Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 29

Trước Sau
Sau khi đạo diễn thông báo tin vui này, tất cả các thực tập sinh khác đều rất phấn khích, duy chỉ có một mình Đồng Quyện là khác biệt hoàn toàn với bọn họ.

Quả nhiên vui vẻ là thuộc về người khác, chẳng liên quan gì đến anh.

Bùi Tư Nhiên cũng cảm thấy tâm trạng của Đồng Quyện có gì đó không ổn, bèn hỏi nhỏ: “Anh sao thế?”

“Tôi không biết gói sủi cảo.” Đôi mắt của Đồng Quyện rũ xuống: “Trưa nay phải nhịn đói rồi!”

“Ai nói không biết gói sủi cảo thì…” Một suy nghĩ thoáng vụt qua đầu Bùi Tư Nhiên, khiến cậu phải đổi cách nói khác: “Ừm, vấn đề này nghiêm trọng thật, nhưng không sao, tôi biết gói, tôi có thể chỉ cho anh.”

“Có thật không!”

Đôi mắt to của Đồng Quyện lập tức sáng lên, rốt cuộc bữa trưa nay cũng không cần lo nữa rồi huhuhu.

“Ừ ừ.” Bùi Tư Nhiên gật đầu nói, “Anh tin tôi đi, chắc chắc sẽ không để anh phải nhịn đói đâu.”

Bùi Tư Nhiên cho rằng kế hoạch của mình cực kỳ ổn áp, cậu có thể dùng kỹ năng gói sủi cảo của mình để chạm vào đôi tay nhỏ bé của Đồng Quyện, thế nhưng đợi đến lúc bọn họ bắt đầu bắt tay vào làm, thì cậu mới thực sự nhận ra rằng mình đã nghĩ quá nhiều.

Trong cái đầu kém thông minh của Đồng Quyện chỉ có măm măm, không cần Bùi Tư Nhiên phải động tay vào thì anh đã cầm vỏ sủi cảo đi đến bên cạnh cậu, trong lúc Bùi Tư Nhiên làm mẫu thì cũng nhiệt tình nắn bóp theo, được một lúc thì cũng biết cách làm.

Bùi Tư Nhiên: “…”

Cậu còn có thể nói gì đây? Không hổ là người chỉ thích ăn uống, học vũ đạo thì chả thấy nhanh như thế này nhưng mà học gói sủi cảo thì một tý là xong.

Đồng Quyện nhìn miếng sủi cảo mập mạp trong tay mình mà cực kỳ hài lòng, anh còn cười cảm ơn Bùi Tư Nhiên: “Cảm ơn nhé, cậu đúng là một thầy giáo giỏi đó.”

Lúc Bùi Tư Nhiên nghe thấy câu nói này, cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười gượng với khuôn mặt cứng đờ.

Mặc dù luôn bắt nạt Đồng Quyện nhưng nào có bớt quan tâm đến anh, đổi lại Đồng Quyện cũng không dành cho cậu một lời khen ngợi nghiêm túc bao giờ, bây giờ chỉ vì một bữa sủi cảo người kia lại rất cảm kích mình như vậy, đúng thật là…

Một người sống sờ sờ như cậu còn không bằng mấy chiếc sủi cảo hay sao?

Sủi cảo chương trình chuẩn bị có nhân thịt heo dưa chua, vỏ sủi cảo cũng đã được chuẩn bị từ trước, các thực tập sinh chỉ cần hoàn thành công đoạn gói là xong, nên bọn họ không cần mất quá nhiều thời gian để có thể ăn được món sủi cảo hấp. Sủi cảo đã bỏ vào nồi thì cái nào chả giống nhau, nhưng sủi sảo mà Đồng Quyện gói vẫn là nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có.

“Quyện Quyện, anh gói được mấy cái thế?” Chung Diệc hỏi.

Đồng Quyện ngẩn ra trước câu hỏi kia, đành đáp: “Không biết nữa vì tôi không đếm, sau khi đạo diễn hô dừng thì tôi cũng không gói nữa.”

“Thế thì em biết rồi!” Văn Úc nói, “Lúc nãy em nhìn thấy hết, sủi cảo Quyện Quyện gói dễ tìm lắm, cái nào cái nấy đều tròn ung ủng mà.”

Bồ Hạc Châu hừm một tiếng, đỡ lời thay Đồng Quyện: “Người ta gọi đấy là vỏ mỏng nhiều nhân, bị cậu nói thành cái gì thế.”

“Chính xác!” Đồng Quyện đã tìm được người chống lưng, bắt đầu cáo mượn oai hùm, nói: “Nói tôi thành cái kiểu gì thế.”

Bồ Hạc Châu tuy không can đảm lắm nhưng lại rất đáng tin cậy, cậu ta còn rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn rất hay nghe lời người này. Không giống như bị trấn áp bởi vũ lực của Bùi Tư Nhiên, kiểu trấn áp tinh thần này có ảnh hưởng lớn hơn một chút.

Quả nhiên Văn Úc và Chung Diệc đều không trêu chọc Đồng Quyện nữa, thay vào đó là bắt đầu đi tìm mấy miếng sủi cảo do anh gói ở trên đĩa.

“Cậu thấy cái này có giống không?”

“Giống đấy, nhưng mà cái này trông còn múp hơn.”

“Cũng đúng, cái này vẫn chưa múp bằng, thế thì không phải cái này rồi!”

“Bé cái mồm thôi, anh ấy có thể nghe thấy đó!”

Đồng Quyện nhìn vào hai cái người hoàn toàn chẳng sợ mình nghe thấy kia: “…”

Bùi Tư Nhiên khinh thường nói: “Hai cậu thì có thể nhìn ra cái gì, sủi cảo Quyện Quyện gói đều là do tôi chỉ đó, chỉ có tôi mới tìm ra được cái nào là do anh ấy làm thôi.”



Đồng Quyện cạn lời cầm đũa lên, gõ vào đũa của cái đám người này rồi nói: “Xích hết ra cho tôi, còn chưa được ăn miếng nào đây này.”

“Wow!” Sơ Phương An cường điệu nói: “Đồng Quyện, sao mà cậu tàn nhẫn thế.”

Đám người này bị điên hết rồi à.

Đồng Quyện cũng lười để ý tới anh ta, anh nhìn vào những miếng sủi cảo gần như đã nguội rồi gắp một miếng trắng nõn béo ngậy lên bỏ vào miệng.

Vị hơi chua và mùi thịt đậm đà khiến hai mắt Đồng Quyện nóng lên còn có phần muốn khóc, tuy rằng không biết Tết Nguyên Đán là như thế nào, nhưng lúc này được ăn sủi cảo nhân thịt heo dưa chua như vậy, khiến anh đột nhiên cảm thấy rằng đây phải chăng chính là hương vị của gia đình.



Các thực tập sinh đã gói được gần một nghìn chiếc sủi cảo, nếu không phải là không có đủ nhân thì những người này có thể gói cho đến cái ngày già đi mất. Nhưng gói được số lượng nhiều như vậy, mà bọn họ lại ăn không hết, các nhân viên cũng tự gói phần của mình, thế nên những chiếc sủi cảo còn lại đều được tặng cho những người hâm mộ ở bên ngoài.

Các đầu bếp trong căn tin ban đầu chỉ hấp có một nửa, khi họ đợi nửa còn lại chín, nhóm chương trình đã phát cho mỗi thực tập sinh một cái hộp cơm nhỏ, có thể đựng được mười hai chiếc sủi cảo và cả những chiếc tăm.

Người hâm mộ của Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên thường xuyên ở cạnh nhau, nên cả hai người đã đi cùng nhau.

“Các chị ơi, đây là sủi cảo trưa nay bọn em vừa gói.” Đồng Quyện cúi đầu nhìn chiếc hộp đựng sủi cảo trên tay mình, sau đó lại nhìn những người hâm mộ ở phía bên kia hàng rào, nói: “Là sủi cảo nhân thịt heo dưa chua, lúc gói thì bọn em cũng đã rửa tay rồi, bữa trưa nay của bọn em cũng chính là món này đấy nên hoàn toàn không có vấn đề gì đâu.”

Khi Đồng Quyện nói về đồ ăn liền giống như một đứa bé nói líu lo vậy: “Không phải là đồ bọn em ăn thừa đâu đấy, mấy cái này đều được hấp riêng ạ. Món này thực sự ngon lắm, ngon nhất từ lúc em đến đây luôn, hơn nữa còn…”

“Đồng Quyện.” Bùi Tư Nhiên ở đằng sau chợt gọi tên anh.

Trước khi anh còn huyên thiên đủ đường, Bùi Tư Nhiên đã đưa hộp cơm đến chỗ chị gái fansite mà cậu quen mặt, lạnh lùng nói: “Mọi người nhớ tranh thủ ăn lúc còn nóng.”

Sau đó lại đứng sang một bên nhìn người kia nói không ngừng, hơi nóng tỏa ra từ cánh môi hồng đầy đặn của anh, khiến ánh mắt của Bùi Tư Nhiên dịu đi phần nào.

Người hâm mộ liền được nhìn thấy cảnh một anh chàng cao ráo đẹp trai, mặc áo khoác đen vẫn giữ vững vẻ mặt ngầu lòi của mình, nhưng đôi mắt lại hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng đến thế, đôi mắt hơi rũ xuống thế này khiến biểu cảm của Bùi Tư Nhiên thoạt nhìn trông giống hệt một chú chó bự.

Chó bự nhìn Đồng Quyện vẫn có ý nói tiếp bèn lập tức ngăn lại: “Sắp muộn rồi đấy!”

Đồng Quyện cũng không thèm ngoảnh lại, nhưng vẫn lập tức đưa hộp cơm cho người hâm mộ của mình, rồi xoay người lại trước khi chuẩn bị rời đi, như chợt nghĩ đến hôm nay là ngày gì, liền mỉm cười và gửi lời chúc phúc cho các cô ấy: “Chúc các chị năm mới vui vẻ, mọi người mau về nhà đi nhé!”

Sau đó dưới cái nhìn của người hâm mộ, anh chạy đến chỗ Bùi Tư Nhiên rồi hai người họ cùng nhau rời khỏi.

Hai người cùng mặc một kiểu áo khoác, tuy rằng chênh lệch chiều cao vài cm nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Chị gái fansite của cp này vội vàng lấy máy ảnh ra quay video, rồi lập tức tải lên Weibo.

【Đôi vợ chồng nhỏ mới cưới nâng ly chúc mừng các vị khách rồi bước vào phòng tân hôn】

Với tựa đề như vậy nên chẳng mấy chốc đã thu hút được sự chú ý.

[Cười chết tôi mất hahahahahaha vợ chồng nhỏ mới cưới là cái quần què gì vậy]

[Thật mà, lúc thấy Đồng Quyện đứng ở đó tặng sủi cảo trong đầu tôi đã chợt nghĩ đến cái cảnh đám cưới trong phim cổ trang ấy, cô dâu mới được ăn sủi cảo rồi hỏi nhân gì là sinh con gì ý]

[Hahahahahaha lầu trên, cô hay lắm]

[Được của nó đấy, phim này không có anh ta thì tôi không xem đâu]

[Quyện Quyện đúng là ham ăn thực sự, vừa nhắc đến đồ ăn là hai mắt đã sáng lên]

[Huhuhu, ánh mắt Bùi Tư Nhiên nhìn Đồng Quyện sao mà nó tình thế]

[Tôi cũng muốn được ăn sủi cảo Quyện Quyện gói aaaaaaaa]

[Mặc dù anh Bùi đã nhuộm tóc, nhưng mà lớp kính lọc Golden của anh ta không có rớt đi đâu được]



[Cậu ấy giống Golden thật đấy, thiếu có mỗi cái đuôi nữa thôi nè]

[Tự dưng cảm thấy là một đôi chó mèo cũng không tồi ha]

[Ê lầu trên, đầu tiên nhá, mèo phải đáng yêu như Đồng Quyện mới được yêu thích, thứ hai chó cũng phải ngốc nghếch như anh Bùi mới được cơ]

[Thế thì hơi khó nhỉ, thực ra IQ của chó cao lắm á!]

[Ngốc quá đi thôi hahahahahaha]

Buổi ghi hình vào buổi chiều là để giới thiệu nhiệm vụ của vòng công diễn thứ hai.

Du Nhậm còn có lịch trình riêng, thế nên buổi sáng sau khi ghi hình đã đi rồi, đạo diễn sẽ thay mặt anh ấy hoàn thành phần dẫn chương trình vào buổi chiều.

“Chào buổi chiều, các bạn thực tập sinh.” Chỉ có giọng nói của đạo diễn là xuất hiện trong cảnh quay, còn người thì vẫn đứng ở bên ngoài, “Tiếp theo đây chúng ta sẽ phải chuẩn bị cho vòng công diễn thứ hai, màn trình diễn lần này vẫn sẽ theo hình thức thi đấu giữa các nhóm, hai tư người chia thành sáu nhóm, mỗi nhóm bốn người. Vị trí center của nhóm chiến thắng sẽ giành được 20.000 phiếu bầu và ba thành viên còn lại mỗi người sẽ nhận được 10.000 phiếu, tổng cộng là 50.000 phiếu.”

“Chỉ có ba bài hát cho lần công diễn này, xin mời center của ba nhóm đã thắng trong vòng trước lần lượt chọn bài theo thứ tự biểu diễn, sau đó các bạn có thể tự chọn người cho nhóm mình.”

“Chú ý là ba center không thể cùng một nhóm, sau khi ba nhóm đủ người thì những thực tập sinh không được chọn sẽ được tự chọn bài theo thứ hạng của vòng loại đầu tiên.”

Nếu là theo thứ tự biểu diễn thì Bùi Tư Nhiên là người cuối cùng được chọn bài hát, ban đầu cậu nghĩ rằng cũng không có vấn đề gì, cho đến khi nhìn thấy Trình Ký Sơn đi ra khỏi hàng ngũ.

Tại sao cậu lại quên mất center của hai nhóm còn lại là Trình Ký Sơn và Chung Diệc.

Hai người này đều không phải kiểu cậu cần, nhưng Đồng Quyện lại nổi bật như thế, vậy nên Bùi Tư Nhiên mới không biết mình có còn giữ được anh hay không.

Vẻ mặt của cậu ngay lập tức liền trở nên nghiêm túc.

Trình Ký Sơn dừng lại trước bảng tên của ba bài hát, suy nghĩ một lúc rồi bước đến dưới bài 《Venus》của nhóm A.

Bùi Tư Nhiên bèn thở phào nhẹ nhõm, cho dù có thế nào thì cậu và Trình Ký Sơn sẽ không bao giờ chọn chung một bài là được rồi.

“Được rồi, bây giờ xin mời thực tập sinh Chung Diệc tiến hành chọn bài hát.”

Trong ba bài lúc này chỉ còn lại 《Sương mù》và《Tonight》, theo sự hiểu biết của Bùi Tư Nhiên về Chung Diệc, cậu ta chắc chắn sẽ chọn “Tonight”.

Chung Diệc là một đứa trẻ nghịch ngợm thích các bài hát có tên tiếng Anh, hoặc là với những bài hát nghe không hiểu tên bài thì cậu ta cho rằng nghe sẽ sang chảnh hơn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi Chung Diệc được đạo diễn gọi tên đã đi thẳng đến chỗ bảng tên bài 《Tonight》của nhóm A.

Sau đó khi đến lượt, Bùi Tư Nhiên cũng đi thẳng đến chỗ của nhóm 《Sương mù》, cũng coi như đã chọn được bài hát mà cậu cảm thấy có hứng thú.

“Bây giờ xin mời thực tập sinh Trình Ký Sơn hãy chọn các thành viên cho nhóm của mình mà bạn muốn, xin hãy lưu ý rằng mỗi lần chỉ có thể chọn một thực tập sinh, vì vậy hãy cẩn thận.”

“Thực tập sinh được lựa chọn có quyền từ chối không ạ?” Bùi Tư Nhiên hỏi đạo diễn.

“Có.” Đạo diễn ngẩn ra một lát rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà nếu sau khi từ chối lại không được hai nhóm còn lại chọn, thì chỉ có thể đến cuối cùng mới được chọn bài đấy nhé!”

Lúc nghe thấy các thực tập sinh khác còn có thể từ chối, Trình Ký Sơn bèn mỉm cười một cái, cậu ta đã thay đổi suy nghĩ trước đây của mình: “Em chọn Thẩm Nguyên Nam.”

Cậu ta thực sự muốn chọn Đồng Quyện, dù sao thì anh cũng là thực tập sinh duy nhất có số phiếu bầu nhiều hơn cả Center, tuy nhiên xác suất Đồng Quyện từ chối cũng khá cao, thế nên Trình Ký Sơn không bằng đi chọn người khác để các nhóm cũng hài hòa với nhau hơn một chút.

Thẩm Nguyên Nam cũng muốn chọn bài hát 《Venus》, nên anh ta đã không từ chối lời mời của Trình Ký Sơn.

Chung Diệc nhìn vào biểu cảm của Bùi Tư Nhiên, hiểu rõ vô cùng: “Sơ Phương An, anh của em, chung nhóm với em nhé.”

Sơ Phương An đương nhiên cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Bùi Tư Nhiên đối với hai con người hiểu chuyện này cực kỳ hài lòng, bất giác còn lộ ra nụ cười với Đồng Quyện: “Đến đây đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau