Làm Đoàn Sủng Trong Show Tìm Kiếm Tài Năng
Chương 39
Cho đến khi kết thúc màn trình diễn của Đồng Quyện, khuôn mặt của Bùi Tư Nhiên đều cực kỳ khó chịu. Giờ cậu mới nhận ra rằng Đồng Quyện trên sân khấu quyến rũ đến thế nào.
Trước đây hai người họ thường ở cùng một nhóm, thế nên lúc cậu biểu diễn thì cũng không nhìn thể nhìn thấy được, vậy nên mới không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tư Nhiên ngồi phía dưới với tư cách khán giả để xem màn trình diễn của Đồng Quyện, thật lòng mà nói anh đúng là một idol cực kỳ chuẩn mực.
Sân khấu xếp lớp của Đồng Quyện vẫn còn hơi non nớt, dẫu sao hồi đó người kia cũng không có bất kỳ một kinh nghiệm sân khấu nào. Nhưng hiện tại đã khác, sau hai vòng công diễn năng lực của Đồng Quyện đã tiến bộ rất nhanh, rất có phong thái biểu diễn của riêng mình. Giống như sân khấu 《Lost Lover》lần này vậy, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, quả thực là phù hợp nhất với anh.
Nhưng Bùi Tư Nhiên lại rất kỳ lạ, cậu không những hy vọng Đồng Quyện có thể càng ngày càng tốt hơn giống như thế này, nhưng đồng thời cũng lại hy vọng có ít người để ý đến anh thôi.
Đó có thể là tâm trạng chung của những người hâm mộ, theo đuổi một idol còn chưa được nhiều người biết đến, đúng là một chuyện vừa vui lại vừa buồn.
Bùi. fan only của Đồng Quyện. Tư Nhiên đã nghĩ như vậy đó.
Sáu người bọn họ sau khi kết thúc sân khấu 《Lost Lover》, đã được Du Nhậm giữ lại trên sân khấu trong tiếng vỗ tay reo hò cổ vũ.
“Hôm nay hồng quá nhỉ.” Ánh mắt Du Nhậm liếc nhìn bọn họ trong vài giây, “Đây hẳn là sân khấu hồng nhất trong ba buổi công diễn phải không.”
Tôn Lạc Đệ đáp: “Vâng, chắc là vậy. Em thấy hình như thầy Du rất ngưỡng mộ bọn em đó ạ!”
Du Nhậm trực tiếp gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, tôi còn nghĩ rằng chiếc mũ trên đầu Đồng Quyện mà mua cho con trai mình đội thì sẽ rất đáng yêu.”
Tôn Lạc Đệ cười nói: “Thầy ơi, con trai thầy mới năm tuổi thôi mà.”
“Ừm, nhưng đến tháng sau là tròn sáu tuổi rồi.”
Tôn Lạc Đệ lại quay qua lén nhìn dáng vẻ của Đồng Quyện, “Quyện Quyện của bọn em đúng là người mẫu nhí chuyên nghiệp.”
Đồng Quyện lúc này còn đang mải lau mồ hôi, ngay cả một ánh mắt cũng lười biếng dành cho cậu ta.
Công chúa đang bận lau mồ hôi nhé, đừng cue.
“Đôi tất màu hồng của Trì Niên cũng không tồi!” Du Nhậm lại thích thú với những món đồ khác, “Thắt lưng của Trần Trạch nữa.”
Sau khi nhìn một vòng, anh ấy lại lần nữa cảm thán, “Stylist giỏi thật, sao lại có thể tìm ra được nhiều món đồ màu hồng như thế này.”
Trò chuyện thêm được vài câu thì anh ấy cũng bắt đầu đi vào phần phỏng vấn chính thức, “Bài hát này có độ khó cao nhất trong các bài hát của thầy Tôn, nhưng sau khi xem sân khấu của các bạn, tôi lại cảm thấy tất cả đã làm rất tốt.”
Tôn Lạc Đệ người phát ngôn chính thức lại lên tiếng: “Bởi vì thầy Tôn sau khi biết được người biểu diễn là bọn em nên đã có những điều chỉnh thích hợp, vì vậy mới có thể mang đến được cho khán giả một phiên bản happy ending của 《Lost Lover》ạ.”
“Phải nói là thầy Tôn quả thật rất xuất sắc, bản cải biên này rất phù hợp với bầu không khí của phần kết thúc buổi công diễn thứ ba. Tôi hy vọng rằng mỗi lần biểu diễn, chúng ta đều có thể có được một happy ending như thế này.”
Du Nhậm dứt lời lại liếc nhìn Đồng Quyện vừa lau mồ hôi xong, “Đây là màn trình diễn cuối cùng rồi, Đồng Quyện có còn gì muốn tặng cho những người hâm mộ đang ở dưới sân khấu không?”
Không đợi đến khi Đồng Quyện lên tiếng, người hâm mộ dưới sân khấu đã nhanh nhảu hét lên: “Gwiyomi! Gwiyomi!”
“…”
Đồng Quyện vẫn im lặng.
“Bạn hãy lắng nghe tiếng nói của người hâm mộ đi nào.” Du Nhậm cũng khuấy động bầu không khí, “Lúc công diễn hai đã từ chối rồi, chẳng lẽ bạn lại nỡ lòng nào từ chối thêm một lần nữa ư?”
Đồng Quyện: “Nhưng cũng đâu phải là những khán giả từ lần trước ạ.”
Du Nhậm:???
Kể ra cũng có lý ha.
“Quyện Quyện, người hâm mộ muốn nhìn thấy mà, anh cứ làm theo là được.” Tôn Lạc Đệ nói.
“Đúng đó Quyện Quyện, hãy bỏ qua tất cả đi anh.” Trì Niên góp vui.
Hoắc Khanh Lâm cũng thêm vào: “Không làm người hâm mộ hài lòng thì anh còn định làm gì nữa?”
“Đúng vậy!” Vương Nghiên Xuyên nói, “Người ta từ xa đến đây nào có phải dễ dàng?”
Vương Nghiên Xuyên là người Đông Bắc, Phương Trần Trạch cũng bắt chước giọng của cậu ta nói lại câu vừa rồi, “Từ xa đến đây đó, nào có phải dễ dàng?”
Sao tự dưng cảm thấy hình như anh bị đạo đức bắt cóc rồi nhỉ.
Đồng Quyện thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thì làm thôi.”
Dù sao thì đó cũng là buổi biểu diễn cuối cùng, sau này cũng sẽ không ai có thể yêu cầu anh làm như thế này được nữa.
“Bạn ấy đồng ý rồi!” Du Nhậm rất vui vẻ, “Thầy phụ trách âm thanh chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Lần gần đây nhất Đồng Quyện biểu diễn Gwiyomi trên sân khấu còn là ở vòng công diễn đầu tiên, hồi đó anh còn mặc bộ trang phục diễn với hai màu đen đỏ mang phong cách truyền thống, tạo hình rất ngầu nhưng tính cách lại rất ngọt ngào.
Nhưng lần này thì khác, lần này Đồng Quyện từ trong ra ngoài đều là ngọt ngào, lúc làm nũng đúng là gấp đôi sự đáng yêu.
Sau khi màu tóc trở nên nhạt hơn, đường nét trên khuôn mặt lại càng được khuếch đại, ngũ quan của Đồng Quyện không cần phải nói nhiều, mái tóc màu xám bạc lại tăng thêm chút tiên khí, cộng thêm với chiếc mũ nồi màu hồng phấn ở phía trên, trông lại càng giống như trái đào mật ngọt ngào nay đã biến thành người vậy.
Nhạc nền quen thuộc vang lên, khuôn mặt Đồng Quyện bất giác đỏ bừng, vừa nhìn xung quanh đã thấy cả người ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng ửng đỏ, đôi môi ửng đỏ, mềm như trái đào chỉ cần cắn một miếng sẽ chảy ra mật ngọt ấy.
Toàn thể người hâm mộ dưới sân khấu lập tức biến thành quái thú AAA, ngoại trừ AAA còn có đủ các thể loại tiếng hò hét khác.
“Đồng Quyện! A! Nhìn chị đi Đồng Quyện!”
Thậm chí còn có những tiếng gào hét rách cả cổ họng.
Đồng Quyện đã rất sốc, thật khó tin là con người có thể tạo ra những âm thanh như vậy, anh luôn nghĩ rằng chỉ có loài chim mới có thể làm được như thế.
“Các chị ơi, nhớ chú ý bảo vệ cổ họng của mình nhé!” Hò hét như vậy quả thực rất đau họng, Đồng Quyện không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.
“Có vẻ như mọi người đều rất hào hứng.” Du Nhậm nói, “Nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, tiếp theo đây vẫn còn một màn thú vị khác đó.”
Anh ấy mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng những người trên sân khấu và dưới sân khấu đều cực kỳ mông lung.
Đồng Quyện nói nhỏ với Tôn Lạc Đệ, “Tiếp theo còn màn gì nữa à?”
Nhưng cậu ta cũng chỉ biết lắc đầu.
Đồng Quyện quay đầu lại, tuy là anh không biết tiếp theo sẽ đến tiết mục gì nhưng hiện tại thì anh có tiết mục phải cue rồi đó.
“Thầy Du!” Khóe miệng Đồng Quyện khẽ giương lên, mỉm cười nói: “Em nhảy xong Gwiyomi rồi, những người khác cũng phải nhảy đúng không ạ?”
Người hâm mộ dưới sân khấu ngẩn ra trong vài giây, rồi sau đó cũng lặp lại những lời gào thét vừa rồi: “Gwiyomi! Gwiyomi!”
Dù sao những điều tốt đẹp như vậy càng nhiều lại càng ít, có bao nhiêu thì sắp xếp cho các cô ấy hết đi.
“Đúng đúng đúng!” Du Nhậm cười cười, đáp, “Người một nhà thì phải đầy đủ, thầy phụ trách âm thanh ơi, anh lại phải vất vả thêm một chút rồi!”
Năm người khác:???
Đồng Quyện vội vàng che giấu vẻ đắc thắng của mình: Anh đã không còn là cái người dễ bị gạt nữa rồi, bây giờ người ta là Nữu Hỗ Lộc. Đồng Quyện đó nhé. (*)
(*)= họ Nữu Hỗ Lộc là họ của Hòa Thân, theo tôi ý ở đây là em Quyện đã trở nên ranh mãnh hơn.
Sau khi nhóm 《Lost Lover》kết thúc màn biểu diễn Gwiyomi, các sân khấu của vòng công diễn thứ ba cũng chính thức kết thúc. Lúc người hâm mộ đang bình chọn thì sáu người bọn họ cũng trở lại trong hậu trường.
Đạo diễn cũng đi theo bọn họ, đồng thời nói với các thực tập sinh: “Các bạn ơi, tiếp sau đây còn có một hoạt động khác.”
“Như các bạn đã biết lần này có rất ít tiết mục biểu diễn, có một số người hâm mộ lại đến từ phương xa, chúng tôi không muốn làm các cô ấy thất vọng, hơn nữa tôi tin rằng các bạn cũng có cùng một suy nghĩ như vậy.”
“Thế nên tổ chương trình đã họp và quyết định thêm vào một hoạt động mới, hoạt động này chắc hẳn cũng có ai đó nghe qua rồi, chúng tôi định tổ chức một buổi gặp mặt bắt tay người hâm mộ ở quy mô nhỏ.”
“Các bạn cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc an toàn, tuyệt đối không để xảy ra trường hợp nguy hiểm đến an toàn cá nhân của mọi người. Trong mỗi túi quà chuẩn bị cho người hâm mộ đều có sẵn nước rửa tay, rất an toàn lại không gây dị ứng.”
“Thời gian bắt tay của mỗi người hâm mộ là mười giây, sẽ không quá lâu. Nhân viên cũng có thể dùng thời gian này để kiểm phiếu. Các bạn cũng không cần phải ngồi đây chờ đợi.”
Đạo diễn nói hết nước hết cái, “Như vậy thì các bạn đều có thể chấp nhận được, đúng không?”
Lúc các thực tập sinh đến đây đều đã ký vào một bản hợp đồng với tổ chương trình, bọn họ sẽ hợp tác với công việc tuyên truyền và quảng bá cho show, tổ chương trình cũng hứa sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của thực tập sinh, những hoạt động như bắt tay này đương nhiên cũng sẽ không gây hại đến lợi ích của bọn họ. Ngược lại còn có thể rút ngắn khoảng cách giữa thực tập sinh và người hâm mộ, hơn nữa nếu bọn họ thể hiện tốt còn có thể hút thêm fans cho mình.
Có điều thông báo của tổ chương trình lại quá gấp rút khiến cho các thực tập sinh thấy hơi khó chịu, còn có cảm giác bị chơi một vố nữa, vì vậy vẻ mặt của bọn họ đều không được xem là thoải mái cho lắm, đạo diễn cũng biết lần này bọn họ làm không đúng, nhưng cũng vì nếu nói trước quá sớm sẽ phát sinh tâm lý lợi dụng, rồi người hâm mộ lại mang thêm những thiết bị nào đó không dễ phát hiện thì lại không ổn.
“Các bạn nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đi rửa tay trước nhé!” Đạo diễn tươi cười, nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều nước rửa tay với những mùi hương khác nhau, có mùi dưa gang, đào, nho và còn có cả bưởi nữa, các bạn có thể tùy ý lựa chọn.”
Chung Diệc thì thầm: “Sao em cứ có cảm giác như là đang dỗ trẻ con thế nhỉ.”
Sơ Phương An đáp: “Chẳng phải thế còn gì, dỗ một đứa trẻ ba tuổi như em thì phải nói thế chứ biết làm sao.”
“Anh tưởng là mình khá hơn chắc? Sơ Năm Tuổi?” Chung Diệc cả giận nói.
Sau đó một người mặc vest in hoa quý tộc cùng một ma cà rồng trong bộ đồ màu đỏ sẫm và cặp kính gọng vàng liền quay ra hục hặc với nhau.
Đợi đến khi bọn họ bước đến cửa phòng vệ sinh trong hậu trường, mới nhận ra đúng là tổ chương trình đang dỗ trẻ con thật, trong phòng vệ sinh quả là có bốn chai nước rửa tay với bốn mùi khác nhau nhưng tất cả đều là loại dành cho con nít.
“Mấy loại này dịu nhẹ, không gây khó chịu và không làm tổn thương tay của các bạn.” Đạo diễn giải thích, “Cơ thể của các bạn đều rất quý giá, nên chúng tôi phải bảo vệ mới được.”
“Có bạn thực tập sinh nào đang bị thương ở tay không? Nếu có hãy đến chỗ tôi để lấy miếng dán vết thương nhé.” Phó đạo diễn đứng bên cạnh, tay cầm một hộp băng dán lớn nói.
So với các thực tập sinh ở đây mà nói, người hâm mộ lại càng phấn khích hơn rất nhiều.
Sau khi biết được có cuộc gặp mặt bắt tay này, mấy cô ấy đều vội vàng trang điểm lại, có bạn còn vui mừng đến mức bay cả mi giả, còn có bạn tô lại son môi mà bị tèm lem hết cũng may mà bên cạnh có người mang theo gương. Một vài bạn nam ít ỏi thì đứng nói chuyện với nhau, bây giờ mà chạy ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài để gội đầu thì còn kịp không.
Đợi đến khi tất cả đều chuẩn bị xong, nhân viên chương trình bèn thu lại đồ cá nhân của từng người, đồng thời phát cho bọn họ tấm thẻ để lát tiện lấy lại đồ đạc của mình.
Địa điểm tổ chức buổi bắt tay được bố trí tạm thời trong trường quay, nhân viên sắp xếp ghế dưới sân khấu trong khi người hâm mộ sang bên cạnh bình chọn, lúc đi vào bọn họ phải qua cổng an ninh, sau khi đi qua mới có một nhân viên khác kiểm tra xem có giấu đồ gì mang vào hay không.
Sau khi tất cả được kiểm tra xong sẽ ngồi vào những hàng ghế đã được sắp xếp trước, các thực tập sinh lúc này mới bước vào, bọn họ vẫn mặc trang phục giống như trên sân khấu lúc nãy, nhưng vị trí đứng lần này rất tùy ý, không cần phải theo yêu cầu như nhóm biểu diễn, nên Bùi Tư Nhiên đã âm thầm đi đến đứng bên cạnh Đồng Quyện.
Nửa ngày không gặp, Bùi Tư Nhiên vừa nhìn thấy anh đã phải khen một câu, “Quyện Quyện, sân khấu vừa rồi tuyệt lắm!”
Đồng Quyện cũng nhìn cậu.
Bùi Tư Nhiên lại ghé vào tai anh thì thầm: “Tôi có linh cảm, hình như mình sẽ thua anh.”
Thua?
Đồng Quyện ngơ ngác, lúc này mới nhận ra là cậu đang nói đến chuyện cá cược của hai người.
“Không chắc.” Đồng Quyện nói, sau đó lại liếc nhìn Bùi Tư Nhiên.
Chàng trai với chiều cao hơn một mét tám, khoác lên mình bộ vest theo phong cách hoàng gia, thoạt nhìn như những quý tộc thời Trung Cổ, đẹp trai đến nỗi không thể rời mắt.
Hôm nay cả hai người bọn họ đều dốc hết sức mình cùng trạng thái tốt nhất cho màn trình diễn, còn ai thua ai thắng thì phải xem ý trời.
Trước đây hai người họ thường ở cùng một nhóm, thế nên lúc cậu biểu diễn thì cũng không nhìn thể nhìn thấy được, vậy nên mới không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Đây là lần đầu tiên Bùi Tư Nhiên ngồi phía dưới với tư cách khán giả để xem màn trình diễn của Đồng Quyện, thật lòng mà nói anh đúng là một idol cực kỳ chuẩn mực.
Sân khấu xếp lớp của Đồng Quyện vẫn còn hơi non nớt, dẫu sao hồi đó người kia cũng không có bất kỳ một kinh nghiệm sân khấu nào. Nhưng hiện tại đã khác, sau hai vòng công diễn năng lực của Đồng Quyện đã tiến bộ rất nhanh, rất có phong thái biểu diễn của riêng mình. Giống như sân khấu 《Lost Lover》lần này vậy, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, quả thực là phù hợp nhất với anh.
Nhưng Bùi Tư Nhiên lại rất kỳ lạ, cậu không những hy vọng Đồng Quyện có thể càng ngày càng tốt hơn giống như thế này, nhưng đồng thời cũng lại hy vọng có ít người để ý đến anh thôi.
Đó có thể là tâm trạng chung của những người hâm mộ, theo đuổi một idol còn chưa được nhiều người biết đến, đúng là một chuyện vừa vui lại vừa buồn.
Bùi. fan only của Đồng Quyện. Tư Nhiên đã nghĩ như vậy đó.
Sáu người bọn họ sau khi kết thúc sân khấu 《Lost Lover》, đã được Du Nhậm giữ lại trên sân khấu trong tiếng vỗ tay reo hò cổ vũ.
“Hôm nay hồng quá nhỉ.” Ánh mắt Du Nhậm liếc nhìn bọn họ trong vài giây, “Đây hẳn là sân khấu hồng nhất trong ba buổi công diễn phải không.”
Tôn Lạc Đệ đáp: “Vâng, chắc là vậy. Em thấy hình như thầy Du rất ngưỡng mộ bọn em đó ạ!”
Du Nhậm trực tiếp gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, tôi còn nghĩ rằng chiếc mũ trên đầu Đồng Quyện mà mua cho con trai mình đội thì sẽ rất đáng yêu.”
Tôn Lạc Đệ cười nói: “Thầy ơi, con trai thầy mới năm tuổi thôi mà.”
“Ừm, nhưng đến tháng sau là tròn sáu tuổi rồi.”
Tôn Lạc Đệ lại quay qua lén nhìn dáng vẻ của Đồng Quyện, “Quyện Quyện của bọn em đúng là người mẫu nhí chuyên nghiệp.”
Đồng Quyện lúc này còn đang mải lau mồ hôi, ngay cả một ánh mắt cũng lười biếng dành cho cậu ta.
Công chúa đang bận lau mồ hôi nhé, đừng cue.
“Đôi tất màu hồng của Trì Niên cũng không tồi!” Du Nhậm lại thích thú với những món đồ khác, “Thắt lưng của Trần Trạch nữa.”
Sau khi nhìn một vòng, anh ấy lại lần nữa cảm thán, “Stylist giỏi thật, sao lại có thể tìm ra được nhiều món đồ màu hồng như thế này.”
Trò chuyện thêm được vài câu thì anh ấy cũng bắt đầu đi vào phần phỏng vấn chính thức, “Bài hát này có độ khó cao nhất trong các bài hát của thầy Tôn, nhưng sau khi xem sân khấu của các bạn, tôi lại cảm thấy tất cả đã làm rất tốt.”
Tôn Lạc Đệ người phát ngôn chính thức lại lên tiếng: “Bởi vì thầy Tôn sau khi biết được người biểu diễn là bọn em nên đã có những điều chỉnh thích hợp, vì vậy mới có thể mang đến được cho khán giả một phiên bản happy ending của 《Lost Lover》ạ.”
“Phải nói là thầy Tôn quả thật rất xuất sắc, bản cải biên này rất phù hợp với bầu không khí của phần kết thúc buổi công diễn thứ ba. Tôi hy vọng rằng mỗi lần biểu diễn, chúng ta đều có thể có được một happy ending như thế này.”
Du Nhậm dứt lời lại liếc nhìn Đồng Quyện vừa lau mồ hôi xong, “Đây là màn trình diễn cuối cùng rồi, Đồng Quyện có còn gì muốn tặng cho những người hâm mộ đang ở dưới sân khấu không?”
Không đợi đến khi Đồng Quyện lên tiếng, người hâm mộ dưới sân khấu đã nhanh nhảu hét lên: “Gwiyomi! Gwiyomi!”
“…”
Đồng Quyện vẫn im lặng.
“Bạn hãy lắng nghe tiếng nói của người hâm mộ đi nào.” Du Nhậm cũng khuấy động bầu không khí, “Lúc công diễn hai đã từ chối rồi, chẳng lẽ bạn lại nỡ lòng nào từ chối thêm một lần nữa ư?”
Đồng Quyện: “Nhưng cũng đâu phải là những khán giả từ lần trước ạ.”
Du Nhậm:???
Kể ra cũng có lý ha.
“Quyện Quyện, người hâm mộ muốn nhìn thấy mà, anh cứ làm theo là được.” Tôn Lạc Đệ nói.
“Đúng đó Quyện Quyện, hãy bỏ qua tất cả đi anh.” Trì Niên góp vui.
Hoắc Khanh Lâm cũng thêm vào: “Không làm người hâm mộ hài lòng thì anh còn định làm gì nữa?”
“Đúng vậy!” Vương Nghiên Xuyên nói, “Người ta từ xa đến đây nào có phải dễ dàng?”
Vương Nghiên Xuyên là người Đông Bắc, Phương Trần Trạch cũng bắt chước giọng của cậu ta nói lại câu vừa rồi, “Từ xa đến đây đó, nào có phải dễ dàng?”
Sao tự dưng cảm thấy hình như anh bị đạo đức bắt cóc rồi nhỉ.
Đồng Quyện thở dài một hơi, đáp: “Được rồi, vậy thì làm thôi.”
Dù sao thì đó cũng là buổi biểu diễn cuối cùng, sau này cũng sẽ không ai có thể yêu cầu anh làm như thế này được nữa.
“Bạn ấy đồng ý rồi!” Du Nhậm rất vui vẻ, “Thầy phụ trách âm thanh chuẩn bị sẵn sàng nhé!”
Lần gần đây nhất Đồng Quyện biểu diễn Gwiyomi trên sân khấu còn là ở vòng công diễn đầu tiên, hồi đó anh còn mặc bộ trang phục diễn với hai màu đen đỏ mang phong cách truyền thống, tạo hình rất ngầu nhưng tính cách lại rất ngọt ngào.
Nhưng lần này thì khác, lần này Đồng Quyện từ trong ra ngoài đều là ngọt ngào, lúc làm nũng đúng là gấp đôi sự đáng yêu.
Sau khi màu tóc trở nên nhạt hơn, đường nét trên khuôn mặt lại càng được khuếch đại, ngũ quan của Đồng Quyện không cần phải nói nhiều, mái tóc màu xám bạc lại tăng thêm chút tiên khí, cộng thêm với chiếc mũ nồi màu hồng phấn ở phía trên, trông lại càng giống như trái đào mật ngọt ngào nay đã biến thành người vậy.
Nhạc nền quen thuộc vang lên, khuôn mặt Đồng Quyện bất giác đỏ bừng, vừa nhìn xung quanh đã thấy cả người ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng ửng đỏ, đôi môi ửng đỏ, mềm như trái đào chỉ cần cắn một miếng sẽ chảy ra mật ngọt ấy.
Toàn thể người hâm mộ dưới sân khấu lập tức biến thành quái thú AAA, ngoại trừ AAA còn có đủ các thể loại tiếng hò hét khác.
“Đồng Quyện! A! Nhìn chị đi Đồng Quyện!”
Thậm chí còn có những tiếng gào hét rách cả cổ họng.
Đồng Quyện đã rất sốc, thật khó tin là con người có thể tạo ra những âm thanh như vậy, anh luôn nghĩ rằng chỉ có loài chim mới có thể làm được như thế.
“Các chị ơi, nhớ chú ý bảo vệ cổ họng của mình nhé!” Hò hét như vậy quả thực rất đau họng, Đồng Quyện không nhịn được mà phải lên tiếng nhắc nhở.
“Có vẻ như mọi người đều rất hào hứng.” Du Nhậm nói, “Nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, tiếp theo đây vẫn còn một màn thú vị khác đó.”
Anh ấy mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng những người trên sân khấu và dưới sân khấu đều cực kỳ mông lung.
Đồng Quyện nói nhỏ với Tôn Lạc Đệ, “Tiếp theo còn màn gì nữa à?”
Nhưng cậu ta cũng chỉ biết lắc đầu.
Đồng Quyện quay đầu lại, tuy là anh không biết tiếp theo sẽ đến tiết mục gì nhưng hiện tại thì anh có tiết mục phải cue rồi đó.
“Thầy Du!” Khóe miệng Đồng Quyện khẽ giương lên, mỉm cười nói: “Em nhảy xong Gwiyomi rồi, những người khác cũng phải nhảy đúng không ạ?”
Người hâm mộ dưới sân khấu ngẩn ra trong vài giây, rồi sau đó cũng lặp lại những lời gào thét vừa rồi: “Gwiyomi! Gwiyomi!”
Dù sao những điều tốt đẹp như vậy càng nhiều lại càng ít, có bao nhiêu thì sắp xếp cho các cô ấy hết đi.
“Đúng đúng đúng!” Du Nhậm cười cười, đáp, “Người một nhà thì phải đầy đủ, thầy phụ trách âm thanh ơi, anh lại phải vất vả thêm một chút rồi!”
Năm người khác:???
Đồng Quyện vội vàng che giấu vẻ đắc thắng của mình: Anh đã không còn là cái người dễ bị gạt nữa rồi, bây giờ người ta là Nữu Hỗ Lộc. Đồng Quyện đó nhé. (*)
(*)= họ Nữu Hỗ Lộc là họ của Hòa Thân, theo tôi ý ở đây là em Quyện đã trở nên ranh mãnh hơn.
Sau khi nhóm 《Lost Lover》kết thúc màn biểu diễn Gwiyomi, các sân khấu của vòng công diễn thứ ba cũng chính thức kết thúc. Lúc người hâm mộ đang bình chọn thì sáu người bọn họ cũng trở lại trong hậu trường.
Đạo diễn cũng đi theo bọn họ, đồng thời nói với các thực tập sinh: “Các bạn ơi, tiếp sau đây còn có một hoạt động khác.”
“Như các bạn đã biết lần này có rất ít tiết mục biểu diễn, có một số người hâm mộ lại đến từ phương xa, chúng tôi không muốn làm các cô ấy thất vọng, hơn nữa tôi tin rằng các bạn cũng có cùng một suy nghĩ như vậy.”
“Thế nên tổ chương trình đã họp và quyết định thêm vào một hoạt động mới, hoạt động này chắc hẳn cũng có ai đó nghe qua rồi, chúng tôi định tổ chức một buổi gặp mặt bắt tay người hâm mộ ở quy mô nhỏ.”
“Các bạn cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc an toàn, tuyệt đối không để xảy ra trường hợp nguy hiểm đến an toàn cá nhân của mọi người. Trong mỗi túi quà chuẩn bị cho người hâm mộ đều có sẵn nước rửa tay, rất an toàn lại không gây dị ứng.”
“Thời gian bắt tay của mỗi người hâm mộ là mười giây, sẽ không quá lâu. Nhân viên cũng có thể dùng thời gian này để kiểm phiếu. Các bạn cũng không cần phải ngồi đây chờ đợi.”
Đạo diễn nói hết nước hết cái, “Như vậy thì các bạn đều có thể chấp nhận được, đúng không?”
Lúc các thực tập sinh đến đây đều đã ký vào một bản hợp đồng với tổ chương trình, bọn họ sẽ hợp tác với công việc tuyên truyền và quảng bá cho show, tổ chương trình cũng hứa sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của thực tập sinh, những hoạt động như bắt tay này đương nhiên cũng sẽ không gây hại đến lợi ích của bọn họ. Ngược lại còn có thể rút ngắn khoảng cách giữa thực tập sinh và người hâm mộ, hơn nữa nếu bọn họ thể hiện tốt còn có thể hút thêm fans cho mình.
Có điều thông báo của tổ chương trình lại quá gấp rút khiến cho các thực tập sinh thấy hơi khó chịu, còn có cảm giác bị chơi một vố nữa, vì vậy vẻ mặt của bọn họ đều không được xem là thoải mái cho lắm, đạo diễn cũng biết lần này bọn họ làm không đúng, nhưng cũng vì nếu nói trước quá sớm sẽ phát sinh tâm lý lợi dụng, rồi người hâm mộ lại mang thêm những thiết bị nào đó không dễ phát hiện thì lại không ổn.
“Các bạn nghỉ ngơi đủ rồi thì chúng ta đi rửa tay trước nhé!” Đạo diễn tươi cười, nói, “Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều nước rửa tay với những mùi hương khác nhau, có mùi dưa gang, đào, nho và còn có cả bưởi nữa, các bạn có thể tùy ý lựa chọn.”
Chung Diệc thì thầm: “Sao em cứ có cảm giác như là đang dỗ trẻ con thế nhỉ.”
Sơ Phương An đáp: “Chẳng phải thế còn gì, dỗ một đứa trẻ ba tuổi như em thì phải nói thế chứ biết làm sao.”
“Anh tưởng là mình khá hơn chắc? Sơ Năm Tuổi?” Chung Diệc cả giận nói.
Sau đó một người mặc vest in hoa quý tộc cùng một ma cà rồng trong bộ đồ màu đỏ sẫm và cặp kính gọng vàng liền quay ra hục hặc với nhau.
Đợi đến khi bọn họ bước đến cửa phòng vệ sinh trong hậu trường, mới nhận ra đúng là tổ chương trình đang dỗ trẻ con thật, trong phòng vệ sinh quả là có bốn chai nước rửa tay với bốn mùi khác nhau nhưng tất cả đều là loại dành cho con nít.
“Mấy loại này dịu nhẹ, không gây khó chịu và không làm tổn thương tay của các bạn.” Đạo diễn giải thích, “Cơ thể của các bạn đều rất quý giá, nên chúng tôi phải bảo vệ mới được.”
“Có bạn thực tập sinh nào đang bị thương ở tay không? Nếu có hãy đến chỗ tôi để lấy miếng dán vết thương nhé.” Phó đạo diễn đứng bên cạnh, tay cầm một hộp băng dán lớn nói.
So với các thực tập sinh ở đây mà nói, người hâm mộ lại càng phấn khích hơn rất nhiều.
Sau khi biết được có cuộc gặp mặt bắt tay này, mấy cô ấy đều vội vàng trang điểm lại, có bạn còn vui mừng đến mức bay cả mi giả, còn có bạn tô lại son môi mà bị tèm lem hết cũng may mà bên cạnh có người mang theo gương. Một vài bạn nam ít ỏi thì đứng nói chuyện với nhau, bây giờ mà chạy ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài để gội đầu thì còn kịp không.
Đợi đến khi tất cả đều chuẩn bị xong, nhân viên chương trình bèn thu lại đồ cá nhân của từng người, đồng thời phát cho bọn họ tấm thẻ để lát tiện lấy lại đồ đạc của mình.
Địa điểm tổ chức buổi bắt tay được bố trí tạm thời trong trường quay, nhân viên sắp xếp ghế dưới sân khấu trong khi người hâm mộ sang bên cạnh bình chọn, lúc đi vào bọn họ phải qua cổng an ninh, sau khi đi qua mới có một nhân viên khác kiểm tra xem có giấu đồ gì mang vào hay không.
Sau khi tất cả được kiểm tra xong sẽ ngồi vào những hàng ghế đã được sắp xếp trước, các thực tập sinh lúc này mới bước vào, bọn họ vẫn mặc trang phục giống như trên sân khấu lúc nãy, nhưng vị trí đứng lần này rất tùy ý, không cần phải theo yêu cầu như nhóm biểu diễn, nên Bùi Tư Nhiên đã âm thầm đi đến đứng bên cạnh Đồng Quyện.
Nửa ngày không gặp, Bùi Tư Nhiên vừa nhìn thấy anh đã phải khen một câu, “Quyện Quyện, sân khấu vừa rồi tuyệt lắm!”
Đồng Quyện cũng nhìn cậu.
Bùi Tư Nhiên lại ghé vào tai anh thì thầm: “Tôi có linh cảm, hình như mình sẽ thua anh.”
Thua?
Đồng Quyện ngơ ngác, lúc này mới nhận ra là cậu đang nói đến chuyện cá cược của hai người.
“Không chắc.” Đồng Quyện nói, sau đó lại liếc nhìn Bùi Tư Nhiên.
Chàng trai với chiều cao hơn một mét tám, khoác lên mình bộ vest theo phong cách hoàng gia, thoạt nhìn như những quý tộc thời Trung Cổ, đẹp trai đến nỗi không thể rời mắt.
Hôm nay cả hai người bọn họ đều dốc hết sức mình cùng trạng thái tốt nhất cho màn trình diễn, còn ai thua ai thắng thì phải xem ý trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất