mà Diệm Bang trên cơ bản đã ổn định, không còn mấy chuyện đánh đánh giết giết như khi trước quá nhiều nữa.
Nếu như thuận lợi phát triển, đợi đến khi Dương Hi Ngôn tiếp nhận tất cả, Dương Quang cảm thấy có lẽ cậu chỉ cần mặc tây trang ngồi trong phòng làm việc, giống như một người kinh doanh bình thường, trải qua cuộc sống bình thản chín giờ đi làm năm giờ tan sở.
Đây là điều Dương Quang muốn thấy.
Hắn khoát tay với hai người, nói: “Đi đi.”
Triệu Đông bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, rồi nghe lời dẫn Dương Hi Ngôn ra ngoài.
Cho dù cậu ta không tán thành lắm với cách làm của anh cả nhà mình, nhưng biết rằng Dương Quang làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Diệm Bang. Người nắm quyền hành nên biết cuộc sống cũng những con người ở tầng chót là thế nào. Ông Kỳ, Dương Quang, có người nào không leo từ bậc thang thấp nhất mà lên? Nếu cứ như một cậu ấm không hiểu gì hết, ngồi trong phòng làm việc thì có tác dụng gì?
Cho dù sự phát triển về sau của Diệm Bang là hướng ra ngoài sáng, nhưng đừng quên từ đầu đến cuối bọn họ vẫn hoà trộn với giới xã hội đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất