[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp

Chương 42: Coi Thường Ta (2)

Trước Sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhóc muốn giật lại nhưng trong tiềm thức lại nhắc nhở nhóc lúc này không thể nhắc tới tỷ tỷ trước mặt Tô Quang Diệu, nếu không sẽ có chuyện xấu hơn xảy ra.

Trong viện, Tô Đạt Cường đang vui vẻ ăn bánh ngô, Tô Cẩn Du thì chạy về phòng củi.

Bên tai truyền đến giọng nói của Tô Đạt Cường.

"Cha nương, con còn muốn ăn bánh ngô này nữa, con không muốn ăn bánh bao hấp."

"Nhưng nương không làm được món này, sao chúng ta không ăn món khác nhỉ?"

Tô Đạt Cường bĩu môi nói: "Không, con muốn ăn cái này, để cho tiểu tử thối kia tìm về, từ nay về sau kêu nó mỗi ngày đều phải mang bánh ngô cho con… Nó muốn lấy đồ tốt của con, thì sẽ đánh nó."

"Được được được, nếu ngày mai nó không mang bánh về thì đến lúc đó chúng ta sẽ đánh nó, còn bây giờ ăn bánh ngô xong rồi đi ngủ nhé?"

Tô Khuynh Nhan trải qua đêm đầu tiên ngủ ngon giấc tại nhà tranh.

Buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên nàng làm là tìm bột ngô và hành mới hái về từ hôm qua, làm thêm chút bánh ngô, ăn một cái, uống một bát nước, đơn giản xử lý xong bữa sáng.

Nàng gói số bánh còn lại vào lá sen đã rửa sạch, dự định lát nữa sẽ mang cho Tô Cẩn Du.

Mỗi buổi sáng sớm Tô Cẩn Du sẽ bị Điền Thúy Hoa bắt chạy lên núi cắt rau cho heo ăn và nhặt củi, ngày hôm qua nàng và nhóc đã thỏa thuận hai người sẽ gặp nhau trên núi.

Người dân trong thôn rất chăm chỉ, từ sáng sớm đã có rất nhiều người ra đồng, gần sườn núi không có đồng ruộng, toàn là đất khô cằn, ở đây chỉ trồng được một số loại như bắp và khoai các thứ.

Lúc Tô Khuynh Nhan đi ngang qua, nàng đã nhìn thấy có rất nhiều người đang gánh nước tưới.



"Chào buổi sáng, Khuynh Nhan, hôm qua ta đã nghe nói chuyện của gia đình con, nếu có gì cần giúp đỡ thì nhớ nói cho thẩm thẩm nhé."

Nhìn thấy Tô Khuynh Nhan, Dương Phương buông muỗng gỗ trong tay xuống, lo lắng và thương xót nhìn Tô Khuynh Nhan.

Nàng ấy là con dâu của người nhỏ nhất Tô gia, Tô Minh, hôm qua đã nghe thấy chuyện nhà Tô Khuynh Nhan từ mấy người Tô gia.

Tô Khuynh Nhan nhanh chóng nhớ lại thông tin về Dương Phương ở trong ký ức của nguyên chủ, đáp: "Chào buổi sáng ạ, cảm ơn thẩm thẩm đã quan tâm."

"Ừ, đây là lên núi đấy hả? Vậy thì đi nhanh nhé, nhân lúc mặt trời còn chưa lên cao."

Trên đường Tô Khuynh Nhan gặp được vài thôn dân tốt bụng quan tâm, không thể không nói, duyên của nguyên chủ ở trong thôn thật sự rất tốt.

Nhà tranh nơi nàng ở cách núi không xa, đi bộ không bao lâu sau đã tới nơi, trên núi có một cây cổ thụ rợp bóng, là một cánh cây to, cành lá sum sê, người lên núi thường sẽ ngồi ở đây nghỉ ngơi.

Tô Khuynh Nhan và Tô Cẩn Du đã hẹn sẽ chờ ở dưới tán cây này.

Đứng dưới cây được một lúc, không bao lâu sau thì thấy Tô Cẩn Du đeo giỏ và cầm liềm chạy chậm tới.

"Đứa nhỏ này, nhìn kìa, đầu toàn mồ hôi, việc gì phải gấp thế?"

Tô Khuynh Nhan nâng tay áo lau trán cho Tô Cẩn Du, sau đó đưa bánh ngô bọc trong lá sen cho đệ đệ ăn.

"Ăn nhanh cái này rồi lên núi đi, hôm nay tỷ tỷ muốn giúp đệ đào thuốc."

Ngày hôm đó tỉnh dậy trên núi, Tô Khuynh Nhan cũng đã phát hiện trên núi có rất nhiều thảo dược, hiện giờ trên người không có một đồng tiền, không thể làm ăn được, trước tiên chỉ có thể kiếm tiền từ việc bán thảo dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau