[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 36: Vào Thành Mua Bán, Kéo Người Chôn Cùng
Bất chợ sân nhà đối diện mở ra, một đám người vội vã bò lết chạy ra ngoài, dẫn đần là một bà tử đang che lại cánh tay không ngừng đổ máu, vẻ mặt hoảng sợ.
Lạc Hi vừa gặp đã thấy vui vẻ, đây không phải là Vương bà tử có duyên gặp mặt hai lần sao!
Phía sau bà ta, một bà lão mặc quần áo sang trọng, đầu đeo ngọc trai đầy ắp đang được con dâu đỡ chạy ra.
Nhóm người có vẻ quá sợ hãi, đứng ngoài cổng sân thở dốc.
Vương bà tử che miệng vết thương lại, sắc mặt khó coi chất vấn bà lão mặc trang phục sang trọng: “Không phải bà nói là người sắp chết rồi à, sao bỗng dưng tỉnh lại thế?”
Người kia cũng chưa kịp định thần lại, chờ một lúc sau mới đáp với vẻ mặt dữ tợn: “Các ngươi không phải là đem chôn cùng nhau sao, quan tâm người sống người chết làm gì, lôi đi hạ táng là được.”
Lạc Hi đứng ở góc tối nghe một hồi xong cuối cùng mới hiểu ra.
Đêm hôm qua vào lúc đứa con gái béo kia của nhà thị trưởng chết đi, ông thị trưởng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên đau lòng cho con gái tuổi còn trẻ mà lại mất sớm chưa được thành thân.
Bên cạnh có người ra chủ ý, không bằng chọn một người phu quân tương xứng làm âm hôn, thế thì không phải lo sau khi tiểu thư xuống đó không có người bầu bạn.
Không biết làm sao ông ta nghe đồn đối diện đó có Lục Vân Cẩm đã hôn mê nửa tháng rồi, hai bên đều là người sắp chết.
Ông ta lấy bát tự ra tìm tiên sinh tính toán, hai bên là trời đất tạo thành, trời sinh một cặp!
Thị trưởng liên lạc với lão gia của nhà họ Lục, tình nguyện lấy hai trăm lượng ra cho hai đứa nhỏ kết âm hôn, sau khi chết làm bạn với nhau.
Nói thẳng ra đó là muốn đưa Lục Vân Cẩm đi chôn cùng.
Lão gia Lục gia nghe nói đến hai trăm lượng của hồi môn thì không chút do dự lập tức đồng ý.
Bấy giờ muốn đến kéo người đi để thời gian thích hợp tới thì trực tiếp hạ táng.
Tất cả diễn ra hết sức thuận lợi! Nhưng tới khi lôi người đi thì không biết sao mà người đã hôn mê nửa tháng trời tỉnh lại vào đúng lúc này, còn nổi điên vác dao làm người khác bị thương!
Lục Vân Cẩm?
Lạc Hi suy nghĩ một lúc, sau đó nhớ ra thông tin về người này.
Năm mười bốn tuổi, hắn đậu tú tài, lấy tên là Lục Án Thủ, là một người rất giỏi.
Hắn được các đại nho của phủ Nam Ninh đánh giá cao, đây cũng là một thanh niên mà tri phủ rất xem trọng, nhưng lại có một cuộc đời vô cùng khốn khổ.
Lạc Hi vừa gặp đã thấy vui vẻ, đây không phải là Vương bà tử có duyên gặp mặt hai lần sao!
Phía sau bà ta, một bà lão mặc quần áo sang trọng, đầu đeo ngọc trai đầy ắp đang được con dâu đỡ chạy ra.
Nhóm người có vẻ quá sợ hãi, đứng ngoài cổng sân thở dốc.
Vương bà tử che miệng vết thương lại, sắc mặt khó coi chất vấn bà lão mặc trang phục sang trọng: “Không phải bà nói là người sắp chết rồi à, sao bỗng dưng tỉnh lại thế?”
Người kia cũng chưa kịp định thần lại, chờ một lúc sau mới đáp với vẻ mặt dữ tợn: “Các ngươi không phải là đem chôn cùng nhau sao, quan tâm người sống người chết làm gì, lôi đi hạ táng là được.”
Lạc Hi đứng ở góc tối nghe một hồi xong cuối cùng mới hiểu ra.
Đêm hôm qua vào lúc đứa con gái béo kia của nhà thị trưởng chết đi, ông thị trưởng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nên đau lòng cho con gái tuổi còn trẻ mà lại mất sớm chưa được thành thân.
Bên cạnh có người ra chủ ý, không bằng chọn một người phu quân tương xứng làm âm hôn, thế thì không phải lo sau khi tiểu thư xuống đó không có người bầu bạn.
Không biết làm sao ông ta nghe đồn đối diện đó có Lục Vân Cẩm đã hôn mê nửa tháng rồi, hai bên đều là người sắp chết.
Ông ta lấy bát tự ra tìm tiên sinh tính toán, hai bên là trời đất tạo thành, trời sinh một cặp!
Thị trưởng liên lạc với lão gia của nhà họ Lục, tình nguyện lấy hai trăm lượng ra cho hai đứa nhỏ kết âm hôn, sau khi chết làm bạn với nhau.
Nói thẳng ra đó là muốn đưa Lục Vân Cẩm đi chôn cùng.
Lão gia Lục gia nghe nói đến hai trăm lượng của hồi môn thì không chút do dự lập tức đồng ý.
Bấy giờ muốn đến kéo người đi để thời gian thích hợp tới thì trực tiếp hạ táng.
Tất cả diễn ra hết sức thuận lợi! Nhưng tới khi lôi người đi thì không biết sao mà người đã hôn mê nửa tháng trời tỉnh lại vào đúng lúc này, còn nổi điên vác dao làm người khác bị thương!
Lục Vân Cẩm?
Lạc Hi suy nghĩ một lúc, sau đó nhớ ra thông tin về người này.
Năm mười bốn tuổi, hắn đậu tú tài, lấy tên là Lục Án Thủ, là một người rất giỏi.
Hắn được các đại nho của phủ Nam Ninh đánh giá cao, đây cũng là một thanh niên mà tri phủ rất xem trọng, nhưng lại có một cuộc đời vô cùng khốn khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất