[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 27: Ở Rể Và Gả Con Gái Cũng Đều Giống Nhau Thôi
Vương bà tử được lời này chọc cười, bà ấy vỗ tay cười to: “Đúng đúng đúng, thím nói không sai, cô dâu gỡ… cô dâu gỡ.”
Bà ấy chỉ tay nói: “Tiểu thư nhà ta nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, sau này gia đình bà cũng sẽ được hưởng lợi.”
Trong lòng bà ấy lại nghĩ: Người nhà này quả thật đa dạng quá nhỉ, rõ ràng là bán cháu trai đi kia mà.
Dù có khinh thường đến mấy thì trên môi bà ấy vẫn nở nụ cười.
Ai biết được với người một nhà này có thể vào được mắt lão gia nhà mình hay không đây?
Trước khi mọi chuyện còn chưa rõ, bà ta không thể đắc tội được.
Đón người ra phía sau viện, cẩn thận nâng cô gia tương lai của nhà của mình lên xe ngựa rồi nương theo sự bao bọc của màn đêm nghênh ngang rời đi.
“...”
Tiễn xong đám người này đi, bà lão ngã mông ngồi trên mặt đất chết lặng nhìn về phía Lạc Hi vừa đi ra từ trong phòng: “Cái này đã vừa lòng mày chưa?”
“Vừa lòng sao?” Lạc Hi cười như không cười mở một tay ra: “Tiền lễ đâu, lấy ra đây.”
Bà lão vốn đã tích tụ rất nhiều tức giận cuối cùng cũng bộc phát, bà ta đứng phắt dậy: "Tiền lễ gì, mày mang cái mạng già này ra tính luôn đi.”
Lạc Hi biết bà lão này lắm, bà ta xem bạc còn quan trọng hơn so với mạng nên nàng cũng không tức giận.
Chậm rãi mở ra "thư nhận tội" mà tứ thúc Lạc viết khi đầu óc còn chưa tỉnh táo.
Giọng điệu nàng thản nhiên: “Bà ơi, ngày mai con sẽ đến thương thư viện để hỏi phu tử một chút về lá thư này.”
“Uống cho bài dạy luân lý làm người giữa người thân với nhau, để con hỏi bọn họ một chút rằng ngày thường thư viện đã dạy dỗ tứ thúc như thế nào, bà nói thử xem?”
Lời này tui là nói với bà lão nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ông Lạc đang than ngắn thở dài ngồi xổm ở trên ngạch cửa.
Nàng nói tiếp: “Các người nói xem, loại nhân phẩm này của chú mà đưa ra ánh sáng thì còn có thể tiếp tục đi học hay không?”
Cả đời ông lão đều muốn bồi dưỡng ra một người có học thức để rạng danh gia đình, đến nằm mơ cũng muốn nhà mình cũng có thể có được một ông quan lớn.
Hưởng thụ điều kiện của một lão thái gia.
Ông ta cầm tiền mà nguyên chủ liều sống liều chết ở bên ngoài để kiếm về để đưa con cháu đi học.
Quả nhiên vừa nói ra đã nắm trúng mạch máu của ông lão, ông ta cao giọng rống lên với bà lão đang khóc như sói gào: “Đưa tiền cho nàng đi.”
Bà ấy chỉ tay nói: “Tiểu thư nhà ta nhìn thấy chắc chắn sẽ thích, sau này gia đình bà cũng sẽ được hưởng lợi.”
Trong lòng bà ấy lại nghĩ: Người nhà này quả thật đa dạng quá nhỉ, rõ ràng là bán cháu trai đi kia mà.
Dù có khinh thường đến mấy thì trên môi bà ấy vẫn nở nụ cười.
Ai biết được với người một nhà này có thể vào được mắt lão gia nhà mình hay không đây?
Trước khi mọi chuyện còn chưa rõ, bà ta không thể đắc tội được.
Đón người ra phía sau viện, cẩn thận nâng cô gia tương lai của nhà của mình lên xe ngựa rồi nương theo sự bao bọc của màn đêm nghênh ngang rời đi.
“...”
Tiễn xong đám người này đi, bà lão ngã mông ngồi trên mặt đất chết lặng nhìn về phía Lạc Hi vừa đi ra từ trong phòng: “Cái này đã vừa lòng mày chưa?”
“Vừa lòng sao?” Lạc Hi cười như không cười mở một tay ra: “Tiền lễ đâu, lấy ra đây.”
Bà lão vốn đã tích tụ rất nhiều tức giận cuối cùng cũng bộc phát, bà ta đứng phắt dậy: "Tiền lễ gì, mày mang cái mạng già này ra tính luôn đi.”
Lạc Hi biết bà lão này lắm, bà ta xem bạc còn quan trọng hơn so với mạng nên nàng cũng không tức giận.
Chậm rãi mở ra "thư nhận tội" mà tứ thúc Lạc viết khi đầu óc còn chưa tỉnh táo.
Giọng điệu nàng thản nhiên: “Bà ơi, ngày mai con sẽ đến thương thư viện để hỏi phu tử một chút về lá thư này.”
“Uống cho bài dạy luân lý làm người giữa người thân với nhau, để con hỏi bọn họ một chút rằng ngày thường thư viện đã dạy dỗ tứ thúc như thế nào, bà nói thử xem?”
Lời này tui là nói với bà lão nhưng ánh mắt lại nhìn về phía ông Lạc đang than ngắn thở dài ngồi xổm ở trên ngạch cửa.
Nàng nói tiếp: “Các người nói xem, loại nhân phẩm này của chú mà đưa ra ánh sáng thì còn có thể tiếp tục đi học hay không?”
Cả đời ông lão đều muốn bồi dưỡng ra một người có học thức để rạng danh gia đình, đến nằm mơ cũng muốn nhà mình cũng có thể có được một ông quan lớn.
Hưởng thụ điều kiện của một lão thái gia.
Ông ta cầm tiền mà nguyên chủ liều sống liều chết ở bên ngoài để kiếm về để đưa con cháu đi học.
Quả nhiên vừa nói ra đã nắm trúng mạch máu của ông lão, ông ta cao giọng rống lên với bà lão đang khóc như sói gào: “Đưa tiền cho nàng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất