[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 33: Vào Thành Mua Bán, Kéo Người Chôn Cùng
“Cái này gọi là gì nhỉ… là lợi dụng, đã không muốn còn nhào vào!”
Chỉ cần một câu, tất cả mọi người có mặt như được thức tỉnh. Đúng vậy! Nếu Cố Trì thực sự ghét Lạc Hi đến vậy thì có thể tìm tới nhà nhờ gia đình nàng quản lý.
Nhưng hắn ta lại không như thế, thật sự là không muốn còn nhào vào!
Trong viện, Lạc Hi lười nhác dựa vào bên cạnh cửa sổ nghe bà lão một mình chiến đấu bằng miệng với đống người, còn mắng người ta đến mức không còn sức chống cự.
Cô bạn điên rồ của nàng đã từng nói, đừng nhảy việc liên tục vào những lĩnh vực mà bạn không quen thuộc và hãy nhường vị trí của mình cho những người có năng lực.
Đúng là, cuối cùng cái thói không nói chuyện thô tục thì sẽ chết này của bà lão cũng có đất dụng võ.
Nghe cũng đã đủ, Lạc Hi xoay người nhảy khỏi tường viện, đã có phòng ở mới, nàng phải vào thành một chuyến để mua một chút vật tư sinh hoạt.
“...”
Ngoài viện, mẹ Cố đã chẳng thể chịu nổi nữa trợn to mắt té xỉu trong lòng ngực của trưởng thôn.
Sắc mặt Mai Phú Quý khó coi đỡ lấy mẹ Cố rồi quát to với những dân làng đang xem náo nhiệt: “Tất cả cút hết về làm ruộng đi.”
“Còn coi náo nhiệt cái gì chứ?”
“Các ngươi đã quên đồng ruộng của mình còn đang đứng tên của Cố tú tài hay sao?”
Dân làng hậm hực không dám nói lại ông ta.
Thời buổi này người đi học có công danh trên người thì đồng nghĩa với việc thuế thu nhập từ đồng ruộng sẽ được giảm một nửa.
Năm trước dưới sự kiến nghị của trưởng thôn đã có không ít người mang đồng ruộng của mình treo lên danh nghĩa của Cố Trì, sợ lời nhắc nhở này của trưởng thôn nên không ai dám tiếp tục xem náo nhiệt nữa.
Nhìn dân làng dần đi xa, Mai Phú Quý vô cùng đắc ý, thôn Chính Đạo này không thể tránh khỏi sự khống chế của ông ta.
“...”
Thôn Chính Đạo nằm gần một ngọn núi, cách trấn Thái Bình một giờ đi bộ và cách huyện thành hết một tiếng rưỡi.
Lạc Hi quyết đoán chọn đi huyện thành có nhiều vật tư để lựa chọn hơn.
Huyện Vĩnh Ninh được chia thành bốn con phố chính là đông tây nam bắc.
Phố bến tàu ở phía đông, tàu thuyền ngừng ở đây để dỡ hàng.
Phía tây chủ yếu là nơi cư trú của người dân bình thường.
Phía nam thì có nhiều nhà lớn của người giàu có, tửu lầu hàng quán san sát nhau.
Thư viện lớn nhỏ thì tọa lạc ở phía bắc, nơi đây hay còn được gọi là phố thư viện.
Lạc Hi kiểm kê xong thu hoạch mấy ngày nay, bỏ hết chúng vào giỏi rồi vào thành, đầu tiên nàng đi vào Bách Thảo Đường ở thành nam.
Chỉ cần một câu, tất cả mọi người có mặt như được thức tỉnh. Đúng vậy! Nếu Cố Trì thực sự ghét Lạc Hi đến vậy thì có thể tìm tới nhà nhờ gia đình nàng quản lý.
Nhưng hắn ta lại không như thế, thật sự là không muốn còn nhào vào!
Trong viện, Lạc Hi lười nhác dựa vào bên cạnh cửa sổ nghe bà lão một mình chiến đấu bằng miệng với đống người, còn mắng người ta đến mức không còn sức chống cự.
Cô bạn điên rồ của nàng đã từng nói, đừng nhảy việc liên tục vào những lĩnh vực mà bạn không quen thuộc và hãy nhường vị trí của mình cho những người có năng lực.
Đúng là, cuối cùng cái thói không nói chuyện thô tục thì sẽ chết này của bà lão cũng có đất dụng võ.
Nghe cũng đã đủ, Lạc Hi xoay người nhảy khỏi tường viện, đã có phòng ở mới, nàng phải vào thành một chuyến để mua một chút vật tư sinh hoạt.
“...”
Ngoài viện, mẹ Cố đã chẳng thể chịu nổi nữa trợn to mắt té xỉu trong lòng ngực của trưởng thôn.
Sắc mặt Mai Phú Quý khó coi đỡ lấy mẹ Cố rồi quát to với những dân làng đang xem náo nhiệt: “Tất cả cút hết về làm ruộng đi.”
“Còn coi náo nhiệt cái gì chứ?”
“Các ngươi đã quên đồng ruộng của mình còn đang đứng tên của Cố tú tài hay sao?”
Dân làng hậm hực không dám nói lại ông ta.
Thời buổi này người đi học có công danh trên người thì đồng nghĩa với việc thuế thu nhập từ đồng ruộng sẽ được giảm một nửa.
Năm trước dưới sự kiến nghị của trưởng thôn đã có không ít người mang đồng ruộng của mình treo lên danh nghĩa của Cố Trì, sợ lời nhắc nhở này của trưởng thôn nên không ai dám tiếp tục xem náo nhiệt nữa.
Nhìn dân làng dần đi xa, Mai Phú Quý vô cùng đắc ý, thôn Chính Đạo này không thể tránh khỏi sự khống chế của ông ta.
“...”
Thôn Chính Đạo nằm gần một ngọn núi, cách trấn Thái Bình một giờ đi bộ và cách huyện thành hết một tiếng rưỡi.
Lạc Hi quyết đoán chọn đi huyện thành có nhiều vật tư để lựa chọn hơn.
Huyện Vĩnh Ninh được chia thành bốn con phố chính là đông tây nam bắc.
Phố bến tàu ở phía đông, tàu thuyền ngừng ở đây để dỡ hàng.
Phía tây chủ yếu là nơi cư trú của người dân bình thường.
Phía nam thì có nhiều nhà lớn của người giàu có, tửu lầu hàng quán san sát nhau.
Thư viện lớn nhỏ thì tọa lạc ở phía bắc, nơi đây hay còn được gọi là phố thư viện.
Lạc Hi kiểm kê xong thu hoạch mấy ngày nay, bỏ hết chúng vào giỏi rồi vào thành, đầu tiên nàng đi vào Bách Thảo Đường ở thành nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất