[Làm Giàu] Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Chương 49: Ăn Trộm Gà (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điền Thúy Hoa bị mùi thịt hấp dẫn đến bụng kêu òng ọc, không rảnh so đo cùng nàng, chỉ thịt trên mâm, nói: "Đây là thịt gà, gà nấu cũng nấu rồi, ta không trách các ngươi, chỉ cần trả thịt lại cho ta rồi đền trăm văn tiền là được."
"Ông trưởng thôn, phiền ông hỗ trợ nhìn xem đây có phải thịt gà không."
Tô Khuynh Nhan thấy vẻ mặt Tô Đại Cầu khó xử phía sau đám người thì vẫy tay, hô một tiếng gọi ông lại.
Sau đó nàng cầm chân thỏ mà Tô Cẩn Du đang ăn dở đưa cho ông xem thử.
Nếu là bộ phận khác thì cũng rất khó để phân biệt là loại thịt gì, nhưng chân thỏ và đùi gà vẫn khác nhau rất nhiều.
Tô Đại Cầu thở nhẹ nhõm một hơi, nói: "Cái chân to như thế sao mà là đùi gà được, nhưng ta nhìn giống như chân thỏ hơn."
Nhà Tô Đại Cầu có một ít tiền, đôi khi cũng tiêu tiền mua thỏ của thợ săn trong thôn ăn cho đỡ thèm nên ông Tô có thể nhận ra được.
"Không thể nào, đây chắc chắn là đùi gà mà." Điền Thúy Hoa không tin tưởng, muốn cướp miếng thịt thỏ để nhìn, nhưng Tô Khuynh Nhan đã xoay người thả lại chân thỏ vào trong chén của Tô Cẩn Du, nói: "Ăn đi, có tỷ ở đây, bà ta không bắt nạt đệ được đâu."
"Ta thấy trong sân còn có một tấm da thỏ bị lột, đây là thịt thỏ đúng không?"
Tô Đại Cầu nhớ ra lúc mới vào nhìn thấy tấm da thỏ ở ngoài sân, nói.
Tô Khuynh Nhan đáp: "Xem là đây là hiểu lầm, nếu gà nhà họ Điền mất thật thì bà mau đi đến chỗ khác tìm thử đi, tránh cho bị người khác ăn thật đấy."
Điền Thúy Hoa giống như không nghe thấy Tô Đại Cầu nói gì, đôi mắt vẫn ngó đăm đăm vào thịt thỏ trong chén, không biết xấu hổ mà liếm miệng.
Mụ ta không biết nhà Tô Quang Uy ăn thịt thỏ, nếu biết trước thì đã nói là nhà mình mất thỏ rồi.
"Giải tán đi, đừng quấy rầy nhà người ta ăn cơm chiều."
Tô Đại Cầu xua đuổi đám người, sau đó còn kéo Điền Thúy Hoa theo.
Ông là thôn trưởng, nếu đã nói như vậy thì cho dù Điền Thúy Hoa không cam tâm cũng không dám nói gì.
"Sao nói ngươi nói với ta họ ăn thịt gà? Rõ ràng đó là thịt thỏ." Lúc rời đi, Điền Thúy Hoa về cùng đường với Lưu Nhị Hoa, không khỏi oán trách vài câu.
Lưu Nhị Hoa tức giận, nói: "Ta ngửi mùi đó rõ ràng không phải mùi thịt heo, trừ thịt heo ra thì chỉ có thịt gà. Ai mà nghĩ được mấy người đó có thể ăn thịt thỏ chứ..."
Về đến nhà, thấy Tô Đạt Cương giương đôi mắt trông mong nhìn mình, Điền Thúy Hoa thở dài một hơi, nói: "Ây da, Cường Cường nhà chúng ta thật đáng thương, tỷ tỷ đều ở nhà tiểu thúc ăn thịt thỏ, chỉ có con phải ăn bánh hấp ở nhà." "Cha đứa nhỏ à, tiểu thúc nói ai cũng là cháu vậy mà bây giờ lại làm như vậy." Tô Quang Diệu cầm chén trà ngẩng đầu, hỏi: "Có chuyện như vậy sao?" "Đúng vậy." Điền Thúy Hoa thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra ở nhà Tô Quang Uy, sau khi nghe xong, Tô Quang Diệu đập mạnh chén trà vào góc tường.
Cũng đêm hôm đó, Tô Cẩn Du đã dám về nhà, thế nhưng Tô Khuynh Nhan cũng không cho quay về, mà đem nhóc về căn nhà tranh.
Dựa vào sự hiểu biết về Tô Quang Diệu và Điền Thúy Hoa, cho dù Tô Cẩn Du không trở về thì bọn họ cũng không để để ý, trừ khi bọn họ chờ nhóc trở về để dạy dỗ, như vậy thì không về nhà mới là an toàn nhất.
Điền Thúy Hoa bị mùi thịt hấp dẫn đến bụng kêu òng ọc, không rảnh so đo cùng nàng, chỉ thịt trên mâm, nói: "Đây là thịt gà, gà nấu cũng nấu rồi, ta không trách các ngươi, chỉ cần trả thịt lại cho ta rồi đền trăm văn tiền là được."
"Ông trưởng thôn, phiền ông hỗ trợ nhìn xem đây có phải thịt gà không."
Tô Khuynh Nhan thấy vẻ mặt Tô Đại Cầu khó xử phía sau đám người thì vẫy tay, hô một tiếng gọi ông lại.
Sau đó nàng cầm chân thỏ mà Tô Cẩn Du đang ăn dở đưa cho ông xem thử.
Nếu là bộ phận khác thì cũng rất khó để phân biệt là loại thịt gì, nhưng chân thỏ và đùi gà vẫn khác nhau rất nhiều.
Tô Đại Cầu thở nhẹ nhõm một hơi, nói: "Cái chân to như thế sao mà là đùi gà được, nhưng ta nhìn giống như chân thỏ hơn."
Nhà Tô Đại Cầu có một ít tiền, đôi khi cũng tiêu tiền mua thỏ của thợ săn trong thôn ăn cho đỡ thèm nên ông Tô có thể nhận ra được.
"Không thể nào, đây chắc chắn là đùi gà mà." Điền Thúy Hoa không tin tưởng, muốn cướp miếng thịt thỏ để nhìn, nhưng Tô Khuynh Nhan đã xoay người thả lại chân thỏ vào trong chén của Tô Cẩn Du, nói: "Ăn đi, có tỷ ở đây, bà ta không bắt nạt đệ được đâu."
"Ta thấy trong sân còn có một tấm da thỏ bị lột, đây là thịt thỏ đúng không?"
Tô Đại Cầu nhớ ra lúc mới vào nhìn thấy tấm da thỏ ở ngoài sân, nói.
Tô Khuynh Nhan đáp: "Xem là đây là hiểu lầm, nếu gà nhà họ Điền mất thật thì bà mau đi đến chỗ khác tìm thử đi, tránh cho bị người khác ăn thật đấy."
Điền Thúy Hoa giống như không nghe thấy Tô Đại Cầu nói gì, đôi mắt vẫn ngó đăm đăm vào thịt thỏ trong chén, không biết xấu hổ mà liếm miệng.
Mụ ta không biết nhà Tô Quang Uy ăn thịt thỏ, nếu biết trước thì đã nói là nhà mình mất thỏ rồi.
"Giải tán đi, đừng quấy rầy nhà người ta ăn cơm chiều."
Tô Đại Cầu xua đuổi đám người, sau đó còn kéo Điền Thúy Hoa theo.
Ông là thôn trưởng, nếu đã nói như vậy thì cho dù Điền Thúy Hoa không cam tâm cũng không dám nói gì.
"Sao nói ngươi nói với ta họ ăn thịt gà? Rõ ràng đó là thịt thỏ." Lúc rời đi, Điền Thúy Hoa về cùng đường với Lưu Nhị Hoa, không khỏi oán trách vài câu.
Lưu Nhị Hoa tức giận, nói: "Ta ngửi mùi đó rõ ràng không phải mùi thịt heo, trừ thịt heo ra thì chỉ có thịt gà. Ai mà nghĩ được mấy người đó có thể ăn thịt thỏ chứ..."
Về đến nhà, thấy Tô Đạt Cương giương đôi mắt trông mong nhìn mình, Điền Thúy Hoa thở dài một hơi, nói: "Ây da, Cường Cường nhà chúng ta thật đáng thương, tỷ tỷ đều ở nhà tiểu thúc ăn thịt thỏ, chỉ có con phải ăn bánh hấp ở nhà." "Cha đứa nhỏ à, tiểu thúc nói ai cũng là cháu vậy mà bây giờ lại làm như vậy." Tô Quang Diệu cầm chén trà ngẩng đầu, hỏi: "Có chuyện như vậy sao?" "Đúng vậy." Điền Thúy Hoa thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra ở nhà Tô Quang Uy, sau khi nghe xong, Tô Quang Diệu đập mạnh chén trà vào góc tường.
Cũng đêm hôm đó, Tô Cẩn Du đã dám về nhà, thế nhưng Tô Khuynh Nhan cũng không cho quay về, mà đem nhóc về căn nhà tranh.
Dựa vào sự hiểu biết về Tô Quang Diệu và Điền Thúy Hoa, cho dù Tô Cẩn Du không trở về thì bọn họ cũng không để để ý, trừ khi bọn họ chờ nhóc trở về để dạy dỗ, như vậy thì không về nhà mới là an toàn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất