[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm

Chương 17: Cút! Ngươi Cũng Cút!

Trước Sau
Thiết thợ săn được Lạc Hi cứu một mạng nghe thế thì nóng vội.

Mấy tên khốn này chỉ với vài ba câu nói mà đã muốn lấy đi chiến lợi phẩm của người ta rồi, có hỏi xem chính chủ có đồng ý hay chưa?

Có điều ông ấy không mạo muội đi chất vấn, chỉ cười ha ha rồi nói một cách không cố ý: “Để đó từ từ rồi coi, còn chưa biết Tần công tử có sắp xếp gì với con lợn rừng này hay không mà.”

Sắc mặt Mai Đức nháy mắt tối sầm.

Thiết thợ săn dứt lời rồi cũng mặc kệ sắc mặt người khác ra sao chỉ dẫn theo con trai mình đuổi theo sát bước chân Lạc Hi.

Những thôn dân còn lại cùng lên núi vô cùng náo nhiệt: “Trước đây ta chưa từng thấy bao giờ, quả thật tên tai họa này có chút tài năng, các ngươi nói xem nàng có thể thành công không?”

Có thôn dân gật đầu bảo: “Các ngươi cũng đừng quên rằng sư phụ người ta chính là một vị đạo trưởng rất có bản lĩnh, nhất định không thành vấn đề.”

Bởi thế mà các thôn dân vây lại xung quanh thảo luận về vị đạo trưởng năm đó.

Chỉ có đám tay sai của nhà trưởng thôn là vẻ mặt vô cùng kinh thường, bọn họ nhận định rằng Lạc Hi là dẫm phải vận cứt chó mà còn kiêu ngạo xung phong đuổi theo lợn rừng không chịu quay lại thì chuẩn bị không có quả ngon để ăn đi.

*Dẫm phải vận cứt chó ý chỉ vô tình gặp được chuyện tốt, may.

Bọn họ cứ thế chờ chế giễu.



“...”

Tần Học Chính mang theo người đi, xa xa nghe thấy tiếng đánh nhau cùng với âm thanh thứ gì đó rất nặng nện thật mạnh lên mặt đất.

Chờ tới lúc hắn ta đuổi tới một đoạn trước vách núi, tiểu ân nhân đang ngồi ở tảng đá bên cạnh vách núi, ở đó có hai con lợn rừng một lớn một nhỏ đã sớm tắt thở bên trái bên phải.

“Ngươi… Ngươi không sao chứ?” Hắn ta đi lên phía trước hỏi.

Lạc Hi đưa mắt nhìn, giơ ngón tay dính máu ngoéo một cái.

Tần Học Chính nhớ lại hình dung sở thích của thôn dân đối với tiểu ân nhân… yêu thích long dương, hắn ta sợ tới mức lập tức che thật chặt quần áo, hai mắt mở to.

Lạc Hi cạn lời, may mà không đưa người này làm bạn với heo rừng: “Năm mươi lượng bạc, lấy ra đây!”

Tần Học Chính thở phào nhẹ nhõm, móc từ trong ống tay áo ra sáu mươi lượng giao lên trên tay cho người trước mặt.

“Cái con chết trong rừng kia ta sẽ mang đi, đưa nhiều thêm mười lượng bạc là mua thù lao con lợn rừng của ngươi.”

Sau đó hắn ta bổ sung: “Chỉ cần một con thôi, nhiều quá ta mang về cũng không ăn hết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau