[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm

Chương 10: Mất Đi Cơ Hội Duy Nhất

Trước Sau
“Một con chuột bạch thành tinh như chú, đã không phải con người còn lên bàn nói điểm mấu chốt với con? Là chú đọc nhiều sách quá rồi hay là trong đầu cũng dính phải học theo tính xấu của Cố Trì?”

Mọi người đều thấy gương mặt không râu của Tứ thúc Lạc trắng bệch, chuột bạch thành tinh? Tứ thúc sinh ra đã trắng nõn và có một đôi mắt đậu xanh (to bằng hoặc nhỏ như hạt đậu).

Dù nên nói hay không nên nói thì họa lớn của nhà này được xem là hắn cũng rất chính xác.

Chú hai Lạc không thèm nhịn cười ầm ha ha lên thành tiếng, gã ta duỗi tay qua vỗ bả vai Lạc Hi: “Cháu trai lớn, cái miệng này của mày…”

Gã ta giơ ngón tay cái lên, cười nghiêng ngả ra trước ra sau.

Lạc Hi hơi liếc nhìn cái bàn tay đặt ở trên vai rồi đưa tay phủi ra.

Tứ thúc Lạc bị Lạc Hi mắng đến độ mặt trắng bệch, lại thêm trận cười này của anh hai nên nháy mắt gương mặt đã căng đỏ bừng.

Không còn mặt mũi để lại ngồi xuống tiếp, hắn ta ném đôi đũa xuống chạy về phòng đóng cửa một cái rầm.

Ông lão dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn mọi người chung quanh đó, gõ gõ bàn: “Ăn cơm đi.”

Sau đó ông nhìn về phía cháu trai nhà mình, giọng nói mang vài thăm dò: “Tiểu Hi, ông cảm giác con không giống với trước kia.”

Lạc Hi: “Trước kia là trước kia, bây giờ đã biến thái.”

Mọi người: “???”



Nàng nhìn về phía ông lão, môi đỏ khẽ mở: “Ông, con biết ở trong cái nhà này mọi người vẫn luôn coi con là dị loại.”

Dừng một chút nàng lại nói: “Cùng là ghét nhau như chó với mèo thì không bằng phân nhà cho con ra ngoài… Thì sao ạ?”

“Không được.” Ông lão còn chưa nói gì mà bà lão đã la lên một tiếng trước rồi.

Bà ta nhìn gương mặt gặp chuyện không sợ của Lạc Hi mắng:

“Hai người già chúng tao còn sống ra đấy, ba mẹ mày cũng khỏe mạnh, tên khốn khiếp mày muốn chia nhà là trù chúng tao chết hay sao.”

Trong phòng, tứ thúc Lạc từ từ khép lại song cửa sổ mở một nửa, trong mắt lóe lên sự cay nghiệt.

Bởi vì thân phận người có học, đừng nói là ở cái nhà này hay thậm chí thôn Chính Đạo, Lạc Hi là người đầu tiên dám không cho hắn mặt mũi.

Nhãi ranh, mày chờ đó cho tao!

“...”

Khi bình minh sắp ló dạng, hoa quế lặng lẽ nở trên cành.

Lạc Hi mở to mắt thở ra một ngụm khí bẩn, nàng mở tay ra, một tia tinh thần lực mảnh khảnh như sợi tóc di chuyển trong lòng bàn tay.

Lạc Hi chậc một tiếng: “Yếu thật đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau