Chương 82: Mạt thế đi ôm đùi 13
Đến biệt thự của Hàn Lãng, Phàn Viễn được hắn phủ thêm áo khoác rồi bế vào, sau một hồi náo loạn trên xe, quả nhiên hắn không dám đùa quá trớn nữa.
Phàn Viễn mơ hồ có cảm giác, dù là Lôi Tư Diệp, Phong Trạch, hay là Hàn Lãng đứng trước mặt, chỉ cần thấy anh rơi nước mắt, sẽ không tự chủ mà mềm lòng, thậm chí là đầu hàng, chẳng cần biết anh khóc thật hay khóc giả vờ.
Trước đó Phong Trạch muốn dùng sức với anh, anh cũng đỏ mắt nói, nếu anh dám làm bậy, em sẽ lập tức xuống tìm Lôi Tư Diệp, Phong Trạch giận đến mức thiếu chút nữa phá nát căn phòng, nhưng từ đó về sau vẫn ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận bản thân, không dám vượt quá giới hạn nữa.
Suy nghĩ kỹ một chút, thực ra Nhan Duệ cũng rất sợ anh khóc, ngoại trừ lúc làm chuyện đó tương đối mạnh bạo ra, thì phần lớn thời gian hắn đều nghe theo anh, cho nên thực ra tuy mấy phân thân kia không có ký ức, nhưng vẫn mang trong mình tính nết cũ.
Nhưng như vậy cũng không thể làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng anh, Phàn Viễn nghĩ bao nhiêu hành mình đã ăn ở thế giới này, nhất thời hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái tên Nhan Duệ kia quá khốn nạn, ngày xưa thì giả vờ không quen không biết, giờ lại chơi trò phong bế ký ức không có trói buộc, có thể làm mấy chuyện này đúng là không phải người bình thường!
Bày trò giết người, dụ dỗ lừa bịp, bỏ thuốc hấp diêm.. bấy nhiêu đó còn chưa thỏa mãn, không có tiết tháo cũng chẳng biết giới hạn, anh chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem, rốt cuộc điều gì đã khiến hắn ra quyết định thần kinh như vậy, một hắn thôi cũng đủ tai họa rồi, giờ lại gieo thêm ba mầm mống nữa, muốn lấy mạng anh hả hả hả?!
Hàn Lãng thấy mặt anh lạnh tanh không nói chẳng rằng, tưởng rằng anh vẫn đang còn giận chuyện ban nãy trên xe, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng hắn không dám làm khó anh, nhưng không hề có ý định trả người về, trước đây Phong Trạch lôi kéo người của hắn, chẳng lẽ hắn không được phép làm lại?
Hắn bế anh vào phòng tắm, thử thăm dò: “Giờ em không có sức, anh giúp em tắm nhé?”
Phàn Viễn nghe thấy giọng hắn nghiêm túc, muốn nhìn xem bản mặt hắn lúc này đây thế nào, anh không thể hiện gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Thả em xuống.”
Hàn Lãng vừa thả anh xuống, Phàn Viễn đã dựa sát vào lòng hắn, đôi chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống, cũng may mà Hàn Lãng kéo anh lên kịp thời, anh ở trong lòng hắn chửi thề mấy câu mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, hai tay túm lấy áo quần Hàn Lãng, cánh tay run lên, nhỏ giọng nói: “Lấy một bộ đồ nam qua đây, em tự tắm.”
Cứ để anh như vậy Hàn Lãng lại không yên tâm, cả người anh mỏng manh dễ vỡ như vậy, đặt đâu hắn cũng thấy đau lòng.
“Hay là đợi thuốc hết công hiệu rồi tắm sau đi.”
Phàn Viễn suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy thay quần áo trước.”
Anh cải trang thành nữ một ngày, nào là đội tóc giả, đi giày cao gót, độn ngực, mặc quần tất với quần chữ T, có trời mới biết anh đã trải qua cái gì!
Đồng tử mắt Hàn Lãng lóe lên tia sáng, “Ừ.”
Phàn Viễn mới khôi phục một chút sức lực, đinh ninh rằng mấy chuyện lặt vặt như thay quần áo vẫn có thể tự làm được, chỉ là anh đã đánh giá thấp đồ nữ rồi, trên người trừ tóc giả là không cần tốn sức ra thì những cái khác làm gì cũng khó cả, nhất là chiếc váy ngắn cũn anh đang mặc trên người dùng khuy phía sau, giờ anh vươn tay thôi cũng khó khăn, căn bản không với tới khuy váy.
Anh ở trong phòng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc, anh thấy Hàn Lãng nằm như cái xác trên giường, nghĩ ngủ một giấc là được rồi, dù sao thì có chết anh cũng không đi cầu cứu Hàn Lãng.
Trong lúc mơ màng ngủ anh cảm nhận được có người đang trở mình, phía sau váy được cởi từng khuy từng khuy một, nhưng người nọ không vội vã giúp anh tuột váy xuống, mà ngược lại vuốt ve tấm lưng trơn bóng của anh trong chốc lát.
Đợi đến khi Phàn Viễn sắp không nhịn được, cuối cùng hắn cũng mở lòng từ bi giúp anh cởi váy ra, sau đó là tất chân, cuối cùng là chiếc quần chữ T ở bên trong, đợi đến khi mọi trói buộc trên người được cởi ra, Phàn Viễn nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, quả nhiên hắn đã đỏ mắt, hắn nhìn chòng chọc cơ thể anh không chớp mắt, dường như hận không thể ăn tươi anh.
Phàn Viễn nhẹ nhàng cong môi lên, vờ như không tỉnh lại, quả nhiên người nọ càng ngày càng lớn gan, hắn giơ chân anh lên, nhìn miệng huyệt hồng hào đẹp mắt, Phàn VIễn nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước miếng, đợi đến khi bàn tay chai sạn kia lần tới bên trong bắp đùi, đột nhiên Phàn Viễn phát ra tiếng ‘ưm ưm’ nghẹn ngào.
Hàn Lãng giật mình không ngừng lui về phía sau, qua hồi lâu mới hoàn hồn lại, hắn vươn tay cầm lấy bộ đồ ngủ ở bên cạnh, nhắm chặt mắt giúp anh thay, sau đó xông thẳng vào phòng tắm.
Đợi tiếng nước ào ào vang lên, lúc này Phàn Viễn mới mở mắt ra, khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Đồ dê xồm.”
“Tiểu Ngũ, căn biệt thự này bố trí phòng ở thế nào?”
“Bíp, trong vòng 100m có bốn dị năng giả cấp bảy, bảy dị năng giả cấp năm và sáu, hơn năm mươi dị năng giả khác, sơ đồ phân bố cụ thể đã được truyền vào trong não của chủ nhân.”
Phàn Viễn tỉ mỉ xem xét một hồi, ừ một tiếng: “Bảo sao hắn khua chiêng giống trống bắt người như vậy, Phong Trạch chỉ dẫn theo ba dị năng giả cấp bảy, dị năng giả cấp năm và sáu cộng lại cũng chỉ có mười người, xem ra hắn đã đoán được trước tình huống.”
“Bíp, chủ nhân định làm gì ạ?”
Phàn Viễn hờ hững cười: “Lâu lắm rồi không liên lạc với cô chị gái, đột nhiên thấy nhớ cổ ghê.”
Tiểu Ngũ: “……….”
Hàn Lãng tắm rửa xong đi ra, còn chưa kịp lau khô tóc đã nhận được tin địch tới tấn công, hắn nở nụ cười tàn bạo, giờ nên tính cho xong món nợ hai năm trước rồi.
Trước khi đi hắn còn không quên dặn Phàn Viễn không được chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi hắn trở về, Phàn Viễn chỉ liếc mắt nhìn hắn, “Anh phiền thật đấy.”
Hàn Lãng nở nụ cười cưng chiều, hôn lên môi anh rồi xoay người đi ra.
Phàn Viễn nhìn bóng lưng hắn, nghĩ lúc nãy ở tiệc rượu Phong Trạch cũng dặn dò anh như vậy, hai người nói chuyện mà cũng giống nhau như thế, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Anh làm như vậy có quá đáng quá không?”
“Bíp, nếu em nói có, chủ nhân có bỏ cuộc không?”
Phàn Viễn nói chắc nịch: “Đương nhiên là không rồi.”
Tiểu Ngũ: “…….”
Anh hơi tiếc nuối mà thở dài thườn thượt, “Anh đã chết từ hai năm trước rồi, sống tới tận bây giờ vốn là để báo thù cho Lôi Tư DIệp, giờ xem ra chuyện năm đó có uẩn khúc, Hàn Lãng và Phong Trạch ai cũng có liên quan, còn về Lôi Tư Diệp, chưa chắc anh ấy đã không muốn làm hại tới hai người họ, ba người này chẳng ai tốt cả.”
“Cơ mà không thấy cảnh ba phân thân tập hợp lại, cũng hơi hơi tiếc.”
Tiểu Ngũ: “…..”
※※※
Hàn Lãng nhìn người đàn ông đối diện tức đến mức muốn giết người, khẽ cười xùy một tiếng, độ điên cuồng của Phong Trạch bây giờ còn thua xa hắn hai năm trước.
Phong Trạch nhìn hắn, gương mặt lạnh tanh phóng ra một lưỡi chém gió, Hàn Lãng vội tạo một lá chắn phòng ngự bằng băng, lưỡi chém kia nhanh chóng cắt đôi lá chắn ra, Hàn Lãng khẽ cong môi lên, phẩy tay triệu hoán sấm sét xuống đánh tan lưỡi chém gió kia.
Đồng tử mắt Phong Trạch co lại, hắn gằn từng chữ qua kẽ răng: “Dị năng hệ lôi, rốt cuộc mày là ai?!”
Hàn Lãng thấy hắn giật mình như vậy thì cười mỉa: “Mày không ngờ tao sẽ sống, có đúng không, tao cũng không ngờ trước đây mày lại hèn hạ như vậy, tiến cử tao vào kho hàng, lúc đó chúng ta vừa mới đột phá lên cấp bốn, lại gặp một tang thi cấp năm, mày muốn lấy mạng tao thật.”
Phong Trạch mặt không đổi sắc nói: “Con tang thi kia dù có lợi hại hơn, thì cũng sẽ chết trong tay mày thôi, lúc mày sống sót ra khỏi nhà kho, tao thực sự giật mình, cũng rất nể phục mày, không hổ là lão Lôi, chẳng trách..” Chẳng trách cậu bé ấy lại nhớ thương gã ta suốt mấy năm qua.
Dù Hàn Lãng mạnh tới đâu, dù có bao nhiêu người mai phục, hắn cũng không mảy may dao động, nhưng nếu đối tượng đổi lại thành Lôi Tư Diệp thì lại khác, gã ta là người đàn ông mà cậu bé ấy toàn tâm toàn ý yêu thương, nếu như gã sống lại, liệu kiếp này hắn có cơ hội không, hắn thực sự không rõ.
Ánh mắt Hàn Lãng lạnh như băng: “Mày bảo với tao đó là ý đồ của Hàn Lãng, để chúng tao đánh một trận cá chết lưới rách, còn mày mày ở đâu, mày ép Tiểu Viễn đi về phía tây bắc cùng mày?”
Phong Trạch nói: “Đừng làm như là lỗi của tao hết, mấy hiểu lầm này rất dễ giải quyết, nhưng hai người chúng mày chỉ mải thủ tiêu đối phương, tự đáy lòng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, tao chỉ vừa khéo cho chúng mày cơ hội thôi.”
Hàn Lãng vỗ tay một cái, giọng lạnh đến tàn khốc: “Không hổ là anh em tốt, A Trạch, đêm hôm đó ông cố ý dẫn tôi tới phòng của Tiểu Viễn phải không, ông để tôi biết chuyện Tiểu Viễn và lão Lôi ở chung với nhau, là muốn tôi nảy sinh oán hận với lão Lôi? Tốn công bày mưu như vậy, tôi cũng thấy phục ông thật đấy.”
Phong Trạch ngạc nhiên chau mày, “A Lãng cũng ở đây sao? Hai người làm cái gì vậy, dùng chung thân thể sao? Tiểu Viễn có biết không, không dọa em ấy sợ chứ?”
Trong thoáng chốc ánh mắt Hàn Lãng trở nên lạnh như băng, nghĩ tới chuyện Phàn Viễn nói yêu tên tiểu nhân hèn hạ này, hắn lại hận không thể băm thây tên ấy ra làm trăm ngàn mảnh!
Phong Trạch cũng cắn răng nín thở, vừa nghĩ tới chuyện tên Lôi Tư Diệp hai năm qua vẫn âm thầm sống, hắn chỉ hy vọng hai linh hồn kia biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này!
Trong nháy mắt hai người muốn giết nhau đến đỏ bừng đôi mắt, cứ anh một chiêu tôi một chiêu, liều mạng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, họ đang mải đánh say sưa, đột nhiên lồng ngực đau nhói, phải lập tức dừng chiêu thức trong tay.
Hàn Lãng đi đầu mà chạy về phía phòng Phàn Viễn, Phong Trạch muốn đuổi theo nhưng lại bị một đám người cản lại.
Khương Manh đứng ngẩn người trước cửa, trông thấy Hàn Lãng, ả ta liền vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn nói: “Cái thằng nhãi quyến rũ anh đã bị em giết chết rồi, ha ha ha, em đâm con dao này vào tim nó, giống như kiếp trước nó đã làm với em vậy, cuối cùng em cũng có thể báo thù rồi, anh sẽ không còn bị nó đầu độc nữa, anh phải nhớ, người anh yêu là em A Lãng à, thực đó..”
Hàn Lãng cảm giác như mình mất hết thính lực, người con gái trước mặt đang nói gì hắn nghe mà không hiểu, hắn đẩy Khương Manh ra, đôi bàn tay run run mở cửa phòng, cậu bé kia vẫn như trước nằm trên giường, trên người vẫn là bộ áo ngủ do chính tay hắn mặc vào, đôi mắt an yên khép lại, hệt như đang ngủ say.
—— Đó là nếu không để ý tới vết máu đỏ tươi trên ngực cậu..
Hàn Lãng thấy ngực mình hốt nhiên trở nên trống rỗng, trước mắt trắng xóa, sau đó liền ngã xuống.
..
Bởi vì không yên lòng mà Phong Trạch bị mấy tên dị năng giả cấp thấp đánh bị thương, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm màu máu đỏ, hắn nhìn chòng chọc về phía căn biệt thự, cậu bé của hắn đang ở trong này đợi hắn tới đón..
Đột nhiên có thứ gì đó ùa vào trong ý thức của hắn, một nguồn năng lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có chạy rần rần trong cơ thể, như muốn lấp đầy mọi khoảng trống chỉ trong tích tắc.
Vài giây sau, khi nguồn năng lượng kia lắng lại, Phong Trạch cảm giác như mình được thay da đổi thịt, mọi vết thương trên người biến mất, đồng tử mắt thoáng hiện lên một tia đau đớn, sau đó biến mất tại chỗ.
Mà cậu bé mà hắn hết mực yêu thương, cũng đã ngủ say vĩnh viễn kể từ đó
Phàn Viễn mơ hồ có cảm giác, dù là Lôi Tư Diệp, Phong Trạch, hay là Hàn Lãng đứng trước mặt, chỉ cần thấy anh rơi nước mắt, sẽ không tự chủ mà mềm lòng, thậm chí là đầu hàng, chẳng cần biết anh khóc thật hay khóc giả vờ.
Trước đó Phong Trạch muốn dùng sức với anh, anh cũng đỏ mắt nói, nếu anh dám làm bậy, em sẽ lập tức xuống tìm Lôi Tư Diệp, Phong Trạch giận đến mức thiếu chút nữa phá nát căn phòng, nhưng từ đó về sau vẫn ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận bản thân, không dám vượt quá giới hạn nữa.
Suy nghĩ kỹ một chút, thực ra Nhan Duệ cũng rất sợ anh khóc, ngoại trừ lúc làm chuyện đó tương đối mạnh bạo ra, thì phần lớn thời gian hắn đều nghe theo anh, cho nên thực ra tuy mấy phân thân kia không có ký ức, nhưng vẫn mang trong mình tính nết cũ.
Nhưng như vậy cũng không thể làm nguôi ngoai cơn giận trong lòng anh, Phàn Viễn nghĩ bao nhiêu hành mình đã ăn ở thế giới này, nhất thời hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cái tên Nhan Duệ kia quá khốn nạn, ngày xưa thì giả vờ không quen không biết, giờ lại chơi trò phong bế ký ức không có trói buộc, có thể làm mấy chuyện này đúng là không phải người bình thường!
Bày trò giết người, dụ dỗ lừa bịp, bỏ thuốc hấp diêm.. bấy nhiêu đó còn chưa thỏa mãn, không có tiết tháo cũng chẳng biết giới hạn, anh chỉ muốn bổ đầu hắn ra xem, rốt cuộc điều gì đã khiến hắn ra quyết định thần kinh như vậy, một hắn thôi cũng đủ tai họa rồi, giờ lại gieo thêm ba mầm mống nữa, muốn lấy mạng anh hả hả hả?!
Hàn Lãng thấy mặt anh lạnh tanh không nói chẳng rằng, tưởng rằng anh vẫn đang còn giận chuyện ban nãy trên xe, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng hắn không dám làm khó anh, nhưng không hề có ý định trả người về, trước đây Phong Trạch lôi kéo người của hắn, chẳng lẽ hắn không được phép làm lại?
Hắn bế anh vào phòng tắm, thử thăm dò: “Giờ em không có sức, anh giúp em tắm nhé?”
Phàn Viễn nghe thấy giọng hắn nghiêm túc, muốn nhìn xem bản mặt hắn lúc này đây thế nào, anh không thể hiện gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Thả em xuống.”
Hàn Lãng vừa thả anh xuống, Phàn Viễn đã dựa sát vào lòng hắn, đôi chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống, cũng may mà Hàn Lãng kéo anh lên kịp thời, anh ở trong lòng hắn chửi thề mấy câu mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, hai tay túm lấy áo quần Hàn Lãng, cánh tay run lên, nhỏ giọng nói: “Lấy một bộ đồ nam qua đây, em tự tắm.”
Cứ để anh như vậy Hàn Lãng lại không yên tâm, cả người anh mỏng manh dễ vỡ như vậy, đặt đâu hắn cũng thấy đau lòng.
“Hay là đợi thuốc hết công hiệu rồi tắm sau đi.”
Phàn Viễn suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy thay quần áo trước.”
Anh cải trang thành nữ một ngày, nào là đội tóc giả, đi giày cao gót, độn ngực, mặc quần tất với quần chữ T, có trời mới biết anh đã trải qua cái gì!
Đồng tử mắt Hàn Lãng lóe lên tia sáng, “Ừ.”
Phàn Viễn mới khôi phục một chút sức lực, đinh ninh rằng mấy chuyện lặt vặt như thay quần áo vẫn có thể tự làm được, chỉ là anh đã đánh giá thấp đồ nữ rồi, trên người trừ tóc giả là không cần tốn sức ra thì những cái khác làm gì cũng khó cả, nhất là chiếc váy ngắn cũn anh đang mặc trên người dùng khuy phía sau, giờ anh vươn tay thôi cũng khó khăn, căn bản không với tới khuy váy.
Anh ở trong phòng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc, anh thấy Hàn Lãng nằm như cái xác trên giường, nghĩ ngủ một giấc là được rồi, dù sao thì có chết anh cũng không đi cầu cứu Hàn Lãng.
Trong lúc mơ màng ngủ anh cảm nhận được có người đang trở mình, phía sau váy được cởi từng khuy từng khuy một, nhưng người nọ không vội vã giúp anh tuột váy xuống, mà ngược lại vuốt ve tấm lưng trơn bóng của anh trong chốc lát.
Đợi đến khi Phàn Viễn sắp không nhịn được, cuối cùng hắn cũng mở lòng từ bi giúp anh cởi váy ra, sau đó là tất chân, cuối cùng là chiếc quần chữ T ở bên trong, đợi đến khi mọi trói buộc trên người được cởi ra, Phàn Viễn nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, quả nhiên hắn đã đỏ mắt, hắn nhìn chòng chọc cơ thể anh không chớp mắt, dường như hận không thể ăn tươi anh.
Phàn Viễn nhẹ nhàng cong môi lên, vờ như không tỉnh lại, quả nhiên người nọ càng ngày càng lớn gan, hắn giơ chân anh lên, nhìn miệng huyệt hồng hào đẹp mắt, Phàn VIễn nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước miếng, đợi đến khi bàn tay chai sạn kia lần tới bên trong bắp đùi, đột nhiên Phàn Viễn phát ra tiếng ‘ưm ưm’ nghẹn ngào.
Hàn Lãng giật mình không ngừng lui về phía sau, qua hồi lâu mới hoàn hồn lại, hắn vươn tay cầm lấy bộ đồ ngủ ở bên cạnh, nhắm chặt mắt giúp anh thay, sau đó xông thẳng vào phòng tắm.
Đợi tiếng nước ào ào vang lên, lúc này Phàn Viễn mới mở mắt ra, khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Đồ dê xồm.”
“Tiểu Ngũ, căn biệt thự này bố trí phòng ở thế nào?”
“Bíp, trong vòng 100m có bốn dị năng giả cấp bảy, bảy dị năng giả cấp năm và sáu, hơn năm mươi dị năng giả khác, sơ đồ phân bố cụ thể đã được truyền vào trong não của chủ nhân.”
Phàn Viễn tỉ mỉ xem xét một hồi, ừ một tiếng: “Bảo sao hắn khua chiêng giống trống bắt người như vậy, Phong Trạch chỉ dẫn theo ba dị năng giả cấp bảy, dị năng giả cấp năm và sáu cộng lại cũng chỉ có mười người, xem ra hắn đã đoán được trước tình huống.”
“Bíp, chủ nhân định làm gì ạ?”
Phàn Viễn hờ hững cười: “Lâu lắm rồi không liên lạc với cô chị gái, đột nhiên thấy nhớ cổ ghê.”
Tiểu Ngũ: “……….”
Hàn Lãng tắm rửa xong đi ra, còn chưa kịp lau khô tóc đã nhận được tin địch tới tấn công, hắn nở nụ cười tàn bạo, giờ nên tính cho xong món nợ hai năm trước rồi.
Trước khi đi hắn còn không quên dặn Phàn Viễn không được chạy lung tung, ngoan ngoãn đợi hắn trở về, Phàn Viễn chỉ liếc mắt nhìn hắn, “Anh phiền thật đấy.”
Hàn Lãng nở nụ cười cưng chiều, hôn lên môi anh rồi xoay người đi ra.
Phàn Viễn nhìn bóng lưng hắn, nghĩ lúc nãy ở tiệc rượu Phong Trạch cũng dặn dò anh như vậy, hai người nói chuyện mà cũng giống nhau như thế, anh có chút bất đắc dĩ nói: “Anh làm như vậy có quá đáng quá không?”
“Bíp, nếu em nói có, chủ nhân có bỏ cuộc không?”
Phàn Viễn nói chắc nịch: “Đương nhiên là không rồi.”
Tiểu Ngũ: “…….”
Anh hơi tiếc nuối mà thở dài thườn thượt, “Anh đã chết từ hai năm trước rồi, sống tới tận bây giờ vốn là để báo thù cho Lôi Tư DIệp, giờ xem ra chuyện năm đó có uẩn khúc, Hàn Lãng và Phong Trạch ai cũng có liên quan, còn về Lôi Tư Diệp, chưa chắc anh ấy đã không muốn làm hại tới hai người họ, ba người này chẳng ai tốt cả.”
“Cơ mà không thấy cảnh ba phân thân tập hợp lại, cũng hơi hơi tiếc.”
Tiểu Ngũ: “…..”
※※※
Hàn Lãng nhìn người đàn ông đối diện tức đến mức muốn giết người, khẽ cười xùy một tiếng, độ điên cuồng của Phong Trạch bây giờ còn thua xa hắn hai năm trước.
Phong Trạch nhìn hắn, gương mặt lạnh tanh phóng ra một lưỡi chém gió, Hàn Lãng vội tạo một lá chắn phòng ngự bằng băng, lưỡi chém kia nhanh chóng cắt đôi lá chắn ra, Hàn Lãng khẽ cong môi lên, phẩy tay triệu hoán sấm sét xuống đánh tan lưỡi chém gió kia.
Đồng tử mắt Phong Trạch co lại, hắn gằn từng chữ qua kẽ răng: “Dị năng hệ lôi, rốt cuộc mày là ai?!”
Hàn Lãng thấy hắn giật mình như vậy thì cười mỉa: “Mày không ngờ tao sẽ sống, có đúng không, tao cũng không ngờ trước đây mày lại hèn hạ như vậy, tiến cử tao vào kho hàng, lúc đó chúng ta vừa mới đột phá lên cấp bốn, lại gặp một tang thi cấp năm, mày muốn lấy mạng tao thật.”
Phong Trạch mặt không đổi sắc nói: “Con tang thi kia dù có lợi hại hơn, thì cũng sẽ chết trong tay mày thôi, lúc mày sống sót ra khỏi nhà kho, tao thực sự giật mình, cũng rất nể phục mày, không hổ là lão Lôi, chẳng trách..” Chẳng trách cậu bé ấy lại nhớ thương gã ta suốt mấy năm qua.
Dù Hàn Lãng mạnh tới đâu, dù có bao nhiêu người mai phục, hắn cũng không mảy may dao động, nhưng nếu đối tượng đổi lại thành Lôi Tư Diệp thì lại khác, gã ta là người đàn ông mà cậu bé ấy toàn tâm toàn ý yêu thương, nếu như gã sống lại, liệu kiếp này hắn có cơ hội không, hắn thực sự không rõ.
Ánh mắt Hàn Lãng lạnh như băng: “Mày bảo với tao đó là ý đồ của Hàn Lãng, để chúng tao đánh một trận cá chết lưới rách, còn mày mày ở đâu, mày ép Tiểu Viễn đi về phía tây bắc cùng mày?”
Phong Trạch nói: “Đừng làm như là lỗi của tao hết, mấy hiểu lầm này rất dễ giải quyết, nhưng hai người chúng mày chỉ mải thủ tiêu đối phương, tự đáy lòng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, tao chỉ vừa khéo cho chúng mày cơ hội thôi.”
Hàn Lãng vỗ tay một cái, giọng lạnh đến tàn khốc: “Không hổ là anh em tốt, A Trạch, đêm hôm đó ông cố ý dẫn tôi tới phòng của Tiểu Viễn phải không, ông để tôi biết chuyện Tiểu Viễn và lão Lôi ở chung với nhau, là muốn tôi nảy sinh oán hận với lão Lôi? Tốn công bày mưu như vậy, tôi cũng thấy phục ông thật đấy.”
Phong Trạch ngạc nhiên chau mày, “A Lãng cũng ở đây sao? Hai người làm cái gì vậy, dùng chung thân thể sao? Tiểu Viễn có biết không, không dọa em ấy sợ chứ?”
Trong thoáng chốc ánh mắt Hàn Lãng trở nên lạnh như băng, nghĩ tới chuyện Phàn Viễn nói yêu tên tiểu nhân hèn hạ này, hắn lại hận không thể băm thây tên ấy ra làm trăm ngàn mảnh!
Phong Trạch cũng cắn răng nín thở, vừa nghĩ tới chuyện tên Lôi Tư Diệp hai năm qua vẫn âm thầm sống, hắn chỉ hy vọng hai linh hồn kia biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này!
Trong nháy mắt hai người muốn giết nhau đến đỏ bừng đôi mắt, cứ anh một chiêu tôi một chiêu, liều mạng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, họ đang mải đánh say sưa, đột nhiên lồng ngực đau nhói, phải lập tức dừng chiêu thức trong tay.
Hàn Lãng đi đầu mà chạy về phía phòng Phàn Viễn, Phong Trạch muốn đuổi theo nhưng lại bị một đám người cản lại.
Khương Manh đứng ngẩn người trước cửa, trông thấy Hàn Lãng, ả ta liền vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn nói: “Cái thằng nhãi quyến rũ anh đã bị em giết chết rồi, ha ha ha, em đâm con dao này vào tim nó, giống như kiếp trước nó đã làm với em vậy, cuối cùng em cũng có thể báo thù rồi, anh sẽ không còn bị nó đầu độc nữa, anh phải nhớ, người anh yêu là em A Lãng à, thực đó..”
Hàn Lãng cảm giác như mình mất hết thính lực, người con gái trước mặt đang nói gì hắn nghe mà không hiểu, hắn đẩy Khương Manh ra, đôi bàn tay run run mở cửa phòng, cậu bé kia vẫn như trước nằm trên giường, trên người vẫn là bộ áo ngủ do chính tay hắn mặc vào, đôi mắt an yên khép lại, hệt như đang ngủ say.
—— Đó là nếu không để ý tới vết máu đỏ tươi trên ngực cậu..
Hàn Lãng thấy ngực mình hốt nhiên trở nên trống rỗng, trước mắt trắng xóa, sau đó liền ngã xuống.
..
Bởi vì không yên lòng mà Phong Trạch bị mấy tên dị năng giả cấp thấp đánh bị thương, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm màu máu đỏ, hắn nhìn chòng chọc về phía căn biệt thự, cậu bé của hắn đang ở trong này đợi hắn tới đón..
Đột nhiên có thứ gì đó ùa vào trong ý thức của hắn, một nguồn năng lượng mạnh mẽ trước nay chưa từng có chạy rần rần trong cơ thể, như muốn lấp đầy mọi khoảng trống chỉ trong tích tắc.
Vài giây sau, khi nguồn năng lượng kia lắng lại, Phong Trạch cảm giác như mình được thay da đổi thịt, mọi vết thương trên người biến mất, đồng tử mắt thoáng hiện lên một tia đau đớn, sau đó biến mất tại chỗ.
Mà cậu bé mà hắn hết mực yêu thương, cũng đã ngủ say vĩnh viễn kể từ đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất