Chương 117: Phiên ngoại – Thị vệ trung khuyển (6)
Phàn Viễn là một người rất chậm hiểu, nhất là ở phương diện tình cảm, cũng bởi lúc còn làm “người” anh chưa từng yêu đương, cho nên những hiểu biết về tình cảm rất hạn hẹp.
Ví dụ như lúc còn học trung học, anh từng thích một nữ sinh cùng lớp, bởi vì trông em gái kia rất xinh xắn, nhưng sau này chuyển trường rồi, anh lại gặp một cô bạn còn xinh xắn có khí chất hơn, lại càng cảm thấy cô bé này khiến mình rung động hơn nữa, cũng không phải anh không dốc lòng dốc dạ thương người ta, suy cho cùng chỉ là những ảo tưởng tốt đẹp của một cậu trai mới lớn với một người khác phái, nên mới thấy rung động.
Sau đó tới nơi này, suốt ngày sắm vai pháo hôi với người qua đường giáp, người đẹp tới đâu cũng từng gặp qua, dần dần không còn cảm giác gì nữa, hơn nữa lúc nào cũng được hệ thống nhắc nhở, tuyệt đối không được động lòng với nhân vật trong kịch bản, cứ như vậy anh càng không dám ôm tâm tư gì khác.
Phàn Tiểu Viễn lúc nào cũng nghiêm túc kiềm chế bản thân mình, với nữ chính, nữ thứ, nữ pháo hôi đều chỉ ‘kính nhi viễn chi’, đến liếc mắt nhiều hơn vài cái cũng không dám, sợ thuộc tính nhan khống của mình lại bộc phát, nhưng với đàn ông thì anh tùy ý hơn nhiều, dù sao thì anh vẫn cảm thấy mình rất man, rất thẳng, hoàn toàn không thể bị bẻ cong!
Để nam chính thay thuốc cho mình thì có làm sao chứ, để nam chính lấy sắc dụ dỗ mình thì có làm sao chứ, để nam chính nhìn thấy cậu em nhà mình thì có làm sao chứ.. Dù sao thì đều là đàn ông con trai với nhau cả, anh thẳng tôi cũng thẳng, đâu ai thiệt thòi đâu, sao phải xoắn cơ chứ.
Nhưng lúc này đây, Ngụy Minh nhìn chòng chọc chú chim nhỏ, à không, chú chim lớn của mình, máu mũi chảy ròng ròng, đôi mắt đen như lang như sói, đến lúc này thì anh xoắn thật rồi.
Phàn Viễn lắp bắp hỏi: “Ngươi là đoạn tụ à?” Ngay cả kính ngữ anh cũng quên mất.
Ngụy Minh nhìn anh một lúc lâu, giơ tay lên lau máu mũi, “Không phải.”
Có quỷ Phàn Viễn mới tin hắn!
Ngụy Minh lại nói: “Nhưng mà ta thích ngươi.”‘
“………” Phàn Viễn nói: “Ta nghĩ ngươi chỉ thích ngắm thân thể nam nhân mà thôi.” Cái tên biến thái chết tiệt!
Ngụy Minh ngẩn người ra, hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, rốt cuộc cậu chàng này ngốc đến mức nào mới không nhìn ra chứ?! Sau đó đột nhiên hắn nhớ tới chuyện mình từng đóng băng độ hảo cảm với Phàn Viễn lại…
Thế là mấy giây sau Phàn Viễn nhận được thông báo của Tiểu Ngũ.
“Bíp, độ hảo cảm của nam chính với chủ nhân đã đạt mức 100 điểm, giới hạn cao nhất, không rõ.”
Phàn Viễn: “...!!”
Cậu em bị nhìn một chút, trong nháy mắt độ hảo cảm tăng hơn năm mươi điểm, thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc cái tên này đói khát tới mức nào chứ, cả đời này chưa nhìn thấy thân thể đàn ông sao?!
Phàn Viễn chỉ vào mặt hắn, giận đến mức nói không nên lời, đôi chân như nhũn ra mà trượt xuống, Ngụy Minh lập tức tiến lên ôm lấy vòng eo thon của anh, ôm anh vào trong lòng mình, cuối cùng cũng có thể sờ vào cặp mông mình vẫn hằng ao ước bấy lâu.
Thân thể nguyên chủ thoạt nhìn không có gì xuất sắc, tướng mạo cũng chỉ có thể coi là tuấn tú, nhưng vóc người tuyệt đối là cực phẩm, ngay cả chủ thần đại nhân hiểu sâu biết rộng nhìn thấy cũng chảy máu mũi ròng ròng, tuy đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng đến khi trông thấy tiểu thị vệ Cao để lộ cặp mông cong vểnh cùng vòng eo thon thì cũng bị quyến rũ, bởi vì quanh năm luyện võ, cặp chân dài thẳng tắp hữu lực, cơ thể cân xứng rắn chắc, lại thêm cặp mông vểnh càng thu hút ánh nhìn, hai cánh mông trắng mịn nếu góp vào sẽ thành một hình tròn hoàn chỉnh, nếu thiếu đi một phân hay nhiều hơn một phần thì cũng không đủ hoàn mỹ.
Dưới bàn tay Ngụy Minh chính là cặp mông mà hắn vẫn hằng ao ước bấy lâu, thấy Phàn Viễn đỏ bừng mặt nhìn mình đầy tức giận, trái tim run lên, bàn tay đã kịp nắn bóp.
Phàn Viễn bất ngờ bị hắn véo mông, vẻ mặt như nuốt phải một con ruồi, “Đồ vô lại! Mau buông tay ra!”
Ngụy Minh không những không buông tay, mà ngược lại bàn tay thô to đầy chai sạn còn dùng sức véo —— cảm giác vô cùng tuyệt vời, đúng là không gì bằng tự tay thể nghiệm.
Hắn hùng hồn nói: “Đây mới là vô lại, nhớ chưa hả?!”
“……” Phàn Viễn hoàn toàn cạn lời.
Mấy ngàn năm thanh tâm quả dục, có đánh chết anh cũng không thể ngờ lại có ngày mình bị một tên đàn ông hạ lưu đùa bỡn trong tay, quả đúng là như đang nằm mơ vậy.
Chủ thần đại nhân cũng hết cách, hắn cũng không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thế nhưng lại cầm lòng chẳng đậu..
Người mình thích ở trần đứng ngay trước mặt mình, còn nghiêm túc khoe chim nhỏ, ai mà nhịn được thì người đấy không phải đàn ông! Mà chủ thần đại nhân không những là đàn ông, lại còn đàn ông nhất trong đám đàn ông, cho nên hắn không những bày tỏ tấm chân tình, còn hài lòng ăn đậu hũ.
Chủ thần đại nhân ăn đậu hũ no nê xong, liền dẫn tiểu thị vệ của mình rời khỏi chùa Kim Hoa, nói là sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, mà Phàn Viễn thì chẳng thấy tốt ở đâu cả.
Phàn Viễn vỡ òa hỏi Tiểu Ngũ: “Em xem anh có cách cứu chữa không QAQ”
“……….”
Phàn Viễn kiên cường lau nước mắt, “Hắn ta để ý tới anh, giờ anh thay đổi còn kịp không?”
“Bíp, cái này xin hãy hỏi nam chính.”
Phàn Viễn nghĩ cũng có lý, bèn dời ánh mắt mà nhìn về phía Ngụy Minh, phát hiện ra hắn đang nhìn mình đăm đăm, Phàn Viễn vô sự tự thông, lúc ánh mắt hai người giao nhau, anh nhận được tin tức nhắn nhủ của đối phương, da gà da vịt nổi rần rần cả lên, anh vội cúi đầu cụp mi vờ như không thấy.
Anh khóc lóc kể lể ở trong đầu với Tiểu Ngũ: “Hắn muốn chịch anh kìa! QAQ!”
…
Quay trở về phủ Nhiếp chính vương, Ngụy Minh cho người đưa giường của Phàn Viễn về phòng của mình, Phàn Viễn liền ôm chặt giường sống chết không cho người ta động vào, cuối cùng bị vương gia hạ lệnh, mang cả giường cả người tới.
Phàn Viễn nghẹn họng, bèn nói: “Chủ tử, làm như vậy không đúng đâu.” Nhà ngươi với nữ chính mới là một đôi kia mà!
Ngụy Minh thản nhiên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt uyển chuyển phóng đãng, “Sao? Không đúng ở chỗ nào?”
Phàn Viễn chỉ muốn chỉ vào mũi hắn mà mắng: Đó giờ nhà ngươi chưa từng làm cái gì đúng cả!!
Nhưng anh không có lá gan đó, cho nên chỉ có thể khéo léo nhắc nhở: “Người đường đường là Nhiếp Chính Vương, sao có thể để một tiểu thị vệ địa vị thấp hèn ngủ cùng phòng mình được, như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm, tin này mà truyền ra ngoài sẽ không hay.”
Ngụy Minh gật đầu như đúng rồi: “Đúng là có vấn đề thật.”
Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, gương mặt băng sơn suýt chút nữa không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cuối cùng đầu óc hắn cũng bình thường được một lần!
Chỉ nghe thấy nam chính đại nhân nói tiếp: “Sau này chúng ta thành thân, khó tránh khỏi bị đồn đại khó nghe, như vậy đi, ngày mai bổn vương tiến cung, để hoàng đế ban bố dự luật nam thê, như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận gả cho bổn vương, không ai dám xì xào bán tán sau lưng ngươi nữa.”
Phàn Viễn: “…………..”
Quả đúng là nam chính bá đạo trong ngôn tình Mary Sue, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì liền làm thay đổi cả lịch sử.
Phàn Viễn nằm trên giường giả chết, Ngụy Minh buồn cười cầm khăn ướt giúp anh lau mặt, kiếp trước Phàn Viễn bị Cao Dục chiều chuộng, thành ra có rất nhiều thói hư tật xấu, lau mặt cũng là một ví dụ, không được mạnh quá cũng không được nhẹ quá, nhiều yêu cầu đến mức chính anh lau cũng không thấy vừa ý mình.
Nhưng Ngụy Minh lại có thể lau với lực tay vừa đủ, bắt đầu từ gò má bên trái, sau đó lau sang bên phải, sau nữa là sống mũi, cuối cùng là trán và cằm. Lúc lau tay cũng vậy, đầu tiên lau từ ngón nhỏ nhất, sau đó tới ngón áp út, cứ như vậy cho đến ngón cái, mỗi bước, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ cũng đều giống nhau như đúc.
Những cây nến trên giá ánh lên sắc cam yếu ớt, trong thoáng chốc, người đàn ông trước mặt hợp lại cùng “người đó”, thần thái dịu dàng, động tác tỉ mỉ, không một chút sai biệt.
Phàn Viễn hỏi không ra tiếng: “Cao Dục à?”
Ngụy Minh hơi khựng lại, trong đôi mắt xẹt qua một tia chột dạ, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như không, hắn cong môi cười nói: “Cao Dục là ai?”
Phàn Viễn mím môi nhìn hắn, muốn thông qua vẻ mặt hắn mà nhìn ra thật giả, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ kẽ hở nào, anh thất vọng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Hắn là một người xấu.”
Sống lưng Ngụy Minh hơi khựng lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật đấy, cũng may mà mình không thừa nhận.
Kiếp trước hắn có lỗi với Phàn Viễn, đương nhiên cũng biết Phàn Viễn sẽ trách mình, cho nên hắn chỉ mong có thể xóa sạch hết tất cả, cùng cậu chàng này làm lại từ đầu.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên Phàn Viễn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa, anh rón rén xuống giường, đi tới bên giường Ngụy Minh nhìn hắn.
Lần này nhìn khiến viền mắt anh rớm nước.
Kiếp trước anh làm bạn cùng phòng với Cao Dục nhiều năm, từ cấp hai lên cấp ba, tuy không học cùng một khối, nhưng lúc nào cũng được xếp ở chung cùng một phòng ký túc, anh vẫn cho rằng là do tác dụng của kịch bản, nhưng thực ra không phải, trong nguyên tác là cha mẹ nguyên chủ sắp xếp cho anh đi ôm đùi, còn lần này là Cao Dục chủ động đề nghị.
Phòng ký túc hai người, nhất định sẽ có lúc hai nam sinh chen cùng một giường mà nói chuyện trên trời dưới biển, những lúc như vậy, Cao Dục sẽ tự giác dịch vào nhường ra một góc giường, vóc người hắn cao lớn hơn Phàn Viễn, nhưng lúc nào cũng cố gắng co người lại để anh chiếm không gian, để có thể ngủ thoải mái hơn một chút, cứ như vậy, hắn dần có thói quen ngủ nghiêng sang bên phải.
Một tay hắn gối đầu, tay kia khoác lên eo Phàn Viễn, thoạt như huynh đệ mờ ám với nhau, trong đó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm chỉ hắn mới biết rõ.
Mà tư thế của Ngụy Minh lúc này, ngoại trừ cánh tay trái đặt lên khoảng không trên giường chứ không phải trên eo cậu bé mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, thì chẳng có gì khác biệt cả.
Phàn Viễn không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới như vậy, hoặc phải nói là anh muốn tin tưởng vào suy đoán của mình… Cao Dục không buông anh, hắn đuổi theo tới tận thế giới này… Tuy rằng nghe rất khó tin, nhưng nếu người kia là Cao Dục, nhất định có khả năng đó!
Bởi vì Cao Dục trong trí nhớ của anh, không có gì là hắn không làm được cả.
Phàn Viễn rầu rĩ nghĩ: Nhất định hắn đã quên mình rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng hắn đã quên, nhưng vẫn đối xử rất tốt với mình mà, hắn tự tay thay thuốc cho mình, còn vì muốn giải trừ hết độc tố trong cơ thể anh mà lặn lội tìm tới thần y cách ngàn dặm xa xôi, lại còn cho chuyển giường của mình tới phòng hắn, để hắn có thể tự mình chăm sóc cho anh nữa…
Thế là mọi điều ‘không tốt’ trước đó, nay đều biến thành ‘tốt đẹp’ cả, trước đó anh oán giận hắn biết bao nhiêu, giờ thì lại cảm động tới bấy nhiêu.. Chỉ là, sao độ hảo cảm lại đột phá lên hơn một trăm điểm chứ?
#Huynh đệ mất trí nhớ muốn chịch tui, nên làm thế nào đây? Cứuuu!#
Phàn Viễn tựa vào giường Ngụy Minh, vui buồn lẫn lộn, cứ chốc chốc thấy vui, lại chốc chốc não nề.
Chủ thần đại nhân đang nhắm mắt ngủ, trong lòng có chút căng thẳng, hắn không ngờ tư thế ngủ này đã bán đứng chính mình, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành vi nửa đêm nửa hôm chạy tới bên giường mình lúc thì cau mày lúc lại bật cười khúc khích của Phàn Viễn.
Một lát sau, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, bởi vì cảm thấy cả người khô nóng, hắn chỉ muốn kéo cậu chàng kia lên giường mình rồi làm như vầy như vầy như vầy…
Nhưng đột nhiên gáy bị người ta chọc lấy.
Chỉ nghe thấy Phàn Viễn thở dài thườn thượt: “Nếu anh không tơ tưởng tới chuyện chịch tôi, chúng ta còn có thể làm anh em tốt.”
“…………..”
Người nào đó nghĩ, tôi không những muốn chịch cậu, hơn nữa còn không muốn làm anh em tốt với cậu một chút nào!!!
Ví dụ như lúc còn học trung học, anh từng thích một nữ sinh cùng lớp, bởi vì trông em gái kia rất xinh xắn, nhưng sau này chuyển trường rồi, anh lại gặp một cô bạn còn xinh xắn có khí chất hơn, lại càng cảm thấy cô bé này khiến mình rung động hơn nữa, cũng không phải anh không dốc lòng dốc dạ thương người ta, suy cho cùng chỉ là những ảo tưởng tốt đẹp của một cậu trai mới lớn với một người khác phái, nên mới thấy rung động.
Sau đó tới nơi này, suốt ngày sắm vai pháo hôi với người qua đường giáp, người đẹp tới đâu cũng từng gặp qua, dần dần không còn cảm giác gì nữa, hơn nữa lúc nào cũng được hệ thống nhắc nhở, tuyệt đối không được động lòng với nhân vật trong kịch bản, cứ như vậy anh càng không dám ôm tâm tư gì khác.
Phàn Tiểu Viễn lúc nào cũng nghiêm túc kiềm chế bản thân mình, với nữ chính, nữ thứ, nữ pháo hôi đều chỉ ‘kính nhi viễn chi’, đến liếc mắt nhiều hơn vài cái cũng không dám, sợ thuộc tính nhan khống của mình lại bộc phát, nhưng với đàn ông thì anh tùy ý hơn nhiều, dù sao thì anh vẫn cảm thấy mình rất man, rất thẳng, hoàn toàn không thể bị bẻ cong!
Để nam chính thay thuốc cho mình thì có làm sao chứ, để nam chính lấy sắc dụ dỗ mình thì có làm sao chứ, để nam chính nhìn thấy cậu em nhà mình thì có làm sao chứ.. Dù sao thì đều là đàn ông con trai với nhau cả, anh thẳng tôi cũng thẳng, đâu ai thiệt thòi đâu, sao phải xoắn cơ chứ.
Nhưng lúc này đây, Ngụy Minh nhìn chòng chọc chú chim nhỏ, à không, chú chim lớn của mình, máu mũi chảy ròng ròng, đôi mắt đen như lang như sói, đến lúc này thì anh xoắn thật rồi.
Phàn Viễn lắp bắp hỏi: “Ngươi là đoạn tụ à?” Ngay cả kính ngữ anh cũng quên mất.
Ngụy Minh nhìn anh một lúc lâu, giơ tay lên lau máu mũi, “Không phải.”
Có quỷ Phàn Viễn mới tin hắn!
Ngụy Minh lại nói: “Nhưng mà ta thích ngươi.”‘
“………” Phàn Viễn nói: “Ta nghĩ ngươi chỉ thích ngắm thân thể nam nhân mà thôi.” Cái tên biến thái chết tiệt!
Ngụy Minh ngẩn người ra, hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, rốt cuộc cậu chàng này ngốc đến mức nào mới không nhìn ra chứ?! Sau đó đột nhiên hắn nhớ tới chuyện mình từng đóng băng độ hảo cảm với Phàn Viễn lại…
Thế là mấy giây sau Phàn Viễn nhận được thông báo của Tiểu Ngũ.
“Bíp, độ hảo cảm của nam chính với chủ nhân đã đạt mức 100 điểm, giới hạn cao nhất, không rõ.”
Phàn Viễn: “...!!”
Cậu em bị nhìn một chút, trong nháy mắt độ hảo cảm tăng hơn năm mươi điểm, thậm chí còn không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc cái tên này đói khát tới mức nào chứ, cả đời này chưa nhìn thấy thân thể đàn ông sao?!
Phàn Viễn chỉ vào mặt hắn, giận đến mức nói không nên lời, đôi chân như nhũn ra mà trượt xuống, Ngụy Minh lập tức tiến lên ôm lấy vòng eo thon của anh, ôm anh vào trong lòng mình, cuối cùng cũng có thể sờ vào cặp mông mình vẫn hằng ao ước bấy lâu.
Thân thể nguyên chủ thoạt nhìn không có gì xuất sắc, tướng mạo cũng chỉ có thể coi là tuấn tú, nhưng vóc người tuyệt đối là cực phẩm, ngay cả chủ thần đại nhân hiểu sâu biết rộng nhìn thấy cũng chảy máu mũi ròng ròng, tuy đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng đến khi trông thấy tiểu thị vệ Cao để lộ cặp mông cong vểnh cùng vòng eo thon thì cũng bị quyến rũ, bởi vì quanh năm luyện võ, cặp chân dài thẳng tắp hữu lực, cơ thể cân xứng rắn chắc, lại thêm cặp mông vểnh càng thu hút ánh nhìn, hai cánh mông trắng mịn nếu góp vào sẽ thành một hình tròn hoàn chỉnh, nếu thiếu đi một phân hay nhiều hơn một phần thì cũng không đủ hoàn mỹ.
Dưới bàn tay Ngụy Minh chính là cặp mông mà hắn vẫn hằng ao ước bấy lâu, thấy Phàn Viễn đỏ bừng mặt nhìn mình đầy tức giận, trái tim run lên, bàn tay đã kịp nắn bóp.
Phàn Viễn bất ngờ bị hắn véo mông, vẻ mặt như nuốt phải một con ruồi, “Đồ vô lại! Mau buông tay ra!”
Ngụy Minh không những không buông tay, mà ngược lại bàn tay thô to đầy chai sạn còn dùng sức véo —— cảm giác vô cùng tuyệt vời, đúng là không gì bằng tự tay thể nghiệm.
Hắn hùng hồn nói: “Đây mới là vô lại, nhớ chưa hả?!”
“……” Phàn Viễn hoàn toàn cạn lời.
Mấy ngàn năm thanh tâm quả dục, có đánh chết anh cũng không thể ngờ lại có ngày mình bị một tên đàn ông hạ lưu đùa bỡn trong tay, quả đúng là như đang nằm mơ vậy.
Chủ thần đại nhân cũng hết cách, hắn cũng không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thế nhưng lại cầm lòng chẳng đậu..
Người mình thích ở trần đứng ngay trước mặt mình, còn nghiêm túc khoe chim nhỏ, ai mà nhịn được thì người đấy không phải đàn ông! Mà chủ thần đại nhân không những là đàn ông, lại còn đàn ông nhất trong đám đàn ông, cho nên hắn không những bày tỏ tấm chân tình, còn hài lòng ăn đậu hũ.
Chủ thần đại nhân ăn đậu hũ no nê xong, liền dẫn tiểu thị vệ của mình rời khỏi chùa Kim Hoa, nói là sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần, mà Phàn Viễn thì chẳng thấy tốt ở đâu cả.
Phàn Viễn vỡ òa hỏi Tiểu Ngũ: “Em xem anh có cách cứu chữa không QAQ”
“……….”
Phàn Viễn kiên cường lau nước mắt, “Hắn ta để ý tới anh, giờ anh thay đổi còn kịp không?”
“Bíp, cái này xin hãy hỏi nam chính.”
Phàn Viễn nghĩ cũng có lý, bèn dời ánh mắt mà nhìn về phía Ngụy Minh, phát hiện ra hắn đang nhìn mình đăm đăm, Phàn Viễn vô sự tự thông, lúc ánh mắt hai người giao nhau, anh nhận được tin tức nhắn nhủ của đối phương, da gà da vịt nổi rần rần cả lên, anh vội cúi đầu cụp mi vờ như không thấy.
Anh khóc lóc kể lể ở trong đầu với Tiểu Ngũ: “Hắn muốn chịch anh kìa! QAQ!”
…
Quay trở về phủ Nhiếp chính vương, Ngụy Minh cho người đưa giường của Phàn Viễn về phòng của mình, Phàn Viễn liền ôm chặt giường sống chết không cho người ta động vào, cuối cùng bị vương gia hạ lệnh, mang cả giường cả người tới.
Phàn Viễn nghẹn họng, bèn nói: “Chủ tử, làm như vậy không đúng đâu.” Nhà ngươi với nữ chính mới là một đôi kia mà!
Ngụy Minh thản nhiên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt uyển chuyển phóng đãng, “Sao? Không đúng ở chỗ nào?”
Phàn Viễn chỉ muốn chỉ vào mũi hắn mà mắng: Đó giờ nhà ngươi chưa từng làm cái gì đúng cả!!
Nhưng anh không có lá gan đó, cho nên chỉ có thể khéo léo nhắc nhở: “Người đường đường là Nhiếp Chính Vương, sao có thể để một tiểu thị vệ địa vị thấp hèn ngủ cùng phòng mình được, như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm, tin này mà truyền ra ngoài sẽ không hay.”
Ngụy Minh gật đầu như đúng rồi: “Đúng là có vấn đề thật.”
Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, gương mặt băng sơn suýt chút nữa không kiềm chế được mà rơi nước mắt, cuối cùng đầu óc hắn cũng bình thường được một lần!
Chỉ nghe thấy nam chính đại nhân nói tiếp: “Sau này chúng ta thành thân, khó tránh khỏi bị đồn đại khó nghe, như vậy đi, ngày mai bổn vương tiến cung, để hoàng đế ban bố dự luật nam thê, như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận gả cho bổn vương, không ai dám xì xào bán tán sau lưng ngươi nữa.”
Phàn Viễn: “…………..”
Quả đúng là nam chính bá đạo trong ngôn tình Mary Sue, không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì liền làm thay đổi cả lịch sử.
Phàn Viễn nằm trên giường giả chết, Ngụy Minh buồn cười cầm khăn ướt giúp anh lau mặt, kiếp trước Phàn Viễn bị Cao Dục chiều chuộng, thành ra có rất nhiều thói hư tật xấu, lau mặt cũng là một ví dụ, không được mạnh quá cũng không được nhẹ quá, nhiều yêu cầu đến mức chính anh lau cũng không thấy vừa ý mình.
Nhưng Ngụy Minh lại có thể lau với lực tay vừa đủ, bắt đầu từ gò má bên trái, sau đó lau sang bên phải, sau nữa là sống mũi, cuối cùng là trán và cằm. Lúc lau tay cũng vậy, đầu tiên lau từ ngón nhỏ nhất, sau đó tới ngón áp út, cứ như vậy cho đến ngón cái, mỗi bước, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ cũng đều giống nhau như đúc.
Những cây nến trên giá ánh lên sắc cam yếu ớt, trong thoáng chốc, người đàn ông trước mặt hợp lại cùng “người đó”, thần thái dịu dàng, động tác tỉ mỉ, không một chút sai biệt.
Phàn Viễn hỏi không ra tiếng: “Cao Dục à?”
Ngụy Minh hơi khựng lại, trong đôi mắt xẹt qua một tia chột dạ, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như không, hắn cong môi cười nói: “Cao Dục là ai?”
Phàn Viễn mím môi nhìn hắn, muốn thông qua vẻ mặt hắn mà nhìn ra thật giả, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ kẽ hở nào, anh thất vọng cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Hắn là một người xấu.”
Sống lưng Ngụy Minh hơi khựng lại, thầm nghĩ nguy hiểm thật đấy, cũng may mà mình không thừa nhận.
Kiếp trước hắn có lỗi với Phàn Viễn, đương nhiên cũng biết Phàn Viễn sẽ trách mình, cho nên hắn chỉ mong có thể xóa sạch hết tất cả, cùng cậu chàng này làm lại từ đầu.
Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên Phàn Viễn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía chiếc giường cách đó không xa, anh rón rén xuống giường, đi tới bên giường Ngụy Minh nhìn hắn.
Lần này nhìn khiến viền mắt anh rớm nước.
Kiếp trước anh làm bạn cùng phòng với Cao Dục nhiều năm, từ cấp hai lên cấp ba, tuy không học cùng một khối, nhưng lúc nào cũng được xếp ở chung cùng một phòng ký túc, anh vẫn cho rằng là do tác dụng của kịch bản, nhưng thực ra không phải, trong nguyên tác là cha mẹ nguyên chủ sắp xếp cho anh đi ôm đùi, còn lần này là Cao Dục chủ động đề nghị.
Phòng ký túc hai người, nhất định sẽ có lúc hai nam sinh chen cùng một giường mà nói chuyện trên trời dưới biển, những lúc như vậy, Cao Dục sẽ tự giác dịch vào nhường ra một góc giường, vóc người hắn cao lớn hơn Phàn Viễn, nhưng lúc nào cũng cố gắng co người lại để anh chiếm không gian, để có thể ngủ thoải mái hơn một chút, cứ như vậy, hắn dần có thói quen ngủ nghiêng sang bên phải.
Một tay hắn gối đầu, tay kia khoác lên eo Phàn Viễn, thoạt như huynh đệ mờ ám với nhau, trong đó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm chỉ hắn mới biết rõ.
Mà tư thế của Ngụy Minh lúc này, ngoại trừ cánh tay trái đặt lên khoảng không trên giường chứ không phải trên eo cậu bé mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, thì chẳng có gì khác biệt cả.
Phàn Viễn không tin trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới như vậy, hoặc phải nói là anh muốn tin tưởng vào suy đoán của mình… Cao Dục không buông anh, hắn đuổi theo tới tận thế giới này… Tuy rằng nghe rất khó tin, nhưng nếu người kia là Cao Dục, nhất định có khả năng đó!
Bởi vì Cao Dục trong trí nhớ của anh, không có gì là hắn không làm được cả.
Phàn Viễn rầu rĩ nghĩ: Nhất định hắn đã quên mình rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tuy rằng hắn đã quên, nhưng vẫn đối xử rất tốt với mình mà, hắn tự tay thay thuốc cho mình, còn vì muốn giải trừ hết độc tố trong cơ thể anh mà lặn lội tìm tới thần y cách ngàn dặm xa xôi, lại còn cho chuyển giường của mình tới phòng hắn, để hắn có thể tự mình chăm sóc cho anh nữa…
Thế là mọi điều ‘không tốt’ trước đó, nay đều biến thành ‘tốt đẹp’ cả, trước đó anh oán giận hắn biết bao nhiêu, giờ thì lại cảm động tới bấy nhiêu.. Chỉ là, sao độ hảo cảm lại đột phá lên hơn một trăm điểm chứ?
#Huynh đệ mất trí nhớ muốn chịch tui, nên làm thế nào đây? Cứuuu!#
Phàn Viễn tựa vào giường Ngụy Minh, vui buồn lẫn lộn, cứ chốc chốc thấy vui, lại chốc chốc não nề.
Chủ thần đại nhân đang nhắm mắt ngủ, trong lòng có chút căng thẳng, hắn không ngờ tư thế ngủ này đã bán đứng chính mình, chỉ là hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành vi nửa đêm nửa hôm chạy tới bên giường mình lúc thì cau mày lúc lại bật cười khúc khích của Phàn Viễn.
Một lát sau, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, bởi vì cảm thấy cả người khô nóng, hắn chỉ muốn kéo cậu chàng kia lên giường mình rồi làm như vầy như vầy như vầy…
Nhưng đột nhiên gáy bị người ta chọc lấy.
Chỉ nghe thấy Phàn Viễn thở dài thườn thượt: “Nếu anh không tơ tưởng tới chuyện chịch tôi, chúng ta còn có thể làm anh em tốt.”
“…………..”
Người nào đó nghĩ, tôi không những muốn chịch cậu, hơn nữa còn không muốn làm anh em tốt với cậu một chút nào!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất