Chương 7: TÌNH CỜ GẶP GỠ
Vẫn nên rút ra một ngày dẫn Dương Hi Ngôn đi cắt tóc, rồi đi trung tâm thương mại.
Bỏ đi mấy sợi tóc che mắt, nhìn đứa nhỏ bớt yếu đuối hơn một chút, cũng sáng sủa thêm một chút. Dương Quang nghĩ trẻ con tuổi này chưa hẳn thích đọc sách, vì thế hắn dắt Dương Hi Ngôn dạo từ lầu một đến lầu năm ở trung tâm thương mại.
Triệu Đông bế Dương Hi Ngôn, Dương Quang muốn trở thành một người giám hộ đủ tư cách chứ không phải dẫn cậu đi trên con đường quanh co hơn, vì thế hắn chú ý không thân thiết quá nhiều với đứa nhỏ, tránh cho cậu có tâm lý ỷ lại.
Dọc đường đi Triệu Đông vẫn luôn tìm cách chọc Dương Hi Ngôn, cậu ta xem việc này như một thử thách khiêu chiến, đáng tiếc có dùng cách nào cũng vô dụng, đứa nhỏ vẫn không nói lời nào, ngoại trừ lúc Dương Quang trưng cầu ý kiến thỉnh thoảng đứa nhỏ đáp lời ra, hầu hết thời gian cậu đều lặng lẽ nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đen lay láy.
Triệu Đông hết nhìn đứa nhỏ trong lòng mình rồi lại nhìn Dương Quang, nhìn đứa nhỏ một cái, lại nhìn Dương Quang một cái.
Dương Quang đang chọn mua hàng hóa đột nhiên nghiêng mặt sang hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Đông lập tức nắm lấy cơ hội nịnh nọt, “Anh cả, anh đã lợi hại hơn người khác, không ngờ cháu anh cũng không giống với đứa trẻ khác, nhà anh di truyền quá tốt rồi đúng không?” Thậm chí đám thân thích nhà họ Dương cũng dũng mãnh hơn người bình thường, hôm qua cậu thiếu điều tức chết.
Dương Quang liếc cậu một cái, hỏi: “Mệt rồi? Mệt thì đổi người khác.” Vết thương trên đầu gối của đứa nhỏ vẫn chưa khỏi, tạm thời Dương Quang cũng nuông chiều để người khác bế cậu.
“Không có không có, cậu Ngôn nhẹ như vậy, có thể khiến Triệu Đông em mệt được sao!” Triệu Đông lập tức lắc đầu, mỉm cười nịnh nọt Dương Quang, “Anh cả đừng có cướp cơ hội giao lưu tình cảm giữa em với cậu Ngôn!” Nhân lúc đứa nhỏ còn chưa thân thiết với ai, cậu ta phải nhanh chóng cày điểm tồn tại mới được, sau này anh cả nhà mình có tức giận cũng có thêm người xin giúp cậu ta.
Dương Quang sao lại không biết ý định của Triệu Đông, cười nhạo một tiếng, “Mày chỉ có chút tiền đồ vậy thôi hả!” Hắn thả đồ vào xe đẩy, vừa đi vừa để ý đến tầm mắt của Dương Hi Ngôn, những thứ cậu có vẻ thích hầu như hắn đều lấy, đồ ăn vặt, đồ chơi và cả sách.
Nếu như trên đường không đụng phải người không muốn gặp, lần đi mua sắm này cũng xem như một trải nghiệm vô cùng vui vẻ, dù sao đã lâu lắm rồi Dương Quang chưa tự mình đi mua đồ.
Thế nhưng trên đời luôn có những chuyện tình cờ.
Dương Quang thả đồ trên tay vào xe đẩy định gọi đàn em đi thanh toán, vừa ngẩng đầu đã thấy người mới hôm qua hắn bảo Triệu Đông điều tra đang chọn đồ cùng bạn gái ở khu quần áo nữ.
“Anh cả, sao vậy?” Triệu Đông thấy hắn lạnh lùng nhìn đối phương bèn nhìn về hướng đó thăm dò, sau khi thấy không có tình huống gì khác thường, cậu ta lại hoài nghi hỏi Dương Quang.
“Không có gì, đi thanh toán đi!”
Hồng Vân Bằng ở phía đối diện hoàn toàn không quen biết Dương Quang, thế nhưng hai bảo tiêu theo phía sau gã lại quen mặt hắn, bọn họ nhận ra tầm mắt của Dương Quang, một người nói nhỏ bên tai Hồng Vân Bằng, thấy Dương Quang phía bên kia cầu thang nhìn gã, gã nghe rồi bèn đi qua phía đó.
Chỉ đi ra ngoài mua sắm nên đều không mang quá nhiều người, bên Dương Quang ngoài Triệu Đông ra chỉ có thêm một đàn em nữa, mà tên ấy còn đang đi thanh toán.
Nhìn thấy đoàn người của Hồng Vân Bằng, biểu tình của Triệu Đông lập tức thay đổi, cậu ta không biết Hồng Vân Bằng nhưng biết hai gã bảo tiêu phía sau, là người của ông hai Hồng.
Người Hồng Môn không ở yên bên khu Đông lại chạy sang đây làm gì? Bên đó đâu phải không có trung tâm thương mại!
Dương Hi Ngôn cảm giác được Triệu Đông căng thẳng, cậu bất an nhìn Dương Quang, hắn vỗ vỗ lưng cậu nói, “Đừng sợ.”
Triệu Đông ôm Dương Hi Ngôn vào lòng, Dương Quang bình thản nhìn Hồng Vân Bằng.
Hồng Vân Bằng hiện giờ chỉ khoảng hai mươi tuổi, khoác lên người dáng vẻ con nhà giàu lưu manh, thế nhưng một gã như vậy thêm vài năm nữa lại trở thành nhân tài của Hồng Môn.
Hồng Vân Bằng treo nét cười hiền lành trên mặt, chào hỏi với Dương Quang, “Đây là anh cả của Diệm Bang sao? Lần đầu gặp mặt, chào anh!” Nói rồi tầm mắt gã lại đảo sang Dương Hi Ngôn được Triệu Đông bế, hỏi: “Đây là?”
“Cháu tôi.” Đối phương muốn tra cũng sẽ tra được đầy đủ, vì thế cũng không cần giấu giếm, Dương Quang đáp.
“Thì ra là cháu trai nhỏ, ây da tôi không chuẩn bị bao lì xì rồi.” Gã ngại ngùng lục lọi trên người rồi sai bảo tiêu, “Đi, lấy cái kia, cái kia, cái kia nữa, thanh toán hết đi, làm quà cho cháu.”
“Không cần khách sáo.” Dương Quang thản nhiên ngăn cản nhưng lại nhếch khóe môi nhìn người sau lưng gã, vờ như không quen biết hỏi thăm: “Vị này là cậu chủ nhà ông hai Hồng sao?”
Bảo tiêu gật đầu.
Lúc này Dương Quang mới nhìn sang Hồng Vân Bằng, cười cười nói: “Cậu Hồng sao lại có thời gian đến khu Nam vậy? Trung tâm thương mại bên khu Đông cũng không ít hơn khu Nam.” Ngụ ý là mày không ngoan ngoãn ở yên trong địa bàn nhà mình lại chạy đến khu Nam làm quái gì?
Đối với thái độ thù địch của hắn Hồng Vân Bằng cũng không để ý, ngược lại còn cười ha ha, “Ba tôi nói nếu như anh cả Diệm Bang biết tôi chạy lung tung đến đây nhất định sẽ đuổi tôi về.” Trong giới ai mà không biết anh cả Diệm Bang là người bảo vệ địa bàn chặt chẽ nhất.
Gã lại nhún vai nói: “Trung tâm bên khu Đông cũng chỉ có mấy cái, ngày nào cũng dạo đi dạo lại chẳng có ý nghĩa gì, nếu không…” Gã chỉ về phía bạn gái vẫn đang chọn quần áo, cười nói: “Mới cua một em, không có sở thích gì ngoài việc dạo phố mua đồ.”
“Tính kiên nhẫn của cậu Hồng cũng cao thật.” Dương Quang liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, nói: “Vậy không làm cậu Hồng mất hứng nữa, chúng tôi đi trước.”
“Được, không làm lỡ thời gian của anh cả Diệm nữa.” Hồng Vân Bằng nhường đường, nhìn theo bóng lưng của Dương Quang: “Hôm nào rảnh cùng uống rượu nha!”
Không quay người lại, Dương Quang tùy ý huơ tay nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.
“Anh cả…” Triệu Đông bên cạnh có chút không rõ nhìn hắn. Từ khi nhìn thấy cậu Hồng kia, vẻ mặt của anh cả nhà mình vẫn luôn không tốt.
Cậu ta suy đoán hỏi: “Anh cả, anh có mâu thuẫn với cậu Hồng kia à?” Chắc là không phải đâu, mỗi ngày cậu đều đi theo Dương Quang, chưa từng nghe nói qua mà?
Dương Quang liếc cậu ta một cái, vươn tay đón lấy Dương Hi Ngôn cứng ngắc cả người trong lòng Triệu Đông.
Đứa nhỏ vẫn luôn căng thẳng, được Dương Quang ôm vào lòng vẫn không ngừng lặng lẽ nhìn hắn.
Dương Hi Ngôn nhận ra được tâm trạng của Dương Quang không tốt nên không dám cử động, chỉ cẩn thận tựa lên cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Chú hai, con không sợ, chú đừng giận.”
Âm thanh của cậu vẫn rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến người không thật lòng quan tâm sẽ xem nhẹ, thế nhưng Dương Quang chưa từng bỏ lỡ lần nào.
“Chú không tức giận.” Dương Quang nhìn về phía xa, ánh mắt sâu lắng tối tăm.
Lần này còn chưa biết ai chết trong tay ai đâu!
Dương Quang vốn muốn tìm cơ hội tranh thủ trừ khử Hồng Vân Bằng, tránh lưu lại tai họa khó lường về sau. Thế nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không ổn, nếu làm sạch sẽ lưu loát không ai điều tra được thì tốt, lỡ như bị tra ra, với tính tình có thù tất báo của ông hai Hồng, cả Diệm Bang sẽ rơi vào nguy hiểm.
Không sợ tranh đấu ngoài sáng, chỉ sợ phục kích trong tối. Đối với một Diệm Bang nhỏ bé không liên kết chặt chẽ như hiện nay, nói không chừng sẽ bị lão cáo già đó đánh đến rụng rời tan tác, mạo hiểm quá lớn!
Vì vậy với tình thế trước mắt, hắn đành nhịn xuống, cũng chỉ có thể nhịn!
Bao cát bị người đàn ông đánh đến nghiêng trái ngã phải, mồ hôi dọc theo cơ thể cường tráng không ngừng rơi xuống, tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh đánh vào bao cát trong phòng vang lên không dứt, ngoài ra không còn bất kì âm thanh nào khác.
Triệu Đông sùng bái đứng nhìn bên cạnh, anh cả nhà mình ngày càng lợi hại, nhìn bao cát bị đánh đến biến hình, cậu ta lại có chút sợ hãi nuốt nước miếng, mấy đấm đó mà đánh người thì…
Cậu ta đẩy tay Tuần Thành bên cạnh vẫn luôn im lặng, nhỏ giọng hỏi: “Anh cả làm sao vậy? Nổi nóng đến mức này?”
“Mày không biết làm sao anh biết?” Tuần Thành liếc cậu ta, lại nhìn từng cú đấm ngày càng tàn nhẫn hơn của người trước mặt, trong mắt anh hiện lên chút hoài nghi, mới mấy ngày không gặp sao giống như bang chủ thay đổi không ít vậy?
Tuần Thành nhìn thời gian không sai biệt lắm, cầm khăn mặt với nước đến, “Bang chủ, nghỉ ngơi chút đi!”
Dương Quang dừng lại nhìn anh, “Về rồi?” Hắn đỡ bao cát đứng lại, tháo băng vải quấn trên tay ra, nhìn làn da ửng đỏ lên bèn nhíu chặt mày, so với hắn của mười năm sau thì cơ thể này quá yếu.
“Tối qua về rồi, hơi trễ nên tôi không đến nữa.” Tuần Thành đưa khăn cho hắn, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bang chủ có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Lau mặt xong, Dương Quang lại nhận nước há to miệng trút vào, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Tuần Thành. Sau đó hắn rũ mắt xuống giấu đi sự vui mừng hiện lên.
Dương Quang có thể ngồi vững ghế bang chủ Diệm Bang khi tuổi còn trẻ thế này, công của Tuần Thành không hề ít, đây là người ông Kỳ để lại cho hắn, anh vất vả vì Diệm Bang nửa đời người, đáng tiếc lại chết trong lần tẩy trừ năm ấy. Đây đã từng là hối hận lớn nhất của Dương Quang.
Nhưng đã sống lại thêm một lần nữa, Dương Quang sẽ không để chuyện này xảy ra!
Hắn hỏi Tuần Thành: “Mọi việc sao rồi?”
Chỉ là đi thương thảo việc mua bán vũ khí thôi, cũng không phải lần đầu Tuần Thành làm việc này, “Cũng ổn, khá thuận lợi.”
Nhìn cả người Dương Quang ướt mồ hôi, Tuần Thành đề nghị: “Bang chủ tắm rửa trước đi, không phải chuyện lớn gì, tôi đến phòng sách đợi.”
“Ừ.”
Nhìn Dương Quang rời đi, Tuần Thành trầm mặc một chốc rồi hỏi Triệu Đông: “Sao anh thấy bang chủ không thích hợp chỗ nào đó?” Dường như đang đè ép khí thế cả người xuống, đến cả ánh mắt cũng lợi hại hơn so với trước đây.
“Có không?” Triệu Đông gãi gãi đầu đáp: “Hai ngày nay anh cả tốt hơn mấy hôm trước rồi, anh không thấy được mấy ngày trước mặt anh cả u ám thế nào đâu, ánh mắt có thể dọa chết người đó.”
“Tại sao?”
“Anh hai với chị dâu anh cả gặp chuyện, trong tang lễ một đám người bắt nạt cháu anh ấy, anh không biết đâu đầu gối của cậu Ngôn quỳ đến mức xanh tím, bị thù phũng nặng.” Triệu Đông bênh vực Dương Hi Ngôn nhân tiện nhỏ giọng tiết lộ thông tin: “Không phải ông hai Hồng mới nhận con riêng về sao? Hôm qua tụi em ghé trung tâm thương mại thì gặp gã, hình như anh cả có mâu thuẫn với gã, sau khi trở về mặt mày vẫn lạnh ngắt, cả buổi chiều em không dám lớn tiếng luôn.”
Tuần Thành nhìn cậu một cái cười nói: “Mày cũng thu bớt cái nết lại trước mặt bang chủ đi.” Vừa mới thả ra ngoài một chút là chẳng khác gì con khỉ loi choi.
“He he…” Triệu Đông không xấu hổ chút nào nhe hàm răng trắng ra, xin tha nói: “Anh Thành, anh đừng kể tội em trước mặt anh cả mà, gần đây em nào có dám gây chuyện.” Đều nhờ ơn anh cả nhà mình, Triệu Đông chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ gặp xui xẻo, lá gan cũng nhỏ lại hẳn.
Tuần Thành có chút bất đắc dĩ: “Mày cũng không còn nhỏ đâu, không chịu thay đổi sau này có chuyện thì đừng hối hận!”
Anh lớn hơn Dương Quang và Triệu Đông vài tuổi, làm việc chín chắn, là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của Dương Quang.
Bỏ đi mấy sợi tóc che mắt, nhìn đứa nhỏ bớt yếu đuối hơn một chút, cũng sáng sủa thêm một chút. Dương Quang nghĩ trẻ con tuổi này chưa hẳn thích đọc sách, vì thế hắn dắt Dương Hi Ngôn dạo từ lầu một đến lầu năm ở trung tâm thương mại.
Triệu Đông bế Dương Hi Ngôn, Dương Quang muốn trở thành một người giám hộ đủ tư cách chứ không phải dẫn cậu đi trên con đường quanh co hơn, vì thế hắn chú ý không thân thiết quá nhiều với đứa nhỏ, tránh cho cậu có tâm lý ỷ lại.
Dọc đường đi Triệu Đông vẫn luôn tìm cách chọc Dương Hi Ngôn, cậu ta xem việc này như một thử thách khiêu chiến, đáng tiếc có dùng cách nào cũng vô dụng, đứa nhỏ vẫn không nói lời nào, ngoại trừ lúc Dương Quang trưng cầu ý kiến thỉnh thoảng đứa nhỏ đáp lời ra, hầu hết thời gian cậu đều lặng lẽ nhìn mọi thứ bằng đôi mắt đen lay láy.
Triệu Đông hết nhìn đứa nhỏ trong lòng mình rồi lại nhìn Dương Quang, nhìn đứa nhỏ một cái, lại nhìn Dương Quang một cái.
Dương Quang đang chọn mua hàng hóa đột nhiên nghiêng mặt sang hỏi: “Sao vậy?”
Triệu Đông lập tức nắm lấy cơ hội nịnh nọt, “Anh cả, anh đã lợi hại hơn người khác, không ngờ cháu anh cũng không giống với đứa trẻ khác, nhà anh di truyền quá tốt rồi đúng không?” Thậm chí đám thân thích nhà họ Dương cũng dũng mãnh hơn người bình thường, hôm qua cậu thiếu điều tức chết.
Dương Quang liếc cậu một cái, hỏi: “Mệt rồi? Mệt thì đổi người khác.” Vết thương trên đầu gối của đứa nhỏ vẫn chưa khỏi, tạm thời Dương Quang cũng nuông chiều để người khác bế cậu.
“Không có không có, cậu Ngôn nhẹ như vậy, có thể khiến Triệu Đông em mệt được sao!” Triệu Đông lập tức lắc đầu, mỉm cười nịnh nọt Dương Quang, “Anh cả đừng có cướp cơ hội giao lưu tình cảm giữa em với cậu Ngôn!” Nhân lúc đứa nhỏ còn chưa thân thiết với ai, cậu ta phải nhanh chóng cày điểm tồn tại mới được, sau này anh cả nhà mình có tức giận cũng có thêm người xin giúp cậu ta.
Dương Quang sao lại không biết ý định của Triệu Đông, cười nhạo một tiếng, “Mày chỉ có chút tiền đồ vậy thôi hả!” Hắn thả đồ vào xe đẩy, vừa đi vừa để ý đến tầm mắt của Dương Hi Ngôn, những thứ cậu có vẻ thích hầu như hắn đều lấy, đồ ăn vặt, đồ chơi và cả sách.
Nếu như trên đường không đụng phải người không muốn gặp, lần đi mua sắm này cũng xem như một trải nghiệm vô cùng vui vẻ, dù sao đã lâu lắm rồi Dương Quang chưa tự mình đi mua đồ.
Thế nhưng trên đời luôn có những chuyện tình cờ.
Dương Quang thả đồ trên tay vào xe đẩy định gọi đàn em đi thanh toán, vừa ngẩng đầu đã thấy người mới hôm qua hắn bảo Triệu Đông điều tra đang chọn đồ cùng bạn gái ở khu quần áo nữ.
“Anh cả, sao vậy?” Triệu Đông thấy hắn lạnh lùng nhìn đối phương bèn nhìn về hướng đó thăm dò, sau khi thấy không có tình huống gì khác thường, cậu ta lại hoài nghi hỏi Dương Quang.
“Không có gì, đi thanh toán đi!”
Hồng Vân Bằng ở phía đối diện hoàn toàn không quen biết Dương Quang, thế nhưng hai bảo tiêu theo phía sau gã lại quen mặt hắn, bọn họ nhận ra tầm mắt của Dương Quang, một người nói nhỏ bên tai Hồng Vân Bằng, thấy Dương Quang phía bên kia cầu thang nhìn gã, gã nghe rồi bèn đi qua phía đó.
Chỉ đi ra ngoài mua sắm nên đều không mang quá nhiều người, bên Dương Quang ngoài Triệu Đông ra chỉ có thêm một đàn em nữa, mà tên ấy còn đang đi thanh toán.
Nhìn thấy đoàn người của Hồng Vân Bằng, biểu tình của Triệu Đông lập tức thay đổi, cậu ta không biết Hồng Vân Bằng nhưng biết hai gã bảo tiêu phía sau, là người của ông hai Hồng.
Người Hồng Môn không ở yên bên khu Đông lại chạy sang đây làm gì? Bên đó đâu phải không có trung tâm thương mại!
Dương Hi Ngôn cảm giác được Triệu Đông căng thẳng, cậu bất an nhìn Dương Quang, hắn vỗ vỗ lưng cậu nói, “Đừng sợ.”
Triệu Đông ôm Dương Hi Ngôn vào lòng, Dương Quang bình thản nhìn Hồng Vân Bằng.
Hồng Vân Bằng hiện giờ chỉ khoảng hai mươi tuổi, khoác lên người dáng vẻ con nhà giàu lưu manh, thế nhưng một gã như vậy thêm vài năm nữa lại trở thành nhân tài của Hồng Môn.
Hồng Vân Bằng treo nét cười hiền lành trên mặt, chào hỏi với Dương Quang, “Đây là anh cả của Diệm Bang sao? Lần đầu gặp mặt, chào anh!” Nói rồi tầm mắt gã lại đảo sang Dương Hi Ngôn được Triệu Đông bế, hỏi: “Đây là?”
“Cháu tôi.” Đối phương muốn tra cũng sẽ tra được đầy đủ, vì thế cũng không cần giấu giếm, Dương Quang đáp.
“Thì ra là cháu trai nhỏ, ây da tôi không chuẩn bị bao lì xì rồi.” Gã ngại ngùng lục lọi trên người rồi sai bảo tiêu, “Đi, lấy cái kia, cái kia, cái kia nữa, thanh toán hết đi, làm quà cho cháu.”
“Không cần khách sáo.” Dương Quang thản nhiên ngăn cản nhưng lại nhếch khóe môi nhìn người sau lưng gã, vờ như không quen biết hỏi thăm: “Vị này là cậu chủ nhà ông hai Hồng sao?”
Bảo tiêu gật đầu.
Lúc này Dương Quang mới nhìn sang Hồng Vân Bằng, cười cười nói: “Cậu Hồng sao lại có thời gian đến khu Nam vậy? Trung tâm thương mại bên khu Đông cũng không ít hơn khu Nam.” Ngụ ý là mày không ngoan ngoãn ở yên trong địa bàn nhà mình lại chạy đến khu Nam làm quái gì?
Đối với thái độ thù địch của hắn Hồng Vân Bằng cũng không để ý, ngược lại còn cười ha ha, “Ba tôi nói nếu như anh cả Diệm Bang biết tôi chạy lung tung đến đây nhất định sẽ đuổi tôi về.” Trong giới ai mà không biết anh cả Diệm Bang là người bảo vệ địa bàn chặt chẽ nhất.
Gã lại nhún vai nói: “Trung tâm bên khu Đông cũng chỉ có mấy cái, ngày nào cũng dạo đi dạo lại chẳng có ý nghĩa gì, nếu không…” Gã chỉ về phía bạn gái vẫn đang chọn quần áo, cười nói: “Mới cua một em, không có sở thích gì ngoài việc dạo phố mua đồ.”
“Tính kiên nhẫn của cậu Hồng cũng cao thật.” Dương Quang liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, nói: “Vậy không làm cậu Hồng mất hứng nữa, chúng tôi đi trước.”
“Được, không làm lỡ thời gian của anh cả Diệm nữa.” Hồng Vân Bằng nhường đường, nhìn theo bóng lưng của Dương Quang: “Hôm nào rảnh cùng uống rượu nha!”
Không quay người lại, Dương Quang tùy ý huơ tay nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.
“Anh cả…” Triệu Đông bên cạnh có chút không rõ nhìn hắn. Từ khi nhìn thấy cậu Hồng kia, vẻ mặt của anh cả nhà mình vẫn luôn không tốt.
Cậu ta suy đoán hỏi: “Anh cả, anh có mâu thuẫn với cậu Hồng kia à?” Chắc là không phải đâu, mỗi ngày cậu đều đi theo Dương Quang, chưa từng nghe nói qua mà?
Dương Quang liếc cậu ta một cái, vươn tay đón lấy Dương Hi Ngôn cứng ngắc cả người trong lòng Triệu Đông.
Đứa nhỏ vẫn luôn căng thẳng, được Dương Quang ôm vào lòng vẫn không ngừng lặng lẽ nhìn hắn.
Dương Hi Ngôn nhận ra được tâm trạng của Dương Quang không tốt nên không dám cử động, chỉ cẩn thận tựa lên cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Chú hai, con không sợ, chú đừng giận.”
Âm thanh của cậu vẫn rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến người không thật lòng quan tâm sẽ xem nhẹ, thế nhưng Dương Quang chưa từng bỏ lỡ lần nào.
“Chú không tức giận.” Dương Quang nhìn về phía xa, ánh mắt sâu lắng tối tăm.
Lần này còn chưa biết ai chết trong tay ai đâu!
Dương Quang vốn muốn tìm cơ hội tranh thủ trừ khử Hồng Vân Bằng, tránh lưu lại tai họa khó lường về sau. Thế nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không ổn, nếu làm sạch sẽ lưu loát không ai điều tra được thì tốt, lỡ như bị tra ra, với tính tình có thù tất báo của ông hai Hồng, cả Diệm Bang sẽ rơi vào nguy hiểm.
Không sợ tranh đấu ngoài sáng, chỉ sợ phục kích trong tối. Đối với một Diệm Bang nhỏ bé không liên kết chặt chẽ như hiện nay, nói không chừng sẽ bị lão cáo già đó đánh đến rụng rời tan tác, mạo hiểm quá lớn!
Vì vậy với tình thế trước mắt, hắn đành nhịn xuống, cũng chỉ có thể nhịn!
Bao cát bị người đàn ông đánh đến nghiêng trái ngã phải, mồ hôi dọc theo cơ thể cường tráng không ngừng rơi xuống, tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh đánh vào bao cát trong phòng vang lên không dứt, ngoài ra không còn bất kì âm thanh nào khác.
Triệu Đông sùng bái đứng nhìn bên cạnh, anh cả nhà mình ngày càng lợi hại, nhìn bao cát bị đánh đến biến hình, cậu ta lại có chút sợ hãi nuốt nước miếng, mấy đấm đó mà đánh người thì…
Cậu ta đẩy tay Tuần Thành bên cạnh vẫn luôn im lặng, nhỏ giọng hỏi: “Anh cả làm sao vậy? Nổi nóng đến mức này?”
“Mày không biết làm sao anh biết?” Tuần Thành liếc cậu ta, lại nhìn từng cú đấm ngày càng tàn nhẫn hơn của người trước mặt, trong mắt anh hiện lên chút hoài nghi, mới mấy ngày không gặp sao giống như bang chủ thay đổi không ít vậy?
Tuần Thành nhìn thời gian không sai biệt lắm, cầm khăn mặt với nước đến, “Bang chủ, nghỉ ngơi chút đi!”
Dương Quang dừng lại nhìn anh, “Về rồi?” Hắn đỡ bao cát đứng lại, tháo băng vải quấn trên tay ra, nhìn làn da ửng đỏ lên bèn nhíu chặt mày, so với hắn của mười năm sau thì cơ thể này quá yếu.
“Tối qua về rồi, hơi trễ nên tôi không đến nữa.” Tuần Thành đưa khăn cho hắn, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bang chủ có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Lau mặt xong, Dương Quang lại nhận nước há to miệng trút vào, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Tuần Thành. Sau đó hắn rũ mắt xuống giấu đi sự vui mừng hiện lên.
Dương Quang có thể ngồi vững ghế bang chủ Diệm Bang khi tuổi còn trẻ thế này, công của Tuần Thành không hề ít, đây là người ông Kỳ để lại cho hắn, anh vất vả vì Diệm Bang nửa đời người, đáng tiếc lại chết trong lần tẩy trừ năm ấy. Đây đã từng là hối hận lớn nhất của Dương Quang.
Nhưng đã sống lại thêm một lần nữa, Dương Quang sẽ không để chuyện này xảy ra!
Hắn hỏi Tuần Thành: “Mọi việc sao rồi?”
Chỉ là đi thương thảo việc mua bán vũ khí thôi, cũng không phải lần đầu Tuần Thành làm việc này, “Cũng ổn, khá thuận lợi.”
Nhìn cả người Dương Quang ướt mồ hôi, Tuần Thành đề nghị: “Bang chủ tắm rửa trước đi, không phải chuyện lớn gì, tôi đến phòng sách đợi.”
“Ừ.”
Nhìn Dương Quang rời đi, Tuần Thành trầm mặc một chốc rồi hỏi Triệu Đông: “Sao anh thấy bang chủ không thích hợp chỗ nào đó?” Dường như đang đè ép khí thế cả người xuống, đến cả ánh mắt cũng lợi hại hơn so với trước đây.
“Có không?” Triệu Đông gãi gãi đầu đáp: “Hai ngày nay anh cả tốt hơn mấy hôm trước rồi, anh không thấy được mấy ngày trước mặt anh cả u ám thế nào đâu, ánh mắt có thể dọa chết người đó.”
“Tại sao?”
“Anh hai với chị dâu anh cả gặp chuyện, trong tang lễ một đám người bắt nạt cháu anh ấy, anh không biết đâu đầu gối của cậu Ngôn quỳ đến mức xanh tím, bị thù phũng nặng.” Triệu Đông bênh vực Dương Hi Ngôn nhân tiện nhỏ giọng tiết lộ thông tin: “Không phải ông hai Hồng mới nhận con riêng về sao? Hôm qua tụi em ghé trung tâm thương mại thì gặp gã, hình như anh cả có mâu thuẫn với gã, sau khi trở về mặt mày vẫn lạnh ngắt, cả buổi chiều em không dám lớn tiếng luôn.”
Tuần Thành nhìn cậu một cái cười nói: “Mày cũng thu bớt cái nết lại trước mặt bang chủ đi.” Vừa mới thả ra ngoài một chút là chẳng khác gì con khỉ loi choi.
“He he…” Triệu Đông không xấu hổ chút nào nhe hàm răng trắng ra, xin tha nói: “Anh Thành, anh đừng kể tội em trước mặt anh cả mà, gần đây em nào có dám gây chuyện.” Đều nhờ ơn anh cả nhà mình, Triệu Đông chỉ sợ không cẩn thận một chút sẽ gặp xui xẻo, lá gan cũng nhỏ lại hẳn.
Tuần Thành có chút bất đắc dĩ: “Mày cũng không còn nhỏ đâu, không chịu thay đổi sau này có chuyện thì đừng hối hận!”
Anh lớn hơn Dương Quang và Triệu Đông vài tuổi, làm việc chín chắn, là trợ thủ đắc lực không thể thiếu của Dương Quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất