Chương 15: Loạn thật
Trần Tỷ:
Loạn thật.
Tôi ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa mới xuất viện, hai người còn lại trong ekip xuất viện sớm hơn tôi, cũng hồi phục khá tốt và đã tiếp tục làm việc rồi.
Đường Tự Đình rời đi vào buổi tối tôi xuất viện, trước khi đi còn hỏi tôi có muốn về cùng anh ấy không, tôi lắc đầu nói là muốn ở Vân Nam chơi hai ngày.
Đường Tự Đình cũng không miễn cưỡng, trước khi đi còn dặn tôi không được ăn bậy bạ, vẻ mặt rất do dự nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Tôi không cần tham gia buổi chụp hình sau đó, không đi theo nhóm A Giang nữa mà một mình đi dạo xung quanh, phong cảnh rất đẹp nhưng tôi lại không cảm thấy thư giãn được bao nhiêu, có lẽ là do vừa mới xuất viện, đi được mấy bước đã cảm thấy vừa mệt vừa đuối, cuối cùng dứt khoát không đi đâu nữa mà ở trong khách sạn một ngày, đợi nhóm A Giang chụp xong mới trở về.
Từ Vân Nam về lại Bắc Kinh, tôi nói với A Giang rằng tôi chuẩn bị nghỉ phép, muốn ra ngoài du lịch để thay đổi tâm trạng.
Tôi không biết rằng lúc bị ngộ độc ở Vân Nam đã nói hớ hết về chuyện chia tay với Đường Tự Đình, lúc đó tôi còn mê man, cho rằng tất cả chỉ là ảo giác và ảo thính, càng không nhớ mình đã nói gì hay làm gì.
A Giang duyệt đơn xin nghỉ phép của tôi một cách sảng khoái, còn bảo tôi chơi cho thật vui, khi nào tâm trạng tốt hơn rồi đi làm lại.
Thật ra ngay cả việc đi đâu tôi còn chưa nghĩ xong, cầm bản đồ nhìn cả ngày.
Ánh mắt dừng lại ở Tây Tạng trong giây lát, trước đây tôi đã từng đi một lần với Đường Tự Đình vào năm tốt nghiệp, nhưng ở độ cao 3.000 mét so với mực nước biển, chứng say độ cao (*) của tôi rất nghiêm trọng, vừa đến nơi đã ở phòng khám truyền nước biển hai ngày, cả chuyến đi sau đó đều do Đường Tự Đình chăm sóc cho tôi, kế hoạch ban đầu là đi nghỉ nửa tháng, sau đó chỉ ở lại một tuần đã về.
(*) say độ cao hay còn gọi là say núi cấp tính (tiếng Anh: acute mountain sickness; AMS) là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn; thường là trên 2.400 mét (8.000 feet). Biểu hiện của say độ cao bao gồm những triệu chứng không đặc hiệu xuất hiện khi lên đến độ cao lớn hoặc khi áp suất không khí thấp, giống như triệu chứng của cúm, ngộ độc khí cacbon mônôxít, hoặc như các triệu chứng sau khi say rượu (đau đầu, chóng mặt, buồn nôn).
Tôi lắc đầu, Tây Tạng không ổn, một mình tôi đi Tây Tạng không ổn.
Tôi đang nằm trên giường xem bản đồ thì điện thoại reo, là điện thoại của Hề Hữu.
Hề Hữu là một học sinh mà tôi và Đường Tự Đình tài trợ kể từ khi cậu ấy học lớp 6, mãi cho đến bây giờ cậu ấy đã lên đại học. Năm ngoái Hề Hữu trúng tuyển vào đại học, đang theo học tại một trường danh tiếng ở Bắc Kinh, trước đó còn đến ăn cơm với tôi và Đường Tự Đình.
Bọn tôi gặp Hề Hữu khi còn học đại học trong một hoạt động điều tra nghiên cứu ở vùng núi của nhóm Đường Tự Đình, tôi là nhiếp ảnh gia đi theo lần đó.
Ngoại trừ một vài hoạt động cố định thường ngày, bọn tôi cũng sẽ đến trường trong thôn để dạy các em học sinh.
Hề Hữu là người trong thôn, năm đó cậu ấy mới mười hai tuổi, ở nhà chỉ có cậu ấy và ba, ba Hề Hữu vì bị tai nạn ở chân và eo nên vẫn luôn phải dùng gậy, chắc chắn không làm được những công việc nặng nhọc nên Hề Hữu bất đắc dĩ phải bỏ học.
Một buổi tối nọ, tôi lên núi chụp ảnh một mình thì không cẩn thận trượt chân ngã, muốn trở về nhưng lại bị lạc trong núi, Đường Tự Đình nóng lòng muốn tìm tôi nên đã dẫn một nhóm người lên núi, lúc đó người dẫn đường cho anh ấy là Hề Hữu.
Ba của Hề Hữu cũng biết cách chữa thương, những ngày tôi chữa chân vẫn luôn ở nhà Hề Hữu.
Sau này khi tôi và Đường Tự Đình biết được hoàn cảnh gia đình của Hề Hữu đã bắt đầu tài trợ cho Hề Hữu đi học, lúc đó tôi và Đường Tự Đình vẫn còn là sinh viên, cũng không có nhiều tiền, sau khi trở về đã tổ chức một sự kiện quyên góp. Sau đó khi Đường Tự Đình lập nghiệp đã thành lập một quỹ hỗ trợ học tập, mỗi năm đều trích một phần lợi nhuận của công ty để tài trợ cho trẻ em miền núi, trong những năm công ty của Đường Tự Đình khó khăn nhất cũng chưa bao giờ dừng lại.
Vừa bắt máy, Hề Hữu đã nói với tôi là đã gửi cho tôi và Đường Tự Đình một vài đặc sản quê nhà, có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt sẽ đến.
Tính toán thời gian một chút, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi hỏi cậu ấy: "Bây giờ em đang ở quê hả? Trước đây anh đã nói với em rồi, không cần gửi đồ cho bọn anh đâu."
"Em đang ở nhà nè anh Tỷ, vừa nghỉ hè đã về rồi," Hề Hữu cười lớn trong điện thoại rồi nói, "Em gửi lá trà và đào mật cho các anh, đào mật không để được lâu đâu."
"Được, đến lúc đó anh sẽ để ý ký gửi chuyển phát nhanh." Tôi nhìn bản đồ trên giường một cái, hai mắt sáng lên, "Hề Hữu, mấy ngày nay anh đang được nghỉ, hai ngày nữa lên núi chơi với bọn em được không?"
Nói xong tôi lại hối hận, mùa này đang đúng lúc là vụ thu bận rộn, bây giờ tôi đến nhà Hề Hữu, khó tránh khỏi sẽ làm phiền bọn họ.
Đang định sửa miệng thì Hề Hữu đã rất vui vẻ: "Anh Tỷ, anh tới đi, mấy hôm trước ba em còn nói kia kìa, bảo em đích thân mang đồ tới, gần đây nhà em hơi bận nên em mới gửi chuyển phát nhanh, anh mà tới thì ba em nhất định sẽ rất vui, bây giờ em sẽ nói với ông ấy."
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, sau đó là một cuộc đối thoại không quá rõ ràng, một giọng nói già dặn rất nhanh đã truyền đến: "Trần Tỷ, con tới chơi đi."
Tôi muốn sửa miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, Hề Hữu trong điện thoại còn hỏi tôi Đường Tự Đình có đi không, tôi tuỳ tiện tìm một lý do, nói rằng anh ấy bận việc nên không đi được.
Vừa cúp điện thoại, tôi lại gửi một tin nhắn cho Đường Tự Đình, bảo anh ấy chú ý hàng chuyển phát nhanh của Hề Hữu.
Sáng hôm sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của Đường Tự Đình, tin nhắn được Đường Tự Đình gửi vào khoảng mười hai giờ hơn đêm qua, chỉ có hai chữ: Biết rồi.
Tôi về nhà ba mẹ ăn bữa cơm trước, lần này ba mẹ tôi không nhắc đến Đường Tự Đình nữa, tôi nói với bọn họ rằng tôi sẽ ra ngoài chơi vài ngày, ba tôi hỏi tôi còn có ai nữa, tôi nói chỉ có mình tôi thôi, đi đến nhà Hề Hữu.
Ba mẹ tôi đều biết Hề Hữu nên cũng không nói gì, trước khi đi còn đưa cho tôi rất nhiều đồ, bảo tôi mang đến cho Hề Hữu và ba cậu ấy.
Tôi đã rất quen thuộc với đường đến nhà Hề Hữu, trước khi Hề Hữu vào đại học, mỗi năm tôi và Đường Tự Đình đều sẽ đến nhà Hề Hữu vài lần.
Thời gian lái xe gần như mất hơn nửa ngày, còn phải lái hơn một tiếng đường núi, trước đây đều là tôi và Đường Tự Đình thay phiên nhau lái xe, lần này chỉ có mình tôi nên giữa đường đã dừng lại ở trạm dừng chân ba lần, khởi hành vào buổi sáng, đến khi mặt trời sắp lặn mới đến nơi.
Rừng núi vào buổi tối được bao phủ bởi một lớp ráng chiều đỏ rực, trong biển rừng trùng trùng điệp điệp, từng tia sáng vàng không ngừng len qua cửa sổ xe, rất đẹp nhưng cũng hiu quạnh một cách vô cớ.
Tôi sợ Hề Hữu bọn họ sẽ bận rộn vì tôi đến nên không nói cho bọn họ biết ngày cụ thể.
Khi tôi đến, Hề Hữu đang ăn cơm, tôi lái xe thẳng vào sân nhỏ nhà cậu ấy, Hề Hữu nghe thấy tiếng động từ trong nhà, chưa buông đũa xuống đã chạy ra ngoài.
"Anh Tỷ, anh đến rồi."
Tôi mang theo không ít đồ trên xe, sau khi xuống xe đã gọi Hề Hữu tới giúp tôi chuyển đồ.
Hề Hữu ngậm đũa vào miệng muốn giúp tôi chuyển đồ, tôi mỉm cười gõ lên đầu cậu ấy một cái, "Vào cất đũa rồi hẵng quay lại, làm gì có kiểu ngậm đũa như thế."
Hề Hữu mỉm cười, xoay người chạy vào nhà, khi bước ra, bên cạnh Hề Hữu còn có thêm một cậu trai, tuổi tác trông cũng xấp xỉ Hề Hữu nhưng vừa nhìn đã biết cậu ta không phải người trong thôn, quần áo trên người đều là hàng hiệu đắt tiền, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong một gia đình giàu có, trắng trẻo và sạch sẽ.
Hề Hữu kéo cậu ta lại giới thiệu với tôi: "Anh Tỷ, đây là bạn cùng lớp của em, Lăng Tử Quân, nghỉ hè đến đây chơi với em."
"Đây là anh Tỷ mà trước đây tôi luôn kể với cậu đấy." Hề Hữu lại giới thiệu tôi với Lăng Tử Quân.
"Anh Tỷ, chào anh." Lăng Tử Quân gật đầu với tôi như một lời chào.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, bảo hai người bọn họ giúp tôi chuyển đồ.
"Anh Tỷ, anh đến thì cứ đến thôi, sao lại mang nhiều đồ thế này."
Tôi đang di chuyển một thùng thực phẩm đông lạnh, "Một vài thứ là ba mẹ anh gửi, mấy ngày nữa phải làm phiền mọi người rồi."
"Không phiền đâu, không phiền đâu, anh thay em cảm ơn chú và dì nhé."
"Không sao đâu," Tôi nói, "Ba em đâu?"
"Vừa ăn cơm xong, đang ngủ trong phòng rồi ạ."
Tôi nhỏ giọng lại, Hề Hữu lại nói: "Không sao đâu, ba em không nghe thấy, ngủ mất rồi."
"Gần đây sức khỏe của ông ấy thế nào?"
"Vẫn như cũ thôi, lúc tốt lúc xấu."
Hề Hữu nói với Lăng Tử Quân rằng muốn nấu thêm cho tôi một ít đồ ăn, tôi nói không cần nhưng bọn họ không dừng lại, vẫn xắn tay áo đi vào bếp, tôi muốn nhúng tay vào còn không cho, rót cho tôi một ly nước và bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lái xe hơn nửa ngày, quả thật tôi có hơi mệt, eo và chân đau nhức, trong lòng còn thầm nghĩ sắp ba mươi đến nơi rồi, chắc mình cũng già rồi.
Người ta thường nói con người già đi rồi sẽ thích hồi tưởng, ban đêm tôi nằm trên giường, vô cùng mệt nhưng lại không ngủ được, chống đỡ mí mắt đau nhức nhìn bóng đèn trên trần nhà.
Bóng đèn có công suất không lớn, toả ra ánh sáng vàng mờ, nhìn lâu dễ bị hoa mắt, khi chớp mắt sẽ cảm thấy vành mắt đau nhức, nước mắt sẽ chảy ra.
Năm đó tôi bị bong gân trên núi, ba Hề Hữu đã giúp tôi chữa chân, tôi vẫn luôn sống trong nhà Hề Hữu, đây là căn phòng tôi ở lúc đó, Đường Tự Đình nói không yên tâm để lại tôi ở đây một mình nên ở lại nhà Hề Hữu cùng tôi.
Hai đứa bọn tôi chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ này, khi đó thật ra tôi đã sớm cảm nhận được sự nhiệt tình của Đường Tự Đình dành cho tôi không nằm trong phạm vi xã giao bình thường.
Hơn nữa, kể từ sau khi anh ấy nói mơ thấy tôi, Đường Tự Đình đã cởi mở hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn, cũng không còn che che giấu giấu nữa, ngày nào cũng trắng trợn tiếp cận tôi.
Ngoại trừ lúc bận việc chính, mấy câu anh ấy treo trên miệng suốt ngày đều là: Trần Tỷ đâu rồi? Có thấy Trần Tỷ đâu không? Trần Tỷ đang ở đâu?
Chưa đến hai ngày, những người khác đều nhận ra, hơn nữa trước đây Đường Tự Đình chưa bao giờ cố ý che giấu xu hướng tính dục của mình, mấy người trong đội đều hiểu rõ trong lòng, sau đó bọn họ còn luôn trêu tôi và Đường Tự Đình.
Tôi thừa nhận rằng tôi cũng có thiện cảm với Đường Tự Đình, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có thiện cảm rồi.
Sau khi từ Thanh Đảo trở về, ngày nào tôi cũng cầm điện thoại trong tay, lúc đó tôi cũng không nói được vì sao lại mong chờ cuộc gọi của Đường Tự Đình đến vậy.
Sau đó, tôi vẫn luôn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn WeChat của Đường Tự Đình, vì điều này mà tôi còn sầu não mất mấy ngày, đã mấy lần muốn xóa ảnh của Đường Tự Đình trong máy ảnh đi nhưng rốt cuộc vẫn không xóa, còn rửa ảnh ra nhét vào album ảnh của tôi, nhét ở ngay dưới cùng, nơi mà nếu không lật ra sẽ không nhìn thấy.
Năm đó tôi mới mười chín, thật sự còn rất trẻ, ngay cả khi kích động cũng sẽ nói toạc ra, người trong ký túc xá thấy tôi buồn bã không vui còn hỏi tôi có phải đang thất tình không.
Tôi còn làm mặt than khóc rằng cũng không khác thất tình là mấy.
Nói cho cùng vẫn còn trẻ, hơn nữa cũng chỉ gặp có một lần đó thôi, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ quên mất, sau này ngay cả cái người tên là Đường Tự Đình này cũng không nhớ ra được nữa.
Đó là lúc anh ấy đột nhiên xuất hiện trở lại, hơn nữa bọn tôi còn cách nhau gần như vậy, bọn tôi học cùng trường và anh ấy ở ngay trước mắt.
Ánh nắng chiếu lên mặt anh ấy, cả người Đường Tự Đình như được bao phủ bởi một bộ lọc màu vàng ấm áp, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Vào đêm đầu tiên tôi và Đường Tự Đình ở nhà Hề Hữu, tôi thu dọn những bức ảnh trong máy ảnh, tìm ra bức ảnh tôi chụp ở bãi biển Thanh Đảo và đưa cho anh ấy xem.
"Trước đó còn định gửi ảnh cho anh, sau đó anh mãi không liên lạc, ảnh vẫn còn ở chỗ tôi đây này."
Đường Tự Đình tự luyến nhìn hồi lâu rồi nói: "Đẹp trai thật."
Tôi cười bảo sao mặt anh dày thế, anh ấy còn đang nghịch máy ảnh của tôi.
Tôi hỏi lại anh ấy: "Anh nói cho tôi biết, hôm đó anh mơ thấy gì về tôi?"
"Tôi mơ thấy mình bị lạc, đi theo mùi hương để tìm cậu."
"Sau đó thì sao?" Tôi truy hỏi.
"Sau đó chưa đuổi kịp thì tôi đã dậy rồi."
Tôi cúi đầu "Ò" một tiếng, Đường Tự Đình nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, vô cùng nghiêm túc nói: "Sau đó tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người mà tôi muốn tìm trong giấc mơ đang đứng ở đầu giường, ngoài đời còn đẹp hơn cả trong mơ."
Tôi quay lưng lại với anh ấy, trong lòng thầm mắng một câu: Đệt, con mẹ nó Đường Tự Đình cũng biết thả thính quá rồi, thế này ai mà chịu nổi?
Sau đó tôi quả thật đã không chịu nổi, sau khi trở lại trường bọn tôi đã xác nhận quan hệ.
-
-
Trời còn chưa sáng hẳn tôi đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, Hề Hữu và Lăng Tử Quân đã ngủ dậy, chắc là bọn họ đang chuẩn bị lên núi hái chè, tối qua tôi đã nhìn thấy sọt hái chè trong nhà.
Tôi cũng bật đèn rồi bò dậy mặc quần áo.
Ba của Hề Hữu cũng đã dậy, chống gậy chậm rãi bước ra khỏi phòng, Lăng Tử Quân chạy tới đỡ cánh tay ông, ông nhìn thấy tôi thì sửng sốt, cười hỏi tôi: "Trần Tỷ, con đến khi nào vậy?"
"Tối hôm qua con đã đến rồi." Tôi kéo một chiếc ghế đẩu ra đặt bên cạnh ba Hề Hữu, để ông ngồi lên ghế.
"Tối hôm qua chú ngủ quên mất, sao lại không gọi chú." Thính giác của ba Hề Hữu không tốt nên giọng nói khi nói chuyện cũng tự nhiên to hơn rất nhiều.
Tôi đi về phía ông ấy, cũng cất cao giọng: "Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, không cần lo cho con, con đến chơi thôi mà."
"Vậy thì cứ chơi vui vẻ vài ngày, không khí trên núi rất tốt."
Không khí trên núi thật sự rất tốt, sau khi ăn sáng xong, tôi theo hai người Hề Hữu lên núi, dọc đường đều tràn ngập mùi chè.
Cánh đồng chè của nhà Hề Hữu không quá lớn và cũng không xa, đi bộ một quãng ngắn đường núi đã tới nơi.
Tôi đứng trên ruộng, ánh nắng chiếu trên lưng ấm áp dễ chịu, tôi nheo mắt ngẩng đầu hít vài hơi không khí đầy mùi chè, hoà quyện với mùi sương ẩm ướt vô cùng rất dễ chịu.
Trước đây Hề Hữu đã từng dạy tôi và Đường Tự Đình cách hái chè nhưng tốc độ của tôi hơi chậm.
Tôi đeo một chiếc sọt tre chậm rãi hái những lá chè xanh nhạt, trong khi Hề Hữu ở đầu bên kia đang dạy Lăng Tử Quân từng chút một.
Đêm qua tôi ngủ trong phòng Hề Hữu, còn Hề Hữu và Lăng Tử Quân ngủ ở một phòng khác, hôm qua tôi đã nhìn ra được, có lẽ Lăng Tử Quân thích Hề Hữu, ánh mắt của con người không biết lừa dối, khi cậu ta nhìn Hề Hữu, sự yêu thích trong ánh mắt chỉ thiếu điều viết lên mặt.
Nhưng có lẽ là Hề Hữu còn chưa thông suốt nên vẫn ngây ngô coi người ta là bạn học tốt kìa.
Hề Hữu biết quan hệ của tôi và Đường Tự Đình, mỗi lần tôi và Đường Tự Đình đến đây đều không giấu giếm, bây giờ vẫn chưa thông suốt thì có lẽ là về cơ bản không thích con trai.
Tôi liếc nhìn Lăng Tử Quân, người đang đeo sọt hái chè giống tôi đang nỗ lực học theo điệu bộ hái chè, trong lòng thở dài một hơi, không biết sau này hai người này sẽ ra sao.
Khoảng chừng năm năm trước, Đường Tự Đình và tôi cũng giống như Lăng Tử Quân, học Hề Hữu hái chè, Đường Tự Đình học cái gì cũng nhanh hơn tôi, vừa cười nhạo tôi vừa chơi xấu, vơ hết lá chè tôi vừa hái vào sọt tre của mình, tôi rã rời hồi lâu, xoay người lại thì thấy chè trong sọt tre chỉ có một chút dưới đáy, nhìn sang sọt của Đường Tự Đình thì thấy đã đầy ắp.
Tôi biết chuyện gì xảy ra nên tức giận đến mức ngồi phịch xuống đất không cử động nữa, dùng bàn tay dính đầy bùn lau mặt, cả khuôn mặt trở nên đen thui.
Đường Tự Đình dỗ dành tôi hồi lâu, tôi bơ anh ấy không thèm nhúc nhích, cuối cùng anh ấy đổi sọt tre của anh ấy với tôi, tôi lập tức trở nên dễ chịu, đứng dậy vỗ đất trên mông rồi đeo sọt tre của anh ấy lên tiếp tục làm việc.
Tôi tưởng rằng sức của mình rất khỏe, vác một sọt chè lớn mà vẫn làm việc rất hăng hái, vừa quay đầu lại mới thấy tay trái Đường Tự Đình đang hái chè, tay phải thì đang kéo đáy sọt tre của tôi, mãi vẫn không buông tay.
Chẳng trách sao tôi không cảm nhận được sức nặng trên vai, là do có người đang kéo phía dưới cho tôi kia kìa.
Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, lúc đó chỉ vì một trò đùa đã tức giận, nhưng dỗ dành một chút đã tốt hơn.
Trời có âm u rồi cũng sẽ quang trở lại, dường như không có chuyện gì là không trải qua được.
- --
Gin: thật sự lúc đọc raw đến đoạn kéo sọt tre này tim mình tự nhiên nhói lên một cái luôn í cảm thấy hai bạn này đều vì nhau hết không ai yêu nhiều hơn ai, mà anh Đường thì quá dịu dàng với bạn nhỏ. Phải công nhận là tác giả miêu tả mấy chi tiết theo dòng thời gian rất hợp lý, viết cực kỳ chắc tay luôn á
Loạn thật.
Tôi ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa mới xuất viện, hai người còn lại trong ekip xuất viện sớm hơn tôi, cũng hồi phục khá tốt và đã tiếp tục làm việc rồi.
Đường Tự Đình rời đi vào buổi tối tôi xuất viện, trước khi đi còn hỏi tôi có muốn về cùng anh ấy không, tôi lắc đầu nói là muốn ở Vân Nam chơi hai ngày.
Đường Tự Đình cũng không miễn cưỡng, trước khi đi còn dặn tôi không được ăn bậy bạ, vẻ mặt rất do dự nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Tôi không cần tham gia buổi chụp hình sau đó, không đi theo nhóm A Giang nữa mà một mình đi dạo xung quanh, phong cảnh rất đẹp nhưng tôi lại không cảm thấy thư giãn được bao nhiêu, có lẽ là do vừa mới xuất viện, đi được mấy bước đã cảm thấy vừa mệt vừa đuối, cuối cùng dứt khoát không đi đâu nữa mà ở trong khách sạn một ngày, đợi nhóm A Giang chụp xong mới trở về.
Từ Vân Nam về lại Bắc Kinh, tôi nói với A Giang rằng tôi chuẩn bị nghỉ phép, muốn ra ngoài du lịch để thay đổi tâm trạng.
Tôi không biết rằng lúc bị ngộ độc ở Vân Nam đã nói hớ hết về chuyện chia tay với Đường Tự Đình, lúc đó tôi còn mê man, cho rằng tất cả chỉ là ảo giác và ảo thính, càng không nhớ mình đã nói gì hay làm gì.
A Giang duyệt đơn xin nghỉ phép của tôi một cách sảng khoái, còn bảo tôi chơi cho thật vui, khi nào tâm trạng tốt hơn rồi đi làm lại.
Thật ra ngay cả việc đi đâu tôi còn chưa nghĩ xong, cầm bản đồ nhìn cả ngày.
Ánh mắt dừng lại ở Tây Tạng trong giây lát, trước đây tôi đã từng đi một lần với Đường Tự Đình vào năm tốt nghiệp, nhưng ở độ cao 3.000 mét so với mực nước biển, chứng say độ cao (*) của tôi rất nghiêm trọng, vừa đến nơi đã ở phòng khám truyền nước biển hai ngày, cả chuyến đi sau đó đều do Đường Tự Đình chăm sóc cho tôi, kế hoạch ban đầu là đi nghỉ nửa tháng, sau đó chỉ ở lại một tuần đã về.
(*) say độ cao hay còn gọi là say núi cấp tính (tiếng Anh: acute mountain sickness; AMS) là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn; thường là trên 2.400 mét (8.000 feet). Biểu hiện của say độ cao bao gồm những triệu chứng không đặc hiệu xuất hiện khi lên đến độ cao lớn hoặc khi áp suất không khí thấp, giống như triệu chứng của cúm, ngộ độc khí cacbon mônôxít, hoặc như các triệu chứng sau khi say rượu (đau đầu, chóng mặt, buồn nôn).
Tôi lắc đầu, Tây Tạng không ổn, một mình tôi đi Tây Tạng không ổn.
Tôi đang nằm trên giường xem bản đồ thì điện thoại reo, là điện thoại của Hề Hữu.
Hề Hữu là một học sinh mà tôi và Đường Tự Đình tài trợ kể từ khi cậu ấy học lớp 6, mãi cho đến bây giờ cậu ấy đã lên đại học. Năm ngoái Hề Hữu trúng tuyển vào đại học, đang theo học tại một trường danh tiếng ở Bắc Kinh, trước đó còn đến ăn cơm với tôi và Đường Tự Đình.
Bọn tôi gặp Hề Hữu khi còn học đại học trong một hoạt động điều tra nghiên cứu ở vùng núi của nhóm Đường Tự Đình, tôi là nhiếp ảnh gia đi theo lần đó.
Ngoại trừ một vài hoạt động cố định thường ngày, bọn tôi cũng sẽ đến trường trong thôn để dạy các em học sinh.
Hề Hữu là người trong thôn, năm đó cậu ấy mới mười hai tuổi, ở nhà chỉ có cậu ấy và ba, ba Hề Hữu vì bị tai nạn ở chân và eo nên vẫn luôn phải dùng gậy, chắc chắn không làm được những công việc nặng nhọc nên Hề Hữu bất đắc dĩ phải bỏ học.
Một buổi tối nọ, tôi lên núi chụp ảnh một mình thì không cẩn thận trượt chân ngã, muốn trở về nhưng lại bị lạc trong núi, Đường Tự Đình nóng lòng muốn tìm tôi nên đã dẫn một nhóm người lên núi, lúc đó người dẫn đường cho anh ấy là Hề Hữu.
Ba của Hề Hữu cũng biết cách chữa thương, những ngày tôi chữa chân vẫn luôn ở nhà Hề Hữu.
Sau này khi tôi và Đường Tự Đình biết được hoàn cảnh gia đình của Hề Hữu đã bắt đầu tài trợ cho Hề Hữu đi học, lúc đó tôi và Đường Tự Đình vẫn còn là sinh viên, cũng không có nhiều tiền, sau khi trở về đã tổ chức một sự kiện quyên góp. Sau đó khi Đường Tự Đình lập nghiệp đã thành lập một quỹ hỗ trợ học tập, mỗi năm đều trích một phần lợi nhuận của công ty để tài trợ cho trẻ em miền núi, trong những năm công ty của Đường Tự Đình khó khăn nhất cũng chưa bao giờ dừng lại.
Vừa bắt máy, Hề Hữu đã nói với tôi là đã gửi cho tôi và Đường Tự Đình một vài đặc sản quê nhà, có lẽ ngày mai hoặc ngày mốt sẽ đến.
Tính toán thời gian một chút, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi hỏi cậu ấy: "Bây giờ em đang ở quê hả? Trước đây anh đã nói với em rồi, không cần gửi đồ cho bọn anh đâu."
"Em đang ở nhà nè anh Tỷ, vừa nghỉ hè đã về rồi," Hề Hữu cười lớn trong điện thoại rồi nói, "Em gửi lá trà và đào mật cho các anh, đào mật không để được lâu đâu."
"Được, đến lúc đó anh sẽ để ý ký gửi chuyển phát nhanh." Tôi nhìn bản đồ trên giường một cái, hai mắt sáng lên, "Hề Hữu, mấy ngày nay anh đang được nghỉ, hai ngày nữa lên núi chơi với bọn em được không?"
Nói xong tôi lại hối hận, mùa này đang đúng lúc là vụ thu bận rộn, bây giờ tôi đến nhà Hề Hữu, khó tránh khỏi sẽ làm phiền bọn họ.
Đang định sửa miệng thì Hề Hữu đã rất vui vẻ: "Anh Tỷ, anh tới đi, mấy hôm trước ba em còn nói kia kìa, bảo em đích thân mang đồ tới, gần đây nhà em hơi bận nên em mới gửi chuyển phát nhanh, anh mà tới thì ba em nhất định sẽ rất vui, bây giờ em sẽ nói với ông ấy."
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, sau đó là một cuộc đối thoại không quá rõ ràng, một giọng nói già dặn rất nhanh đã truyền đến: "Trần Tỷ, con tới chơi đi."
Tôi muốn sửa miệng nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, Hề Hữu trong điện thoại còn hỏi tôi Đường Tự Đình có đi không, tôi tuỳ tiện tìm một lý do, nói rằng anh ấy bận việc nên không đi được.
Vừa cúp điện thoại, tôi lại gửi một tin nhắn cho Đường Tự Đình, bảo anh ấy chú ý hàng chuyển phát nhanh của Hề Hữu.
Sáng hôm sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của Đường Tự Đình, tin nhắn được Đường Tự Đình gửi vào khoảng mười hai giờ hơn đêm qua, chỉ có hai chữ: Biết rồi.
Tôi về nhà ba mẹ ăn bữa cơm trước, lần này ba mẹ tôi không nhắc đến Đường Tự Đình nữa, tôi nói với bọn họ rằng tôi sẽ ra ngoài chơi vài ngày, ba tôi hỏi tôi còn có ai nữa, tôi nói chỉ có mình tôi thôi, đi đến nhà Hề Hữu.
Ba mẹ tôi đều biết Hề Hữu nên cũng không nói gì, trước khi đi còn đưa cho tôi rất nhiều đồ, bảo tôi mang đến cho Hề Hữu và ba cậu ấy.
Tôi đã rất quen thuộc với đường đến nhà Hề Hữu, trước khi Hề Hữu vào đại học, mỗi năm tôi và Đường Tự Đình đều sẽ đến nhà Hề Hữu vài lần.
Thời gian lái xe gần như mất hơn nửa ngày, còn phải lái hơn một tiếng đường núi, trước đây đều là tôi và Đường Tự Đình thay phiên nhau lái xe, lần này chỉ có mình tôi nên giữa đường đã dừng lại ở trạm dừng chân ba lần, khởi hành vào buổi sáng, đến khi mặt trời sắp lặn mới đến nơi.
Rừng núi vào buổi tối được bao phủ bởi một lớp ráng chiều đỏ rực, trong biển rừng trùng trùng điệp điệp, từng tia sáng vàng không ngừng len qua cửa sổ xe, rất đẹp nhưng cũng hiu quạnh một cách vô cớ.
Tôi sợ Hề Hữu bọn họ sẽ bận rộn vì tôi đến nên không nói cho bọn họ biết ngày cụ thể.
Khi tôi đến, Hề Hữu đang ăn cơm, tôi lái xe thẳng vào sân nhỏ nhà cậu ấy, Hề Hữu nghe thấy tiếng động từ trong nhà, chưa buông đũa xuống đã chạy ra ngoài.
"Anh Tỷ, anh đến rồi."
Tôi mang theo không ít đồ trên xe, sau khi xuống xe đã gọi Hề Hữu tới giúp tôi chuyển đồ.
Hề Hữu ngậm đũa vào miệng muốn giúp tôi chuyển đồ, tôi mỉm cười gõ lên đầu cậu ấy một cái, "Vào cất đũa rồi hẵng quay lại, làm gì có kiểu ngậm đũa như thế."
Hề Hữu mỉm cười, xoay người chạy vào nhà, khi bước ra, bên cạnh Hề Hữu còn có thêm một cậu trai, tuổi tác trông cũng xấp xỉ Hề Hữu nhưng vừa nhìn đã biết cậu ta không phải người trong thôn, quần áo trên người đều là hàng hiệu đắt tiền, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong một gia đình giàu có, trắng trẻo và sạch sẽ.
Hề Hữu kéo cậu ta lại giới thiệu với tôi: "Anh Tỷ, đây là bạn cùng lớp của em, Lăng Tử Quân, nghỉ hè đến đây chơi với em."
"Đây là anh Tỷ mà trước đây tôi luôn kể với cậu đấy." Hề Hữu lại giới thiệu tôi với Lăng Tử Quân.
"Anh Tỷ, chào anh." Lăng Tử Quân gật đầu với tôi như một lời chào.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười, bảo hai người bọn họ giúp tôi chuyển đồ.
"Anh Tỷ, anh đến thì cứ đến thôi, sao lại mang nhiều đồ thế này."
Tôi đang di chuyển một thùng thực phẩm đông lạnh, "Một vài thứ là ba mẹ anh gửi, mấy ngày nữa phải làm phiền mọi người rồi."
"Không phiền đâu, không phiền đâu, anh thay em cảm ơn chú và dì nhé."
"Không sao đâu," Tôi nói, "Ba em đâu?"
"Vừa ăn cơm xong, đang ngủ trong phòng rồi ạ."
Tôi nhỏ giọng lại, Hề Hữu lại nói: "Không sao đâu, ba em không nghe thấy, ngủ mất rồi."
"Gần đây sức khỏe của ông ấy thế nào?"
"Vẫn như cũ thôi, lúc tốt lúc xấu."
Hề Hữu nói với Lăng Tử Quân rằng muốn nấu thêm cho tôi một ít đồ ăn, tôi nói không cần nhưng bọn họ không dừng lại, vẫn xắn tay áo đi vào bếp, tôi muốn nhúng tay vào còn không cho, rót cho tôi một ly nước và bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lái xe hơn nửa ngày, quả thật tôi có hơi mệt, eo và chân đau nhức, trong lòng còn thầm nghĩ sắp ba mươi đến nơi rồi, chắc mình cũng già rồi.
Người ta thường nói con người già đi rồi sẽ thích hồi tưởng, ban đêm tôi nằm trên giường, vô cùng mệt nhưng lại không ngủ được, chống đỡ mí mắt đau nhức nhìn bóng đèn trên trần nhà.
Bóng đèn có công suất không lớn, toả ra ánh sáng vàng mờ, nhìn lâu dễ bị hoa mắt, khi chớp mắt sẽ cảm thấy vành mắt đau nhức, nước mắt sẽ chảy ra.
Năm đó tôi bị bong gân trên núi, ba Hề Hữu đã giúp tôi chữa chân, tôi vẫn luôn sống trong nhà Hề Hữu, đây là căn phòng tôi ở lúc đó, Đường Tự Đình nói không yên tâm để lại tôi ở đây một mình nên ở lại nhà Hề Hữu cùng tôi.
Hai đứa bọn tôi chen chúc trên chiếc giường đơn nhỏ này, khi đó thật ra tôi đã sớm cảm nhận được sự nhiệt tình của Đường Tự Đình dành cho tôi không nằm trong phạm vi xã giao bình thường.
Hơn nữa, kể từ sau khi anh ấy nói mơ thấy tôi, Đường Tự Đình đã cởi mở hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn, cũng không còn che che giấu giấu nữa, ngày nào cũng trắng trợn tiếp cận tôi.
Ngoại trừ lúc bận việc chính, mấy câu anh ấy treo trên miệng suốt ngày đều là: Trần Tỷ đâu rồi? Có thấy Trần Tỷ đâu không? Trần Tỷ đang ở đâu?
Chưa đến hai ngày, những người khác đều nhận ra, hơn nữa trước đây Đường Tự Đình chưa bao giờ cố ý che giấu xu hướng tính dục của mình, mấy người trong đội đều hiểu rõ trong lòng, sau đó bọn họ còn luôn trêu tôi và Đường Tự Đình.
Tôi thừa nhận rằng tôi cũng có thiện cảm với Đường Tự Đình, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có thiện cảm rồi.
Sau khi từ Thanh Đảo trở về, ngày nào tôi cũng cầm điện thoại trong tay, lúc đó tôi cũng không nói được vì sao lại mong chờ cuộc gọi của Đường Tự Đình đến vậy.
Sau đó, tôi vẫn luôn không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn WeChat của Đường Tự Đình, vì điều này mà tôi còn sầu não mất mấy ngày, đã mấy lần muốn xóa ảnh của Đường Tự Đình trong máy ảnh đi nhưng rốt cuộc vẫn không xóa, còn rửa ảnh ra nhét vào album ảnh của tôi, nhét ở ngay dưới cùng, nơi mà nếu không lật ra sẽ không nhìn thấy.
Năm đó tôi mới mười chín, thật sự còn rất trẻ, ngay cả khi kích động cũng sẽ nói toạc ra, người trong ký túc xá thấy tôi buồn bã không vui còn hỏi tôi có phải đang thất tình không.
Tôi còn làm mặt than khóc rằng cũng không khác thất tình là mấy.
Nói cho cùng vẫn còn trẻ, hơn nữa cũng chỉ gặp có một lần đó thôi, thời gian trôi qua rồi cũng sẽ quên mất, sau này ngay cả cái người tên là Đường Tự Đình này cũng không nhớ ra được nữa.
Đó là lúc anh ấy đột nhiên xuất hiện trở lại, hơn nữa bọn tôi còn cách nhau gần như vậy, bọn tôi học cùng trường và anh ấy ở ngay trước mắt.
Ánh nắng chiếu lên mặt anh ấy, cả người Đường Tự Đình như được bao phủ bởi một bộ lọc màu vàng ấm áp, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Vào đêm đầu tiên tôi và Đường Tự Đình ở nhà Hề Hữu, tôi thu dọn những bức ảnh trong máy ảnh, tìm ra bức ảnh tôi chụp ở bãi biển Thanh Đảo và đưa cho anh ấy xem.
"Trước đó còn định gửi ảnh cho anh, sau đó anh mãi không liên lạc, ảnh vẫn còn ở chỗ tôi đây này."
Đường Tự Đình tự luyến nhìn hồi lâu rồi nói: "Đẹp trai thật."
Tôi cười bảo sao mặt anh dày thế, anh ấy còn đang nghịch máy ảnh của tôi.
Tôi hỏi lại anh ấy: "Anh nói cho tôi biết, hôm đó anh mơ thấy gì về tôi?"
"Tôi mơ thấy mình bị lạc, đi theo mùi hương để tìm cậu."
"Sau đó thì sao?" Tôi truy hỏi.
"Sau đó chưa đuổi kịp thì tôi đã dậy rồi."
Tôi cúi đầu "Ò" một tiếng, Đường Tự Đình nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, vô cùng nghiêm túc nói: "Sau đó tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người mà tôi muốn tìm trong giấc mơ đang đứng ở đầu giường, ngoài đời còn đẹp hơn cả trong mơ."
Tôi quay lưng lại với anh ấy, trong lòng thầm mắng một câu: Đệt, con mẹ nó Đường Tự Đình cũng biết thả thính quá rồi, thế này ai mà chịu nổi?
Sau đó tôi quả thật đã không chịu nổi, sau khi trở lại trường bọn tôi đã xác nhận quan hệ.
-
-
Trời còn chưa sáng hẳn tôi đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, Hề Hữu và Lăng Tử Quân đã ngủ dậy, chắc là bọn họ đang chuẩn bị lên núi hái chè, tối qua tôi đã nhìn thấy sọt hái chè trong nhà.
Tôi cũng bật đèn rồi bò dậy mặc quần áo.
Ba của Hề Hữu cũng đã dậy, chống gậy chậm rãi bước ra khỏi phòng, Lăng Tử Quân chạy tới đỡ cánh tay ông, ông nhìn thấy tôi thì sửng sốt, cười hỏi tôi: "Trần Tỷ, con đến khi nào vậy?"
"Tối hôm qua con đã đến rồi." Tôi kéo một chiếc ghế đẩu ra đặt bên cạnh ba Hề Hữu, để ông ngồi lên ghế.
"Tối hôm qua chú ngủ quên mất, sao lại không gọi chú." Thính giác của ba Hề Hữu không tốt nên giọng nói khi nói chuyện cũng tự nhiên to hơn rất nhiều.
Tôi đi về phía ông ấy, cũng cất cao giọng: "Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt là được rồi, không cần lo cho con, con đến chơi thôi mà."
"Vậy thì cứ chơi vui vẻ vài ngày, không khí trên núi rất tốt."
Không khí trên núi thật sự rất tốt, sau khi ăn sáng xong, tôi theo hai người Hề Hữu lên núi, dọc đường đều tràn ngập mùi chè.
Cánh đồng chè của nhà Hề Hữu không quá lớn và cũng không xa, đi bộ một quãng ngắn đường núi đã tới nơi.
Tôi đứng trên ruộng, ánh nắng chiếu trên lưng ấm áp dễ chịu, tôi nheo mắt ngẩng đầu hít vài hơi không khí đầy mùi chè, hoà quyện với mùi sương ẩm ướt vô cùng rất dễ chịu.
Trước đây Hề Hữu đã từng dạy tôi và Đường Tự Đình cách hái chè nhưng tốc độ của tôi hơi chậm.
Tôi đeo một chiếc sọt tre chậm rãi hái những lá chè xanh nhạt, trong khi Hề Hữu ở đầu bên kia đang dạy Lăng Tử Quân từng chút một.
Đêm qua tôi ngủ trong phòng Hề Hữu, còn Hề Hữu và Lăng Tử Quân ngủ ở một phòng khác, hôm qua tôi đã nhìn ra được, có lẽ Lăng Tử Quân thích Hề Hữu, ánh mắt của con người không biết lừa dối, khi cậu ta nhìn Hề Hữu, sự yêu thích trong ánh mắt chỉ thiếu điều viết lên mặt.
Nhưng có lẽ là Hề Hữu còn chưa thông suốt nên vẫn ngây ngô coi người ta là bạn học tốt kìa.
Hề Hữu biết quan hệ của tôi và Đường Tự Đình, mỗi lần tôi và Đường Tự Đình đến đây đều không giấu giếm, bây giờ vẫn chưa thông suốt thì có lẽ là về cơ bản không thích con trai.
Tôi liếc nhìn Lăng Tử Quân, người đang đeo sọt hái chè giống tôi đang nỗ lực học theo điệu bộ hái chè, trong lòng thở dài một hơi, không biết sau này hai người này sẽ ra sao.
Khoảng chừng năm năm trước, Đường Tự Đình và tôi cũng giống như Lăng Tử Quân, học Hề Hữu hái chè, Đường Tự Đình học cái gì cũng nhanh hơn tôi, vừa cười nhạo tôi vừa chơi xấu, vơ hết lá chè tôi vừa hái vào sọt tre của mình, tôi rã rời hồi lâu, xoay người lại thì thấy chè trong sọt tre chỉ có một chút dưới đáy, nhìn sang sọt của Đường Tự Đình thì thấy đã đầy ắp.
Tôi biết chuyện gì xảy ra nên tức giận đến mức ngồi phịch xuống đất không cử động nữa, dùng bàn tay dính đầy bùn lau mặt, cả khuôn mặt trở nên đen thui.
Đường Tự Đình dỗ dành tôi hồi lâu, tôi bơ anh ấy không thèm nhúc nhích, cuối cùng anh ấy đổi sọt tre của anh ấy với tôi, tôi lập tức trở nên dễ chịu, đứng dậy vỗ đất trên mông rồi đeo sọt tre của anh ấy lên tiếp tục làm việc.
Tôi tưởng rằng sức của mình rất khỏe, vác một sọt chè lớn mà vẫn làm việc rất hăng hái, vừa quay đầu lại mới thấy tay trái Đường Tự Đình đang hái chè, tay phải thì đang kéo đáy sọt tre của tôi, mãi vẫn không buông tay.
Chẳng trách sao tôi không cảm nhận được sức nặng trên vai, là do có người đang kéo phía dưới cho tôi kia kìa.
Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười, lúc đó chỉ vì một trò đùa đã tức giận, nhưng dỗ dành một chút đã tốt hơn.
Trời có âm u rồi cũng sẽ quang trở lại, dường như không có chuyện gì là không trải qua được.
- --
Gin: thật sự lúc đọc raw đến đoạn kéo sọt tre này tim mình tự nhiên nhói lên một cái luôn í cảm thấy hai bạn này đều vì nhau hết không ai yêu nhiều hơn ai, mà anh Đường thì quá dịu dàng với bạn nhỏ. Phải công nhận là tác giả miêu tả mấy chi tiết theo dòng thời gian rất hợp lý, viết cực kỳ chắc tay luôn á
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất