Chương 79: PHIÊN NGOẠI 1: HỌC CÁCH TIN TƯỞNG
Mới sáng sớm Tư Đồ Lỗi đã bị lôi ra khỏi ổ chăn, sắc mặt muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau khi vội chạy đến Tất Viên nhìn rõ tình hình, biểu tình của hắn mới dịu đi hơn một ít.
Thiếu niên khép hờ mắt tựa vào lòng Dương Quang, không biết đang ngủ hay đang thức. Đôi môi trắng bệch, gò má đỏ ứng không giống bình thường, vươn tay chạm đến cái trán nóng rực…rõ ràng là bị thương phát sốt!
Tư Đồ Lỗi bất giác nhìn về phía Dương Quang.
Nếu không phải bầu không khí không đúng lắm, hắn sao có thể không trêu ghẹo đối phương vài câu…Cho dù có mất khống chế, hậu quả thế này hình như cũng hơi nghiêm trọng?
Cảm nhận được tầm mắt của hắn, người đàn ông mang theo vẻ mặt u ám ngẩng đầu lên. Dương Quang nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tư Đồ Lỗi, mặt càng đen hơn. Hắn vừa định nói gì đó, đột nhiên có một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay hắn, Dương Quang cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen tuyền vừa mở to ra của Dương Hi Ngôn.
Giống như giằng co với nhau, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, một đôi mắt lạnh lùng nhưng tận sâu trong ấy sự đau lòng khôn nguôi, một gương mặt mang theo biểu tình yếu ớt nhưng khóe môi lại mím chặt bày tỏ thái độ kiên quyết. Hai đôi mắt chuyên chú nhìn nhau như thể cả thế gian này chỉ còn lại một mình đối phương, Tư Đồ Lỗi bị réo đến lại bị vứt sang một bên.
Thế nhưng Tư Đồ Lỗi bị lạnh nhạt không hề để ý, hắn kéo cái ghế cách đó không xa lại ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng thong dong, không giống bác sĩ đến khám bệnh chút nào.
Một lúc sau, Dương Quang mới bất đắc dĩ thở dài, hắn rút lại bàn tay Dương Hi Ngôn vẫn luôn nắm chặt, xoa xoa gương mặt của bé con, rồi mới ngẩng đầu nói với Tư Đồ Lỗi: “Cho chút thuốc hạ sốt trước đi.” Có gì thì để nói sau!
Đối với quyết định này của hắn, rõ ràng Dương Hi Ngôn vẫn bất mãn, nhưng sức lực đang nắm lấy cánh tay cậu cũng nói rõ Dương Quang không cho phép cậu từ chối. Vì vậy Dương Hi Ngôn không ngọ ngoạy nữa, mặc cho Tư Đồ Lỗi xoa bông thấm cồn lên mu bàn tay cậu.
Nhanh chóng cắm kim vào tay Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi cũng không định ngồi ngốc trong bầu không khí sai sai này thêm nữa, hắn dọn dẹp thùng thuốc rồi hất cằm với Dương Quang, sau đó đóng cửa lưu lại không gian riêng cho hai người rõ ràng vẫn chưa cởi bỏ hết khúc mắc này.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn còn nhìn Dương Hi Ngôn bằng ánh mắt thật u oán.
Đứa nhỏ này, đến khi nào mới lại chịu gọi một tiếng “chú Tư Đồ” đây!
Tư Đồ Lỗi đợi dưới lầu không bao lâu thì Dương Quang đã xuống. Biểu tình của hắn vẫn âm u như cũ, lại nhuốm thêm cả sự mệt mỏi. Hắn xoa thái dương ngồi xuống sô pha đối diện với Tư Đồ Lỗi, im lặng thật lâu.
Những lời trêu chọc Tư Đồ Lỗi định bật ra cũng nuốt ngược vào.
Hắn hỏi Dương Quang: “Sao vậy?”
Hắn luôn bất mãn về thái độ đối xử với Dương Hi Ngôn của Dương Quang, nhưng mặc kệ thế nào, cãi nhau thì cãi nhau, thấy máu vẫn là không ổn.
Dương Quang xua tay, sắc mặt hắn phức tạp ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Lỗi nói: “Đột nhiên tao không biết nên làm thế nào.” Bảo hộ lại biến thành tổn thương, hắn trở nên sợ trước sợ sau, khiến điều này trở thành vấn đề trong cuộc sống bên nhau của hắn và Dương Hi Ngôn.
Hắn hỏi Tư Đồ Lỗi: “Tao làm sai rồi sao?” Nếu hắn không tự sắp xếp những thứ kia, nếu tình cảnh giữa hắn và bé con kia không trở nên như bây giờ, nếu…
“Nè, còn chưa tỉnh nữa hả? Hay tao cho mày thêm một kim nữa?” Tư Đồ Lỗi nhìn một người vẫn luôn trầm ổn giờ đây cứ đâm đầu vào ngõ cụt, khóe miệng hắn co rút, hận không đấm cho Dương Quang một quyền. “Đứa nhỏ nhà mày còn đang bệnh trên giường kìa, vậy mà mày lại ngồi đây suy nghĩ xem mình có hối hận hay không, não mày hư rồi hả?”
“Tao không nói tao hối hận!” Dương Quang nhíu mày, có chút bất mãn với Tư Đồ Lỗi đã biết rõ còn cố hỏi ngược đi. Nhưng lời của hắn cũng cắt đứt những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Dương Quang. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lầu, không thấy bóng dáng quen thuộc kia mới yên tâm hơn, đồng thời cảnh cáo Tư Đồ Lỗi: “Ở đây ít nói tầm bậy tầm bạ lại đi, nếu Hi Ngôn nghe được…” Hắn còn chưa quên hiểu lầm lần trước xảy ra chuyện gì đâu!
“Yo, mày còn để ý việc nhóc nghe được hay không hả?” Tư Đồ Lỗi có chút buồn cười với sự cẩn thận của hắn, nhưng vẫn không sợ chết trêu chọc tiếp: “Nếu không phải đứa nhỏ nhà mày một lòng với mày như thế, nhất định tao sẽ giới thiệu cho nhóc một người tốt hơn!” Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Dương Quang, biểu tình của hắn lại không hề thay đổi, “Làm sao? Mày không biết quý trọng, còn không cho đám chú tụi tao đau lòng sao? Mày có biết lúc mày bị thương, Hi Ngôn ở bệnh viện…”
“Mày còn dám nói?” Ánh mắt của Dương Quang đột nhiên trở nên sắc bén, hắn híp mắt nhìn Tư Đồ Lỗi, xoay xoay cổ tay, biểu tình trở nên vô cùng nguy hiểm, “Không phải mày nói nhóc không biết sao? Mấy buổi tối tao ngủ say như chế có phải do mày động tay động chân hay không?” Sau khi xảy ra chuyện rồi, ngẫm lại mới thấy có quá nhiều chỗ bất thường nhưng bản thân hắn vẫn luôn xem nhẹ.
“Ặc…” Không nghĩ đến đối tượng bị hỏi tội lại trở thành chính mình, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi chợt trở nên ngượng ngùng, hắn phòng bị ngồi dịch ra sau một chút, cẩn thận giải thích: “Tao chỉ sợ mày kích động quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương, với lại đứa nhỏ nhà mày cũng không cho tao nói, tao không muốn nhóc hận tao cả đời đâu.”
Lời nói của Tư Đồ Lỗi cũng nhắc nhở Dương Quang, người đàn ông tỏa ra khí thế tàn bạo đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn tựa vào sô pha, khép hờ mắt, đôi mày nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng khó giải quyết nào đó.
Tư Đồ Lỗi nhìn người đàn ông tựa như dã thú kiêu ngạo khinh người chỉ vì nhắc đến đứa nhỏ kia mà bình tĩnh lại, hắn có chút ngoài ý muốn trề môi, trong mắt lại hiện lên sự vui mừng.
Hai người bọn họ quen biết nhau đã mười mấy năm, không ai ngờ rằng thằng nhóc không sợ trời không sợ đất ngày ấy lại trở thành dáng vẻ này. Từ một người kiệt ngạo bất tuân trở nên trầm ổn, từ thằng nhóc lưu manh đầu đường xó chợ lang bạt khắp nơi đánh nhau với người ta trở thành chủ nhân cả một bang phái.
Tư Đồ Lỗi mang theo hoài niệm đột nhiên hỏi Dương Quang một vấn đề khiến hắn kinh ngạc, “Mày còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Trong mấy người bạn tốt, thời gian hắn và Dương Quang quen biết nhau là lâu nhất. Khi ấy Dương Quang mới rời khỏi nhà họ Dương, mà Tư Đồ Lỗi thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.
Trong từng ký ức thanh xuân tuôn trào, những gì liên quan đến Dương Quang càng rõ ràng hơn so với những người khác.
Tư Đồ Lỗi nói: “Lần đầu gặp mày, ấn tượng đầu tiên chính là ‘a, con nhà giàu nào đây, sao bị đánh thảm vậy!’”
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ngồi trước cửa phòng khám của mình, trên mặt đầy dấu xanh tím, quần áo rách rưới, nhưng chất liệu quần áo và khí chất trên người thiếu niên rõ ràng không giống với đám lưu manh.
Khi ấy Tư Đồ Lỗi không thích để ý đến mấy đứa học sinh hay làm loạn đánh nhau, vì vậy dù có thừa kế phòng khám gia đình nhưng hầu hết thời gian hắn đều làm như không thấy.
Chính vì như thế, Tư Đồ Lỗi bị lên án không chỉ một lần, mọi người nói hắn không có tấm lòng nhân hậu của thầy thuốc.
Cũng vì như thế, khi đó Dương Quang gọi hắn là “lang băm”, không phải vì y thuật của hắn không tốt, mà vì hắn như một tên giả dạng bác sĩ.
Khi ấy Tư Đồ Lỗi vẫn còn rất trẻ, không hiểu cái gì gọi là ‘ra tay sau lưng’, hắn không che giấu sự ghét bỏ của mình, định vòng qua thiếu niên kia. Cho dù có ngồi trước cửa nhà hắn thì thế nào? Hắn không muốn cứu người, có chết hắn cũng không thèm để ý.
Ai ngờ được thiếu niên ngồi nơi đó không hề có chút ý muốn cầu xin nào, thấy Tư Đồ Lỗi đi vòng qua mình, thiếu niên nhếch môi, sau đó nhanh chóng đưa chân ra.
Thật ra cái chân kia đã sớm bị thương không nhẹ, dưới tình huống không hề phòng bị, khi Tư Đồ Lỗi ngã xuống lại đập thật mạnh vào cái chân đó.
Một tiếng “rắc” vang lên, một gương mặt trắng bệch ứa mồ hôi lạnh, một gương mặt cười vui đến ngã trái ngã phải.
“Đáng đời!” Tư Đồ Lỗi mắng một tiếng, đứng lên phủi đất trên người mình, vốn còn định giậu đổ bìm leo thêm vài câu, lại thấy đối phương nhẫn nhịn không rên một tiếng nào, chỉ trừng hắn bằng đôi mắt hung tợn. Không đến mức là sợ, Tư Đồ Lỗi càng bội phục nhiều hơn. Vì vậy hắn vươn tay về phía thiếu niên kia…
“Mày nói xem, cái này có gọi là không đánh không quen không?”
Nghe thấy lời nói của Tư Đồ Lỗi, Dương Quang cũng phục hồi tinh thần khỏi dòng ký ức xa xôi, thản nhiên liếc hắn một cái, “Mày nghĩ sao?”
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện nhiều năm về trước, Dương Quang cảm thấy Tư Đồ Lỗi không phải là người rảnh rỗi lại nhớ đến chuyện xưa.
“Tao muốn nói là…” Tư Đồ Lỗi kéo dài giọng, hiếm khi nghe được âm thanh bình ổn của hắn, một câu hai nghĩa mà nói rằng: “Chúng ta không còn nhỏ nữa, cũng không phải là những con người cô độc lẻ loi năm ấy, vì vậy mày cũng không cần phải chuyện gì cũng một mình chống đỡ như thế.”
Tư Đồ Lỗi của lúc ấy không có nhà để về, quyết chí tự cường trấn giữ một phòng khám nhỏ, mà Dương Quang của khi ấy có nhà nhưng không về được, không cam lòng trở thành một người tầm thường vậy nên lang thang khắp nơi…bọn họ của khi ấy không có tư cách để yếu đuối.
Nhưng còn bây giờ, chẳng phải đã khác rồi hay sao?
Ánh sáng trong mắt Dương Quang chợt lóe lên, có chút đăm chiêu nhìn Tư Đồ Lỗi, cũng không tiếp lời của hắn.
Tư Đồ Lỗi cũng không để ý, đứng lên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Mày nên học cách tin tưởng tụi tao hơn.”
“Tao đâu có không tin tụi mày.”
“Phải không đó?” Tư Đồ Lỗi cũng không giải thích thêm, cầm theo hòm thuốc bước ra ngoài, lúc đi đến cổng mới mở miệng hỏi: “Vậy còn Hi Ngôn?”
“Tao…” Dương Quang nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại bị ngắt lời.
“Dương Quang, lúc Hi Ngôn nằm mơ đã từng nói một câu, tao nghĩ mày nhất định chưa từng nghe…” Tư Đồ Lỗi xoay nửa người lại, nhìn hắn, nói rõ từng lời từng chữ, “Hi Ngôn nói: Chú hai, có thể quay đầu lại nhìn con hay không!”
Tư Đồ Lỗi đã đi rất lâu rồi, Dương Quang vẫn ngồi nơi đó, trên mặt không có biểu tình gì. Mãi đến khi má Kỳ ở trên lầu hai gọi hắn, nói rằng cậu chủ nhỏ truyền nước biển xong rồi, Dương Quang mới đứng dậy lên lầu. Hắn cử động đôi chân cứng đờ, không phải vì ngồi quá lâu, mà vì hiện tại hắn không có lòng dạ nào khống chế cơ thể mình thêm nữa.
Mãi đến khi ngồi xuống cạnh Dương Hi Ngôn, vẻ mặt của hắn vẫn còn đờ đẫn, khiến cho bé con vẫn còn nằm trên giường lo lắng nhìn hắn.
“Chú hai?” Cậu muốn vươn tay xoa gương mặt của hắn, nhưng đối phương lại nắm chặt lấy. Đầu ngón tay vẫn luôn ấm áp hôm nay lại có chút lạnh lẽo. Dương Hi Ngôn khựng lại nhìn Dương Quang, chỉ thấy ánh mắt của đối phương đã phiêu đãng đến phương xa, biểu tình ít nhiều gì cũng có chút mờ mịt.
Hi Ngôn, tôi phải nói với em thế nào đây, nói rằng tôi áy náy.
Dương Hi Ngôn sửng sốt, sau đó nhân lúc đối phương định rút tay về lại đột nhiên dùng lực kéo đối phương xuống.
Hành động kịch liệt như vậy khiến Dương Quang rũ mắt xuống, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Dương Hi Ngôn, hắn lại quay đầu đi lần nữa. Sự ngỡ ngàng của cậu khiến hắn không dám đối mặt.
Theo bản năng hắn muốn tránh thoát ra, nhưng đứa nhỏ trong lòng lại ôm chặt cánh tay hắn không buông. Sự mất tự nhiên của Dương Quang khiến đôi mắt của Dương Hi Ngôn tựa như ánh sao rơi vào vực thẳm. Cậu cắn môi, sống chết túm chặt lấy tay Dương Quang, thậm chí còn cố gắng để bàn tay ấy tiến vào trong áo của mình, gắt gao đặt trên lồng ngực ấm áp của cậu.
Không muốn nhìn, vậy thì lắng nghe!
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập trong lồng ngực truyền đến bàn tay của Dương Quang, từng tiếng từng tiếng ngày càng rõ ràng hơn.
Những lời chẳng thể nói ra tựa như đối phương đều cảm nhận được, Dương Quang không cố gắng rút tay về nữa.
Một lúc lâu sau, từng ngón tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn hướng dần lên trên, cẩn thận men đến bờ vai của hắn. Dương Quang không cần nhìn cũng biết trong đôi mắt của thiếu niên nằm dưới thân hắn có bao nhiêu bất an, hắn thả lỏng sống lưng vẫn luôn căng cứng, thuận theo đôi tay kia tiến đến gần thiếu niên trên giường.
Hơi thở có chút dồn dập phả vào cổ hắn, Dương Quang chống một tay xuống giường, tránh cho toàn bộ sức nặng của hắn đè xuống bé con bên dưới. Cho dù thế nào hắn vẫn không quên thiếu niên trên giường vẫn đang sinh bệnh.
Dương Quang không nói lời nào, Dương Hi Ngôn cũng không hỏi.
Đến khi cảm thấy Dương Quang đang dần thả lỏng, đầu ngón tay lạnh lẽo kia cũng trở nên ấm hơn, mới xem như thở ra được một hơi nặng nề trong ngực.
Tối qua Dương Hi Ngôn cưỡng chế Dương Quang làm chính bản thân cậu bị thương, cậu biết hắn vẫn luôn tự trách… Đối với kết quả này không biết nên nói là tốt hay xấu, nhưng chỉ có như thế người đàn ông này mới dám đối mặt.
Cậu từng cho rằng đi phía sau một người đã là hạnh phúc, thế nhưng bàn tay kéo cậu bước đến đứng sóng vai bên hắn, cũng do chính người đàn ông này đưa ra.
Hắn thay đổi suy nghĩ ‘tất cả chỉ là mong muốn, chỉ có thể ngước nhìn’ của cậu thành một khả năng hai người kề vai bên nhau, rồi sau đó chỉ để lại cho cậu một bóng lưng, mặc cho cậu đuổi theo.
Làm sao có thể chứ?
Sao chú có thể thất hứa với em?
Ngày hôm ấy, hai người không nói thêm gì nữa, đợi đến khi Dương Quang suy nghĩ thông suốt xoay đầu lại, bé con trong lòng đã ôm lấy hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do tác dụng của thuốc không tồi, nét đỏ ửng trên mặt vì phát sốt đã lui đi, nhưng đôi mày mảnh mai kia vẫn khẽ nhíu chặt lại.
Dương Quang nhìn cặp lông mi đen tuyền của đối phương, tưởng tượng khi đôi mắt ấy mở ra, trong con ngươi của cậu chỉ phản chiếu bóng hình một mình hắn.
Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên bật cười.
Hi Ngôn…
Hắn nghiêng người nằm xuống giường, ôm chặt thiếu niên thiếu chút nữa giật mình tỉnh giấc kia vào lòng. Dương Quang hôn lên mí mắt của cậu, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, có tôi bên cạnh em.”
Sau khi thức dậy, hắn phải gọi điện cho Tư Đồ Lỗi, cười nhạo sự nhiều chuyện của đối phương một chút, nhân tiện nói một tiếng…cảm ơn.
Tên kia nói nhiều lời dư thừa như vậy, nếu hắn còn không biết nên đối xử với bé con trong lòng thế nào nữa, thì Dương Quang hắn thật sự nên xem lại cái não của mình!
Bé con vẫn luôn ngước nhìn lên còn cảm thấy mệt mỏi, thì một người lớn vẫn luôn bảo hộ cậu như hắn sao có thể thả lỏng? Nếu cả hai đều không vừa lòng, vậy thì thay đổi thôi! Để bé con vẫn luôn nhìn lên học được cách bảo hộ, để người lớn vẫn luôn bảo hộ như hắn học được cách tin tưởng!
Không sao, chỉ là thành thật hơn thôi mà, sao hắn lại không làm được cơ chứ?
Tình huống xấu nhất, quá lắm thì…cùng sống, cùng chết!
Dù sao, vẫn sẽ luôn cùng nhau như thế!
Thiếu niên khép hờ mắt tựa vào lòng Dương Quang, không biết đang ngủ hay đang thức. Đôi môi trắng bệch, gò má đỏ ứng không giống bình thường, vươn tay chạm đến cái trán nóng rực…rõ ràng là bị thương phát sốt!
Tư Đồ Lỗi bất giác nhìn về phía Dương Quang.
Nếu không phải bầu không khí không đúng lắm, hắn sao có thể không trêu ghẹo đối phương vài câu…Cho dù có mất khống chế, hậu quả thế này hình như cũng hơi nghiêm trọng?
Cảm nhận được tầm mắt của hắn, người đàn ông mang theo vẻ mặt u ám ngẩng đầu lên. Dương Quang nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tư Đồ Lỗi, mặt càng đen hơn. Hắn vừa định nói gì đó, đột nhiên có một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay hắn, Dương Quang cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen tuyền vừa mở to ra của Dương Hi Ngôn.
Giống như giằng co với nhau, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, một đôi mắt lạnh lùng nhưng tận sâu trong ấy sự đau lòng khôn nguôi, một gương mặt mang theo biểu tình yếu ớt nhưng khóe môi lại mím chặt bày tỏ thái độ kiên quyết. Hai đôi mắt chuyên chú nhìn nhau như thể cả thế gian này chỉ còn lại một mình đối phương, Tư Đồ Lỗi bị réo đến lại bị vứt sang một bên.
Thế nhưng Tư Đồ Lỗi bị lạnh nhạt không hề để ý, hắn kéo cái ghế cách đó không xa lại ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng thong dong, không giống bác sĩ đến khám bệnh chút nào.
Một lúc sau, Dương Quang mới bất đắc dĩ thở dài, hắn rút lại bàn tay Dương Hi Ngôn vẫn luôn nắm chặt, xoa xoa gương mặt của bé con, rồi mới ngẩng đầu nói với Tư Đồ Lỗi: “Cho chút thuốc hạ sốt trước đi.” Có gì thì để nói sau!
Đối với quyết định này của hắn, rõ ràng Dương Hi Ngôn vẫn bất mãn, nhưng sức lực đang nắm lấy cánh tay cậu cũng nói rõ Dương Quang không cho phép cậu từ chối. Vì vậy Dương Hi Ngôn không ngọ ngoạy nữa, mặc cho Tư Đồ Lỗi xoa bông thấm cồn lên mu bàn tay cậu.
Nhanh chóng cắm kim vào tay Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi cũng không định ngồi ngốc trong bầu không khí sai sai này thêm nữa, hắn dọn dẹp thùng thuốc rồi hất cằm với Dương Quang, sau đó đóng cửa lưu lại không gian riêng cho hai người rõ ràng vẫn chưa cởi bỏ hết khúc mắc này.
Trước khi ra khỏi phòng, hắn còn nhìn Dương Hi Ngôn bằng ánh mắt thật u oán.
Đứa nhỏ này, đến khi nào mới lại chịu gọi một tiếng “chú Tư Đồ” đây!
Tư Đồ Lỗi đợi dưới lầu không bao lâu thì Dương Quang đã xuống. Biểu tình của hắn vẫn âm u như cũ, lại nhuốm thêm cả sự mệt mỏi. Hắn xoa thái dương ngồi xuống sô pha đối diện với Tư Đồ Lỗi, im lặng thật lâu.
Những lời trêu chọc Tư Đồ Lỗi định bật ra cũng nuốt ngược vào.
Hắn hỏi Dương Quang: “Sao vậy?”
Hắn luôn bất mãn về thái độ đối xử với Dương Hi Ngôn của Dương Quang, nhưng mặc kệ thế nào, cãi nhau thì cãi nhau, thấy máu vẫn là không ổn.
Dương Quang xua tay, sắc mặt hắn phức tạp ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Lỗi nói: “Đột nhiên tao không biết nên làm thế nào.” Bảo hộ lại biến thành tổn thương, hắn trở nên sợ trước sợ sau, khiến điều này trở thành vấn đề trong cuộc sống bên nhau của hắn và Dương Hi Ngôn.
Hắn hỏi Tư Đồ Lỗi: “Tao làm sai rồi sao?” Nếu hắn không tự sắp xếp những thứ kia, nếu tình cảnh giữa hắn và bé con kia không trở nên như bây giờ, nếu…
“Nè, còn chưa tỉnh nữa hả? Hay tao cho mày thêm một kim nữa?” Tư Đồ Lỗi nhìn một người vẫn luôn trầm ổn giờ đây cứ đâm đầu vào ngõ cụt, khóe miệng hắn co rút, hận không đấm cho Dương Quang một quyền. “Đứa nhỏ nhà mày còn đang bệnh trên giường kìa, vậy mà mày lại ngồi đây suy nghĩ xem mình có hối hận hay không, não mày hư rồi hả?”
“Tao không nói tao hối hận!” Dương Quang nhíu mày, có chút bất mãn với Tư Đồ Lỗi đã biết rõ còn cố hỏi ngược đi. Nhưng lời của hắn cũng cắt đứt những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Dương Quang. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lầu, không thấy bóng dáng quen thuộc kia mới yên tâm hơn, đồng thời cảnh cáo Tư Đồ Lỗi: “Ở đây ít nói tầm bậy tầm bạ lại đi, nếu Hi Ngôn nghe được…” Hắn còn chưa quên hiểu lầm lần trước xảy ra chuyện gì đâu!
“Yo, mày còn để ý việc nhóc nghe được hay không hả?” Tư Đồ Lỗi có chút buồn cười với sự cẩn thận của hắn, nhưng vẫn không sợ chết trêu chọc tiếp: “Nếu không phải đứa nhỏ nhà mày một lòng với mày như thế, nhất định tao sẽ giới thiệu cho nhóc một người tốt hơn!” Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Dương Quang, biểu tình của hắn lại không hề thay đổi, “Làm sao? Mày không biết quý trọng, còn không cho đám chú tụi tao đau lòng sao? Mày có biết lúc mày bị thương, Hi Ngôn ở bệnh viện…”
“Mày còn dám nói?” Ánh mắt của Dương Quang đột nhiên trở nên sắc bén, hắn híp mắt nhìn Tư Đồ Lỗi, xoay xoay cổ tay, biểu tình trở nên vô cùng nguy hiểm, “Không phải mày nói nhóc không biết sao? Mấy buổi tối tao ngủ say như chế có phải do mày động tay động chân hay không?” Sau khi xảy ra chuyện rồi, ngẫm lại mới thấy có quá nhiều chỗ bất thường nhưng bản thân hắn vẫn luôn xem nhẹ.
“Ặc…” Không nghĩ đến đối tượng bị hỏi tội lại trở thành chính mình, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi chợt trở nên ngượng ngùng, hắn phòng bị ngồi dịch ra sau một chút, cẩn thận giải thích: “Tao chỉ sợ mày kích động quá sẽ ảnh hưởng đến vết thương, với lại đứa nhỏ nhà mày cũng không cho tao nói, tao không muốn nhóc hận tao cả đời đâu.”
Lời nói của Tư Đồ Lỗi cũng nhắc nhở Dương Quang, người đàn ông tỏa ra khí thế tàn bạo đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn tựa vào sô pha, khép hờ mắt, đôi mày nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng khó giải quyết nào đó.
Tư Đồ Lỗi nhìn người đàn ông tựa như dã thú kiêu ngạo khinh người chỉ vì nhắc đến đứa nhỏ kia mà bình tĩnh lại, hắn có chút ngoài ý muốn trề môi, trong mắt lại hiện lên sự vui mừng.
Hai người bọn họ quen biết nhau đã mười mấy năm, không ai ngờ rằng thằng nhóc không sợ trời không sợ đất ngày ấy lại trở thành dáng vẻ này. Từ một người kiệt ngạo bất tuân trở nên trầm ổn, từ thằng nhóc lưu manh đầu đường xó chợ lang bạt khắp nơi đánh nhau với người ta trở thành chủ nhân cả một bang phái.
Tư Đồ Lỗi mang theo hoài niệm đột nhiên hỏi Dương Quang một vấn đề khiến hắn kinh ngạc, “Mày còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Trong mấy người bạn tốt, thời gian hắn và Dương Quang quen biết nhau là lâu nhất. Khi ấy Dương Quang mới rời khỏi nhà họ Dương, mà Tư Đồ Lỗi thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học.
Trong từng ký ức thanh xuân tuôn trào, những gì liên quan đến Dương Quang càng rõ ràng hơn so với những người khác.
Tư Đồ Lỗi nói: “Lần đầu gặp mày, ấn tượng đầu tiên chính là ‘a, con nhà giàu nào đây, sao bị đánh thảm vậy!’”
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ngồi trước cửa phòng khám của mình, trên mặt đầy dấu xanh tím, quần áo rách rưới, nhưng chất liệu quần áo và khí chất trên người thiếu niên rõ ràng không giống với đám lưu manh.
Khi ấy Tư Đồ Lỗi không thích để ý đến mấy đứa học sinh hay làm loạn đánh nhau, vì vậy dù có thừa kế phòng khám gia đình nhưng hầu hết thời gian hắn đều làm như không thấy.
Chính vì như thế, Tư Đồ Lỗi bị lên án không chỉ một lần, mọi người nói hắn không có tấm lòng nhân hậu của thầy thuốc.
Cũng vì như thế, khi đó Dương Quang gọi hắn là “lang băm”, không phải vì y thuật của hắn không tốt, mà vì hắn như một tên giả dạng bác sĩ.
Khi ấy Tư Đồ Lỗi vẫn còn rất trẻ, không hiểu cái gì gọi là ‘ra tay sau lưng’, hắn không che giấu sự ghét bỏ của mình, định vòng qua thiếu niên kia. Cho dù có ngồi trước cửa nhà hắn thì thế nào? Hắn không muốn cứu người, có chết hắn cũng không thèm để ý.
Ai ngờ được thiếu niên ngồi nơi đó không hề có chút ý muốn cầu xin nào, thấy Tư Đồ Lỗi đi vòng qua mình, thiếu niên nhếch môi, sau đó nhanh chóng đưa chân ra.
Thật ra cái chân kia đã sớm bị thương không nhẹ, dưới tình huống không hề phòng bị, khi Tư Đồ Lỗi ngã xuống lại đập thật mạnh vào cái chân đó.
Một tiếng “rắc” vang lên, một gương mặt trắng bệch ứa mồ hôi lạnh, một gương mặt cười vui đến ngã trái ngã phải.
“Đáng đời!” Tư Đồ Lỗi mắng một tiếng, đứng lên phủi đất trên người mình, vốn còn định giậu đổ bìm leo thêm vài câu, lại thấy đối phương nhẫn nhịn không rên một tiếng nào, chỉ trừng hắn bằng đôi mắt hung tợn. Không đến mức là sợ, Tư Đồ Lỗi càng bội phục nhiều hơn. Vì vậy hắn vươn tay về phía thiếu niên kia…
“Mày nói xem, cái này có gọi là không đánh không quen không?”
Nghe thấy lời nói của Tư Đồ Lỗi, Dương Quang cũng phục hồi tinh thần khỏi dòng ký ức xa xôi, thản nhiên liếc hắn một cái, “Mày nghĩ sao?”
Đột nhiên lại nhắc đến chuyện nhiều năm về trước, Dương Quang cảm thấy Tư Đồ Lỗi không phải là người rảnh rỗi lại nhớ đến chuyện xưa.
“Tao muốn nói là…” Tư Đồ Lỗi kéo dài giọng, hiếm khi nghe được âm thanh bình ổn của hắn, một câu hai nghĩa mà nói rằng: “Chúng ta không còn nhỏ nữa, cũng không phải là những con người cô độc lẻ loi năm ấy, vì vậy mày cũng không cần phải chuyện gì cũng một mình chống đỡ như thế.”
Tư Đồ Lỗi của lúc ấy không có nhà để về, quyết chí tự cường trấn giữ một phòng khám nhỏ, mà Dương Quang của khi ấy có nhà nhưng không về được, không cam lòng trở thành một người tầm thường vậy nên lang thang khắp nơi…bọn họ của khi ấy không có tư cách để yếu đuối.
Nhưng còn bây giờ, chẳng phải đã khác rồi hay sao?
Ánh sáng trong mắt Dương Quang chợt lóe lên, có chút đăm chiêu nhìn Tư Đồ Lỗi, cũng không tiếp lời của hắn.
Tư Đồ Lỗi cũng không để ý, đứng lên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Mày nên học cách tin tưởng tụi tao hơn.”
“Tao đâu có không tin tụi mày.”
“Phải không đó?” Tư Đồ Lỗi cũng không giải thích thêm, cầm theo hòm thuốc bước ra ngoài, lúc đi đến cổng mới mở miệng hỏi: “Vậy còn Hi Ngôn?”
“Tao…” Dương Quang nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại bị ngắt lời.
“Dương Quang, lúc Hi Ngôn nằm mơ đã từng nói một câu, tao nghĩ mày nhất định chưa từng nghe…” Tư Đồ Lỗi xoay nửa người lại, nhìn hắn, nói rõ từng lời từng chữ, “Hi Ngôn nói: Chú hai, có thể quay đầu lại nhìn con hay không!”
Tư Đồ Lỗi đã đi rất lâu rồi, Dương Quang vẫn ngồi nơi đó, trên mặt không có biểu tình gì. Mãi đến khi má Kỳ ở trên lầu hai gọi hắn, nói rằng cậu chủ nhỏ truyền nước biển xong rồi, Dương Quang mới đứng dậy lên lầu. Hắn cử động đôi chân cứng đờ, không phải vì ngồi quá lâu, mà vì hiện tại hắn không có lòng dạ nào khống chế cơ thể mình thêm nữa.
Mãi đến khi ngồi xuống cạnh Dương Hi Ngôn, vẻ mặt của hắn vẫn còn đờ đẫn, khiến cho bé con vẫn còn nằm trên giường lo lắng nhìn hắn.
“Chú hai?” Cậu muốn vươn tay xoa gương mặt của hắn, nhưng đối phương lại nắm chặt lấy. Đầu ngón tay vẫn luôn ấm áp hôm nay lại có chút lạnh lẽo. Dương Hi Ngôn khựng lại nhìn Dương Quang, chỉ thấy ánh mắt của đối phương đã phiêu đãng đến phương xa, biểu tình ít nhiều gì cũng có chút mờ mịt.
Hi Ngôn, tôi phải nói với em thế nào đây, nói rằng tôi áy náy.
Dương Hi Ngôn sửng sốt, sau đó nhân lúc đối phương định rút tay về lại đột nhiên dùng lực kéo đối phương xuống.
Hành động kịch liệt như vậy khiến Dương Quang rũ mắt xuống, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Dương Hi Ngôn, hắn lại quay đầu đi lần nữa. Sự ngỡ ngàng của cậu khiến hắn không dám đối mặt.
Theo bản năng hắn muốn tránh thoát ra, nhưng đứa nhỏ trong lòng lại ôm chặt cánh tay hắn không buông. Sự mất tự nhiên của Dương Quang khiến đôi mắt của Dương Hi Ngôn tựa như ánh sao rơi vào vực thẳm. Cậu cắn môi, sống chết túm chặt lấy tay Dương Quang, thậm chí còn cố gắng để bàn tay ấy tiến vào trong áo của mình, gắt gao đặt trên lồng ngực ấm áp của cậu.
Không muốn nhìn, vậy thì lắng nghe!
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập trong lồng ngực truyền đến bàn tay của Dương Quang, từng tiếng từng tiếng ngày càng rõ ràng hơn.
Những lời chẳng thể nói ra tựa như đối phương đều cảm nhận được, Dương Quang không cố gắng rút tay về nữa.
Một lúc lâu sau, từng ngón tay nắm chặt lấy cánh tay của hắn hướng dần lên trên, cẩn thận men đến bờ vai của hắn. Dương Quang không cần nhìn cũng biết trong đôi mắt của thiếu niên nằm dưới thân hắn có bao nhiêu bất an, hắn thả lỏng sống lưng vẫn luôn căng cứng, thuận theo đôi tay kia tiến đến gần thiếu niên trên giường.
Hơi thở có chút dồn dập phả vào cổ hắn, Dương Quang chống một tay xuống giường, tránh cho toàn bộ sức nặng của hắn đè xuống bé con bên dưới. Cho dù thế nào hắn vẫn không quên thiếu niên trên giường vẫn đang sinh bệnh.
Dương Quang không nói lời nào, Dương Hi Ngôn cũng không hỏi.
Đến khi cảm thấy Dương Quang đang dần thả lỏng, đầu ngón tay lạnh lẽo kia cũng trở nên ấm hơn, mới xem như thở ra được một hơi nặng nề trong ngực.
Tối qua Dương Hi Ngôn cưỡng chế Dương Quang làm chính bản thân cậu bị thương, cậu biết hắn vẫn luôn tự trách… Đối với kết quả này không biết nên nói là tốt hay xấu, nhưng chỉ có như thế người đàn ông này mới dám đối mặt.
Cậu từng cho rằng đi phía sau một người đã là hạnh phúc, thế nhưng bàn tay kéo cậu bước đến đứng sóng vai bên hắn, cũng do chính người đàn ông này đưa ra.
Hắn thay đổi suy nghĩ ‘tất cả chỉ là mong muốn, chỉ có thể ngước nhìn’ của cậu thành một khả năng hai người kề vai bên nhau, rồi sau đó chỉ để lại cho cậu một bóng lưng, mặc cho cậu đuổi theo.
Làm sao có thể chứ?
Sao chú có thể thất hứa với em?
Ngày hôm ấy, hai người không nói thêm gì nữa, đợi đến khi Dương Quang suy nghĩ thông suốt xoay đầu lại, bé con trong lòng đã ôm lấy hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ do tác dụng của thuốc không tồi, nét đỏ ửng trên mặt vì phát sốt đã lui đi, nhưng đôi mày mảnh mai kia vẫn khẽ nhíu chặt lại.
Dương Quang nhìn cặp lông mi đen tuyền của đối phương, tưởng tượng khi đôi mắt ấy mở ra, trong con ngươi của cậu chỉ phản chiếu bóng hình một mình hắn.
Hắn nghĩ mãi nghĩ mãi, đột nhiên bật cười.
Hi Ngôn…
Hắn nghiêng người nằm xuống giường, ôm chặt thiếu niên thiếu chút nữa giật mình tỉnh giấc kia vào lòng. Dương Quang hôn lên mí mắt của cậu, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, dịu dàng nói: “Ngủ đi, có tôi bên cạnh em.”
Sau khi thức dậy, hắn phải gọi điện cho Tư Đồ Lỗi, cười nhạo sự nhiều chuyện của đối phương một chút, nhân tiện nói một tiếng…cảm ơn.
Tên kia nói nhiều lời dư thừa như vậy, nếu hắn còn không biết nên đối xử với bé con trong lòng thế nào nữa, thì Dương Quang hắn thật sự nên xem lại cái não của mình!
Bé con vẫn luôn ngước nhìn lên còn cảm thấy mệt mỏi, thì một người lớn vẫn luôn bảo hộ cậu như hắn sao có thể thả lỏng? Nếu cả hai đều không vừa lòng, vậy thì thay đổi thôi! Để bé con vẫn luôn nhìn lên học được cách bảo hộ, để người lớn vẫn luôn bảo hộ như hắn học được cách tin tưởng!
Không sao, chỉ là thành thật hơn thôi mà, sao hắn lại không làm được cơ chứ?
Tình huống xấu nhất, quá lắm thì…cùng sống, cùng chết!
Dù sao, vẫn sẽ luôn cùng nhau như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất