[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 28: Ở Rể Và Gả Con Gái Cũng Đều Giống Nhau Thôi
Đừng thấy bà lão thường ngày nhảy nhót lung tung quậy phá đến vui vẻ nhưng chỉ cần người làm chủ gia đình mở miệng thì trong nháy mắt bà ta đã tắt lửa.
Bà ta chỉ trời mắng chửi mới vào nhà lấy ra mấy nén bạc, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hi giống như kẻ thù giết cha.
Bà ta hung tợn đưa tay ra: “Chỉ có nhiêu thôi, nhiều hơn thì không có.”
Sính lễ mà nhà thị trưởng đưa tới tổng cộng một trăm lượng, trong đó hai mươi lượng cho thằng tư với con trưởng của mình để làm quà nhập học sang năm cho thư viện.
Vốn tám mươi lượng còn dư lại định cầm đi mua vài mẫu ruộng nhưng kết quả lại đau mắt nhìn chúng bị đại tai họa trời đánh này không chớp mắt lấy đi.
Đôi mắt của bà lão tối sầm với đôi tay trống rỗng, bà đỡ tường, loạng choạng quay trở lại phòng, ấy vậy mà đêm tới lại bắt đầu sốt cao.
Đúng thật đòi tiền chính là muốn cái mạng già của bà ta.
Lạc Hi trở tay ném bạc vào trong không gian dưới sự che chở của ống tay áo, nàng cong môi lên, nói với tứ thúc Lạc chuẩn bị bỏ chạy:
“Tứ thúc! Mau ói bạc ra… Hay là chú đưa căn phòng bây giờ chú đang ở cho con?”
Lạc Hi từ lâu đã sống trong hầm trú ẩn tối tăm còn không bằng chuồng bò, trong viện ngoại trừ nhà chính có đôi vợ chồng già ở thì chỉ có tứ thúc của nàng là ở nơi to nhất và trang trọng nhất.
Nàng đã sớm coi trọng rồi.
Cuối cùng tứ thúc Lạc rưng rưng giao ra phòng ở rồi tạm thời dọn vào căn phòng lớn phía tây ở tạm.
Chuyến này không những không thu được gì mà còn bán đứng Cố tú tài, còn có thể đã đắc tội đến nhà thị trưởng, thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Đúng là… Vô cùng hối hận.
Lạc Hi chỉ đơn giản thu dọn đồ rồi đi vào ở căn phòng có diện tích lẫn có ánh sáng tốt nhất.
“...”
Ở phía bên kia, bên trong nhà lớn của thị trưởng, tiền sảnh được phản chiếu bởi hỉ lụa lộng lẫy rực rỡ.
Thị trưởng nắm tay phu nhân ngồi ngay ngắn ở phía trên nhìn cặp cô dâu chú rể nằm ở trên cánh cửa gỗ bái đường mà sắc mặt một lời khó nói hết.
Con gái ông ta bệnh nặng không cách nào đứng dậy bái đường thì thôi đi, con rể mua về cũng nằm trên đó để làm gả vợ theo vợ à?
Quan làm lễ được mời đến ở bên cạnh cũng vô cùng xấu hổ, chưa từng gặp qua trường hợp kết hôn nào kỳ lạ như vậy!
Ông ta căng da đầu tuân lệnh: “Nhất bái thiên địa…” Chú rể bất động, hô hấp mỏng manh.
Bà ta chỉ trời mắng chửi mới vào nhà lấy ra mấy nén bạc, ánh mắt nhìn về phía Lạc Hi giống như kẻ thù giết cha.
Bà ta hung tợn đưa tay ra: “Chỉ có nhiêu thôi, nhiều hơn thì không có.”
Sính lễ mà nhà thị trưởng đưa tới tổng cộng một trăm lượng, trong đó hai mươi lượng cho thằng tư với con trưởng của mình để làm quà nhập học sang năm cho thư viện.
Vốn tám mươi lượng còn dư lại định cầm đi mua vài mẫu ruộng nhưng kết quả lại đau mắt nhìn chúng bị đại tai họa trời đánh này không chớp mắt lấy đi.
Đôi mắt của bà lão tối sầm với đôi tay trống rỗng, bà đỡ tường, loạng choạng quay trở lại phòng, ấy vậy mà đêm tới lại bắt đầu sốt cao.
Đúng thật đòi tiền chính là muốn cái mạng già của bà ta.
Lạc Hi trở tay ném bạc vào trong không gian dưới sự che chở của ống tay áo, nàng cong môi lên, nói với tứ thúc Lạc chuẩn bị bỏ chạy:
“Tứ thúc! Mau ói bạc ra… Hay là chú đưa căn phòng bây giờ chú đang ở cho con?”
Lạc Hi từ lâu đã sống trong hầm trú ẩn tối tăm còn không bằng chuồng bò, trong viện ngoại trừ nhà chính có đôi vợ chồng già ở thì chỉ có tứ thúc của nàng là ở nơi to nhất và trang trọng nhất.
Nàng đã sớm coi trọng rồi.
Cuối cùng tứ thúc Lạc rưng rưng giao ra phòng ở rồi tạm thời dọn vào căn phòng lớn phía tây ở tạm.
Chuyến này không những không thu được gì mà còn bán đứng Cố tú tài, còn có thể đã đắc tội đến nhà thị trưởng, thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Đúng là… Vô cùng hối hận.
Lạc Hi chỉ đơn giản thu dọn đồ rồi đi vào ở căn phòng có diện tích lẫn có ánh sáng tốt nhất.
“...”
Ở phía bên kia, bên trong nhà lớn của thị trưởng, tiền sảnh được phản chiếu bởi hỉ lụa lộng lẫy rực rỡ.
Thị trưởng nắm tay phu nhân ngồi ngay ngắn ở phía trên nhìn cặp cô dâu chú rể nằm ở trên cánh cửa gỗ bái đường mà sắc mặt một lời khó nói hết.
Con gái ông ta bệnh nặng không cách nào đứng dậy bái đường thì thôi đi, con rể mua về cũng nằm trên đó để làm gả vợ theo vợ à?
Quan làm lễ được mời đến ở bên cạnh cũng vô cùng xấu hổ, chưa từng gặp qua trường hợp kết hôn nào kỳ lạ như vậy!
Ông ta căng da đầu tuân lệnh: “Nhất bái thiên địa…” Chú rể bất động, hô hấp mỏng manh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất